Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
“Yaaaa…”
Cưỡi tuấn mã trở về Tam Hạp thôn, Doanh Thừa Phong lấy cái rương trên lưng xuống.
Một nhà Doanh Lợi Hâm ở Tam Hạp thôn cũng được coi là giàu nứt đố đổ vách. Hắn lại là độc đinh trong nhà nên cũng không phải lo chuyện kiếm ăn, nên mới có nhiều thời gian lông bông đến như vậy.
Nghèo văn – Giàu võ! Nhận xét theo một góc độ nào đó thì hẳn cũng có lí.
Mang chiếc rương vào nhà, Doanh Thừa Phong bồi tiếp cha mẹ dùng bữa tối, xong liền vội vã trở lại gian phòng của mình.
Bởi nỗi nhung nhớ trăm viên trung phẩm Dương Sinh đan kia cho nên lúc ăn cơm hắn không thể yên lòng, khiến trong mắt hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm tự nhiên phải hồ nghi vạn phần. Chẳng qua, sau khi con trai hết một trận bệnh nặng, tinh thần mù mờ cả mấy tháng thì rốt cuộc cả hai người cũng không còn can thiệp quá nhiều đến việc của Doanh Thừa Phong nữa.
Bởi vì họ sợ con mình phải nhận thêm đả kích rồi lại biến thành bộ dạng “nhặt lá – đá ống bơ” một lần nữa. Nếu chịu thêm một bận như vậy, chỉ có trời mới biết hắn còn cơ hội tỉnh lại nữa hay không?!?
Cho nên, có một số việc bọn họ chỉ còn cách cố nén buồn bực trong lòng mà không dám nói ra.
Thật thương thay tấm lòng cha mẹ! Chẳng qua thân làm con, không mấy ai có thể hiểu được chuyện này.
Dưới ánh đèn chập chờn, Doanh Thừa Phong mở ra hộp ngọc, bên trong có chứa mười bình ngọc không quá lớn.
Khi hắn thấy những bình ngọc này, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trong mỗi cái bình này có chứa mười viên Dưỡng Sinh đan, hơn nữa còn là loại trung phẩm.
Hiệu quả của loại đan dược này thế nào vốn hắn đã tự thân trải nghiệm qua. Chỉ cần một viên là có thể giảm cho hắn một tháng khổ tu. Hơn nữa, hiệu quả dược lực còn sót lại thậm chí đã giúp hắn phá tan bình cảnh, tấn thăng lên chân khí tầng hai.
Nếu phục dụng toàn bộ đan dược đang có trong tay…
Đối mắt hắn lóe lên ánh sáng tham lam, trong lòng dâng lên lên ý chí chiến đấu ngút trời.
Lúc trước, nếu nói hắn tương đối tự tin có thể đuổi kịp đám người Doanh Lợi Đức thì giờ đây lòng tin ấy đã tăng lên gấp bội, khí thế mười phần.
Đổ ra một viên thuốc tròn vo, ngửi được mùi thơm quen thuộc, Doanh Thừa Phong ngửa cổ lên nuốt ực nó vào.
Khoanh chân xếp bằng trên giường, hắn bình tâm tĩnh khí ngồi xuống vận công.
Một dòng nhiệt khí rất nhanh đã từ đan điền tràn ra ngoài. Đây chính là tác dụng ban đầu của đan dược. Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, Doanh Thừa Phong còn hơi luống cuống tay chân và không khống chế được dòng nhiệt khí kia, nhưng hôm nay Doanh Thừa Phong đã tương đối quen thuộc loại nhiệt khí ấy. Dưới ý niệm vững chãi thao túng, những dòng nhiệt lưu này theo ý chí của hắn đã hóa thành những tia nhỏ tiến vào bên trong kinh mạch.
Chẳng qua, trung phẩm Dưỡng Sinh đan dù sao cũng là trung phẩm. Mặc dù hắn đã cố hết sức ước thúc dòng nhiệt khí ấy, nhưng vẫn có những tia khí nhỏ đi theo kinh mạch mà chạy loạn tứ tán.
Những tia khí nhỏ này không thoát hẳn ra ngoài cơ thể mà lại phân tán đều đến khắp nơi trong thể nội, rồi lại sáp nhập vào lục phủ ngũ tạng và cả xương cốt da thịt.
Doanh Thừa Phong biết nguyên nhân chính là tu vi hiện thời của hắn quá thấp nên không có cách nào hấp thu đầy đủ dược hiệu của Dưỡng Sinh đan này.
Nếu như hắn có tu vi cỡ thúc thúc Doanh Lợi Đức hay vị Phương Hủy kia, thì như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng luyện hóa dược lực thành chân khí của bản thân.
Chẳng qua hắn hiểu được, những tia nhiệt khí tứ tán vào các nơi trong thân thể cũng không có tác dụng xấu đến sự trưởng thành của hắn, ngược lại còn có ích lợi khó lường.
Sau này, khi đánh sâu vào cảnh giới cao hơn thì đám dược lực ẩn sâu trong các nơi của cơ thể sẽ có tác dụng như trợ thủ của hắn.
Từng tia nhiệt khí tràn vào, đan điền hắn tựa hồ bốc lửa.
Những dòng nhiệt khí lưu động trong kinh mạch, trải qua mấy lần đề luyện và áp súc mới từ từ chuyển thành chân khí của hắn rồi quay về đan điền.
Suốt ba canh giờ sau, Doanh Thừa Phong mới thở phào ra một hơi. Hắn mở mắt, trong đôi ngươi hiện lên một luồng tinh quang sáng ngời.
“Trí Linh, dược hiệu thế nào?”
“Rất tốt!” Thanh âm Trí Linh vang lên với vẻ thâm sâu: “Chân khí của ngươi đã tiến được một bước dài. Viên đan dược kia tương đương với thành quả khổ tu hai mươi ngày của ngươi.”
“Hai mươi ngày?” Doanh Thừa Phong sững sốt một chốc rồi hỏi: “Một viên đan dược không phải ngang ngửa với một tháng khổ tu sao?”
“Khi đó chân khí của ngươi mới tầng một thôi!” Trí Linh không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của hắn: “Ngươi cho rằng tốc độ tu luyện của Võ sĩ tầng một và tầng hai rất giống nhau à?”
Doanh Thừa Phong thoáng xấu hổ cười cười. Hắn nói: “Không sao! Hai mươi ngày cũng rất tốt rồi!”
Vật như đan dược này đối với Võ sĩ mới tu luyện như bọn hắn thì tuyệt đối thuộc về cấp bậc nghịch thiên.
Một người dùng một viên đan dược đã sánh bằng kẻ phải tu luyện tân tân khổ khổ hai mươi ngày. Không trách được vì sao đám đệ tử của Doanh Lợi Đức đều dốc hết toàn lực trong mỗi cuộc so tài định kì ba tháng để tranh giành cho được ba viên đan dược, dù bể đầu chảy máu cũng không hề tiếc than chút nào.
Nhìn đám bình ngọc nằm la liệt trong chiếc hộp, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Phảng phất sự suy tư trong lòng hắn, thanh âm Trí Linh lại vang lên lần nữa: “Ngươi không thể tiếp tục phục dụng đan dược nữa đâu!”
“Tại sao?” Doanh Thừa Phong cau mày.
“Dược lực của đan dược quá mạnh, có thể tạo thành đả kích nhất định cho thân thể của ngươi. Trước khi luyện hóa hoàn toàn dược lực và dược hiệu còn sót lại trong cơ thể, nếu cứ tiếp tục dùng đan dược thì ngược lại sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đâu!” Trí Linh giải thích: “Loại nội thương này rất phiền toái, ta cũng không muốn ngươi vì vậy mà phải chết bất đắc kì tử!”
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh. Hắn lập tức nhớ lại những tia nhiệt khí vừa tứ tán vào khắp nơi mà lòng kinh hãi. Hắn nói: “Cần bao nhiêu thời gian mới có thể luyện hóa dược lực hoàn toàn?”
“Hai ngày. Hẳn vậy là đủ rồi!”
“Hai ngày!” Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi nói: “Hôm sau là có thể dùng đan dược một lần nữa mà! Hắc hắc… được thôi, chúng ta sẽ tiếp tục!”
--o0o--
Sau hai ngày ở rịt trong nhà, quả nhiên như Trí Linh nói, hắn đã luyện hóa hoàn toàn dược lực lưu lại trong cơ thể rồi chuyển hóa hoàn toàn thành chân khí.
Đương nhiên, sau khi sáp nhập vào các nơi trong thân thể thì đám dược lực này cũng hao hụt khá nhiều, nhưng Doanh Thừa Phong và Trí Linh cũng chẳng lo lắng mấy. Bởi vì, chút ít dược lực này đã hoàn toàn được đồng hóa với cơ thể của hắn, nên khiến nó càng ngày càng cường tráng. Mặc dù trong thời gian ngắn cũng không nhìn thấy được sự thay đổi rõ rệt, nhưng nếu kéo dài thì khẳng định tố chất thân thể của hắn sẽ được đề thăng một cách vô cùng lớn.
So với lợi ích, chuyện chỉ tổn thất của một ít dược hiệu còn chưa đáng cho hắn để tâm.
Ngày thứ ba, Doanh Thừa Phong không chút do dự liền dùng thêm một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan nữa.
Dược lực mạnh mẽ hóa thành chân khí chảy vào đan điền làm cho tu vi của hắn lại tiến thêm một bước dài. Sau khi có đan dược không ngừng phụ trợ, tốc độ tiến bộ của hắn so với trước đây đã biến hóa đến long trời lở đất, cơ hồ mỗi lần vận công thì hắn đều rõ ràng cảm ứng được chân khí có phần gia tăng.
Dựa theo Trí Linh suy tính, chỉ cần hắn dùng hết nửa phần đan dược nơi này, hơn nữa có thể chuyển hóa dược lực hoàn toàn thành chân khí thì trên cơ bản có thể đạt tới tiêu chuẩn trùng kích vào tầng thứ ba.
Tốc độ này đối với một Doanh Thừa Phong đã từng năm năm dẫm chân tại chân khí tầng một thì thật sự là không thể tin nổi.
Hơn mười ngày, Doanh Thừa Phong chân không bước khỏi nhà mà tận tâm tận lực tu luyện chân khí. Nếu có thời gian nhàn rỗi, hắn lại tiến hành nghiên cứu bản vẽ khôi giáp mà Phương Hủy đưa cho mình.
Bản thiết kế phó bản này bao gồm sáu bộ phụ kiện tiêu chuẩn.
Trừ giáp phòng hộ thì còn có: một đôi giáp che tay, một đôi bảo vệ đùi. Ngoài ra thì chính là một chiếc mũ che đầu.
Có thể nói, bộ dạng của kẻ một khi mặc bộ giáp này vào ngoại trừ bàn chân thì toàn thân cao thấp quả thực được che chắn cực kì nghiêm nghiêm cẩn cẩn, tựa hồ như một người sắt độc nhất vô nhị.
Muốn chế tạo bộ giáp này cũng không dễ dàng, nhưng nó dù sao cũng chả có gì đặc sắc nên dù là phụ thân Doanh Lợi Hâm của Doanh Thừa Phong cũng có thể đảm nhiệm. Nhưng muốn khắc linh văn lên bộ khải giáp này thì thật sự không phải chuyện đơn giản.
Cầm lấy và quan sát tỉ mỉ bản vẽ, Doanh Thừa Phong chợt bị những đồ án inh văn làm cho váng đầu. Chẳng qua, kẻ chính thức ghi lại bản vẽ không phải là hắn mà chính là thằng Trí Linh vẫn lấy thân thể hắn làm vật trung gian để tồn tại kia.
“Nhận ra thứ gì không?” Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ hi vọng.
“Ta nhớ kĩ rồi!”
“Cái gì?”
“Ta nhớ kĩ chi tiết bản vẽ đó rồi! Ta và ngươi phải hợp lực mới có thể hoàn thành nhiệm vụ khắc linh!”
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng hắn đã nhận toàn bộ khôi giáp lẫn bản vẽ linh văn của đối phương. Nếu như trong một thời gian dài mà không có phản ứng gì thì ý đồ mà đám người Phương Hủy vừa tính toán phải bỏ đi mất.
Tuy rằng hắn không bại lộ diện mục thật nhưng trừ phi muốn sau này không giao dịch với Bích Thủy Uyển nữa, nếu không có thể khẳng định chuyện này không thể dừng lại được.
“Chỉ khắc linh thôi vẫn chưa đủ! Doanh Thừa Phong ngừng lại một chốc rồi nói: “Phương Hủy còn muốn thỉnh cầu quán linh nữa đấy! Ngươi lại khổ tâm một phen nữa đi nhá!”
Quán linh đối với người khác thì quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng với Doanh Thừa Phong có Trí Linh hỗ trợ thì việc này lại vô cùng đơn giản. Đó chính là chỉ cần ra lệnh cho Trí Linh phân liệt một phần năng lượng tạo thành một qui trình dao động lực lượng thần bí nào đó, rồi bản thân hắn phối hợp rót chân khí vào trong khôi giáp là được.
Trí Linh sinh tồn bên trong cơ thể hắn nên năng lượng phân liệt kì thực chỉ là chân khí của hắn mà thôi.
Tuy nói chân khí hiện thời của Doanh Thừa Phong chẳng là bao nhưng trong tay hắn có gần trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, nên hắn tuyệt đối không sợ chuyện tiêu hao chân khí.
Nhưng thanh âm của Trí Linh chợt trầm xuống: “Chuyện quán linh này… ta muốn nghiên cứu kĩ lưỡng một chút cho thỏa đáng.”
“Tại sao?” Doanh Thừa Phong không hiểu nên hỏi.
“Bởi vì… đây có một số đường vân không giống nhau!” Trí Linh giải thích tiếp: “Chúng không phù hợp với sóng dao động lần trước ta sáng chế ra. Nếu cưỡng bức quán linh thì e rằng hiệu quả cũng không thể đạt đến một nửa.”
Doanh Thừa Phong liền giật mình. Hắn lập tức nhớ lại câu nói của Phương Hủy trước khi đi khỏi Bích Thủy Uyển.
Vì đồ án linh văn của khôi giáp này nên lão ta đã chuẩn bị một số Phong linh thạch đặc thù.
Lấy nhãn quang và kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong hiện thời thì chỉ đủ để nhìn ra linh văn trên khôi giáp này còn phong phú gấp mười lần linh văn của thanh trường kiếm. Nhưng giữa hai vật này có gì bất đồng thì đến tột cùng hắn cũng không đủ khả năng để tính ra.
Trong nháy mắt đã có vô số ý niệm chuyển động trong đầu, hắn vỗ gáy bộp một phát rồi nói: “Trí Linh, bắt đầu từ ngày mai chúng ta chuyển dời trận địa!”
“Cái gì?” Lần này lại đến lượt Trí Linh không hiểu một chút nào.
“Chúng ta đến cái hiệu rèn cũ! Chỉ có nàng mới đủ tầm cung cấp cho chúng ta những lí luận…”
Cưỡi tuấn mã trở về Tam Hạp thôn, Doanh Thừa Phong lấy cái rương trên lưng xuống.
Một nhà Doanh Lợi Hâm ở Tam Hạp thôn cũng được coi là giàu nứt đố đổ vách. Hắn lại là độc đinh trong nhà nên cũng không phải lo chuyện kiếm ăn, nên mới có nhiều thời gian lông bông đến như vậy.
Nghèo văn – Giàu võ! Nhận xét theo một góc độ nào đó thì hẳn cũng có lí.
Mang chiếc rương vào nhà, Doanh Thừa Phong bồi tiếp cha mẹ dùng bữa tối, xong liền vội vã trở lại gian phòng của mình.
Bởi nỗi nhung nhớ trăm viên trung phẩm Dương Sinh đan kia cho nên lúc ăn cơm hắn không thể yên lòng, khiến trong mắt hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm tự nhiên phải hồ nghi vạn phần. Chẳng qua, sau khi con trai hết một trận bệnh nặng, tinh thần mù mờ cả mấy tháng thì rốt cuộc cả hai người cũng không còn can thiệp quá nhiều đến việc của Doanh Thừa Phong nữa.
Bởi vì họ sợ con mình phải nhận thêm đả kích rồi lại biến thành bộ dạng “nhặt lá – đá ống bơ” một lần nữa. Nếu chịu thêm một bận như vậy, chỉ có trời mới biết hắn còn cơ hội tỉnh lại nữa hay không?!?
Cho nên, có một số việc bọn họ chỉ còn cách cố nén buồn bực trong lòng mà không dám nói ra.
Thật thương thay tấm lòng cha mẹ! Chẳng qua thân làm con, không mấy ai có thể hiểu được chuyện này.
Dưới ánh đèn chập chờn, Doanh Thừa Phong mở ra hộp ngọc, bên trong có chứa mười bình ngọc không quá lớn.
Khi hắn thấy những bình ngọc này, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trong mỗi cái bình này có chứa mười viên Dưỡng Sinh đan, hơn nữa còn là loại trung phẩm.
Hiệu quả của loại đan dược này thế nào vốn hắn đã tự thân trải nghiệm qua. Chỉ cần một viên là có thể giảm cho hắn một tháng khổ tu. Hơn nữa, hiệu quả dược lực còn sót lại thậm chí đã giúp hắn phá tan bình cảnh, tấn thăng lên chân khí tầng hai.
Nếu phục dụng toàn bộ đan dược đang có trong tay…
Đối mắt hắn lóe lên ánh sáng tham lam, trong lòng dâng lên lên ý chí chiến đấu ngút trời.
Lúc trước, nếu nói hắn tương đối tự tin có thể đuổi kịp đám người Doanh Lợi Đức thì giờ đây lòng tin ấy đã tăng lên gấp bội, khí thế mười phần.
Đổ ra một viên thuốc tròn vo, ngửi được mùi thơm quen thuộc, Doanh Thừa Phong ngửa cổ lên nuốt ực nó vào.
Khoanh chân xếp bằng trên giường, hắn bình tâm tĩnh khí ngồi xuống vận công.
Một dòng nhiệt khí rất nhanh đã từ đan điền tràn ra ngoài. Đây chính là tác dụng ban đầu của đan dược. Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, Doanh Thừa Phong còn hơi luống cuống tay chân và không khống chế được dòng nhiệt khí kia, nhưng hôm nay Doanh Thừa Phong đã tương đối quen thuộc loại nhiệt khí ấy. Dưới ý niệm vững chãi thao túng, những dòng nhiệt lưu này theo ý chí của hắn đã hóa thành những tia nhỏ tiến vào bên trong kinh mạch.
Chẳng qua, trung phẩm Dưỡng Sinh đan dù sao cũng là trung phẩm. Mặc dù hắn đã cố hết sức ước thúc dòng nhiệt khí ấy, nhưng vẫn có những tia khí nhỏ đi theo kinh mạch mà chạy loạn tứ tán.
Những tia khí nhỏ này không thoát hẳn ra ngoài cơ thể mà lại phân tán đều đến khắp nơi trong thể nội, rồi lại sáp nhập vào lục phủ ngũ tạng và cả xương cốt da thịt.
Doanh Thừa Phong biết nguyên nhân chính là tu vi hiện thời của hắn quá thấp nên không có cách nào hấp thu đầy đủ dược hiệu của Dưỡng Sinh đan này.
Nếu như hắn có tu vi cỡ thúc thúc Doanh Lợi Đức hay vị Phương Hủy kia, thì như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng luyện hóa dược lực thành chân khí của bản thân.
Chẳng qua hắn hiểu được, những tia nhiệt khí tứ tán vào các nơi trong thân thể cũng không có tác dụng xấu đến sự trưởng thành của hắn, ngược lại còn có ích lợi khó lường.
Sau này, khi đánh sâu vào cảnh giới cao hơn thì đám dược lực ẩn sâu trong các nơi của cơ thể sẽ có tác dụng như trợ thủ của hắn.
Từng tia nhiệt khí tràn vào, đan điền hắn tựa hồ bốc lửa.
Những dòng nhiệt khí lưu động trong kinh mạch, trải qua mấy lần đề luyện và áp súc mới từ từ chuyển thành chân khí của hắn rồi quay về đan điền.
Suốt ba canh giờ sau, Doanh Thừa Phong mới thở phào ra một hơi. Hắn mở mắt, trong đôi ngươi hiện lên một luồng tinh quang sáng ngời.
“Trí Linh, dược hiệu thế nào?”
“Rất tốt!” Thanh âm Trí Linh vang lên với vẻ thâm sâu: “Chân khí của ngươi đã tiến được một bước dài. Viên đan dược kia tương đương với thành quả khổ tu hai mươi ngày của ngươi.”
“Hai mươi ngày?” Doanh Thừa Phong sững sốt một chốc rồi hỏi: “Một viên đan dược không phải ngang ngửa với một tháng khổ tu sao?”
“Khi đó chân khí của ngươi mới tầng một thôi!” Trí Linh không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của hắn: “Ngươi cho rằng tốc độ tu luyện của Võ sĩ tầng một và tầng hai rất giống nhau à?”
Doanh Thừa Phong thoáng xấu hổ cười cười. Hắn nói: “Không sao! Hai mươi ngày cũng rất tốt rồi!”
Vật như đan dược này đối với Võ sĩ mới tu luyện như bọn hắn thì tuyệt đối thuộc về cấp bậc nghịch thiên.
Một người dùng một viên đan dược đã sánh bằng kẻ phải tu luyện tân tân khổ khổ hai mươi ngày. Không trách được vì sao đám đệ tử của Doanh Lợi Đức đều dốc hết toàn lực trong mỗi cuộc so tài định kì ba tháng để tranh giành cho được ba viên đan dược, dù bể đầu chảy máu cũng không hề tiếc than chút nào.
Nhìn đám bình ngọc nằm la liệt trong chiếc hộp, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Phảng phất sự suy tư trong lòng hắn, thanh âm Trí Linh lại vang lên lần nữa: “Ngươi không thể tiếp tục phục dụng đan dược nữa đâu!”
“Tại sao?” Doanh Thừa Phong cau mày.
“Dược lực của đan dược quá mạnh, có thể tạo thành đả kích nhất định cho thân thể của ngươi. Trước khi luyện hóa hoàn toàn dược lực và dược hiệu còn sót lại trong cơ thể, nếu cứ tiếp tục dùng đan dược thì ngược lại sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đâu!” Trí Linh giải thích: “Loại nội thương này rất phiền toái, ta cũng không muốn ngươi vì vậy mà phải chết bất đắc kì tử!”
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh. Hắn lập tức nhớ lại những tia nhiệt khí vừa tứ tán vào khắp nơi mà lòng kinh hãi. Hắn nói: “Cần bao nhiêu thời gian mới có thể luyện hóa dược lực hoàn toàn?”
“Hai ngày. Hẳn vậy là đủ rồi!”
“Hai ngày!” Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi nói: “Hôm sau là có thể dùng đan dược một lần nữa mà! Hắc hắc… được thôi, chúng ta sẽ tiếp tục!”
--o0o--
Sau hai ngày ở rịt trong nhà, quả nhiên như Trí Linh nói, hắn đã luyện hóa hoàn toàn dược lực lưu lại trong cơ thể rồi chuyển hóa hoàn toàn thành chân khí.
Đương nhiên, sau khi sáp nhập vào các nơi trong thân thể thì đám dược lực này cũng hao hụt khá nhiều, nhưng Doanh Thừa Phong và Trí Linh cũng chẳng lo lắng mấy. Bởi vì, chút ít dược lực này đã hoàn toàn được đồng hóa với cơ thể của hắn, nên khiến nó càng ngày càng cường tráng. Mặc dù trong thời gian ngắn cũng không nhìn thấy được sự thay đổi rõ rệt, nhưng nếu kéo dài thì khẳng định tố chất thân thể của hắn sẽ được đề thăng một cách vô cùng lớn.
So với lợi ích, chuyện chỉ tổn thất của một ít dược hiệu còn chưa đáng cho hắn để tâm.
Ngày thứ ba, Doanh Thừa Phong không chút do dự liền dùng thêm một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan nữa.
Dược lực mạnh mẽ hóa thành chân khí chảy vào đan điền làm cho tu vi của hắn lại tiến thêm một bước dài. Sau khi có đan dược không ngừng phụ trợ, tốc độ tiến bộ của hắn so với trước đây đã biến hóa đến long trời lở đất, cơ hồ mỗi lần vận công thì hắn đều rõ ràng cảm ứng được chân khí có phần gia tăng.
Dựa theo Trí Linh suy tính, chỉ cần hắn dùng hết nửa phần đan dược nơi này, hơn nữa có thể chuyển hóa dược lực hoàn toàn thành chân khí thì trên cơ bản có thể đạt tới tiêu chuẩn trùng kích vào tầng thứ ba.
Tốc độ này đối với một Doanh Thừa Phong đã từng năm năm dẫm chân tại chân khí tầng một thì thật sự là không thể tin nổi.
Hơn mười ngày, Doanh Thừa Phong chân không bước khỏi nhà mà tận tâm tận lực tu luyện chân khí. Nếu có thời gian nhàn rỗi, hắn lại tiến hành nghiên cứu bản vẽ khôi giáp mà Phương Hủy đưa cho mình.
Bản thiết kế phó bản này bao gồm sáu bộ phụ kiện tiêu chuẩn.
Trừ giáp phòng hộ thì còn có: một đôi giáp che tay, một đôi bảo vệ đùi. Ngoài ra thì chính là một chiếc mũ che đầu.
Có thể nói, bộ dạng của kẻ một khi mặc bộ giáp này vào ngoại trừ bàn chân thì toàn thân cao thấp quả thực được che chắn cực kì nghiêm nghiêm cẩn cẩn, tựa hồ như một người sắt độc nhất vô nhị.
Muốn chế tạo bộ giáp này cũng không dễ dàng, nhưng nó dù sao cũng chả có gì đặc sắc nên dù là phụ thân Doanh Lợi Hâm của Doanh Thừa Phong cũng có thể đảm nhiệm. Nhưng muốn khắc linh văn lên bộ khải giáp này thì thật sự không phải chuyện đơn giản.
Cầm lấy và quan sát tỉ mỉ bản vẽ, Doanh Thừa Phong chợt bị những đồ án inh văn làm cho váng đầu. Chẳng qua, kẻ chính thức ghi lại bản vẽ không phải là hắn mà chính là thằng Trí Linh vẫn lấy thân thể hắn làm vật trung gian để tồn tại kia.
“Nhận ra thứ gì không?” Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ hi vọng.
“Ta nhớ kĩ rồi!”
“Cái gì?”
“Ta nhớ kĩ chi tiết bản vẽ đó rồi! Ta và ngươi phải hợp lực mới có thể hoàn thành nhiệm vụ khắc linh!”
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng hắn đã nhận toàn bộ khôi giáp lẫn bản vẽ linh văn của đối phương. Nếu như trong một thời gian dài mà không có phản ứng gì thì ý đồ mà đám người Phương Hủy vừa tính toán phải bỏ đi mất.
Tuy rằng hắn không bại lộ diện mục thật nhưng trừ phi muốn sau này không giao dịch với Bích Thủy Uyển nữa, nếu không có thể khẳng định chuyện này không thể dừng lại được.
“Chỉ khắc linh thôi vẫn chưa đủ! Doanh Thừa Phong ngừng lại một chốc rồi nói: “Phương Hủy còn muốn thỉnh cầu quán linh nữa đấy! Ngươi lại khổ tâm một phen nữa đi nhá!”
Quán linh đối với người khác thì quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng với Doanh Thừa Phong có Trí Linh hỗ trợ thì việc này lại vô cùng đơn giản. Đó chính là chỉ cần ra lệnh cho Trí Linh phân liệt một phần năng lượng tạo thành một qui trình dao động lực lượng thần bí nào đó, rồi bản thân hắn phối hợp rót chân khí vào trong khôi giáp là được.
Trí Linh sinh tồn bên trong cơ thể hắn nên năng lượng phân liệt kì thực chỉ là chân khí của hắn mà thôi.
Tuy nói chân khí hiện thời của Doanh Thừa Phong chẳng là bao nhưng trong tay hắn có gần trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, nên hắn tuyệt đối không sợ chuyện tiêu hao chân khí.
Nhưng thanh âm của Trí Linh chợt trầm xuống: “Chuyện quán linh này… ta muốn nghiên cứu kĩ lưỡng một chút cho thỏa đáng.”
“Tại sao?” Doanh Thừa Phong không hiểu nên hỏi.
“Bởi vì… đây có một số đường vân không giống nhau!” Trí Linh giải thích tiếp: “Chúng không phù hợp với sóng dao động lần trước ta sáng chế ra. Nếu cưỡng bức quán linh thì e rằng hiệu quả cũng không thể đạt đến một nửa.”
Doanh Thừa Phong liền giật mình. Hắn lập tức nhớ lại câu nói của Phương Hủy trước khi đi khỏi Bích Thủy Uyển.
Vì đồ án linh văn của khôi giáp này nên lão ta đã chuẩn bị một số Phong linh thạch đặc thù.
Lấy nhãn quang và kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong hiện thời thì chỉ đủ để nhìn ra linh văn trên khôi giáp này còn phong phú gấp mười lần linh văn của thanh trường kiếm. Nhưng giữa hai vật này có gì bất đồng thì đến tột cùng hắn cũng không đủ khả năng để tính ra.
Trong nháy mắt đã có vô số ý niệm chuyển động trong đầu, hắn vỗ gáy bộp một phát rồi nói: “Trí Linh, bắt đầu từ ngày mai chúng ta chuyển dời trận địa!”
“Cái gì?” Lần này lại đến lượt Trí Linh không hiểu một chút nào.
“Chúng ta đến cái hiệu rèn cũ! Chỉ có nàng mới đủ tầm cung cấp cho chúng ta những lí luận…”