Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101 - Chương 101 LỠ NHƯ
Chương 101 LỠ NHƯ
Lúc sau ăn xong bữa trở về khách sạn, Thịnh Đường cứ nghĩ mãi về chuyện giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy.
Thật ra Tiêu Dã nói không sai, hiện thực còn “máu chó” hơn cả tiểu thuyết hay phim ảnh, phàm tục mới là cuộc đời, quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy quả thật là phàm tục tới không thể phàm tục hơn nữa rồi. Nhưng Thịnh Đường không rõ là cô cảm thấy mối quan hệ thanh mai trúc mã phàm tục hay vì nó rơi vào Giang Chấp cô mới thấy nó phàm tục.
Tắm xong, Thịnh Đường nằm gọn trên giường lướt điện thoại.
Tường nhà trên WeChat của Giang Chấp còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt cô vừa mới rửa, một dòng trạng thái anh cũng chưa từng đăng, cho dù là một chuyện lớn như gặp lại thanh mai trúc mã cũng không thấy anh thể hiện cảm xúc. Thịnh Đường quả thật không hiểu được, một người không thích đăng trạng thái lên vòng tròn bạn bè hà tất phải lãng phí một ID WeChat chứ? Không lẽ vị “thượng thần” họ Giang này thật sự ngây thơ nghĩ rằng trên đời chỉ có duy nhất một phương thức thanh toán online là WeChat đấy chứ…
Cô bĩu môi, chưa biết chừng anh còn chưa biết làm thế nào để đăng trạng thái ấy chứ.
Nhóm “Chị em cây khế” im phăng phắc.
Thịnh Đường nhắn một tin vào nhóm: [Hai cậu đang làm gì đó?]
Phía Du Diệp có sự chênh lệch múi giờ, sau khi hỏi xong, Thịnh Đường cứ nghĩ Trình Tần sẽ là người đầu tiên đáp lại, không ngờ lại là Du Diệp. Cô ấy thẳng thừng trả lời bằng một tin nhắn thoại: Vừa dậy xong, tối qua nằm mơ ba chị em chúng ta ra Ngũ Đạo Khẩu ăn Tteokbokki, gối còn ướt quá nửa đây.
Thịnh Đường khoe khoang: [Tối nay mình vừa được ăn ở Thịnh Thiên Các.]
Du Diệp: [!!! Tuyệt giao 24 giây!]
Nhưng còn chưa đầy hai giây, Du Diệp đã gửi tới một nụ cười xấu xa: [Đi cùng ai hả?]
Thịnh Đường lại nhớ tới chuyện của Giang Chấp, lòng bực dọc, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô quay sang hỏi sao mãi không thấy Trình Tần lên tiếng.
Du Diệp dứt khoát: @Trình Đông Bắc.
Phải rất lâu sau, Trình Tần mới lề mề lộ diện, và tìm thẳng Thịnh Đường: [Vẫn còn ở Bắc Kinh à?]
Thịnh Đường: [Đúng rồi.]
Lại qua một lúc, Trình Tần: [Hai ngày nữa, nếu cậu vẫn chưa đi thì mình tới tìm cậu.]
Thịnh Đường: [Được thôi…]
Ngẫm một chút, cô lại gõ thêm một câu: [Vừa hay có dịp trò chuyện, mình cảm thấy mình có chút bất ổn ╥﹏╥…]
Đợi mãi vẫn không thấy được câu trả lời của Trình Tần.
Ngược lại Du Diệp là người cuống quýt nhắn lại trước hết: [Ai ở quá lâu trong hang đá cũng sẽ cảm thấy bất ổn. Đường, nếu cậu vẫn muốn chuyển qua mảng sáng tạo thì phải khẩn trương lên. Bây giờ có không ít thanh niên đẹp trai làm bên sáng tạo. Cậu nghe lời đi, mình đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài đây, lát về nói tiếp…]
Thịnh Đường có chút hụt hẫng.
Cô chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện, nhưng cụ thể phải nói gì thì lại không biết.
Từ nhà hàng trở về, cô đã cảm thấy bản thân như một linh hồn vô chủ vậy. Thật ra cô còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như bức tranh phục hồi nguyên tác của cô, ví dụ như cô thật sự phải liên lạc với nhà thiết kế sáng tạo văn hóa tại Cố Cung, ví dụ như giúp Thẩm Dao suy nghĩ về điệu múa Lục Yêu, ví dụ như giúp Kỳ Dư làm phương án về tranh ba chiều…
Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy đều đã bị nhấn chìm sau khi Tiêu Dã kể xong về quá khứ của Giang Chấp.
Điều đáng giận nhất là, Tiêu Dã hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện của Giang Chấp. Dùng cụm từ “đầu voi đuôi chuột” để hình dung về năng lực kể chuyện của Tiêu Dã là sát thực nhất. Vì chuyện này, Tiêu Dã tự biện bạch cho bản thân: “Giang Chấp là một người không thích kể về chuyện của mình. Những gì anh biết đều phải góp nhặt từ nhiều nguồn khác nhau lại đấy. Kẹo Dẻo, em phải biết, không phải tất cả mọi người đều có một tuổi thơ đáng để nhớ về, thế nên Giang Chấp rất ít kể lại chuyện xưa của mình.”
Đến nửa cuối của bữa ăn, Tiêu Dã liền bắt đầu màn biểu diễn của anh ấy.
Chủ yếu là những câu chuyện đồn thổi, truyền miệng ít ai biết đến mà anh ấy nghe được trong quá trình đi khắp mọi nơi hỗ trợ kỹ thuật. Nhất là khi anh ấy miêu tả những cô gái dân tộc Hồi xinh đẹp thế nào, Thẩm Dao liền cố tình trêu chọc: “Anh vẫn còn thời gian ngắm gái cơ à?”
Tiêu Dã nói khoác không biết ngượng: “Anh chắc chắn là không có thời gian ngắm gái rồi, toàn là các cô ấy tới gặp anh thôi…”
Thấy Thịnh Đường có vẻ hơi tụt mood, Tiêu Dã bèn chuyển chủ đề, nói với cô: “Kẹo Dẻo à, hôm nay chúng ta đã tới Tử Cấm Thành, sư huynh sẽ kể cho em một câu chuyện liên quan đến Tử Cấm Thành vậy.”
Thịnh Đường những tưởng Tiêu Dã sẽ kể những chuyện trong quá trình tiếp xúc với các thầy cô ở Cố Cung khi trước, như vậy chưa biết chừng cô lại có thể hiểu thêm một chút về Trình Gia Hủy. Nào ngờ, Tiêu Dã vừa mở lời đã đóng đinh khung cảnh vào một buổi chiều sấm chớp đì đùng…
“Lúc đó ấy, trời tối sầm lại cực kỳ đáng sợ. Một tiếng sấm dội xuống, đất trời cũng như rung chuyển theo. Ngay sau đó, vị du khách ấy liền nhìn thấy ở phía xa xa trên con đường dẫn vào cung cấm xuất hiện một vài bóng người đang đi tới. Khi nhìn kỹ lại thì ôi trời ơi, là các cung nữ đời nhà Thanh…”
“Các chuyên gia đều đã nói đây là chuyện bịa đặt rồi. Họ nói, trên bức tường đỏ của Tử Cấm Thành có hàm lượng oxit sắt, có thể sản sinh phản ứng truyền dẫn điện năng vào những ngày mưa gió sấm chớp.” Thịnh Đường ngắt ngang câu chuyện giật đùng đùng của Tiêu Dã.
Tiêu Dã cười nói: “Điều mà em nói quả thực là đáp án được lưu truyền trên mạng. Nhưng em nghĩ mà xem, bức tường đỏ của Tử Cấm Thành mà chúng ta đang được nhìn thấy hiện tại không phải là bức tường của mấy trăm năm trước, chẳng biết nó đã được tu sửa bao nhiêu lần rồi. Cho dù trước kia có oxit sắt thì tồn tại đến giờ cũng chẳng còn mấy nữa rồi, sao vẫn có thể có tác dụng truyền dẫn chứ?”
Thịnh Đường phồng má, tóm lại cô quyết không tin vào mấy chuyện mê tín thời phong kiến. Chắc chắn vẫn còn cách lý giải khoa học nào đó mà cô vẫn chưa thể hiểu được, ví dụ như lượng tử học trong Vật lý cũng cực kỳ phức tạp. Nói rõ ràng được thì sẽ là khoa học, nói không rõ ràng sẽ trở thành thần học.
Nhưng Tiêu Dã vẫn chưa chịu dừng, có vẻ như quyết tâm thức tỉnh toàn bộ nhiệt tình của cô.
“Chuyện có thể nhìn thấy cung nữ triều Thanh vào những ngày mưa gió là thật hay giả chúng ta tạm gác lại. Anh sẽ kể cho hai em nghe một câu chuyện có thật, là anh đích thân trải qua. Những câu chuyện xung quanh trải nghiệm này anh chưa từng kể cho người nào khác, cả sư phụ của anh cũng không biết.”
Màn dạo đầu này của Tiêu Dã quả thật đã gợi lên được một hứng thú to lớn từ Thịnh Đường, dẫu sao cũng là trải nghiệm của chính bản thân anh ấy chứ không phải nghe lời đồn đại. Ngay cả một người có không ít kinh nghiệm đi ra ngoài hỗ trợ như Thẩm Dao cũng tò mò vô cùng, liên tục thúc giục Tiêu Dã.
Vẫn là câu chuyện về Tử Cấm Thành, dù sao thì những câu chuyện quái dị liên quan đến nơi ấy chỗ nào cũng kể.
“Những con đường nối các cung trong Tử Cấm Thành đều rất đáng chú ý, nổi tiếng nhất phải kể đến con đường hẻm Đông Đồng Tử.”
Trước đây, Thịnh Đường cũng từng không ít lần đến Cố Cung dạo chơi, cô gật đầu: “Chính là con đường nối giữa cung Đông Lục, điện Phụng Tiên, nhà Bắc Ngũ và cung Ninh Thọ chứ gì. Đúng là rất dài, nhưng đâu có điểm gì đặc biệt.”
Tiêu Dã tỏ thái độ thần thần bí bí: “Đó là con đường âm dương vang danh khắp nơi. Tới buổi tối, trên con đường hẻm đó sẽ xuất hiện một ranh giới chia đôi hai thế giới âm và dương. Thế nên con đường đó ban ngày dành cho người, ban đêm dành cho ma.”
Thẩm Dao từ lâu đã nghe nói những truyền thuyết về con đường này, bèn chê cười Tiêu Dã lại lấy mấy đoạn văn trên mạng ra hù người.
Nhưng Tiêu Dã hết sức nghiêm túc, kể rằng trước kia anh ấy từng đến Cố Cung giúp việc cho một thầy giáo, cũng tức là khoảng thời gian trước khi anh ấy đến Tân Cương. Hôm đó bận đến tận tối muộn, tới khi ra khỏi cung trùng hợp thay lại phải đi qua con đường hẻm ấy.
Lúc đó Tiêu Dã ôm tập tài liệu đi hơi chậm một chút. Người thầy giáo kia đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện với anh ấy, hai người họ cũng chỉ cách nhau khoảng nửa bước chân.
Nói tới đây, Tiêu Dã bổ sung thêm một câu: “Buổi tối đi trên những con đường nhỏ ở Tử Cấm Thành có một quy tắc. Tối kỵ việc hai người đi song song với nhau, nhất định phải một người đi trước một người đi sau, có thể trông chừng lẫn nhau. Nhưng hai người lại không thể cách nhau quá xa, cứ nửa bước chân là đủ.”
Thẩm Dao truy hỏi anh ấy chuyện tiếp theo.
Câu chuyện sau đó thì rất kinh dị rồi.
Thầy giáo kia đi đằng trước, ban đầu còn nói chuyện với Tiêu Dã, nhưng nói mãi nói mãi thì bắt đầu lảm nhảm lung tung, hỏi Tiêu Dã: Ban nãy em nói gì nhỉ?
Lúc đó Tiêu Dã chẳng hề nói câu gì, còn cảm thấy khó hiểu.
“Nhưng anh đi mãi đi mãi liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai. Khi nhìn kỹ lại thì thầy giáo phía trước đã biến mất, loáng thoáng nghe thấy giọng một cô gái nói: Những thứ anh sửa chữa đều là của âm gian cả đấy…”
Lúc đó khi nghe tới câu này, Thịnh Đường liền cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.
Nhưng Thẩm Dao thì bị chọc cười, nói với anh ấy: “Bịa, anh cứ tiếp tục bịa đi.”
Tiêu Dã cười ha ha: “Các em tin hay không thì tùy.”
Thật ra Thịnh Đường cũng không tin, vì dù sao qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết anh ấy là một người cực kỳ thích đùa giỡn với mọi người, có lúc bịa đại ra một câu chuyện cười mà cứ y như thật.
Nhưng cũng không hiểu làm sao, khi bắt tay vào làm bản vẽ phục hồi nguyên dạng, Thịnh Đường lại cứ nhớ về con đường hẻm Đông Đồng Tử mà Tiêu Dã kể, nghĩ mãi nghĩ mãi bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Khi nhìn xung quanh bốn phía, cô đang ở một mình…
Lúc trước cô còn cảm thấy bố cục của căn phòng này chính là “năm tháng bình yên”. Bây giờ đêm khuya vắng vẻ, cô luôn lo lắng ở một góc nào đó mà cô không nhìn thấy đang giấu thứ gì đó, ví dụ như phòng vệ sinh, ví dụ như tủ quần áo hay ví dụ như chỗ ra vào… Thậm chí, ví dụ như ngoài cửa phòng…
Có khi nào đang có một người mà cô hoàn toàn không quen hoặc thậm chí không thể nhìn thấy đang đứng ở đó, nói với cô rằng: Những bức tranh cô vẽ đây là tranh của âm gian mà…
Thịnh Đường đánh rơi chiếc bút vẽ xuống bàn cái “bộp”, hai tay luồn vào trong mái tóc ôm lấy đầu, kêu to lên một tiếng. Tiêu Dã đúng thật là… Phiền phức, phiền phức, phiền phức!
Nhưng có thể trách Tiêu Dã được sao?
Thịnh Đường ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù xù, ánh mắt căm hận: Đúng, vốn dĩ không thể trách Tiêu Dã. Nếu Giang Chấp không đi ăn cơm với Trình Gia Hủy, nếu tối nay Giang Chấp cũng có mặt tại Thịnh Thiên Các thì Tiêu Dã có dám trêu chọc như vậy không!
Đều tại Giang Chấp.
Thịnh Đường một lần nữa cầm cây bút vẽ lên, ép buộc bản thân phải tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, không nghĩ đến những việc khác.
Bức tượng trong hang số 0 càng ngày càng xuất hiện nhiều tư liệu để tham khảo. Bây giờ cô đã khôi phục nguyên dạng được phần ngũ quan và đồ trang sức của tượng, có góc váy và hướng tung của vạt áo, trọng điểm nằm ở phần đầu và tư thế ngồi của bức tượng…
Tư thế ngồi…
Thịnh Đường cảm thấy hai chân lạnh lẽo, khu vực dưới ghế cô cũng không nhìn thấy… Trong lòng cô vừa thầm mắng Giang Chấp vừa âm thầm thu gọn hai chân lên trên, ngồi xổm trên ghế. Được rồi, an toàn hơn một chút.
Khi vẽ tới đôi mắt của bức tượng cô lại chợt nhớ tới lúc trước họ nói mắt tượng chuyển động trong khoảnh khắc.
Thịnh Đường cầm chặt cây bút, lúc đó không sợ thì bây giờ cũng không sợ!
Nhưng, lúc đó cô không sợ ư? Lúc đó cô chỉ không tin thôi mà… ⊙﹏⊙ (toát mồ hôi).
Hơn nữa, xưa nay cô không muốn người khác biết một sự thật: Thật ra cô sợ! Ma! Nhất!
Hu hu…
Giang Chấp khốn kiếp, khốn kiếp Giang Chấp.
Ấy?
Cây bút trong tay Thịnh Đường dừng lại, bóng lưng một người đàn ông sống động xuất hiện trên giấy, cao lớn uy nghiêm.
“Ông trời ơi, ông mau thu nhận con đi!” Cô tru lên thảm thiết, chẳng biết từ lúc nào cô đã vẽ bóng cắt của Giang Chấp ra để xua đuổi tà ma rồi.
Giang Chấp… Cô ấn tay lên màn hình di động, thời gian hiển thị một rưỡi sáng.
Giờ này thực sự rất khó xử.
Thịnh Đường cầm di động lên băn khoăn, cân nhắc lên xuống, tâm trạng thấp thỏm vô cùng. Rồi cô lại cảm thấy không ổn, bèn đặt di động xuống bàn, cầm cục tẩy lên xóa thật nhanh bóng hình trên giấy. Buồn cười thật, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, lẽ nào có thể trông chờ vào anh?
Một người nhỏ mọn như thế, một người khác biệt như thế, một người sợ phiền phức như thế.
Nhưng rồi ngón tay cô lại từng chút, từng chút hướng tới di động. Thịnh Đường lấy bàn tay trái nắm chặt lấy cổ bàn tay phải: “Bình tĩnh lại, bình tĩnh… Đường Đường, mày làm được mà!”
Nửa phút sau…
Tiêu Dã nhận được điện thoại của Thịnh Đường.
Đang trong lúc anh ấy mơ màng ngủ: “Sao vậy?”
Thịnh Đường hằn học khinh bỉ tên vô lương tâm này: “À… Giang Chấp đã trở về chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa quay về?!”
Nhịp tim của Tiêu Dã đập lỡ nửa nhịp vì tiếng ồn của cô. Anh ấy lập tức ngồi bật dậy, ôm lấy ngực: “Ôi trời đất ơi, nửa đêm nửa hôm em có thể đừng giật đùng đùng lên như vậy không? Muộn như vậy rồi em còn tìm Giang Chấp làm gì?”
Ở bên này Thịnh Đường nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi viện cớ, hắng giọng nói: “Thì tại vì em tò mò ấy mà. Haizz, dù gì cũng là cấp trên của em, em cũng hy vọng anh ấy được hạnh phúc mỹ mãn, đúng không?”
Tiêu Dã ở đầu kia lại nằm xuống giường, cơn buồn ngủ ập tới, giọng nói trở nên mơ hồ: “Ừm, Đường Đường ngoan ngoãn khiến người ta yêu quý. Giờ này còn chưa thấy cậu ấy về thì chắc là không về nữa rồi. Cậu ấy là người thành niên rồi, biết bản thân muốn gì. Em ngoan đi, đừng quấy rầy anh nữa, anh buồn ngủ chết đi được…”
Quả nhiên, anh ấy ngủ lăn quay.
Thịnh Đường giơ điện thoại lên một lúc lâu.
Trong đầu cô cứ văng vẳng mãi câu nói vừa rồi của Tiêu Dã: Giờ này còn chưa thấy cậu ấy về thì chắc là không về nữa rồi…
Phải rồi, chưa đến chín giờ đã đi, ăn bữa cơm gì mà có thể ăn tới một rưỡi sáng vẫn chưa tàn cuộc?
Cứ cho là anh uống say đi, nhưng Tiêu Dã nói Giang Chấp không bao giờ uống rượu mà.
“Toi rồi, toi rồi, toi rồi…”
Lỡ uống say thật thì phải làm sao? Lỡ như Trình Gia Hủy lấy mỹ sắc ra dụ dỗ anh uống rượu, định “động thủ” với anh thì phải làm sao?
Càng nghĩ, Thịnh Đường càng không thể ngồi yên.
Vietwriter.vn
Không thể gọi điện thoại cho Tiêu Dã được nữa. Người ta đã nói rồi, cô ngoan ngoãn được mọi người yêu quý, không thể nào mặt dày quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta được nữa.
… Gọi thẳng cho Giang Chấp ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tim cô liền đập dồn dập.
Cũng không phải là không được phải không? Nhưng lỡ như Giang Chấp không say thì sao? Lỡ như anh muốn ở lại thì sao? Lỡ như người ta quả thực có tâm trạng muốn nói chuyện yêu đương nam nữ thì sao?
Vậy thì cô cũng sẽ có cớ của mình, ví dụ như không tìm thấy tài liệu phần đầu bức tượng, hay ví dụ trên tranh ba chiều có một phần tỷ lệ cô nghĩ không ra. Chuyện công việc, anh đâu thể nào không lo không hỏi?
Thịnh Đường chưa bao giờ cảm thấy đầu óc của mình sáng suốt đến thế, giống như có ngàn binh vạn mã phi qua, vù vù mang qua vô số lý do. Còn đầu ngón tay của cô thì còn nhanh hơn cả não bộ, khi cô kịp tỉnh lại thì bản thân đã gọi vào số máy ấy…
Một tiếng chuông đổ.
Thịnh Đường cảm thấy hơi thở ngừng lại, tim như vọt lên tận cổ họng.
Không ai bắt máy.
Đầu kia chuông tiếp tục đổ.
Trái tim của Thịnh Đường lại bắt đầu từ từ chìm xuống. Đầu óc của cô nặng trĩu. Có chuyện gì bận rộn tới mức không nghe thấy chuông điện thoại kêu nhỉ? Trừ phi… Đang bận rộn “cày bừa”.
Đang mải nghĩ thì đầu kia có người bắt máy.
Cô giật mình, trái tim vừa hơi rớt xuống lúc này lại nảy lên cao.
Cô há hốc miệng đang định mở lời thì nghe thấy trong điện thoại vọng tới một giọng nữ dịu dàng: “A lô?”
Lúc sau ăn xong bữa trở về khách sạn, Thịnh Đường cứ nghĩ mãi về chuyện giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy.
Thật ra Tiêu Dã nói không sai, hiện thực còn “máu chó” hơn cả tiểu thuyết hay phim ảnh, phàm tục mới là cuộc đời, quan hệ giữa Giang Chấp và Trình Gia Hủy quả thật là phàm tục tới không thể phàm tục hơn nữa rồi. Nhưng Thịnh Đường không rõ là cô cảm thấy mối quan hệ thanh mai trúc mã phàm tục hay vì nó rơi vào Giang Chấp cô mới thấy nó phàm tục.
Tắm xong, Thịnh Đường nằm gọn trên giường lướt điện thoại.
Tường nhà trên WeChat của Giang Chấp còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt cô vừa mới rửa, một dòng trạng thái anh cũng chưa từng đăng, cho dù là một chuyện lớn như gặp lại thanh mai trúc mã cũng không thấy anh thể hiện cảm xúc. Thịnh Đường quả thật không hiểu được, một người không thích đăng trạng thái lên vòng tròn bạn bè hà tất phải lãng phí một ID WeChat chứ? Không lẽ vị “thượng thần” họ Giang này thật sự ngây thơ nghĩ rằng trên đời chỉ có duy nhất một phương thức thanh toán online là WeChat đấy chứ…
Cô bĩu môi, chưa biết chừng anh còn chưa biết làm thế nào để đăng trạng thái ấy chứ.
Nhóm “Chị em cây khế” im phăng phắc.
Thịnh Đường nhắn một tin vào nhóm: [Hai cậu đang làm gì đó?]
Phía Du Diệp có sự chênh lệch múi giờ, sau khi hỏi xong, Thịnh Đường cứ nghĩ Trình Tần sẽ là người đầu tiên đáp lại, không ngờ lại là Du Diệp. Cô ấy thẳng thừng trả lời bằng một tin nhắn thoại: Vừa dậy xong, tối qua nằm mơ ba chị em chúng ta ra Ngũ Đạo Khẩu ăn Tteokbokki, gối còn ướt quá nửa đây.
Thịnh Đường khoe khoang: [Tối nay mình vừa được ăn ở Thịnh Thiên Các.]
Du Diệp: [!!! Tuyệt giao 24 giây!]
Nhưng còn chưa đầy hai giây, Du Diệp đã gửi tới một nụ cười xấu xa: [Đi cùng ai hả?]
Thịnh Đường lại nhớ tới chuyện của Giang Chấp, lòng bực dọc, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô quay sang hỏi sao mãi không thấy Trình Tần lên tiếng.
Du Diệp dứt khoát: @Trình Đông Bắc.
Phải rất lâu sau, Trình Tần mới lề mề lộ diện, và tìm thẳng Thịnh Đường: [Vẫn còn ở Bắc Kinh à?]
Thịnh Đường: [Đúng rồi.]
Lại qua một lúc, Trình Tần: [Hai ngày nữa, nếu cậu vẫn chưa đi thì mình tới tìm cậu.]
Thịnh Đường: [Được thôi…]
Ngẫm một chút, cô lại gõ thêm một câu: [Vừa hay có dịp trò chuyện, mình cảm thấy mình có chút bất ổn ╥﹏╥…]
Đợi mãi vẫn không thấy được câu trả lời của Trình Tần.
Ngược lại Du Diệp là người cuống quýt nhắn lại trước hết: [Ai ở quá lâu trong hang đá cũng sẽ cảm thấy bất ổn. Đường, nếu cậu vẫn muốn chuyển qua mảng sáng tạo thì phải khẩn trương lên. Bây giờ có không ít thanh niên đẹp trai làm bên sáng tạo. Cậu nghe lời đi, mình đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài đây, lát về nói tiếp…]
Thịnh Đường có chút hụt hẫng.
Cô chỉ muốn tìm ai đó trò chuyện, nhưng cụ thể phải nói gì thì lại không biết.
Từ nhà hàng trở về, cô đã cảm thấy bản thân như một linh hồn vô chủ vậy. Thật ra cô còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như bức tranh phục hồi nguyên tác của cô, ví dụ như cô thật sự phải liên lạc với nhà thiết kế sáng tạo văn hóa tại Cố Cung, ví dụ như giúp Thẩm Dao suy nghĩ về điệu múa Lục Yêu, ví dụ như giúp Kỳ Dư làm phương án về tranh ba chiều…
Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy đều đã bị nhấn chìm sau khi Tiêu Dã kể xong về quá khứ của Giang Chấp.
Điều đáng giận nhất là, Tiêu Dã hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện của Giang Chấp. Dùng cụm từ “đầu voi đuôi chuột” để hình dung về năng lực kể chuyện của Tiêu Dã là sát thực nhất. Vì chuyện này, Tiêu Dã tự biện bạch cho bản thân: “Giang Chấp là một người không thích kể về chuyện của mình. Những gì anh biết đều phải góp nhặt từ nhiều nguồn khác nhau lại đấy. Kẹo Dẻo, em phải biết, không phải tất cả mọi người đều có một tuổi thơ đáng để nhớ về, thế nên Giang Chấp rất ít kể lại chuyện xưa của mình.”
Đến nửa cuối của bữa ăn, Tiêu Dã liền bắt đầu màn biểu diễn của anh ấy.
Chủ yếu là những câu chuyện đồn thổi, truyền miệng ít ai biết đến mà anh ấy nghe được trong quá trình đi khắp mọi nơi hỗ trợ kỹ thuật. Nhất là khi anh ấy miêu tả những cô gái dân tộc Hồi xinh đẹp thế nào, Thẩm Dao liền cố tình trêu chọc: “Anh vẫn còn thời gian ngắm gái cơ à?”
Tiêu Dã nói khoác không biết ngượng: “Anh chắc chắn là không có thời gian ngắm gái rồi, toàn là các cô ấy tới gặp anh thôi…”
Thấy Thịnh Đường có vẻ hơi tụt mood, Tiêu Dã bèn chuyển chủ đề, nói với cô: “Kẹo Dẻo à, hôm nay chúng ta đã tới Tử Cấm Thành, sư huynh sẽ kể cho em một câu chuyện liên quan đến Tử Cấm Thành vậy.”
Thịnh Đường những tưởng Tiêu Dã sẽ kể những chuyện trong quá trình tiếp xúc với các thầy cô ở Cố Cung khi trước, như vậy chưa biết chừng cô lại có thể hiểu thêm một chút về Trình Gia Hủy. Nào ngờ, Tiêu Dã vừa mở lời đã đóng đinh khung cảnh vào một buổi chiều sấm chớp đì đùng…
“Lúc đó ấy, trời tối sầm lại cực kỳ đáng sợ. Một tiếng sấm dội xuống, đất trời cũng như rung chuyển theo. Ngay sau đó, vị du khách ấy liền nhìn thấy ở phía xa xa trên con đường dẫn vào cung cấm xuất hiện một vài bóng người đang đi tới. Khi nhìn kỹ lại thì ôi trời ơi, là các cung nữ đời nhà Thanh…”
“Các chuyên gia đều đã nói đây là chuyện bịa đặt rồi. Họ nói, trên bức tường đỏ của Tử Cấm Thành có hàm lượng oxit sắt, có thể sản sinh phản ứng truyền dẫn điện năng vào những ngày mưa gió sấm chớp.” Thịnh Đường ngắt ngang câu chuyện giật đùng đùng của Tiêu Dã.
Tiêu Dã cười nói: “Điều mà em nói quả thực là đáp án được lưu truyền trên mạng. Nhưng em nghĩ mà xem, bức tường đỏ của Tử Cấm Thành mà chúng ta đang được nhìn thấy hiện tại không phải là bức tường của mấy trăm năm trước, chẳng biết nó đã được tu sửa bao nhiêu lần rồi. Cho dù trước kia có oxit sắt thì tồn tại đến giờ cũng chẳng còn mấy nữa rồi, sao vẫn có thể có tác dụng truyền dẫn chứ?”
Thịnh Đường phồng má, tóm lại cô quyết không tin vào mấy chuyện mê tín thời phong kiến. Chắc chắn vẫn còn cách lý giải khoa học nào đó mà cô vẫn chưa thể hiểu được, ví dụ như lượng tử học trong Vật lý cũng cực kỳ phức tạp. Nói rõ ràng được thì sẽ là khoa học, nói không rõ ràng sẽ trở thành thần học.
Nhưng Tiêu Dã vẫn chưa chịu dừng, có vẻ như quyết tâm thức tỉnh toàn bộ nhiệt tình của cô.
“Chuyện có thể nhìn thấy cung nữ triều Thanh vào những ngày mưa gió là thật hay giả chúng ta tạm gác lại. Anh sẽ kể cho hai em nghe một câu chuyện có thật, là anh đích thân trải qua. Những câu chuyện xung quanh trải nghiệm này anh chưa từng kể cho người nào khác, cả sư phụ của anh cũng không biết.”
Màn dạo đầu này của Tiêu Dã quả thật đã gợi lên được một hứng thú to lớn từ Thịnh Đường, dẫu sao cũng là trải nghiệm của chính bản thân anh ấy chứ không phải nghe lời đồn đại. Ngay cả một người có không ít kinh nghiệm đi ra ngoài hỗ trợ như Thẩm Dao cũng tò mò vô cùng, liên tục thúc giục Tiêu Dã.
Vẫn là câu chuyện về Tử Cấm Thành, dù sao thì những câu chuyện quái dị liên quan đến nơi ấy chỗ nào cũng kể.
“Những con đường nối các cung trong Tử Cấm Thành đều rất đáng chú ý, nổi tiếng nhất phải kể đến con đường hẻm Đông Đồng Tử.”
Trước đây, Thịnh Đường cũng từng không ít lần đến Cố Cung dạo chơi, cô gật đầu: “Chính là con đường nối giữa cung Đông Lục, điện Phụng Tiên, nhà Bắc Ngũ và cung Ninh Thọ chứ gì. Đúng là rất dài, nhưng đâu có điểm gì đặc biệt.”
Tiêu Dã tỏ thái độ thần thần bí bí: “Đó là con đường âm dương vang danh khắp nơi. Tới buổi tối, trên con đường hẻm đó sẽ xuất hiện một ranh giới chia đôi hai thế giới âm và dương. Thế nên con đường đó ban ngày dành cho người, ban đêm dành cho ma.”
Thẩm Dao từ lâu đã nghe nói những truyền thuyết về con đường này, bèn chê cười Tiêu Dã lại lấy mấy đoạn văn trên mạng ra hù người.
Nhưng Tiêu Dã hết sức nghiêm túc, kể rằng trước kia anh ấy từng đến Cố Cung giúp việc cho một thầy giáo, cũng tức là khoảng thời gian trước khi anh ấy đến Tân Cương. Hôm đó bận đến tận tối muộn, tới khi ra khỏi cung trùng hợp thay lại phải đi qua con đường hẻm ấy.
Lúc đó Tiêu Dã ôm tập tài liệu đi hơi chậm một chút. Người thầy giáo kia đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện với anh ấy, hai người họ cũng chỉ cách nhau khoảng nửa bước chân.
Nói tới đây, Tiêu Dã bổ sung thêm một câu: “Buổi tối đi trên những con đường nhỏ ở Tử Cấm Thành có một quy tắc. Tối kỵ việc hai người đi song song với nhau, nhất định phải một người đi trước một người đi sau, có thể trông chừng lẫn nhau. Nhưng hai người lại không thể cách nhau quá xa, cứ nửa bước chân là đủ.”
Thẩm Dao truy hỏi anh ấy chuyện tiếp theo.
Câu chuyện sau đó thì rất kinh dị rồi.
Thầy giáo kia đi đằng trước, ban đầu còn nói chuyện với Tiêu Dã, nhưng nói mãi nói mãi thì bắt đầu lảm nhảm lung tung, hỏi Tiêu Dã: Ban nãy em nói gì nhỉ?
Lúc đó Tiêu Dã chẳng hề nói câu gì, còn cảm thấy khó hiểu.
“Nhưng anh đi mãi đi mãi liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai. Khi nhìn kỹ lại thì thầy giáo phía trước đã biến mất, loáng thoáng nghe thấy giọng một cô gái nói: Những thứ anh sửa chữa đều là của âm gian cả đấy…”
Lúc đó khi nghe tới câu này, Thịnh Đường liền cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.
Nhưng Thẩm Dao thì bị chọc cười, nói với anh ấy: “Bịa, anh cứ tiếp tục bịa đi.”
Tiêu Dã cười ha ha: “Các em tin hay không thì tùy.”
Thật ra Thịnh Đường cũng không tin, vì dù sao qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết anh ấy là một người cực kỳ thích đùa giỡn với mọi người, có lúc bịa đại ra một câu chuyện cười mà cứ y như thật.
Nhưng cũng không hiểu làm sao, khi bắt tay vào làm bản vẽ phục hồi nguyên dạng, Thịnh Đường lại cứ nhớ về con đường hẻm Đông Đồng Tử mà Tiêu Dã kể, nghĩ mãi nghĩ mãi bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Khi nhìn xung quanh bốn phía, cô đang ở một mình…
Lúc trước cô còn cảm thấy bố cục của căn phòng này chính là “năm tháng bình yên”. Bây giờ đêm khuya vắng vẻ, cô luôn lo lắng ở một góc nào đó mà cô không nhìn thấy đang giấu thứ gì đó, ví dụ như phòng vệ sinh, ví dụ như tủ quần áo hay ví dụ như chỗ ra vào… Thậm chí, ví dụ như ngoài cửa phòng…
Có khi nào đang có một người mà cô hoàn toàn không quen hoặc thậm chí không thể nhìn thấy đang đứng ở đó, nói với cô rằng: Những bức tranh cô vẽ đây là tranh của âm gian mà…
Thịnh Đường đánh rơi chiếc bút vẽ xuống bàn cái “bộp”, hai tay luồn vào trong mái tóc ôm lấy đầu, kêu to lên một tiếng. Tiêu Dã đúng thật là… Phiền phức, phiền phức, phiền phức!
Nhưng có thể trách Tiêu Dã được sao?
Thịnh Đường ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù xù, ánh mắt căm hận: Đúng, vốn dĩ không thể trách Tiêu Dã. Nếu Giang Chấp không đi ăn cơm với Trình Gia Hủy, nếu tối nay Giang Chấp cũng có mặt tại Thịnh Thiên Các thì Tiêu Dã có dám trêu chọc như vậy không!
Đều tại Giang Chấp.
Thịnh Đường một lần nữa cầm cây bút vẽ lên, ép buộc bản thân phải tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, không nghĩ đến những việc khác.
Bức tượng trong hang số 0 càng ngày càng xuất hiện nhiều tư liệu để tham khảo. Bây giờ cô đã khôi phục nguyên dạng được phần ngũ quan và đồ trang sức của tượng, có góc váy và hướng tung của vạt áo, trọng điểm nằm ở phần đầu và tư thế ngồi của bức tượng…
Tư thế ngồi…
Thịnh Đường cảm thấy hai chân lạnh lẽo, khu vực dưới ghế cô cũng không nhìn thấy… Trong lòng cô vừa thầm mắng Giang Chấp vừa âm thầm thu gọn hai chân lên trên, ngồi xổm trên ghế. Được rồi, an toàn hơn một chút.
Khi vẽ tới đôi mắt của bức tượng cô lại chợt nhớ tới lúc trước họ nói mắt tượng chuyển động trong khoảnh khắc.
Thịnh Đường cầm chặt cây bút, lúc đó không sợ thì bây giờ cũng không sợ!
Nhưng, lúc đó cô không sợ ư? Lúc đó cô chỉ không tin thôi mà… ⊙﹏⊙ (toát mồ hôi).
Hơn nữa, xưa nay cô không muốn người khác biết một sự thật: Thật ra cô sợ! Ma! Nhất!
Hu hu…
Giang Chấp khốn kiếp, khốn kiếp Giang Chấp.
Ấy?
Cây bút trong tay Thịnh Đường dừng lại, bóng lưng một người đàn ông sống động xuất hiện trên giấy, cao lớn uy nghiêm.
“Ông trời ơi, ông mau thu nhận con đi!” Cô tru lên thảm thiết, chẳng biết từ lúc nào cô đã vẽ bóng cắt của Giang Chấp ra để xua đuổi tà ma rồi.
Giang Chấp… Cô ấn tay lên màn hình di động, thời gian hiển thị một rưỡi sáng.
Giờ này thực sự rất khó xử.
Thịnh Đường cầm di động lên băn khoăn, cân nhắc lên xuống, tâm trạng thấp thỏm vô cùng. Rồi cô lại cảm thấy không ổn, bèn đặt di động xuống bàn, cầm cục tẩy lên xóa thật nhanh bóng hình trên giấy. Buồn cười thật, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, lẽ nào có thể trông chờ vào anh?
Một người nhỏ mọn như thế, một người khác biệt như thế, một người sợ phiền phức như thế.
Nhưng rồi ngón tay cô lại từng chút, từng chút hướng tới di động. Thịnh Đường lấy bàn tay trái nắm chặt lấy cổ bàn tay phải: “Bình tĩnh lại, bình tĩnh… Đường Đường, mày làm được mà!”
Nửa phút sau…
Tiêu Dã nhận được điện thoại của Thịnh Đường.
Đang trong lúc anh ấy mơ màng ngủ: “Sao vậy?”
Thịnh Đường hằn học khinh bỉ tên vô lương tâm này: “À… Giang Chấp đã trở về chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa quay về?!”
Nhịp tim của Tiêu Dã đập lỡ nửa nhịp vì tiếng ồn của cô. Anh ấy lập tức ngồi bật dậy, ôm lấy ngực: “Ôi trời đất ơi, nửa đêm nửa hôm em có thể đừng giật đùng đùng lên như vậy không? Muộn như vậy rồi em còn tìm Giang Chấp làm gì?”
Ở bên này Thịnh Đường nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi viện cớ, hắng giọng nói: “Thì tại vì em tò mò ấy mà. Haizz, dù gì cũng là cấp trên của em, em cũng hy vọng anh ấy được hạnh phúc mỹ mãn, đúng không?”
Tiêu Dã ở đầu kia lại nằm xuống giường, cơn buồn ngủ ập tới, giọng nói trở nên mơ hồ: “Ừm, Đường Đường ngoan ngoãn khiến người ta yêu quý. Giờ này còn chưa thấy cậu ấy về thì chắc là không về nữa rồi. Cậu ấy là người thành niên rồi, biết bản thân muốn gì. Em ngoan đi, đừng quấy rầy anh nữa, anh buồn ngủ chết đi được…”
Quả nhiên, anh ấy ngủ lăn quay.
Thịnh Đường giơ điện thoại lên một lúc lâu.
Trong đầu cô cứ văng vẳng mãi câu nói vừa rồi của Tiêu Dã: Giờ này còn chưa thấy cậu ấy về thì chắc là không về nữa rồi…
Phải rồi, chưa đến chín giờ đã đi, ăn bữa cơm gì mà có thể ăn tới một rưỡi sáng vẫn chưa tàn cuộc?
Cứ cho là anh uống say đi, nhưng Tiêu Dã nói Giang Chấp không bao giờ uống rượu mà.
“Toi rồi, toi rồi, toi rồi…”
Lỡ uống say thật thì phải làm sao? Lỡ như Trình Gia Hủy lấy mỹ sắc ra dụ dỗ anh uống rượu, định “động thủ” với anh thì phải làm sao?
Càng nghĩ, Thịnh Đường càng không thể ngồi yên.
Vietwriter.vn
Không thể gọi điện thoại cho Tiêu Dã được nữa. Người ta đã nói rồi, cô ngoan ngoãn được mọi người yêu quý, không thể nào mặt dày quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta được nữa.
… Gọi thẳng cho Giang Chấp ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tim cô liền đập dồn dập.
Cũng không phải là không được phải không? Nhưng lỡ như Giang Chấp không say thì sao? Lỡ như anh muốn ở lại thì sao? Lỡ như người ta quả thực có tâm trạng muốn nói chuyện yêu đương nam nữ thì sao?
Vậy thì cô cũng sẽ có cớ của mình, ví dụ như không tìm thấy tài liệu phần đầu bức tượng, hay ví dụ trên tranh ba chiều có một phần tỷ lệ cô nghĩ không ra. Chuyện công việc, anh đâu thể nào không lo không hỏi?
Thịnh Đường chưa bao giờ cảm thấy đầu óc của mình sáng suốt đến thế, giống như có ngàn binh vạn mã phi qua, vù vù mang qua vô số lý do. Còn đầu ngón tay của cô thì còn nhanh hơn cả não bộ, khi cô kịp tỉnh lại thì bản thân đã gọi vào số máy ấy…
Một tiếng chuông đổ.
Thịnh Đường cảm thấy hơi thở ngừng lại, tim như vọt lên tận cổ họng.
Không ai bắt máy.
Đầu kia chuông tiếp tục đổ.
Trái tim của Thịnh Đường lại bắt đầu từ từ chìm xuống. Đầu óc của cô nặng trĩu. Có chuyện gì bận rộn tới mức không nghe thấy chuông điện thoại kêu nhỉ? Trừ phi… Đang bận rộn “cày bừa”.
Đang mải nghĩ thì đầu kia có người bắt máy.
Cô giật mình, trái tim vừa hơi rớt xuống lúc này lại nảy lên cao.
Cô há hốc miệng đang định mở lời thì nghe thấy trong điện thoại vọng tới một giọng nữ dịu dàng: “A lô?”