Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhưng không có động tác nào.
Bởi vì lúc này tâm tình của hắn vô cùng kích động, sợ sẽ lộ ra dấu vết, nếu bởi vậy mà khiến cho hai người trước mặt hoài nghi, thì công lao giả vờ của hắn sẽ như dã tràng se cát.
Tuy nhiên, động tác này của hắn lại khiến cho hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu hiểu lầm.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Nguyên Bưu ho nhẹ một tiếng nói:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta biết kỳ thật lấy phẩm chất của bộ trường thương này ít nhất có thể đổi được vài viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan. Nhưng mà, loại đan dược này đều tồn trữ trong trọng địa gia tộc, cho nên xin tiểu huynh đệ thư thả cho nửa tháng, chúng ta sẽ cho người chuẩn bị thỏa đáng.
Doanh Thừa Phong nghe xong những lời này thì không khỏi líu lưới, khó tin vào tai mình.
Trước mặt có hơn một ngàn viên Dưỡng Sinh Đan đã là của cải lớn nhất từ lúc hắn tới thế giới này tới nay, nếu như có thêm mấy viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan nữa thì.....
Tuy nói Doanh Thừa Phong có kinh nghiệm hai kiếp sống, nhưng khi nghe thấy lời này vẫn không tránh khỏi biến sắc.
Cũng may đầu của hắn đội một chiếc nón che hết cả mặt, cho nên hai người Phương Hủy hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Chậm rãi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đè được kích động trong lòng xuống, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Như thế thì đa tạ.
Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ làm như vậy không phải là vì Doanh Thừa Phong mà chính là muốn lấy lòng vị Linh Sư ở phía sau lưng hắn.
Chỉ cần xem phẩm chất bộ trường thương này thì biết trình độ của vị linh sư kia đã đạt tới mức nào rồi.
Nhân vật như vậy nếu như trong tình huống bình thường hai người đừng mong có thể quen biết được, nhưng hiện nay có Doanh Thừa Phong làm cầu nối cho hai bên, bọn họ đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Bọn họ đều có một nhận thức chung, chỉ cần có thể lấy lòng tiểu tử trước mặt là có thể giữ được liên lạc với vị linh sư kia.
Lần này là bộ trường thương, như vậy lần tiếp theo thì sao?
Có lẽ lúc yêu cầu hắn hỗ trợ nữa sẽ không còn là sĩ cấp linh khí, mà chính là sư cấp linh khí.
Đóng nắp hộp trước mắt lại, Doanh Thừa Phong cầm lên, do dự một chút, hắn hỏi lại một lần nữa:
- Hai vị tiền bối! Hai vị có nghe nói qua Kỳ Liên sơn mạch không?
- Kỳ Liên sơn mạch..... - Phương Hủy hơi giật mình, lập tức bật cười nói:
- Tiểu huynh đệ chẳng lẽ muốn đi học tập bộ linh?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn chậm rãi nói:
- Phương tiền bối làm sao mà biết được?
- Ha ha..... Phương Hủy cười nhẹ một tiếng nói:
- Cái này có gì khó đoán? Bên trong Kỳ Liên sơn mạch có vô số dị thú, sợ rằng linh sư trong mấy ngàn dặm xung quanh đây đều đã từng tiến vào đó.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, lúc này hắn mới biết hóa ra Kỳ Liên sơn mạch lại có thanh danh hiển hách như thế.
Chẳng qua, đối với một gã gà mờ ngụy linh sư không có người chỉ điểm như hắn mà nói thì không biết được địa phương này cũng là điều dễ hiểu.
Phương Hủy trầm ngâm chốc lát, nói:
- Tiểu huynh đệ! Nếu ngươi đã phải đi Kỳ Liên sơn mạch, như vậy lão phu muốn tặng ngươi một phần lễ mọn, mong ngươi không từ chối. - Hắn quay đầu, đánh mắt với Nguyên Bưu một cái.
Nguyên Bưu khẽ gật đầu, cười ha hả, xoay người rời đi.
Doanh Thừa Phong không hiểu gì nhìn hai người bọn họ, nhưng hắn cũng không hề từ chối. Bởi vì chỉ cần nhìn động tác của hai người là biết, phần lễ vật này nhất định sẽ cần dùng tới khi vào Kỳ Liên sơn mạch.
Đã như vậy, hắn cũng không từ chối nữa.
Lát sau, Nguyên Bưu một lần nữa tiến vào, chỉ có điều lúc này trên tay hắn lại xuất hiện thêm một cái hộp nhỏ.
Phương Hủy nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt chỉnh tề hai mươi viên đá hình tròn nhỏ.
- Phong Linh Thạch? - Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.
- Không sai. Đúng là Phong Linh Thạch trống. - Phương Hủy cười ha hả nói:
- Kỳ Liên sơn mạch vô số dị thú, con nào cũng có một sở trường riêng, tiểu huynh đệ nếu muốn tập bộ linh, như vậy chỗ Phong Linh Thạch trống này tự nhiên là cần càng nhiều càng tốt.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, cuối cùng ôm quyền thi lễ, thành tâm thành ý nói:
- Đa tạ, hai vị tiền bối!
Nói thật, hắn căn bản cũng không biết làm cách nào để dùng chỗ Phong Linh Thạch trống này để bộ linh. Nhưng mà, những lời đó làm sao có thể nói ra? Chỉ có thể đến lúc đó tự mình tìm hiểu lấy thôi.
Tiếp nhận Phong Linh Thạch, mang theo chiếc hòm lớn, Doanh Thừa Phong thản nhiên rời khỏi Bích Thủy Uyển.
Ngay sau khi hắn rời đi, Phương Hủy lập tức đem bộ trường thương cẩn thận tháo rời ra cất đi.
Vẻ mặt Nguyên Bưu có chút hâm mộ nói:
- Chúc mừng Phương sư huynh.
Phương Hủy bật cười nói:
- Nguyên sư đệ! Việc này cũng có công lao rất lớn của ngươi a. - Tâm tình hắn vui sướng nói:
- Chỉ cần dâng bộ trường thương này lên, gia chủ nhất định sẽ trọng thưởng cho chúng ta. Ha hả..... Lấy công lao của chúng ta, sợ rằng có khả năng trực tiếp quay trở về tổng đường.
Nguyên Bưu liên tục gật đầu, bất quá vẻ mặt mập mạp của hắn đột nhiên hiện lên một tia ngưng trọng nói:
- Phương sư huynh! Huynh thật sự muốn trở về tổng đường sao?
Phương Hủy hơi giật mình nói:
- Làm sao? Chẳng lẽ Nguyên sư đệ không muốn về?
Nguyên Bưu do dự một chút nói:
- Tổng đường mặc dù là thánh địa tu luyện đệ muốn tới, nhưng với tư chất tiểu đệ thì dù có về đó chỉ sợ cũng khó có thể trở nên nổi bật. Nhưng mà, ở Bàn Long trấn này, còn có vị linh sư đại nhân kia a......
Hắn không hề nói tiếp, nhưng Phương Hủy là nhân vật cỡ nào? Chỉ cần nghe qua một chút là lập tức hiểu được ý tứ của Phương Hủy.
Hắn há miệng thở dài một hơi, trong con ngươi lóe lên tia quang mang nhiều sắc thái.
Nếu trở về tổng đường như vậy mối quan hệ với Trương Minh Vân đại sư mà hắn vất vả tạo dựng nên sẽ đoạn tuyệt từ đây.
Điều này đến tột cùng là có đáng giá hay không?
Hai cặp mắt nhìn nhau, nhưng không tránh khỏi cười khổ một tiếng.
Lúc lâu sau, Phương Hủy thở dài một hơi nói:
- Quyên đi. Việc này để sau xem tình huống thế nào rồi nói đi.
Hắn cũng không có trực tiếp đem bộ trường thương tới Thiên Hạo Thành xa xôi, mà dùng thủ đoạn bí mật đem tin tức này truyền về gia tộc.
Khi biết được bộ trường thương đã tới tay, hơn nữa lại là một kiện cực phẩm bảo vật vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, gia tộc chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Mấy vị cao thủ hàng đầu đang ngày đêm di chuyển về Bàn Long trấn, mà hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu cũng đang hộ tống bộ trường thương quay về gia tộc ở Thiên Hạo Thành.
Bọn họ làm việc này rất cẩn thận, cũng không làm kinh động tới mấy gia tộc khác, cũng không hề kinh động tới những cường giả trong tông môn.
Giống như chuyện này chưa từng phát sinh, không khiến cho người ta có chú ý gì tới những dị động của Phương gia.
*****************
Doanh Thừa Phong trở về nhà, đem đan dược và Phong Linh Thạch trống thu hoạch được cất vào một chỗ bí mật.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn kiên quyết đi tới phòng của chú Doanh Lợi Đức.
Lúc này, hắn tính toán đi tới Kỳ Liên sơn cũng không phải là một hai ngày có thể quay trở lại. Nếu không thể được Doanh Lợi Đức đồng ý, sợ rằng sẽ mang tới phiền toái cực lớn.
Ít nhất, cha mẹ hắn phải lo lắng là điều tuyệt đối không thể tránh được.
Nhìn Doanh Thừa Phong tiến vào phòng mình, Doanh Lợi Đức mỉm cười nói:
- Thừa Phong! Có chuyện gì sao?
Doanh Thừa Phong cung kính nói:
- Chú! Cháu tới đây muốn từ biệt ngài.
- Từ biệt? - Doanh Lợi Đức hơi giật mình, giọng nói có chút quái lạ:
- Ngươi muốn đi đâu sao?
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Cháu muốn đi Kỳ Liên sơn mạch một thời gian.
- Kỳ Liên sơn mạch? - Sắc mặt Doanh Lợi Đức thay đổi vài lần, giọng nói cũng đề cao lên:
- Ngươi muốn đi đến đó sao?
Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn cũng không tránh né cặp mắt sắc bén của chú mình, nói:
- Bởi vì Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư muốn mời cháu đồng hành cùng.
Hắn nói những lời này là nửa thật nửa giả, Trầm Ngọc Kỳ đúng là đi Kỳ Liên sơn mạch, nhưng lại chưa bao giờ mời hắn đi cùng.
Ở Kỳ Liên sơn mạch có vô số mãnh thú và dị thú cường đại sinh tồn, tuy nói Doanh Thừa Phong tu vi hiện giờ đã đạt tới ngũ tầng chân khí, nhưng một chút thực lực đó mà muốn tiến vào Kỳ Liên sơn mạch vẫn như trước giống như kẻ si nói mộng.
Mà lúc này, Doanh Thừa Phong ở trong lòng Trầm Ngọc Kỳ có được địa vị không hề kém, nàng tự nhiên không hy vọng hắn mạo hiểm tiến vào Kỳ Liên sơn mạch.
Chẳng qua, việc này cũng không thể để cho Doanh Lợi Đức biết được.
Khi nghe thấy đây là chủ ý của Trầm Ngọc Kỳ, chút bất mãn trong lòng Doanh Lợi Đức lập tức tiêu tán đi. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày lại, nửa ngày sau mới nói:
- Thừa Phong! Ngươi có biết Kỳ Liên sơn mạch là nơi nào không?
- Biết ạ! - Doanh Thừa Phong nói:
- Đó là chỗ tốt nhất để các linh sư bộ linh.
- Không sai. Linh sư muốn có được Phong Linh Thạch thì có thể thông qua rất nhiều cách, nhưng săn bắt dị thú để hấp thu lực lượng của chúng không nghi ngờ gì là phương pháp mau lẹ nhất, cũng là loại thường dùng nhất. - Doanh Lợi Đức trầm giọng nói:
- Trương Minh Vân đại sư là một vị linh sư cường đại, Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư chắc chắc đã được đại sư truyền thụ cho Bộ Linh chi thuật.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, chuyện này rất rõ ràng, Trầm Ngọc Kỳ là người mà Trương Minh Vân dốc sức bồi dưỡng để nối nghiệp, như vậy học được Bộ Linh Chi Thuật cũng là việc bắt buộc phải học.
Vẻ mặt Doanh Lợi Đức có chút ngưng trọng nói:
- Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư không ngờ lại mời ngươi cùng tham gia, đó là để mắt tới ngươi. Ừm! Ngươi không đường để cho nàng ta thất vọng.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng rực lên, hắn tuy rằng tìm được một cớ rất tốt để xin phép, nhưng đối với việc có thể thuyết phục được chú mình hay không thì còn chưa chắc, bản thân vì thế còn chuẩn bị một lượng lớn lý do giải trình.
Nhưng, làm cho hắn không ngờ là, khi lấy ra ba chữ Trầm Ngọc Kỳ làm lá chắn, thái độ của Doanh Lợi Đức lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, trong lời nói không ngờ còn có phần cổ vũ hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong cẩn thận nói:
- Chú! Còn về phía cha mẹ cháu.....
Doanh Lợi Đức vung tay chặn lại nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, gặp gian nguy không thể đùn đẩy. Hừ! Nếu như Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đã có thể đi vào Kỳ Liên sơn mạch, ngươi vì sao lại không thể?
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, hắn nhanh chóng gật đầu, những lời này nói trúng tim đen của hắn.
Trầm Ngọc Kỳ là một tiểu cô nương hiện dịu mà cũng dám tới đó, hắn là một đấng nam nhi vì sao lại không thể?
Chỉ có điều, thời điểm Doanh Thừa Phong nghĩ tới điều này, cũng không nghĩ lại xem thực lực giữa hai người chênh lệch tới mức nào?
Chẳng qua, hắn cũng không phải là người lỗ mãng, nếu ở trong tay hắn không có thêm một tấm vương bài phòng thân, hắn cũng không dễ dàng đi Kỳ Liên sơn mạch nguy hiểm như thế.
Doanh Lợi Đức thản nhiên nói tiếp:
- Về phần cha mẹ ngươi, chú sẽ giải thích giúp, mà ngươi hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, một khi Trầm Ngọc Kỳ tiểu tư gọi, lập tức có thể xuất phát.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Chú! Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đã hẹn cháu gặp Mặt... Cho nên tiểu chất lập tức xuất phát luôn.
Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, hắn xoay người tiến vào phòng trong, khi đi ra, trên tay còn có thêm một thanh trường kiếm.
- Thừa Phong! Lúc trước được Trương Minh Vân đại sư chiếu cố, cho nên cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, thanh kiếm này ngươi hãy mang theo để phòng thân đi.
Bởi vì lúc này tâm tình của hắn vô cùng kích động, sợ sẽ lộ ra dấu vết, nếu bởi vậy mà khiến cho hai người trước mặt hoài nghi, thì công lao giả vờ của hắn sẽ như dã tràng se cát.
Tuy nhiên, động tác này của hắn lại khiến cho hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu hiểu lầm.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Nguyên Bưu ho nhẹ một tiếng nói:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta biết kỳ thật lấy phẩm chất của bộ trường thương này ít nhất có thể đổi được vài viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan. Nhưng mà, loại đan dược này đều tồn trữ trong trọng địa gia tộc, cho nên xin tiểu huynh đệ thư thả cho nửa tháng, chúng ta sẽ cho người chuẩn bị thỏa đáng.
Doanh Thừa Phong nghe xong những lời này thì không khỏi líu lưới, khó tin vào tai mình.
Trước mặt có hơn một ngàn viên Dưỡng Sinh Đan đã là của cải lớn nhất từ lúc hắn tới thế giới này tới nay, nếu như có thêm mấy viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan nữa thì.....
Tuy nói Doanh Thừa Phong có kinh nghiệm hai kiếp sống, nhưng khi nghe thấy lời này vẫn không tránh khỏi biến sắc.
Cũng may đầu của hắn đội một chiếc nón che hết cả mặt, cho nên hai người Phương Hủy hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Chậm rãi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đè được kích động trong lòng xuống, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Như thế thì đa tạ.
Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ làm như vậy không phải là vì Doanh Thừa Phong mà chính là muốn lấy lòng vị Linh Sư ở phía sau lưng hắn.
Chỉ cần xem phẩm chất bộ trường thương này thì biết trình độ của vị linh sư kia đã đạt tới mức nào rồi.
Nhân vật như vậy nếu như trong tình huống bình thường hai người đừng mong có thể quen biết được, nhưng hiện nay có Doanh Thừa Phong làm cầu nối cho hai bên, bọn họ đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Bọn họ đều có một nhận thức chung, chỉ cần có thể lấy lòng tiểu tử trước mặt là có thể giữ được liên lạc với vị linh sư kia.
Lần này là bộ trường thương, như vậy lần tiếp theo thì sao?
Có lẽ lúc yêu cầu hắn hỗ trợ nữa sẽ không còn là sĩ cấp linh khí, mà chính là sư cấp linh khí.
Đóng nắp hộp trước mắt lại, Doanh Thừa Phong cầm lên, do dự một chút, hắn hỏi lại một lần nữa:
- Hai vị tiền bối! Hai vị có nghe nói qua Kỳ Liên sơn mạch không?
- Kỳ Liên sơn mạch..... - Phương Hủy hơi giật mình, lập tức bật cười nói:
- Tiểu huynh đệ chẳng lẽ muốn đi học tập bộ linh?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn chậm rãi nói:
- Phương tiền bối làm sao mà biết được?
- Ha ha..... Phương Hủy cười nhẹ một tiếng nói:
- Cái này có gì khó đoán? Bên trong Kỳ Liên sơn mạch có vô số dị thú, sợ rằng linh sư trong mấy ngàn dặm xung quanh đây đều đã từng tiến vào đó.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, lúc này hắn mới biết hóa ra Kỳ Liên sơn mạch lại có thanh danh hiển hách như thế.
Chẳng qua, đối với một gã gà mờ ngụy linh sư không có người chỉ điểm như hắn mà nói thì không biết được địa phương này cũng là điều dễ hiểu.
Phương Hủy trầm ngâm chốc lát, nói:
- Tiểu huynh đệ! Nếu ngươi đã phải đi Kỳ Liên sơn mạch, như vậy lão phu muốn tặng ngươi một phần lễ mọn, mong ngươi không từ chối. - Hắn quay đầu, đánh mắt với Nguyên Bưu một cái.
Nguyên Bưu khẽ gật đầu, cười ha hả, xoay người rời đi.
Doanh Thừa Phong không hiểu gì nhìn hai người bọn họ, nhưng hắn cũng không hề từ chối. Bởi vì chỉ cần nhìn động tác của hai người là biết, phần lễ vật này nhất định sẽ cần dùng tới khi vào Kỳ Liên sơn mạch.
Đã như vậy, hắn cũng không từ chối nữa.
Lát sau, Nguyên Bưu một lần nữa tiến vào, chỉ có điều lúc này trên tay hắn lại xuất hiện thêm một cái hộp nhỏ.
Phương Hủy nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt chỉnh tề hai mươi viên đá hình tròn nhỏ.
- Phong Linh Thạch? - Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.
- Không sai. Đúng là Phong Linh Thạch trống. - Phương Hủy cười ha hả nói:
- Kỳ Liên sơn mạch vô số dị thú, con nào cũng có một sở trường riêng, tiểu huynh đệ nếu muốn tập bộ linh, như vậy chỗ Phong Linh Thạch trống này tự nhiên là cần càng nhiều càng tốt.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, cuối cùng ôm quyền thi lễ, thành tâm thành ý nói:
- Đa tạ, hai vị tiền bối!
Nói thật, hắn căn bản cũng không biết làm cách nào để dùng chỗ Phong Linh Thạch trống này để bộ linh. Nhưng mà, những lời đó làm sao có thể nói ra? Chỉ có thể đến lúc đó tự mình tìm hiểu lấy thôi.
Tiếp nhận Phong Linh Thạch, mang theo chiếc hòm lớn, Doanh Thừa Phong thản nhiên rời khỏi Bích Thủy Uyển.
Ngay sau khi hắn rời đi, Phương Hủy lập tức đem bộ trường thương cẩn thận tháo rời ra cất đi.
Vẻ mặt Nguyên Bưu có chút hâm mộ nói:
- Chúc mừng Phương sư huynh.
Phương Hủy bật cười nói:
- Nguyên sư đệ! Việc này cũng có công lao rất lớn của ngươi a. - Tâm tình hắn vui sướng nói:
- Chỉ cần dâng bộ trường thương này lên, gia chủ nhất định sẽ trọng thưởng cho chúng ta. Ha hả..... Lấy công lao của chúng ta, sợ rằng có khả năng trực tiếp quay trở về tổng đường.
Nguyên Bưu liên tục gật đầu, bất quá vẻ mặt mập mạp của hắn đột nhiên hiện lên một tia ngưng trọng nói:
- Phương sư huynh! Huynh thật sự muốn trở về tổng đường sao?
Phương Hủy hơi giật mình nói:
- Làm sao? Chẳng lẽ Nguyên sư đệ không muốn về?
Nguyên Bưu do dự một chút nói:
- Tổng đường mặc dù là thánh địa tu luyện đệ muốn tới, nhưng với tư chất tiểu đệ thì dù có về đó chỉ sợ cũng khó có thể trở nên nổi bật. Nhưng mà, ở Bàn Long trấn này, còn có vị linh sư đại nhân kia a......
Hắn không hề nói tiếp, nhưng Phương Hủy là nhân vật cỡ nào? Chỉ cần nghe qua một chút là lập tức hiểu được ý tứ của Phương Hủy.
Hắn há miệng thở dài một hơi, trong con ngươi lóe lên tia quang mang nhiều sắc thái.
Nếu trở về tổng đường như vậy mối quan hệ với Trương Minh Vân đại sư mà hắn vất vả tạo dựng nên sẽ đoạn tuyệt từ đây.
Điều này đến tột cùng là có đáng giá hay không?
Hai cặp mắt nhìn nhau, nhưng không tránh khỏi cười khổ một tiếng.
Lúc lâu sau, Phương Hủy thở dài một hơi nói:
- Quyên đi. Việc này để sau xem tình huống thế nào rồi nói đi.
Hắn cũng không có trực tiếp đem bộ trường thương tới Thiên Hạo Thành xa xôi, mà dùng thủ đoạn bí mật đem tin tức này truyền về gia tộc.
Khi biết được bộ trường thương đã tới tay, hơn nữa lại là một kiện cực phẩm bảo vật vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, gia tộc chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Mấy vị cao thủ hàng đầu đang ngày đêm di chuyển về Bàn Long trấn, mà hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu cũng đang hộ tống bộ trường thương quay về gia tộc ở Thiên Hạo Thành.
Bọn họ làm việc này rất cẩn thận, cũng không làm kinh động tới mấy gia tộc khác, cũng không hề kinh động tới những cường giả trong tông môn.
Giống như chuyện này chưa từng phát sinh, không khiến cho người ta có chú ý gì tới những dị động của Phương gia.
*****************
Doanh Thừa Phong trở về nhà, đem đan dược và Phong Linh Thạch trống thu hoạch được cất vào một chỗ bí mật.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn kiên quyết đi tới phòng của chú Doanh Lợi Đức.
Lúc này, hắn tính toán đi tới Kỳ Liên sơn cũng không phải là một hai ngày có thể quay trở lại. Nếu không thể được Doanh Lợi Đức đồng ý, sợ rằng sẽ mang tới phiền toái cực lớn.
Ít nhất, cha mẹ hắn phải lo lắng là điều tuyệt đối không thể tránh được.
Nhìn Doanh Thừa Phong tiến vào phòng mình, Doanh Lợi Đức mỉm cười nói:
- Thừa Phong! Có chuyện gì sao?
Doanh Thừa Phong cung kính nói:
- Chú! Cháu tới đây muốn từ biệt ngài.
- Từ biệt? - Doanh Lợi Đức hơi giật mình, giọng nói có chút quái lạ:
- Ngươi muốn đi đâu sao?
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Cháu muốn đi Kỳ Liên sơn mạch một thời gian.
- Kỳ Liên sơn mạch? - Sắc mặt Doanh Lợi Đức thay đổi vài lần, giọng nói cũng đề cao lên:
- Ngươi muốn đi đến đó sao?
Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn cũng không tránh né cặp mắt sắc bén của chú mình, nói:
- Bởi vì Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư muốn mời cháu đồng hành cùng.
Hắn nói những lời này là nửa thật nửa giả, Trầm Ngọc Kỳ đúng là đi Kỳ Liên sơn mạch, nhưng lại chưa bao giờ mời hắn đi cùng.
Ở Kỳ Liên sơn mạch có vô số mãnh thú và dị thú cường đại sinh tồn, tuy nói Doanh Thừa Phong tu vi hiện giờ đã đạt tới ngũ tầng chân khí, nhưng một chút thực lực đó mà muốn tiến vào Kỳ Liên sơn mạch vẫn như trước giống như kẻ si nói mộng.
Mà lúc này, Doanh Thừa Phong ở trong lòng Trầm Ngọc Kỳ có được địa vị không hề kém, nàng tự nhiên không hy vọng hắn mạo hiểm tiến vào Kỳ Liên sơn mạch.
Chẳng qua, việc này cũng không thể để cho Doanh Lợi Đức biết được.
Khi nghe thấy đây là chủ ý của Trầm Ngọc Kỳ, chút bất mãn trong lòng Doanh Lợi Đức lập tức tiêu tán đi. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày lại, nửa ngày sau mới nói:
- Thừa Phong! Ngươi có biết Kỳ Liên sơn mạch là nơi nào không?
- Biết ạ! - Doanh Thừa Phong nói:
- Đó là chỗ tốt nhất để các linh sư bộ linh.
- Không sai. Linh sư muốn có được Phong Linh Thạch thì có thể thông qua rất nhiều cách, nhưng săn bắt dị thú để hấp thu lực lượng của chúng không nghi ngờ gì là phương pháp mau lẹ nhất, cũng là loại thường dùng nhất. - Doanh Lợi Đức trầm giọng nói:
- Trương Minh Vân đại sư là một vị linh sư cường đại, Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư chắc chắc đã được đại sư truyền thụ cho Bộ Linh chi thuật.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, chuyện này rất rõ ràng, Trầm Ngọc Kỳ là người mà Trương Minh Vân dốc sức bồi dưỡng để nối nghiệp, như vậy học được Bộ Linh Chi Thuật cũng là việc bắt buộc phải học.
Vẻ mặt Doanh Lợi Đức có chút ngưng trọng nói:
- Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư không ngờ lại mời ngươi cùng tham gia, đó là để mắt tới ngươi. Ừm! Ngươi không đường để cho nàng ta thất vọng.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng rực lên, hắn tuy rằng tìm được một cớ rất tốt để xin phép, nhưng đối với việc có thể thuyết phục được chú mình hay không thì còn chưa chắc, bản thân vì thế còn chuẩn bị một lượng lớn lý do giải trình.
Nhưng, làm cho hắn không ngờ là, khi lấy ra ba chữ Trầm Ngọc Kỳ làm lá chắn, thái độ của Doanh Lợi Đức lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, trong lời nói không ngờ còn có phần cổ vũ hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong cẩn thận nói:
- Chú! Còn về phía cha mẹ cháu.....
Doanh Lợi Đức vung tay chặn lại nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, gặp gian nguy không thể đùn đẩy. Hừ! Nếu như Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đã có thể đi vào Kỳ Liên sơn mạch, ngươi vì sao lại không thể?
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, hắn nhanh chóng gật đầu, những lời này nói trúng tim đen của hắn.
Trầm Ngọc Kỳ là một tiểu cô nương hiện dịu mà cũng dám tới đó, hắn là một đấng nam nhi vì sao lại không thể?
Chỉ có điều, thời điểm Doanh Thừa Phong nghĩ tới điều này, cũng không nghĩ lại xem thực lực giữa hai người chênh lệch tới mức nào?
Chẳng qua, hắn cũng không phải là người lỗ mãng, nếu ở trong tay hắn không có thêm một tấm vương bài phòng thân, hắn cũng không dễ dàng đi Kỳ Liên sơn mạch nguy hiểm như thế.
Doanh Lợi Đức thản nhiên nói tiếp:
- Về phần cha mẹ ngươi, chú sẽ giải thích giúp, mà ngươi hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, một khi Trầm Ngọc Kỳ tiểu tư gọi, lập tức có thể xuất phát.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Chú! Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đã hẹn cháu gặp Mặt... Cho nên tiểu chất lập tức xuất phát luôn.
Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, hắn xoay người tiến vào phòng trong, khi đi ra, trên tay còn có thêm một thanh trường kiếm.
- Thừa Phong! Lúc trước được Trương Minh Vân đại sư chiếu cố, cho nên cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, thanh kiếm này ngươi hãy mang theo để phòng thân đi.