Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Trần Gia Lân thoạt nghe Võ Lâm Tiên Cơ nói thế bất giác liên tưởng đến nữ nhân thần bí có thân pháp thần kỳ đã xuất hiện trong rừng gần bến sông nọ, hắn cũng chưa từng nghe nói người nào có thân pháp kinh hồn như vậy bao giờ.
Chẳng lẽ người giả mạo mình lại chính là đối phương ư? Y theo dõi Đào Ngọc Phân với mục đích gì?
Mặc dù hắn suy nghĩ như vậy, nhưng không thể xác minh rằng người giả mạo Ngư Lang, có thật đúng là nữ nhân thần bí nọ hay không?
Võ Lâm Tiên Cơ trầm giọng nói:
- Nếu bảo rằng có người nào giả mạo ngươi, vậy thì đối phương có mục đích gì? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Ta quyết phải điều tra người giả mạo này là ai mới được! Thình lình ngay lúc này...
Có một tràng những tiếng bước chân bước vội vã vang tới, một bóng người xuất hiện ngoài cửa phòng, té ra là lão chưởng quầy của khách điểm.
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn lão, nói:
- Chào chưởng quầy buổi sáng, người đến đây chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Chưởng quầy khách điểm đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một hồi lâu, sau đó cất giọng lạnh lùng nói:
- Trần thiếu hiệp, trước bàn Phật không đốt hương giả, chúng ta cứ nói chuyện cởi mở với nhau. Chắc người đã biết thân phận của lão phu, hành vi của thiếu hiệp làm cho chủ nhân bọn tôi vô cùng căm phẫn, thiếu hiệp giải thích sao về sự kiện mới vừa xảy ra?
Trần Gia Lân run bắn người lên, đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, ngạc nhiên nói:
- Có việc chi xảy ra thế?
Chưởng quầy khách điểm gằn từng tiếng một nói:
- Phá hủy Mẫu Đơn kim lệnh, giết chết Hồng Hoa sứ giả!
Võ Lâm Tiên Cơ mặt mày biến sắc, thất kinh kêu a một tiếng. Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Nói sao? Hủy lệnh giết người...
Lão chưởng quầy chớp đôi mắt, khẽ gật đầu một cái.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn chăm chăm Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Lại có việc như thể xảy ra sao?
Võ Lâm Tiên Cơ từ từ đứng lên nói:
- Thưa chưởng quầy, ta vừa phát hiện một quái sự... Lao chưởng quầy nói:
- Quái sự thế nào?
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Mới hôm qua đây, có một người ăn mặc trang phục như Ngư Lang theo dõi ta, thân pháp của đối phương kinh hồn hết sức. Lúc ấy ta cũng tưởng là hắn, giờ mới biết có người giả mạo hắn...
Chưởng quầy liếc nhìn y một cái, nói:
- Giả mạo ư? Có người giả mạo Ngư Lang, tại sao người lại biết? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Hắn mới từ thành ngoại trở về khách điểm, còn ta thì bị đối phương theo dõi trong thành...
Chưởng quầy cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Sự việc đã xảy ra tại thành ngoại, cũng chính là khoảng thời gian trước khi hắn quay trở về khách điểm. Đào Ngọc Phân, thiên hạ này làm gì có chuyện có hai người mặc cùng một trang phục, sử dụng cùng một binh khí, và lại dùng cùng một chiêu thức giết người như vậy, ngươi muốn che chở cho hắn, vậy thì ngươi đã sai lầm lớn rồi.
Nói xong, lão lạnh lùng đằng hắng một tiếng.
Tức thì Võ Lâm Tiên Cơ cũng chẳng nói nên lời. Quả nhiên nàng cũng chưa dám khẳng định về lời nói của Trần Gia Lân có hoàn toàn đúng hay không.
Lão chưởng quầy đưa mắt liếc nhìn Trần Gia Lân nói tiếp:
- Trần thiếu hiệp, người đã cùng hai vợ chồng Bất Bại Ông tôn giả bản môn xảy ra tranh chấp tại cánh rừng gần bến sông, có phải vậy không?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Đúng thế, quả nhiên đã có việc này xảy ra! Lão chưởng quầy nói:
- Chính sự việc này xảy ra trong khoảng thời gian sau khi người và hai vợ chồng tôn giả chia tay, chắc người không thể nói rằng đây là sự trùng hợp chứ?
Trần Gia Lân cũng chẳng thèm tranh luận với lão làm gì, bèn lạnh lùng nói:
- Tại hạ không biết gì hết.
Lão chưởng quầy nói giọng lạnh lùng:
- Này Trần thiếu hiệp, biện bạch không thể làm thay đổi sự thật, chỉ đánh một kiếm tôn giả bản môn thọ thương, chắc không còn người thứ hai nữa chứ?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, rốt cuộc người mạo danh mình là ai thế? Cũng lại có khả năng nhất kiếm kiềm chế được địch sao?
Hắn suy nghĩ đến đây, ngạc nhiên hỏi:
- Xin hỏi vì tôn giả nào thọ thương vậy? Lão chưởng quầy bĩu môi nói:
- Trần thiếu hiệp, người hà tất giả đó hỏi như thế làm gì?
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên căm phẫn nói:
- Tại hạ trịnh trọng thanh minh, hoàn toàn không hề hay biết sự việc này, nếu chưởng quầy không tin thì muốn sao bây giờ?
Lão chưởng quầy trầm giọng nói:
- Này Trần thiếu hiệp, người có thể đích thân giải thích với chủ nhân bọn ta, lão phu không quyền hạn gì nên không định đoạt được.
Dứt lời, lão quay sang nói với Võ Lâm Tiên Cơ rằng:
- Đào cô nương, ngươi hãy dẫn Trần thiếu hiệp đến gặp chủ nhân, đây là mệnh lệnh!
Võ Lâm Tiên Cơ khẽ kêu vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân, hai chữ mệnh lệnh này có nghĩa là nàng bắt buộc phải dẫn Trần Gia Lân đến gặp Mẫu Đơn lệnh chủ, nàng muốn biết phản ứng của Trần Gia Lân thế nào.
Lão chưởng quầy chắp tay vái chào, sau đó quay người bỏ đi luôn. Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Sao lại có sự việc như thể xảy ra? Võ Lâm Tiên Cơ ấp úng nói:
- Tỷ phú, ý của chàng... thế nào?
Trần Gia Lân cau mày trầm tư giây lát nói:
- Thì cứ việc đi thôi, nếu ta không đi thì nàng chẳng biết ăn nói sao với họ đấy. Võ Lâm Tiên Cơ thở phào một tiếng nói:
- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ nhé!
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Có lẽ ta không trở về khách sạn này nữa, ta cần phải thay trang phục như trước. Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Chàng không về đây không được, ta vâng lệnh theo dõi chàng... Trần Gia Lân mặt mày nhăn nhó đáp:
- Nàng theo ta để làm gì? Ta còn nhiều việc cần làm...
Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn chăm chăm Trần Gia Lân một cái nói:
- Tỷ phu, chàng không ưa thích ta chăng?
Từ khi hai người gần gũi với nhau, cho đến hôm nay thì đây là lần đầu tiên nàng nói như thế, Trần Gia Lân rung động cõi lòng, nghĩ bụng rằng: "Chẳng lẽ hai người quyết phải kết hợp chăng? Nàng thốt ra lời nói này là từ đáy lòng, hay đó áp lực của Mẫu Đơn lệnh chủ? Mình quyết không thể đầu nhập Thiên Hương môn, đồng thời không thể kết hợp dưới hình thức này...."
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó áy náy nói:
- Ngọc Phân muội, chớ hiểu lầm ý của ta, không phải nói về vấn đề bản thân nàng, ý ta muốn nói rằng ta không bằng lòng bị theo dõi trường kỳ như thế...
Hắn nói tới đây, dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Ngọc Phân muội, nói cho ngay, nếu chẳng vì nàng thì ta đã bỏ đi từ lâu rồi, không ai có quyền kiểm soát ta cả...
Võ Lâm Tiên Cơ từ từ cúi đầu xuống, rung động cõi lòng, nàng bắt đầu sinh hảo cảm với vị tỷ phu này, mặc dù hắn đã né tránh không trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng, nhưng nàng vẫn còn nhiều điều lo ngại, vì nàng hoàn toàn không hiểu chủ nhân có mưu đồ gì, hơn nữa nàng cũng chẳng bằng lòng trao thân gởi phận dưới mệnh lệnh như vậy.
Trần Gia Lân là người có lòng dạ nhân hậu thực thà, hắn thoạt trông thấy nàng trầm mặc, lại tưởng mình đã nặng lời với nàng, hẳn với lên tiếng:
- Ngọc Phân muội, ta không khéo dùng từ, có sao nói vậy, chẳng hay ta đã nói điều gì lầm lỗi với nàng ư?
Võ Lâm Tiên Cơ ngước đầu lên, cười một tiếng thật tươi nói:
- Không hề có chuyện ấy, ta chỉ suy nghĩ rằng... Nàng nói tới đây thì trầm ngâm không nói gì nữa. Trần Gia Lân nói:
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
Võ Lâm Tiên Cơ ấp úng nói:
- Ta nghĩ rằng... à, chớ nói làm gì nữa, chúng ta lên đường thôi!
o0o
Trần Gia Lân ngồi một mình trong đại sảnh đường, đối diện với tấm bình phong bằng vải gấm, bên kia bình phong chính là Mẫu Đơn lệnh chủ.
Âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ từ phía sau tấm bình phong bằng vải gấm vang tới nói:
- Nay Trần Gia Lân, ngươi quá lắm rồi, ta phải trừng phạt ngươi!
Trần Gia Lân giật nảy người lên nói:
- Môn chủ phải trừng phạt tại hạ ư? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Đúng thế, người làm hỏng oai nghiêm của Mẫu Đơn lệnh!
- Môn chủ định trừng phạt vãn bối bằng cách nào đây?
- Chớ hỏi làm gì, ắt phải có cách làm người thay đổi tác phong!
- Vãn bối đã nói rằng, vãn bối không phải là người hủy lệnh giết người kia mà!
- Hứ! Chẳng lẽ một chiêu Vạn Phương Cũng Phục lại giả tạo được u? Đồng thời vết tích của thanh kiếm cùn đầu nữa!
- Môn chủ không mục kích, làm sao biết rằng chiêu kiếm đả thương tôn giả của quý môn là chiêu Vạn Phương Cũng Phục?
- Nhìn đương kim võ lâm, chỉ một chiêu kiếm đã khiến tôn giả bản môn đổ máu ngay, quyết không còn chiêu thức nào khác!
Trần Gia Lân phản đối nói:
- Môn chủ nói như thế chẳng cảm thấy quả quyết thái quá chẳng? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bản tọa có căn cứ chứ không phải quả quyết một cách mù quáng đâu. Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, nói:
- Vãn bối có biện pháp chứng minh!
- Ngươi chứng mình bằng cách nào?
- Vãn bối biểu diễn một chiêu Vạn Phương Cũng Phục, mời vị tôn giả thọ thương xem qua, là có thể chứng mình ngay
- Không cần thiết nữa, bản tọa đã được chứng mình rồi, không sai chút nào hết! Trần Gia Lân run bắn người lên, buộc miệng nói:
- Chẳng lẽ môn chủ cũng biết thi triển chiêu Vạn Phương Cũng Phục sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Đương nhiên phải biết rồi!
Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương nói thể bất giác giật mình kinh hãi, buộc miệng nói:
- Rốt cuộc môn chủ và gia sư có mối quan hệ thế nào? Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát, sau đó nói:
- Lão không nói lại cho ngươi hay sao? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không!
Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Thôi cứ để lão nói cho ngươi hay vậy!
Trần Gia Lân suýt nữa buộc miệng nói tin chết của sự phụ ra, nhưng hắn suy nghĩ kỹ nên không nói nữa. Dựa vào lời nói lần trước của đối phương, có lẽ hai bên đã dính líu đến vấn đề tình cảm, vậy thì ngoại trừ đương sự ra, người bên ngoài quyết không thể nào giải thích được cả.
Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Những hành động đối địch của ngươi, có phải do sự phụ ngươi bày ra không? Trần Gia Lân không do dự chút nào nói:
- Lần trước vãn bối đã trả lời câu hỏi này rồi kia mà. Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Trần Gia Lân, hãy nói hành tung của sự phụ ngươi ở đâu xem nào? Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, thừa dịp hỏi:
- Nếu môn chủ cho biết nguyên nhân tại sao phải tìm gia sư, thì vãn bối sẽ phụng cáo ngay!
Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát, nói:
- Lần trước ta bảo ngươi truyền đạt câu nói đó đến lệnh sư, chẳng hay ngươi đã chuyển đến chưa?
Trần Gia Lân lập tức nhớ lại câu nói của đối phương, chớ mang hận nhập thổ, chẳng biết câu nói này có ý nghĩa gì đây?
Hắn suy nghĩ giây lát nói:
- Vãn bối chưa có cơ hội chuyển đạt! Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Không cần thiết nữa!
Trần Gia Lân rùng mình lạnh toát mồ hôi, hắn không sao hiểu nổi bốn chữ không cần thiết nữa, có nghĩa là sao, nhưng qua giọng nói, quyết không phải điềm lành, chẳng lẽ y bắt đầu lộ ra gương mặt hung dữ rồi ư?
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên im lặng đáng sợ.
Sau khi Võ Lâm Tiên Cơ dẫn hắn vào trong viện thì đã lui ngay sau đó, chẳng biết nàng ở đâu hết?
Một hồi thật lâu vẫn không thấy Mẫu Đơn lệnh chủ mở miệng nói gì hết, chẳng biết bà ta còn ở phía sau bình phong hay là đã rời khỏi đây rồi, bà ta chuẩn bị hành động thế nào đây?
Trần Gia Lân không còn nhịn được nữa, lên tiếng nói:
- Môn chủ chuẩn bị đối phó với vãn bối bằng cách nào đây? Mẫu Đơn lệnh chủ chưa đi đâu cả, bà ta lên tiếng nói:
- Ngươi sẽ ở lại đây, đợi khi nào tất cả mọi chuyện được giải quyết hết! Trần Gia Lân run bắn người lên, hớt hải nói:
- Mọi chuyện giải quyết hết ư? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Điều thứ nhất, người không nhìn nhận việc giết người hủy lệnh, đợi bản tòa điều tra xong, sau đó mới quyết định xử phạt người bằng cách nào. Điều thứ hai, đợi sư phụ ngươi đến tìm ngươi.
Trần Gia Lân đứng phắt dậy, nghiến răng nói:
- Nếu vãn bối không bằng lòng ở lại thì sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh như tiền:
- Dù ngươi có chắp thêm hai cánh cũng không bay đi đâu được cả.
Đương nhiên Trần Gia Lân không bằng lòng chịu sự khống chế của bà ta rồi, hắn đánh liều nói:
- Vãn bối muốn được thử thách xem nào! Nói xong, hắn định cất bước...
Thình lình nhay lúc này...
Kêu ầm một tiếng như sấm nổ, có một đạo song sắt hạ xuống đóng kín cửa sảnh đường, mỗi thanh sắt to như bắp tay.
Trần Gia Lân trông thấy tình huống này, hắn sực tỉnh, nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ môn chủ lại sử dụng thủ đoạn kém quang mình như vậy sao? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng vài tiếng nói:
- Trần Gia Lân, ngươi muốn nói sao cũng được, hãy ngoan ngoãn ở lại chờ đợi và nghe ta nói đây, tường vách đại sảnh này rèn đúc bằng thép, trên đỉnh cũng thế, ngoại trừ người biết độn thổ, bằng không chớ hòng thoát khỏi nơi đây!
Tức thì hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu lên, hắn tung mình lao về hướng bình phong, đồng thời vung kiếm ra khỏi bao, trố mắt nhìn tới trước. Bất giác hắn ngẩn người ra tại chỗ, phía sau bình phong chỉ có mỗi một cái bàn và một cái ghế, ngoài ra không thấy bóng người nào hết, chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ rời khỏi đây bằng cách nào cả!
Hắn ngẩn người trong giây lát, sau đó bước gần vách tường, giơ tay gõ nhẹ một cái, quả nhiên thấy lời nói của Mẫu Đơn lệnh chủ chẳng sai chút nào, vách tường toàn bằng thép.
Hắn biết rằng dù có phí sức cũng bằng thừa, thế rồi mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế, lửa giận trong lòng cứ sôi lên sùng sục, hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ rằng Mẫu Đơn lệnh chủ lại sử dụng thủ đoạn này để đối phó với mình.
Thời gian đã trôi qua từng giây từng phút trong cơn giận dữ của hắn.
Vào khoảng giờ ngọ, có một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ngoài song sắt.
Người này chỉ là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân, trong tay nàng có xách một giờ thức ăn.
Trần Gia Lân bước gần song sắt, những chàng không nói lời nào cả. Võ Lâm Tiên Cơ cười cay đắng nói:
- Tỷ phu, ta đưa thức ăn tới cho người đây!
Trần Gia Lân cứ trợn ngước đôi mắt nhìn chằm chằm nàng chứ không nói lời nào cả. Võ Lâm Tiên Cơ mặt mày ủ rũ, cúi đầu nói:
- Tỷ phu, ta... có lỗi với chàng!
Hơn nửa ngày trời, Trần Gia Lân mới nói:
- Điều này không thể trách nàng! Võ Lâm Tiên Cơ hạ thấp giọng nói:
- Tỷ phu, chàng hãy chịu đựng một chút, ắt không hề gì đâu, cứ dùng chút thức ăn trước đi!
Nói xong, nàng chuyển từng món đồ qua song sắt.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Được, ta cứ ăn no rồi hãy tính".
Thế rồi, hắn mang thức ăn đặt trên bàn, có cả một bình trà và một bình rượu nữa.
Hình như Võ Lâm Tiên Cơ không dám ở lại lâu và cũng không dám nói chuyện nhiều. Sau khi đưa thức ăn vào trong xong, bên nói:
- Tỷ phu, hẹn chút nữa gặp lại!
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm hắn rồi sau đó quay người rời khỏi ngay. Nàng đi rồi, Trần Gia Lân cảm thấy buồn bã vô cùng.
Chiếu theo Mẫu Đơn lệnh chủ vừa nói, bà ta nhốt hắn có hai mục đích. Thứ nhất là muốn điều tra xem Ngư Lang đã giết người hủy lệnh ấy có phải là hắn hay là người giả mạo làm.
Thứ hai, muốn cưỡng ép sư phụ hắn hiện thân, mà sự phụ hắn đã tạ thế từ lâu, lại thủy táng tại hồ Bà Dương, đương nhiên không thể nào hiện thân được nữa, còn người đã giả mạo hắn chỉ vì đạt được mục đích nào đó nên mới dùng đến thủ đoạn này, chắc sẽ không xuất hiện nữa, vậy thì xem như mọi việc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chắc chắn nhóm người Túy Ông không hay biết hắn bị giam cầm nơi đây, cho nên hắn càng hết hy vọng trông vào lực lượng bên ngoài đến giải cứu cho hắn, thậm chí phải nói tuyệt vọng mới đúng.
Võ Lâm Tiên Cơ là đệ tử của Thiên Hương môn, nàng còn mẫu thân và dì, đương nhiên nàng cũng không dám làm gì hết.
Thình lình trong lúc này...
Có hai bóng người đến gần bên ngoài song sắt.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra ngoài, mới hay rằng hai người vừa xuất hiện là một thiếu phụ kiều diễm, cũng chính là Hồng Hoa sứ giả, mà hắn từng gặp mặt hai lần. Người nữa là một lão nhân gầy gò có gương mặt hung tợn nhưng hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Hai cặp mắt sáng như điện quang cứ chăm chăm nhìn hắn. Hồng Hoa sứ giả lên tiếng nói:
- Tôn giả cứ xem kỹ một phen, có phải người này hủy lệnh giết người không?
Trần Gia Lân thoạt vừa nghe nói hai chữ tôn giả, tức thì máu nóng trong người sôi lên sùng sục, hai mắt phát ra luồng sát khí lạnh người.
Chẳng lẽ người giả mạo mình lại chính là đối phương ư? Y theo dõi Đào Ngọc Phân với mục đích gì?
Mặc dù hắn suy nghĩ như vậy, nhưng không thể xác minh rằng người giả mạo Ngư Lang, có thật đúng là nữ nhân thần bí nọ hay không?
Võ Lâm Tiên Cơ trầm giọng nói:
- Nếu bảo rằng có người nào giả mạo ngươi, vậy thì đối phương có mục đích gì? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Ta quyết phải điều tra người giả mạo này là ai mới được! Thình lình ngay lúc này...
Có một tràng những tiếng bước chân bước vội vã vang tới, một bóng người xuất hiện ngoài cửa phòng, té ra là lão chưởng quầy của khách điểm.
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn lão, nói:
- Chào chưởng quầy buổi sáng, người đến đây chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Chưởng quầy khách điểm đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một hồi lâu, sau đó cất giọng lạnh lùng nói:
- Trần thiếu hiệp, trước bàn Phật không đốt hương giả, chúng ta cứ nói chuyện cởi mở với nhau. Chắc người đã biết thân phận của lão phu, hành vi của thiếu hiệp làm cho chủ nhân bọn tôi vô cùng căm phẫn, thiếu hiệp giải thích sao về sự kiện mới vừa xảy ra?
Trần Gia Lân run bắn người lên, đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, ngạc nhiên nói:
- Có việc chi xảy ra thế?
Chưởng quầy khách điểm gằn từng tiếng một nói:
- Phá hủy Mẫu Đơn kim lệnh, giết chết Hồng Hoa sứ giả!
Võ Lâm Tiên Cơ mặt mày biến sắc, thất kinh kêu a một tiếng. Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Nói sao? Hủy lệnh giết người...
Lão chưởng quầy chớp đôi mắt, khẽ gật đầu một cái.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn chăm chăm Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Lại có việc như thể xảy ra sao?
Võ Lâm Tiên Cơ từ từ đứng lên nói:
- Thưa chưởng quầy, ta vừa phát hiện một quái sự... Lao chưởng quầy nói:
- Quái sự thế nào?
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Mới hôm qua đây, có một người ăn mặc trang phục như Ngư Lang theo dõi ta, thân pháp của đối phương kinh hồn hết sức. Lúc ấy ta cũng tưởng là hắn, giờ mới biết có người giả mạo hắn...
Chưởng quầy liếc nhìn y một cái, nói:
- Giả mạo ư? Có người giả mạo Ngư Lang, tại sao người lại biết? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Hắn mới từ thành ngoại trở về khách điểm, còn ta thì bị đối phương theo dõi trong thành...
Chưởng quầy cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Sự việc đã xảy ra tại thành ngoại, cũng chính là khoảng thời gian trước khi hắn quay trở về khách điểm. Đào Ngọc Phân, thiên hạ này làm gì có chuyện có hai người mặc cùng một trang phục, sử dụng cùng một binh khí, và lại dùng cùng một chiêu thức giết người như vậy, ngươi muốn che chở cho hắn, vậy thì ngươi đã sai lầm lớn rồi.
Nói xong, lão lạnh lùng đằng hắng một tiếng.
Tức thì Võ Lâm Tiên Cơ cũng chẳng nói nên lời. Quả nhiên nàng cũng chưa dám khẳng định về lời nói của Trần Gia Lân có hoàn toàn đúng hay không.
Lão chưởng quầy đưa mắt liếc nhìn Trần Gia Lân nói tiếp:
- Trần thiếu hiệp, người đã cùng hai vợ chồng Bất Bại Ông tôn giả bản môn xảy ra tranh chấp tại cánh rừng gần bến sông, có phải vậy không?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Đúng thế, quả nhiên đã có việc này xảy ra! Lão chưởng quầy nói:
- Chính sự việc này xảy ra trong khoảng thời gian sau khi người và hai vợ chồng tôn giả chia tay, chắc người không thể nói rằng đây là sự trùng hợp chứ?
Trần Gia Lân cũng chẳng thèm tranh luận với lão làm gì, bèn lạnh lùng nói:
- Tại hạ không biết gì hết.
Lão chưởng quầy nói giọng lạnh lùng:
- Này Trần thiếu hiệp, biện bạch không thể làm thay đổi sự thật, chỉ đánh một kiếm tôn giả bản môn thọ thương, chắc không còn người thứ hai nữa chứ?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, rốt cuộc người mạo danh mình là ai thế? Cũng lại có khả năng nhất kiếm kiềm chế được địch sao?
Hắn suy nghĩ đến đây, ngạc nhiên hỏi:
- Xin hỏi vì tôn giả nào thọ thương vậy? Lão chưởng quầy bĩu môi nói:
- Trần thiếu hiệp, người hà tất giả đó hỏi như thế làm gì?
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên căm phẫn nói:
- Tại hạ trịnh trọng thanh minh, hoàn toàn không hề hay biết sự việc này, nếu chưởng quầy không tin thì muốn sao bây giờ?
Lão chưởng quầy trầm giọng nói:
- Này Trần thiếu hiệp, người có thể đích thân giải thích với chủ nhân bọn ta, lão phu không quyền hạn gì nên không định đoạt được.
Dứt lời, lão quay sang nói với Võ Lâm Tiên Cơ rằng:
- Đào cô nương, ngươi hãy dẫn Trần thiếu hiệp đến gặp chủ nhân, đây là mệnh lệnh!
Võ Lâm Tiên Cơ khẽ kêu vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân, hai chữ mệnh lệnh này có nghĩa là nàng bắt buộc phải dẫn Trần Gia Lân đến gặp Mẫu Đơn lệnh chủ, nàng muốn biết phản ứng của Trần Gia Lân thế nào.
Lão chưởng quầy chắp tay vái chào, sau đó quay người bỏ đi luôn. Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Sao lại có sự việc như thể xảy ra? Võ Lâm Tiên Cơ ấp úng nói:
- Tỷ phú, ý của chàng... thế nào?
Trần Gia Lân cau mày trầm tư giây lát nói:
- Thì cứ việc đi thôi, nếu ta không đi thì nàng chẳng biết ăn nói sao với họ đấy. Võ Lâm Tiên Cơ thở phào một tiếng nói:
- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ nhé!
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Có lẽ ta không trở về khách sạn này nữa, ta cần phải thay trang phục như trước. Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Chàng không về đây không được, ta vâng lệnh theo dõi chàng... Trần Gia Lân mặt mày nhăn nhó đáp:
- Nàng theo ta để làm gì? Ta còn nhiều việc cần làm...
Võ Lâm Tiên Cơ đưa mắt nhìn chăm chăm Trần Gia Lân một cái nói:
- Tỷ phu, chàng không ưa thích ta chăng?
Từ khi hai người gần gũi với nhau, cho đến hôm nay thì đây là lần đầu tiên nàng nói như thế, Trần Gia Lân rung động cõi lòng, nghĩ bụng rằng: "Chẳng lẽ hai người quyết phải kết hợp chăng? Nàng thốt ra lời nói này là từ đáy lòng, hay đó áp lực của Mẫu Đơn lệnh chủ? Mình quyết không thể đầu nhập Thiên Hương môn, đồng thời không thể kết hợp dưới hình thức này...."
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó áy náy nói:
- Ngọc Phân muội, chớ hiểu lầm ý của ta, không phải nói về vấn đề bản thân nàng, ý ta muốn nói rằng ta không bằng lòng bị theo dõi trường kỳ như thế...
Hắn nói tới đây, dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Ngọc Phân muội, nói cho ngay, nếu chẳng vì nàng thì ta đã bỏ đi từ lâu rồi, không ai có quyền kiểm soát ta cả...
Võ Lâm Tiên Cơ từ từ cúi đầu xuống, rung động cõi lòng, nàng bắt đầu sinh hảo cảm với vị tỷ phu này, mặc dù hắn đã né tránh không trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng, nhưng nàng vẫn còn nhiều điều lo ngại, vì nàng hoàn toàn không hiểu chủ nhân có mưu đồ gì, hơn nữa nàng cũng chẳng bằng lòng trao thân gởi phận dưới mệnh lệnh như vậy.
Trần Gia Lân là người có lòng dạ nhân hậu thực thà, hắn thoạt trông thấy nàng trầm mặc, lại tưởng mình đã nặng lời với nàng, hẳn với lên tiếng:
- Ngọc Phân muội, ta không khéo dùng từ, có sao nói vậy, chẳng hay ta đã nói điều gì lầm lỗi với nàng ư?
Võ Lâm Tiên Cơ ngước đầu lên, cười một tiếng thật tươi nói:
- Không hề có chuyện ấy, ta chỉ suy nghĩ rằng... Nàng nói tới đây thì trầm ngâm không nói gì nữa. Trần Gia Lân nói:
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
Võ Lâm Tiên Cơ ấp úng nói:
- Ta nghĩ rằng... à, chớ nói làm gì nữa, chúng ta lên đường thôi!
o0o
Trần Gia Lân ngồi một mình trong đại sảnh đường, đối diện với tấm bình phong bằng vải gấm, bên kia bình phong chính là Mẫu Đơn lệnh chủ.
Âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ từ phía sau tấm bình phong bằng vải gấm vang tới nói:
- Nay Trần Gia Lân, ngươi quá lắm rồi, ta phải trừng phạt ngươi!
Trần Gia Lân giật nảy người lên nói:
- Môn chủ phải trừng phạt tại hạ ư? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Đúng thế, người làm hỏng oai nghiêm của Mẫu Đơn lệnh!
- Môn chủ định trừng phạt vãn bối bằng cách nào đây?
- Chớ hỏi làm gì, ắt phải có cách làm người thay đổi tác phong!
- Vãn bối đã nói rằng, vãn bối không phải là người hủy lệnh giết người kia mà!
- Hứ! Chẳng lẽ một chiêu Vạn Phương Cũng Phục lại giả tạo được u? Đồng thời vết tích của thanh kiếm cùn đầu nữa!
- Môn chủ không mục kích, làm sao biết rằng chiêu kiếm đả thương tôn giả của quý môn là chiêu Vạn Phương Cũng Phục?
- Nhìn đương kim võ lâm, chỉ một chiêu kiếm đã khiến tôn giả bản môn đổ máu ngay, quyết không còn chiêu thức nào khác!
Trần Gia Lân phản đối nói:
- Môn chủ nói như thế chẳng cảm thấy quả quyết thái quá chẳng? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bản tọa có căn cứ chứ không phải quả quyết một cách mù quáng đâu. Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, nói:
- Vãn bối có biện pháp chứng minh!
- Ngươi chứng mình bằng cách nào?
- Vãn bối biểu diễn một chiêu Vạn Phương Cũng Phục, mời vị tôn giả thọ thương xem qua, là có thể chứng mình ngay
- Không cần thiết nữa, bản tọa đã được chứng mình rồi, không sai chút nào hết! Trần Gia Lân run bắn người lên, buộc miệng nói:
- Chẳng lẽ môn chủ cũng biết thi triển chiêu Vạn Phương Cũng Phục sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Đương nhiên phải biết rồi!
Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương nói thể bất giác giật mình kinh hãi, buộc miệng nói:
- Rốt cuộc môn chủ và gia sư có mối quan hệ thế nào? Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát, sau đó nói:
- Lão không nói lại cho ngươi hay sao? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không!
Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Thôi cứ để lão nói cho ngươi hay vậy!
Trần Gia Lân suýt nữa buộc miệng nói tin chết của sự phụ ra, nhưng hắn suy nghĩ kỹ nên không nói nữa. Dựa vào lời nói lần trước của đối phương, có lẽ hai bên đã dính líu đến vấn đề tình cảm, vậy thì ngoại trừ đương sự ra, người bên ngoài quyết không thể nào giải thích được cả.
Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Những hành động đối địch của ngươi, có phải do sự phụ ngươi bày ra không? Trần Gia Lân không do dự chút nào nói:
- Lần trước vãn bối đã trả lời câu hỏi này rồi kia mà. Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Trần Gia Lân, hãy nói hành tung của sự phụ ngươi ở đâu xem nào? Trần Gia Lân sực nảy ra một ý, thừa dịp hỏi:
- Nếu môn chủ cho biết nguyên nhân tại sao phải tìm gia sư, thì vãn bối sẽ phụng cáo ngay!
Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát, nói:
- Lần trước ta bảo ngươi truyền đạt câu nói đó đến lệnh sư, chẳng hay ngươi đã chuyển đến chưa?
Trần Gia Lân lập tức nhớ lại câu nói của đối phương, chớ mang hận nhập thổ, chẳng biết câu nói này có ý nghĩa gì đây?
Hắn suy nghĩ giây lát nói:
- Vãn bối chưa có cơ hội chuyển đạt! Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Không cần thiết nữa!
Trần Gia Lân rùng mình lạnh toát mồ hôi, hắn không sao hiểu nổi bốn chữ không cần thiết nữa, có nghĩa là sao, nhưng qua giọng nói, quyết không phải điềm lành, chẳng lẽ y bắt đầu lộ ra gương mặt hung dữ rồi ư?
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên im lặng đáng sợ.
Sau khi Võ Lâm Tiên Cơ dẫn hắn vào trong viện thì đã lui ngay sau đó, chẳng biết nàng ở đâu hết?
Một hồi thật lâu vẫn không thấy Mẫu Đơn lệnh chủ mở miệng nói gì hết, chẳng biết bà ta còn ở phía sau bình phong hay là đã rời khỏi đây rồi, bà ta chuẩn bị hành động thế nào đây?
Trần Gia Lân không còn nhịn được nữa, lên tiếng nói:
- Môn chủ chuẩn bị đối phó với vãn bối bằng cách nào đây? Mẫu Đơn lệnh chủ chưa đi đâu cả, bà ta lên tiếng nói:
- Ngươi sẽ ở lại đây, đợi khi nào tất cả mọi chuyện được giải quyết hết! Trần Gia Lân run bắn người lên, hớt hải nói:
- Mọi chuyện giải quyết hết ư? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Điều thứ nhất, người không nhìn nhận việc giết người hủy lệnh, đợi bản tòa điều tra xong, sau đó mới quyết định xử phạt người bằng cách nào. Điều thứ hai, đợi sư phụ ngươi đến tìm ngươi.
Trần Gia Lân đứng phắt dậy, nghiến răng nói:
- Nếu vãn bối không bằng lòng ở lại thì sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh như tiền:
- Dù ngươi có chắp thêm hai cánh cũng không bay đi đâu được cả.
Đương nhiên Trần Gia Lân không bằng lòng chịu sự khống chế của bà ta rồi, hắn đánh liều nói:
- Vãn bối muốn được thử thách xem nào! Nói xong, hắn định cất bước...
Thình lình nhay lúc này...
Kêu ầm một tiếng như sấm nổ, có một đạo song sắt hạ xuống đóng kín cửa sảnh đường, mỗi thanh sắt to như bắp tay.
Trần Gia Lân trông thấy tình huống này, hắn sực tỉnh, nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ môn chủ lại sử dụng thủ đoạn kém quang mình như vậy sao? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng vài tiếng nói:
- Trần Gia Lân, ngươi muốn nói sao cũng được, hãy ngoan ngoãn ở lại chờ đợi và nghe ta nói đây, tường vách đại sảnh này rèn đúc bằng thép, trên đỉnh cũng thế, ngoại trừ người biết độn thổ, bằng không chớ hòng thoát khỏi nơi đây!
Tức thì hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu lên, hắn tung mình lao về hướng bình phong, đồng thời vung kiếm ra khỏi bao, trố mắt nhìn tới trước. Bất giác hắn ngẩn người ra tại chỗ, phía sau bình phong chỉ có mỗi một cái bàn và một cái ghế, ngoài ra không thấy bóng người nào hết, chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ rời khỏi đây bằng cách nào cả!
Hắn ngẩn người trong giây lát, sau đó bước gần vách tường, giơ tay gõ nhẹ một cái, quả nhiên thấy lời nói của Mẫu Đơn lệnh chủ chẳng sai chút nào, vách tường toàn bằng thép.
Hắn biết rằng dù có phí sức cũng bằng thừa, thế rồi mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế, lửa giận trong lòng cứ sôi lên sùng sục, hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ rằng Mẫu Đơn lệnh chủ lại sử dụng thủ đoạn này để đối phó với mình.
Thời gian đã trôi qua từng giây từng phút trong cơn giận dữ của hắn.
Vào khoảng giờ ngọ, có một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ngoài song sắt.
Người này chỉ là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân, trong tay nàng có xách một giờ thức ăn.
Trần Gia Lân bước gần song sắt, những chàng không nói lời nào cả. Võ Lâm Tiên Cơ cười cay đắng nói:
- Tỷ phu, ta đưa thức ăn tới cho người đây!
Trần Gia Lân cứ trợn ngước đôi mắt nhìn chằm chằm nàng chứ không nói lời nào cả. Võ Lâm Tiên Cơ mặt mày ủ rũ, cúi đầu nói:
- Tỷ phu, ta... có lỗi với chàng!
Hơn nửa ngày trời, Trần Gia Lân mới nói:
- Điều này không thể trách nàng! Võ Lâm Tiên Cơ hạ thấp giọng nói:
- Tỷ phu, chàng hãy chịu đựng một chút, ắt không hề gì đâu, cứ dùng chút thức ăn trước đi!
Nói xong, nàng chuyển từng món đồ qua song sắt.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Được, ta cứ ăn no rồi hãy tính".
Thế rồi, hắn mang thức ăn đặt trên bàn, có cả một bình trà và một bình rượu nữa.
Hình như Võ Lâm Tiên Cơ không dám ở lại lâu và cũng không dám nói chuyện nhiều. Sau khi đưa thức ăn vào trong xong, bên nói:
- Tỷ phu, hẹn chút nữa gặp lại!
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm hắn rồi sau đó quay người rời khỏi ngay. Nàng đi rồi, Trần Gia Lân cảm thấy buồn bã vô cùng.
Chiếu theo Mẫu Đơn lệnh chủ vừa nói, bà ta nhốt hắn có hai mục đích. Thứ nhất là muốn điều tra xem Ngư Lang đã giết người hủy lệnh ấy có phải là hắn hay là người giả mạo làm.
Thứ hai, muốn cưỡng ép sư phụ hắn hiện thân, mà sự phụ hắn đã tạ thế từ lâu, lại thủy táng tại hồ Bà Dương, đương nhiên không thể nào hiện thân được nữa, còn người đã giả mạo hắn chỉ vì đạt được mục đích nào đó nên mới dùng đến thủ đoạn này, chắc sẽ không xuất hiện nữa, vậy thì xem như mọi việc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chắc chắn nhóm người Túy Ông không hay biết hắn bị giam cầm nơi đây, cho nên hắn càng hết hy vọng trông vào lực lượng bên ngoài đến giải cứu cho hắn, thậm chí phải nói tuyệt vọng mới đúng.
Võ Lâm Tiên Cơ là đệ tử của Thiên Hương môn, nàng còn mẫu thân và dì, đương nhiên nàng cũng không dám làm gì hết.
Thình lình trong lúc này...
Có hai bóng người đến gần bên ngoài song sắt.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra ngoài, mới hay rằng hai người vừa xuất hiện là một thiếu phụ kiều diễm, cũng chính là Hồng Hoa sứ giả, mà hắn từng gặp mặt hai lần. Người nữa là một lão nhân gầy gò có gương mặt hung tợn nhưng hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Hai cặp mắt sáng như điện quang cứ chăm chăm nhìn hắn. Hồng Hoa sứ giả lên tiếng nói:
- Tôn giả cứ xem kỹ một phen, có phải người này hủy lệnh giết người không?
Trần Gia Lân thoạt vừa nghe nói hai chữ tôn giả, tức thì máu nóng trong người sôi lên sùng sục, hai mắt phát ra luồng sát khí lạnh người.