Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chậm rãi rót một dòng chân khí vào trong trường thương sáo trang, tức thì mũi thương tóe ra một tia hào quang đỏ như lửa. Một khắc sau, ánh sáng chợt tăng vọt rồi khí tức nóng rực một lần nữa lại tràn ngập cả gian phòng.
Doanh Thừa Phong biến sắc. Hắn cảm ứng rất rõ khí tức nóng cháy ấy vậy mà không hề thua kém khí tức do Hỏa Diễm quyền pháp phóng ra chút nào cả.
Trong tâm hắn đột ngột sinh ra một ý nghĩ kì quái. Nếu dùng thương này đối địch cùng người, vậy có thể bức ra vài luồng hỏa diễm từ mũi thương hay không đây?
Nếu có thể làm được chuyện này thì ở thời khắc quyết định có thể xuất kì bất ý tập kích địch nhân, chiếm lấy ưu thế vô cùng lớn trong thời điểm then chốt.
Lắc lắc đầu ra ý bỏ qua, bây giờ không phải lúc mình nên suy nghĩ mấy chuyện này!
Dùng cả hai tay cầm thương, hắn nhẹ nhàng đâm về phía trước một nhát.
Mũi thương tức thì đâm vào chiếc bàn phía trước. Dường như một thanh đao sắc xuyên qua lớp đậu hủ mềm, trường thương đã xuyên thấu mặt bàn mà không hề trở ngại, hơn nữa còn để lại một lỗ thủng có hình bốn cạnh.
Lỗ thủng này nếu chỉ thoạt nhìn, vậy mà lại có mấy phần tương tự vết quyền trên thân cổ thụ do Cực hạn hỏa cầu của Hỏa Diễm quyền pháp in lên.
Có điều, lỗ thủng do mũi thương tạo thành lại càng nhỏ hơn mấy lần nhưng sức công phá lại không thể khinh thường, tương tự như chiêu quyền kia.
Trong lòng Doanh Thừa Phong càng thêm bốc lửa. Hắn biết, nếu có thương pháp đặc thù để phối hợp với thanh trường thương sáo trang này thì nhất định sẽ phát huy được uy lực cường đại không gì có thể sánh nổi.
Hỏa Diễm Thương! Đây tuyệt đối là Hỏa Diễm Thương hàng thật giá thật!
Sau khi thưởng thức hồi lâu, Doanh Thừa Phong lại đặt thanh trường thương xuống.
Uy năng của thanh trường thương sáo trang này mặc dù không phải chuyện đùa nhưng có một chuyện khiến hắn vẫn phải day dứt không thôi.
Thần binh lợi khí có uy lực càng hùng mạnh thì sự tiêu hao chân khí cũng càng lớn. Mặc dù hiện giờ hắn đã đạt đến chân khí tầng năm nhưng lúc dùng chân khí để thôi phát trường thương sáo trang này thì vẫn cảm thấy quá ư gắng sức. Cho dù khi luyện chế bộ khôi giáp sáo trang ngày trước cũng không khiến hắn phải có cảm giác thế này.
Nếu thực sự hắn phải dùng thanh trường thương này đối địch với kẻ khác, chỉ sợ chưa giết được địch nhân thì hắn đã chết trước vì quá mệt rồi.
Vì vậy có thể thấy được chủ nhân sử dụng thanh trường thương này theo lời Phương Hủy đã nói, nhất định là một vị cường giả chân chính.
Tháo rời trường thương ra, hắn xếp lại rồi để gọn vào trong hộp.
Doanh Thừa Phong uể oải lết lên giường. Sau khi nghỉ ngơi đủ cả hai đêm, một lần nữa hắn mới bắt đầu quán linh cho trường thương sáo trang thuộc về chính mình.
Thanh trường thương này dù có bề ngoài tương tự như ngọn Hỏa Diễm Thương độc nhất vô nhị ấy, nhưng do chính tay mình khắc linh nên Doanh Thừa Phong biết giữa chúng có một sự khác biệt rất lớn.
Sau khi được Trương Minh Vân truyền cho bộ sách tâm đắc về linh văn, Trí Linh đã tự mình sao chép hết cho hắn sử dụng.
Hơn nữa khi phân tích đồ án linh văn, Trí Linh đã kết hợp đối chiếu chúng với các bản vẽ mạch điện của kiếp trước.
Tuy nói hai lĩnh vực này thuộc về hai hệ kiến thức bất đồng của thế giới khác nhau, nhưng bất kể chúng đại diện cho loại năng lượng nào thì vẫn là lực lượng hùng mạnh nhất trong lĩnh vực của bản thân chúng.
Phân tích trên một mức độ nào đó, chúng vẫn có những điểm tương thông.
Trên lĩnh vực linh văn, nếu gặp phải vấn đề khó giải thì nên đổi lại nhìn theo một góc độ khác là tìm đáp án theo khoa học hiện đại, thường xuyên sẽ có thu hoạch tốt.
Mà đồ án linh văn trên thanh trường thương lúc này chính đã được Trí Linh kết hợp hai học thuyết bất đồng để sáng tạo ra một lộ tuyến linh văn độc nhất.
Chẳng qua, chỉ có Trí Linh là sinh mạng có trí tuệ sở hữu khả năng tính toán vô cùng vô tận mới có thể tìm hiểu kiến thức linh văn, hơn nữa còn kết hợp hoàn mĩ với khoa học kĩ thuật của kiếp trước trong một thời gian ngắn đến như vậy thôi.
Nếu đổi lại là một kẻ bình thường, ngay cả dốc hết sức lực cho đến cuối đời chỉ e rằng không cách nào nắm bắt được một trong những ngành học ấy.
Nối thanh trường thương mới lại, Doanh Thừa Phong lấy bình ngọc ra rồi đổ tiếp hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, hơn nữa còn nuốt chửng vào bụng.
Vì lúc quán linh cho Hỏa Diễm Thương, bởi không cần Trí Linh phải phân liệt cho nên lượng chân khí mất đi cũng không nhiều. Chỉ dùng một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đã là dư dả.
Nhưng khi quán linh cho trường thương của chính mình thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
Đây là đồ vật của mình, tất nhiên phải làm cho tốt nhất. Cho nên, thứ quán linh cho thanh trường thương này không phải là linh lực trong Phong linh thạch mà chính là phân thân do Trí Linh tự phân liệt ra, dùng sức mạnh trí năng được lập trình tốt nhất để rót vào trong đó.
Lực lượng linh tính, linh lực! Đối với Trí Linh mà nói thì thật ra cũng giống như một phần mềm nào đó mà thôi.
Mặc dù Doanh Thừa Phong không biết vì sao hai lĩnh vực này lại tương thông với nhau, nhưng đây cũng chẳng phải là vấn đề hắn muốn quan tâm tới.
Nhiệt lưu vô cùng vô tận tràn vào kinh mạch. Nếu đổi lại là kinh mạch của người khác thì chắc chắn sẽ bị quá nhiều nhiệt lưu gây khó chịu. Nhưng kinh mạch của Doanh Thừa Phong đã miễn dịch với cường độ nhiệt lưu như thế này, hơn nữa lúc dược lực vận chuyển thì lại không ngừng hấp thu một phần tinh hoa của nó. Tuy không nhiều nhưng đã đủ để kinh mạch hắn kiên cố và có tính chịu lực cao hơn, nên mới có khả năng chịu đựng những dòng nhiệt lưu như sóng biển đang đổ ào ào ở thời điểm này.
Lúc chân khí trong đan điền bắt đầu tràn đầy, Trí Linh lại hiện ra trong não vực một lần nữa.
Hóa thành một bóng người mờ ảo, khuôn mặt nó vậy mà giống Doanh Thừa Phong như đúc. Sau đó, thân hình nó chợt run lên như sốt rét mà không ngừng di dộng xiêu vẹo với một tần số vô cùng quái dị.
Theo động tác của nó, chân khí trong đan điền bỗng giảm đi với một tốc độ đáng sợ. Cho dù có nhiệt lưu cuồn cuộn biến thành chân khí để bù đắp nhưng vẫn không cách nào bù đắp lượng chân khí Trí Linh đã rút mất một cách triệt để.
Lần này, lúc Trí Linh phân liệt lại lộ ra vẻ cẩn trọng, hòa hoãn và rất chậm. Có lẽ nguyên nhân vì trường thương sáo trang này có uy năng vượt xa bất kì binh khí hay vật phẩm phòng ngự trước nay, cho nên nó mới đề phòng cẩn thận đến như thế.
Dần dần, Trí Linh trong não vực rốt cuộc đã phân liệt thành bốn bóng người bất đồng.
Ba bóng người trong đó tràn đầy khí tức hùng mạnh sắc bén như đao mà một kẻ khác lại ẩn chứa ngọn lửa dày đặc vô cùng nguy hiểm. Dường như nó chính là một ngọn lửa có thể đốt trụi vạn vật vậy!
“Đi!”
Theo một tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, cả ba bóng người tản ra khí tức đao phong sắc bén tức thời lướt về hướng trường thương sáo trang đang nằm trên mặt đất.
Không một tiếng động, chúng đã dung nhập vào trong thường thương sáo trang.
Sau một khắc, toàn thân thanh trường thương tức thời tỏa ra nhiều tia hào quang sáng trắng, chúng kéo dài từ đầu mũi đến cuối cán thương rồi sau đó lại bốc lên tràn ngập.
Bởi lúc quán linh cho Hỏa Diễm Thương, dù cũng có hào quang sáng trắng như vậy nhưng tất cả ánh sáng đều tụ tập hết vào mũi thương.
Mà hắn vì chuẩn bị vũ khí cho mình nên hoàn toàn bất đồng. Luồng hào quang này sau khi vờn quanh mấy vòng trên thanh trường thương thì mới tụ về mũi thương. Nhìn sự sắc bén của nó khiến cho người ta phải cảm thấy không rét mà run.
Mặc dù không trải qua bất kì thí nghiệm nào nhưng Doanh Thừa Phong biết rõ sự sắc bén của thanh trường thương sáo trang này đã vượt xa cực hạn của Hỏa Diễm Thương.
Có điều, quán linh vẫn chưa xong! Doanh Thừa Phong thở hắt ra một hơi, cuối cùng chợt phóng bóng người có hình ngọn lửa vào mũi thương.
Trong tích tắc bóng người hình ngọn lửa chạm vào mũi thương, dao động sóng năng lượng do Trí Linh phát ra tức thì đã tạo nên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đây chính là sự cải tiến được rút kinh nghiệm qua lần trước. Sau khoảnh khắc “phần mềm” công kích kết hợp với “phần mềm” Hỏa diễm liền lập tức biến thành một phần mềm dung hợp cả hai một cách thích hợp nhất.
Kể từ đó, hai loại sức mạnh này không hề trải qua bất kì hao tổn gì mà đã đến gần, rồi dung hợp với nhau thành một trạng thái hoàn mĩ nhất.
Hào quang màu đỏ vẫn lóe lên trên cán thương như trước. Sau khi bay lượn suốt mấy vòng mới thuận lợi quay trở về đầu mũi thương.
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc hắn mới thả lỏng được.
Trải qua mấy lần quán linh, hắn đã phát hiện một việc ngoài ý muốn.
Nó chính là cứ chuẩn bị đầy đủ hết dữ liệu, hễ sử dụng phân thân do Trí Linh phân liệt mà quán linh cho binh khí hoặc vật phẩm phòng ngự thì còn dễ hơn bình thường rất nhiều.
Tất nhiên, muốn dùng Trí Linh làm chủ thể để quán linh thì vẫn có rất nhiều hạn chế.
Một trong đó chính là Trí Linh phải thu thập đầy đủ tư liệu, vậy mới có khả năng cải tiến dựa trên bản cũ một cách thích hợp.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy lực công kích, Phòng ngự chi thạch, Hàn Băng chi thạch lẫn Hỏa Diễm chi thạch như dù có bản lĩnh siêu việt đến đâu cũng đừng mơ tưởng chuyện bỗng dưng sinh ra các bản thiết kế phần mềm như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Doanh Thừa Phong hăng hái bừng bừng vung ngọn thương lên.
Nó nhẹ nhàng bay lượn, tức thời tạo thành một tầng thương ảnh.
Tâm thần hắn khẽ chuyển rồi tháo trường thương ra. Sau khi đeo lên lưng thì đột nhiên hắn hóa thảnh một đạo hắc ảnh, nhanh chóng mất dạng trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã hiện ra ở mảnh rừng rậm không một bóng người mà hằng ngày mình vẫn tu luyện chiến kĩ. Chẳng qua lần này hắn lại tìm một địa điểm tương đối trống trải.
Dù sao, trong tay hắn là một thanh trường thương dài đến một trượng hai sau khi tổ hợp. Nó có chiều dài còn hơn gấp đôi chiều cao của hắn. Nếu ở một nơi nhỏ hẹp thì căn bản không có đường nào để phát huy uy lực của thanh trường thương này.
Cắm trường thương xuống mặt đất, Doanh Thừa Phong nhắm mắt lại. Trong đầu hắn tức thì hiện lên một bộ Bá Vương thương quyết đầy đủ.
Trong đầu hắn hiện thời, Trí Linh đã hóa thành một bóng người uy vũ đang múa thương vùn vụt. Mà lúc này Doanh Thừa Phong chính là muốn dùng tâm của mình kết hợp với nó để cảm ngộ từng động tác của Trí Linh.
Đứng im chốc lát, hắn khẽ nhích mũi chân đá vào thanh trường thương, khiến nó phải nghiêng về một hướng trên mặt đất.
Song, không chờ trường thương ngã xuống đất, Doanh Thừa Phong đã vung tay bắt lấy vững vàng.
Cổ tay hắn run lên, trường thương lập tức hóa thành một chiếc cầu vồng bay vụt tới phía trước.
“Vù…”
Tiếng gió rít vang lên mãnh liệt. Doanh Thừa Phong thậm chí còn chưa dùng đến chân khí, chỉ bằng sức mạnh toàn thân đã đâm ra một thương có uy thế hung mãnh không kém hơn một kích toàn lực của linh khí trường kiếm bình thường một chút nào.
Bá Vương Thương!
Đây chính là Bá Vương thương quyết, chú trọng nhất là khí thế lẫn uy lực!
Nếu không phải hắn từng nghĩ đến khó khăn khi luyện Bá Vương thương quyết cũng như trọng lượng khó lòng khống chế của nó, thì khí thế của Bá Vương Thương đích thực đã chiếm ưu thế của trường binh triệt để hơn nhiều so với người khác rồi.
“Vù vù vù…”
Mỗi lần cổ tay chuyển động, Doanh Thừa Phong đều có thể phóng ra một thương có uy lực khủng khiếp.
Thanh thương trong tay hắn dường như đã sống lại rồi biến thành một con hắc long. Nó lấy không khí làm biển rộng, tha hồ gây sóng gió nơi này.
Tiếng rít gió vù vù quanh quẩn bên tai khiến tâm tình Doanh Thừa Phong phải kích động không ngớt.
Hắn đột nhiên quát lớn, chân khí hùng hậu tràn vào trong thương. Tức khắc, đầu mũi thương đã phóng ra một tia hào quang quỉ dị mang sắc đỏ trắng.
Doanh Thừa Phong biến sắc. Hắn cảm ứng rất rõ khí tức nóng cháy ấy vậy mà không hề thua kém khí tức do Hỏa Diễm quyền pháp phóng ra chút nào cả.
Trong tâm hắn đột ngột sinh ra một ý nghĩ kì quái. Nếu dùng thương này đối địch cùng người, vậy có thể bức ra vài luồng hỏa diễm từ mũi thương hay không đây?
Nếu có thể làm được chuyện này thì ở thời khắc quyết định có thể xuất kì bất ý tập kích địch nhân, chiếm lấy ưu thế vô cùng lớn trong thời điểm then chốt.
Lắc lắc đầu ra ý bỏ qua, bây giờ không phải lúc mình nên suy nghĩ mấy chuyện này!
Dùng cả hai tay cầm thương, hắn nhẹ nhàng đâm về phía trước một nhát.
Mũi thương tức thì đâm vào chiếc bàn phía trước. Dường như một thanh đao sắc xuyên qua lớp đậu hủ mềm, trường thương đã xuyên thấu mặt bàn mà không hề trở ngại, hơn nữa còn để lại một lỗ thủng có hình bốn cạnh.
Lỗ thủng này nếu chỉ thoạt nhìn, vậy mà lại có mấy phần tương tự vết quyền trên thân cổ thụ do Cực hạn hỏa cầu của Hỏa Diễm quyền pháp in lên.
Có điều, lỗ thủng do mũi thương tạo thành lại càng nhỏ hơn mấy lần nhưng sức công phá lại không thể khinh thường, tương tự như chiêu quyền kia.
Trong lòng Doanh Thừa Phong càng thêm bốc lửa. Hắn biết, nếu có thương pháp đặc thù để phối hợp với thanh trường thương sáo trang này thì nhất định sẽ phát huy được uy lực cường đại không gì có thể sánh nổi.
Hỏa Diễm Thương! Đây tuyệt đối là Hỏa Diễm Thương hàng thật giá thật!
Sau khi thưởng thức hồi lâu, Doanh Thừa Phong lại đặt thanh trường thương xuống.
Uy năng của thanh trường thương sáo trang này mặc dù không phải chuyện đùa nhưng có một chuyện khiến hắn vẫn phải day dứt không thôi.
Thần binh lợi khí có uy lực càng hùng mạnh thì sự tiêu hao chân khí cũng càng lớn. Mặc dù hiện giờ hắn đã đạt đến chân khí tầng năm nhưng lúc dùng chân khí để thôi phát trường thương sáo trang này thì vẫn cảm thấy quá ư gắng sức. Cho dù khi luyện chế bộ khôi giáp sáo trang ngày trước cũng không khiến hắn phải có cảm giác thế này.
Nếu thực sự hắn phải dùng thanh trường thương này đối địch với kẻ khác, chỉ sợ chưa giết được địch nhân thì hắn đã chết trước vì quá mệt rồi.
Vì vậy có thể thấy được chủ nhân sử dụng thanh trường thương này theo lời Phương Hủy đã nói, nhất định là một vị cường giả chân chính.
Tháo rời trường thương ra, hắn xếp lại rồi để gọn vào trong hộp.
Doanh Thừa Phong uể oải lết lên giường. Sau khi nghỉ ngơi đủ cả hai đêm, một lần nữa hắn mới bắt đầu quán linh cho trường thương sáo trang thuộc về chính mình.
Thanh trường thương này dù có bề ngoài tương tự như ngọn Hỏa Diễm Thương độc nhất vô nhị ấy, nhưng do chính tay mình khắc linh nên Doanh Thừa Phong biết giữa chúng có một sự khác biệt rất lớn.
Sau khi được Trương Minh Vân truyền cho bộ sách tâm đắc về linh văn, Trí Linh đã tự mình sao chép hết cho hắn sử dụng.
Hơn nữa khi phân tích đồ án linh văn, Trí Linh đã kết hợp đối chiếu chúng với các bản vẽ mạch điện của kiếp trước.
Tuy nói hai lĩnh vực này thuộc về hai hệ kiến thức bất đồng của thế giới khác nhau, nhưng bất kể chúng đại diện cho loại năng lượng nào thì vẫn là lực lượng hùng mạnh nhất trong lĩnh vực của bản thân chúng.
Phân tích trên một mức độ nào đó, chúng vẫn có những điểm tương thông.
Trên lĩnh vực linh văn, nếu gặp phải vấn đề khó giải thì nên đổi lại nhìn theo một góc độ khác là tìm đáp án theo khoa học hiện đại, thường xuyên sẽ có thu hoạch tốt.
Mà đồ án linh văn trên thanh trường thương lúc này chính đã được Trí Linh kết hợp hai học thuyết bất đồng để sáng tạo ra một lộ tuyến linh văn độc nhất.
Chẳng qua, chỉ có Trí Linh là sinh mạng có trí tuệ sở hữu khả năng tính toán vô cùng vô tận mới có thể tìm hiểu kiến thức linh văn, hơn nữa còn kết hợp hoàn mĩ với khoa học kĩ thuật của kiếp trước trong một thời gian ngắn đến như vậy thôi.
Nếu đổi lại là một kẻ bình thường, ngay cả dốc hết sức lực cho đến cuối đời chỉ e rằng không cách nào nắm bắt được một trong những ngành học ấy.
Nối thanh trường thương mới lại, Doanh Thừa Phong lấy bình ngọc ra rồi đổ tiếp hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, hơn nữa còn nuốt chửng vào bụng.
Vì lúc quán linh cho Hỏa Diễm Thương, bởi không cần Trí Linh phải phân liệt cho nên lượng chân khí mất đi cũng không nhiều. Chỉ dùng một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đã là dư dả.
Nhưng khi quán linh cho trường thương của chính mình thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
Đây là đồ vật của mình, tất nhiên phải làm cho tốt nhất. Cho nên, thứ quán linh cho thanh trường thương này không phải là linh lực trong Phong linh thạch mà chính là phân thân do Trí Linh tự phân liệt ra, dùng sức mạnh trí năng được lập trình tốt nhất để rót vào trong đó.
Lực lượng linh tính, linh lực! Đối với Trí Linh mà nói thì thật ra cũng giống như một phần mềm nào đó mà thôi.
Mặc dù Doanh Thừa Phong không biết vì sao hai lĩnh vực này lại tương thông với nhau, nhưng đây cũng chẳng phải là vấn đề hắn muốn quan tâm tới.
Nhiệt lưu vô cùng vô tận tràn vào kinh mạch. Nếu đổi lại là kinh mạch của người khác thì chắc chắn sẽ bị quá nhiều nhiệt lưu gây khó chịu. Nhưng kinh mạch của Doanh Thừa Phong đã miễn dịch với cường độ nhiệt lưu như thế này, hơn nữa lúc dược lực vận chuyển thì lại không ngừng hấp thu một phần tinh hoa của nó. Tuy không nhiều nhưng đã đủ để kinh mạch hắn kiên cố và có tính chịu lực cao hơn, nên mới có khả năng chịu đựng những dòng nhiệt lưu như sóng biển đang đổ ào ào ở thời điểm này.
Lúc chân khí trong đan điền bắt đầu tràn đầy, Trí Linh lại hiện ra trong não vực một lần nữa.
Hóa thành một bóng người mờ ảo, khuôn mặt nó vậy mà giống Doanh Thừa Phong như đúc. Sau đó, thân hình nó chợt run lên như sốt rét mà không ngừng di dộng xiêu vẹo với một tần số vô cùng quái dị.
Theo động tác của nó, chân khí trong đan điền bỗng giảm đi với một tốc độ đáng sợ. Cho dù có nhiệt lưu cuồn cuộn biến thành chân khí để bù đắp nhưng vẫn không cách nào bù đắp lượng chân khí Trí Linh đã rút mất một cách triệt để.
Lần này, lúc Trí Linh phân liệt lại lộ ra vẻ cẩn trọng, hòa hoãn và rất chậm. Có lẽ nguyên nhân vì trường thương sáo trang này có uy năng vượt xa bất kì binh khí hay vật phẩm phòng ngự trước nay, cho nên nó mới đề phòng cẩn thận đến như thế.
Dần dần, Trí Linh trong não vực rốt cuộc đã phân liệt thành bốn bóng người bất đồng.
Ba bóng người trong đó tràn đầy khí tức hùng mạnh sắc bén như đao mà một kẻ khác lại ẩn chứa ngọn lửa dày đặc vô cùng nguy hiểm. Dường như nó chính là một ngọn lửa có thể đốt trụi vạn vật vậy!
“Đi!”
Theo một tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, cả ba bóng người tản ra khí tức đao phong sắc bén tức thời lướt về hướng trường thương sáo trang đang nằm trên mặt đất.
Không một tiếng động, chúng đã dung nhập vào trong thường thương sáo trang.
Sau một khắc, toàn thân thanh trường thương tức thời tỏa ra nhiều tia hào quang sáng trắng, chúng kéo dài từ đầu mũi đến cuối cán thương rồi sau đó lại bốc lên tràn ngập.
Bởi lúc quán linh cho Hỏa Diễm Thương, dù cũng có hào quang sáng trắng như vậy nhưng tất cả ánh sáng đều tụ tập hết vào mũi thương.
Mà hắn vì chuẩn bị vũ khí cho mình nên hoàn toàn bất đồng. Luồng hào quang này sau khi vờn quanh mấy vòng trên thanh trường thương thì mới tụ về mũi thương. Nhìn sự sắc bén của nó khiến cho người ta phải cảm thấy không rét mà run.
Mặc dù không trải qua bất kì thí nghiệm nào nhưng Doanh Thừa Phong biết rõ sự sắc bén của thanh trường thương sáo trang này đã vượt xa cực hạn của Hỏa Diễm Thương.
Có điều, quán linh vẫn chưa xong! Doanh Thừa Phong thở hắt ra một hơi, cuối cùng chợt phóng bóng người có hình ngọn lửa vào mũi thương.
Trong tích tắc bóng người hình ngọn lửa chạm vào mũi thương, dao động sóng năng lượng do Trí Linh phát ra tức thì đã tạo nên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đây chính là sự cải tiến được rút kinh nghiệm qua lần trước. Sau khoảnh khắc “phần mềm” công kích kết hợp với “phần mềm” Hỏa diễm liền lập tức biến thành một phần mềm dung hợp cả hai một cách thích hợp nhất.
Kể từ đó, hai loại sức mạnh này không hề trải qua bất kì hao tổn gì mà đã đến gần, rồi dung hợp với nhau thành một trạng thái hoàn mĩ nhất.
Hào quang màu đỏ vẫn lóe lên trên cán thương như trước. Sau khi bay lượn suốt mấy vòng mới thuận lợi quay trở về đầu mũi thương.
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc hắn mới thả lỏng được.
Trải qua mấy lần quán linh, hắn đã phát hiện một việc ngoài ý muốn.
Nó chính là cứ chuẩn bị đầy đủ hết dữ liệu, hễ sử dụng phân thân do Trí Linh phân liệt mà quán linh cho binh khí hoặc vật phẩm phòng ngự thì còn dễ hơn bình thường rất nhiều.
Tất nhiên, muốn dùng Trí Linh làm chủ thể để quán linh thì vẫn có rất nhiều hạn chế.
Một trong đó chính là Trí Linh phải thu thập đầy đủ tư liệu, vậy mới có khả năng cải tiến dựa trên bản cũ một cách thích hợp.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy lực công kích, Phòng ngự chi thạch, Hàn Băng chi thạch lẫn Hỏa Diễm chi thạch như dù có bản lĩnh siêu việt đến đâu cũng đừng mơ tưởng chuyện bỗng dưng sinh ra các bản thiết kế phần mềm như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Doanh Thừa Phong hăng hái bừng bừng vung ngọn thương lên.
Nó nhẹ nhàng bay lượn, tức thời tạo thành một tầng thương ảnh.
Tâm thần hắn khẽ chuyển rồi tháo trường thương ra. Sau khi đeo lên lưng thì đột nhiên hắn hóa thảnh một đạo hắc ảnh, nhanh chóng mất dạng trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã hiện ra ở mảnh rừng rậm không một bóng người mà hằng ngày mình vẫn tu luyện chiến kĩ. Chẳng qua lần này hắn lại tìm một địa điểm tương đối trống trải.
Dù sao, trong tay hắn là một thanh trường thương dài đến một trượng hai sau khi tổ hợp. Nó có chiều dài còn hơn gấp đôi chiều cao của hắn. Nếu ở một nơi nhỏ hẹp thì căn bản không có đường nào để phát huy uy lực của thanh trường thương này.
Cắm trường thương xuống mặt đất, Doanh Thừa Phong nhắm mắt lại. Trong đầu hắn tức thì hiện lên một bộ Bá Vương thương quyết đầy đủ.
Trong đầu hắn hiện thời, Trí Linh đã hóa thành một bóng người uy vũ đang múa thương vùn vụt. Mà lúc này Doanh Thừa Phong chính là muốn dùng tâm của mình kết hợp với nó để cảm ngộ từng động tác của Trí Linh.
Đứng im chốc lát, hắn khẽ nhích mũi chân đá vào thanh trường thương, khiến nó phải nghiêng về một hướng trên mặt đất.
Song, không chờ trường thương ngã xuống đất, Doanh Thừa Phong đã vung tay bắt lấy vững vàng.
Cổ tay hắn run lên, trường thương lập tức hóa thành một chiếc cầu vồng bay vụt tới phía trước.
“Vù…”
Tiếng gió rít vang lên mãnh liệt. Doanh Thừa Phong thậm chí còn chưa dùng đến chân khí, chỉ bằng sức mạnh toàn thân đã đâm ra một thương có uy thế hung mãnh không kém hơn một kích toàn lực của linh khí trường kiếm bình thường một chút nào.
Bá Vương Thương!
Đây chính là Bá Vương thương quyết, chú trọng nhất là khí thế lẫn uy lực!
Nếu không phải hắn từng nghĩ đến khó khăn khi luyện Bá Vương thương quyết cũng như trọng lượng khó lòng khống chế của nó, thì khí thế của Bá Vương Thương đích thực đã chiếm ưu thế của trường binh triệt để hơn nhiều so với người khác rồi.
“Vù vù vù…”
Mỗi lần cổ tay chuyển động, Doanh Thừa Phong đều có thể phóng ra một thương có uy lực khủng khiếp.
Thanh thương trong tay hắn dường như đã sống lại rồi biến thành một con hắc long. Nó lấy không khí làm biển rộng, tha hồ gây sóng gió nơi này.
Tiếng rít gió vù vù quanh quẩn bên tai khiến tâm tình Doanh Thừa Phong phải kích động không ngớt.
Hắn đột nhiên quát lớn, chân khí hùng hậu tràn vào trong thương. Tức khắc, đầu mũi thương đã phóng ra một tia hào quang quỉ dị mang sắc đỏ trắng.