Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Edited by Bà Còm
Tạ Hộ đi một vòng ngắm tất cả hoa cỏ được trồng trong nhà ấm sau Dục Khánh điện, tán thưởng không ngừng các chủng loại hoa hiếm quý, còn cầm lấy xẻng nhỏ học một chút kỹ xảo trồng hoa với cung tì làm việc trong nhà ấm. Đang học say mê thì bên kia Hoàng Hậu phái người tới truyền lời lại dẫn Tạ Hộ đi vào nội điện nói chuyện.
Lần này tinh thần của Hoàng Hậu nương nương coi bộ cũng không khá hơn bao nhiêu, cùng Tạ Hộ tán một chút chuyện nhà, sau đó lại kêu ma ma thưởng cơm trưa và điểm tâm. Tạ Hộ được Hoàng Hậu ân cần chiêu đãi làm nàng có chút lúng túng -- nếu Hoàng Hậu nương nương đối xử với nàng nghiêm khắc giống như lúc mới bước vào thì nàng lại cảm thấy hẳn nên như thế, chỉ là hiện giờ ân cần như vậy lại thật sự khiến nàng nghĩ không ra lý do.
Hoàng Hậu lưu Tạ Hộ tại Dục Khánh điện mãi đến buổi chiều khi người của Nguyên Dương điện tới báo tin, nói là Trạng Nguyên gia đã rời khỏi Nguyên Đương điện đang đi về hướng Sùng lâu.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương mới kêu ma ma đưa Tạ Hộ đi Sùng lâu hội hợp với Thẩm Hấp, sau đó lại tặng Tạ Hộ một chút đồ trân quý trong cung, nói Tạ Hộ trước tiên đem những thứ này trở về, chờ bọn họ về tới phủ thì Hoàng Hậu sẽ gởi đến những đồ phong thưởng khác.
Tạ Hộ chối từ không được đành phải tạ ơn. Được mấy ma ma quản sự dẫn dắt ra khỏi Dục Khánh điện.
Bởi vì khoảng cách từ Dục Khánh điện đến Sùng lâu gần hơn, cho nên Tạ Hộ tới rồi còn chờ Thẩm Hấp đại khái nửa chén trà thì Thẩm Hấp mới được một đoàn thị vệ hộ tống tới nơi. Tạ Hộ bước nhanh ra nghênh đón, Thẩm Hấp vui vẻ vươn tay ra tiếp nàng, giơ tay vuốt ve gò má có chút lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ kiệu liễn nói: “Chúng ta trở về đi.”
Tạ Hộ gật đầu, xác định cảm xúc của Thẩm Hấp cũng không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm vào trong kiệu liễn, sau đó kiệu liễn của hai người một trước một sau, giống như khi tới trải qua vô số đạo môn, đổi qua mấy kiệu liễn khác nhau mới đến Đông Hoa môn, ngồi trên lễ xe rời cung.
Thẩm Hấp hỏi Tạ Hộ: "Ở trong cung của Hoàng Hậu nương nương nàng dùng cơm trưa rồi?”
Tạ Hộ gật đầu: “Nương nương thưởng cơm trưa, bất quá thiếp không ăn bao nhiêu. Còn phu quân thì sao? Hoàng Thượng cũng thưởng cơm chứ?”
Thẩm Hấp gật đầu, không khỏi bật cười: “Thưởng, phu thê chúng ta đều không phải là người có thể ở trong cung ăn uống thoải mái. Ta dẫn nàng đi ăn chút gì nhé, nàng muốn ăn cái gì?”
Tạ Hộ sờ sờ bụng, lúc nãy tinh thần khẩn trương cho nên còn không phát giác, hiện tại nàng gặp được Thẩm Hấp, lại từ trong cung bình an ra tới, bụng đã sớm "đánh trống ba hồi, gõ chiêng năm bận", nghĩ ngợi một chút rồi nói với Thẩm Hấp: “Đột nhiên thiếp muốn ăn hoành thánh nhân thịt với nước súp trong, còn thêm bánh trôi gạo nếp chiên giòn.”
Thẩm Hấp nghe xong gật đầu: “Được ngay. Ta biết có một chỗ bán hoành thánh rất ngon, còn món bánh trôi chiên ta sẽ sai Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, kêu bọn họ làm đưa tới.”
Tạ Hộ cũng không khách sáo, nghe Thẩm Hấp nói như vậy liền đáp ứng ngay.
Thẩm Hấp duỗi đầu ra ngoài nói với bốn người đang điều khiển lễ xe, muốn họ chở hai người tới phố chính trong thành thì cho xuống. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo đi theo phía sau xe, tuy rằng không có thể vào cung nhưng bọn họ vẫn chờ ngay ở ngoài cửa cung, Thẩm Hấp vừa ra tới là bọn họ liền tiếp tục đi theo.
Lễ xe trong cung có nhiệm vụ đưa các quý nhân về đến cửa phủ, bất quá cũng không có lý do gì để cự tuyệt các quý nhân muốn nửa đường xuống xe. Dù sao cũng đã kết thúc buổi yết kiến với quý chủ nên không cần phải cấp bách giống như lúc vào cung, vì thế các cung nhân điều khiển lễ xe cũng không có ý kiến gì, đi tới phố chính liền trực tiếp ngừng xe ngựa, xốc màn lên, thỉnh Thẩm Hấp và Tạ Hộ xuống xe.
Triệu Tam Bảo thấy bọn họ xuống xe vội vàng ruổi ngựa tiến đến, xoay người xuống ngựa rồi từ trong lòng ngực móc ra bốn phong bao lì xì đưa cho bốn tiểu thái giám, bốn người liên tục nói lời cảm tạ, thỉnh an Thẩm Hấp và Tạ Hộ xong liền quay xe hồi cấm đình.
Thẩm Hấp kêu Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, nói bọn họ làm một phần bánh trôi chiên rau dưa theo mùa đưa đến chỗ rẽ vào ngõ Yến tử nơi lão Trương bán hoành thánh. Triệu Tam Bảo lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Hấp liền cùng Tạ Hộ lên ngựa của Triệu Tam Bảo chạy về hướng ngõ Yến tử.
Trong một hẻm nhỏ của ngõ Yến tử, gia đình lão Trương đời đời đều ở nơi đó bán hoành thánh. Lúc trước ngõ Yến tử còn chưa phải là chỗ đầy rẫy những quý nhân cư ngụ, thế hệ trước của lão Trương đã chiếm cứ chỗ rẽ vào hẻm nhỏ ở nơi đó bán hoành thánh đã vài thập niên, lui tới tất cả đều là khách hàng lâu năm.
Thẩm Hấp cũng là ngẫu nhiên ăn được hoành thánh của lão Trương, đã sớm muốn mang Tạ Hộ cùng nhau tới thưởng thức, hôm nay vừa lúc có được cơ hội này.
Bởi vì không phải là giờ cơm cao điểm cho nên quán của lão Trương cũng không có khách nào khác. Thẩm Hấp liền tìm một bàn phía trong ngồi xuống, kêu lão Trương cho tô hoành thánh nhân thịt heo, sau đó lại muốn dấm và ớt, chờ đến khi tô hoành thánh được bưng lên bàn thì bỏ thêm dầu mè vào trong tô cho Tạ Hộ, nháy mắt hương hoành thánh liền xông vào mũi.
Trong bụng Tạ Hộ đã sớm hát vang không ngừng, ngửi được mùi hương không thể chịu nổi nữa, hỏi Thẩm Hấp một chút dấm cho vào trong tô rồi hăng hái thưởng thức ngay.
Lão Trương là lão bản ham tán chuyện, thời điểm không có khách đông thì thích cùng khách nhân nói đông nói tây một phen. Lão thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ đều là một thân trang phục lộng lẫy, dung mạo lại vô cùng xuất sắc, biết hai người tuyệt đối không thuộc gia đình bình thường, khi nói chuyện cũng không thiếu những từ tán dương.
Xe ngựa của Phù Dung viên đột nhiên ngừng trước quầy hoành thánh của lão Trương, lão Trương chạy ra đón tiếp, ai ngờ từ trong xe bước xuống ba người mặc trang phục đầu bếp, người dẫn đầu xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo trong tay, thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ liền nâng hộp đồ ăn đi về hướng hai người họ.
Trong hộp đồ ăn đặt năm phần bánh trôi chiên nhân thịt và rau, người dẫn đầu là tuyệt đại sư phụ nổi tiếng nhất về món ăn Hoài Dương, bình thường không dễ dàng ra tay. Hôm nay bởi vì lão bản tự mình gọi món ăn, cho nên ông ta mới hết thận trọng lại cẩn thận cuối cùng mới làm xong, sợ người truyền lời thông truyền không rõ ràng ảnh hưởng lão bản thưởng thức món bánh trôi chiên, thế là dẫn theo nhóm phó thủ ngồi xe cùng nhau đưa lại đây cho lão bản.
Lão Trương nơi nào gặp qua một màn kinh hãi như vậy, sợ tới mức không dám nói chuyện. Xe ngựa của Phù Dung viên thì lão Trương đã được gặp qua, chỉ là đầu bếp từ bên trong bước ra thì cũng không phải là bình thường có thể gặp. Lão Trương thấy đầu bếp nổi tiếng đó cực kỳ cung kính với Thẩm Hấp và Tạ Hộ, liền biết ngay hai vị này nhất định là khách quý của Phù Dung Viên bèn co rúm ở một bên, không dám nói lời nào.
Tạ Hộ có chút dở khóc dở cười nhìn năm mâm bánh trôi chiên nhân thịt và rau dưa các loại trước mặt, mỗi một loại đều đi kèm ba bốn loại nước chấm khẩu vị khác nhau, bày ra đầy tràn mặt bàn vốn đã không phải quá lớn.
Sau đó Tạ Hộ vừa ăn hoành thánh vừa nghe đầu bếp của Phù Dung viên giới thiệu nhân của bánh trôi chiên có bao nhiêu chủng loại, vỏ bánh trôi có bao nhiêu hiếm lạ, Thẩm Hấp cũng không rảnh tay liên tục gắp bánh trôi vừa ăn vừa đút cho Tạ Hộ.
Một bữa cơm "lao sư động chúng" như vậy khiến Tạ Hộ thật sự cảm thấy có chút băn khoăn, sau khi thanh toán tiền hoành thánh thì Thẩm Hấp liền nắm tay Tạ Hộ đi dạo trên đường để tiêu thực.
Tạ Hộ quay đầu nhìn phu quân rũ mi thuật lại: “Hôm nay vào cung thái độ của Hoàng Hậu nương nương đối với thiếp rất kỳ quái. Ngay lúc đầu thì giống như muốn thử, sau đó liền tiếp đãi thiếp đặc biệt nhiệt tình. Thân thể không tốt mà còn bảo thiếp chờ nương nương nghỉ một chút rồi sau đó tiếp tục cùng thiếp nói chuyện.”
Thẩm Hấp nghe xong cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ là gật đầu nói: “Ừ, Hoàng Hậu nương nương không làm khó dễ nàng thì ta liền an tâm.”
“...”
Tạ Hộ ngẫm nghĩ một hồi rồi mới hỏi Thẩm Hấp: “Vậy phu quân thì sao? Yết kiến Hoàng Thượng nói chuyện như thế nào?”
Thẩm Hấp chép miệng thở dài, sau đó mới nói: “Ta thỉnh Hoàng Thượng ban cho chức vị Hành tẩu ở Lục Bộ, nhưng Hoàng Thượng lại bảo ta làm Tư vụ ở Binh Bộ, không biết ngài có ý gì.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, cũng cảm thấy thập phần kỳ quái, bởi vì đời trước chủ tử ở năm Thiên Hòa hai mươi tám mới bắt đầu giữ chức Hành tẩu ở Binh Bộ, ngay từ đầu chính là làm chức Hành tẩu, không ngờ một đời này lại có rất nhiều chuyện không giống nhau -- Hoàng Thượng vẫn muốn cho Thẩm Hấp vào Binh Bộ, nhưng không phải chức Hành tẩu mà cao hơn hai cấp, là lục phẩm Tư vụ -- trong đó chẳng lẽ có vấn đề gì không thể đoán trước hay sao?
“Nàng suy nghĩ gì thế?” Thẩm Hấp thấy biểu tình Tạ Hộ có chút nghi hoặc, không khỏi thắc mắc.
Tạ Hộ lắc đầu: “Không nghĩ gì cả. Hoàng Thượng có nói khi nào sẽ đưa phu quân đến Binh Bộ nhậm chức hay không?”
Trong số sáu Bộ thì thật ra Binh Bộ là nơi khó tiến thân nhất. Bởi vì Binh Bộ liên quan trực tiếp đến quân đội, nếu là ân ấm cho thế gia thì ngoại trừ là gia đình võ tướng, các thế gia khác gần như không bao giờ cầu cho hậu bối chức vụ ân ấm ở Binh Bộ. Sở dĩ Binh Bộ khó tiến thân cũng vì quần thể đặc thù của Binh Bộ -- trên có nội các của Hoàng đế, dưới có quân đội của Tướng quân, mỗi một tầng đều phải trải qua trắc trở rèn luyện dựa vào bản lĩnh thật sự mới được tấn chức đi lên.
Mà loại văn nhân như Thẩm Hấp thì Hoàng Thượng không nên an bài đến Binh Bộ mới đúng, những nơi khác như Lại Bộ hay Hộ Bộ thật ra đều là chỗ tốt, tuy nói rất khó xuất đầu nhưng so với việc ở tại Binh Bộ, ngày ngày kề cận với võ tướng gánh chịu xa lánh thì vẫn tốt hơn nhiều.
Cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào.
Thẩm Hấp dường như cũng không quá minh bạch dụng ý của Hoàng Thượng, nghe xong câu hỏi của Tạ Hộ thì sửng sốt một hồi lâu mới trả lời: “Nói là qua năm sẽ kêu Tư Lễ Giám hạ Thánh dụ, ta đoán có lẽ là khoảng tháng ba sang năm sẽ bổ nhiệm.”
Trong lòng Tạ Hộ hơi yên tâm một chút, may mắn không phải lập tức liền phải nhận nhiệm vụ, Hoàng Thượng cũng cho một thời gian dài để giảm xóc.
Thẩm Hấp dường như nhìn ra vấn đề lo nghĩ của Tạ Hộ bèn trấn an nàng: “Nàng cũng đừng lo lắng cho ta. Binh Bộ tuy rằng khó lăn lộn, nhưng nàng cũng đừng quên, Phó Thanh Lưu, Ngô Tuấn, Thường Lâm bọn họ đều là võ tướng thế gia. Ta quen biết với bọn họ nên sau khi đi vào chưa chắc có bao nhiêu gian nan, chỉ là lúc ấy ta sợ không có thời gian ở nhà bồi nàng sinh sản.”
Hiện giờ đã gần bốn tháng, đến tháng ba sang năm đã gần chín tháng, khi đó Thẩm Hấp cũng vừa trình diện ở Binh Bộ, thời điểm hài tử sinh hạ có thể không có mặt ở nhà. Bất quá, Tạ Hộ lại thật không quá để ý tới vấn đề này: “Chuyện này cũng không có gì. Khi nào phải sinh thiếp liền phái người truyền lời cho chàng, cho dù hài tử sinh xong phu quân mới về kịp cũng không thành vấn đề.”
Hai người tay nắm tay, trò chuyện đủ loại chuyện trong nhà, bất tri bất giác đã về tới cửa Định Quốc Công phủ. Thị vệ bên người Thẩm Diệp đang ở ngoài cửa chờ hai người họ, thấy hai người liền vội vàng xoay người chạy vào thông tri cho Thẩm Diệp.
Tạ Hộ đi một vòng ngắm tất cả hoa cỏ được trồng trong nhà ấm sau Dục Khánh điện, tán thưởng không ngừng các chủng loại hoa hiếm quý, còn cầm lấy xẻng nhỏ học một chút kỹ xảo trồng hoa với cung tì làm việc trong nhà ấm. Đang học say mê thì bên kia Hoàng Hậu phái người tới truyền lời lại dẫn Tạ Hộ đi vào nội điện nói chuyện.
Lần này tinh thần của Hoàng Hậu nương nương coi bộ cũng không khá hơn bao nhiêu, cùng Tạ Hộ tán một chút chuyện nhà, sau đó lại kêu ma ma thưởng cơm trưa và điểm tâm. Tạ Hộ được Hoàng Hậu ân cần chiêu đãi làm nàng có chút lúng túng -- nếu Hoàng Hậu nương nương đối xử với nàng nghiêm khắc giống như lúc mới bước vào thì nàng lại cảm thấy hẳn nên như thế, chỉ là hiện giờ ân cần như vậy lại thật sự khiến nàng nghĩ không ra lý do.
Hoàng Hậu lưu Tạ Hộ tại Dục Khánh điện mãi đến buổi chiều khi người của Nguyên Dương điện tới báo tin, nói là Trạng Nguyên gia đã rời khỏi Nguyên Đương điện đang đi về hướng Sùng lâu.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương mới kêu ma ma đưa Tạ Hộ đi Sùng lâu hội hợp với Thẩm Hấp, sau đó lại tặng Tạ Hộ một chút đồ trân quý trong cung, nói Tạ Hộ trước tiên đem những thứ này trở về, chờ bọn họ về tới phủ thì Hoàng Hậu sẽ gởi đến những đồ phong thưởng khác.
Tạ Hộ chối từ không được đành phải tạ ơn. Được mấy ma ma quản sự dẫn dắt ra khỏi Dục Khánh điện.
Bởi vì khoảng cách từ Dục Khánh điện đến Sùng lâu gần hơn, cho nên Tạ Hộ tới rồi còn chờ Thẩm Hấp đại khái nửa chén trà thì Thẩm Hấp mới được một đoàn thị vệ hộ tống tới nơi. Tạ Hộ bước nhanh ra nghênh đón, Thẩm Hấp vui vẻ vươn tay ra tiếp nàng, giơ tay vuốt ve gò má có chút lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ kiệu liễn nói: “Chúng ta trở về đi.”
Tạ Hộ gật đầu, xác định cảm xúc của Thẩm Hấp cũng không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm vào trong kiệu liễn, sau đó kiệu liễn của hai người một trước một sau, giống như khi tới trải qua vô số đạo môn, đổi qua mấy kiệu liễn khác nhau mới đến Đông Hoa môn, ngồi trên lễ xe rời cung.
Thẩm Hấp hỏi Tạ Hộ: "Ở trong cung của Hoàng Hậu nương nương nàng dùng cơm trưa rồi?”
Tạ Hộ gật đầu: “Nương nương thưởng cơm trưa, bất quá thiếp không ăn bao nhiêu. Còn phu quân thì sao? Hoàng Thượng cũng thưởng cơm chứ?”
Thẩm Hấp gật đầu, không khỏi bật cười: “Thưởng, phu thê chúng ta đều không phải là người có thể ở trong cung ăn uống thoải mái. Ta dẫn nàng đi ăn chút gì nhé, nàng muốn ăn cái gì?”
Tạ Hộ sờ sờ bụng, lúc nãy tinh thần khẩn trương cho nên còn không phát giác, hiện tại nàng gặp được Thẩm Hấp, lại từ trong cung bình an ra tới, bụng đã sớm "đánh trống ba hồi, gõ chiêng năm bận", nghĩ ngợi một chút rồi nói với Thẩm Hấp: “Đột nhiên thiếp muốn ăn hoành thánh nhân thịt với nước súp trong, còn thêm bánh trôi gạo nếp chiên giòn.”
Thẩm Hấp nghe xong gật đầu: “Được ngay. Ta biết có một chỗ bán hoành thánh rất ngon, còn món bánh trôi chiên ta sẽ sai Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, kêu bọn họ làm đưa tới.”
Tạ Hộ cũng không khách sáo, nghe Thẩm Hấp nói như vậy liền đáp ứng ngay.
Thẩm Hấp duỗi đầu ra ngoài nói với bốn người đang điều khiển lễ xe, muốn họ chở hai người tới phố chính trong thành thì cho xuống. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo đi theo phía sau xe, tuy rằng không có thể vào cung nhưng bọn họ vẫn chờ ngay ở ngoài cửa cung, Thẩm Hấp vừa ra tới là bọn họ liền tiếp tục đi theo.
Lễ xe trong cung có nhiệm vụ đưa các quý nhân về đến cửa phủ, bất quá cũng không có lý do gì để cự tuyệt các quý nhân muốn nửa đường xuống xe. Dù sao cũng đã kết thúc buổi yết kiến với quý chủ nên không cần phải cấp bách giống như lúc vào cung, vì thế các cung nhân điều khiển lễ xe cũng không có ý kiến gì, đi tới phố chính liền trực tiếp ngừng xe ngựa, xốc màn lên, thỉnh Thẩm Hấp và Tạ Hộ xuống xe.
Triệu Tam Bảo thấy bọn họ xuống xe vội vàng ruổi ngựa tiến đến, xoay người xuống ngựa rồi từ trong lòng ngực móc ra bốn phong bao lì xì đưa cho bốn tiểu thái giám, bốn người liên tục nói lời cảm tạ, thỉnh an Thẩm Hấp và Tạ Hộ xong liền quay xe hồi cấm đình.
Thẩm Hấp kêu Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, nói bọn họ làm một phần bánh trôi chiên rau dưa theo mùa đưa đến chỗ rẽ vào ngõ Yến tử nơi lão Trương bán hoành thánh. Triệu Tam Bảo lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Hấp liền cùng Tạ Hộ lên ngựa của Triệu Tam Bảo chạy về hướng ngõ Yến tử.
Trong một hẻm nhỏ của ngõ Yến tử, gia đình lão Trương đời đời đều ở nơi đó bán hoành thánh. Lúc trước ngõ Yến tử còn chưa phải là chỗ đầy rẫy những quý nhân cư ngụ, thế hệ trước của lão Trương đã chiếm cứ chỗ rẽ vào hẻm nhỏ ở nơi đó bán hoành thánh đã vài thập niên, lui tới tất cả đều là khách hàng lâu năm.
Thẩm Hấp cũng là ngẫu nhiên ăn được hoành thánh của lão Trương, đã sớm muốn mang Tạ Hộ cùng nhau tới thưởng thức, hôm nay vừa lúc có được cơ hội này.
Bởi vì không phải là giờ cơm cao điểm cho nên quán của lão Trương cũng không có khách nào khác. Thẩm Hấp liền tìm một bàn phía trong ngồi xuống, kêu lão Trương cho tô hoành thánh nhân thịt heo, sau đó lại muốn dấm và ớt, chờ đến khi tô hoành thánh được bưng lên bàn thì bỏ thêm dầu mè vào trong tô cho Tạ Hộ, nháy mắt hương hoành thánh liền xông vào mũi.
Trong bụng Tạ Hộ đã sớm hát vang không ngừng, ngửi được mùi hương không thể chịu nổi nữa, hỏi Thẩm Hấp một chút dấm cho vào trong tô rồi hăng hái thưởng thức ngay.
Lão Trương là lão bản ham tán chuyện, thời điểm không có khách đông thì thích cùng khách nhân nói đông nói tây một phen. Lão thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ đều là một thân trang phục lộng lẫy, dung mạo lại vô cùng xuất sắc, biết hai người tuyệt đối không thuộc gia đình bình thường, khi nói chuyện cũng không thiếu những từ tán dương.
Xe ngựa của Phù Dung viên đột nhiên ngừng trước quầy hoành thánh của lão Trương, lão Trương chạy ra đón tiếp, ai ngờ từ trong xe bước xuống ba người mặc trang phục đầu bếp, người dẫn đầu xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo trong tay, thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ liền nâng hộp đồ ăn đi về hướng hai người họ.
Trong hộp đồ ăn đặt năm phần bánh trôi chiên nhân thịt và rau, người dẫn đầu là tuyệt đại sư phụ nổi tiếng nhất về món ăn Hoài Dương, bình thường không dễ dàng ra tay. Hôm nay bởi vì lão bản tự mình gọi món ăn, cho nên ông ta mới hết thận trọng lại cẩn thận cuối cùng mới làm xong, sợ người truyền lời thông truyền không rõ ràng ảnh hưởng lão bản thưởng thức món bánh trôi chiên, thế là dẫn theo nhóm phó thủ ngồi xe cùng nhau đưa lại đây cho lão bản.
Lão Trương nơi nào gặp qua một màn kinh hãi như vậy, sợ tới mức không dám nói chuyện. Xe ngựa của Phù Dung viên thì lão Trương đã được gặp qua, chỉ là đầu bếp từ bên trong bước ra thì cũng không phải là bình thường có thể gặp. Lão Trương thấy đầu bếp nổi tiếng đó cực kỳ cung kính với Thẩm Hấp và Tạ Hộ, liền biết ngay hai vị này nhất định là khách quý của Phù Dung Viên bèn co rúm ở một bên, không dám nói lời nào.
Tạ Hộ có chút dở khóc dở cười nhìn năm mâm bánh trôi chiên nhân thịt và rau dưa các loại trước mặt, mỗi một loại đều đi kèm ba bốn loại nước chấm khẩu vị khác nhau, bày ra đầy tràn mặt bàn vốn đã không phải quá lớn.
Sau đó Tạ Hộ vừa ăn hoành thánh vừa nghe đầu bếp của Phù Dung viên giới thiệu nhân của bánh trôi chiên có bao nhiêu chủng loại, vỏ bánh trôi có bao nhiêu hiếm lạ, Thẩm Hấp cũng không rảnh tay liên tục gắp bánh trôi vừa ăn vừa đút cho Tạ Hộ.
Một bữa cơm "lao sư động chúng" như vậy khiến Tạ Hộ thật sự cảm thấy có chút băn khoăn, sau khi thanh toán tiền hoành thánh thì Thẩm Hấp liền nắm tay Tạ Hộ đi dạo trên đường để tiêu thực.
Tạ Hộ quay đầu nhìn phu quân rũ mi thuật lại: “Hôm nay vào cung thái độ của Hoàng Hậu nương nương đối với thiếp rất kỳ quái. Ngay lúc đầu thì giống như muốn thử, sau đó liền tiếp đãi thiếp đặc biệt nhiệt tình. Thân thể không tốt mà còn bảo thiếp chờ nương nương nghỉ một chút rồi sau đó tiếp tục cùng thiếp nói chuyện.”
Thẩm Hấp nghe xong cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ là gật đầu nói: “Ừ, Hoàng Hậu nương nương không làm khó dễ nàng thì ta liền an tâm.”
“...”
Tạ Hộ ngẫm nghĩ một hồi rồi mới hỏi Thẩm Hấp: “Vậy phu quân thì sao? Yết kiến Hoàng Thượng nói chuyện như thế nào?”
Thẩm Hấp chép miệng thở dài, sau đó mới nói: “Ta thỉnh Hoàng Thượng ban cho chức vị Hành tẩu ở Lục Bộ, nhưng Hoàng Thượng lại bảo ta làm Tư vụ ở Binh Bộ, không biết ngài có ý gì.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, cũng cảm thấy thập phần kỳ quái, bởi vì đời trước chủ tử ở năm Thiên Hòa hai mươi tám mới bắt đầu giữ chức Hành tẩu ở Binh Bộ, ngay từ đầu chính là làm chức Hành tẩu, không ngờ một đời này lại có rất nhiều chuyện không giống nhau -- Hoàng Thượng vẫn muốn cho Thẩm Hấp vào Binh Bộ, nhưng không phải chức Hành tẩu mà cao hơn hai cấp, là lục phẩm Tư vụ -- trong đó chẳng lẽ có vấn đề gì không thể đoán trước hay sao?
“Nàng suy nghĩ gì thế?” Thẩm Hấp thấy biểu tình Tạ Hộ có chút nghi hoặc, không khỏi thắc mắc.
Tạ Hộ lắc đầu: “Không nghĩ gì cả. Hoàng Thượng có nói khi nào sẽ đưa phu quân đến Binh Bộ nhậm chức hay không?”
Trong số sáu Bộ thì thật ra Binh Bộ là nơi khó tiến thân nhất. Bởi vì Binh Bộ liên quan trực tiếp đến quân đội, nếu là ân ấm cho thế gia thì ngoại trừ là gia đình võ tướng, các thế gia khác gần như không bao giờ cầu cho hậu bối chức vụ ân ấm ở Binh Bộ. Sở dĩ Binh Bộ khó tiến thân cũng vì quần thể đặc thù của Binh Bộ -- trên có nội các của Hoàng đế, dưới có quân đội của Tướng quân, mỗi một tầng đều phải trải qua trắc trở rèn luyện dựa vào bản lĩnh thật sự mới được tấn chức đi lên.
Mà loại văn nhân như Thẩm Hấp thì Hoàng Thượng không nên an bài đến Binh Bộ mới đúng, những nơi khác như Lại Bộ hay Hộ Bộ thật ra đều là chỗ tốt, tuy nói rất khó xuất đầu nhưng so với việc ở tại Binh Bộ, ngày ngày kề cận với võ tướng gánh chịu xa lánh thì vẫn tốt hơn nhiều.
Cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào.
Thẩm Hấp dường như cũng không quá minh bạch dụng ý của Hoàng Thượng, nghe xong câu hỏi của Tạ Hộ thì sửng sốt một hồi lâu mới trả lời: “Nói là qua năm sẽ kêu Tư Lễ Giám hạ Thánh dụ, ta đoán có lẽ là khoảng tháng ba sang năm sẽ bổ nhiệm.”
Trong lòng Tạ Hộ hơi yên tâm một chút, may mắn không phải lập tức liền phải nhận nhiệm vụ, Hoàng Thượng cũng cho một thời gian dài để giảm xóc.
Thẩm Hấp dường như nhìn ra vấn đề lo nghĩ của Tạ Hộ bèn trấn an nàng: “Nàng cũng đừng lo lắng cho ta. Binh Bộ tuy rằng khó lăn lộn, nhưng nàng cũng đừng quên, Phó Thanh Lưu, Ngô Tuấn, Thường Lâm bọn họ đều là võ tướng thế gia. Ta quen biết với bọn họ nên sau khi đi vào chưa chắc có bao nhiêu gian nan, chỉ là lúc ấy ta sợ không có thời gian ở nhà bồi nàng sinh sản.”
Hiện giờ đã gần bốn tháng, đến tháng ba sang năm đã gần chín tháng, khi đó Thẩm Hấp cũng vừa trình diện ở Binh Bộ, thời điểm hài tử sinh hạ có thể không có mặt ở nhà. Bất quá, Tạ Hộ lại thật không quá để ý tới vấn đề này: “Chuyện này cũng không có gì. Khi nào phải sinh thiếp liền phái người truyền lời cho chàng, cho dù hài tử sinh xong phu quân mới về kịp cũng không thành vấn đề.”
Hai người tay nắm tay, trò chuyện đủ loại chuyện trong nhà, bất tri bất giác đã về tới cửa Định Quốc Công phủ. Thị vệ bên người Thẩm Diệp đang ở ngoài cửa chờ hai người họ, thấy hai người liền vội vàng xoay người chạy vào thông tri cho Thẩm Diệp.