Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
LạinóiNgọc Châu sau khi về tới khách điếm nghỉ ngơimộtchút, lại lệnh cho gã sai vặt chạy an bài ngựa xe, đến đón tiểu ngọc tượng Thường Mãn ở biệt viện vào thành, sau đónóivới Giác Nhi: “Nếu mấy ngày nữađãphải đấu vòng loại, cũngkhôngcần quay lại biệt viện ngoại ô chi nữa, chúng ta tạm cư trú ở khách điếm nàyđi, em đếnnóivới chưởng quầy và thanh toán số tiền mìnhsẽở thêm vài ngày tới."
Giác Nhi gật đầu vâng dạ, lập tứcđitìm chưởng quầy để bổ sung bạc.
Ngọc Châu cũngkhôngthay quần áo, mà đơn độc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.
Tuy rằng từ buổi đầu tiên nàngđãcó quyết định tiếp cận Phạm Thanh Vân, nhưng lạikhôngngờ hôm nay liền đụng phải. Thẳng đến thấyrõgương mặt của gã, rất nhiều ký ức khi cònnhỏlại lần nữa cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ là Phạm Thanh Vân trong trí nhớ trẻ hơn nhiều so vớihiệntại, nụ cười của gã và căn nhà cũ của Viên gia trở nên u ámkhôngrõ……
Mà nàng nhớ mang máng khi đó phụ thân của nàng đối đãi với gã cũng rất tốt, thậm chí tất cả bạc dùng để chi tiêu hằng ngày cũng giao gã xử lý, cho nên lúc cònnhỏ, mỗi khi nàng muốn ăn kẹo mạch nha,sẽkhôngđitìm phụ thân, mà luôn kéo tay Phạm Thanh Vân đếnmộtquán hàng rong ở góc đường, dùngmộtvăn tiền muamộtmảnh kẹo mạch nha được kéo ra quấn vào cây trúcnhỏ....
đangnghĩ đến chỗ này, liền nghe được từ cầu thang bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thùng thùng,khôngbao lâu sauđãnghe từ ngoài phòng có giọng nam sang sảngnói: “khôngbiết có phải Viên Ngọc Châu tiểu thưđangthuê phòng ở đâykhông?”
Ngọc Châu nhíu mày đứng dậyđitới trước cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn kĩ, chỉ thấymộtnam tử cao to mặc cẩm y hoa phụcđangđứng ở trước cửa, chỉ là lúcđangđịnh gõ cửa, lại bị thị vệ ở phòng bên nghe được thanhâmlập tức bước ra ngăn cản.
“Nơi đây là chỗ cư trú của nữ quyến, thỉnh tôn giá dừng bước.” Thị vệ đương nhiên nhận được Quảng Tuấn Vương, rồi lạikhôngtiện cho thấy thân phận, đành phải đứng ở trước cửa chặn cẩm y nam tử, ôm quyền mở miệngnói.
Cẩm y nam tử còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sauhắnlập tứcnói: “Quảng Tuấn Vương đích thân tới, ngươi còn dámkhôngthi lễ?”
Ngọc Châu nghe xong tên “Quảng Tuấn Vương”, nghi hoặc trong lòng càng sâu, người chỉ mới gặp mặtmộtlần, nhưng tại sao lại tới nơi này?
Nghĩ vậy, nàng đẩy cửa phòng ra, nhún người thi lễ với Quảng Tuấn Vươngnói: “khôngbiết Quảng Tuấn Vương đến đây, dân nữkhôngcó từ xa tiếp đón.”
Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu xuấthiệnở trước cửa, tuy rằngtrênngười vẫn là y phục mộc mạc, nhưng mắt vẫnẩnchứa gợn sóng hồ thu, làm người nhìn đến thất thần, mắt lập tức sáng lên, cườinói: “Tiểu thư làm bổn vương tìm cực khổ quá!”
thìra vị Quảng Tuấn Vương này từ ngày ấy gặp mặt Ngọc Châu, khi về nhà liền nhớ mãikhôngquên, lạikhôngnhận được câu trả lời từ vị Phạm đại nhân kia, hôm nay ngắm nhìn bức hoạ chưa hoàn thành của mình,mộtmình thẫn thờ, dứt khoát tự mình tìm đến tận cửa phủ nha, ngồi ở quán trà đối diện, vừa uống trà vừa để tâm tưđidạo, xem có thể tái ngộ giai nhân haykhông. Quả nhiên thời giankhôngphụ lòng người,đãthậtsựchờ được người đến rồi, trong lòng y mừng rỡkhôngthôi, liền phái ngườiđitheo phía sau, phái thêm người lấy tranh cuộn, màu vẽ, giấy bút đến, sau đó hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, chuẩn bị bất ngờ đến thăm giai nhân,đithẳng đến trước cửa nhà nàng, tuyệt đốikhôngcho phép nàngnóira lời từ chối.
Nhưng sau khi ngửa đầu cười to xong, trong lòng y cũng biết mình lần nàythậtsựđường đột, lập tứcnói: “Thỉnh tiểu thư đừng sợ hãi,thậtsựta cómộtyêucầu hơi quá đáng, trong bức hoạ của ta cầnmộtngười, và người đó nhất định phải là tiểu thư. Thỉnh tiểu thư có thể thành toàn.”
nóixong, yđivài bước về phía trước, muốn mời Ngọc Châu cùng thưởng họa.
“Là họa tác gì đáng giá Vương gia lao sư động chúng đến thế?”
Trong lúc Ngọc Châuđangtìm lời để từ chối Quảng Tuấn Vương,thìtừ dưới thang lầu lại cómộtgiọng nam vang lên lần nữa.
Quảng Tuấn Vương quay đầu nhìn lại, miệng của y tức khắc há hốc.
mộtvị Vương gia như y có thể đích thân tới loại khách điếm thô sơ quê mùa nàyđãlàmộtchuyện nổi bật nhất của kinh thành, vốn tưởng rằng hành động đó có thể sánh ngang với cử chỉ chiêu hiền đãi sĩ, ba lần đến mời giai nhân vào bức họa..
Nhưng khách điếm tuynhỏlại đúng là Thần Phật gì cũngkhôngthiếu!
Ai có thểnóicho y biết, vì sao nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy, Thái úy đại nhân Nghiêu Mộ Dã cũng xuấthiệntại nơi này haykhông?
Thái Uý sau khi hạ triềuđãthay sang thường phục,trênngười mặcmộtbộ trường bào màu xám nhạt, tay áo rộng phất phơ làm thân thể cao to càng thêm cao ngất, ngọc quan sáng rỡ, toàn thân toát lên dáng vẻ bóng bẩy hào hoa củamộtcông tử thế gia, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đuôi lông mày treo sương lạnh, đứng ởtrênhành lang đầy người thế này càng thêm khí thế bức người, làm những người có mặt nơi đây gần như hít thởkhôngthông.
Dương Tố cùng Nghiêu Mộ Dã quen biết nhiều năm, giao tình cực kì thâm hậu, nhưng giờ khắc này lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nhau, y thoáng hơi hoang mang,khôngchắc lắm có phải người bạn thân thiết nhiều năm của y,đangdùng đôi mắt phượng kia hậm hực nhìn y haykhông?
“Nghiêu nhị, sao ngươi cũng đến chỗ này? Hay là……” Dương Tốnóiđếnmộtnửa, lờinóitự nuốt mất, bởi vì y nhìn thấy thị nữ Cẩm Thư đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, trong lòng ngực cònđangôm chăn gấm, ngoài ra còn hai thị nữ khác,trêntay xách theo hộp thức ăn, trà cụ, tiểu lư hương...
Dương Tốkhôngngốc, cũng là người thông hiểu chuyện gió trăng, chỉ thoáng ngẫm sơ qua lập tức hiểu ngay.
Gã Nghiêu nhị này phủ trạch rộng lớn cao sang của Nghiêu giakhôngở, tự dưng mà chạy đến căn khách điếm này, còn tự chuẩn bị chăn gấm trà cụ…… Tình trạng như thế này là muốn qua đêm tại khách điếm!
Quảng Tuấn Vương cảm thấy căn khách điếm rách nát này bốn phía cũng đâu có cảnh trăng tàn gió sớm, nghe gió ngắm mưa rơi làm say lòng người, có thể thu hút Thái úy đại nhân quyến luyến đến mức phải nghỉ trọ tại đây để ngẫm chuyện nước non…
Như vậy ngoại trừ nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ phía sau y,thìcòn có nguyên nhân gì để có thể mang Nghiêu gia Nhị lang đến chứ?
Ngay tại lúc y như vừa chợt hiểu rasựthật,thìNgọc Châu sau lưng y chậm rãi mở miệngnói: “Dân nữ được Thái úy gửi gắm, muốn điêu khắcmộtđôi y câu (móc áo trang trí ngoài áo giáp), cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thời gian eo hẹp,khôngthể phân thân, thứ lỗi cho dân nữkhôngthể trợ giúp Vương gia hoàn thành đại tác phẩm.”
nóixong lời này, nàngđivề phía trước vài bước, hướng về phía Nghiêu Mộ Dã phúc lễnói: “Tạ Thái úy đại nhân ban thưởng chăn nệm cùng trà cụ, là nha hoànkhônghiểu chuyện, oán trách lung tung với thị vệ chỗ ăn chỗ ởkhôngtốt, dân nữ chẳng qua cũng chỉ sống nhờ nơi đây mấy ngày, hà tất làm phiền đại nhân tự mình đưa tới?”
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhất thờikhôngthể nhìn ratrênkhuôn mặt tuấn tú đó là vui hay buồn, nhưng Ngọc Châu với tấm lòng thiện lương, tốt bụng, gỡ gạc lại thể diện chomộtcông tử thế gia danh môn như Thái Uý đại nhân phải đến qua đêm ở khách điếm cũ nát này. Vậy mà dường như tên kia lạikhônghề biết cảm kích, chỉ ngậm miệng nhìn chằm chằm.
Điều đó làm cho loại người luôn ăntrênngồi trước, quyền cao chức trọng chưa từng suy nghĩ cho người khác như Quảng Tuấn Vương, cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châucônương. Thầm nghĩ:mộtnữ tử thoát tục như thế, sao lại gặp phải cục đá cứng đầukhôngbiết thương hương tiếc ngọc thế này? Phí phạm của trời! Bò nhai mẫu đơn!
Thẳng đến khi cả đoàn ngườitrênhành lang lặng im đến mức hít thởkhôngthông,thìNghiêu Mộ Dã mới chậm rãi mở miệngnói: “Tiện đường thôi.”
Ngọc Châu thấy các khách trọ khácđãthò đầu ra nhìnmộtđâm người mặc cẩm y hoa phục đứng đầy hành lang, mặt đầy vẻ tò mò. Vì thế, hơi nhích người sangmộtbênnói: “Khách điếm ở tạm thô sơ, chỉ có trà nhạt để đãi khách, thỉnh nhị vị quý công tử bước vào trong đàm đạo."
Nghiêu Thái uý sải đôi chân dài bước vào trước, mặtkhôngcảm xúcđithẳng vào phòng Ngọc Châu.
Quảng Tuấn Vương nhìn Ngọc Châu đầy áy náy, nhưng trong lúc này lạikhôngthể xoay người rờiđi, ỷ vào giao tình với Nghiêu Mộ Dã, cũng cất bước vào trong phòng.
Đúng lúc này, Giác Nhi mới vừa cùng chưởng quầy thanh toán bạc xong,đanguyển chuyển bước lên thang lầu, vừa mới bước vào phòng, giật bắn mình khi thấy cả phòng toàn là nam nhân, cứ tưởng mìnhđãđinhầm phòng, lắp bắpnóilời xin lỗi, liền muốnđira ngoài, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Lục tiểu thư đứng ở bên cạnh bàn, kinh ngạc đến đờ ngườikhôngbiết nên phản ứng thế nào.
Nhưng Ngọc Châu lại bình thản phân phó Giác nhi đến nhà bếp của khách điếm nấu nước pha trà đãi khách.
Trong lòng nàng biết hai vị khách quý hôm nay đều là hạng người ăn uống kén chọn, nênkhônglấy trà đồng có sẵn của khách điếm, mà là lấy hộp trà bằng sứ và bộ trà cụ do Cẩm Thư mang đến ra.
Cẩm Thư thấy tay của Lục tiểu thư bị thươngkhôngtiện, vì thế thỉnh Lục tiểu thư cứ ngồi yên, để nàng thay chủ nhân phamộtly trà nóng để đãi khách quý.
Quảng Tuấn Vương nâng chén trà tinh xảo lên uốngmộtlượt ba chén Hoàng Sơn mao phong (*), lại thấy trong phòng vắng lặngkhôngai lên tiếng, nên muốn thay đổikhôngkhí cho sinh động hơn, làm nhưkhôngcó việc gì, bắt đầu tán gẫu với Nghiêu nhị về những tin đồn thú vị trong kinh thành hôm nay, đáng tiếc lại giống như đá ném xuống vực sâu,khônghề có chút tiếng vang nào hồi đáp. Nếu Nghiêu Thái uýkhôngmuốn lên tiếngthìđộ môi mỏng giống như con trai, cạy thế nào cũngkhôngnhúc nhích, chỉ an toạntrênvị trí chủ vị, hơi rũ mắt nhìn sóng nướcđangđong đưa trong chén trà, ra dáng, ta ngồi tự ta đối ẩm, tốt nhất đừng ai đến gần.
(Hoàng sơn mao phong trà vùng Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, là danh trà nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì sắc, hương, vị, hình đều tốt, phẩm chất phong vị độc nhất, 1955 năm được bình chọn làmộttrong “thập đại danh trà”, 1982 năm bộ thương nghiệp Trung Quốc trao tặng danh hiệu “danh trà”.
Đặc biệt Hoàng Sơn mao phong giống như tước thiệt, lông trắng lộrõ, sắc giống như ngà voi, Ngư Diệp hoàng kim. Nước sau khi pha, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành, lá màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Hoàng Sơn mao phong thu hái ở tiết thanh minh, chọn búp khỏe nhiều lông nhung mềm để chế thành trà thượng hạng. Trải qua quá trình sao chế qua nhiệt độ cao trong thời gian ngắn ít người biết, quản lý cách sao chế, sấy khô mà chế thành.Hoàng Sơn mao phong pha uống, pha khi nước ấm khoảng 80℃, ấm thủy tinh hoặc sứ trắng, thông thường có thể pha 2—3 lần.)
Giác Nhi gật đầu vâng dạ, lập tứcđitìm chưởng quầy để bổ sung bạc.
Ngọc Châu cũngkhôngthay quần áo, mà đơn độc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.
Tuy rằng từ buổi đầu tiên nàngđãcó quyết định tiếp cận Phạm Thanh Vân, nhưng lạikhôngngờ hôm nay liền đụng phải. Thẳng đến thấyrõgương mặt của gã, rất nhiều ký ức khi cònnhỏlại lần nữa cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ là Phạm Thanh Vân trong trí nhớ trẻ hơn nhiều so vớihiệntại, nụ cười của gã và căn nhà cũ của Viên gia trở nên u ámkhôngrõ……
Mà nàng nhớ mang máng khi đó phụ thân của nàng đối đãi với gã cũng rất tốt, thậm chí tất cả bạc dùng để chi tiêu hằng ngày cũng giao gã xử lý, cho nên lúc cònnhỏ, mỗi khi nàng muốn ăn kẹo mạch nha,sẽkhôngđitìm phụ thân, mà luôn kéo tay Phạm Thanh Vân đếnmộtquán hàng rong ở góc đường, dùngmộtvăn tiền muamộtmảnh kẹo mạch nha được kéo ra quấn vào cây trúcnhỏ....
đangnghĩ đến chỗ này, liền nghe được từ cầu thang bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thùng thùng,khôngbao lâu sauđãnghe từ ngoài phòng có giọng nam sang sảngnói: “khôngbiết có phải Viên Ngọc Châu tiểu thưđangthuê phòng ở đâykhông?”
Ngọc Châu nhíu mày đứng dậyđitới trước cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn kĩ, chỉ thấymộtnam tử cao to mặc cẩm y hoa phụcđangđứng ở trước cửa, chỉ là lúcđangđịnh gõ cửa, lại bị thị vệ ở phòng bên nghe được thanhâmlập tức bước ra ngăn cản.
“Nơi đây là chỗ cư trú của nữ quyến, thỉnh tôn giá dừng bước.” Thị vệ đương nhiên nhận được Quảng Tuấn Vương, rồi lạikhôngtiện cho thấy thân phận, đành phải đứng ở trước cửa chặn cẩm y nam tử, ôm quyền mở miệngnói.
Cẩm y nam tử còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sauhắnlập tứcnói: “Quảng Tuấn Vương đích thân tới, ngươi còn dámkhôngthi lễ?”
Ngọc Châu nghe xong tên “Quảng Tuấn Vương”, nghi hoặc trong lòng càng sâu, người chỉ mới gặp mặtmộtlần, nhưng tại sao lại tới nơi này?
Nghĩ vậy, nàng đẩy cửa phòng ra, nhún người thi lễ với Quảng Tuấn Vươngnói: “khôngbiết Quảng Tuấn Vương đến đây, dân nữkhôngcó từ xa tiếp đón.”
Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu xuấthiệnở trước cửa, tuy rằngtrênngười vẫn là y phục mộc mạc, nhưng mắt vẫnẩnchứa gợn sóng hồ thu, làm người nhìn đến thất thần, mắt lập tức sáng lên, cườinói: “Tiểu thư làm bổn vương tìm cực khổ quá!”
thìra vị Quảng Tuấn Vương này từ ngày ấy gặp mặt Ngọc Châu, khi về nhà liền nhớ mãikhôngquên, lạikhôngnhận được câu trả lời từ vị Phạm đại nhân kia, hôm nay ngắm nhìn bức hoạ chưa hoàn thành của mình,mộtmình thẫn thờ, dứt khoát tự mình tìm đến tận cửa phủ nha, ngồi ở quán trà đối diện, vừa uống trà vừa để tâm tưđidạo, xem có thể tái ngộ giai nhân haykhông. Quả nhiên thời giankhôngphụ lòng người,đãthậtsựchờ được người đến rồi, trong lòng y mừng rỡkhôngthôi, liền phái ngườiđitheo phía sau, phái thêm người lấy tranh cuộn, màu vẽ, giấy bút đến, sau đó hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, chuẩn bị bất ngờ đến thăm giai nhân,đithẳng đến trước cửa nhà nàng, tuyệt đốikhôngcho phép nàngnóira lời từ chối.
Nhưng sau khi ngửa đầu cười to xong, trong lòng y cũng biết mình lần nàythậtsựđường đột, lập tứcnói: “Thỉnh tiểu thư đừng sợ hãi,thậtsựta cómộtyêucầu hơi quá đáng, trong bức hoạ của ta cầnmộtngười, và người đó nhất định phải là tiểu thư. Thỉnh tiểu thư có thể thành toàn.”
nóixong, yđivài bước về phía trước, muốn mời Ngọc Châu cùng thưởng họa.
“Là họa tác gì đáng giá Vương gia lao sư động chúng đến thế?”
Trong lúc Ngọc Châuđangtìm lời để từ chối Quảng Tuấn Vương,thìtừ dưới thang lầu lại cómộtgiọng nam vang lên lần nữa.
Quảng Tuấn Vương quay đầu nhìn lại, miệng của y tức khắc há hốc.
mộtvị Vương gia như y có thể đích thân tới loại khách điếm thô sơ quê mùa nàyđãlàmộtchuyện nổi bật nhất của kinh thành, vốn tưởng rằng hành động đó có thể sánh ngang với cử chỉ chiêu hiền đãi sĩ, ba lần đến mời giai nhân vào bức họa..
Nhưng khách điếm tuynhỏlại đúng là Thần Phật gì cũngkhôngthiếu!
Ai có thểnóicho y biết, vì sao nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy, Thái úy đại nhân Nghiêu Mộ Dã cũng xuấthiệntại nơi này haykhông?
Thái Uý sau khi hạ triềuđãthay sang thường phục,trênngười mặcmộtbộ trường bào màu xám nhạt, tay áo rộng phất phơ làm thân thể cao to càng thêm cao ngất, ngọc quan sáng rỡ, toàn thân toát lên dáng vẻ bóng bẩy hào hoa củamộtcông tử thế gia, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đuôi lông mày treo sương lạnh, đứng ởtrênhành lang đầy người thế này càng thêm khí thế bức người, làm những người có mặt nơi đây gần như hít thởkhôngthông.
Dương Tố cùng Nghiêu Mộ Dã quen biết nhiều năm, giao tình cực kì thâm hậu, nhưng giờ khắc này lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nhau, y thoáng hơi hoang mang,khôngchắc lắm có phải người bạn thân thiết nhiều năm của y,đangdùng đôi mắt phượng kia hậm hực nhìn y haykhông?
“Nghiêu nhị, sao ngươi cũng đến chỗ này? Hay là……” Dương Tốnóiđếnmộtnửa, lờinóitự nuốt mất, bởi vì y nhìn thấy thị nữ Cẩm Thư đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, trong lòng ngực cònđangôm chăn gấm, ngoài ra còn hai thị nữ khác,trêntay xách theo hộp thức ăn, trà cụ, tiểu lư hương...
Dương Tốkhôngngốc, cũng là người thông hiểu chuyện gió trăng, chỉ thoáng ngẫm sơ qua lập tức hiểu ngay.
Gã Nghiêu nhị này phủ trạch rộng lớn cao sang của Nghiêu giakhôngở, tự dưng mà chạy đến căn khách điếm này, còn tự chuẩn bị chăn gấm trà cụ…… Tình trạng như thế này là muốn qua đêm tại khách điếm!
Quảng Tuấn Vương cảm thấy căn khách điếm rách nát này bốn phía cũng đâu có cảnh trăng tàn gió sớm, nghe gió ngắm mưa rơi làm say lòng người, có thể thu hút Thái úy đại nhân quyến luyến đến mức phải nghỉ trọ tại đây để ngẫm chuyện nước non…
Như vậy ngoại trừ nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ phía sau y,thìcòn có nguyên nhân gì để có thể mang Nghiêu gia Nhị lang đến chứ?
Ngay tại lúc y như vừa chợt hiểu rasựthật,thìNgọc Châu sau lưng y chậm rãi mở miệngnói: “Dân nữ được Thái úy gửi gắm, muốn điêu khắcmộtđôi y câu (móc áo trang trí ngoài áo giáp), cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thời gian eo hẹp,khôngthể phân thân, thứ lỗi cho dân nữkhôngthể trợ giúp Vương gia hoàn thành đại tác phẩm.”
nóixong lời này, nàngđivề phía trước vài bước, hướng về phía Nghiêu Mộ Dã phúc lễnói: “Tạ Thái úy đại nhân ban thưởng chăn nệm cùng trà cụ, là nha hoànkhônghiểu chuyện, oán trách lung tung với thị vệ chỗ ăn chỗ ởkhôngtốt, dân nữ chẳng qua cũng chỉ sống nhờ nơi đây mấy ngày, hà tất làm phiền đại nhân tự mình đưa tới?”
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhất thờikhôngthể nhìn ratrênkhuôn mặt tuấn tú đó là vui hay buồn, nhưng Ngọc Châu với tấm lòng thiện lương, tốt bụng, gỡ gạc lại thể diện chomộtcông tử thế gia danh môn như Thái Uý đại nhân phải đến qua đêm ở khách điếm cũ nát này. Vậy mà dường như tên kia lạikhônghề biết cảm kích, chỉ ngậm miệng nhìn chằm chằm.
Điều đó làm cho loại người luôn ăntrênngồi trước, quyền cao chức trọng chưa từng suy nghĩ cho người khác như Quảng Tuấn Vương, cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châucônương. Thầm nghĩ:mộtnữ tử thoát tục như thế, sao lại gặp phải cục đá cứng đầukhôngbiết thương hương tiếc ngọc thế này? Phí phạm của trời! Bò nhai mẫu đơn!
Thẳng đến khi cả đoàn ngườitrênhành lang lặng im đến mức hít thởkhôngthông,thìNghiêu Mộ Dã mới chậm rãi mở miệngnói: “Tiện đường thôi.”
Ngọc Châu thấy các khách trọ khácđãthò đầu ra nhìnmộtđâm người mặc cẩm y hoa phục đứng đầy hành lang, mặt đầy vẻ tò mò. Vì thế, hơi nhích người sangmộtbênnói: “Khách điếm ở tạm thô sơ, chỉ có trà nhạt để đãi khách, thỉnh nhị vị quý công tử bước vào trong đàm đạo."
Nghiêu Thái uý sải đôi chân dài bước vào trước, mặtkhôngcảm xúcđithẳng vào phòng Ngọc Châu.
Quảng Tuấn Vương nhìn Ngọc Châu đầy áy náy, nhưng trong lúc này lạikhôngthể xoay người rờiđi, ỷ vào giao tình với Nghiêu Mộ Dã, cũng cất bước vào trong phòng.
Đúng lúc này, Giác Nhi mới vừa cùng chưởng quầy thanh toán bạc xong,đanguyển chuyển bước lên thang lầu, vừa mới bước vào phòng, giật bắn mình khi thấy cả phòng toàn là nam nhân, cứ tưởng mìnhđãđinhầm phòng, lắp bắpnóilời xin lỗi, liền muốnđira ngoài, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Lục tiểu thư đứng ở bên cạnh bàn, kinh ngạc đến đờ ngườikhôngbiết nên phản ứng thế nào.
Nhưng Ngọc Châu lại bình thản phân phó Giác nhi đến nhà bếp của khách điếm nấu nước pha trà đãi khách.
Trong lòng nàng biết hai vị khách quý hôm nay đều là hạng người ăn uống kén chọn, nênkhônglấy trà đồng có sẵn của khách điếm, mà là lấy hộp trà bằng sứ và bộ trà cụ do Cẩm Thư mang đến ra.
Cẩm Thư thấy tay của Lục tiểu thư bị thươngkhôngtiện, vì thế thỉnh Lục tiểu thư cứ ngồi yên, để nàng thay chủ nhân phamộtly trà nóng để đãi khách quý.
Quảng Tuấn Vương nâng chén trà tinh xảo lên uốngmộtlượt ba chén Hoàng Sơn mao phong (*), lại thấy trong phòng vắng lặngkhôngai lên tiếng, nên muốn thay đổikhôngkhí cho sinh động hơn, làm nhưkhôngcó việc gì, bắt đầu tán gẫu với Nghiêu nhị về những tin đồn thú vị trong kinh thành hôm nay, đáng tiếc lại giống như đá ném xuống vực sâu,khônghề có chút tiếng vang nào hồi đáp. Nếu Nghiêu Thái uýkhôngmuốn lên tiếngthìđộ môi mỏng giống như con trai, cạy thế nào cũngkhôngnhúc nhích, chỉ an toạntrênvị trí chủ vị, hơi rũ mắt nhìn sóng nướcđangđong đưa trong chén trà, ra dáng, ta ngồi tự ta đối ẩm, tốt nhất đừng ai đến gần.
(Hoàng sơn mao phong trà vùng Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, là danh trà nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì sắc, hương, vị, hình đều tốt, phẩm chất phong vị độc nhất, 1955 năm được bình chọn làmộttrong “thập đại danh trà”, 1982 năm bộ thương nghiệp Trung Quốc trao tặng danh hiệu “danh trà”.
Đặc biệt Hoàng Sơn mao phong giống như tước thiệt, lông trắng lộrõ, sắc giống như ngà voi, Ngư Diệp hoàng kim. Nước sau khi pha, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành, lá màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Hoàng Sơn mao phong thu hái ở tiết thanh minh, chọn búp khỏe nhiều lông nhung mềm để chế thành trà thượng hạng. Trải qua quá trình sao chế qua nhiệt độ cao trong thời gian ngắn ít người biết, quản lý cách sao chế, sấy khô mà chế thành.Hoàng Sơn mao phong pha uống, pha khi nước ấm khoảng 80℃, ấm thủy tinh hoặc sứ trắng, thông thường có thể pha 2—3 lần.)