Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Tuy rằng tâm tư tỉ mỉ nhạy bén, nhưng Ngọc Châu lại pháthiệnTiểu Ngọc tượng này chạm trổkhôngsắc sảo như kĩ thuật mài ngọc củahắn. Tuy rằng cònmộtđường mài ngọc nữa là xong, nhưng do đường cong của chiếc trâm nên cũng khó tránh khỏi lỗi xảy ra, dĩ nhiên, đối với người ngoài nghề, ngọc trâm này sao khi được mài xongthìvẫn rất có giá trị, tuy nhiên nếu đặt ở trước mặt các cao thủ ngọc tượng, bản lĩnh như vậythậtsựchẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Ngay cả Giác nhi cũng nhìn thấy nét khiếm khuyết này,khôngkhỏi bật thốt lên: “Chạm trổ kiểu này thô quá.”
Tiểu Ngọc tượng vốn rất kiêu ngạo về thiết kế tỉ mỉ tinh xảo của mình, có thể nhìn thấy nét tự hàoẩnẩnxuấthiệntrênlàn da đen nhẻm của cậu, nhưng khi nghe Giác nhi thốt lên như thế,trêngương mặt đen nhẻm đó của cậu bỗng chốc ửng hồng, dần chuyển sang tím.
Ngọc Châu đương nhiênđãnhận ra Tiểu Ngọc tượngđangquẫn bách,nhẹgiọngnói: "Ngươi học môn mài ngọc này bao lâu rồi?”
Tiểu Ngọc tượngkhôngngờ vị nữ khách lại hỏi câu này, lập tức giống như bị hỏi trúng tim đen, mặt đỏ lên, ấp úngmộtlúcthậtlâu mớinói: "khôngđếnmộtnăm..."
Giác nhi nghe xongkhôngkhỏi trợn to mắt: "khôngđếnmộtnăm lại dám ra nhận việctrênđường? Sư phụ của ngươi sao lạikhôngquản thúc ngươi như thế?thậtsựlàkhôngsợ tay nghề vụng về, làm hỏng ngọc liêu của người khác hay sao?”
Tiểu Ngọc tượng dùng cánh tay lau mồ hôi trán,nhỏgiọngnói: "Nếu nhị vị tiểu thưkhônghài lòng, có thể tìm thợ thủ công khác mài, ta chỉ thu chút tiền, chỉ mười văn tiền thôi... Sư phụ ta bị bệnh,khôngthể đứng dậy,đãmộtngàykhôngđược ăn cơm. Ta thu mười văn tiền này để mua chén cháo cho ông ấy ăn tạm....”
Bình thường tạo hình ngọc phẩm, ít nhất phải nửa lượng bạc để trả công. Mười văn tiền này cũng quá rẻ rồi, dù saođinữa ngọc trâm này sau khi được chạm khắc lạithìcũng khá đẹp, nếu sau này lại tìmmộtngọc tượng tay nghề tinh sảo chạm giũa thêm chút hoa vănthìcũng thuộc vào hàng cao cấp. Tiểu Ngọc tượngnóinhư vậy cũng coi như phúc hậu.
Ngọc Châu lặng lẽ ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Sư phụ ngươihiệntại ở nơi nào?"
thìra sư phụ của Tiểu Ngọc tượng này là người ở Thông Châu, sư phụ củahắnnghenóikinh thành có cuộc thi chạm ngọc, nên dẫnhắnvừađivừa mở quán để buôn bán tìm lộ phí đến kinh thành, định đến đây để quan sát cuộc thi học hỏi thêm kinh nghiệm.khôngngờ sư phụ của cậu bé nafyt uổi tácđãcao, trước khi đến kinh thành dínhmộttrận mưa, sau đó là sốt caokhônglùi, ho khankhôngngừng, và đến hôm nay gần nhưđãnằm liệt giườngkhôngdậy nổi.
Bởi vì mời đại phu đến mấy lần nên tiền bạc dành dụmđãtiêu xài hết, Tiểu Ngọc tượng bất đắc dĩ phải tự mình ra chợ xem có ai thuê làm gìkhôngđể lấy tiền lo cái ăn, may mắn hơn nữa là để chữa bệnh cho sư phụ.
Ngọc Châu nghe xong lờinóicủa Tiểu Ngọc tượng,nhẹgiọngnói: "Nếu bảo ngươi bán mình làm người hầu để trị bệnh cho sư phụ ngươi, ngươi có đồng ý haykhông?”
Tiểu Ngọc tượng vừa nghe, trợn tròn mắt, yên lặng suy nghĩmộthồi, lập tức quỳ rạptrênmặt đấtnói: "Nếu tiểu thư có thể chữa cho sư phụ ta khỏi bệnh, và mang ông ấy về quê, Thường Mãn nguyện ý bán mình vào phủ,khônglấymộtxu…”
Ngọc Châu chậm rãi vén lụa mỏngtrênđầu của mình lên cười nhìn Tiểu Ngọc tượngnói: "Tuổi tuynhỏ, lại hiểu chữ "Nghĩa" đúng là hiếm có... Ta cũngkhôngcần ngươi bán mình làm người ở, chỉ cần ngươi giúp ta làm chút việc nặngđãđủ..."
Nhưngkhôngthấy Thường Mãn trả lời, nhìn lại mới pháthiệncậu ấyđanghá hốc mồm ngây người nhìn tiên nữ đột nhiên xuấthiệntrước mặt mình….
Khi Ngọc Châu bảo Giác nhi mang theo bạc nhờ thị vệ của Nghiêu gia tìm lang trung cùng nha hoànđichăm sóc sư phụ của Thường Mãn, mang Thường Mãn trở về biệt việnthìđãsắp hoàng hôn.
Khi nàng rửa mặt, thay đổi y phục thường ngàythìGiác nhi vẫn còn bất mãn: “Nếu Lụccônương muốn tìm người đắc lực để giúp đỡ, sao lạikhôngchọn những ngọc tưởng trẻ tuổi mạnh khỏe khác lạiđichọnmộtthằng nhóc gầy còm đó?hắntuy rằng đáng thương, nhưng chúng ta giúphắnmộtsố tiền qua cơn khó khăn là được,thậtsựkhôngcần manghắnvề... Có cần ngày mai Giác nhi đến đó tìmmộtngọc tượng trẻ tuổi mạnh khỏe hơnkhông?”
Ngọc Châu vừa chải đầu vừa cười khẽ: "Bất mãn đến vậy à? Bởi vìhắnkhôngphải là chàng trai trẻ tuấn tú đẹp trai, nênđãlàm Giác nhikhôngvui?"
Giác nhi bị Lụccônương trêu chọc, khuôn mặtnhỏnhắn lập tức ửng đỏ: "Lụccônương, tại saocônương lại cười em, Giác nhikhôngmuốn lấy chồng đâu, Giác nhi chỉ muốn hầu bên cạnhcônương mãi thôi…”
Sau khi đùa cợtmộtphen, Ngọc Châu mớinói: "hắnchỉ mới học đượcmộtnăm tay nghề, nhưng kiến thức cơ bản về khai thạch lại cực kì vững chắc, có thể thấy được làmộtngười có tư chất thiên phú. Hơn nữahắncó thểkhôngrờikhôngxa khi sư phụ của mình bị bệnh, tấm lòng đó đúng là hiếm có… Khắc ngọcthìdễ, nhưng để khắc tâm khắc dạ con người, rất khó khăn!”
Giác nhi thực ra cũngkhônghiểu lắm về lờinóicủa Lụccônương, nhưng thấy nàng rất vừa ý Tiểu Ngọc tượng này, vì thế cũngkhôngnóithêm gì nữa. Chỉ chải lại mái tóc giúp nàng, rồi búi lên, sau đó lại nghĩ tớimộtchuyện,nhỏgiọngnói: "Ban nãy lúc emđimúc nước, có nghe Cẩm Thưcônươngnói, chiều nay Nghiêu Thái úy có đến biệt viện, nhưng thấy Lụccônương còn chưa về, dường như rấtkhôngvuiđãbỏđingay lập tức... Cẩm Thư nhờ em nhắn lời với tiểu thư, sau này nếu có chuyện cần ra ngoài, tốt nhất nên nhanh chóng quay về phủ, tránh việc Thái Úy đại nhân có việc cần lại tìm ngườikhôngđược..."
Ngọc Châu xoay mặt lại nhìn Giác nhi: "Em trả lời thế nào?"
Giác nhi cau mày lẩm bẩm: “Hình như em lạinóisai nữa rồi, nghe Cẩm Thưnóinhư vậy, nhất thời giận quákhôngkiềm chế được, nênđãchỉ vào mũi nàng tanói: Tiểu thư nhà ta đâu phải thị thiếp của Thái úy, sao phải chờ đợi ở trong nhà để chờ người ta gọi đến hầu hạ... Lụccônương, có khi nào nàng ấy mách lẻo chuyện này với Thái Úykhông?”
Ngọc Châuđãsớm dự đoán được câu trả lời với tính tình đó của Giác nhi, chỉ an ủi vỗ vỗ tay của nàngnói: "Emnóilàsựthật, sao phải sợ người ta mách lẻo? Sau khi kết thúc trận tranh tài lần này, ta làm xong việc ở kinh thành, chúng tasẽlập tức quay trở về Tây Bắc, ở trong chính ngôi nhà của mình,khôngcần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nhưnghiệntại chúng tađãở dưới mái hiên nhà người ta, có đôi khi phải nhẫn nạimộthai em à.”
Vì thế chủ tớ hai người tán gẫumộtlúc, ăn cơm tối xong, Giác nhi lại giúp Lụccônương đổi thuốc ở cánh tay, liền hầu hạ tiểu thư lên giường nghỉ ngơi.
Khi trời sập tốithìNghiêu Mộ Dã lại quay về biệt viện, Hôm nayhắnhiếm khi rảnh rỗi nên trở về Nghiêu phủmộtchuyến, Nghiêu phu nhân thấy rốt cục con trai của mình cũng chịu về nhà, đương nhiên là khẽ thở dài,nóivớihắn: "Nếu tuổi tácđãkhôngcònnhỏnữathìcũng đến lúc nên an cư lạc nghiệp rồi, cứđisuốtkhôngvề kiểu này, lỡ ngày nào đó cổng sửa sang hướng khác chắc conkhôngbiết đường vào nhà mất.”
Nhưng tâm tình Nghiêu Mộ Dãhiệntạikhôngđược tốt lắm, đối với những lời dạy dỗ của mẹ,hắncũng chỉ nghe thoáng qua. Khi màn đêm dần buông xuống, rốt cục cũngkhôngkiềm chế được, lại chuẩn bị ngựa để ra khỏi phủ.
trênđường trở về biệt viện, nghe thuộc hạ bẩm báo Lụccônươngđãtrở lại, liềnđinhanh đến sân viện của nàng. Nhưng khi đến bên ngoài viện, nhìn thấy bên trong phòng của nàng đènđãtắt, buồn bực suốt cả hôm nay đột nhiên hóa thành lửa giận.
Nhớ trước kia, trong đám hồng nhan tri kỉ mà Nghiêu thiếu kết giao, đương nhiên cũngkhôngthiếu nữ tử thanh cao lãnh đạm, nhưng trước mặthắn,khôngcần biết đối với người khác thanh cao lãnh đạm thế nào, trước mặthắnđều là nhu tình mật ý, dịu dàng săn sóc, sợ bịhắnvắng vẻ hoặc ghét bỏ.
Còn người phụ nữ vùng Tây Bắc này khi ở trước mặthắnđều dịu dàng mềm mại, khôn khéo nhã nhặn, nhưnghắnvẫn nhận thấy được người phụ nữ khác hẳn người khác. Chỉ là nhất thời lạikhôngthểnóiđược là khác ở chỗ nào.
Cho đến giờ phút này,hắnnhìn trong gian phòng tối đen kiahắnmới chợt hiểu ra: Người phụ nữ này dường nhưkhônghề quan tâm đếnhắn!
Lạinóitiếp cho dù trước khi tay nàng ấy bị thương,đãtừng chạm khắckhôngbiết bao nhiêu ngọc kiện, lại chưa từng vì mình mà chạm khắc bất cứ vật dụng nào, thí dụ như ngọc bội. Thử hỏitrênthế gian này, có người congáinào lạikhôngmuốn tặng tín vật đính ước cho tình lang của mình? Nhưng người phụ nữ này lại dường nhưkhônghiểu mấy chuyện trao khăn gửi tình, thêu túi thơm tặng ngọc bội để nhìn vật nhớ người?
Vả lại hôm nay, vốn là ngày hưu mộckhôngcần phải vào triều,hắnvốn định mang nàngđidu thuyềntrênhồ. Nhưngcônàng nàyrõràng biết hôm nay là ngày hưu mộc, lại cố tình chọn hôm nay để ra ngoài tuyển chọn ngọc tượng,đãvậy còn chậm chạpkhôngchịu về, làm cho người người bất mãnkhôngthôi.
Nghiêu thiếu há phải loại người ngồimộtchỗ để chờ đợi người ta về? Sau khi đến đây biết được nàng vẫn chưa chịu trở về,hắntức giận đến mức phất áo bỏđingay lập tức, trong lòngđãquyết tâmsẽlạnh nhạt người phụ nữ này mấy hôm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, sau khi trở về Nghiêu phủ,thìý chí lại lung laykhôngkiên định, cuối cùng cũng phải lên ngựa để trở lại biệt viện, thầm nghĩ: Thôi,khôngthèm chấp nhặt với nữ nhân làm gì, lúc ăn khuyathìám chỉ nhắc nhở vài câu, để sau này nàng chú ýmộtchút.
Ai ngờ đến khi ngoài viện mới nhìn thấy phòng của nàng tối đen như mực, người phụ nữ vô tâmkhôngbiết lí lẽ đóđãngủ từ lúc nào, cơn giận bị dồn nén suốt hôm nay bỗng chốc cháy bừng lên, nhất thờikhôngkềm chế được, sải bướcđivào trong nhà.
Sải những bước dài đến trước giường, nương ánh trăng ngoài phòng có thể nhìn thấy người phụ nữ kiađangsay trong giấc nồng, hơi thở nhịp nhàng đều đặn, giống như trẻ mới sinh. Nghiêu thiếu nhìnmộthồi, mới cúi người xuống bế nàng và cả chăn lên, sải bướcđira khỏi phòng.
Ngọc Châu ngủ cũngkhôngsâu, đột nhiên cảm thấy thân thểnhẹnhàng lay động, giống nhưđangdập dềnhtrênchiếc thuyền con. Tây Bắc thiếu nước, trong đời nàng chỉ đượcđithuyềnmộtlần duy nhất đó chính là dạotrêncon sôngnhỏở quê hương của Kính Đường. Khi đó, thân thể của Kính Đường hơi chuyển biến tốt, thấy nàng bị đè nén ở trong phủ quá lâu, nên nảy ra ý định mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Mà lúc này, nàng phảng phất như thấy mìnhkhôngphải ở kinh thành, màđangđitrênthuyền, cảm nhận được mặt nước hồ mênh mông gợn sóng, mỉm cười nhìn cố nhânđãlâukhônggặp ngồi ở mũi thuyền.
Ánh mặt trờitrênđỉnh đầu dùđangchói chang, nước sông miền Tây Bắc cũng đục ngầu, kém xa vẻ non xanh nước biếc của mặt hồ ở biệt viện kinh thành, nhưng Kính Đườngđangđứng ở mũi thuyền, đầu đội mũ rộng vành, mỉm cười ấm áp, làm cho người có cảm giác nhưđangtắm mình trong gió xuân, hoặcđangthong thả dạo bước dưới hàng bạch dương xanh ngát.
"Châu nhi, mau đến đây, chủ thuyền vừa bắt đượcmộtcon cá lớn, tối nay chúng ta ăn cá nướng nhé?”
Ngọc Châu mỉm cười đưa tay về hướnghắn,nhẹgiọngnói: "Kính Đường, ta rất nhớ chàng..."
Câunóiđó vừa thốt ra, người cũng lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê,trênđỉnh đầu là sao trời giăng chằng chịt như mạng nhện, người lại bị ôm trong vòng tay rộng rãi,đangđirất nhanh...
Nghe câu lẩm bẩm mơ ngủ đó của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã chậm rãi dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn giai nhân vừa mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Màn đêm giăng giăng, ánh sao lập lòekhôngđủ để Ngọc Châu nhìnrõbiểuhiệntrêngương mặt củahắn, nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt của nam nhânđanglấp lánh trong đêm tối, khóe môi mím chặt,khôngbiếtđanggiận dữ hay vui vẻ…
Giờ khắc này, dù buồn ngủ đến đâu cũngđãbay biến sạch, Ngọc Châu biết vừa rồi mình bất chợt gọi tên chữ của chồng cũ là Vương Côn, đồng thời cũngđãrơi vào tai vị quý nhân này, nếu mình bị mắng nhiếc trách mócthìcũngkhôngsao, chỉ sợ câunóiđó lại mang đến họa lớn cho Vương lang….
Nghĩ vậy, Ngọc Châu cũngkhôngđể ý mình bịhắnôm vào trong ngực, giãy dụa muốn đứng dậy.
“Ngoan nào, bằngkhôngnếu ta sẩy tay, nàng lại ngãtrênmặt đất, té bị thương tiếp nữathìphải làm sao?” Giọngnóicủa Nghiêu thiếu lại bình tĩnh lạ thường, hơi dừng chân, rồi lại sải bước về phòng của mình, sau đó đem giai nhân trong ngực đặtnhẹlên giường của mình.
Ngọc Châu đưa tay vén vén chăn, trong lòng thầm nghĩ nên dùng cách nào để khỏa lấp cho qua vấn đề này, hóa giải trận xấu hổ khó xử kia. Nghiêu Mộ Dã lại điềm tĩnh nhưkhôngcó việc gì: "Bình thườngthìthủ lễ, cẩn thận rụt rè, chỉ có lúc ngủ mơ mới dámnóithật!”
Ngọc Châu bịhắntrào phúng quẫn bách,đangmuốn mở miệng giải thích, nhưng đôi môi của nam nhânđãđánh úp lạikhônghề báo trước, hung hăng mãnh liệt che kín môi nàng.
Cả người cũng bị đẩy ngã xuống giường, chỉ mặc chohắngiống như tảng đá lớn, nằm đè lên người mặc tình định đoạt.
Hôm nay nụ hôn củahắnnôn nóng hơn ngày thường rất nhiều, nhưng cũngkhônghề mang theo tức giận, chỉ tham lam quấn quanh cái lưỡi của nàng, nuốt xuống hương thơm ngọt trong miệng nàng, thấp giọngnói: "Nếu nhớ ta, sau cả ngày nay lạiđiđâu mất biệt? Lần sau nếu còn như thế này, đừng trách takhôngđến thăm nàng..."
"Hả?" Dù tâm tư của Ngọc Châu linh động nhạy bén, nhưng nhất thời cũngkhôngđoán được câunóivừa rồi của Nghiêu Thái Úy là có ý gì, chỉ có thể ngây người, cái miệngnhỏkhẽ nhếch, mặc cho Thái úy lại ép môi xuống tiếp tục dây dưa.
Đêm nay, Nghiêu Mộ Dã cũngkhôngthả Ngọc Châu trở về phòng, mà là cùng nàng chung chăn gối ngủ suốtmộtđêm. Tuy rằng lo lắng tay nàngđangbị thương nênkhôngcàn rỡ đến bước cuối cùng, nhưng ôm thân thể thơm mềm trong tay,khôngnhấm nhápmộthaithìđâu còn là đàn ông chân chính!
Chỉ mớimộtđêm này, nhưng Ngọc Châu xem nhưđãhoàn toàn nếm trảisựvất vả của nhũ nương (*),tuy rằng sau khi xong việc Thái Úy rất săn sóc mà mặc yếm vào giúp nàng, nhưng đến sáng sớm khi tỉnh lại, vẫn cứ cảm thấy bầu ngực sữa vừa đau vừa rát, nhất là đỉnh hồng non mềm nào đó.(**)
Thái úy thức dậy thức dậy từ rất sớm, bởi vì chạy về kinh để kịp buổi lâm triều, trời còn chưa sángđãrờiđi, đồng thời cũng tránh cho khi mở mắt nhìn nhua lại lâm vào xấu hổ.
Ngọc Châu tuy rằngđãthức nhưng cũngkhôngvội ngồi dậy, đưa tay lên trán, xoanhẹthái dươngđangđau nhức.
Vốn tưởng rằng loại chuyện dùng thân báo đáp thế này, chỉ cần trong lòngkhôngthẹn với lương tâm,thìđó là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sau khi trải quasựviệc đêm qua Ngọc Châu mới biết được mình vẫn còn quá non nớt, hoàn toànkhôngbiết đượcmộtkhi nam nhânđãra taythìđủ dạng đủ kiểu, nàng có cần suy nghĩ lại, nàng có đối phó nổi với vị Thái Úy như lang như hổ kiakhông?
Bởi vìđangở trong phòng Thái úy, nên Giác nhikhôngđược phép vào hầu hạ, nên sau khi thức giấc, là Cẩm Thư bưng chậu sứ đến để rửa mặt, hầu hạ Lụccônương.
Ngọc Châu trầm lặng rửa mặt, thay y phục xong, lúc ở chải đầu, mới chậm rãi đánh giá bức tranh dàiđangtreotrêntường, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bức trường đồ treo đằng kia có khí chất thanh nhã rất riêng,khôngbiết là danh tác của người nào?"
Cẩm Thư nhìn theo ánh mắt của Lụccônương, khẽ cườinói: "Bêntrênđó có kí tên là Kính Đường,khôngphải là tên chữ của nhị thiếu gia đấy sao! Lão gia trước khiđivề cõi tiên, dựa vào câu thơ "Mộ Dã trường đình kính thu đường" để đặt tên cùng danh tự cho thiếu gia, tranh này là tự tay nhị thiếu gia chấp bút, có phải rất có khí chất đúngkhông?”
Ngọc Châu yên lặng gật gật đầu, thầm nghĩ sao lại trùng hợp đến vậy! Mà đến tận giờ nàngđãhiểu vì sao đêm qua Thái úy đại nhânkhôngthẹn quá thành giận rồi!
(*) nhũ nương= vú nuôi=là người được thuê đến cho trẻ em bú sữa
(**) Khi trẻ con lỡ mút sữa suốt đêmthì… ờ… ngực rát ngực đau
Ta cộng 1* và 2* cho ra kết quả, Ngọc Châu chưa có con nhưngđãcó kinh nghiệm làm nhũ nương vàđãhiểu làm nhũ nương vất vả như thế nào.
Bạn beta: Mỗi khi Thái Úy dỗi, nhũ nương Ngọc Châu vất vả quá….
Ngay cả Giác nhi cũng nhìn thấy nét khiếm khuyết này,khôngkhỏi bật thốt lên: “Chạm trổ kiểu này thô quá.”
Tiểu Ngọc tượng vốn rất kiêu ngạo về thiết kế tỉ mỉ tinh xảo của mình, có thể nhìn thấy nét tự hàoẩnẩnxuấthiệntrênlàn da đen nhẻm của cậu, nhưng khi nghe Giác nhi thốt lên như thế,trêngương mặt đen nhẻm đó của cậu bỗng chốc ửng hồng, dần chuyển sang tím.
Ngọc Châu đương nhiênđãnhận ra Tiểu Ngọc tượngđangquẫn bách,nhẹgiọngnói: "Ngươi học môn mài ngọc này bao lâu rồi?”
Tiểu Ngọc tượngkhôngngờ vị nữ khách lại hỏi câu này, lập tức giống như bị hỏi trúng tim đen, mặt đỏ lên, ấp úngmộtlúcthậtlâu mớinói: "khôngđếnmộtnăm..."
Giác nhi nghe xongkhôngkhỏi trợn to mắt: "khôngđếnmộtnăm lại dám ra nhận việctrênđường? Sư phụ của ngươi sao lạikhôngquản thúc ngươi như thế?thậtsựlàkhôngsợ tay nghề vụng về, làm hỏng ngọc liêu của người khác hay sao?”
Tiểu Ngọc tượng dùng cánh tay lau mồ hôi trán,nhỏgiọngnói: "Nếu nhị vị tiểu thưkhônghài lòng, có thể tìm thợ thủ công khác mài, ta chỉ thu chút tiền, chỉ mười văn tiền thôi... Sư phụ ta bị bệnh,khôngthể đứng dậy,đãmộtngàykhôngđược ăn cơm. Ta thu mười văn tiền này để mua chén cháo cho ông ấy ăn tạm....”
Bình thường tạo hình ngọc phẩm, ít nhất phải nửa lượng bạc để trả công. Mười văn tiền này cũng quá rẻ rồi, dù saođinữa ngọc trâm này sau khi được chạm khắc lạithìcũng khá đẹp, nếu sau này lại tìmmộtngọc tượng tay nghề tinh sảo chạm giũa thêm chút hoa vănthìcũng thuộc vào hàng cao cấp. Tiểu Ngọc tượngnóinhư vậy cũng coi như phúc hậu.
Ngọc Châu lặng lẽ ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Sư phụ ngươihiệntại ở nơi nào?"
thìra sư phụ của Tiểu Ngọc tượng này là người ở Thông Châu, sư phụ củahắnnghenóikinh thành có cuộc thi chạm ngọc, nên dẫnhắnvừađivừa mở quán để buôn bán tìm lộ phí đến kinh thành, định đến đây để quan sát cuộc thi học hỏi thêm kinh nghiệm.khôngngờ sư phụ của cậu bé nafyt uổi tácđãcao, trước khi đến kinh thành dínhmộttrận mưa, sau đó là sốt caokhônglùi, ho khankhôngngừng, và đến hôm nay gần nhưđãnằm liệt giườngkhôngdậy nổi.
Bởi vì mời đại phu đến mấy lần nên tiền bạc dành dụmđãtiêu xài hết, Tiểu Ngọc tượng bất đắc dĩ phải tự mình ra chợ xem có ai thuê làm gìkhôngđể lấy tiền lo cái ăn, may mắn hơn nữa là để chữa bệnh cho sư phụ.
Ngọc Châu nghe xong lờinóicủa Tiểu Ngọc tượng,nhẹgiọngnói: "Nếu bảo ngươi bán mình làm người hầu để trị bệnh cho sư phụ ngươi, ngươi có đồng ý haykhông?”
Tiểu Ngọc tượng vừa nghe, trợn tròn mắt, yên lặng suy nghĩmộthồi, lập tức quỳ rạptrênmặt đấtnói: "Nếu tiểu thư có thể chữa cho sư phụ ta khỏi bệnh, và mang ông ấy về quê, Thường Mãn nguyện ý bán mình vào phủ,khônglấymộtxu…”
Ngọc Châu chậm rãi vén lụa mỏngtrênđầu của mình lên cười nhìn Tiểu Ngọc tượngnói: "Tuổi tuynhỏ, lại hiểu chữ "Nghĩa" đúng là hiếm có... Ta cũngkhôngcần ngươi bán mình làm người ở, chỉ cần ngươi giúp ta làm chút việc nặngđãđủ..."
Nhưngkhôngthấy Thường Mãn trả lời, nhìn lại mới pháthiệncậu ấyđanghá hốc mồm ngây người nhìn tiên nữ đột nhiên xuấthiệntrước mặt mình….
Khi Ngọc Châu bảo Giác nhi mang theo bạc nhờ thị vệ của Nghiêu gia tìm lang trung cùng nha hoànđichăm sóc sư phụ của Thường Mãn, mang Thường Mãn trở về biệt việnthìđãsắp hoàng hôn.
Khi nàng rửa mặt, thay đổi y phục thường ngàythìGiác nhi vẫn còn bất mãn: “Nếu Lụccônương muốn tìm người đắc lực để giúp đỡ, sao lạikhôngchọn những ngọc tưởng trẻ tuổi mạnh khỏe khác lạiđichọnmộtthằng nhóc gầy còm đó?hắntuy rằng đáng thương, nhưng chúng ta giúphắnmộtsố tiền qua cơn khó khăn là được,thậtsựkhôngcần manghắnvề... Có cần ngày mai Giác nhi đến đó tìmmộtngọc tượng trẻ tuổi mạnh khỏe hơnkhông?”
Ngọc Châu vừa chải đầu vừa cười khẽ: "Bất mãn đến vậy à? Bởi vìhắnkhôngphải là chàng trai trẻ tuấn tú đẹp trai, nênđãlàm Giác nhikhôngvui?"
Giác nhi bị Lụccônương trêu chọc, khuôn mặtnhỏnhắn lập tức ửng đỏ: "Lụccônương, tại saocônương lại cười em, Giác nhikhôngmuốn lấy chồng đâu, Giác nhi chỉ muốn hầu bên cạnhcônương mãi thôi…”
Sau khi đùa cợtmộtphen, Ngọc Châu mớinói: "hắnchỉ mới học đượcmộtnăm tay nghề, nhưng kiến thức cơ bản về khai thạch lại cực kì vững chắc, có thể thấy được làmộtngười có tư chất thiên phú. Hơn nữahắncó thểkhôngrờikhôngxa khi sư phụ của mình bị bệnh, tấm lòng đó đúng là hiếm có… Khắc ngọcthìdễ, nhưng để khắc tâm khắc dạ con người, rất khó khăn!”
Giác nhi thực ra cũngkhônghiểu lắm về lờinóicủa Lụccônương, nhưng thấy nàng rất vừa ý Tiểu Ngọc tượng này, vì thế cũngkhôngnóithêm gì nữa. Chỉ chải lại mái tóc giúp nàng, rồi búi lên, sau đó lại nghĩ tớimộtchuyện,nhỏgiọngnói: "Ban nãy lúc emđimúc nước, có nghe Cẩm Thưcônươngnói, chiều nay Nghiêu Thái úy có đến biệt viện, nhưng thấy Lụccônương còn chưa về, dường như rấtkhôngvuiđãbỏđingay lập tức... Cẩm Thư nhờ em nhắn lời với tiểu thư, sau này nếu có chuyện cần ra ngoài, tốt nhất nên nhanh chóng quay về phủ, tránh việc Thái Úy đại nhân có việc cần lại tìm ngườikhôngđược..."
Ngọc Châu xoay mặt lại nhìn Giác nhi: "Em trả lời thế nào?"
Giác nhi cau mày lẩm bẩm: “Hình như em lạinóisai nữa rồi, nghe Cẩm Thưnóinhư vậy, nhất thời giận quákhôngkiềm chế được, nênđãchỉ vào mũi nàng tanói: Tiểu thư nhà ta đâu phải thị thiếp của Thái úy, sao phải chờ đợi ở trong nhà để chờ người ta gọi đến hầu hạ... Lụccônương, có khi nào nàng ấy mách lẻo chuyện này với Thái Úykhông?”
Ngọc Châuđãsớm dự đoán được câu trả lời với tính tình đó của Giác nhi, chỉ an ủi vỗ vỗ tay của nàngnói: "Emnóilàsựthật, sao phải sợ người ta mách lẻo? Sau khi kết thúc trận tranh tài lần này, ta làm xong việc ở kinh thành, chúng tasẽlập tức quay trở về Tây Bắc, ở trong chính ngôi nhà của mình,khôngcần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nhưnghiệntại chúng tađãở dưới mái hiên nhà người ta, có đôi khi phải nhẫn nạimộthai em à.”
Vì thế chủ tớ hai người tán gẫumộtlúc, ăn cơm tối xong, Giác nhi lại giúp Lụccônương đổi thuốc ở cánh tay, liền hầu hạ tiểu thư lên giường nghỉ ngơi.
Khi trời sập tốithìNghiêu Mộ Dã lại quay về biệt viện, Hôm nayhắnhiếm khi rảnh rỗi nên trở về Nghiêu phủmộtchuyến, Nghiêu phu nhân thấy rốt cục con trai của mình cũng chịu về nhà, đương nhiên là khẽ thở dài,nóivớihắn: "Nếu tuổi tácđãkhôngcònnhỏnữathìcũng đến lúc nên an cư lạc nghiệp rồi, cứđisuốtkhôngvề kiểu này, lỡ ngày nào đó cổng sửa sang hướng khác chắc conkhôngbiết đường vào nhà mất.”
Nhưng tâm tình Nghiêu Mộ Dãhiệntạikhôngđược tốt lắm, đối với những lời dạy dỗ của mẹ,hắncũng chỉ nghe thoáng qua. Khi màn đêm dần buông xuống, rốt cục cũngkhôngkiềm chế được, lại chuẩn bị ngựa để ra khỏi phủ.
trênđường trở về biệt viện, nghe thuộc hạ bẩm báo Lụccônươngđãtrở lại, liềnđinhanh đến sân viện của nàng. Nhưng khi đến bên ngoài viện, nhìn thấy bên trong phòng của nàng đènđãtắt, buồn bực suốt cả hôm nay đột nhiên hóa thành lửa giận.
Nhớ trước kia, trong đám hồng nhan tri kỉ mà Nghiêu thiếu kết giao, đương nhiên cũngkhôngthiếu nữ tử thanh cao lãnh đạm, nhưng trước mặthắn,khôngcần biết đối với người khác thanh cao lãnh đạm thế nào, trước mặthắnđều là nhu tình mật ý, dịu dàng săn sóc, sợ bịhắnvắng vẻ hoặc ghét bỏ.
Còn người phụ nữ vùng Tây Bắc này khi ở trước mặthắnđều dịu dàng mềm mại, khôn khéo nhã nhặn, nhưnghắnvẫn nhận thấy được người phụ nữ khác hẳn người khác. Chỉ là nhất thời lạikhôngthểnóiđược là khác ở chỗ nào.
Cho đến giờ phút này,hắnnhìn trong gian phòng tối đen kiahắnmới chợt hiểu ra: Người phụ nữ này dường nhưkhônghề quan tâm đếnhắn!
Lạinóitiếp cho dù trước khi tay nàng ấy bị thương,đãtừng chạm khắckhôngbiết bao nhiêu ngọc kiện, lại chưa từng vì mình mà chạm khắc bất cứ vật dụng nào, thí dụ như ngọc bội. Thử hỏitrênthế gian này, có người congáinào lạikhôngmuốn tặng tín vật đính ước cho tình lang của mình? Nhưng người phụ nữ này lại dường nhưkhônghiểu mấy chuyện trao khăn gửi tình, thêu túi thơm tặng ngọc bội để nhìn vật nhớ người?
Vả lại hôm nay, vốn là ngày hưu mộckhôngcần phải vào triều,hắnvốn định mang nàngđidu thuyềntrênhồ. Nhưngcônàng nàyrõràng biết hôm nay là ngày hưu mộc, lại cố tình chọn hôm nay để ra ngoài tuyển chọn ngọc tượng,đãvậy còn chậm chạpkhôngchịu về, làm cho người người bất mãnkhôngthôi.
Nghiêu thiếu há phải loại người ngồimộtchỗ để chờ đợi người ta về? Sau khi đến đây biết được nàng vẫn chưa chịu trở về,hắntức giận đến mức phất áo bỏđingay lập tức, trong lòngđãquyết tâmsẽlạnh nhạt người phụ nữ này mấy hôm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, sau khi trở về Nghiêu phủ,thìý chí lại lung laykhôngkiên định, cuối cùng cũng phải lên ngựa để trở lại biệt viện, thầm nghĩ: Thôi,khôngthèm chấp nhặt với nữ nhân làm gì, lúc ăn khuyathìám chỉ nhắc nhở vài câu, để sau này nàng chú ýmộtchút.
Ai ngờ đến khi ngoài viện mới nhìn thấy phòng của nàng tối đen như mực, người phụ nữ vô tâmkhôngbiết lí lẽ đóđãngủ từ lúc nào, cơn giận bị dồn nén suốt hôm nay bỗng chốc cháy bừng lên, nhất thờikhôngkềm chế được, sải bướcđivào trong nhà.
Sải những bước dài đến trước giường, nương ánh trăng ngoài phòng có thể nhìn thấy người phụ nữ kiađangsay trong giấc nồng, hơi thở nhịp nhàng đều đặn, giống như trẻ mới sinh. Nghiêu thiếu nhìnmộthồi, mới cúi người xuống bế nàng và cả chăn lên, sải bướcđira khỏi phòng.
Ngọc Châu ngủ cũngkhôngsâu, đột nhiên cảm thấy thân thểnhẹnhàng lay động, giống nhưđangdập dềnhtrênchiếc thuyền con. Tây Bắc thiếu nước, trong đời nàng chỉ đượcđithuyềnmộtlần duy nhất đó chính là dạotrêncon sôngnhỏở quê hương của Kính Đường. Khi đó, thân thể của Kính Đường hơi chuyển biến tốt, thấy nàng bị đè nén ở trong phủ quá lâu, nên nảy ra ý định mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Mà lúc này, nàng phảng phất như thấy mìnhkhôngphải ở kinh thành, màđangđitrênthuyền, cảm nhận được mặt nước hồ mênh mông gợn sóng, mỉm cười nhìn cố nhânđãlâukhônggặp ngồi ở mũi thuyền.
Ánh mặt trờitrênđỉnh đầu dùđangchói chang, nước sông miền Tây Bắc cũng đục ngầu, kém xa vẻ non xanh nước biếc của mặt hồ ở biệt viện kinh thành, nhưng Kính Đườngđangđứng ở mũi thuyền, đầu đội mũ rộng vành, mỉm cười ấm áp, làm cho người có cảm giác nhưđangtắm mình trong gió xuân, hoặcđangthong thả dạo bước dưới hàng bạch dương xanh ngát.
"Châu nhi, mau đến đây, chủ thuyền vừa bắt đượcmộtcon cá lớn, tối nay chúng ta ăn cá nướng nhé?”
Ngọc Châu mỉm cười đưa tay về hướnghắn,nhẹgiọngnói: "Kính Đường, ta rất nhớ chàng..."
Câunóiđó vừa thốt ra, người cũng lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê,trênđỉnh đầu là sao trời giăng chằng chịt như mạng nhện, người lại bị ôm trong vòng tay rộng rãi,đangđirất nhanh...
Nghe câu lẩm bẩm mơ ngủ đó của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã chậm rãi dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn giai nhân vừa mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Màn đêm giăng giăng, ánh sao lập lòekhôngđủ để Ngọc Châu nhìnrõbiểuhiệntrêngương mặt củahắn, nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt của nam nhânđanglấp lánh trong đêm tối, khóe môi mím chặt,khôngbiếtđanggiận dữ hay vui vẻ…
Giờ khắc này, dù buồn ngủ đến đâu cũngđãbay biến sạch, Ngọc Châu biết vừa rồi mình bất chợt gọi tên chữ của chồng cũ là Vương Côn, đồng thời cũngđãrơi vào tai vị quý nhân này, nếu mình bị mắng nhiếc trách mócthìcũngkhôngsao, chỉ sợ câunóiđó lại mang đến họa lớn cho Vương lang….
Nghĩ vậy, Ngọc Châu cũngkhôngđể ý mình bịhắnôm vào trong ngực, giãy dụa muốn đứng dậy.
“Ngoan nào, bằngkhôngnếu ta sẩy tay, nàng lại ngãtrênmặt đất, té bị thương tiếp nữathìphải làm sao?” Giọngnóicủa Nghiêu thiếu lại bình tĩnh lạ thường, hơi dừng chân, rồi lại sải bước về phòng của mình, sau đó đem giai nhân trong ngực đặtnhẹlên giường của mình.
Ngọc Châu đưa tay vén vén chăn, trong lòng thầm nghĩ nên dùng cách nào để khỏa lấp cho qua vấn đề này, hóa giải trận xấu hổ khó xử kia. Nghiêu Mộ Dã lại điềm tĩnh nhưkhôngcó việc gì: "Bình thườngthìthủ lễ, cẩn thận rụt rè, chỉ có lúc ngủ mơ mới dámnóithật!”
Ngọc Châu bịhắntrào phúng quẫn bách,đangmuốn mở miệng giải thích, nhưng đôi môi của nam nhânđãđánh úp lạikhônghề báo trước, hung hăng mãnh liệt che kín môi nàng.
Cả người cũng bị đẩy ngã xuống giường, chỉ mặc chohắngiống như tảng đá lớn, nằm đè lên người mặc tình định đoạt.
Hôm nay nụ hôn củahắnnôn nóng hơn ngày thường rất nhiều, nhưng cũngkhônghề mang theo tức giận, chỉ tham lam quấn quanh cái lưỡi của nàng, nuốt xuống hương thơm ngọt trong miệng nàng, thấp giọngnói: "Nếu nhớ ta, sau cả ngày nay lạiđiđâu mất biệt? Lần sau nếu còn như thế này, đừng trách takhôngđến thăm nàng..."
"Hả?" Dù tâm tư của Ngọc Châu linh động nhạy bén, nhưng nhất thời cũngkhôngđoán được câunóivừa rồi của Nghiêu Thái Úy là có ý gì, chỉ có thể ngây người, cái miệngnhỏkhẽ nhếch, mặc cho Thái úy lại ép môi xuống tiếp tục dây dưa.
Đêm nay, Nghiêu Mộ Dã cũngkhôngthả Ngọc Châu trở về phòng, mà là cùng nàng chung chăn gối ngủ suốtmộtđêm. Tuy rằng lo lắng tay nàngđangbị thương nênkhôngcàn rỡ đến bước cuối cùng, nhưng ôm thân thể thơm mềm trong tay,khôngnhấm nhápmộthaithìđâu còn là đàn ông chân chính!
Chỉ mớimộtđêm này, nhưng Ngọc Châu xem nhưđãhoàn toàn nếm trảisựvất vả của nhũ nương (*),tuy rằng sau khi xong việc Thái Úy rất săn sóc mà mặc yếm vào giúp nàng, nhưng đến sáng sớm khi tỉnh lại, vẫn cứ cảm thấy bầu ngực sữa vừa đau vừa rát, nhất là đỉnh hồng non mềm nào đó.(**)
Thái úy thức dậy thức dậy từ rất sớm, bởi vì chạy về kinh để kịp buổi lâm triều, trời còn chưa sángđãrờiđi, đồng thời cũng tránh cho khi mở mắt nhìn nhua lại lâm vào xấu hổ.
Ngọc Châu tuy rằngđãthức nhưng cũngkhôngvội ngồi dậy, đưa tay lên trán, xoanhẹthái dươngđangđau nhức.
Vốn tưởng rằng loại chuyện dùng thân báo đáp thế này, chỉ cần trong lòngkhôngthẹn với lương tâm,thìđó là chuyện dễ dàng nhất, nhưng sau khi trải quasựviệc đêm qua Ngọc Châu mới biết được mình vẫn còn quá non nớt, hoàn toànkhôngbiết đượcmộtkhi nam nhânđãra taythìđủ dạng đủ kiểu, nàng có cần suy nghĩ lại, nàng có đối phó nổi với vị Thái Úy như lang như hổ kiakhông?
Bởi vìđangở trong phòng Thái úy, nên Giác nhikhôngđược phép vào hầu hạ, nên sau khi thức giấc, là Cẩm Thư bưng chậu sứ đến để rửa mặt, hầu hạ Lụccônương.
Ngọc Châu trầm lặng rửa mặt, thay y phục xong, lúc ở chải đầu, mới chậm rãi đánh giá bức tranh dàiđangtreotrêntường, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bức trường đồ treo đằng kia có khí chất thanh nhã rất riêng,khôngbiết là danh tác của người nào?"
Cẩm Thư nhìn theo ánh mắt của Lụccônương, khẽ cườinói: "Bêntrênđó có kí tên là Kính Đường,khôngphải là tên chữ của nhị thiếu gia đấy sao! Lão gia trước khiđivề cõi tiên, dựa vào câu thơ "Mộ Dã trường đình kính thu đường" để đặt tên cùng danh tự cho thiếu gia, tranh này là tự tay nhị thiếu gia chấp bút, có phải rất có khí chất đúngkhông?”
Ngọc Châu yên lặng gật gật đầu, thầm nghĩ sao lại trùng hợp đến vậy! Mà đến tận giờ nàngđãhiểu vì sao đêm qua Thái úy đại nhânkhôngthẹn quá thành giận rồi!
(*) nhũ nương= vú nuôi=là người được thuê đến cho trẻ em bú sữa
(**) Khi trẻ con lỡ mút sữa suốt đêmthì… ờ… ngực rát ngực đau
Ta cộng 1* và 2* cho ra kết quả, Ngọc Châu chưa có con nhưngđãcó kinh nghiệm làm nhũ nương vàđãhiểu làm nhũ nương vất vả như thế nào.
Bạn beta: Mỗi khi Thái Úy dỗi, nhũ nương Ngọc Châu vất vả quá….