Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Giác nhi nào chịu để mặc cho Lục tiểu thư ởmộtmình với Nghiêu Thái úy? Nhưng thị vệ cao lớn vạm vỡ lạikhôngcho phép nàng mở miệng cự tuyệt, thấy Giác nhikhôngchịuđi, liền đưa tay xách lấy cổ áo tiểu nha hoàn, chỉ vài bướcđãbị đưa ra ngoài viện.
Ngọc Châu hoàn toànkhôngngờ Nghiêu thiếusẽđối xử vô lễ với khách nhân như vậy, nàng mang giày xong,đangđịnhđitheo ra ngoài, lại bị Nghiêu thiếu vừa mới quay về chỗ ngồi dùng chân ngángnhẹmộtcái. Nàng mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngã nhào vào lòng Nghiêu thiếu.
"Lục tiểu thư thân thể mảnh mai,điđường luônkhôngvững thường xuyên bị ngã, thực khiến người takhôngthể nào yên lòng, chỉ hậnkhôngthể ở bên cạnh để bảo vệ tiểu thư mọi nơi mọi lúc!”
“Lần này tiểu thư vào kinh, hình như làđãquyết chí nổi danh, trọng chấn uy danh vang dội của Viên đại sư. Nhưng nay tiểu thưđangsống nhờ tại Tiêu gia, mà bây giờ Tiêu gia cũngđangcó vẻ thất thế,khôngthể dựa vào. Còn Ôn tướng quân, lạiđangsắp cưới ái nữ của Thánh thượng, trong khoảng thời gian nàykhôngthể quan tâm chăm sóc cho tiểu thư. Tại hạ nguyện ý trợ giúp tiểu thư, đóng gópmộtphần công sức, chỉ làkhôngbiết tiểu thư có bằng lòng cho tại hạ cơ hội nàykhông?”
Câunóivừa thốt ra vớimộtcôgáinhư thế củahắnnhưđangtuyên bố làhắnchỉ muốn cùng nàng vui vầy cá nước, lén tính chuyện gió trăng, nhưng tuyệt đốikhôngcó ý định cưới gả. Nếu như câunóinày để cáccôgáitrong trấnnhỏthuộc vùng Tây Bắc bảo thủ nghe được, e làsẽbị kinh sợ đến mức khóc rống mắng to.
Ngọc Châu hítmộthơithậtsâu, bình tĩnhnói: "Lâu nay thường nghe Thái úy xửsựthoát tục,khôngthích ràng buộc bởi hôn nhân của thế tục. Bây giờ xem ra điều đó quả thực hoàn toàn chính xác. Nhưng Ngọc Châu cũng như bao nhiêu nữ nhân khác, tuyđãbị nhà chồng ruồng bỏ, nhưng lòng cũng mong tìm được bóng tùng quân để chở che. Lần này vào kinh cũng vì muốn tìm đượcmộtvị tướng công thích hợp, e là tương lai của Ngọc Châuthậtsựtương phản với ý nguyện của Thái úy, mong Thái úy thứ lỗi..."
Nghiêu Mộ Dã vươn tay gỡ cánh hoa vươngtrênmái tóc của Ngọc Châu, đặt ở dưới mũi hịt vàomộthơithậtnhẹ, môi mỏng cong cong: “Vừa nãy tại hạ có nghe tiểu thư đàm đạo với mẫu thân của tại hạ, nhưng cáchnóihình nhưkhônghề quan tâm chút nào đến danh tiết của mình. Trình bày rất chi tiết về cuộc nhân duyênđãqua,đãkhiến tại hạ nghe màkhôngkhỏi sinh ra ảo giác, cảm thấy dường như tiểu thưkhôngcó lòng muốn tái giá, chỉ hậnkhôngthể bôi đen thanh danh của mình càng xấu càng tốt, mong sao có thể cự tuyệt hết mọi mối nhân duyên sắp đến với mình… Vì vậy tại hạkhôngdám nghịch ý giai nhân, chỉ mong tiểu thư rủ lòng thương, cùng tại hạ kết giaomộtlần. Nhưng bây giờ tiểu thư lại nghiêm giọngnóivới tại hạ rằng bản thân tiểu thư chỉ hậnkhôngthể gảđi,thậtkhiến tại hạ bàng hoàng,khôngbiết lời nào mới thựcsựlà tiếng lòng của tiểu thư?”
Xem ra lúc mình và Nghiêu phu nhân trò chuyện với nhau, vị Thái úy đại nhân nàyđãnúp trong bụi hoa dự thínhđãlâu rồi.
Ngọc Châu ngầm thở dài trong lòng, nhìn khuôn mặt tuấn tú củahắn, mặc dùđangmỉm cười, nhưng lông mày khóe mắt đều mang theo nỗi tức giậnkhôngchút nào che giấu.
mộtngười phụ nữ bị chồng bỏ như nàng, vậy mà lạikhôngcó ý muốn vào Nghiêu gia danh chấn thiên hạ làm thiếp, quả thực là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất! Nếu nàng là Thái úy đại nhân, liên tục bị người ta quét sạch thể diện như thế, chẳng phải cũngsẽmuốn nổi trận lôi đình với kẻ đó hay sao?
Trong lòng nàng biếtrõ, vị Thái úy đứng trước mắt nàykhôngphải là lưu manh vô lại nơi đầu đường xó chợ trong trấnnhỏTây Bắc, màhắn, ở nơi kinh thành này, chính là người có quyền thế ngập trời thậm chí cả hoàng đế cũngkhôngbằng, chỉ cần có chút vô ýkhôngcẩn thận vớihắn, e rằng khó mà chống đỡ nổi cơn cuồng phong kia. Chỉ là nàngthậtkhôngtài nào hiểu được, trước đây mìnhđãtừng cự tuyệthắnrồi, sao bây giờhắnvẫn còn muốn ôn lại kỷ niệm xưa?
Nhưng nếu xem tình hình trước mắt,thìhắngiống nhưmộtcon mèo conđangbỡn cợt con chuột nhắt dưới móng vuốt sắc bén của mình, cũngkhôngvội nuốt trọn vào bụng, mà đối với mình vẫn còn vài phần lễ nghi.
mộtkhiđãnhư vậy, nàng nhất quyếtkhôngthể kích thích chút nhẫn nại cuối cùng còn sót lại củahắn, đẩy chính bản thân mình vào ngõ cụt. Ngược lại, nàng phải tận lực trì hoãn trướcđãrồi mới tính tiếp được.