Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Thân ảnh kẻ trước mặt nhoáng lên, Cổ Chân dường như bất ngờ biến mất trong tầm mắt của Doanh Thừa Phong.
Bộ pháp! Chiến kĩ bộ pháp!
Doanh Thừa Phong lập tức nhận ra lai lịch của bộ thân pháp này.
Thật ra, nó chính là bộ thân pháp mà Cổ Liêu đã từng thi triển tại lần đồng môn tranh tài lẫn nhau. Có điều, dưới sự vận dụng của Cổ Chân, nó lại càng có vẻ càng thêm điêu luyện lẫn thần quỉ khó lường mà thôi.
Chẳng qua là, đối với Doanh Thừa Phong được Trí Linh hỗ trợ, chỉ cần thấy một thủ đoạn đã từng được thi triển thì sau này nó sẽ không còn bất kì tác dụng nào nữa.
Hầu như không hề nghĩ ngợi, Trí Linh đã suy đoán được bước kế tiếp của Cổ Chân sẽ hiện ra ở nơi nào.
Trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vút ra đã đâm tới một nơi trống trải cạnh đó.
Nơi đây vốn chẳng có một bóng người. Nhưng trong khoảnh khắc trường kiếm của Doanh Thừa Phong đâm tới, Cổ Chân lại chợt xuất hiện ở đó như một bóng ma.
Chẳng qua, nhìn mũi kiếm như nước mùa thu lặng lẽ đâm tới, cho dù Cổ Chân có thân kinh bách chiến thì cũng không nhịn nổi phải hét lên một tiếng.
Nhưng có một chuyện không giống như Cổ Liêu. Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, Cổ Chân bỗng chuyển bước, thân hình dường như được người khác lôi kéo nên chẳng những chợt ngừng lại mà còn không ngừng bay ngược về phía sau.
Vào giờ khắc này, thực lực cường đại của Cổ Chân đã phô bày toàn bộ không sót chút nào.
“Vèo…”
Hàn quang trắng như tuyết tựa hồ như đâm xoẹt qua da đầu của Cổ Chân, khiến toàn thân y phải sởn gai ốc lên từng cục.
Hừ lên đầy tức giận, Cổ Chân thét lớn: “Có thanh kiếm đó là giỏi lắm hả? Xem binh khí của ta!” Y vòng tay ra sau lưng, tức thì một thanh quỉ đầu đao to nặng đã xuất hiện.
“Ồ… ồ… ồ…”
Cùng tiếng gầm lên đầy giận dữ, Cổ Chân giơ cao đại đao chính diện đón đầu chém xuống chiêu kiếm.
Cảm thụ được áp bách của đao phong, trong lòng Doanh Thừa Phong chợt thất kinh. Hắn tức thì hiểu được chân khí kẻ này chít ít cũng cao hơn mình một bậc. Nhưng cũng may là chỉ một bậc mà thôi, còn xa cũng chưa đạt tới trình độ hắn không cách nào chống đỡ.
Trường kiếm trong tay vươn ra rồi điểm vào hổ đầu đại đao của đối phương.
Cổ Chân thầm cười lạnh liên tục. Hổ đầu đại đao của y được cao thủ chú tạo tỉ mỉ chế tạo mới thành, mặc dù còn xa mới có thể sánh với linh khí nhưng thế mạnh lực trầm, lúc đối địch thường chiếm được ưu thế rất lớn.
Đặc biệt là đối mặt với một số đối thủ có tu vi chân khí thua kém thì y lại càng chiếm hết thượng phong.
“Choang…”
Một than âm trong trẻo như kim ngọc giao nhau vang lên, Cổ Chân hét lên như điên rồi nín bặt, tựa hồ một thanh thương cứng đang đâm tới đầy khí thế lại bị bảo đao sắc chém đứt phăng đi vậy.
Thân hình bay ngược về còn nhanh hơn tốc độ vọt tới Doanh Thừa Phong một bậc, hơn nữa y còn trố đôi mắt như chuông đồng nhìn chòng chọc vào thanh trường kiếm trong tay hắn.
Mà lúc này, thanh quỉ đầu đao vốn Cổ Chân luôn lấy làm kiêu ngạo trong tay đã bị chém thành hai đoạn.
Đao kiếm giao kích. Dưới một chiêu, đại đao đứt lìa!
“Linh khí! Ngươi vẫn còn linh khí…!!!” Cổ Chân nghiến răng nghiến lợi thét lớn.
Đến giờ phút này, y rốt cuộc cũng hiểu ra tâm tư của Cổ Liêu đến tột cục đến từ đâu rồi.
Doanh Thừa Phong, tiểu tử có tu vi chân khí còn không bằng mình, chẳng những có đến mấy viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà hơn nữa còn sở hữu cả linh khí mà ngay cả bản thân y cũng không dám vọng tưởng.
Thêm nữa, linh khí hắn có vốn không chỉ một vật!
Bất kể là nội giáp gia có năng lực phòng ngự hoàn toàn chưởng lực của y, hoặc là trường kiếm trong tay hắn cũng đều là thần binh mà mọi Võ sĩ đều ước mơ tha thiết.
Đặc biệt đối với những tán tu như bản thân y, dù có kẻ bán thần binh như vậy, dù bọn họ có dốc cả gia tài cũng chưa chắc có thể mua nổi.
Lúc này, sau khi thấy được tài phú của Doanh Thừa Phong, ngay cả y cũng không nhịn nổi mà phải xấu hổ đỏ mặt đến mang tai.
Người vì tiền mà chết – chim vì thức ăn mà vong. Vừa nghĩ tới thu hoạch sau khi chém giết Doanh Thừa Phong, trong tim y lại nóng ran lên.
Dường như thấu được suy nghĩ trong lòng y, Doanh Thừa Phong cười khẩy rồi nói: “Muốn giết ta ư? Vậy cứ tới thử xem sao?” Cổ tay hắn rung lên tạo thành hai đóa kiếm hoa đâm thẳng về phía trước.
Mặc dù tu vi chân khí của hắn kém hơn đối phương nhưng trong tay cầm linh kiếm lại thêm người mặc linh giáp nên khi công ắt vô địch, lúc thủ thì không tổn hại gì… Tự nhiên hắn không hề sợ hãi!
Hai chân Cổ Chân liên tục bật nhảy, toàn thân giống như một con tinh tinh không ngừng nhảy nhót.
Nhưng những động tác nhảy nhót này lại giúp y thoát khỏi toàn bộ kiếm quang Doanh Thừa Phong đâm tới. Sau đó, y hét lớn rồi đột nhiên ném đoạn đao gãy trong tay ra.
Doanh Thừa Phong khẽ vẩy cổ tay, kiếm quang lập tức lóe lên bao phủ đoạn đao gãy. Chỉ nghe một loạt tiếng leng keng vang lên, nó đã bị chém không biết thành bao nhiêu mảnh.
Cổ Chân lùi về sau một bước. Y hít sâu một hơi nhìn Doanh Thừa Phong rồi thét lên giận dữ: “Tiểu tử, đây là ngươi ép ta! Xem quyền!”
Dứt lời, bỗng nhiên y trầm người xuống tấn mã bộ rồi đánh mạnh một quyền về phía Doanh Thừa Phong đang khá xa mình.
Một quyền này cách hai bên Doanh Thừa Phong chừng ba trượng. Nhưng trong phạm vi của nó, cả không khí xung quanh đều bị ảnh hưởng rất lớn khiến không gian bất chợt nóng rực khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ quái.
“Đùng…”
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình. Hắn không cần cường công nữa, trường kiếm tung bay như hoa rơi đầy trời. Dù không có chiêu tức gì nhưng mỗi kiếm vút qua đều có thể ngưng tụ lực lượng nào đó chém không gian thành những khe rách nhỏ.
Hắn biết đây là một loại chiến kĩ quyền thuật nào đó. Khi thi triển nó sẽ tạo thành uy lực to lớn, có khả năng phóng xuất ra chân khí mạnh hơn gấp mấy lần.
Nếu như đối phương sử dụng bất kì thân pháp gì, Trí Linh vẫn có thể thôi diễn và tính toán rồi đưa ra dự đoán, nhưng gặp loại quyền thuật công pháp này thì nó cũng chỉ có thể bó tay hết cách.
“Hây! Hây! Hây!”
Cổ Chân hét lớn ba tiếng liên tục, mỗi một tiếng rống đều kèm theo một quyền.
Mỗi một quyền đánh tới đều khiến nhiệt độ trong không khí càng tăng lên một phần. Hơn nữa, nó còn sinh ra một cảm giác trói buộc vô cùng mãnh liệt.
Chân khí tầng năm, cộng thêm chiến kĩ quyền thuật nào đó lại có thể sinh ra uy năng đến như vậy, ngay cả trên người Doanh Thừa Phong toàn là linh khí mà cũng bị y áp chế chặt chẽ.
Vào thời khắc này, trong lòng Doanh Thừa Phong dấy lên một sự hối hận.
Nếu sớm biết chiến kĩ phối hợp với chân khí sẽ sinh ra uy năng khủng khiếp như vậy thì hắn sẽ không học kiểu khiêm tốn ẩn dấu thực lực chính thức mà quấn lấy thúc thúc Doanh Lợi Đức học thêm vài loại.
Nếu lúc này hắn biết được bất kì chiến kĩ nào, làm sao lại bị bó tay bó chân đến như vậy?!
May mà trường kiếm trong tay hắn là một linh khí mạnh mẽ, cho dù có khoa chân múa tay lung tung thì cũng khiến Cổ Chân không dàm tùy tiện tiếp cận.
Song phương dây dưa một hồi, Cổ Chân đột nhiên biến sắc. Y nhanh chóng lùi ngược về phía sau, móc ra một bình ngọc từ trong ngực rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở nắp, đổ ra một viên đan dược rồi nuốt ực vào.
Doanh Thừa Phong giật nảy người, trong lòng dâng lên một cơn giận điên cuồng.
Hắn tự nhiên nhận ra được đan dược Cổ Chân phục dụng chính là trung phẩm Dưỡng Sinh đan của mình.
Tuy rằng hiện giờ hắn rất giàu có, chỉ mấy viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan thì hắn không thèm để mắt tới. Nhưng bất kể kẻ nào thấy đan dược của mình bị trộm mất, hơn nữa còn uống ngay trước mặt mình thì cũng không khỏi sinh ra lòng uất ức.
Đảo mắt một vòng, hắn hừ lạnh một tiếng, không hề giữ thế thủ như ban đầu mà thét lớn rồi liều mạng đâm thẳng một kiếm về phía trước.
Kiếm quang lướt qua, tức thì một luồng ánh sáng lạnh giá nổi lên cuồn cuộn.
Đôi mắt Cổ Chân tỏa sáng. Bởi trong tay Doanh Thừa Phong có thần binh nên căn bản y không dám đến gần. Mặc dù chiến kĩ có uy lực rất lớn nhưng sự tiêu hao chân khí lại trở thành một gánh nặng khôn xiết khó lòng chịu đựng.
Linh cơ chợt động, y chợt dùng một viên đan dược, đã kích động Doanh Thừa Phong phải đại loạn.
Kinh nghiệm chiến đấu của y vô cùng phong phú, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội tốt thế này thì nào lại bỏ qua.
Hít một hơi dài, chân khí trong cơ thể y lũ lượt tuôn ra, vận hành theo một lộ tuyến kinh mạch quỉ dị rồi tràn vào song cước. Tích tắc sau, chân y tức thì lớn phồng lên, dường như đột nhiên to ra một vòng.
Sau đó, y dang chân ra rồi quay một vòng tròn trên đất. Động tác quái lạ ấy vậy mà đã đưa y chuyển đến phía sau Doanh Thừa Phong.
Mặc dù y truyền cho Cổ Liêu bộ khinh thân pháp này nhưng vẫn còn giữ lại vài phần. Giờ khắc này, khi dốc sức thi triển thì toàn thân chợt giống như quỉ mị di động, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Doanh Thừa Phong hô lên thất thanh, hắn liều mạng thu kiếm về. Mũi kiếm chợt lóe sáng tạo thành một tia hào quang miễn cưỡng bảo vệ phần gáy của mình.
Đôi mắt Cổ Chân đỏ ngầu. Y vung quyền lên, ngưng tụ tất cả chân khí vào trong, không lưu lại chút nào đánh vào lưng Doanh Thừa Phong.
Mặc dù y biết Doanh Thừa Phong vận linh giáp nhưng lại muốn dùng một quyền này đánh nát cả đầu hắn.
Tuy nắm tay của y rất cứng nhưng làm cách nào cũng không dám chống lại linh kiếm nên không thể làm gì khác hơn mà phải lui lại, tiếp theo đấm mạnh vào lưng Doanh Thừa Phong.
Một đòn nặng nề này do y ngưng tụ chân khí toàn thân cộng thêm uy lực chiến kĩ cường đại hợp thành một quyền có uy năng vô cùng khủng khiếp, vượt xa một quyền đánh lén lúc đầu.
Một quyền đấm ra nhanh như tia chớp, nặng tựa Thái Sơn.
Y vô cùng tự tin, dù trên người Doanh Thừa Phong có mặc linh giáp cũng chớ hòng mơ tưởng có thể hóa giải sức mạnh của nó.
Chỉ cần khiến hắn trọng thương rồi cứ dây dưa như vậy, người có thể chịu đựng đến cuối cùng nhất định là mình.
Tuy nhiên, trong nháy mắt khi nắm tay của hắn nện vào nội giáp, trong tai lại vọng tới tiếng cười khẩy tràn đầy giễu cợt của Doanh Thừa Phong.
Sau đó, trên nội giáp chợt bộc phát một luồng hào quang sáng chói.
Lực quyền của y mặc dù không lưu lại mà nện thẳng lên nội giáp nhưng không thể xuyên qua phòng ngự của nó như dự liệu. Hơn nữa, quyền kình của y đã bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, chạy dọc vào trong các vị trí bất đồng trên bộ giáp này.
Dù sao Cổ Chân cũng là hạng người biết nhiều hiểu rộng. Y biết ngay có việc không ổn, hơn nữa còn hiểu được trên người Doanh Thừa Phong không phải là loại linh giáp bình thường mà chính là một bộ bì giáp sáo trang vô cùng hiếm thấy.
Y rú lên một tiếng quái dị, dùng sức nhạy vọt về phía sau.
Vào thời khắc này, rốt cục y đã hoàn toàn vứt bỏ hi vọng xa vời là giết chết đối phương.
Đối diện với một kẻ cầm linh kiếm, mạc bì giáp sáo trang, chỉ bằng bản thân y thì không cách nào có thể chống cự.
Chẳng qua, đang lúc y muốn lui về thì bỗng cảm thấy nắm tay mình lạnh ngắt.
Một cơn giá buốt không gì sánh nổi đã truyền vào cơ thể y. Cái rét căm căm ấy vô cùng khủng khiếp, vậy mà không hề e ngại chân khí hùng hậu mà ghé thăm tất cả kinh mạch của y không hề kiêng kị.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân y như bị đóng băng, không cách nào nhúc nhích dù một chút.
Bộ pháp! Chiến kĩ bộ pháp!
Doanh Thừa Phong lập tức nhận ra lai lịch của bộ thân pháp này.
Thật ra, nó chính là bộ thân pháp mà Cổ Liêu đã từng thi triển tại lần đồng môn tranh tài lẫn nhau. Có điều, dưới sự vận dụng của Cổ Chân, nó lại càng có vẻ càng thêm điêu luyện lẫn thần quỉ khó lường mà thôi.
Chẳng qua là, đối với Doanh Thừa Phong được Trí Linh hỗ trợ, chỉ cần thấy một thủ đoạn đã từng được thi triển thì sau này nó sẽ không còn bất kì tác dụng nào nữa.
Hầu như không hề nghĩ ngợi, Trí Linh đã suy đoán được bước kế tiếp của Cổ Chân sẽ hiện ra ở nơi nào.
Trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vút ra đã đâm tới một nơi trống trải cạnh đó.
Nơi đây vốn chẳng có một bóng người. Nhưng trong khoảnh khắc trường kiếm của Doanh Thừa Phong đâm tới, Cổ Chân lại chợt xuất hiện ở đó như một bóng ma.
Chẳng qua, nhìn mũi kiếm như nước mùa thu lặng lẽ đâm tới, cho dù Cổ Chân có thân kinh bách chiến thì cũng không nhịn nổi phải hét lên một tiếng.
Nhưng có một chuyện không giống như Cổ Liêu. Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, Cổ Chân bỗng chuyển bước, thân hình dường như được người khác lôi kéo nên chẳng những chợt ngừng lại mà còn không ngừng bay ngược về phía sau.
Vào giờ khắc này, thực lực cường đại của Cổ Chân đã phô bày toàn bộ không sót chút nào.
“Vèo…”
Hàn quang trắng như tuyết tựa hồ như đâm xoẹt qua da đầu của Cổ Chân, khiến toàn thân y phải sởn gai ốc lên từng cục.
Hừ lên đầy tức giận, Cổ Chân thét lớn: “Có thanh kiếm đó là giỏi lắm hả? Xem binh khí của ta!” Y vòng tay ra sau lưng, tức thì một thanh quỉ đầu đao to nặng đã xuất hiện.
“Ồ… ồ… ồ…”
Cùng tiếng gầm lên đầy giận dữ, Cổ Chân giơ cao đại đao chính diện đón đầu chém xuống chiêu kiếm.
Cảm thụ được áp bách của đao phong, trong lòng Doanh Thừa Phong chợt thất kinh. Hắn tức thì hiểu được chân khí kẻ này chít ít cũng cao hơn mình một bậc. Nhưng cũng may là chỉ một bậc mà thôi, còn xa cũng chưa đạt tới trình độ hắn không cách nào chống đỡ.
Trường kiếm trong tay vươn ra rồi điểm vào hổ đầu đại đao của đối phương.
Cổ Chân thầm cười lạnh liên tục. Hổ đầu đại đao của y được cao thủ chú tạo tỉ mỉ chế tạo mới thành, mặc dù còn xa mới có thể sánh với linh khí nhưng thế mạnh lực trầm, lúc đối địch thường chiếm được ưu thế rất lớn.
Đặc biệt là đối mặt với một số đối thủ có tu vi chân khí thua kém thì y lại càng chiếm hết thượng phong.
“Choang…”
Một than âm trong trẻo như kim ngọc giao nhau vang lên, Cổ Chân hét lên như điên rồi nín bặt, tựa hồ một thanh thương cứng đang đâm tới đầy khí thế lại bị bảo đao sắc chém đứt phăng đi vậy.
Thân hình bay ngược về còn nhanh hơn tốc độ vọt tới Doanh Thừa Phong một bậc, hơn nữa y còn trố đôi mắt như chuông đồng nhìn chòng chọc vào thanh trường kiếm trong tay hắn.
Mà lúc này, thanh quỉ đầu đao vốn Cổ Chân luôn lấy làm kiêu ngạo trong tay đã bị chém thành hai đoạn.
Đao kiếm giao kích. Dưới một chiêu, đại đao đứt lìa!
“Linh khí! Ngươi vẫn còn linh khí…!!!” Cổ Chân nghiến răng nghiến lợi thét lớn.
Đến giờ phút này, y rốt cuộc cũng hiểu ra tâm tư của Cổ Liêu đến tột cục đến từ đâu rồi.
Doanh Thừa Phong, tiểu tử có tu vi chân khí còn không bằng mình, chẳng những có đến mấy viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà hơn nữa còn sở hữu cả linh khí mà ngay cả bản thân y cũng không dám vọng tưởng.
Thêm nữa, linh khí hắn có vốn không chỉ một vật!
Bất kể là nội giáp gia có năng lực phòng ngự hoàn toàn chưởng lực của y, hoặc là trường kiếm trong tay hắn cũng đều là thần binh mà mọi Võ sĩ đều ước mơ tha thiết.
Đặc biệt đối với những tán tu như bản thân y, dù có kẻ bán thần binh như vậy, dù bọn họ có dốc cả gia tài cũng chưa chắc có thể mua nổi.
Lúc này, sau khi thấy được tài phú của Doanh Thừa Phong, ngay cả y cũng không nhịn nổi mà phải xấu hổ đỏ mặt đến mang tai.
Người vì tiền mà chết – chim vì thức ăn mà vong. Vừa nghĩ tới thu hoạch sau khi chém giết Doanh Thừa Phong, trong tim y lại nóng ran lên.
Dường như thấu được suy nghĩ trong lòng y, Doanh Thừa Phong cười khẩy rồi nói: “Muốn giết ta ư? Vậy cứ tới thử xem sao?” Cổ tay hắn rung lên tạo thành hai đóa kiếm hoa đâm thẳng về phía trước.
Mặc dù tu vi chân khí của hắn kém hơn đối phương nhưng trong tay cầm linh kiếm lại thêm người mặc linh giáp nên khi công ắt vô địch, lúc thủ thì không tổn hại gì… Tự nhiên hắn không hề sợ hãi!
Hai chân Cổ Chân liên tục bật nhảy, toàn thân giống như một con tinh tinh không ngừng nhảy nhót.
Nhưng những động tác nhảy nhót này lại giúp y thoát khỏi toàn bộ kiếm quang Doanh Thừa Phong đâm tới. Sau đó, y hét lớn rồi đột nhiên ném đoạn đao gãy trong tay ra.
Doanh Thừa Phong khẽ vẩy cổ tay, kiếm quang lập tức lóe lên bao phủ đoạn đao gãy. Chỉ nghe một loạt tiếng leng keng vang lên, nó đã bị chém không biết thành bao nhiêu mảnh.
Cổ Chân lùi về sau một bước. Y hít sâu một hơi nhìn Doanh Thừa Phong rồi thét lên giận dữ: “Tiểu tử, đây là ngươi ép ta! Xem quyền!”
Dứt lời, bỗng nhiên y trầm người xuống tấn mã bộ rồi đánh mạnh một quyền về phía Doanh Thừa Phong đang khá xa mình.
Một quyền này cách hai bên Doanh Thừa Phong chừng ba trượng. Nhưng trong phạm vi của nó, cả không khí xung quanh đều bị ảnh hưởng rất lớn khiến không gian bất chợt nóng rực khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ quái.
“Đùng…”
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình. Hắn không cần cường công nữa, trường kiếm tung bay như hoa rơi đầy trời. Dù không có chiêu tức gì nhưng mỗi kiếm vút qua đều có thể ngưng tụ lực lượng nào đó chém không gian thành những khe rách nhỏ.
Hắn biết đây là một loại chiến kĩ quyền thuật nào đó. Khi thi triển nó sẽ tạo thành uy lực to lớn, có khả năng phóng xuất ra chân khí mạnh hơn gấp mấy lần.
Nếu như đối phương sử dụng bất kì thân pháp gì, Trí Linh vẫn có thể thôi diễn và tính toán rồi đưa ra dự đoán, nhưng gặp loại quyền thuật công pháp này thì nó cũng chỉ có thể bó tay hết cách.
“Hây! Hây! Hây!”
Cổ Chân hét lớn ba tiếng liên tục, mỗi một tiếng rống đều kèm theo một quyền.
Mỗi một quyền đánh tới đều khiến nhiệt độ trong không khí càng tăng lên một phần. Hơn nữa, nó còn sinh ra một cảm giác trói buộc vô cùng mãnh liệt.
Chân khí tầng năm, cộng thêm chiến kĩ quyền thuật nào đó lại có thể sinh ra uy năng đến như vậy, ngay cả trên người Doanh Thừa Phong toàn là linh khí mà cũng bị y áp chế chặt chẽ.
Vào thời khắc này, trong lòng Doanh Thừa Phong dấy lên một sự hối hận.
Nếu sớm biết chiến kĩ phối hợp với chân khí sẽ sinh ra uy năng khủng khiếp như vậy thì hắn sẽ không học kiểu khiêm tốn ẩn dấu thực lực chính thức mà quấn lấy thúc thúc Doanh Lợi Đức học thêm vài loại.
Nếu lúc này hắn biết được bất kì chiến kĩ nào, làm sao lại bị bó tay bó chân đến như vậy?!
May mà trường kiếm trong tay hắn là một linh khí mạnh mẽ, cho dù có khoa chân múa tay lung tung thì cũng khiến Cổ Chân không dàm tùy tiện tiếp cận.
Song phương dây dưa một hồi, Cổ Chân đột nhiên biến sắc. Y nhanh chóng lùi ngược về phía sau, móc ra một bình ngọc từ trong ngực rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở nắp, đổ ra một viên đan dược rồi nuốt ực vào.
Doanh Thừa Phong giật nảy người, trong lòng dâng lên một cơn giận điên cuồng.
Hắn tự nhiên nhận ra được đan dược Cổ Chân phục dụng chính là trung phẩm Dưỡng Sinh đan của mình.
Tuy rằng hiện giờ hắn rất giàu có, chỉ mấy viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan thì hắn không thèm để mắt tới. Nhưng bất kể kẻ nào thấy đan dược của mình bị trộm mất, hơn nữa còn uống ngay trước mặt mình thì cũng không khỏi sinh ra lòng uất ức.
Đảo mắt một vòng, hắn hừ lạnh một tiếng, không hề giữ thế thủ như ban đầu mà thét lớn rồi liều mạng đâm thẳng một kiếm về phía trước.
Kiếm quang lướt qua, tức thì một luồng ánh sáng lạnh giá nổi lên cuồn cuộn.
Đôi mắt Cổ Chân tỏa sáng. Bởi trong tay Doanh Thừa Phong có thần binh nên căn bản y không dám đến gần. Mặc dù chiến kĩ có uy lực rất lớn nhưng sự tiêu hao chân khí lại trở thành một gánh nặng khôn xiết khó lòng chịu đựng.
Linh cơ chợt động, y chợt dùng một viên đan dược, đã kích động Doanh Thừa Phong phải đại loạn.
Kinh nghiệm chiến đấu của y vô cùng phong phú, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội tốt thế này thì nào lại bỏ qua.
Hít một hơi dài, chân khí trong cơ thể y lũ lượt tuôn ra, vận hành theo một lộ tuyến kinh mạch quỉ dị rồi tràn vào song cước. Tích tắc sau, chân y tức thì lớn phồng lên, dường như đột nhiên to ra một vòng.
Sau đó, y dang chân ra rồi quay một vòng tròn trên đất. Động tác quái lạ ấy vậy mà đã đưa y chuyển đến phía sau Doanh Thừa Phong.
Mặc dù y truyền cho Cổ Liêu bộ khinh thân pháp này nhưng vẫn còn giữ lại vài phần. Giờ khắc này, khi dốc sức thi triển thì toàn thân chợt giống như quỉ mị di động, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Doanh Thừa Phong hô lên thất thanh, hắn liều mạng thu kiếm về. Mũi kiếm chợt lóe sáng tạo thành một tia hào quang miễn cưỡng bảo vệ phần gáy của mình.
Đôi mắt Cổ Chân đỏ ngầu. Y vung quyền lên, ngưng tụ tất cả chân khí vào trong, không lưu lại chút nào đánh vào lưng Doanh Thừa Phong.
Mặc dù y biết Doanh Thừa Phong vận linh giáp nhưng lại muốn dùng một quyền này đánh nát cả đầu hắn.
Tuy nắm tay của y rất cứng nhưng làm cách nào cũng không dám chống lại linh kiếm nên không thể làm gì khác hơn mà phải lui lại, tiếp theo đấm mạnh vào lưng Doanh Thừa Phong.
Một đòn nặng nề này do y ngưng tụ chân khí toàn thân cộng thêm uy lực chiến kĩ cường đại hợp thành một quyền có uy năng vô cùng khủng khiếp, vượt xa một quyền đánh lén lúc đầu.
Một quyền đấm ra nhanh như tia chớp, nặng tựa Thái Sơn.
Y vô cùng tự tin, dù trên người Doanh Thừa Phong có mặc linh giáp cũng chớ hòng mơ tưởng có thể hóa giải sức mạnh của nó.
Chỉ cần khiến hắn trọng thương rồi cứ dây dưa như vậy, người có thể chịu đựng đến cuối cùng nhất định là mình.
Tuy nhiên, trong nháy mắt khi nắm tay của hắn nện vào nội giáp, trong tai lại vọng tới tiếng cười khẩy tràn đầy giễu cợt của Doanh Thừa Phong.
Sau đó, trên nội giáp chợt bộc phát một luồng hào quang sáng chói.
Lực quyền của y mặc dù không lưu lại mà nện thẳng lên nội giáp nhưng không thể xuyên qua phòng ngự của nó như dự liệu. Hơn nữa, quyền kình của y đã bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, chạy dọc vào trong các vị trí bất đồng trên bộ giáp này.
Dù sao Cổ Chân cũng là hạng người biết nhiều hiểu rộng. Y biết ngay có việc không ổn, hơn nữa còn hiểu được trên người Doanh Thừa Phong không phải là loại linh giáp bình thường mà chính là một bộ bì giáp sáo trang vô cùng hiếm thấy.
Y rú lên một tiếng quái dị, dùng sức nhạy vọt về phía sau.
Vào thời khắc này, rốt cục y đã hoàn toàn vứt bỏ hi vọng xa vời là giết chết đối phương.
Đối diện với một kẻ cầm linh kiếm, mạc bì giáp sáo trang, chỉ bằng bản thân y thì không cách nào có thể chống cự.
Chẳng qua, đang lúc y muốn lui về thì bỗng cảm thấy nắm tay mình lạnh ngắt.
Một cơn giá buốt không gì sánh nổi đã truyền vào cơ thể y. Cái rét căm căm ấy vô cùng khủng khiếp, vậy mà không hề e ngại chân khí hùng hậu mà ghé thăm tất cả kinh mạch của y không hề kiêng kị.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân y như bị đóng băng, không cách nào nhúc nhích dù một chút.