Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lê Tử Nam vừa rút khỏi, Nịnh Hinh Nhi liền kiệt sức mà nằm liệt trên tấm da thú lót bên dưới, khuôn mặt ửng hồng tuyệt mỹ tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt, vài sợi tóc đen dính tứ tung trên má nàng, trông nàng vô cùng yếu ớt, cũng lộ ra dáng vẻ lười biếng khi được thỏa mãn tình dục.
"Chủ nhân ta yêu ngươi, ta rất yêu ngươi." Ngàn Tuyết vội vàng mà nói, đem thân thể mềm mại của Nịnh Hinh Nhi đang suy yếu bủn rủn mà kéo vào trong lòng ngực, kéo ra một chân của nàng, từ phía sau nàng đâm vào một cái. "Phụt" một thanh âm vang lên, gậy thiết thô dài màu đỏ thịt cứng hắn của hắn theo ái dịch mà thuận lợi cắm vào trong hoa huyệt nàng.
"A---" Hoàn toàn để mặc bị đùa bỡn, hoàn toàn tùy ý bọn họ cùng chính mình giao hợp, Nịnh Hinh Nhi phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng bi thương.
"Chủ nhân, thật thoải mái. Nga a... Bên trong của chủ nhân nóng quá, thật nóng, thật nóng... Tiểu huyệt nhi của chủ nhân... Cắn ta, thật thoải mái... Chủ nhân, cắn ta, cắn ta thêm nữa..."
Mãnh liệt khoái cảm đánh mạnh vào thể xác cùng tinh thần, Ngàn Tuyết bất chấp hết thảy mà hấp thu tàn dư nguyên âm cùng linh khí còn ở hoa huyệt, hung mãnh mà luận động ở hoa huyệt ướt đẫm của nàng. Yêu hồ thông minh giảo hoạt, chi thuật thải bổ bí pháp không cần người dạy cũng hiểu, huống chi hắn còn nhớ kỹ Lê Tử Nam đã giảng giải cho hắn nội dung? Vì thế mã mắt côn thịt lúc đóng lúc mở, theo bản năng hấp thu nguyên âm chi lực cùng linh khí trong hoa huyệt nàng, sau đó chúng cũng tự động chạy dọc theo côn thịt chảy vào đan điền của hắn. Phương pháp thải bổ là như thế, trước đem vật này chứa đựng ở đan điền, sau khi giao hợp thì vận công hấp thụ. Chỉ có hợp thể song tu, linh khí mới có thể lưu chuyển giữa hai bên thân thể nam nữ, gia tăng linh lực của bọn họ.
"A, a,--- Ô, ô... Ta hận các ngươi... Ta hận các ngươi!" Nịnh Hinh Nhi vô lực mà rên rỉ, khoái cảm mãnh liệt vẫn như cũ luân chuyển trong cơ thể nàng làm nàng điên cuồng. oa huyệt tham lam mà kẹp lấy côn thịt nóng bỏng rồi co rút, từng trận tê dại như thủy triều ập tới, nàng cảm thấy bản thân sắp chết đuối rồi.
"Chủ nhân, ta cắm vào ngươi rất thoải mái sao? Ta rất thoải mái, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi." Ngàn Tuyết một bên điên cuồng luận động, một bên ôn nhu kề sát tai nàng nói lời ái muội. Mồ hôi ấm áp chảy trên thân thể của chủ nhân làm tản ra mùi hương mê người của cơ thể, dụ hoặc hắn, cám dỗ hắn, đem toàn bộ nhục bổng tham lam chôn sâu vào hoa huyệt nàng, cướp lấy khoái cảm của nàng.
"A Tiểu Tuyết, ngươi cũng... Phản bội ta, ngươi cút cho ta, cút mau..." Nịnh Hinh Nhi nức nở mà nói, tay nhỏ nắm chặt tấm thảm da thú. Nàng không còn mặt mũi nào gặp bọn họ, cho dù trên linh đàm bí địa này cũng chỉ có bốn sư trò bọn họ.
"Sư phụ, đừng chịu đựng, thân là nữ nhân nên tận tình hưởng thụ sung sướng." Lê Tử Nam chống tay nằm bên người Ninh Hinh Nhi, duỗi tay thưởng thức hai tiểu bánh bao không ngừng đong đưa của nàng. "Sư phụ Trúc Cơ* quá sớm, thân thể chưa nảy nở liền ngưng phát triển, thật là quá đáng tiếc, bất quá không sao, chúng ta ba người sẽ làm ngươi phát dục lại một lần nữa, đem ngươi biến thành một nữ nhân thành thục kiều mị." Một bên vú nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay hắn, làm hắn có cảm giác không chế được nàng, nhưng nếu cặp vú này có thể trưởng thành đến to hơn, vượt qua khỏi lòng bàn tay hắn, hắn sẽ rất vui mừng nha.
*Trúc Cơ: cơ thể đến một độ tuổi nào đó sẽ ngưng không phát triển nữa và sẽ giữ nguyên hình dạng, thân thể,... ở độ tuổi đó. (Trúc Cơ của Nịnh Hinh Nhi là lúc nàng ấy 14 tuổi)
"Đừng gọi ta là... Sư phụ, a---, ta, không phải là sư phụ... Của các ngươi!" Nịnh Hinh Nhi buồn bực mà nói, đột nhiên duỗi tay đâm vào cổ hắn, đem ngón tay sắc bén mà cắm sâu vào da hắn.
"Hinh Nhi, nàng đối với ta vừa yêu lại vừa hận, cho nên nàng muốn lưu lại ấn ký trên người ta sao?" Lê Tử Nam không chút nào để ý việc nàng tổn thương mình, "Ta dùng thân thể này mà thề, ta vĩnh viễn nhớ rõ ngươi." Hiện tại sức lực của nàng cũng chỉ như một con gà bệnh, không cần dùng nhiều sức cũng có thể giết chết, ngón tay đâm vào cổ hắn cũng chỉ lưu lại một vài đường máu nhỏ.