Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103 - Chương 103 GẶP MA RỒI?
Chương 103 GẶP MA RỒI?
Theo lý mà nói, những người có thể xuất hiện vào lúc này đều sẽ là ân nhân cứu mạng, tuy rằng thời gian hơi sai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đúng thời giờ thì có đến mức dọa cô ra nông nỗi này không? Thịnh Đường của lúc này quả thật mang một dáng vẻ chưa từng xuất hiện trước đây.
Trước khi mở cửa ra, Thịnh Đường cũng có suy nghĩ như vậy. Giây phút đôi chân mềm nhũn ra, cô đã nghĩ trong lòng: Cuối cùng anh cũng quay trở về rồi.
Nhưng mở cửa ra rồi, sau khi giáp mặt với anh, bao nhiêu “ân oán tiền kiếp” lúc nói chuyện điện thoại như đổ ập xuống đầu cô. Cô không kiềm chế được, cho dù có bao nhiêu suy nghĩ không tính toán, chấp nhặt đến đâu thì thể diện cũng đã không giữ vững được nữa.
Không những để Trình Gia Hủy nhận điện thoại, còn nói cô hành xử “bừa bãi”. Sao cô lại bừa bãi cơ chứ? Chặn đường phát tài của anh hay làm trở ngại anh tán gái à?
Muộn như vậy rồi, cứ cho là muốn tán gái thì có lẽ cũng tán xong rồi chứ?
“Anh có ý gì?” Thịnh Đường bắt chước tư thế ban ngày của anh, một tay chống lên cạnh cửa, một tay đặt lên tay nắm cửa, hỏi với sắc mặt lạnh lùng.
Giang Chấp không định tiến vào trong phòng. Anh đứng đó quan sát cảm xúc của cô, rồi bật cười: “Em ngủ rồi sao?”
Cần anh quan tâm?
Thịnh Đường mím môi, hỏi ngược lại: “Vậy Trình Gia Hủy ngủ chưa?”
Sao lại đành lòng quay trở về vậy? Ôm con gái người ta vào lòng ngủ một giấc đến sáng có phải tốt hơn bao nhiêu không.
Giang Chấp nhướng mày, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, có vẻ như quan sát, rồi bất thình lình hỏi: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Thịnh Đường giơ tay lên sờ, trên trán mồ hôi vẫn đang ròng ròng chảy. Thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, vì sợ hãi. Hơn nữa, có thể không nóng sao, cô còn đang quấn áo tắm trên người đây.
“Điều hòa bị hỏng sao?”
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy căn phòng này hơi lạnh thôi.”
Lạnh ư?
Giang Chấp nhìn cô với vẻ hồ nghi, lát sau bỗng nhiên như hiểu ra vấn đề: “Sợ à?” Anh ngước mắt ngó vào trong phòng, cười khẽ: “Thế nên, đèn cũng không dám tắt, rèm cửa cũng không dám kéo vào, phải không?”
“… Cũng không phải.” Cô phải giải thích thế nào mới thể hiện được rằng mình không hèn nhát đến vậy? Màn gọi điện thoại lúc trước giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy mất mặt, gặp phải chuyện này vì sao không gọi điện thoại cho Thịnh Tử Viêm? Người bố tuấn tú, hiền hậu đó của cô nhất định sẽ nói chuyện cùng cô tới tận khi trời sáng.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp tựa như buông một tiếng thở dài, giọng nói dịu dàng, khẽ khàng.
Thịnh Đường sững người.
Cô chưa bao giờ được nghe anh nói hai chữ “Tiểu Thất” êm tai và động lòng người đến vậy. Hơn nữa… Cô ngước mắt nhìn anh, tối nay ánh mắt của anh cũng thật khác, rất dịu dàng, khiến cô liên tưởng tới đôi mắt chú chim bồ câu tung cánh bay trên chòi canh cũ, không châm chọc, không giễu cợt, cũng không có tính công kích.
Trái tim cô chợt hoảng loạn trong giây lát.
Nhưng tại sao lại hoảng loạn nhỉ?
“Lúc trước Tiêu Dã từng tới Cố Cung làm hỗ trợ kỹ thuật, nhưng cậu ấy chưa lần nào đi tới khu vực đường hẻm Đông Đồng Tử. Cái gì mà thầy giáo biến mất, nếu thật sự có một chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao trước đây em chưa từng nghe đến? Lại còn chuyện có người nào đó nói chuyện với cậu ấy… Cậu ta ăn nói bậy bạ mà em cũng coi là thật?”
Thật ra Thịnh Đường cũng không quá tin vào những gì Tiêu Dã nói, chỉ là không kiểm soát được cảm xúc của mình, cứ nhớ đến nó. Vừa nghe Giang Chấp nói như vậy, tựa hồ bầu trời u ám trên đầu cô như được mở ra một cái miệng, thoạt bừng sáng.
“Em ấy à, ngoan ngoãn ngủ đi, điều hòa mở bình thường, kéo rèm cửa lại, tắt điện đi, nếu không sẽ ngủ không ngon giấc.” Giang Chấp giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô, dịu dàng vuốt lại cẩn thận mái đầu rối bù xù ấy, giọng anh cũng rất khẽ: “Nghe hiểu chưa?”
Thịnh Đường cảm thấy cả người tê dại, mềm nhũn ra, cảm giác này do ngón tay anh mang lại.
Từ trên đỉnh đầu lan dần vào từng khớp xương, theo dòng máu nóng ra sức len lỏi vào trong trái tim cô.
Cô gật đầu, cảm thấy đầu càng lúc thêm nặng nề choáng váng, hình như buồn ngủ thật rồi.
“Bây giờ có thể ngủ được chưa?” Giang Chấp cười khẽ: “Còn không ngủ được nữa, tôi đi vào đấy?”
“Hả?” Thịnh Đường cảnh giác: “Anh vào làm gì?”
Ngón tay trỏ của Giang Chấp hơi gập lại, gõ nhẹ lên sống mũi cô: “Đi vào nhìn em ngủ, đợi khi nào em ngủ được rồi tôi mới đi.”
Thịnh Đường nhất thời cảm thấy khó thở, lắp bắp: “Không… Không cần đâu. Lúc ngủ tôi mặc ít lắm, anh ngồi bên cạnh không tiện.” Dứt lời, cô thầm gào lên một tiếng trong lòng. Thịnh Đường à Thịnh Đường, mày nói mấy chuyện mặc nhiều mặc ít làm cái gì? Cứ làm như mày muốn ra ám thị gì đó với anh ấy vậy.
Ở trong mắt Giang Chấp, Thịnh Đường của lúc này quả thực giống như một chiếc bánh bao hấp vậy. Anh lại giơ tay lên xoa đầu cô một cái, cười nói: “Vậy được, khẩn trương về phòng ngủ đi.”
***
Người chăn đơn gối chiếc, trằn trọc khó yên không chỉ có mình Thịnh Đường.
Trình Tần cũng mất ngủ, chỉ có điều cô thật sự đã ngồi chong chong từ đêm khuya tới khi trời sáng. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ bầu trời lờ mờ sáng cô đã có thể nhìn thấy đường chân trời phía xa xa nhả ra những tia sáng.
Rất lâu sau, cô bước xuống giường.
Cầm lấy chiếc di động trên bàn, mở ra.
Ánh sáng của màn hình chiếu thẳng vào mắt cô, đôi mắt ánh lên những tia máu, mái tóc xõa ra rũ rượi.
Không có tin tức mới nhất.
Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn là do cô gửi cho Khúc Phong: [Anh tới Bắc Kinh rồi sao?]
Mãi không có hồi âm.
Trình Tần nhìn chằm chằm hình đại diện trên ID của Khúc Phong một lúc lâu. Đó là một bức ảnh chụp anh lúc đi dã ngoại nhảy Bungee, cô hoàn toàn không biết nó được anh chụp từ khi nào. Ở bên Khúc Phong lâu như vậy rồi, Trình Tần biết rõ anh không phải là một người thích chơi những trò chơi vận động mạo hiểm. Mỗi lần cô vật nài anh chơi, anh đều nói: Lỡ như các thiết bị an toàn không được chuẩn bị cẩn thận thì sao? Lỡ thật sự rơi xuống dưới thì sao? Em xem mấy bài báo đó, động một tí lại có tin ai đó chơi trò này rồi xảy ra chuyện…
Chính vì lý do đó, Trình Tần chỉ có thể đi chơi cùng với Du Diệp và Thịnh Đường.
Hình đại diện này của Khúc Phong chỉ mới được đổi.
Trước kia là hình một tiểu quái thú, con quái thú ấy do Trình Tần tiện tay vẽ ra, Khúc Phong đã chụp lại, đặt làm ảnh đại diện, trân trọng như một báu vật vậy, nói với cô: Nếu như anh thấy nhớ em, anh ngắm con quái thú này là được.
Lúc đó Trình Tần còn không mấy vui vẻ, chất vấn anh: Anh nói vậy là có ý gì? Trong mắt anh, trông em đáng sợ lắm có đúng không?
Khúc Phong liên tục giải thích: Không phải đáng sợ, là đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Trình Tần đang nghĩ: Tiếng Hán thật là thần kỳ.
Vào lúc anh ta còn yêu bạn, anh ta sẽ nói: Em thật đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Nhưng đến khi anh ta thay lòng rồi, cũng vẫn sẽ nói: Em rất đáng yêu, nhưng anh không yêu em.
Như một câu nói vòng vèo líu lưỡi, hài hước biết bao.
Trình Tần nhìn thẳng vào hình đại diện mới của Khúc Phong, tự nói: Mẹ kiếp, anh cũng hài hước lắm.
Cô đặt di động lên bàn, kéo rèm cửa lại, che hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, cũng giống như đóng hẳn tình cảm của mình lại vậy.
Cô chui trở về giường, kéo chăn lên.
Đi ngủ.
***
Thịnh Đường thật sự đã được ngủ một giấc rất ngon.
Hoàn toàn triệt để, dường như đến cả những giấc mơ cũng không xuất hiện.
Cô ngồi trên giường một lúc khá lâu, đợi cho đầu óc tỉnh táo hẳn rồi mới kéo rèm cửa ra.
Một khoảng nắng rực rỡ sốt sắng ùa vào phòng, nhìn ra ngoài trông cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Chủ yếu là vì được nghỉ ngơi đầy đủ nên tầm nhìn cũng có cảm giác tươi đẹp hơn.
Quả thật là một chuyện kỳ lạ. Tối qua Giang Chấp tới, chỉ nói vài câu như vậy thế mà quay trở về giường, cô gục đầu xuống gối là ngủ ngay, thậm chí còn không có lấy một chút quá trình hòa hoãn.
Đợi chút…
Thịnh Đường kêu đại não dừng lại.
Không đúng, người đàn ông đứng trước cửa tối qua chính là Giang Chấp ư?
Nghi vấn như thủy triều, bất ngờ trào dâng dữ dội. Là Giang Chấp sao? Anh từ chỗ Trình Gia Hủy trở về không nói, lại còn cất công tới tìm cô, nói với cô rằng Tiêu Dã chỉ đang ăn nói bừa bãi?
Ngữ khí dịu dàng như thế, ánh mắt hiền hòa như thế, khi nhẹ nhàng xoa đầu cô cũng đầy kiên nhẫn đến thế, so với người đàn ông chê cô bừa bãi trong điện thoại hoàn toàn như hai người khác biệt… Anh an ủi cô đừng sợ hãi, lại dặn dò cô mau ngủ sớm, nụ cười trên gương mặt cũng giấu sự dịu dàng, khiến cô trong khoảnh khắc có cảm giác an toàn.
Thế nên, việc này là không đúng.
Giang Chấp có thể dịu dàng như vậy hay sao? Giang Chấp biết nói những lời êm ái như vậy hay sao? Giang Chấp có thể có đủ sự kiên nhẫn như vậy hay sao?
Thịnh Đường bỗng nhiên rùng mình, lập tức nhảy dựng lên.
Ông trời ơi, nếu người tối qua đứng trước cửa phòng cô không phải là Giang Chấp, thì có thể là ai?
Vietwriter.vn
Ảo giác!
Nghĩ tới đây, Thịnh Đường run rẩy. Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải ảo giác. Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác khi anh vuốt tóc cô cơ mà, cực kỳ dịu nhẹ, giống như sợ làm cô đau vậy.
Sắc mặt Thịnh Đường bỗng dưng trở nên tái nhợt.
Gặp ma rồi.
Thật ra người tối qua cô gặp hoàn toàn không phải Giang Chấp!
Tiêu Dã nói không sai, khi đi vào phòng nhất định phải niệm chú. Bất luận là câu “Ma ni ma ni hông” mà cô hay hét lúc đi bắt bướm, hay một câu gì đó khác thì đều phải đọc. Nếu không đọc thì những thứ bẩn thỉu bên ngoài cũng sẽ theo mình đi vào phòng khách sạn, sau đó giày vò mình.
Cô không nghe lời Tiêu Dã, nên đã bị hành hạ.
Thứ bẩn thỉu đó hóa thành dáng vẻ của Giang Chấp, khiến cho cô mơ màng choáng váng. Mục đích là… hút dương khí? Mượn xác hoàn hồn?
Chẳng trách giấc ngủ này cô ngủ say như chết, không biết trời đất gì.
Thịnh Đường lao vào phòng vệ sinh, nhìn thẳng vào gương, điên cuồng soi.
Cô gái trong gương mái tóc dài rối bời, mặc một chiếc váy ngủ quai mảnh màu trắng, làn da đúng là rất trắng trẻo, nhưng sắc mặt còn trắng hơn cả làn da… Thịnh Đường đứng trước gương, run rẩy đưa tay vỗ vỗ vào mặt mình, xác nhận lại xem mình còn tồn tại thật hay không. Biết đâu bản thân đã không còn ở thực tại từ lâu, bị ma kéo vào một thế giới hư vô rồi.
Câu nói “Con khỉ đen đáng thương của mẹ” của người mẹ xinh đẹp đó của cô vẫn còn văng vẳng bên tai, thế nên, mặt trắng thế này là hoàn toàn bất thường.
Còn cả quầng mắt của cô nữa, sao lại có cảm giác hơi thâm tím nhỉ? Ấn đường… Thịnh Đường đưa tay lên xoa xoa, có phải cũng đen lại rồi không?
Tiêu Dã!
Theo lý mà nói, những người có thể xuất hiện vào lúc này đều sẽ là ân nhân cứu mạng, tuy rằng thời gian hơi sai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đúng thời giờ thì có đến mức dọa cô ra nông nỗi này không? Thịnh Đường của lúc này quả thật mang một dáng vẻ chưa từng xuất hiện trước đây.
Trước khi mở cửa ra, Thịnh Đường cũng có suy nghĩ như vậy. Giây phút đôi chân mềm nhũn ra, cô đã nghĩ trong lòng: Cuối cùng anh cũng quay trở về rồi.
Nhưng mở cửa ra rồi, sau khi giáp mặt với anh, bao nhiêu “ân oán tiền kiếp” lúc nói chuyện điện thoại như đổ ập xuống đầu cô. Cô không kiềm chế được, cho dù có bao nhiêu suy nghĩ không tính toán, chấp nhặt đến đâu thì thể diện cũng đã không giữ vững được nữa.
Không những để Trình Gia Hủy nhận điện thoại, còn nói cô hành xử “bừa bãi”. Sao cô lại bừa bãi cơ chứ? Chặn đường phát tài của anh hay làm trở ngại anh tán gái à?
Muộn như vậy rồi, cứ cho là muốn tán gái thì có lẽ cũng tán xong rồi chứ?
“Anh có ý gì?” Thịnh Đường bắt chước tư thế ban ngày của anh, một tay chống lên cạnh cửa, một tay đặt lên tay nắm cửa, hỏi với sắc mặt lạnh lùng.
Giang Chấp không định tiến vào trong phòng. Anh đứng đó quan sát cảm xúc của cô, rồi bật cười: “Em ngủ rồi sao?”
Cần anh quan tâm?
Thịnh Đường mím môi, hỏi ngược lại: “Vậy Trình Gia Hủy ngủ chưa?”
Sao lại đành lòng quay trở về vậy? Ôm con gái người ta vào lòng ngủ một giấc đến sáng có phải tốt hơn bao nhiêu không.
Giang Chấp nhướng mày, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, có vẻ như quan sát, rồi bất thình lình hỏi: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Thịnh Đường giơ tay lên sờ, trên trán mồ hôi vẫn đang ròng ròng chảy. Thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, vì sợ hãi. Hơn nữa, có thể không nóng sao, cô còn đang quấn áo tắm trên người đây.
“Điều hòa bị hỏng sao?”
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy căn phòng này hơi lạnh thôi.”
Lạnh ư?
Giang Chấp nhìn cô với vẻ hồ nghi, lát sau bỗng nhiên như hiểu ra vấn đề: “Sợ à?” Anh ngước mắt ngó vào trong phòng, cười khẽ: “Thế nên, đèn cũng không dám tắt, rèm cửa cũng không dám kéo vào, phải không?”
“… Cũng không phải.” Cô phải giải thích thế nào mới thể hiện được rằng mình không hèn nhát đến vậy? Màn gọi điện thoại lúc trước giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy mất mặt, gặp phải chuyện này vì sao không gọi điện thoại cho Thịnh Tử Viêm? Người bố tuấn tú, hiền hậu đó của cô nhất định sẽ nói chuyện cùng cô tới tận khi trời sáng.
“Tiểu Thất.” Giang Chấp tựa như buông một tiếng thở dài, giọng nói dịu dàng, khẽ khàng.
Thịnh Đường sững người.
Cô chưa bao giờ được nghe anh nói hai chữ “Tiểu Thất” êm tai và động lòng người đến vậy. Hơn nữa… Cô ngước mắt nhìn anh, tối nay ánh mắt của anh cũng thật khác, rất dịu dàng, khiến cô liên tưởng tới đôi mắt chú chim bồ câu tung cánh bay trên chòi canh cũ, không châm chọc, không giễu cợt, cũng không có tính công kích.
Trái tim cô chợt hoảng loạn trong giây lát.
Nhưng tại sao lại hoảng loạn nhỉ?
“Lúc trước Tiêu Dã từng tới Cố Cung làm hỗ trợ kỹ thuật, nhưng cậu ấy chưa lần nào đi tới khu vực đường hẻm Đông Đồng Tử. Cái gì mà thầy giáo biến mất, nếu thật sự có một chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao trước đây em chưa từng nghe đến? Lại còn chuyện có người nào đó nói chuyện với cậu ấy… Cậu ta ăn nói bậy bạ mà em cũng coi là thật?”
Thật ra Thịnh Đường cũng không quá tin vào những gì Tiêu Dã nói, chỉ là không kiểm soát được cảm xúc của mình, cứ nhớ đến nó. Vừa nghe Giang Chấp nói như vậy, tựa hồ bầu trời u ám trên đầu cô như được mở ra một cái miệng, thoạt bừng sáng.
“Em ấy à, ngoan ngoãn ngủ đi, điều hòa mở bình thường, kéo rèm cửa lại, tắt điện đi, nếu không sẽ ngủ không ngon giấc.” Giang Chấp giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô, dịu dàng vuốt lại cẩn thận mái đầu rối bù xù ấy, giọng anh cũng rất khẽ: “Nghe hiểu chưa?”
Thịnh Đường cảm thấy cả người tê dại, mềm nhũn ra, cảm giác này do ngón tay anh mang lại.
Từ trên đỉnh đầu lan dần vào từng khớp xương, theo dòng máu nóng ra sức len lỏi vào trong trái tim cô.
Cô gật đầu, cảm thấy đầu càng lúc thêm nặng nề choáng váng, hình như buồn ngủ thật rồi.
“Bây giờ có thể ngủ được chưa?” Giang Chấp cười khẽ: “Còn không ngủ được nữa, tôi đi vào đấy?”
“Hả?” Thịnh Đường cảnh giác: “Anh vào làm gì?”
Ngón tay trỏ của Giang Chấp hơi gập lại, gõ nhẹ lên sống mũi cô: “Đi vào nhìn em ngủ, đợi khi nào em ngủ được rồi tôi mới đi.”
Thịnh Đường nhất thời cảm thấy khó thở, lắp bắp: “Không… Không cần đâu. Lúc ngủ tôi mặc ít lắm, anh ngồi bên cạnh không tiện.” Dứt lời, cô thầm gào lên một tiếng trong lòng. Thịnh Đường à Thịnh Đường, mày nói mấy chuyện mặc nhiều mặc ít làm cái gì? Cứ làm như mày muốn ra ám thị gì đó với anh ấy vậy.
Ở trong mắt Giang Chấp, Thịnh Đường của lúc này quả thực giống như một chiếc bánh bao hấp vậy. Anh lại giơ tay lên xoa đầu cô một cái, cười nói: “Vậy được, khẩn trương về phòng ngủ đi.”
***
Người chăn đơn gối chiếc, trằn trọc khó yên không chỉ có mình Thịnh Đường.
Trình Tần cũng mất ngủ, chỉ có điều cô thật sự đã ngồi chong chong từ đêm khuya tới khi trời sáng. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ bầu trời lờ mờ sáng cô đã có thể nhìn thấy đường chân trời phía xa xa nhả ra những tia sáng.
Rất lâu sau, cô bước xuống giường.
Cầm lấy chiếc di động trên bàn, mở ra.
Ánh sáng của màn hình chiếu thẳng vào mắt cô, đôi mắt ánh lên những tia máu, mái tóc xõa ra rũ rượi.
Không có tin tức mới nhất.
Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn là do cô gửi cho Khúc Phong: [Anh tới Bắc Kinh rồi sao?]
Mãi không có hồi âm.
Trình Tần nhìn chằm chằm hình đại diện trên ID của Khúc Phong một lúc lâu. Đó là một bức ảnh chụp anh lúc đi dã ngoại nhảy Bungee, cô hoàn toàn không biết nó được anh chụp từ khi nào. Ở bên Khúc Phong lâu như vậy rồi, Trình Tần biết rõ anh không phải là một người thích chơi những trò chơi vận động mạo hiểm. Mỗi lần cô vật nài anh chơi, anh đều nói: Lỡ như các thiết bị an toàn không được chuẩn bị cẩn thận thì sao? Lỡ thật sự rơi xuống dưới thì sao? Em xem mấy bài báo đó, động một tí lại có tin ai đó chơi trò này rồi xảy ra chuyện…
Chính vì lý do đó, Trình Tần chỉ có thể đi chơi cùng với Du Diệp và Thịnh Đường.
Hình đại diện này của Khúc Phong chỉ mới được đổi.
Trước kia là hình một tiểu quái thú, con quái thú ấy do Trình Tần tiện tay vẽ ra, Khúc Phong đã chụp lại, đặt làm ảnh đại diện, trân trọng như một báu vật vậy, nói với cô: Nếu như anh thấy nhớ em, anh ngắm con quái thú này là được.
Lúc đó Trình Tần còn không mấy vui vẻ, chất vấn anh: Anh nói vậy là có ý gì? Trong mắt anh, trông em đáng sợ lắm có đúng không?
Khúc Phong liên tục giải thích: Không phải đáng sợ, là đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Trình Tần đang nghĩ: Tiếng Hán thật là thần kỳ.
Vào lúc anh ta còn yêu bạn, anh ta sẽ nói: Em thật đáng yêu, anh yêu vô cùng, yêu lắm luôn.
Nhưng đến khi anh ta thay lòng rồi, cũng vẫn sẽ nói: Em rất đáng yêu, nhưng anh không yêu em.
Như một câu nói vòng vèo líu lưỡi, hài hước biết bao.
Trình Tần nhìn thẳng vào hình đại diện mới của Khúc Phong, tự nói: Mẹ kiếp, anh cũng hài hước lắm.
Cô đặt di động lên bàn, kéo rèm cửa lại, che hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, cũng giống như đóng hẳn tình cảm của mình lại vậy.
Cô chui trở về giường, kéo chăn lên.
Đi ngủ.
***
Thịnh Đường thật sự đã được ngủ một giấc rất ngon.
Hoàn toàn triệt để, dường như đến cả những giấc mơ cũng không xuất hiện.
Cô ngồi trên giường một lúc khá lâu, đợi cho đầu óc tỉnh táo hẳn rồi mới kéo rèm cửa ra.
Một khoảng nắng rực rỡ sốt sắng ùa vào phòng, nhìn ra ngoài trông cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Chủ yếu là vì được nghỉ ngơi đầy đủ nên tầm nhìn cũng có cảm giác tươi đẹp hơn.
Quả thật là một chuyện kỳ lạ. Tối qua Giang Chấp tới, chỉ nói vài câu như vậy thế mà quay trở về giường, cô gục đầu xuống gối là ngủ ngay, thậm chí còn không có lấy một chút quá trình hòa hoãn.
Đợi chút…
Thịnh Đường kêu đại não dừng lại.
Không đúng, người đàn ông đứng trước cửa tối qua chính là Giang Chấp ư?
Nghi vấn như thủy triều, bất ngờ trào dâng dữ dội. Là Giang Chấp sao? Anh từ chỗ Trình Gia Hủy trở về không nói, lại còn cất công tới tìm cô, nói với cô rằng Tiêu Dã chỉ đang ăn nói bừa bãi?
Ngữ khí dịu dàng như thế, ánh mắt hiền hòa như thế, khi nhẹ nhàng xoa đầu cô cũng đầy kiên nhẫn đến thế, so với người đàn ông chê cô bừa bãi trong điện thoại hoàn toàn như hai người khác biệt… Anh an ủi cô đừng sợ hãi, lại dặn dò cô mau ngủ sớm, nụ cười trên gương mặt cũng giấu sự dịu dàng, khiến cô trong khoảnh khắc có cảm giác an toàn.
Thế nên, việc này là không đúng.
Giang Chấp có thể dịu dàng như vậy hay sao? Giang Chấp biết nói những lời êm ái như vậy hay sao? Giang Chấp có thể có đủ sự kiên nhẫn như vậy hay sao?
Thịnh Đường bỗng nhiên rùng mình, lập tức nhảy dựng lên.
Ông trời ơi, nếu người tối qua đứng trước cửa phòng cô không phải là Giang Chấp, thì có thể là ai?
Vietwriter.vn
Ảo giác!
Nghĩ tới đây, Thịnh Đường run rẩy. Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải ảo giác. Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác khi anh vuốt tóc cô cơ mà, cực kỳ dịu nhẹ, giống như sợ làm cô đau vậy.
Sắc mặt Thịnh Đường bỗng dưng trở nên tái nhợt.
Gặp ma rồi.
Thật ra người tối qua cô gặp hoàn toàn không phải Giang Chấp!
Tiêu Dã nói không sai, khi đi vào phòng nhất định phải niệm chú. Bất luận là câu “Ma ni ma ni hông” mà cô hay hét lúc đi bắt bướm, hay một câu gì đó khác thì đều phải đọc. Nếu không đọc thì những thứ bẩn thỉu bên ngoài cũng sẽ theo mình đi vào phòng khách sạn, sau đó giày vò mình.
Cô không nghe lời Tiêu Dã, nên đã bị hành hạ.
Thứ bẩn thỉu đó hóa thành dáng vẻ của Giang Chấp, khiến cho cô mơ màng choáng váng. Mục đích là… hút dương khí? Mượn xác hoàn hồn?
Chẳng trách giấc ngủ này cô ngủ say như chết, không biết trời đất gì.
Thịnh Đường lao vào phòng vệ sinh, nhìn thẳng vào gương, điên cuồng soi.
Cô gái trong gương mái tóc dài rối bời, mặc một chiếc váy ngủ quai mảnh màu trắng, làn da đúng là rất trắng trẻo, nhưng sắc mặt còn trắng hơn cả làn da… Thịnh Đường đứng trước gương, run rẩy đưa tay vỗ vỗ vào mặt mình, xác nhận lại xem mình còn tồn tại thật hay không. Biết đâu bản thân đã không còn ở thực tại từ lâu, bị ma kéo vào một thế giới hư vô rồi.
Câu nói “Con khỉ đen đáng thương của mẹ” của người mẹ xinh đẹp đó của cô vẫn còn văng vẳng bên tai, thế nên, mặt trắng thế này là hoàn toàn bất thường.
Còn cả quầng mắt của cô nữa, sao lại có cảm giác hơi thâm tím nhỉ? Ấn đường… Thịnh Đường đưa tay lên xoa xoa, có phải cũng đen lại rồi không?
Tiêu Dã!