-
Chương 7
Khi ta chạy đến bên hồ, có bảy tám người trọng thương đang nằm ngửa khắp tứ phía.
Sở Tạ chỉ mũi kiếm vào Khúc Du.
Đều là sư huynh sư đệ đồng môn, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?
Bọn họ bị thương còn cứu chữa được. Ta động thủ cũng chỉ để bảo vệ mình.
Thù diệt môn ta không thể không báo.
Ta đã nói rồi, không phải ta làm.
Tiếp chiêu đi.
Ngươi không phải đối thủ của ta.
Trong nháy mắt, gió nổi trên mặt đất cuốn lấy hoa bay khắp trời. Ta không phân rõ đúng sai, không phân rõ số mệnh. Ta trông thấy một tia sáng nhạt lóe lên rồi vụt tắt. Bản thân như đang rơi vào bóng đêm tăm tối, vạn kiếp bất phục. Dường như ta đang nằm mơ, nhưng hình như cũng không phải, ta quan sát hết thảy những thứ đang diễn ra phía trước. Một giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ, gợn sóng hình tròn nổi lên mặt nước.
Sở Tạ đáp xuống khoảng đất trống bên cạnh ta, khóe miệng y có vết máu.
Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi đi đi. Khúc Du nhàn nhạt nói.
Có lẽ thế chăng?
Sở Tạ lộ ra nét cười thê lương tuyệt vọng, ta cảm nhận được một cơn ớn lạnh dán vào giữa cổ, cánh hoa màu tím nhạt bay bay trên không trung rồi chìm vào bầu trời đêm đen nhánh.
Nếu vậy thì sao? Ta không phải đối thủ của ngươi thì sao? Ngươi biết rõ lời mời tối nay là một cái bẫy, nhưng vì nàng mà ngươi vẫn tới. Nói như vậy, ta đánh cược thêm lần nữa cũng chưa chắc đã thua.
Buông nàng ra. Ta đã nói chuyện năm xưa không phải do ta làm.
Nếu không phải ngươi làm thì tự phế kinh mạch tay phải của ngươi đi, để cho ta xử lý.
Cổ ta bắt đầu đau nhói, chất lỏng ấm áp dần dần chảy xuống.
Gió lạnh thấu xương vô tình thổi tới lướt qua gò má, lướt qua chuyện cũ buồn vui, lướt qua hết thảy yêu hận tình thù. Ta tự nói với bản thân đây đều là ác mộng mà thôi. Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói êm ái như gió thoảng của Khúc Du vang lên bên tai.
Được.
Ta lại nghe thấy thanh âm thế giới sụp đổ lần nữa. Bên bờ vực thẳm, dường như ta thấy khuôn mặt dịu dàng trong giấc mơ mông lung, tiếng nói trong mơ vang vọng dưới bầu trời đêm.
Từ nay về sau, ta chính là kiếm sư của ngươi. Sau lưng hắn là màn đêm đen kịt, một thân bạch y trắng tuyết nhìn về phía ta, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần.
Ánh trăng rất đẹp, ngươi tặng ta một mảnh được không? Ánh trăng lan tràn mênh mông, hắn nhìn ngắm tuyết trắng nơi núi xa.
Sợ rồi sao? Có muốn quay về không? Giữa đao quang kiếm ảnh, hắn quay đầu mỉm cười dịu dàng.
Nha đầu, ta cũng sẽ nhớ ngươi lắm. Ánh hoàng hôn từ phía tây chiếu rọi, ánh mắt hắn lộ ra nét thống khổ.
Sau đó ta nghe thấy âm thanh kiếm đâm vào kinh mạch, cơn đau khoét vào tim ta đến nỗi xương cũng đau nhức, cổ tay ta bắt đầu run lên. Mãi rất lâu về sau, ta vẫn nhớ rõ mồng một cảm giác thống khổ đó.
Sở Tạ nắm chặt chuôi kiếm, y buông tay để ta đi đến chỗ Khúc Du đang chật vật cố đứng thẳng người. Trong một khắc đó, ta quyết tuyệt rút kiếm ra đâm thẳng vào vai y, huyết hoa văng tung tóe khắp nơi, dần dần loang ở trên người ta.
Sở Tạ chỉ mũi kiếm vào Khúc Du.
Đều là sư huynh sư đệ đồng môn, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?
Bọn họ bị thương còn cứu chữa được. Ta động thủ cũng chỉ để bảo vệ mình.
Thù diệt môn ta không thể không báo.
Ta đã nói rồi, không phải ta làm.
Tiếp chiêu đi.
Ngươi không phải đối thủ của ta.
Trong nháy mắt, gió nổi trên mặt đất cuốn lấy hoa bay khắp trời. Ta không phân rõ đúng sai, không phân rõ số mệnh. Ta trông thấy một tia sáng nhạt lóe lên rồi vụt tắt. Bản thân như đang rơi vào bóng đêm tăm tối, vạn kiếp bất phục. Dường như ta đang nằm mơ, nhưng hình như cũng không phải, ta quan sát hết thảy những thứ đang diễn ra phía trước. Một giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ, gợn sóng hình tròn nổi lên mặt nước.
Sở Tạ đáp xuống khoảng đất trống bên cạnh ta, khóe miệng y có vết máu.
Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi đi đi. Khúc Du nhàn nhạt nói.
Có lẽ thế chăng?
Sở Tạ lộ ra nét cười thê lương tuyệt vọng, ta cảm nhận được một cơn ớn lạnh dán vào giữa cổ, cánh hoa màu tím nhạt bay bay trên không trung rồi chìm vào bầu trời đêm đen nhánh.
Nếu vậy thì sao? Ta không phải đối thủ của ngươi thì sao? Ngươi biết rõ lời mời tối nay là một cái bẫy, nhưng vì nàng mà ngươi vẫn tới. Nói như vậy, ta đánh cược thêm lần nữa cũng chưa chắc đã thua.
Buông nàng ra. Ta đã nói chuyện năm xưa không phải do ta làm.
Nếu không phải ngươi làm thì tự phế kinh mạch tay phải của ngươi đi, để cho ta xử lý.
Cổ ta bắt đầu đau nhói, chất lỏng ấm áp dần dần chảy xuống.
Gió lạnh thấu xương vô tình thổi tới lướt qua gò má, lướt qua chuyện cũ buồn vui, lướt qua hết thảy yêu hận tình thù. Ta tự nói với bản thân đây đều là ác mộng mà thôi. Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói êm ái như gió thoảng của Khúc Du vang lên bên tai.
Được.
Ta lại nghe thấy thanh âm thế giới sụp đổ lần nữa. Bên bờ vực thẳm, dường như ta thấy khuôn mặt dịu dàng trong giấc mơ mông lung, tiếng nói trong mơ vang vọng dưới bầu trời đêm.
Từ nay về sau, ta chính là kiếm sư của ngươi. Sau lưng hắn là màn đêm đen kịt, một thân bạch y trắng tuyết nhìn về phía ta, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần.
Ánh trăng rất đẹp, ngươi tặng ta một mảnh được không? Ánh trăng lan tràn mênh mông, hắn nhìn ngắm tuyết trắng nơi núi xa.
Sợ rồi sao? Có muốn quay về không? Giữa đao quang kiếm ảnh, hắn quay đầu mỉm cười dịu dàng.
Nha đầu, ta cũng sẽ nhớ ngươi lắm. Ánh hoàng hôn từ phía tây chiếu rọi, ánh mắt hắn lộ ra nét thống khổ.
Sau đó ta nghe thấy âm thanh kiếm đâm vào kinh mạch, cơn đau khoét vào tim ta đến nỗi xương cũng đau nhức, cổ tay ta bắt đầu run lên. Mãi rất lâu về sau, ta vẫn nhớ rõ mồng một cảm giác thống khổ đó.
Sở Tạ nắm chặt chuôi kiếm, y buông tay để ta đi đến chỗ Khúc Du đang chật vật cố đứng thẳng người. Trong một khắc đó, ta quyết tuyệt rút kiếm ra đâm thẳng vào vai y, huyết hoa văng tung tóe khắp nơi, dần dần loang ở trên người ta.