Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương C4
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Lý Thanh Nhã ra khỏi phòng bếp, lại múc một chút nước lên rửa sạch tay rồi sau đó lau sạch sẽ. Nhận lấy Nha Nha từ trong ngực của Trương Minh Hiên, mặt mũi tràn đầy cưng chiều hôn lên cái trán của nhóc một cái, trêu chọc Nha Nha cười khanh khách. Ba người đi vào chính đường, Lý Thanh Nhã đốt một ngọn đèn, đốm lửa nho nhỏ chiếu sáng cả căn phòng.
Trương Minh Hiên nghiêm mặt nói: "Thanh Nhã tỷ tỷ, mau giúp đỡ ta! Ta cảm thấy tiểu thuyết của ta có thể cháy hàng!"
Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ nói: "Hiện tại chuyện xưa truyền kỳ thật sự không dễ bán lắm, ngươi muốn ghi thì ghi đi! Trong thư điếm có giấy mực."
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Ta không biết chữ."
Lý Thanh Nhã lập tức bó tay, ngươi không biết chữ, ngươi còn nói với ta rằng ngươi muốn viết sách?
Lý Thanh Nhã cân nhắc một chút nói: "Ta cảm thấy hay là ngươi học chữ trước đi đã, ta có thể dạy ngươi."
Trương Minh Hiên hứng khởi đáp: "Thanh Nhã tỷ tỷ chịu dạy ta, thật sự là quá tốt. Nhưng mà ta vẫn muốn viết tiểu thuyết trước, tuy rằng ta không biết chữ nhưng ta sẽ kể lại chuyện xưa!"
Lý Thanh Nhã thấy Trương Minh Hiên kiên định, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rút một cây butd từ ống đựng bút trên chiếc bàn gần đó ra, cầm trong lòng bàn tay thì thầm: "Lòng có vạn quyển sách, ngòi bút như có thần."
Trong lòng bàn tay Lý Thanh Nhã lập tức xuất hiện một luồng sáng trắng, điểm sáng lớn nhỏ giống như quả cầu màu lam bao phủ lên tay của Lý Thanh Nhã. Trương Minh Hiên lập tức bị ánh sáng trắng này làm cho chói mắt, vô thức giơ cánh tay lên ngăn ở trước mắt. Sau một lát, ánh sáng tản đi, Lý Thanh Nhã tay cầm bút lông đứng ở nguyên chỗ.
Trương Minh Hiên ha ha hỏi: "Vừa. . . Vừa rồi là cái gì?"
Lý Thanh Nhã đưa bút cho Trương Minh Hiên đáp: "Đồ ngươi cần, coi như là học phí ta cho điệu hát dân gian mà ta học của ngươi."
Trương Minh Hiên nhìn cây bút trước mặt, lại nhìn Lý Thanh Nhã một lúc, đoạn nói: "Tỷ tỷ! Ta không thể viết chữ! Ngài cho ta bút cũng vô dụng! Tình huống vừa rồi là thế nào vậy!"
Lý Thanh Nhã nghi ngờ hỏi: "Ngươi không biết?"
Trương Minh Hiên ngây thơ lắc đầu, kinh hỉ hỏi ngược lại: "Vừa rồi chính là pháp thuật sao?"
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên giống như thật sự không biết, liền giải thích: "Từ nhỏ ta đã bắt đầu đọc sách, cũng có mấy phần tâm đắc, nên đã tích lũy được một chút văn khí. Văn khí là trụ cột của hạo nhiên chính khí, người đạt được hạo nhiên chính khí sẽ trở thành Đại Nho, một lời trấn sơn hà, một rống giết vạn yêu. Mặc dù văn khí không có uy năng lớn như vậy, nhưng vẫn có chỗ phi phàm! Ta chỉ dùng văn khí để gia trì cây bút này một chút, khiến cho nó tạm thời có được linh tính, có thể ghi ra suy nghĩ trong lòng. Ta còn tưởng rằng vừa rồi ngươi đang cầu ta gia trì cho ngươi một cái Linh bút đấy!"
"Ta chỉ muốn nhờ tỷ viết thay mà thôi."
Trương Minh Hiên vội vàng nhận lấy bút lông từ tay Lý Thanh Nhã, giơ ngón tay cái lên thở cảm thán: "Tỷ, không thể không nói, tỷ quả thực rất trâu bò."
Sau khi nhận lấy chiếc bút, Trương Minh Hiên lập tức chạy đi tìm giấy mực, liền nói với Lý Thanh Nhã: "Tỷ, ta đi tìm giấy mực trước đã!"
Lý Thanh Nhã đáp: "Được rồi, trong đại sảnh vẫn còn một ít, ngươi dùng tạm trước đi!"
Trương Minh Hiên nhìn theo ánh mắt của Lý Thanh Nhã, quả nhiên phát hiện một chồng giấy trắng và nghiên mực ở dưới gầm bàn đối diện.
Lý Thanh Nhã nói tiếp: "Gian phòng của ngươi ở đầu dãy nhà phía tây, trở về đó đi! Trong phòng có đèn với đá lửa."
Trương Minh Hiên cao hứng đáp: "Dạ vâng!"
Hưng phấn ôm một chồng giấy trắng và nghiên mực chạy ra ngoài, tìm được gian phòng đầu dãy nhà phía tây, mượn ánh trăng châm đèn. Có thể thấy được gian phòng cũng không to lắm, một giường lớn, một cái tủ quần áo dựa vào tường, trên bàn lớn đặt một bình trà và mấy cái cốc uống trà.
Trương Minh Hiên đặt giấy trắng ở trên mặt bàn, vừa mài mực vừa nghĩ, thật sự thì cũng không có nhiều thể loại có thể viết ra. Đầu tiên phải gạch bỏ loại truyện kỳ huyễn, viết xong bọn họ cũng đọc không hiểu, sau này sẽ cân nhắc sau. Tác phẩm liên quan tới Hồng Hoang càng không thể viết, trong tác phẩm chắc chắn sẽ phải có nhân vật phản diện, viết ra lại bị nhân vật tương ứng của thế giới Tây Du đọc được, chỉ sợ đối phương sẽ tìm tới tận cửa làm một hồi nhân vật phản diện trong hiện thực. Thế nên chỉ có thể viết thể loại tiên hiệp dị giới, tương đối giống với thế giới này, độc giả cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận.
Trương Minh Hiên đặt thỏi mực xuống, dùng bút lông nhúng xuống nước mực, viết trên tờ giấy trắng hai chữ: "Tru Tiên", bản chuyện xưa hoàn toàn hư cấu, nếu như có gì tương đồng thì chỉ là trùng hơp. Đầu bút nắt đầu di chuyển. . .
Từng con chữ nho nhỏ dần xuất hiện, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, nhanh hơn cả suy nghĩ rồi mới nói ra.
Tự chương, thời gian: Không rõ, có lẽ là từ rất lâu trước kia.
Địa điểm: Vùng đất Thần Châu.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Từ thái cổ đến nay, nhân loại chứng kiến thế giới xung quanh, rất nhiều loại chuyện kỳ quái, sấm sét vang dội, lại có thiên tai nhân họa, thương vong vô số, những tiếng kêu than vang dội khắp đất trời, không một ai có khả năng ngăn cản. Vì vậy mấy lời đồn về thần tiên mới truyền lưu hậu thế. Vô số con dân loài người, thành tín lễ bái, chế tạo ra đủ kiểu cúng bái Thần Minh dựa theo suy nghĩ của mình, cầu phúc tố khổ, hương khói nghi ngút. . . Thế gian ngày nay, chính đạo đang thịnh, tà ma tránh lui. Trung Nguyên đất rộng núi linh nước diệu, nhân khí cường thịnh, sản vật phong phú, là nơi các gia môn chính phái một mực chiếm cứ. Trong đó có "Thanh Vân môn", "Thiên Âm tự", và "Phần Hương cốc" là ba trụ cột lớn, là ba thế lực lãnh tụ. Câu chuyện xưa này, bắt đầu từ "Thanh Vân môn".
Sau một lát, Trương Minh Hiên viết tự chương xong, so sánh với phiên bản ban đầu hắn đã cắt xén đi một chút, dù sao thì thiên đình và địa phủ đều đang tồn tại! Ngay cả như vậy thôi cũng đã vô cùng khiếp người rồi, Trương Minh Hiên do dự một hồi, thế rồi hắn vẫn quyết định viết ra, dù sao trụ cột của thế giới Tru Tiên chính là vô thần vô tiên, chắc là mấy vị thần tiên kia sẽ không để ý như vậy đâu!
Trong một không gian kỳ diệu, có một thanh niên mặc thanh y cầm kiếm, đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn xuống vạn dặm núi sông, gió mây dưới chân nhẹ bay. Lúc Trương Minh Hiên đang viết hai chữ Tru Tiên xuống, thanh niên nhướng mày, ánh mắt trực tiếp xuyên thấu qua từng tầng thiên địa, vượt qua không gian vô tận, thế rồi tầm mắt dừng lại trong căn phòng nhỏ này.
Nhìn Trương Minh Hiên thoăn thoắt, thanh niên thản nhiên nói: "Thế gian vô thần vô tiên? Tiểu gia hỏa thật đúng là dám viết. Hy vọng ngươi không bôi nhọ tên tuổi Tru Tiên!"
Về phần bôi nhọ thì sẽ như thế nào? Hắn chưa nói, nhưng có thể tưởng tượng được rằng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Trương Minh Hiên tuyệt đối không ngờ, hắn đã bị một vị tồn tại vô cùng khủng bố quan sát, chỉ cần hơi xảy ra một chút sai lầm thôi là sẽ lập tức hóa thành một đóng tro tàn. Trương Minh Hiên tiếp tục hưng phấn viết xuống, từng con chữ cổ nhảy múa trên giấy, không biết đã qua bao lâu, ngòi bút của Trương Minh Hiên lưu lại một nét mực, không viết ra được thêm một chữ nào nữa.
Trương Minh Hiên đánh một cái ngáp dài, lắc lắc chiếc bút lẩm bẩm: "Xong rồi hả? Hết điện rồi!"
Người thanh niên ở trong vùng trời kỳ dị kia cũng nhíu mày nói: "Tại sao lại không viết nữa."
Sau đó liền bật cười lớn nói: "Thông Thiên ơi! Thông Thiên! Không nghĩ tới ngươi đã trải qua ngàn vạn năm tháng, vậy mà cũng sẽ bị một mẩu chuyện xưa hấp dẫn." Thanh niên cười ha ha, thế rồi bóng dáng của hắn biến mất khỏi đỉnh núi.
Trương Minh Hiên nhìn bấc đèn đang cố gắng nhảy lên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được dầu thắp bên trong ngọn đèn đã không còn thừa là bao, từ đó biết được thời gian sáng tác xác thực không ngắn. Nhìn bản thảo xếp thành một chồng, từ "Chương 1: Kinh biến Thảo Miếu thôn dưới chân Thanh Vân sơn," ghi một mạch đến "Chương 19: Thất Mạch biết võ, Trương Tiểu Phàm vận khí cứt chó rút trúng thẻ thăm số một."
Trương Minh Hiên đứng lên bẻ bẻ cổ, xương cốt phát ra những tiếng cành cạch. Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Ngủ thôi!" Thế rồi hắn thổi tắt ngọn đèn, căn phòng đã chìm vào bóng tói.