Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Trần Gia Lân cầm hạt Thiên Niên Thiềm Châu trong tay, xúc động đến toàn thân cứ run lẩy bẩy, Giang Hồ Lãng Tử đã đánh cắp hạt Thiên Niên Thiềm Châu này từ phủ Đỗ Ngự Sử tại Nam Xương, không ngờ lại bị Thần Ảnh Nhi Viên Phi tráo mất, Giang Hồ Lãng Tử vì hạt châu này mà mất mạng, bây giờ hai sư huynh đệ Thần Ảnh Nhi Viên Phi cũng bỏ mình vì hạt châu này để giải cầm chế cho Huyết Thần Đông Phương Vũ. Mình nhất thời vì muốn báo đáp ân tình đã thả lầm Huyết Thần Đông Phương Vũ, bây giờ ngẫu nhiên được hạt châu này, quả thật ứng với câu mất ở góc đông, thu lại góc tây vậy.
Vũ Diễm Hoa lấy làm xúc động nói:
- Ngư Lang ca, chẳng lẽ chàng cũng đang tìm hạt châu này sao? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Phải, ta đang tìm hạt châu này, quả thực không ngờ... Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Chàng cần hạt châu này để làm gì vậy? Trần Gia Lân mỉm cười nói:
- Hoa muội, thành thật cáo lỗi với nàng, ta không thể phụng cáo điều này, thế nhưng ta biết các ngươi đang dốc toàn lực tìm kiếm nó, bây giờ hạt châu này đã lọt vào tay ta, nàng muốn sao đây?
Vũ Diễm Hoa cười cay đắng một tiếng, nói:
- Ta lấy làm khó xử vô cùng, ta không thể biết tung tích hạt châu mà chẳng báo cáo với bản môn, thế nhưng... sau khi ta báo cáo với bản môn, chàng sẽ không yên cho mà coi...
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Hoa muội, nàng rất thành khẩn, nhưng nàng chớ bận tâm điều này, nàng thấy nên làm như thế nào thì cứ việc làm!
Vũ Diễm Hoa cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói:
- Ngư Lang ca, ta... không báo cáo điều này với chủ nhân, nhưng mong rằng... chàng hiểu nỗi lòng ta...
Vũ Diễm Hoa nói tới đây liền cúi đầu xuống.
Trần Gia Lân run bắn người lên, nàng đã thổ lộ tâm tư khá trắng trợn rồi, nàng đã vì tình. Thế nhưng hắn không thể tiếp nhận mối tình này nữa, vì hắn đã giao toàn bộ cảm tình của mình cho Đào Ngọc Phương rồi, nhưng hắn không thể nói điều này ra, hắn đành nhìn nàng cười một tiếng không mấy tự nhiên xem như trả lời với nàng.
Trần Gia Lân cất hạt châu vào trong túi áo, sau đó nói:
- Lão này chết một cách đáng thương hại, chúng ta phải an táng cho lão đường hoàng một chút, à! Phải rồi, lão là nhân vật gì vậy?
Vũ Diễm Hoa nói:
- Lão chính là Thần Thâu khét tiếng ở chốn giang hồ này!
Thình lình ngay lúc đó, trong rừng có một tràng những tiếng lá cây kêu xào xạc vang tới, Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra phía trước nói:
- Bọn người Túy Ông đến kia rồi!
Vũ Diễm Hoa mặt hơi biến sắc, nói:
- Ngư Lang ca, ta không tiện gặp mặt họ, xong việc chàng hãy đến Duyệt Lai khách điếm... nói:
Nói xong, nàng phi thân chạy vào trong rừng luôn.
Bóng người Vũ Diễm Hoa vừa biến mất, thì âm thanh của Ngô Hoằng Văn đã vang tới:
- Thưa nhị vị lão tiền bối, hắn ở đây rồi!
Ngô Hoằng Văn, Túy Ông, và Điên Ông lần lượt hiện thân ra. Trần Gia Lân bước tới trước, chắp tay xá dài nói:
- Nhị vị lão tiền bối tới thật đúng lúc!
Họ đưa mắt quét nhìn thi hài của Thần Ảnh Nhi Viên Phi một cái, Ngô Hoằng Văn cau mày nói:
- Lão ăn trộm chết rồi ư?
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Lão bị tra tấn tàn bạo như vậy, làm sao chẳng chết ư? Túy Ông trợn ngược đôi mắt lim dim nói:
- Tiểu tử, trước khi chết y có nói gì không? Trần Gia Lân hớn hở nói:
- Có, lão biếu cho vãn bối một món đồ...
Hắn vừa nói vừa móc túi lấy hạt châu ra, sau đó nói tiếp:
- Đây là Thiên Niên Thiềm Châu!
Tức thì ba cặp mắt bỗng sáng ngời lên hết, Điên Ông cười há há một tiếng, nói:
- Diệu a! Tiểu tử, xem như ngươi đã lấy công chuộc tội vậy!
Trần Gia Lân hai tay dâng hạt Thiên Niên Thiềm Châu cho Điên Ông, nói:
- Có tin tức gì của Đông Phương tiền bối chăng? Điên Ông vừa đưa mắt xem xét hạt châu vừa nói:
- Không có, thế nhưng không quan trọng nữa, có hạt châu này thì lo gì chẳng giải cứu được lão, ta tin chắc rằng lão quyết phải xuất hiện nữa cho mà coi, nếu chẳng lấy được hạt châu này thì dù có bắt được lão cũng bằng thừa, tiểu tử đây là tiền định vậy.
Ngô Hoằng Văn mặt mày tươi tỉnh, nói:
- Nhị ca, lão ăn trộm giấu hạt châu trong người, sao đối phương lại chẳng lục soát được vậy?
Trần Gia Lân cau mày nói:
- Ta cũng đang lấy làm lạ đây, chẳng biết lão giấu hạt châu bằng cách nào, chính lão từ trong miệng nhả ra vậy...
Túy Ông tiếp lời nói:
- Đây là bản lãnh đặc biệt của những người hành nghề này, y nuốt hạt châu vào bụng, sau đó dùng nội lực giữ lại, khi nào cần thiết thì nhả ra chẳng có chi là lạ cả.
Trần Gia Lân nghe nói thế, lấy làm kinh ngạc vô cùng, quả thực chốn thiên hạ này có lắm điều kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có chuyện giấu hạt châu trong bụng, thế rồi hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn:
bối...
- Chẳng phải tam đệ núp trong bóng tối chờ cơ hội xuất thủ, sao gặp hai vị lão tiền Ngô Hoằng Văn ngắt lời hắn nói:
- Hai vị lão tiền bối đến sau, vì hai lão phát hiện bóng người chúng ta mới theo dõi đến đây, may mà hai lão tiền bối theo dõi đến đây, bằng không quyết chúng ta không thể đắc thủ.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Lão nhân bịt mặt nọ là ai thế?
Ngô Hoằng Văn giơ ngón tay cái lên nói:
- Khi chúng ta chưa ra đời, lão đã là một nhân vật khét tiếng ở chốn giang hồ, danh hiệu kêu là Bất Bại Ông.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Bất Bại Ông ư? Chẳng lẽ lão chưa từng bị ai đánh bại bao giờ sao?
- Có lẽ như thế!
Điên Ông trợn ngược hai mắt lên nói:
- Ai nói chưa bại bao giờ đâu, đứng trước một người, y không dám thở mạnh cái nào hết, hễ đánh lần nào là bại lần nấy.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Nhân vật nào mà lợi hại đến thế? Điên Ông cười hí hí nói:
- Nương tử dạ xoa của y, sư tử hà đông thoạt vừa rống lên một tiếng, thiếu điều chưa té đái trong quần thế thôi.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn bất giác cười ầm lên, Trần Gia Lân dứt tiếng cười nói:
- Lão đâu rồi?
Ngô Hoằng Văn vừa cười vừa nói:
- Hai lão tiền bối đùa trò rượt bắt với y một hồi, sau đó y nản lòng đánh trống rút lui! Y nói xong, sực nghĩ ra điều gì, liền đảo mắt quan sát một vòng, hỏi:
- Vũ cô nương đâu rồi?
Trần Gia Lân trả lời cho có lệ:
- Không gặp nàng đâu cả!
Túy Ông mở nắp hồ lô ra, ngước đầu kêu ọc ọc uống một hơi hơn một phần ba bình, sau đó lấy tay áo lau khô khóe miệng, nghiêng đầu sang một bên nói:
- Tiểu tử, có người thứ ba nào biết ngươi lấy được hạt châu này không? Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nói:
- Theo sự phán đoán của vãn bối, chắc không còn ai biết cả. Túy Ông khẽ gật đầu nói:
- Thế thì tốt lắm, chúng ta bớt lo phần nào... à! Phải rồi, hai người hãy thật thà trả lời lão phu một điều, đối phương đã lắm phen đề cập rằng vâng lệnh của chủ nhân không được đối địch với ngươi, tại sao vậy?
Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Chính vãn bối cũng không sao hiểu nổi! Điên Ông tiếp lời nói:
- Có lẽ chủ nhân môn phái thần bí này có mối quan hệ gì với sư môn ngươi rồi, tiểu tử, có thật ngươi không hề biết chăng?
- Quả thực vãn bối không hề biết gì hết!
- Ngươi không định phanh phui điều nghi vấn ly kỳ này sao?
- Vãn bối từng tận lực rồi, nhưng chưa có kết quả gì cả.
- Tại sao không quay trở về hỏi sư phụ ngươi đi?
Trần Gia Lân nghĩ bụng rằng đối phương đã biết lai lịch của mình, thì cứ nói vạch toẹt cho rồi.
Hắn suy nghĩ đến đây, buồn bã nói:
- Gia sư đã tạ thế từ lâu rồi!
Điên Ông trợn to hai mắt hớt hải nói:
- Nói sao? Trần Đình Lăng đã tạ thế rồi? Trần Gia Lân gật đầu đáp:
- Vâng!
- Ngươi nói thật đấy chứ?
- Thưa lão tiền bối, không có đồ đệ nào lại nguyền rủa sư phụ mình cả, đương nhiên vãn bối nói thật rồi, thế nhưng, trong chốn giang hồ này chưa có ai biết sư môn của vãn bối, xin lão tiền bối giữ bí mật cho vãn bối.
Điên Ông giậm chân than thở, nói:
- Lão phu định đến lúc cần thiết phải mời lão xuống núi, không ngờ y lại bỏ đi mãi mãi, chao ôi!
Túy Ông cũng hơi xúc động, nói:
- Lão điên khùng kia, bạn cũ năm xưa đi dần, ngày gần đất xa trời của ta và ngươi cũng chẳng còn bao xa nữa!
Điên Ông trợn mắt nói:
- Chớ nói lời gàn dở, ta chưa chịu gần đất xa trời đâu. Túy Ông mở to đôi mắt lim dim, nói:
- Diêm La Vương cũng vừa phát thiệp tới, dù ngươi có giả khùng giả điên thế nào đi nữa, cũng quyết phải về trình diện thôi.
Điên Ông cười há há một tiếng nói:
- Lão say rượu ngươi luôn xem việc say túy lúy là trên hết, sao hôm nay bỗng lại thở dài thở ngắn như vậy ư?
Túy Ông nói:
- Ta chỉ liên tưởng đến Trần Đình Lăng từng oanh liệt một thời ở năm xưa đã quá cố... Điên Ông phất tay áo một cái nói:
- Ngày nào Diêm La Vương chưa gửi thiệp tới, thì ngươi phải sống thêm ngày đó, chẳng lẽ ngươi lại đi tự tử, còn sống thì phải lo làm tròn bổn phận con người, chớ nói nhảm làm gì nữa, ngươi ở lại thế gian này nốc thêm vài bầu rượu nữa có hơn không?
Lão dứt lời, quay sang nói với Trần Gia Lân rằng:
- Này tiểu tử, ngươi và đối phương có một mối quan hệ thần bí như vậy, ngươi nên làm việc này...
Trần Gia Lân vội thưa rằng:
- Xin lão tiền bối cứ sai bảo?
Điên Ông nghiêm sắc mặt lại nói:
- Ngươi tìm cách thám thính tung tích của Huyết Thần, ngươi có bằng lòng không? Trần Gia Lân không do dự chút nào nói:
- Vãn bối sẵn sàng, thế nhưng chẳng biết có thành công hay không...
- Ngươi cứ cố gắng hành sự đi!
- Nếu có thám thính được hành tung của Đông Phương tiền bối, thì vãn bối sẽ làm sao nữa đây?
- Ngươi cứ đến Huyền Vũ Quan lưu lại một ký hiệu!
- Được!
- Vậy thì ngươi đi ngay bây giờ đi!
Trần Gia Lân trước khi quay sang hướng hai lão chắp tay xá một xa, sau đó mới nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, chúng ta tạm thời chia tay nhau vậy! Ngô Hoằng Văn tỏ vẻ lưu luyến nói:
- Nhị ca, vì cứu sư gia thoát khỏi ma chướng đã làm phiền nhị ca nhiều, tiểu đệ lấy làm cảm kích vô cùng.
Trần Gia Lân mỉm cười nói:
- Tam đệ, đây cũng là vì giải trừ kiếp nạn cho võ lâm vậy.
o0o
Trong phòng khách hậu viện Duyệt Lai khách sạn, một nam một nữ ngồi đối diện ăn uống trong một bàn tiệc.
Hai người này chính là Trần Gia Lân và Vũ Diễm Hoa. Nữ thì mặt mày tươi tỉnh như hoa nở trong mùa xuân.
Còn trong lòng Trần Gia Lân thì cứ suy nghĩ lung tung, hắn cứ ngẫm nghĩ tìm cách hỏi thăm nàng về hành tung của Huyết Thần, thế nhưng khổ nỗi chẳng tìm ra cớ nào hay hết.
Nếu trực tiếp hỏi thẳng vấn đề thì nàng quyết không chịu nói đâu vì hắn vốn là người trung hậu chẳng biết dụng tâm kế, cho nên không làm sao nghĩ ra cách nào cả.
Đang lúc suy nghĩ nát óc chẳng tìm ra kế sách, bỗng thấy nha đầu Tiểu Ngân vội vàng bước vào phòng, tới gần chỗ Vũ Diễm Hoa.
Vũ Diễm Hoa đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Tiểu Ngân Tử, có việc chi chăng? Tiểu Ngân Tử cúi đầu hành lễ, nói:
- Chưởng quỹ khách điếm mời tiểu thư ra ngoài có việc bàn qua một lát. Vũ Diễm Hoa ngồi dậy, nói:
- Ngư Lang ca, ta ra ngoài một lát sẽ quay trở lại ngay! Nàng lại quay sang nói với Tiểu Ngân Tử:
- Ngươi ngồi lại đây hầu Trần công tử, đợi ta quay trở lại ngươi mới đi! Nói xong, nàng bước ra phòng ngay.
Tiểu Ngân Tử rót đầy ly rượu cho Trần Gia Lân, sau đó đứng nghiêm một bên. Trần Gia Lân làm ra vẻ tự nhiên, nói:
- Này Tiểu Ngân Tử, chưởng quỹ mời tiểu thư có việc gì vậy? Tiểu Ngân Tử khẽ cười một tiếng, lắm đầu nói:
- Tiểu tỳ không biết, nhưng trông sắc mặt chưởng quỹ thì hình như có việc gì quan trọng lắm thì phải...
Tiểu Ngân Tử nói tới đây dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- À! Phải rồi, lúc nãy lão thầy thuốc từng trị thương cho công tử trong lần trước có đến đây, chẳng biết lão nói những gì với chưởng quỹ?
Trần Gia Lân thoạt nghe nói thế bất giác lấy làm phấn khởi ngay, chẳng phải y đang đề cập tới Huyết Thần Đông Phương Vũ đó sao? Thế rồi hắn giả đò quanh co rằng:
- Có phải lão thầy thuốc ấy có cửa tiệm khám bệnh trong thành này không? Tiểu Ngân Tử bụm miệng vừa cười vừa nói:
- Không phải, lão không phải nhà chuyên môn khám bệnh, chẳng lẽ công tử không nhìn ra lão là người võ lâm sao?
Trần Gia Lân giả đò kêu ồ lên một tiếng nói:
- Ngươi có biết lão ở đâu không
Tiểu Ngân Tử nói:
- Công tử muốn tìm lão ư? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, ta chỉ vui miệng hỏi qua thế thôi. Ta có một bằng hữu mắc một chứng bệnh quái gở, vì luyện võ mà mắc bệnh, ta mong rằng... nếu có cơ hội sẽ thỉnh giáo đến lão!
Tiểu Ngân Tử nói:
- Muốn tìm lão e rằng không dễ dàng đâu, nghe nói lão đã khởi hành đi Phủ Châu rồi! Trần Gia Lân cau mày nói:
- Phủ Châu? Vậy là lão về Nghênh Tân quán rồi? Tiểu Ngân Tử lắc đầu nói:
- Thế thì tiểu tỳ không biết rồi!
Trần Gia Lân không dám hỏi tiếp vì sợ bại lộ kẽ hở, thế rồi hắn giả đò bắt sang chuyện khác nói:
- Tiểu Ngân Tử, hình như chưởng quỹ Duyệt Lai khách điếm này quen thân với tiểu thư nhà ngươi thì phải?
Tiểu Ngân Tử gật đầu nói:
- Vâng, chúng ta là khách quen, mỗi lần đến Nam Xương thảy đều nghỉ tại đây.
Trần Gia Lân đoán rằng chắc Duyệt Lai khách sạn chính là bí mật phân đường của môn hộ thần bí này y như Nghênh Tân quán tại Phủ Châu không sai, nhưng hắn không thể nói ra.
Vũ Diễm Hoa đã quay trở lại, sắc mặt trầm trọng, hình như có tâm sự gì thì phải, nhưng Trần Gia Lân giả đò không biết gì hết. Sau khi Tiểu Ngân Tử lui ra khỏi phòng, Vũ Diễm Hoa ngồi xuống ghế ngay.
Trần Gia Lân làm ra vẻ thản nhiên nói:
- Hoa muội, có việc chi chăng? Vũ Diễm Hoa nói giọng u oán:
- Gia thúc phụ nhắn tin đến đây, bảo ta lập tức trở về Phủ Châu.
Trần Gia Lân hỏi:
- Ngoài ra chẳng nói gì khác hơn?
Vũ Diễm Hoa khẽ lắc đầu một cái, trông tình hình nàng chẳng muốn chia tay với Trần Gia Lân chút nào, thế nhưng nàng không ngờ Tiểu Ngân Tử đã vô tình tiết lộ hành tung của Huyết Thần ra rồi.
Trần Gia Lân nói tiếp:
- Vậy thì chúng ta đành chia tay thôi?
Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng, đưa cặp mắt u oán nhìn Trần Gia Lân một cái nói:
- Ngư Lang ca, chẳng biết bao giờ chúng ta sẽ gặp lại được đây? Dứt lời, hai mắt đỏ hoe.
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Vì vâng lệnh chủ nhân nàng đã gần gũi với mình, thế mà vì vậy nàng đã nảy sinh tình cảm với mình, nghe giọng điệu của nàng có lẽ xảy ra sự biến gì rồi, hoặc là nàng đã xong nhiệm vụ", hắn suy nghĩ đến đây bèn mỉm cười nói:
- Hoa muội, thế thì dễ thôi, về sau ta sẽ đến Phủ Châu tìm nàng!
Vũ Diễm Hoa miệng mấp máy muốn nói lại thôi, nhưng nước mắt lại nhỏ dài xuống.
Quả thực Trần Gia Lân bị mối si tình của nàng làm cảm động rồi, nhưng hắn không thể đón nhận, hắn cần phải khống chế tự thân, trong lúc suy nghĩ hắn bèn cất giọng dịu dàng nói:
- Hoa muội, sao nàng lại khóc rồi?
Vũ Diễm Hoa thoạt nghe chàng nói thế, bất giác buông tiếng khóc thút thít ngay.
Trần Gia Lân cũng cảm thấy thương cảm theo, nhưng nhất thời hắn cũng chẳng biết nói những lời thích hợp nào để an ủi nàng đây.
Vũ Diễm Hoa khóc một hồi âu, sau đó tự động nín khóc lấy tà áo lau khô nước mắt, nói giọng u oán:
- Ngư Lang ca, có câu nói ta không thể chẳng thốt ra, trong trái tim ta... chỉ có mỗi một mình chàng, chàng có hoài niệm ta không?
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Hoa muội, Phủ Châu có phải là chân trời góc biển đâu, muốn gặp nàng thì dễ dàng thôi.
- Điều này khó nói lắm!
- Ta không hiểu nàng muốn nói gì hết?
- Tại vì... à! Không nói những lời mất vui này làm gì nữa, chúng ta hãy tiếp tục uống rượu nào!
Trần Gia Lân không dám hỏi tới nữa, vì hắn biết rằng mình không thể yêu nàng, nói chuyện nhiều thì càng rắc rối thêm mà thôi, nên hắn đành giả đò làm ra vẻ vô tình thôi.
Tâm tư Vũ Diễm Hoa xúc động mạnh, cứ uống hết ly này rồi lại rót đầy ly khác, hình như nàng muốn mượn rượu giải sầu.
Trần Gia Lân trông thấy thế cau mày nói:
- Hoa muội, uống nhiều như vậy kẻo say đấy?
Mặt mày Vũ Diễm Hoa đỏ bừng lên nói giọng xúc động:
- Thế sự vô thường, được đối diện với niềm hoan lạc dù có say thì cũng không hề chi! Thình lình ngay lúc này...
Tiểu Ngân Tử lại xuất hiện ngoài cửa phòng hạ giọng nói:
- Thưa tiểu thư, chúng ta phải thượng lộ rồi chứ?
Vũ Diễm Hoa mặt mày hơi biến sắc, vội đứng phắt dậy, nâng ly nói:
- Ngư Lang ca, chúng ta hãy cạn ly cuối cùng này, sự việc về sau... phải trông vào cơ duyên thôi!
Trần Gia Lân nâng ly đứng lên lẳng lặng nốc một hơi cạn, sau đó khẽ lắc cái ly một cái, bây giờ quả thực hắn không còn lời gì để nói nữa, hắn biết nói gì đây?
Vũ Diễm Hoa đưa mắt chăm chắm nhìn hắn một cái không nói gì hết, thoăn thoắt bước ra phòng luôn.
Nàng bỏ đi thật rồi.
Trần Gia Lân bất giác cảm thấy trong lòng trống rỗng làm sao.
Vũ Diễm Hoa lấy làm xúc động nói:
- Ngư Lang ca, chẳng lẽ chàng cũng đang tìm hạt châu này sao? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Phải, ta đang tìm hạt châu này, quả thực không ngờ... Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Chàng cần hạt châu này để làm gì vậy? Trần Gia Lân mỉm cười nói:
- Hoa muội, thành thật cáo lỗi với nàng, ta không thể phụng cáo điều này, thế nhưng ta biết các ngươi đang dốc toàn lực tìm kiếm nó, bây giờ hạt châu này đã lọt vào tay ta, nàng muốn sao đây?
Vũ Diễm Hoa cười cay đắng một tiếng, nói:
- Ta lấy làm khó xử vô cùng, ta không thể biết tung tích hạt châu mà chẳng báo cáo với bản môn, thế nhưng... sau khi ta báo cáo với bản môn, chàng sẽ không yên cho mà coi...
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Hoa muội, nàng rất thành khẩn, nhưng nàng chớ bận tâm điều này, nàng thấy nên làm như thế nào thì cứ việc làm!
Vũ Diễm Hoa cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói:
- Ngư Lang ca, ta... không báo cáo điều này với chủ nhân, nhưng mong rằng... chàng hiểu nỗi lòng ta...
Vũ Diễm Hoa nói tới đây liền cúi đầu xuống.
Trần Gia Lân run bắn người lên, nàng đã thổ lộ tâm tư khá trắng trợn rồi, nàng đã vì tình. Thế nhưng hắn không thể tiếp nhận mối tình này nữa, vì hắn đã giao toàn bộ cảm tình của mình cho Đào Ngọc Phương rồi, nhưng hắn không thể nói điều này ra, hắn đành nhìn nàng cười một tiếng không mấy tự nhiên xem như trả lời với nàng.
Trần Gia Lân cất hạt châu vào trong túi áo, sau đó nói:
- Lão này chết một cách đáng thương hại, chúng ta phải an táng cho lão đường hoàng một chút, à! Phải rồi, lão là nhân vật gì vậy?
Vũ Diễm Hoa nói:
- Lão chính là Thần Thâu khét tiếng ở chốn giang hồ này!
Thình lình ngay lúc đó, trong rừng có một tràng những tiếng lá cây kêu xào xạc vang tới, Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra phía trước nói:
- Bọn người Túy Ông đến kia rồi!
Vũ Diễm Hoa mặt hơi biến sắc, nói:
- Ngư Lang ca, ta không tiện gặp mặt họ, xong việc chàng hãy đến Duyệt Lai khách điếm... nói:
Nói xong, nàng phi thân chạy vào trong rừng luôn.
Bóng người Vũ Diễm Hoa vừa biến mất, thì âm thanh của Ngô Hoằng Văn đã vang tới:
- Thưa nhị vị lão tiền bối, hắn ở đây rồi!
Ngô Hoằng Văn, Túy Ông, và Điên Ông lần lượt hiện thân ra. Trần Gia Lân bước tới trước, chắp tay xá dài nói:
- Nhị vị lão tiền bối tới thật đúng lúc!
Họ đưa mắt quét nhìn thi hài của Thần Ảnh Nhi Viên Phi một cái, Ngô Hoằng Văn cau mày nói:
- Lão ăn trộm chết rồi ư?
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Lão bị tra tấn tàn bạo như vậy, làm sao chẳng chết ư? Túy Ông trợn ngược đôi mắt lim dim nói:
- Tiểu tử, trước khi chết y có nói gì không? Trần Gia Lân hớn hở nói:
- Có, lão biếu cho vãn bối một món đồ...
Hắn vừa nói vừa móc túi lấy hạt châu ra, sau đó nói tiếp:
- Đây là Thiên Niên Thiềm Châu!
Tức thì ba cặp mắt bỗng sáng ngời lên hết, Điên Ông cười há há một tiếng, nói:
- Diệu a! Tiểu tử, xem như ngươi đã lấy công chuộc tội vậy!
Trần Gia Lân hai tay dâng hạt Thiên Niên Thiềm Châu cho Điên Ông, nói:
- Có tin tức gì của Đông Phương tiền bối chăng? Điên Ông vừa đưa mắt xem xét hạt châu vừa nói:
- Không có, thế nhưng không quan trọng nữa, có hạt châu này thì lo gì chẳng giải cứu được lão, ta tin chắc rằng lão quyết phải xuất hiện nữa cho mà coi, nếu chẳng lấy được hạt châu này thì dù có bắt được lão cũng bằng thừa, tiểu tử đây là tiền định vậy.
Ngô Hoằng Văn mặt mày tươi tỉnh, nói:
- Nhị ca, lão ăn trộm giấu hạt châu trong người, sao đối phương lại chẳng lục soát được vậy?
Trần Gia Lân cau mày nói:
- Ta cũng đang lấy làm lạ đây, chẳng biết lão giấu hạt châu bằng cách nào, chính lão từ trong miệng nhả ra vậy...
Túy Ông tiếp lời nói:
- Đây là bản lãnh đặc biệt của những người hành nghề này, y nuốt hạt châu vào bụng, sau đó dùng nội lực giữ lại, khi nào cần thiết thì nhả ra chẳng có chi là lạ cả.
Trần Gia Lân nghe nói thế, lấy làm kinh ngạc vô cùng, quả thực chốn thiên hạ này có lắm điều kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có chuyện giấu hạt châu trong bụng, thế rồi hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn:
bối...
- Chẳng phải tam đệ núp trong bóng tối chờ cơ hội xuất thủ, sao gặp hai vị lão tiền Ngô Hoằng Văn ngắt lời hắn nói:
- Hai vị lão tiền bối đến sau, vì hai lão phát hiện bóng người chúng ta mới theo dõi đến đây, may mà hai lão tiền bối theo dõi đến đây, bằng không quyết chúng ta không thể đắc thủ.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Lão nhân bịt mặt nọ là ai thế?
Ngô Hoằng Văn giơ ngón tay cái lên nói:
- Khi chúng ta chưa ra đời, lão đã là một nhân vật khét tiếng ở chốn giang hồ, danh hiệu kêu là Bất Bại Ông.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Bất Bại Ông ư? Chẳng lẽ lão chưa từng bị ai đánh bại bao giờ sao?
- Có lẽ như thế!
Điên Ông trợn ngược hai mắt lên nói:
- Ai nói chưa bại bao giờ đâu, đứng trước một người, y không dám thở mạnh cái nào hết, hễ đánh lần nào là bại lần nấy.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Nhân vật nào mà lợi hại đến thế? Điên Ông cười hí hí nói:
- Nương tử dạ xoa của y, sư tử hà đông thoạt vừa rống lên một tiếng, thiếu điều chưa té đái trong quần thế thôi.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn bất giác cười ầm lên, Trần Gia Lân dứt tiếng cười nói:
- Lão đâu rồi?
Ngô Hoằng Văn vừa cười vừa nói:
- Hai lão tiền bối đùa trò rượt bắt với y một hồi, sau đó y nản lòng đánh trống rút lui! Y nói xong, sực nghĩ ra điều gì, liền đảo mắt quan sát một vòng, hỏi:
- Vũ cô nương đâu rồi?
Trần Gia Lân trả lời cho có lệ:
- Không gặp nàng đâu cả!
Túy Ông mở nắp hồ lô ra, ngước đầu kêu ọc ọc uống một hơi hơn một phần ba bình, sau đó lấy tay áo lau khô khóe miệng, nghiêng đầu sang một bên nói:
- Tiểu tử, có người thứ ba nào biết ngươi lấy được hạt châu này không? Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nói:
- Theo sự phán đoán của vãn bối, chắc không còn ai biết cả. Túy Ông khẽ gật đầu nói:
- Thế thì tốt lắm, chúng ta bớt lo phần nào... à! Phải rồi, hai người hãy thật thà trả lời lão phu một điều, đối phương đã lắm phen đề cập rằng vâng lệnh của chủ nhân không được đối địch với ngươi, tại sao vậy?
Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Chính vãn bối cũng không sao hiểu nổi! Điên Ông tiếp lời nói:
- Có lẽ chủ nhân môn phái thần bí này có mối quan hệ gì với sư môn ngươi rồi, tiểu tử, có thật ngươi không hề biết chăng?
- Quả thực vãn bối không hề biết gì hết!
- Ngươi không định phanh phui điều nghi vấn ly kỳ này sao?
- Vãn bối từng tận lực rồi, nhưng chưa có kết quả gì cả.
- Tại sao không quay trở về hỏi sư phụ ngươi đi?
Trần Gia Lân nghĩ bụng rằng đối phương đã biết lai lịch của mình, thì cứ nói vạch toẹt cho rồi.
Hắn suy nghĩ đến đây, buồn bã nói:
- Gia sư đã tạ thế từ lâu rồi!
Điên Ông trợn to hai mắt hớt hải nói:
- Nói sao? Trần Đình Lăng đã tạ thế rồi? Trần Gia Lân gật đầu đáp:
- Vâng!
- Ngươi nói thật đấy chứ?
- Thưa lão tiền bối, không có đồ đệ nào lại nguyền rủa sư phụ mình cả, đương nhiên vãn bối nói thật rồi, thế nhưng, trong chốn giang hồ này chưa có ai biết sư môn của vãn bối, xin lão tiền bối giữ bí mật cho vãn bối.
Điên Ông giậm chân than thở, nói:
- Lão phu định đến lúc cần thiết phải mời lão xuống núi, không ngờ y lại bỏ đi mãi mãi, chao ôi!
Túy Ông cũng hơi xúc động, nói:
- Lão điên khùng kia, bạn cũ năm xưa đi dần, ngày gần đất xa trời của ta và ngươi cũng chẳng còn bao xa nữa!
Điên Ông trợn mắt nói:
- Chớ nói lời gàn dở, ta chưa chịu gần đất xa trời đâu. Túy Ông mở to đôi mắt lim dim, nói:
- Diêm La Vương cũng vừa phát thiệp tới, dù ngươi có giả khùng giả điên thế nào đi nữa, cũng quyết phải về trình diện thôi.
Điên Ông cười há há một tiếng nói:
- Lão say rượu ngươi luôn xem việc say túy lúy là trên hết, sao hôm nay bỗng lại thở dài thở ngắn như vậy ư?
Túy Ông nói:
- Ta chỉ liên tưởng đến Trần Đình Lăng từng oanh liệt một thời ở năm xưa đã quá cố... Điên Ông phất tay áo một cái nói:
- Ngày nào Diêm La Vương chưa gửi thiệp tới, thì ngươi phải sống thêm ngày đó, chẳng lẽ ngươi lại đi tự tử, còn sống thì phải lo làm tròn bổn phận con người, chớ nói nhảm làm gì nữa, ngươi ở lại thế gian này nốc thêm vài bầu rượu nữa có hơn không?
Lão dứt lời, quay sang nói với Trần Gia Lân rằng:
- Này tiểu tử, ngươi và đối phương có một mối quan hệ thần bí như vậy, ngươi nên làm việc này...
Trần Gia Lân vội thưa rằng:
- Xin lão tiền bối cứ sai bảo?
Điên Ông nghiêm sắc mặt lại nói:
- Ngươi tìm cách thám thính tung tích của Huyết Thần, ngươi có bằng lòng không? Trần Gia Lân không do dự chút nào nói:
- Vãn bối sẵn sàng, thế nhưng chẳng biết có thành công hay không...
- Ngươi cứ cố gắng hành sự đi!
- Nếu có thám thính được hành tung của Đông Phương tiền bối, thì vãn bối sẽ làm sao nữa đây?
- Ngươi cứ đến Huyền Vũ Quan lưu lại một ký hiệu!
- Được!
- Vậy thì ngươi đi ngay bây giờ đi!
Trần Gia Lân trước khi quay sang hướng hai lão chắp tay xá một xa, sau đó mới nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, chúng ta tạm thời chia tay nhau vậy! Ngô Hoằng Văn tỏ vẻ lưu luyến nói:
- Nhị ca, vì cứu sư gia thoát khỏi ma chướng đã làm phiền nhị ca nhiều, tiểu đệ lấy làm cảm kích vô cùng.
Trần Gia Lân mỉm cười nói:
- Tam đệ, đây cũng là vì giải trừ kiếp nạn cho võ lâm vậy.
o0o
Trong phòng khách hậu viện Duyệt Lai khách sạn, một nam một nữ ngồi đối diện ăn uống trong một bàn tiệc.
Hai người này chính là Trần Gia Lân và Vũ Diễm Hoa. Nữ thì mặt mày tươi tỉnh như hoa nở trong mùa xuân.
Còn trong lòng Trần Gia Lân thì cứ suy nghĩ lung tung, hắn cứ ngẫm nghĩ tìm cách hỏi thăm nàng về hành tung của Huyết Thần, thế nhưng khổ nỗi chẳng tìm ra cớ nào hay hết.
Nếu trực tiếp hỏi thẳng vấn đề thì nàng quyết không chịu nói đâu vì hắn vốn là người trung hậu chẳng biết dụng tâm kế, cho nên không làm sao nghĩ ra cách nào cả.
Đang lúc suy nghĩ nát óc chẳng tìm ra kế sách, bỗng thấy nha đầu Tiểu Ngân vội vàng bước vào phòng, tới gần chỗ Vũ Diễm Hoa.
Vũ Diễm Hoa đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Tiểu Ngân Tử, có việc chi chăng? Tiểu Ngân Tử cúi đầu hành lễ, nói:
- Chưởng quỹ khách điếm mời tiểu thư ra ngoài có việc bàn qua một lát. Vũ Diễm Hoa ngồi dậy, nói:
- Ngư Lang ca, ta ra ngoài một lát sẽ quay trở lại ngay! Nàng lại quay sang nói với Tiểu Ngân Tử:
- Ngươi ngồi lại đây hầu Trần công tử, đợi ta quay trở lại ngươi mới đi! Nói xong, nàng bước ra phòng ngay.
Tiểu Ngân Tử rót đầy ly rượu cho Trần Gia Lân, sau đó đứng nghiêm một bên. Trần Gia Lân làm ra vẻ tự nhiên, nói:
- Này Tiểu Ngân Tử, chưởng quỹ mời tiểu thư có việc gì vậy? Tiểu Ngân Tử khẽ cười một tiếng, lắm đầu nói:
- Tiểu tỳ không biết, nhưng trông sắc mặt chưởng quỹ thì hình như có việc gì quan trọng lắm thì phải...
Tiểu Ngân Tử nói tới đây dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- À! Phải rồi, lúc nãy lão thầy thuốc từng trị thương cho công tử trong lần trước có đến đây, chẳng biết lão nói những gì với chưởng quỹ?
Trần Gia Lân thoạt nghe nói thế bất giác lấy làm phấn khởi ngay, chẳng phải y đang đề cập tới Huyết Thần Đông Phương Vũ đó sao? Thế rồi hắn giả đò quanh co rằng:
- Có phải lão thầy thuốc ấy có cửa tiệm khám bệnh trong thành này không? Tiểu Ngân Tử bụm miệng vừa cười vừa nói:
- Không phải, lão không phải nhà chuyên môn khám bệnh, chẳng lẽ công tử không nhìn ra lão là người võ lâm sao?
Trần Gia Lân giả đò kêu ồ lên một tiếng nói:
- Ngươi có biết lão ở đâu không
Tiểu Ngân Tử nói:
- Công tử muốn tìm lão ư? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, ta chỉ vui miệng hỏi qua thế thôi. Ta có một bằng hữu mắc một chứng bệnh quái gở, vì luyện võ mà mắc bệnh, ta mong rằng... nếu có cơ hội sẽ thỉnh giáo đến lão!
Tiểu Ngân Tử nói:
- Muốn tìm lão e rằng không dễ dàng đâu, nghe nói lão đã khởi hành đi Phủ Châu rồi! Trần Gia Lân cau mày nói:
- Phủ Châu? Vậy là lão về Nghênh Tân quán rồi? Tiểu Ngân Tử lắc đầu nói:
- Thế thì tiểu tỳ không biết rồi!
Trần Gia Lân không dám hỏi tiếp vì sợ bại lộ kẽ hở, thế rồi hắn giả đò bắt sang chuyện khác nói:
- Tiểu Ngân Tử, hình như chưởng quỹ Duyệt Lai khách điếm này quen thân với tiểu thư nhà ngươi thì phải?
Tiểu Ngân Tử gật đầu nói:
- Vâng, chúng ta là khách quen, mỗi lần đến Nam Xương thảy đều nghỉ tại đây.
Trần Gia Lân đoán rằng chắc Duyệt Lai khách sạn chính là bí mật phân đường của môn hộ thần bí này y như Nghênh Tân quán tại Phủ Châu không sai, nhưng hắn không thể nói ra.
Vũ Diễm Hoa đã quay trở lại, sắc mặt trầm trọng, hình như có tâm sự gì thì phải, nhưng Trần Gia Lân giả đò không biết gì hết. Sau khi Tiểu Ngân Tử lui ra khỏi phòng, Vũ Diễm Hoa ngồi xuống ghế ngay.
Trần Gia Lân làm ra vẻ thản nhiên nói:
- Hoa muội, có việc chi chăng? Vũ Diễm Hoa nói giọng u oán:
- Gia thúc phụ nhắn tin đến đây, bảo ta lập tức trở về Phủ Châu.
Trần Gia Lân hỏi:
- Ngoài ra chẳng nói gì khác hơn?
Vũ Diễm Hoa khẽ lắc đầu một cái, trông tình hình nàng chẳng muốn chia tay với Trần Gia Lân chút nào, thế nhưng nàng không ngờ Tiểu Ngân Tử đã vô tình tiết lộ hành tung của Huyết Thần ra rồi.
Trần Gia Lân nói tiếp:
- Vậy thì chúng ta đành chia tay thôi?
Vũ Diễm Hoa thở dài một tiếng, đưa cặp mắt u oán nhìn Trần Gia Lân một cái nói:
- Ngư Lang ca, chẳng biết bao giờ chúng ta sẽ gặp lại được đây? Dứt lời, hai mắt đỏ hoe.
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Vì vâng lệnh chủ nhân nàng đã gần gũi với mình, thế mà vì vậy nàng đã nảy sinh tình cảm với mình, nghe giọng điệu của nàng có lẽ xảy ra sự biến gì rồi, hoặc là nàng đã xong nhiệm vụ", hắn suy nghĩ đến đây bèn mỉm cười nói:
- Hoa muội, thế thì dễ thôi, về sau ta sẽ đến Phủ Châu tìm nàng!
Vũ Diễm Hoa miệng mấp máy muốn nói lại thôi, nhưng nước mắt lại nhỏ dài xuống.
Quả thực Trần Gia Lân bị mối si tình của nàng làm cảm động rồi, nhưng hắn không thể đón nhận, hắn cần phải khống chế tự thân, trong lúc suy nghĩ hắn bèn cất giọng dịu dàng nói:
- Hoa muội, sao nàng lại khóc rồi?
Vũ Diễm Hoa thoạt nghe chàng nói thế, bất giác buông tiếng khóc thút thít ngay.
Trần Gia Lân cũng cảm thấy thương cảm theo, nhưng nhất thời hắn cũng chẳng biết nói những lời thích hợp nào để an ủi nàng đây.
Vũ Diễm Hoa khóc một hồi âu, sau đó tự động nín khóc lấy tà áo lau khô nước mắt, nói giọng u oán:
- Ngư Lang ca, có câu nói ta không thể chẳng thốt ra, trong trái tim ta... chỉ có mỗi một mình chàng, chàng có hoài niệm ta không?
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Hoa muội, Phủ Châu có phải là chân trời góc biển đâu, muốn gặp nàng thì dễ dàng thôi.
- Điều này khó nói lắm!
- Ta không hiểu nàng muốn nói gì hết?
- Tại vì... à! Không nói những lời mất vui này làm gì nữa, chúng ta hãy tiếp tục uống rượu nào!
Trần Gia Lân không dám hỏi tới nữa, vì hắn biết rằng mình không thể yêu nàng, nói chuyện nhiều thì càng rắc rối thêm mà thôi, nên hắn đành giả đò làm ra vẻ vô tình thôi.
Tâm tư Vũ Diễm Hoa xúc động mạnh, cứ uống hết ly này rồi lại rót đầy ly khác, hình như nàng muốn mượn rượu giải sầu.
Trần Gia Lân trông thấy thế cau mày nói:
- Hoa muội, uống nhiều như vậy kẻo say đấy?
Mặt mày Vũ Diễm Hoa đỏ bừng lên nói giọng xúc động:
- Thế sự vô thường, được đối diện với niềm hoan lạc dù có say thì cũng không hề chi! Thình lình ngay lúc này...
Tiểu Ngân Tử lại xuất hiện ngoài cửa phòng hạ giọng nói:
- Thưa tiểu thư, chúng ta phải thượng lộ rồi chứ?
Vũ Diễm Hoa mặt mày hơi biến sắc, vội đứng phắt dậy, nâng ly nói:
- Ngư Lang ca, chúng ta hãy cạn ly cuối cùng này, sự việc về sau... phải trông vào cơ duyên thôi!
Trần Gia Lân nâng ly đứng lên lẳng lặng nốc một hơi cạn, sau đó khẽ lắc cái ly một cái, bây giờ quả thực hắn không còn lời gì để nói nữa, hắn biết nói gì đây?
Vũ Diễm Hoa đưa mắt chăm chắm nhìn hắn một cái không nói gì hết, thoăn thoắt bước ra phòng luôn.
Nàng bỏ đi thật rồi.
Trần Gia Lân bất giác cảm thấy trong lòng trống rỗng làm sao.