Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-153
Chương 153
Edit: Kir
Thấy tẩu tẩu nhìn về phía quần mình một cách quái dị, Nghiêu Xu Đình cũng chậm chạp phát hiện ra bản thân đã ăn mặc kỳ quặc như thế, chỉ có thể giải thích: “Trước khi ngủ có tắm qua… nhất thời mặc ngược mà không để ý.”
Ngọc Châu thì lại lo lắng sờ sờ đầu nàng ấy, nói: “Khó chịu chỗ nào? Ngủ một giấc rồi có thấy đỡ hơn không?”
Lúc nói chuyện, nàng kéo tay Nghiêu Xu Đình đi vào bên trong khuê phòng.
Phòng ngủ của Nghiêu Xu Đình bài trí theo kiểu dáng khuê phòng nữ nhi đang thịnh hành của Đại Ngụy. Trên gia cụ gỗ đàn hương vàng có khắc hoa văn đẹp đẽ phức tạp, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Trên chiếc giường treo rèm che màu xanh nhạt, gối đệm có hơi ngổn ngang, cũng không biết một cô nương như Nghiêu Xu Đình mà làm sao lúc ngủ lại lăn lộn ra được thế.
Sau khi Nghiêu Xu Đình theo tẩu tẩu đi vào trong phòng thì bình tĩnh hơn một chút, mời tẩu tẩu ngồi, nàng ấy đi rót cho tẩu tẩu một chung trà.
“Thị nữ trong phòng muội đâu, sao chẳng có bóng người nào cả vậy?” Ngọc Châu nhìn nàng ấy tự rót nước, không khỏi mở miệng hỏi.
Nghiêu Xu Đình vén lại lọn tóc rối bên mang tai, nói: “Gần đây… ngủ không được sâu. Nghe được một chút âm thanh của đám thị nữ chờ ở bên ngoài phòng cũng bị tỉnh giấc nên dứt khoát bớt việc cho bọn họ, không cần phải chờ ở gian ngoài nữa.”
Nghe cô em chồng nói xong, Ngọc Châu lại thật sự có chút đồng cảm như chính mình cũng bị. Sau khi nàng vào Nghiêu phủ, thực ra thứ không thể thích ứng nhất chính là cảm giác khó chịu khi bị cả đám vờn quanh này. Ban ngày thì còn đỡ, nhất là đến ban đêm, sau đêm tân hôn của nàng và Nghiêu Mộ Dã, khi phát hiện thị nữ Hoàn Thúy ngủ ở ngay gian ngoài của phòng tân hôn, chỉ cách một tấm mành gấm với nội thất thì mặt nàng nóng rực lên đến độ muốn nổ tung.
Cứ như vậy thì chẳng phải là âm thanh trong nội thất đều bị thị nữ nghe hết cả?
Nhưng lén nói với Nghiêu Mộ Dã thì hắn thực sự chẳng để tâm, chỉ nói trong nội thất của phủ trạch nào chẳng có một hai nha hoàn thông phòng? Để người ở gần hầu hạ mới tiện.
Nhưng mà Ngọc Châu thực sự không chịu nổi như vậy. Ngày hôm sau nghĩ tới có người ngủ ở ngay bên kia vách ngăn, nghe được rõ ràng mọi động tĩnh trong phòng thì cả người đều cứng đờ.
Nghiêu Mộ Dã trêu chọc hồi lâu cũng chưa thấy nàng có hứng, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải kêu nha hoàn ở gian ngoài tránh đi, sau này ban đêm không cần lại đây hầu hạ trong phòng nữa, lúc này Ngọc Châu mới có thể thả lỏng được.
Tuy là sau này trong những buổi tiệc trà tụ họp nhỏ của các nhóm quý phụ, nàng biết được nha hoàn hầu phòng thật sự giống như một chén trà, cái bô được chuẩn bị trong quý phủ vậy. Thậm chí có phủ trạch, khi nam nữ chủ nhân vui vẻ thì nha hoàn hầu phòng có thể còn tham dự vào để tăng hứng thú.
Nhưng Ngọc Châu thật sự dùng cả đời cũng chẳng thích ứng nổi cái phong tục này của kinh thành! Tưởng tượng một chút thôi đã có chút sởn cả tóc gáy. Thật sự không dám nghĩ tới nếu ngày nào đó Nghiêu Mộ Dã học theo nhóm thế gia ở kinh thành cái trò này thì phải biết làm sao đây?
Nếu đã đồng cảm như thế, vậy thì Ngọc Châu là tẩu tẩu cũng hiểu được cho cái tật xấu ngủ nông kì quái của Nghiêu Xu Đình.
Thấy nàng ấy không có vấn đề gì, Ngọc Châu nói mấy câu, hỏi một chút ấn tượng của nàng với các vị công tử hôm nay gặp được.
Nghiêu Xu Đình nhìn ra cánh cửa sổ đã mở một nửa kia, đi tới mở rộng ra hơn chút, lại nhìn ra ngoài rồi mới xoay người thấp giọng nói với Ngọc Châu: “Tẩu tẩu, ta không muốn lập gia đình.”
Ngọc Châu cũng đã từng nói lời này. Khi đó nàng thật sự cho rằng bản thân đã nắm chắc nửa đời sau của mình, nhưng tiếc là trời không chiều lòng người. Mà hiện tại bản thân còn gả vào trong một gia đình vốn không có khả năng gả vào nhất trong thiên hạ.
Cho nên nàng lấy thân phận của một người từng trải, hơi mang theo bất đắc dĩ mà nghe những lời ấu trĩ của Nghiêu Xu Đình. “Đình nhi, muội phải biết rằng điều này hoàn toàn chẳng phải do chính muội quyết định. Chỉ riêng cửa ải ở chỗ ca ca muội thôi là muội đã không qua được rồi. Nhưng mà sao muội lại nói như thế?”
Nghiêu Xu Đình nghẹn đỏ mặt, quaa mất một lúc lâu sau mới nói: “Nếu ta đã không còn là tấm thân hoàn bích, gả đi ra ngoài chẳng phải là làm mất mặt Nghiêu gia sao?”
Ngọc Châu hoàn toàn không nghĩ tới một lần thăm bệnh lại khai quật ra được chuyện bí mật riêng tư như thế của cô em chồng, thật là có chút như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhíu mày hỏi: “Đây… Đây là chuyện lúc nào, là Thất thiếu của Bạch gia kia à?”
Mặt Nghiêu tiểu thư đỏ lên, dường như có chút áy náy, rồi lại gật đầu dứt khoát như tráng sĩ quyết chặt đứt tay mà nói: “Đúng… Nhưng tẩu tẩu, việc này tẩu đừng có nói với ca ca và mẫu thân. Tóm lại là chuyện đã qua rồi. Hiện giờ hắn đã có người tốt hợp đôi, không nên nhắc lại chuyện cũ…”
Ngọc Châu thật sự muốn để cho dân phong của Tây Bắc cẩn thận quét qua toàn bộ cái kinh thành không đứng đắn này!
“Đình nhi, vậy sao muội không nói sớm. Không phải trước kia hai bọn muội đều nói chưa từng làm chuyện quá giới hạn à? Chứ không thì chắc chắn là ca ca muội sẽ không để muội và hắn ta…”
Nghiêu Xu Đình có chút hoảng loạn, nuốt nước miếng nói: “Loại chuyện này… Sao có thể nói rõ ràng với ca ca được chứ. Dù sao cũng đều là chuyện cũ, tóm lại chính là một thời hồ đồ mà thôi… Hơn nữa… Dù ca ca để ta và hắn tiến tới thì hiện tại ta cũng không muốn. Tại sao nữ nhi nhất định phải xuất giá… Chẳng lẽ không thể tự mình sống cả đời sao? Lúc trước ca ca không muốn cưới, mẫu thân bèn mặc kệ huynh ấy. Tới lượt ta, lại làm như Nghiêu gia không nuôi nổi ta mà nóng lòng đuổi đi… Chẳng lẽ muốn ta tới nhà chồng, bị trượng phu phát hiện tấm thân không còn trong trắng… Rồi ngược đãi ta đủ điều thì mới hài lòng sao?” Nói đến đây, Nghiêu Xu Đình chìm trong đau khổ, khóc lóc nức nở.
Ngọc Châu cảm thấy dựa vào tiêu chuẩn khắc nghiệt như vậy, nàng nghĩ chắc là hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành đều bị nhà chồng ngược đãi đến chết rồi.
Có điều nhìn lại đại đa số nữ tử đều sống thoải mái vui vẻ, nhất là nhóm người tình cũ của Thái úy đại nhân nhà nàng có vẻ đều gả rất tốt, Ngọc Châu liền cảm thấy cô em chồng thật sự là lo lắng quá rồi. Hẳn là đám nữ tử lén vụng trộm hẹn hò trước khi cưới này đã có biện pháp để giấu giếm.
Ngọc Châu thật sự có chút hối hận vì đã tới thăm Nghiêu Xu Đình, kết quả nghe được cái bí mật riêng tư khiến người suy sụp này, lại không thể nói lung tung với Thái úy, bằng không với tính tình của Nghiêu Mộ Dã thì đương nhiên sẽ tóm tên Bạch Thất lang kia tới đánh cho tơi tả. Mà đây rốt cuộc là chuyện tổn hại đến mặt mũi nữ nhi, nếu cứ thế để Nghiêu Xu Đình gả vào Bạch gia, làm bạn với ‘ngựa gầy’ Dương Châu kia thì ngay cả Ngọc Châu nghĩ tới còn phát giận, nên tuyệt đối không thể nói ra.
Kết quả Nghiêu Xu Đình nói ra bí mật trong lòng thì cả người trở nên nhẹ nhàng hơn chút, dường như không có việc gì mà thảo luận với Ngọc Châu chuyện mấy ngày nữa đi hành cung Kinh Tây tránh nóng ngắm hoa cùng các phi tần trong cung. Nàng ấy năn nỉ tẩu tẩu làm giúp một đôi bông tai hoa quế nhỏ rũ xuống tinh xảo để phối với cái váy ngũ sắc mới may.
Thế nhưng sau khi đi ra khỏi viện của cô em chồng, Ngọc Châu lại thấy có chút ưu thương, hơi hơi cảm thán một tiếng, cảm thấy trách nhiệm của tẩu tẩu thật sự nặng nề đến có chút gánh không nổi.
Hiện tại nàng mới phát giác ra cô em chồng luôn luôn ngoan ngoãn này tuyệt đối là muội muội ruột của Nghiêu Mộ Dã. Ẩn mình dưới hình tượng ngoan ngoãn của Nghiêu Xu Đình chính là tính cách cả gan làm loạn đến mức không tưởng tượng nổi.
Kết quả là một đêm kia, Ngọc Châu lại mất ngủ. Ngay cả Nghiêu Mộ Dã luôn ngủ say cũng phát hiện ra nàng cứ mãi trằn trọc. Thế là hắn nhắm hai mắt ôm hông của nàng hỏi: “Làm sao vậy, trong lòng lại rối ren chuyện gì, sao lại chưa ngủ?”
Ngọc Châu chỉ nói ban ngày lo liệu tiệc trà, hưng phấn quá nên nhất thời không ngủ được. Nghiêu Mộ Dã bèn cứ thế câu được câu không mà tán gẫu với nàng.
Trò chuyện một lát, Ngọc Châu liền dẫn câu chuyện đến vấn đề trinh tiết của nữ tử.
“Từ khi tới kinh thành ta vẫn cảm thấy dân phong nơi này không như nơi khác… Những nữ tử có qua lại thân thể với nam tử trước khi cưới kia, có thể bị nhà chồng trách móc nặng nề không?”
Lúc này Nghiêu Mộ Dã hơi mở mắt phượng, nương ánh trăng nhìn vào đôi mắt chẳng hề buồn ngủ của kiều thê, nhướng mày hỏi: “Sao nàng lại hỏi chuyện này?”
Ngọc Châu vô tội chớp mắt hỏi: “Thì thấy tò mò!”
Nghiêu Mộ Dã đưa tay búng khuôn mặt nàng: “Tò mò cái này làm gì? Dù sao nàng cũng sẽ không có chuyện gả lần thứ ba đâu, học cái kinh nghiệm đó cũng vô dụng, ngủ thôi! Nếu còn không ngủ được thì chúng ta có thể làm chút chuyện khác.”
Ngọc Châu biết hắn nói chuyện khác là ý gì, vội vàng khép mắt lại.
Có điều nghe Nghiêu Mộ Dã nói thế thì có vẻ như hắn biết được chuyện bí ẩn trong đó, vừa nghĩ tới hắn đã từng là tay ăn chơi số một trong kinh thành này, trong lòng Ngọc Châu lại thấy buồn bực. Cũng không biết nàng trằn trọc chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
Mặc dù không có được đáp án từ chỗ Thái úy nhưng cuối cùng Ngọc Châu đã có thể tháo gỡ được thắc mắc, mở mang kiến thức từ trong miệng một đám phu nhân.
Cuối hè thời tiết Ngụy triều nóng bức khó chịu, thế nên trong cung có thói quen đi hành cung tránh nóng, mà các trọng thần và gia quyến trong triều đều có thể đi theo.
Ban đầu Ngọc Châu không tính đi, bởii vì nàng lo lắng cho Nhị tỷ bụng đã lớn. Nhưng rồi Tiêu Phi khuyên Ngọc Châu đi, đồng thời nói: “Bụng của ta đã lớn, cũng sắp lâm bồn rồi. Nếu muội đi, có thể gặp mặt Hoàng thượng, vừa khéo hỏi thăm một chút xem khi nào ta có thể hồi cung đợi sinh. Huyết mạch hoàng gia mà sinh ở ngoài cung thì tóm lại nói ra không dễ nghe.”
Trong lòng Ngọc Châu biết Nhị tỷ nói có lý, hơn nữa bởi vì chuyện khói độc ở miếu am nên thủ vệ bảo hộ cho Nhị tỷ càng thêm chặt chẽ cẩn thận. Việc này lại chấn động Hoàng thượng nên có lẽ độc thủ trốn trong bóng tối nhất thời không dám động tay động chân. Thế nên nàng cũng yên tâm đi hành cung.
Dọc đường theo chuyến đi này thật nhàm chán. May mà sau đó lại lên thuyền đi đường thủy, các quý phu nhân lập tức có thể vứt bỏ lão gia nhà mình, tề tụ ở đầu thuyền cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mà mấy ngày trước đây Bạch hầu vừa mới thành hôn, thế nên đề tài nóng bóng của các quý phụ đương nhiên là liên quan đến vị tân thiếu phu nhân này của Bạch gia.
Thật ra Ngọc Châu không có tham dự, chỉ yên lặng lách mình qua một góc, dẫn theo Hoàn Thúy ngồi một bên trong khoang ở đầu thuyền, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông.
Thế là có mấy vị phu nhân không biết nàng ngồi trong khoang thuyền, trò chuyện thoải mái không kiêng dè.
“Vị Viên Hi tiểu thư này năm đó chẳng phải là một nữ tử tầm thường, mà nay cũng là hô mưa gọi gió nhỉ. Chỉ là không biết đêm tân hồn vừa rồi nàng ta có dùng bong bóng cá không?”
Một nữ tử nói chuyện phiếm khác nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bong bóng cá?”
Lúc này một phụ nhân lưỡi dài lắm chuyện mỗi khi tụ họp lên tiếng: “Cái này mà ngươi còn không hiểu? Chính là bong bóng cá đựng máu bồ câu, chuyên dùng cho nữ tử mất trinh trước khi kết hôn đó. Đến lúc đó đặt vào chỗ bên dưới, có thể giả vờ làm dáng làm vẻ lừa gạt qua cửa đấy!”
“Ồ, còn có mánh khóe này hả, có điều tại sao Viên tiểu thư phải dùng nó? Lẽ nào… nàng ta đã từng cùng Nghiêu…”
Lúc này Thụy Quốc phu nhân vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại tằng hắng một cái nói: “Gièm pha sau lưng như thế thì ra thể thống gì? Mau nói chuyện khác đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Edit: Kir
Thấy tẩu tẩu nhìn về phía quần mình một cách quái dị, Nghiêu Xu Đình cũng chậm chạp phát hiện ra bản thân đã ăn mặc kỳ quặc như thế, chỉ có thể giải thích: “Trước khi ngủ có tắm qua… nhất thời mặc ngược mà không để ý.”
Ngọc Châu thì lại lo lắng sờ sờ đầu nàng ấy, nói: “Khó chịu chỗ nào? Ngủ một giấc rồi có thấy đỡ hơn không?”
Lúc nói chuyện, nàng kéo tay Nghiêu Xu Đình đi vào bên trong khuê phòng.
Phòng ngủ của Nghiêu Xu Đình bài trí theo kiểu dáng khuê phòng nữ nhi đang thịnh hành của Đại Ngụy. Trên gia cụ gỗ đàn hương vàng có khắc hoa văn đẹp đẽ phức tạp, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Trên chiếc giường treo rèm che màu xanh nhạt, gối đệm có hơi ngổn ngang, cũng không biết một cô nương như Nghiêu Xu Đình mà làm sao lúc ngủ lại lăn lộn ra được thế.
Sau khi Nghiêu Xu Đình theo tẩu tẩu đi vào trong phòng thì bình tĩnh hơn một chút, mời tẩu tẩu ngồi, nàng ấy đi rót cho tẩu tẩu một chung trà.
“Thị nữ trong phòng muội đâu, sao chẳng có bóng người nào cả vậy?” Ngọc Châu nhìn nàng ấy tự rót nước, không khỏi mở miệng hỏi.
Nghiêu Xu Đình vén lại lọn tóc rối bên mang tai, nói: “Gần đây… ngủ không được sâu. Nghe được một chút âm thanh của đám thị nữ chờ ở bên ngoài phòng cũng bị tỉnh giấc nên dứt khoát bớt việc cho bọn họ, không cần phải chờ ở gian ngoài nữa.”
Nghe cô em chồng nói xong, Ngọc Châu lại thật sự có chút đồng cảm như chính mình cũng bị. Sau khi nàng vào Nghiêu phủ, thực ra thứ không thể thích ứng nhất chính là cảm giác khó chịu khi bị cả đám vờn quanh này. Ban ngày thì còn đỡ, nhất là đến ban đêm, sau đêm tân hôn của nàng và Nghiêu Mộ Dã, khi phát hiện thị nữ Hoàn Thúy ngủ ở ngay gian ngoài của phòng tân hôn, chỉ cách một tấm mành gấm với nội thất thì mặt nàng nóng rực lên đến độ muốn nổ tung.
Cứ như vậy thì chẳng phải là âm thanh trong nội thất đều bị thị nữ nghe hết cả?
Nhưng lén nói với Nghiêu Mộ Dã thì hắn thực sự chẳng để tâm, chỉ nói trong nội thất của phủ trạch nào chẳng có một hai nha hoàn thông phòng? Để người ở gần hầu hạ mới tiện.
Nhưng mà Ngọc Châu thực sự không chịu nổi như vậy. Ngày hôm sau nghĩ tới có người ngủ ở ngay bên kia vách ngăn, nghe được rõ ràng mọi động tĩnh trong phòng thì cả người đều cứng đờ.
Nghiêu Mộ Dã trêu chọc hồi lâu cũng chưa thấy nàng có hứng, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải kêu nha hoàn ở gian ngoài tránh đi, sau này ban đêm không cần lại đây hầu hạ trong phòng nữa, lúc này Ngọc Châu mới có thể thả lỏng được.
Tuy là sau này trong những buổi tiệc trà tụ họp nhỏ của các nhóm quý phụ, nàng biết được nha hoàn hầu phòng thật sự giống như một chén trà, cái bô được chuẩn bị trong quý phủ vậy. Thậm chí có phủ trạch, khi nam nữ chủ nhân vui vẻ thì nha hoàn hầu phòng có thể còn tham dự vào để tăng hứng thú.
Nhưng Ngọc Châu thật sự dùng cả đời cũng chẳng thích ứng nổi cái phong tục này của kinh thành! Tưởng tượng một chút thôi đã có chút sởn cả tóc gáy. Thật sự không dám nghĩ tới nếu ngày nào đó Nghiêu Mộ Dã học theo nhóm thế gia ở kinh thành cái trò này thì phải biết làm sao đây?
Nếu đã đồng cảm như thế, vậy thì Ngọc Châu là tẩu tẩu cũng hiểu được cho cái tật xấu ngủ nông kì quái của Nghiêu Xu Đình.
Thấy nàng ấy không có vấn đề gì, Ngọc Châu nói mấy câu, hỏi một chút ấn tượng của nàng với các vị công tử hôm nay gặp được.
Nghiêu Xu Đình nhìn ra cánh cửa sổ đã mở một nửa kia, đi tới mở rộng ra hơn chút, lại nhìn ra ngoài rồi mới xoay người thấp giọng nói với Ngọc Châu: “Tẩu tẩu, ta không muốn lập gia đình.”
Ngọc Châu cũng đã từng nói lời này. Khi đó nàng thật sự cho rằng bản thân đã nắm chắc nửa đời sau của mình, nhưng tiếc là trời không chiều lòng người. Mà hiện tại bản thân còn gả vào trong một gia đình vốn không có khả năng gả vào nhất trong thiên hạ.
Cho nên nàng lấy thân phận của một người từng trải, hơi mang theo bất đắc dĩ mà nghe những lời ấu trĩ của Nghiêu Xu Đình. “Đình nhi, muội phải biết rằng điều này hoàn toàn chẳng phải do chính muội quyết định. Chỉ riêng cửa ải ở chỗ ca ca muội thôi là muội đã không qua được rồi. Nhưng mà sao muội lại nói như thế?”
Nghiêu Xu Đình nghẹn đỏ mặt, quaa mất một lúc lâu sau mới nói: “Nếu ta đã không còn là tấm thân hoàn bích, gả đi ra ngoài chẳng phải là làm mất mặt Nghiêu gia sao?”
Ngọc Châu hoàn toàn không nghĩ tới một lần thăm bệnh lại khai quật ra được chuyện bí mật riêng tư như thế của cô em chồng, thật là có chút như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhíu mày hỏi: “Đây… Đây là chuyện lúc nào, là Thất thiếu của Bạch gia kia à?”
Mặt Nghiêu tiểu thư đỏ lên, dường như có chút áy náy, rồi lại gật đầu dứt khoát như tráng sĩ quyết chặt đứt tay mà nói: “Đúng… Nhưng tẩu tẩu, việc này tẩu đừng có nói với ca ca và mẫu thân. Tóm lại là chuyện đã qua rồi. Hiện giờ hắn đã có người tốt hợp đôi, không nên nhắc lại chuyện cũ…”
Ngọc Châu thật sự muốn để cho dân phong của Tây Bắc cẩn thận quét qua toàn bộ cái kinh thành không đứng đắn này!
“Đình nhi, vậy sao muội không nói sớm. Không phải trước kia hai bọn muội đều nói chưa từng làm chuyện quá giới hạn à? Chứ không thì chắc chắn là ca ca muội sẽ không để muội và hắn ta…”
Nghiêu Xu Đình có chút hoảng loạn, nuốt nước miếng nói: “Loại chuyện này… Sao có thể nói rõ ràng với ca ca được chứ. Dù sao cũng đều là chuyện cũ, tóm lại chính là một thời hồ đồ mà thôi… Hơn nữa… Dù ca ca để ta và hắn tiến tới thì hiện tại ta cũng không muốn. Tại sao nữ nhi nhất định phải xuất giá… Chẳng lẽ không thể tự mình sống cả đời sao? Lúc trước ca ca không muốn cưới, mẫu thân bèn mặc kệ huynh ấy. Tới lượt ta, lại làm như Nghiêu gia không nuôi nổi ta mà nóng lòng đuổi đi… Chẳng lẽ muốn ta tới nhà chồng, bị trượng phu phát hiện tấm thân không còn trong trắng… Rồi ngược đãi ta đủ điều thì mới hài lòng sao?” Nói đến đây, Nghiêu Xu Đình chìm trong đau khổ, khóc lóc nức nở.
Ngọc Châu cảm thấy dựa vào tiêu chuẩn khắc nghiệt như vậy, nàng nghĩ chắc là hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành đều bị nhà chồng ngược đãi đến chết rồi.
Có điều nhìn lại đại đa số nữ tử đều sống thoải mái vui vẻ, nhất là nhóm người tình cũ của Thái úy đại nhân nhà nàng có vẻ đều gả rất tốt, Ngọc Châu liền cảm thấy cô em chồng thật sự là lo lắng quá rồi. Hẳn là đám nữ tử lén vụng trộm hẹn hò trước khi cưới này đã có biện pháp để giấu giếm.
Ngọc Châu thật sự có chút hối hận vì đã tới thăm Nghiêu Xu Đình, kết quả nghe được cái bí mật riêng tư khiến người suy sụp này, lại không thể nói lung tung với Thái úy, bằng không với tính tình của Nghiêu Mộ Dã thì đương nhiên sẽ tóm tên Bạch Thất lang kia tới đánh cho tơi tả. Mà đây rốt cuộc là chuyện tổn hại đến mặt mũi nữ nhi, nếu cứ thế để Nghiêu Xu Đình gả vào Bạch gia, làm bạn với ‘ngựa gầy’ Dương Châu kia thì ngay cả Ngọc Châu nghĩ tới còn phát giận, nên tuyệt đối không thể nói ra.
Kết quả Nghiêu Xu Đình nói ra bí mật trong lòng thì cả người trở nên nhẹ nhàng hơn chút, dường như không có việc gì mà thảo luận với Ngọc Châu chuyện mấy ngày nữa đi hành cung Kinh Tây tránh nóng ngắm hoa cùng các phi tần trong cung. Nàng ấy năn nỉ tẩu tẩu làm giúp một đôi bông tai hoa quế nhỏ rũ xuống tinh xảo để phối với cái váy ngũ sắc mới may.
Thế nhưng sau khi đi ra khỏi viện của cô em chồng, Ngọc Châu lại thấy có chút ưu thương, hơi hơi cảm thán một tiếng, cảm thấy trách nhiệm của tẩu tẩu thật sự nặng nề đến có chút gánh không nổi.
Hiện tại nàng mới phát giác ra cô em chồng luôn luôn ngoan ngoãn này tuyệt đối là muội muội ruột của Nghiêu Mộ Dã. Ẩn mình dưới hình tượng ngoan ngoãn của Nghiêu Xu Đình chính là tính cách cả gan làm loạn đến mức không tưởng tượng nổi.
Kết quả là một đêm kia, Ngọc Châu lại mất ngủ. Ngay cả Nghiêu Mộ Dã luôn ngủ say cũng phát hiện ra nàng cứ mãi trằn trọc. Thế là hắn nhắm hai mắt ôm hông của nàng hỏi: “Làm sao vậy, trong lòng lại rối ren chuyện gì, sao lại chưa ngủ?”
Ngọc Châu chỉ nói ban ngày lo liệu tiệc trà, hưng phấn quá nên nhất thời không ngủ được. Nghiêu Mộ Dã bèn cứ thế câu được câu không mà tán gẫu với nàng.
Trò chuyện một lát, Ngọc Châu liền dẫn câu chuyện đến vấn đề trinh tiết của nữ tử.
“Từ khi tới kinh thành ta vẫn cảm thấy dân phong nơi này không như nơi khác… Những nữ tử có qua lại thân thể với nam tử trước khi cưới kia, có thể bị nhà chồng trách móc nặng nề không?”
Lúc này Nghiêu Mộ Dã hơi mở mắt phượng, nương ánh trăng nhìn vào đôi mắt chẳng hề buồn ngủ của kiều thê, nhướng mày hỏi: “Sao nàng lại hỏi chuyện này?”
Ngọc Châu vô tội chớp mắt hỏi: “Thì thấy tò mò!”
Nghiêu Mộ Dã đưa tay búng khuôn mặt nàng: “Tò mò cái này làm gì? Dù sao nàng cũng sẽ không có chuyện gả lần thứ ba đâu, học cái kinh nghiệm đó cũng vô dụng, ngủ thôi! Nếu còn không ngủ được thì chúng ta có thể làm chút chuyện khác.”
Ngọc Châu biết hắn nói chuyện khác là ý gì, vội vàng khép mắt lại.
Có điều nghe Nghiêu Mộ Dã nói thế thì có vẻ như hắn biết được chuyện bí ẩn trong đó, vừa nghĩ tới hắn đã từng là tay ăn chơi số một trong kinh thành này, trong lòng Ngọc Châu lại thấy buồn bực. Cũng không biết nàng trằn trọc chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
Mặc dù không có được đáp án từ chỗ Thái úy nhưng cuối cùng Ngọc Châu đã có thể tháo gỡ được thắc mắc, mở mang kiến thức từ trong miệng một đám phu nhân.
Cuối hè thời tiết Ngụy triều nóng bức khó chịu, thế nên trong cung có thói quen đi hành cung tránh nóng, mà các trọng thần và gia quyến trong triều đều có thể đi theo.
Ban đầu Ngọc Châu không tính đi, bởii vì nàng lo lắng cho Nhị tỷ bụng đã lớn. Nhưng rồi Tiêu Phi khuyên Ngọc Châu đi, đồng thời nói: “Bụng của ta đã lớn, cũng sắp lâm bồn rồi. Nếu muội đi, có thể gặp mặt Hoàng thượng, vừa khéo hỏi thăm một chút xem khi nào ta có thể hồi cung đợi sinh. Huyết mạch hoàng gia mà sinh ở ngoài cung thì tóm lại nói ra không dễ nghe.”
Trong lòng Ngọc Châu biết Nhị tỷ nói có lý, hơn nữa bởi vì chuyện khói độc ở miếu am nên thủ vệ bảo hộ cho Nhị tỷ càng thêm chặt chẽ cẩn thận. Việc này lại chấn động Hoàng thượng nên có lẽ độc thủ trốn trong bóng tối nhất thời không dám động tay động chân. Thế nên nàng cũng yên tâm đi hành cung.
Dọc đường theo chuyến đi này thật nhàm chán. May mà sau đó lại lên thuyền đi đường thủy, các quý phu nhân lập tức có thể vứt bỏ lão gia nhà mình, tề tụ ở đầu thuyền cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mà mấy ngày trước đây Bạch hầu vừa mới thành hôn, thế nên đề tài nóng bóng của các quý phụ đương nhiên là liên quan đến vị tân thiếu phu nhân này của Bạch gia.
Thật ra Ngọc Châu không có tham dự, chỉ yên lặng lách mình qua một góc, dẫn theo Hoàn Thúy ngồi một bên trong khoang ở đầu thuyền, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông.
Thế là có mấy vị phu nhân không biết nàng ngồi trong khoang thuyền, trò chuyện thoải mái không kiêng dè.
“Vị Viên Hi tiểu thư này năm đó chẳng phải là một nữ tử tầm thường, mà nay cũng là hô mưa gọi gió nhỉ. Chỉ là không biết đêm tân hồn vừa rồi nàng ta có dùng bong bóng cá không?”
Một nữ tử nói chuyện phiếm khác nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bong bóng cá?”
Lúc này một phụ nhân lưỡi dài lắm chuyện mỗi khi tụ họp lên tiếng: “Cái này mà ngươi còn không hiểu? Chính là bong bóng cá đựng máu bồ câu, chuyên dùng cho nữ tử mất trinh trước khi kết hôn đó. Đến lúc đó đặt vào chỗ bên dưới, có thể giả vờ làm dáng làm vẻ lừa gạt qua cửa đấy!”
“Ồ, còn có mánh khóe này hả, có điều tại sao Viên tiểu thư phải dùng nó? Lẽ nào… nàng ta đã từng cùng Nghiêu…”
Lúc này Thụy Quốc phu nhân vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại tằng hắng một cái nói: “Gièm pha sau lưng như thế thì ra thể thống gì? Mau nói chuyện khác đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com