Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
“Trí Linh, quan sát cẩn thận bốn phía! Nếu có gì dị thường lập tức cho ta biết!”
“Hiểu rồi! Nhưng mà ngươi đi theo gã như thế không thấy nguy hiểm à?”
“Hừ, ngươi yên tâm! Nếu gã có thực lực tuyệt đối thì đã sớm xuống tay rồi. Lần này lén lút dẫn ta tới đây, hẳn thực lực con bài trong tay chỉ có hạn thôi.”
“Ta sợ gã có đồng bọn!” Trí Linh lập tức nói toạt ra.
Doanh Thừa Phong bật cười rồi nói: “Trí Linh, sau khi chúng ta quán linh thành công cho trường kiếm và khôi giáp sáo trang vẫn chưa có dịp dùng đấy!”
Thanh âm Trí Linh trong não vực tức thời nín bặt.
Uy lực của áo giáp sáo trang cùng trường kiếm như thế nào, không ai biết rõ hoàn toàn bằng Trí Linh.
Kẻ có lòng, người vô ý! Ngay cả nhân vật như Doanh Lợi Đức cũng e không thể chịu nổi bị tập kích, huống chi là hạng người vô danh giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Có lẽ do khi nói chuyện cùng Trí Linh, vẻ mặt Doanh Thừa Phong tương đối quỷ dị nên Cổ Liêu dường như đã nhận ra điều gì đó.
Gã kinh ngạc hỏi: “Thừa Phong sư huynh, ngài có gì sao?”
Doanh Thừa Phong vội vàng khôi phục vẻ khác thường trên mặt rồi nói: “Không có gì! Ta đang nhớ lại về kiếm kỹ của sư phụ dạy, không được để mất thể diện trước mặt người khác.”
Cổ Liêu thầm nghĩ: “Cho dù Doanh Lợi Đức truyền cho hắn kiếm kỹ lợi hại thì cũng không thể sánh với vị tộc huynh chân khí tầng năm đỉnh phong, nhiều năm thân chinh bách chiến được.”
“Hừ! Ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của ngươi!”
Hai người bước đi rất nhanh tới một sơn cốc trống trải.
Cổ Liêu nhìn một vòng mới hỏi: “Thừa Phong sư huynh, hoàn cảnh nơi này rất tốt! Huynh thấy thế nào?”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, ánh mắt vô tình hữu ý nhanh chóng quét qua xung quanh, nơi nào cũng quan sát kỹ lưỡng.
Có điều hắn che giấu khá tốt, ngay cả Cổ Liêu cũng nhìn không ra.
“Tốt, ở chỗ này đi!”
Cổ Liêu cười khà khà rồi đáp: “Thừa Phong sư huynh, đây là quyền pháp của đệ. Xin người chỉ giáo!”
Dứt lời, hắn liền thi triển quyền pháp tại chỗ.
Mỗi quyền gã đánh ra đều ẩn chứa lực lượng mười phần, chân khí tầng thứ ba bốc lên, mạnh mẽ lưu chuyển rồi theo nắm tay phát ra ngoài.
Nơi nào quyền phong gào thét đi qua thì không khí chung quanh cũng dao động kịch liệt.
Bình tĩnh đánh giá kĩ càng, quyền pháp của gã quả thật không tệ, có thể dùng hai chữ tàn nhẫn sắc bén để hình dung.
Doanh Thừa Phong nhìn chăm chú, dường như đã bị hấp dẫn bởi bộ quyền pháp này.
“Rầm…”
Bỗng nhiên, phía sau hắn vọng tới một tiếng nổ vang rền. Một luồng quyền phong mênh mông nện vào lưng hắn một cách mãnh liệt.
Doanh Thừa Phong kêu thảm. Thân thể bay lên không trung xoay nửa vòng rồi phun ra ngụm máu tươi. Lúc ngã xuống đất, thân hình hắn co quắp rồi nằm yên bất động.
Một bóng người từ phía sau hắn bước ra, chính là tộc huynh Cổ Liêu, Cổ Chân.
Cổ Liêu hết sức vui mừng, nói: “Đại ca, huynh đắc thủ rồi!”
Cổ Chân mặt không cảm xúc mà nói: “Chỉ là một tên gà mờ, chẳng lẽ lại tránh được ta đánh lén?”
Cổ Liêu gật mạnh đầu, xoay người đi tới trước mặt Thừa Phong rồi nắm hắn lên.
Lúc này, hai mắt Doanh Thừa Phong nhắm nghiền, trên mặt và toàn thân đầy vết máu, đưa tay dò thử thì thấy hô hấp đã dừng hẳn.
Cổ Liêu cười một tràng dài, nói: “Doanh Thừa Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay à!”
Cổ Chân nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kỳ dị, nói: “Ngươi thật sự muốn tàn nhẫn thế sao?”
Trên mặt Cổ Liêu hiện lên vẻ đắc ý ngút trời. Gã nói: “Không sai, hắn là cái quái gì?! Tư chất căn bản cũng không có, chỉ là một tên phế vật bằng vào chút đan dược đã vượt xa ta. Hừ, người như thế chẳng lẽ còn không nên chết sao?”
Cổ Chân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người ta đã giết rồi, thế còn đan dược đâu?”
Cổ Liêu vội vàng đáp một tiếng rồi lục lọi trên người Doanh Thừa Phong.
Chỉ trong chốc lát, gã vui mừng lấy ra một bình ngọc. Cẩn thận mở nắp bình, tức thời một mùi hương thơm ngát đã tràn ra.
Gã say mê hít thật sâu, hưởng thụ loại mùi vị ngào ngạt tuyệt vời trong thời khắc này.
Cổ Chân thoạt biến sắc. Mặc dù trước khi ra tay y đã đoán được trên người Doanh Thừa Phong nhất định có đan dược. Nhưng khi ngửi được hương thơm ấy, y vẫn không thể cưỡng lại nồi.
“Để ta xem!” Y bước tới lấy bình ngọc rồi đổ ra một viên. Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu mới vui mừng nói: “Trung phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Trung phẩm, thật sự là trung phẩm đan dược?” Cổ Liêu quá mức vui mừng nên phải hét lên.
Cổ Chân nhẹ nhàng bỏ đan dược vào lại trong bình rồi cứ thế cất vào ngực. Vẻ mặt y không chút thay đổi, nói: “Không sai! Chính là trung phẩm Dưỡng Sinh đan!”
Cổ Liêu liền giật mình. Gã cười nịnh nọt rồi hỏi: “Đại ca, thế phần của tiểu đệ đâu?”
“Hả?”
Cổ Liêu thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười, nói: “Trước đó chúng ta đã giao kèo là chia đôi đan dược mà.”
Cổ Chân vỗ trán, nói: “Không sai! Thiếu chút nữa ta quên rồi, thứ này cho ngươi!”
Cổ Liêu mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Nhưng khi gật đầu được ba lượt, Cổ Chân đã vỗ vào lồng ngực gã một chưởng đầy uy lực.
Cổ Liêu kêu thảm một tiếng, thân thể như là diều đứt dây bay thẳng ra ngoài. Cơ thể đang ở giữa không trung phun vọt ra một búng máu. Sau khi ngã xuống đất, gã dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Cổ Chân đầy oán độc, tựa hồ trong im lặng như muốn hỏi chuyện gì đó.
Cổ Chân lạnh lùng nhìn gã rồi nói: “Ta giết cháu của Doanh Lợi Đức, chỉ có ngươi biết chuyện này. Nhưng nếu ngay cả ngươi cũng chết rồi thì chẳng còn ai biết!” Y khẽ vỗ ngực, nói: “Huống chi, lúc này trung phẩm Dưỡng Sinh đan trân quí đến bực nào? Một mình ta còn sử dụng không đủ sao có thể chia cho ngươi?!”
Đôi môi Cổ Liêu khẽ nhúc nhích, dường như trước khi giãy chết lại muốn hét lên điều gì đó.
Cổ Chân than nhẹ rồi nói: “Ngươi chớ có trách ta! Doanh Lợi Đức thu ngươi làm đồ đệ, truyền cho ngươi công pháp để tu luyện. Nhưng chỉ vì lão cho đứa cháu mấy viên đan dược, ngươi đã oán hận như vậy! Hắc hắc, người như thế ta làm sao ta dám kết bạn?!”
Cổ Liêu trợn trắng mắt. Hiện giờ gã mới hiểu được nguyên nhân Cổ Chân ra tay với mình.
Có điều, thần sắc trong mắt gã cũng dần nhạt nhòa hẳn rồi từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Cũng không biết, trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong lòng gã có hối hận hay không?!?
Cổ Chân khẽ lắc đầu. Mặc dù hắn xuống tay đánh chết Cổ Liêu nhưng trong lòng không khỏi có phần cảm khái và tiếc nuối. Nếu như cách làm của Cổ Liêu không làm y cảm thấy lạnh gáy thì chắc mình cũng không tuyệt tình đến như vậy.
Đột nhiên cả người y cứng đờ, một cảm giác sợ hãi hoang đường chợt dâng lên mãnh liệt.
Không chút nghĩ ngợi, y liền cấp tốc lăn về phía trước.
Đây là một loại bản năng chỉ có thể tôi luyện trên bờ sinh tử mới tích lũy được, cảm giác vô cùng nhạy bén với đối với nguy hiểm.
Sau khi y lăn ra ngoài, một đạo kiếm quang phá không đâm nát tàn ảnh của Cổ Chân để lại.
“Hừ…”
Cổ Chân khẽ hự lên một tiếng. Mặc dù y phản ứng và tránh né rất nhanh, nhưng sau lưng bất thình lình xuất hiện một kiếm quỷ dị và bén nhọn như thế, dù phản ứng nhanh hơn nữa thì y vẫn không thể tránh khỏi bị một vết thương dài đến nửa xích.
Trên đầu vai y tức thời chảy máu đầm đìa.
Cũng may Cổ Chân cũng là một kẻ quay về từ bao phen chém giết. Thân hình y không ngừng di chuyển, trong khi hai chân chạy vội vào rừng, đồng thời kéo áo bào xuống bó chặt lấy vết thương. Cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển để cầm máu ở miệng vết thương lại.
Mặc dù phản ứng của y vô cùng mẫn tiệp nhưng vẫn cảm thấy choáng váng.
Khẽ lắc lắc đầu định thần lại, tròng mắt y chợt co rút..
Ở phía sau, một người cầm trường kiếm đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn y.
“Doanh Thừa Phong!” Cổ Chân hoảng sợ, cả kinh hét lên.
“Không sai, chính là tại hạ!” Doanh Thừa Phong khẽ cười nói, hắn cũng không có ý nhân cơ hội này tiến lên chém giết.
Dù sao lần này người cũng đã bị thương, thời gian càng kéo dài thì ngược lại hắn càng có lợi.
“Không thể nào! Ngươi… ngươi làm sao mà không chết?” Cổ Chân khó tin gầm rú.
Một chưởng đánh lén vừa rồi, y đã dốc hết toàn lực đánh ra cả mười phần chân khí.
Đừng nói là lưng người, cho dù đánh vào một tảng đá thì nó cũng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh. Mà Cổ Chân biết được chân khí của Doanh Thừa Phong chỉ đạt tầng ba mà thôi, sao có thể chịu được uy lực một chưởng kia của hắn.
Có điều giờ phút này thiếu niên ấy vẫn sống sờ sờ trước mắt. Nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, ngoại trừ một vài vết máu cùng bùn đất thì chẳng có vẻ gì là bị thương.
Doanh Thừa Phong liếc mắt rồi nói: “Ngươi muốn ta chết, ta sẽ chết sao? Vì sao ngươi không tự chết đi?!”
Cổ Chân cố nén hơi thở đang dồn dập nhìn khuôn mặt non nớt đang tươi cười của Doanh Thừa Phong. Hơn nữa, cảm thụ được đau đớn truyền đến từ đầu vai mà trong lòng y đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh giá.
Tiểu tử non choẹt này nhìn qua cũng không đơn giản nha!
Đột nhiên, y nhướng mày, kêu lên: “Linh khí! Trên người ngươi có linh khí phòng ngự!”
Doanh Thừa Phong giật mình. Chân khí của người này mặc dù không đáng kể nhưng kiến thức rất bất phàm, thoáng cái đã biết được chân tướng.
Cười hắc hắc, Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, tự tay giật phắt ngoại bào xuống.
Khẽ run lên, chiếc ngoại bào nhất thời tàn tành thành từng mảnh nhỏ, những mảnh y phục tung bay trong gió như bươm bướm.
Một chưởng của Cổ Chân đã in dấu bàn tay lên áo bào, thế nên có thể thấy được lực lượng của y vô cùng cường đại.
Tuy lực lượng của hắn bất phàm, nhưng sáo trang phòng ngự bằng da trên người Doanh Thừa Phong lại càng nghịch thiên hơn, dưới một chưởng đánh mạnh vào mà vẫn không hao tổn đến mảy may nào cả.
Nhìn nội giáp bằng da trên người Doanh Thừa Phong, trong mắt Cổ Chân liền sáng lên.
Y cười gằn một tiếng dữ tợn rồi nói: “Rất tốt, rất tốt! Ông trời thật là chiếu cố ta! Linh giáp trên người của ngươi là của ta!”
Thân hình y nhoáng lên đã rời khỏi vị trí, phóng vụt về phía Doanh Thừa Phong.
“Hiểu rồi! Nhưng mà ngươi đi theo gã như thế không thấy nguy hiểm à?”
“Hừ, ngươi yên tâm! Nếu gã có thực lực tuyệt đối thì đã sớm xuống tay rồi. Lần này lén lút dẫn ta tới đây, hẳn thực lực con bài trong tay chỉ có hạn thôi.”
“Ta sợ gã có đồng bọn!” Trí Linh lập tức nói toạt ra.
Doanh Thừa Phong bật cười rồi nói: “Trí Linh, sau khi chúng ta quán linh thành công cho trường kiếm và khôi giáp sáo trang vẫn chưa có dịp dùng đấy!”
Thanh âm Trí Linh trong não vực tức thời nín bặt.
Uy lực của áo giáp sáo trang cùng trường kiếm như thế nào, không ai biết rõ hoàn toàn bằng Trí Linh.
Kẻ có lòng, người vô ý! Ngay cả nhân vật như Doanh Lợi Đức cũng e không thể chịu nổi bị tập kích, huống chi là hạng người vô danh giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Có lẽ do khi nói chuyện cùng Trí Linh, vẻ mặt Doanh Thừa Phong tương đối quỷ dị nên Cổ Liêu dường như đã nhận ra điều gì đó.
Gã kinh ngạc hỏi: “Thừa Phong sư huynh, ngài có gì sao?”
Doanh Thừa Phong vội vàng khôi phục vẻ khác thường trên mặt rồi nói: “Không có gì! Ta đang nhớ lại về kiếm kỹ của sư phụ dạy, không được để mất thể diện trước mặt người khác.”
Cổ Liêu thầm nghĩ: “Cho dù Doanh Lợi Đức truyền cho hắn kiếm kỹ lợi hại thì cũng không thể sánh với vị tộc huynh chân khí tầng năm đỉnh phong, nhiều năm thân chinh bách chiến được.”
“Hừ! Ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của ngươi!”
Hai người bước đi rất nhanh tới một sơn cốc trống trải.
Cổ Liêu nhìn một vòng mới hỏi: “Thừa Phong sư huynh, hoàn cảnh nơi này rất tốt! Huynh thấy thế nào?”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, ánh mắt vô tình hữu ý nhanh chóng quét qua xung quanh, nơi nào cũng quan sát kỹ lưỡng.
Có điều hắn che giấu khá tốt, ngay cả Cổ Liêu cũng nhìn không ra.
“Tốt, ở chỗ này đi!”
Cổ Liêu cười khà khà rồi đáp: “Thừa Phong sư huynh, đây là quyền pháp của đệ. Xin người chỉ giáo!”
Dứt lời, hắn liền thi triển quyền pháp tại chỗ.
Mỗi quyền gã đánh ra đều ẩn chứa lực lượng mười phần, chân khí tầng thứ ba bốc lên, mạnh mẽ lưu chuyển rồi theo nắm tay phát ra ngoài.
Nơi nào quyền phong gào thét đi qua thì không khí chung quanh cũng dao động kịch liệt.
Bình tĩnh đánh giá kĩ càng, quyền pháp của gã quả thật không tệ, có thể dùng hai chữ tàn nhẫn sắc bén để hình dung.
Doanh Thừa Phong nhìn chăm chú, dường như đã bị hấp dẫn bởi bộ quyền pháp này.
“Rầm…”
Bỗng nhiên, phía sau hắn vọng tới một tiếng nổ vang rền. Một luồng quyền phong mênh mông nện vào lưng hắn một cách mãnh liệt.
Doanh Thừa Phong kêu thảm. Thân thể bay lên không trung xoay nửa vòng rồi phun ra ngụm máu tươi. Lúc ngã xuống đất, thân hình hắn co quắp rồi nằm yên bất động.
Một bóng người từ phía sau hắn bước ra, chính là tộc huynh Cổ Liêu, Cổ Chân.
Cổ Liêu hết sức vui mừng, nói: “Đại ca, huynh đắc thủ rồi!”
Cổ Chân mặt không cảm xúc mà nói: “Chỉ là một tên gà mờ, chẳng lẽ lại tránh được ta đánh lén?”
Cổ Liêu gật mạnh đầu, xoay người đi tới trước mặt Thừa Phong rồi nắm hắn lên.
Lúc này, hai mắt Doanh Thừa Phong nhắm nghiền, trên mặt và toàn thân đầy vết máu, đưa tay dò thử thì thấy hô hấp đã dừng hẳn.
Cổ Liêu cười một tràng dài, nói: “Doanh Thừa Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay à!”
Cổ Chân nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kỳ dị, nói: “Ngươi thật sự muốn tàn nhẫn thế sao?”
Trên mặt Cổ Liêu hiện lên vẻ đắc ý ngút trời. Gã nói: “Không sai, hắn là cái quái gì?! Tư chất căn bản cũng không có, chỉ là một tên phế vật bằng vào chút đan dược đã vượt xa ta. Hừ, người như thế chẳng lẽ còn không nên chết sao?”
Cổ Chân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người ta đã giết rồi, thế còn đan dược đâu?”
Cổ Liêu vội vàng đáp một tiếng rồi lục lọi trên người Doanh Thừa Phong.
Chỉ trong chốc lát, gã vui mừng lấy ra một bình ngọc. Cẩn thận mở nắp bình, tức thời một mùi hương thơm ngát đã tràn ra.
Gã say mê hít thật sâu, hưởng thụ loại mùi vị ngào ngạt tuyệt vời trong thời khắc này.
Cổ Chân thoạt biến sắc. Mặc dù trước khi ra tay y đã đoán được trên người Doanh Thừa Phong nhất định có đan dược. Nhưng khi ngửi được hương thơm ấy, y vẫn không thể cưỡng lại nồi.
“Để ta xem!” Y bước tới lấy bình ngọc rồi đổ ra một viên. Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu mới vui mừng nói: “Trung phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Trung phẩm, thật sự là trung phẩm đan dược?” Cổ Liêu quá mức vui mừng nên phải hét lên.
Cổ Chân nhẹ nhàng bỏ đan dược vào lại trong bình rồi cứ thế cất vào ngực. Vẻ mặt y không chút thay đổi, nói: “Không sai! Chính là trung phẩm Dưỡng Sinh đan!”
Cổ Liêu liền giật mình. Gã cười nịnh nọt rồi hỏi: “Đại ca, thế phần của tiểu đệ đâu?”
“Hả?”
Cổ Liêu thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười, nói: “Trước đó chúng ta đã giao kèo là chia đôi đan dược mà.”
Cổ Chân vỗ trán, nói: “Không sai! Thiếu chút nữa ta quên rồi, thứ này cho ngươi!”
Cổ Liêu mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Nhưng khi gật đầu được ba lượt, Cổ Chân đã vỗ vào lồng ngực gã một chưởng đầy uy lực.
Cổ Liêu kêu thảm một tiếng, thân thể như là diều đứt dây bay thẳng ra ngoài. Cơ thể đang ở giữa không trung phun vọt ra một búng máu. Sau khi ngã xuống đất, gã dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Cổ Chân đầy oán độc, tựa hồ trong im lặng như muốn hỏi chuyện gì đó.
Cổ Chân lạnh lùng nhìn gã rồi nói: “Ta giết cháu của Doanh Lợi Đức, chỉ có ngươi biết chuyện này. Nhưng nếu ngay cả ngươi cũng chết rồi thì chẳng còn ai biết!” Y khẽ vỗ ngực, nói: “Huống chi, lúc này trung phẩm Dưỡng Sinh đan trân quí đến bực nào? Một mình ta còn sử dụng không đủ sao có thể chia cho ngươi?!”
Đôi môi Cổ Liêu khẽ nhúc nhích, dường như trước khi giãy chết lại muốn hét lên điều gì đó.
Cổ Chân than nhẹ rồi nói: “Ngươi chớ có trách ta! Doanh Lợi Đức thu ngươi làm đồ đệ, truyền cho ngươi công pháp để tu luyện. Nhưng chỉ vì lão cho đứa cháu mấy viên đan dược, ngươi đã oán hận như vậy! Hắc hắc, người như thế ta làm sao ta dám kết bạn?!”
Cổ Liêu trợn trắng mắt. Hiện giờ gã mới hiểu được nguyên nhân Cổ Chân ra tay với mình.
Có điều, thần sắc trong mắt gã cũng dần nhạt nhòa hẳn rồi từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Cũng không biết, trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong lòng gã có hối hận hay không?!?
Cổ Chân khẽ lắc đầu. Mặc dù hắn xuống tay đánh chết Cổ Liêu nhưng trong lòng không khỏi có phần cảm khái và tiếc nuối. Nếu như cách làm của Cổ Liêu không làm y cảm thấy lạnh gáy thì chắc mình cũng không tuyệt tình đến như vậy.
Đột nhiên cả người y cứng đờ, một cảm giác sợ hãi hoang đường chợt dâng lên mãnh liệt.
Không chút nghĩ ngợi, y liền cấp tốc lăn về phía trước.
Đây là một loại bản năng chỉ có thể tôi luyện trên bờ sinh tử mới tích lũy được, cảm giác vô cùng nhạy bén với đối với nguy hiểm.
Sau khi y lăn ra ngoài, một đạo kiếm quang phá không đâm nát tàn ảnh của Cổ Chân để lại.
“Hừ…”
Cổ Chân khẽ hự lên một tiếng. Mặc dù y phản ứng và tránh né rất nhanh, nhưng sau lưng bất thình lình xuất hiện một kiếm quỷ dị và bén nhọn như thế, dù phản ứng nhanh hơn nữa thì y vẫn không thể tránh khỏi bị một vết thương dài đến nửa xích.
Trên đầu vai y tức thời chảy máu đầm đìa.
Cũng may Cổ Chân cũng là một kẻ quay về từ bao phen chém giết. Thân hình y không ngừng di chuyển, trong khi hai chân chạy vội vào rừng, đồng thời kéo áo bào xuống bó chặt lấy vết thương. Cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển để cầm máu ở miệng vết thương lại.
Mặc dù phản ứng của y vô cùng mẫn tiệp nhưng vẫn cảm thấy choáng váng.
Khẽ lắc lắc đầu định thần lại, tròng mắt y chợt co rút..
Ở phía sau, một người cầm trường kiếm đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn y.
“Doanh Thừa Phong!” Cổ Chân hoảng sợ, cả kinh hét lên.
“Không sai, chính là tại hạ!” Doanh Thừa Phong khẽ cười nói, hắn cũng không có ý nhân cơ hội này tiến lên chém giết.
Dù sao lần này người cũng đã bị thương, thời gian càng kéo dài thì ngược lại hắn càng có lợi.
“Không thể nào! Ngươi… ngươi làm sao mà không chết?” Cổ Chân khó tin gầm rú.
Một chưởng đánh lén vừa rồi, y đã dốc hết toàn lực đánh ra cả mười phần chân khí.
Đừng nói là lưng người, cho dù đánh vào một tảng đá thì nó cũng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh. Mà Cổ Chân biết được chân khí của Doanh Thừa Phong chỉ đạt tầng ba mà thôi, sao có thể chịu được uy lực một chưởng kia của hắn.
Có điều giờ phút này thiếu niên ấy vẫn sống sờ sờ trước mắt. Nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, ngoại trừ một vài vết máu cùng bùn đất thì chẳng có vẻ gì là bị thương.
Doanh Thừa Phong liếc mắt rồi nói: “Ngươi muốn ta chết, ta sẽ chết sao? Vì sao ngươi không tự chết đi?!”
Cổ Chân cố nén hơi thở đang dồn dập nhìn khuôn mặt non nớt đang tươi cười của Doanh Thừa Phong. Hơn nữa, cảm thụ được đau đớn truyền đến từ đầu vai mà trong lòng y đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh giá.
Tiểu tử non choẹt này nhìn qua cũng không đơn giản nha!
Đột nhiên, y nhướng mày, kêu lên: “Linh khí! Trên người ngươi có linh khí phòng ngự!”
Doanh Thừa Phong giật mình. Chân khí của người này mặc dù không đáng kể nhưng kiến thức rất bất phàm, thoáng cái đã biết được chân tướng.
Cười hắc hắc, Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, tự tay giật phắt ngoại bào xuống.
Khẽ run lên, chiếc ngoại bào nhất thời tàn tành thành từng mảnh nhỏ, những mảnh y phục tung bay trong gió như bươm bướm.
Một chưởng của Cổ Chân đã in dấu bàn tay lên áo bào, thế nên có thể thấy được lực lượng của y vô cùng cường đại.
Tuy lực lượng của hắn bất phàm, nhưng sáo trang phòng ngự bằng da trên người Doanh Thừa Phong lại càng nghịch thiên hơn, dưới một chưởng đánh mạnh vào mà vẫn không hao tổn đến mảy may nào cả.
Nhìn nội giáp bằng da trên người Doanh Thừa Phong, trong mắt Cổ Chân liền sáng lên.
Y cười gằn một tiếng dữ tợn rồi nói: “Rất tốt, rất tốt! Ông trời thật là chiếu cố ta! Linh giáp trên người của ngươi là của ta!”
Thân hình y nhoáng lên đã rời khỏi vị trí, phóng vụt về phía Doanh Thừa Phong.