Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Trần Gia Lân chẳng cản lão quái nhân lại được, bất giác luống cuống cũng phi thân xông vào nhà luôn, chỉ thấy cửa sau mở toang ra, không thấy bóng người nào trong nhà hết, chẳng biết Vũ Diễm Hoa đã đắc thủ hay chưa? Hắn phóng mắt nhìn ra cửa sau, thấy lão quái nhân đang phi thân chạy dọc theo bến đá. Thế rồi Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào cũng lượn mình rượt theo ngay.
Ra tới bến đá, chỉ thấy lão quái nhân đứng trên một tảng đá đưa mắt nhìn nước sông chảy tuồn tuột ngẩn người ra tại đó. Một chiếc thuyền nhỏ đang chảy theo dòng nước tại giữa dòng, có ba người ngồi trong thuyền, hình như trong ba người có một người là Vũ Diễm Hoa. Trông tình hình hành động phen này của họ đã có sự chuẩn bị chu đáo trước rồi, chẳng phải chỉ có mỗi một mình Vũ Diễm Hoa ra tay mà thôi.
Lão quái nhân quay người qua, trợn mắt nhìn Trần Gia Lân nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng là một phe với bọn ác đồ này, ngươi lưu lại để chờ chết...
Trần Gia Lân đã cảm thấy rằng lần này mình làm giúp sự việc này cho Vũ Diễm Hoa là một điều sai lầm, thế nhưng đến bây giờ hắn lại chưa rõ lai lịch của lão nhân này, thế rồi hắn bèn đánh bạo nói:
- Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?
Lão quái nhân phùng mang trợn mắt nói:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi lại gọi là lão tiền bối không kêu ta là lão đầu nhi nữa sao? Lão phu bắn chim nhạn suốt đời, nhưng lại bị chim nhạn mổ vào mắt, lầm xem tiểu tử ngươi là người phe nhà, bọn này vất vả lắm mới hoàn tất đại sự này, thế mà chỉ trong bỗng chốc bị tiểu tử ngươi làm hỏng hết. Mấy chục năm nay lão phu chưa từng đổ máu người nào, đêm nay quyết phải phá lệ mới được...
Trần Gia Lân thoạt nghe ba chữ phe nhà bất giác giật mình kinh hãi, ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Ngay lúc Trần Gia Lân đờ người ra tại chỗ, lão nhân đã vung song chưởng đánh tới. Hắn chưa kịp suy nghĩ gì cả, luồng kình khí cuồn cuộn ập tới, hai chân đứng tấn không vững, tức thì luồng kình phong cuốn tròn xoay vòng liên tục, kêu đùng một tiếng, đụng người vào một tảng đá lớn, tức thì hai mắt cứ nảy đom đóm lửa luôn.
Hắn chưa kịp có cơ hội nghỉ thở, một đạo kình phong mạnh như vũ bảo lại ập tới lần nữa.
Tức thì Trần Gia Lân lãnh trọn một chưởng này, tiếp theo tiếng kêu hự, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu đối phương bồi thêm một chưởng nữa, cho dù hắn không chết cũng phải thọ thương không sai.
Hắn không thể chịu đòn được nữa, lập tức đảo mình kêu xoẹt một cái, tấn công ra một kiếm luôn, đây là một chiêu tuyệt học của sư môn, trước kia khi mình luyện tập chiêu kiếm này, sư phụ từng nhắc nhở nhiều lần, chưa đến lúc thập tử nhất sinh cấm không được thi triển chiêu kiếm này, bây giờ hắn đã nổi giận đùng đùng, đồng thời vì bảo vệ sinh mạng, bất đắc dĩ hắn phải tấn công ra chiêu kiếm này.
- A!
Lão quái nhân thất kinh kêu lên một tiếng đảo mình nhảy lui ra sau, ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Trần Gia Lân không có ý định giết người, cho nên hắn chẳng tiếp tục truy kích đối phương. Chỉ thấy ngực áo lão quái nhân có một đường toét dài, nhưng không thấy máu, điều này chứng tỏ rằng võ công của lão cũng khá cao siêu, nếu là người nào khác thì quyết không thoát khỏi đường kiếm lợi hại này đâu.
Lão quái nhân giật mình kinh hãi, nói giọng xúc động rằng:
- Này tiểu tử, ai đã truyền cho ngươi một chiêu kiếm này thế? Trần Gia Lân lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng, nói:
- Đương nhiên là gia sư truyền cho tại hạ rồi!
Lão quái nhân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Vậy thì ngươi là truyền nhân của Nhất Kiếm Định Càn Khôn rồi?
Đây là lần thứ hai Trần Gia Lân nghe nói đến danh hiệu này, Thảo Đầu Lang Trung cũng từng đề cập danh hiệu này, thế nhưng hắn không biết ngoại hiệu năm xưa của sư phụ, cho nên không thể xác nhận phải hay là không, hắn sực nảy ra một ý, cất giọng lạnh lùng nói:
- Xin thành thật cáo lỗi, tại hạ không thể phụng cáo điều này! Lão quái nhân nói:
- Theo lão phu thì ngươi là truyền nhân của Trần Đình Lăng rồi...
Nghe lão nói thế, Trần Gia Lân bất giác giật bắn người lên, vậy thì lão quái nhân nói đúng rồi. Quả thực sư phụ chính là Nhất Kiếm Định Càn Khôn không còn sai nữa, đối phương đã nhận ra lai lịch của sư phụ qua kiếm pháp chăng? Nhưng di mệnh sư phụ cấm không được tiết lộ lai lịch sư môn, cho dù đối phương nói đúng, mình cũng không thể nhìn nhẫn, hắn nghĩ như thế bèn cất giọng lạnh nhạt nói:
- Tại hạ vẫn không thể phụng cáo! Lão quái nhân lẩm bẩm nói:
- Ba mươi năm trước đây, lão phu bị chiêu kiếm này cắt đứt tà áo, ba mươi năm sau cũng lại bị đồng một chiêu kiếm này rách toét ngực áo, thế là kỳ diệu thật.
Dứt lời, lão trợn ngược hai mắt nói:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi có nhìn nhận không?
Trần Gia Lân không muốn phủ nhận, nhưng cũng không thể thừa nhận, vẫn cất giọng lạnh lùng nói:
- Không thể phụng cáo!
Lão quái nhân cứ trợn mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, giận đến đỗi nói chẳng ra lời. Thình lình ngay lúc này...
Có hai bóng người chạy tới, té ra chính là Túy Ông và Ngô Hoằng Văn. Ngô Hoằng Văn cả mừng nói:
- Nhị ca, ngươi cũng đến đây sao?
Dứt lời, y thoạt trông thấy tình huống lạ lùng, liền nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Việc gì đã xảy ra thế?
Túy Ông đưa cặp mắt lim dim nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay sang hỏi lão quái nhân:
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra vậy?
Lão quái nhân căm phẫn nói:
- Lão say rượu kia, ta không nên nghe lời nói có hơi rượu của ngươi xem tiểu tử trong người có mùi cá tanh này là người trong nhà, nên trong bụng không hề đề phòng, không ngờ hắn là tay sai của đối phương, hai bên phối hợp với nhau vừa công khai vừa lén lút đã đánh cướp Đông Phương lão đi mất!
Túy Ông trợn to hai mắt, tức thì cơn say biến mất hết, Ngô Hoằng Văn cũng giật mình kinh hãi ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm hổ thẹn áy náy vô cùng, trước khi Vũ Diễm Hoa đề xuất yêu cầu này, mình đã nghi ngờ rồi, thế nhưng không chịu suy nghĩ kỹ, cho nên mới xảy ra việc đáng tiếc như thế, như vậy có khác gì mình đã đưa Đông Phương Vũ trở về ma chướng lần nữa, tội này chẳng phải tầm thường. Hắn chỉ biết cúi đầu không dám chạm với những nhãn thần đang trách mắng hắn.
Ngô Hoằng Văn nói giọng xúc động:
- Nhị ca, rốt cuộc việc gì đã xảy ra? Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Vũ Diễm Hoa nói rằng lệnh sư ngộ nạn bị cầm tù, cầu ta giúp sức cứu thoát lão... Ngô Hoằng Văn giậm chân lia lịa nói:
- Nhị ca, chẳng lẽ ngươi không biết Vũ Diễm Hoa là người của môn hộ bí mật nọ sao? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Ta vẫn biết... thế, nhưng... ta nợ ân tình của cô ta, đồng thời cũng thọ ân lệnh sư từng trị thương cho ta, nên không thể từ chối, nếu ta biết rõ mọi việc là như thế này, thì ta cũng chẳng bằng lòng rồi.
Túy Ông kêu ồ một tiếng, nói:
- Chớ nói dài dòng nữa, lão đâu rồi? Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
- Đối phương dùng thuyền chở lão đi rồi? Túy Ông la lớn nói:
- Chớ ngẩn người ở đó làm gì nữa, chúng ta rượt theo nhanh lên nào!
Nói xong, lão phi thân chạy như gió.
Lão quái nhân căm phẫn nhìn Trần Gia Lân một cái, cũng theo sau chạy đi luôn. Ngô Hoằng Văn nói:
- Nhị ca, ngươi cũng đi chứ? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Đương nhiên, chính ta làm hỏng việc, ta phải dốc toàn lực bổ cứu. Lúc nãy ta trợ giúp đối phương xem như đền đáp ân nghĩa xong, bây giờ ta không còn nợ của đối phương nữa.
Trần Gia Lân nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó hỏi:
- Lão nhân lúc nãy là ai vậy? Ngô Hoằng Văn nói:
- Nhị ca không biết lão sao? Lão nhân gia người chính là Điên Ông trong Thiên Ngoại Tam Ông đấy!
Trần Gia Lân giật nảy người lên nói:
- Chẳng trách gì võ công của lão lại kinh hồn đến thế! Ngô Hoằng Văn khoát tay nói:
- Chúng ta đi chứ?
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, nói:
- Này tam đệ, được rồi, chúng ta không cần đi chung với Nhị Ông, đi thuyền là nghề chuyên môn của ta, chúng ta hãy ra bến sông kiếm một chiếc thuyền nhỏ, rượt bằng đường sông, nếu chạy nhanh biết đâu sẽ đuổi kịp đối phương cũng nên.
Ngô Hoằng Văn vỗ tay kêu cái bốp nói:
- Biện pháp này được đấy, chúng ta đi ngay!
Thế rồi hai người chạy dọc theo bờ sông được một đoạn đường, vì Trần Gia Lân trong nghề nên hắn thoạt nhìn qua đã trông thấy một chiếc thuyền mui đen. Hắn liền gọi Ngô Hoằng Văn cùng chạy sang bên đó, cả hai phi thân nhảy lên thuyền. Một người đáp xuống đầu thuyền, một người thì nhảy lên phía sau mui thuyền.
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng la hét, có một hán tử từ bên trong chui ra mui thuyền, gã thoạt vừa trông thấy hai người, giật mình nói giọng hớt hãi:
- Ăn cướp chăng? Trần Gia Lân vội nói:
- Đại ca chớ hiểu lầm, chúng ta là đồng nghiệp cả, trước kia ta cũng sống về nghề đi thuyền, vì hai chúng tôi muốn rượt người, xin mượn chiếc thuyền của ngươi sử dụng...
Hán tử lắc đầu nói:
- Không được, ta chỉ cậy vào chiếc thuyền này để nuôi sống gia đình, các ngươi không được đập vỡ bát cơm của ta.
Trần Gia Lân nói tiếp:
- Đại ca, chúng ta không để ngươi thiệt thòi đây, đi theo thuận sông, sáng mai ngươi hồi đầu, ta trả ngươi năm lạng bạc, như vậy có được không?
Hán tử nọ thoạt nghe nói năm lượng bạc tức thì cười toe toét một tiếng. Đối với gã, đây là số tiền lớn, gã làm vất vả cả ba, bốn tháng trời chưa chắc đã kiếm được năm lạng bạc, thế rồi gã vội nói:
- Được, được, thế nhưng thuyền này phải hai người chèo mới được, ta còn một đồng bọn mới vừa lên bờ...
Trần Gia Lân thò tay vào túi áo lấy một nén bạc năm lạng ra, giao tận tay gã xem như trả thù lao, sau đó nói:
- Đại ca, ngươi cầm tay lái, để ta chèo cho.
Dứt lời, hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, ngươi vào mui thuyền ngồi đi!
Sau khi ba người ngồi yên, Trần Gia Lân lập tức chèo thuyền ra giữa sông, tức thì chiếc thuyền lướt trên mặt nước chạy như gió. Hán tử nọ trông thấy cách chèo thuyền của hắn bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Chiếc thuyền lướt chạy trên sông thần tốc hết sức. Hán tử nọ bỗng lên tiếng hỏi:
- Hai vị rượt theo người nào vậy? Trần Gia Lân nói:
- Rượt một chiếc thuyền chở khoảng ba, bốn người.
- Hình như có cả nữ nhân nữa phải không?
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Sao ngươi lại biết vậy?
- Cách đây chẳng bao lâu ta nghe thấy tiếng nước động, vô tình trông thấy hai người bước lên bờ, trong số đó có một cô nương...
Trần Gia Lân lập tức dừng tay lại, hấp tấp hỏi:
- Họ lên bờ tại chỗ nào? Hán tử nọ nói:
- Cũng ở gần bến đậu của ta, sau khi số người đó lên bờ, chiếc thuyền lại chạy tiếp! Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Hãy xoay thuyền vào bờ nào!
Nói xong, hắn dùng sức chèo mạnh một cái, chiếc thuyền xoay nửa vòng đâm thẳng vào bờ nhanh như cắt, chiếc thuyền chưa cập bến thì Trần Gia Lân đã nhún mình nhảy lên bờ rồi.
Ngô Hoằng Văn cũng theo sau phi thân nhảy lên bờ luôn. Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau la lớn nói:
- Thưởng năm lạng cho đại ca đấy! Ngô Hoằng Văn hậm hực nói:
- Quả thực đối phương quỷ quyệt vô cùng, đã bỏ thuyền lên bờ, bọn nó đã tiên liệu rằng chúng ta ắt phải rượt theo đường sông thôi.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Chúng ta hãy rượt dọc theo hướng vào thành, chắc đối phương đã đặt một trú sở bí mật trong thành Nam Xương, tương tự như Nghinh Tân quán ở tại Phủ Châu không sai.
Ngô Hoằng Văn gật đầu nói:
- Thế thì chớ chậm trễ nữa, chúng ta hãy chạy nhanh lên!
Hai người vội vã chạy quay trở về hướng cũ, chẳng mấy chốc họ ra tới đại lộ. Bây giờ là đêm khuya canh vắng không có mảy may người bộ hành nào hết, nên hai người đã thi triển thân pháp chạy thật nhanh.
Thình lình ngay lúc này...
Có một người nhỏ nhắn từ bên hướng đối diện chạy tới nhanh như gió, cả hai bên đều chạy đi với một tốc độ kinh hồn chỉ trong chốc lát đôi bên chạy qua mặt với nhau. Ngay lúc chạy qua mặt, cặp mắt bén nhạy của Trần Gia Lân đã nhận ra đối phương là ai rồi, hắn lập tức dừng người lại, lên tiếng khẽ gọi:
- Tam đệ, hãy ngừng lại nào!
Ngô Hoằng Văn nghe hắn gọi lại, thì y đã vượt quá ba trượng rồi.
Bóng người chạy vượt qua mặt hắn bỗng nhiên quay người chạy trở lại. Hai bên đưa mắt nhìn nhau một cái, Trần Gia Lân hấp tấp hỏi:
- Vũ cô nương, lão đâu rồi?
Vũ Diễm Hoa không trả lời mà lại hỏi rằng:
- Ngư Lang ca, ta đang quay lại tìm chàng, không ngờ lại gặp chàng tại nơi đây... Trần Gia Lân nói giọng xúc động:
- Ta hỏi nàng lão đâu rồi?
- Người ư? Ai vậy?
- Huyết Thần Đông Phương Vũ!
Hình như Vũ Diễm Hoa lấy làm ngạc nhiên, nói:
- Tại sao chàng lại tìm lão?
Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt, nói:
- Này Vũ cô nương, xin lượng thứ ta nói lời thẳng thắn, vừa rồi ta đã làm một việc sai lầm, thế nhưng vì đền đáp món ân tình mà tại hạ đã nợ cô nương, ta mới hành động như thế, bây giờ ta phải mang lão trả về cho đối phương, ta không thể làm một tội nhân võ lâm.
Vũ Diễm Hoa mặt mày biến sắc, mỉm cười nói:
- Có cần thiết như vậy không?
Ngô Hoằng Văn là lão giang hồ, rất thông đạt nhân tình. Y biết Trần Gia Lân có điều muốn nói với Vũ Diễm Hoa, nên y đã giữ phép lịch sự đứng xa ra một bên không đi tới chỗ gần họ.
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Này Vũ cô nương, lập trường của mỗi người khác nhau, lúc nãy ta đã nói với nàng rồi.
Vũ Diễm Hoa nói:
- Được, ta không tranh luận với chàng nữa, chàng nói phải, mỗi người có lập trường khác nhau, chúng ta đã quen nhau, xem như bao giờ cũng là bằng hữu cả, chàng muốn hành động thế nào tùy chàng, ta quyết không can thiệp vào.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Thế thì khá lắm, xin nàng phụng cáo hiện giờ Huyết Thần ở đâu? Vũ Diễm Hoa chẳng do dự chút nào trả lời ngay:
- Lão rời khỏi Nam Xương rồi, nhưng đi đâu thì ta không biết. Trần Gia Lân bất giác bấn loạn lên, cau mày nói:
- Nàng không chịu nói cho ta hay ư? Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Ngư Lang ca, ta chỉ là người nghe lệnh cấp trên, không có tư cách hỏi hành tung của lão.
Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc nói:
- Lúc nãy cô nương nhờ ta nhúng tay vào việc này cũng là nghe lệnh cấp trên đó sao? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế!
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Vậy thì cô nương qua lại với ta cũng đều là vâng lệnh luôn rồi?
Trần Gia Lân thắc mắc điều này rất lâu rồi, đến bây giờ hắn không chịu nổi đã buộc miệng hỏi luôn như thế.
Vũ Diễm Hoa cúi đầu xuống, một hồi thật lâu nàng mới ngước đầu lên, đưa cặp mắt u oán nhìn Trần Gia Lân nói:
- Này Ngư Lang ca, ta không muốn lừa dối chàng, quả thật chàng nói phải, trước kia ta đã vào khách điếm cảnh giác chàng, chính là phụng mệnh lệnh hành sự, thế nhưng về sau...
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Về sau thế nào?
Mặt mày Vũ Diễm Hoa ửng đỏ, nói:
- Về sau... về sau... ta phát giác rằng ta đã không tự kìm chế không qua lại với chàng?
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác run bắn người lên. Hắn đưa mắt chăm chăm nhìn đối phương một cái, nghĩ bụng rằng: "Vũ cô nương tiếc rằng chúng ta gặp nhau quá muộn màng, ta đành phải phụ tình ý của nàng thôi".
Hắn vốn vô tâm mà nhìn nàng, thế nhưng đối với Vũ Diễm Hoa thì cho là hữu ý. Chỉ trong chốc lát này, nàng đã suy nghĩ vài điều, đồng thời mặt mày người đỏ bừng lên, cho dù nàng là một cô gái lanh lợi đến đâu đi nữa cuối cùng nàng vẫn là một nữ nhân, nàng không thể hoàn toàn che giấu được bí mật trong thâm tâm.
Vũ Diễm Hoa bất giác nhìn lén Ngô Hoằng Văn một cái, sau đó hạ giọng nói khẽ:
- Ngư Lang ca, về sau chàng cứ gọi ta là Hoa muội có được không? Trần Gia Lân rung động cõi lòng, nhưng hắn bình tĩnh ngay nói:
- Có gì đâu mà không được, thì cứ gọi nàng là Hoa muội thôi! Vũ Diễm Hoa cười thật tươi, má lúm đồng tiền tròn xoay.
Trần Gia Lân có nhiều thắc mắc trong lòng từ lâu, hắn muốn thừa dịp này hỏi thăm nàng, thế rồi chậm rãi nói:
- Hoa muội, ta muốn hỏi nàng một điều...
- Chàng cứ việc nói!
- Quý chủ nhân đã hạ lệnh không được đối địch với ta, hơn nữa hình như có ý che chở ta, tại sao vậy?
Vũ Diễm Hoa ngưng cười áy náy nói:
- Ta có thể miễn trả lời câu hỏi này không?
Lời nói uyển chuyển, nghe qua biết nàng muốn từ chối trả lời câu hỏi này.
Trần Gia Lân lấy làm thất vọng, hắn không sao hiểu nổi vì nguyên nhân gì mà đối phương làm ra vẻ thần bí như thế?
Vũ Diễm Hoa trông thấy nét mặt không vui của Trần Gia Lân, cười cay đắng một tiếng
nói:
- Ngư Lang ca, chàng buồn ta chăng? Trần Gia Lân gượng cười nói:
- Chẳng có gì buồn cả, nàng không thể phụng cáo, đương nhiên phải có tư ẩn khó nói rồi, làm sao ta dám miễn cưỡng nàng đây?
Vũ Diễm Hoa khẽ thở dài một tiếng nói:
- Ngư Lang ca, mặc dù chàng nói thế, nhưng ta biết trong lòng chàng buồn bực lắm? Nếu ta ở trường hợp chàng cũng lấy làm chẳng vui, thế nhưng... quả thực ta không được nói, đồng thời cũng không dám nói.
Nghe nàng nói thế, Trần Gia Lân đành cười cay đắng một tiếng nói:
- Hoa muội, ta đành phải đi ngay bây giờ thôi!
- Chàng đi sao?
- Đúng thế!
- Đi đâu vậy?
- Đương nhiên là đi truy tầm Huyết Thần Đông Phương Vũ rồi!
- Chàng không thể nào rượt kịp lão đâu, cho dù đuổi kịp lão và võ công chàng cao cường hơn lão, nhưng lão còn đồng bọn nữa cơ?
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác ngẩn người trong giây lát, sau đó nói giọng cương quyết:
- Bất kể thế nào đi nữa, ta quyết không chịu buông tay đâu! Thình lình ngay lúc này...
Có một bóng người từ hướng vào thành loạng choạng chạy về chỗ họ đang đứng, khi đối phương chạy tới chỗ cách Ngô Hoằng Văn còn khoảng hai trượng, đánh bạch một cái té nằm trên đất luôn.
Ngô Hoằng Văn thất thanh kêu lên một tiếng.
Trần Gia Lân nghe tiếng kêu vội ngoái cổ nhìn ra sau, đồng thời phi thân chạy tới, phóng mắt nhìn kỹ, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.
Ra tới bến đá, chỉ thấy lão quái nhân đứng trên một tảng đá đưa mắt nhìn nước sông chảy tuồn tuột ngẩn người ra tại đó. Một chiếc thuyền nhỏ đang chảy theo dòng nước tại giữa dòng, có ba người ngồi trong thuyền, hình như trong ba người có một người là Vũ Diễm Hoa. Trông tình hình hành động phen này của họ đã có sự chuẩn bị chu đáo trước rồi, chẳng phải chỉ có mỗi một mình Vũ Diễm Hoa ra tay mà thôi.
Lão quái nhân quay người qua, trợn mắt nhìn Trần Gia Lân nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng là một phe với bọn ác đồ này, ngươi lưu lại để chờ chết...
Trần Gia Lân đã cảm thấy rằng lần này mình làm giúp sự việc này cho Vũ Diễm Hoa là một điều sai lầm, thế nhưng đến bây giờ hắn lại chưa rõ lai lịch của lão nhân này, thế rồi hắn bèn đánh bạo nói:
- Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?
Lão quái nhân phùng mang trợn mắt nói:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi lại gọi là lão tiền bối không kêu ta là lão đầu nhi nữa sao? Lão phu bắn chim nhạn suốt đời, nhưng lại bị chim nhạn mổ vào mắt, lầm xem tiểu tử ngươi là người phe nhà, bọn này vất vả lắm mới hoàn tất đại sự này, thế mà chỉ trong bỗng chốc bị tiểu tử ngươi làm hỏng hết. Mấy chục năm nay lão phu chưa từng đổ máu người nào, đêm nay quyết phải phá lệ mới được...
Trần Gia Lân thoạt nghe ba chữ phe nhà bất giác giật mình kinh hãi, ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Ngay lúc Trần Gia Lân đờ người ra tại chỗ, lão nhân đã vung song chưởng đánh tới. Hắn chưa kịp suy nghĩ gì cả, luồng kình khí cuồn cuộn ập tới, hai chân đứng tấn không vững, tức thì luồng kình phong cuốn tròn xoay vòng liên tục, kêu đùng một tiếng, đụng người vào một tảng đá lớn, tức thì hai mắt cứ nảy đom đóm lửa luôn.
Hắn chưa kịp có cơ hội nghỉ thở, một đạo kình phong mạnh như vũ bảo lại ập tới lần nữa.
Tức thì Trần Gia Lân lãnh trọn một chưởng này, tiếp theo tiếng kêu hự, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu đối phương bồi thêm một chưởng nữa, cho dù hắn không chết cũng phải thọ thương không sai.
Hắn không thể chịu đòn được nữa, lập tức đảo mình kêu xoẹt một cái, tấn công ra một kiếm luôn, đây là một chiêu tuyệt học của sư môn, trước kia khi mình luyện tập chiêu kiếm này, sư phụ từng nhắc nhở nhiều lần, chưa đến lúc thập tử nhất sinh cấm không được thi triển chiêu kiếm này, bây giờ hắn đã nổi giận đùng đùng, đồng thời vì bảo vệ sinh mạng, bất đắc dĩ hắn phải tấn công ra chiêu kiếm này.
- A!
Lão quái nhân thất kinh kêu lên một tiếng đảo mình nhảy lui ra sau, ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Trần Gia Lân không có ý định giết người, cho nên hắn chẳng tiếp tục truy kích đối phương. Chỉ thấy ngực áo lão quái nhân có một đường toét dài, nhưng không thấy máu, điều này chứng tỏ rằng võ công của lão cũng khá cao siêu, nếu là người nào khác thì quyết không thoát khỏi đường kiếm lợi hại này đâu.
Lão quái nhân giật mình kinh hãi, nói giọng xúc động rằng:
- Này tiểu tử, ai đã truyền cho ngươi một chiêu kiếm này thế? Trần Gia Lân lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng, nói:
- Đương nhiên là gia sư truyền cho tại hạ rồi!
Lão quái nhân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói:
- Vậy thì ngươi là truyền nhân của Nhất Kiếm Định Càn Khôn rồi?
Đây là lần thứ hai Trần Gia Lân nghe nói đến danh hiệu này, Thảo Đầu Lang Trung cũng từng đề cập danh hiệu này, thế nhưng hắn không biết ngoại hiệu năm xưa của sư phụ, cho nên không thể xác nhận phải hay là không, hắn sực nảy ra một ý, cất giọng lạnh lùng nói:
- Xin thành thật cáo lỗi, tại hạ không thể phụng cáo điều này! Lão quái nhân nói:
- Theo lão phu thì ngươi là truyền nhân của Trần Đình Lăng rồi...
Nghe lão nói thế, Trần Gia Lân bất giác giật bắn người lên, vậy thì lão quái nhân nói đúng rồi. Quả thực sư phụ chính là Nhất Kiếm Định Càn Khôn không còn sai nữa, đối phương đã nhận ra lai lịch của sư phụ qua kiếm pháp chăng? Nhưng di mệnh sư phụ cấm không được tiết lộ lai lịch sư môn, cho dù đối phương nói đúng, mình cũng không thể nhìn nhẫn, hắn nghĩ như thế bèn cất giọng lạnh nhạt nói:
- Tại hạ vẫn không thể phụng cáo! Lão quái nhân lẩm bẩm nói:
- Ba mươi năm trước đây, lão phu bị chiêu kiếm này cắt đứt tà áo, ba mươi năm sau cũng lại bị đồng một chiêu kiếm này rách toét ngực áo, thế là kỳ diệu thật.
Dứt lời, lão trợn ngược hai mắt nói:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi có nhìn nhận không?
Trần Gia Lân không muốn phủ nhận, nhưng cũng không thể thừa nhận, vẫn cất giọng lạnh lùng nói:
- Không thể phụng cáo!
Lão quái nhân cứ trợn mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, giận đến đỗi nói chẳng ra lời. Thình lình ngay lúc này...
Có hai bóng người chạy tới, té ra chính là Túy Ông và Ngô Hoằng Văn. Ngô Hoằng Văn cả mừng nói:
- Nhị ca, ngươi cũng đến đây sao?
Dứt lời, y thoạt trông thấy tình huống lạ lùng, liền nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Việc gì đã xảy ra thế?
Túy Ông đưa cặp mắt lim dim nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay sang hỏi lão quái nhân:
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra vậy?
Lão quái nhân căm phẫn nói:
- Lão say rượu kia, ta không nên nghe lời nói có hơi rượu của ngươi xem tiểu tử trong người có mùi cá tanh này là người trong nhà, nên trong bụng không hề đề phòng, không ngờ hắn là tay sai của đối phương, hai bên phối hợp với nhau vừa công khai vừa lén lút đã đánh cướp Đông Phương lão đi mất!
Túy Ông trợn to hai mắt, tức thì cơn say biến mất hết, Ngô Hoằng Văn cũng giật mình kinh hãi ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm hổ thẹn áy náy vô cùng, trước khi Vũ Diễm Hoa đề xuất yêu cầu này, mình đã nghi ngờ rồi, thế nhưng không chịu suy nghĩ kỹ, cho nên mới xảy ra việc đáng tiếc như thế, như vậy có khác gì mình đã đưa Đông Phương Vũ trở về ma chướng lần nữa, tội này chẳng phải tầm thường. Hắn chỉ biết cúi đầu không dám chạm với những nhãn thần đang trách mắng hắn.
Ngô Hoằng Văn nói giọng xúc động:
- Nhị ca, rốt cuộc việc gì đã xảy ra? Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Vũ Diễm Hoa nói rằng lệnh sư ngộ nạn bị cầm tù, cầu ta giúp sức cứu thoát lão... Ngô Hoằng Văn giậm chân lia lịa nói:
- Nhị ca, chẳng lẽ ngươi không biết Vũ Diễm Hoa là người của môn hộ bí mật nọ sao? Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Ta vẫn biết... thế, nhưng... ta nợ ân tình của cô ta, đồng thời cũng thọ ân lệnh sư từng trị thương cho ta, nên không thể từ chối, nếu ta biết rõ mọi việc là như thế này, thì ta cũng chẳng bằng lòng rồi.
Túy Ông kêu ồ một tiếng, nói:
- Chớ nói dài dòng nữa, lão đâu rồi? Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
- Đối phương dùng thuyền chở lão đi rồi? Túy Ông la lớn nói:
- Chớ ngẩn người ở đó làm gì nữa, chúng ta rượt theo nhanh lên nào!
Nói xong, lão phi thân chạy như gió.
Lão quái nhân căm phẫn nhìn Trần Gia Lân một cái, cũng theo sau chạy đi luôn. Ngô Hoằng Văn nói:
- Nhị ca, ngươi cũng đi chứ? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Đương nhiên, chính ta làm hỏng việc, ta phải dốc toàn lực bổ cứu. Lúc nãy ta trợ giúp đối phương xem như đền đáp ân nghĩa xong, bây giờ ta không còn nợ của đối phương nữa.
Trần Gia Lân nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó hỏi:
- Lão nhân lúc nãy là ai vậy? Ngô Hoằng Văn nói:
- Nhị ca không biết lão sao? Lão nhân gia người chính là Điên Ông trong Thiên Ngoại Tam Ông đấy!
Trần Gia Lân giật nảy người lên nói:
- Chẳng trách gì võ công của lão lại kinh hồn đến thế! Ngô Hoằng Văn khoát tay nói:
- Chúng ta đi chứ?
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, nói:
- Này tam đệ, được rồi, chúng ta không cần đi chung với Nhị Ông, đi thuyền là nghề chuyên môn của ta, chúng ta hãy ra bến sông kiếm một chiếc thuyền nhỏ, rượt bằng đường sông, nếu chạy nhanh biết đâu sẽ đuổi kịp đối phương cũng nên.
Ngô Hoằng Văn vỗ tay kêu cái bốp nói:
- Biện pháp này được đấy, chúng ta đi ngay!
Thế rồi hai người chạy dọc theo bờ sông được một đoạn đường, vì Trần Gia Lân trong nghề nên hắn thoạt nhìn qua đã trông thấy một chiếc thuyền mui đen. Hắn liền gọi Ngô Hoằng Văn cùng chạy sang bên đó, cả hai phi thân nhảy lên thuyền. Một người đáp xuống đầu thuyền, một người thì nhảy lên phía sau mui thuyền.
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng la hét, có một hán tử từ bên trong chui ra mui thuyền, gã thoạt vừa trông thấy hai người, giật mình nói giọng hớt hãi:
- Ăn cướp chăng? Trần Gia Lân vội nói:
- Đại ca chớ hiểu lầm, chúng ta là đồng nghiệp cả, trước kia ta cũng sống về nghề đi thuyền, vì hai chúng tôi muốn rượt người, xin mượn chiếc thuyền của ngươi sử dụng...
Hán tử lắc đầu nói:
- Không được, ta chỉ cậy vào chiếc thuyền này để nuôi sống gia đình, các ngươi không được đập vỡ bát cơm của ta.
Trần Gia Lân nói tiếp:
- Đại ca, chúng ta không để ngươi thiệt thòi đây, đi theo thuận sông, sáng mai ngươi hồi đầu, ta trả ngươi năm lạng bạc, như vậy có được không?
Hán tử nọ thoạt nghe nói năm lượng bạc tức thì cười toe toét một tiếng. Đối với gã, đây là số tiền lớn, gã làm vất vả cả ba, bốn tháng trời chưa chắc đã kiếm được năm lạng bạc, thế rồi gã vội nói:
- Được, được, thế nhưng thuyền này phải hai người chèo mới được, ta còn một đồng bọn mới vừa lên bờ...
Trần Gia Lân thò tay vào túi áo lấy một nén bạc năm lạng ra, giao tận tay gã xem như trả thù lao, sau đó nói:
- Đại ca, ngươi cầm tay lái, để ta chèo cho.
Dứt lời, hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:
- Tam đệ, ngươi vào mui thuyền ngồi đi!
Sau khi ba người ngồi yên, Trần Gia Lân lập tức chèo thuyền ra giữa sông, tức thì chiếc thuyền lướt trên mặt nước chạy như gió. Hán tử nọ trông thấy cách chèo thuyền của hắn bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Chiếc thuyền lướt chạy trên sông thần tốc hết sức. Hán tử nọ bỗng lên tiếng hỏi:
- Hai vị rượt theo người nào vậy? Trần Gia Lân nói:
- Rượt một chiếc thuyền chở khoảng ba, bốn người.
- Hình như có cả nữ nhân nữa phải không?
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Sao ngươi lại biết vậy?
- Cách đây chẳng bao lâu ta nghe thấy tiếng nước động, vô tình trông thấy hai người bước lên bờ, trong số đó có một cô nương...
Trần Gia Lân lập tức dừng tay lại, hấp tấp hỏi:
- Họ lên bờ tại chỗ nào? Hán tử nọ nói:
- Cũng ở gần bến đậu của ta, sau khi số người đó lên bờ, chiếc thuyền lại chạy tiếp! Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Hãy xoay thuyền vào bờ nào!
Nói xong, hắn dùng sức chèo mạnh một cái, chiếc thuyền xoay nửa vòng đâm thẳng vào bờ nhanh như cắt, chiếc thuyền chưa cập bến thì Trần Gia Lân đã nhún mình nhảy lên bờ rồi.
Ngô Hoằng Văn cũng theo sau phi thân nhảy lên bờ luôn. Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau la lớn nói:
- Thưởng năm lạng cho đại ca đấy! Ngô Hoằng Văn hậm hực nói:
- Quả thực đối phương quỷ quyệt vô cùng, đã bỏ thuyền lên bờ, bọn nó đã tiên liệu rằng chúng ta ắt phải rượt theo đường sông thôi.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Chúng ta hãy rượt dọc theo hướng vào thành, chắc đối phương đã đặt một trú sở bí mật trong thành Nam Xương, tương tự như Nghinh Tân quán ở tại Phủ Châu không sai.
Ngô Hoằng Văn gật đầu nói:
- Thế thì chớ chậm trễ nữa, chúng ta hãy chạy nhanh lên!
Hai người vội vã chạy quay trở về hướng cũ, chẳng mấy chốc họ ra tới đại lộ. Bây giờ là đêm khuya canh vắng không có mảy may người bộ hành nào hết, nên hai người đã thi triển thân pháp chạy thật nhanh.
Thình lình ngay lúc này...
Có một người nhỏ nhắn từ bên hướng đối diện chạy tới nhanh như gió, cả hai bên đều chạy đi với một tốc độ kinh hồn chỉ trong chốc lát đôi bên chạy qua mặt với nhau. Ngay lúc chạy qua mặt, cặp mắt bén nhạy của Trần Gia Lân đã nhận ra đối phương là ai rồi, hắn lập tức dừng người lại, lên tiếng khẽ gọi:
- Tam đệ, hãy ngừng lại nào!
Ngô Hoằng Văn nghe hắn gọi lại, thì y đã vượt quá ba trượng rồi.
Bóng người chạy vượt qua mặt hắn bỗng nhiên quay người chạy trở lại. Hai bên đưa mắt nhìn nhau một cái, Trần Gia Lân hấp tấp hỏi:
- Vũ cô nương, lão đâu rồi?
Vũ Diễm Hoa không trả lời mà lại hỏi rằng:
- Ngư Lang ca, ta đang quay lại tìm chàng, không ngờ lại gặp chàng tại nơi đây... Trần Gia Lân nói giọng xúc động:
- Ta hỏi nàng lão đâu rồi?
- Người ư? Ai vậy?
- Huyết Thần Đông Phương Vũ!
Hình như Vũ Diễm Hoa lấy làm ngạc nhiên, nói:
- Tại sao chàng lại tìm lão?
Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt, nói:
- Này Vũ cô nương, xin lượng thứ ta nói lời thẳng thắn, vừa rồi ta đã làm một việc sai lầm, thế nhưng vì đền đáp món ân tình mà tại hạ đã nợ cô nương, ta mới hành động như thế, bây giờ ta phải mang lão trả về cho đối phương, ta không thể làm một tội nhân võ lâm.
Vũ Diễm Hoa mặt mày biến sắc, mỉm cười nói:
- Có cần thiết như vậy không?
Ngô Hoằng Văn là lão giang hồ, rất thông đạt nhân tình. Y biết Trần Gia Lân có điều muốn nói với Vũ Diễm Hoa, nên y đã giữ phép lịch sự đứng xa ra một bên không đi tới chỗ gần họ.
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Này Vũ cô nương, lập trường của mỗi người khác nhau, lúc nãy ta đã nói với nàng rồi.
Vũ Diễm Hoa nói:
- Được, ta không tranh luận với chàng nữa, chàng nói phải, mỗi người có lập trường khác nhau, chúng ta đã quen nhau, xem như bao giờ cũng là bằng hữu cả, chàng muốn hành động thế nào tùy chàng, ta quyết không can thiệp vào.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Thế thì khá lắm, xin nàng phụng cáo hiện giờ Huyết Thần ở đâu? Vũ Diễm Hoa chẳng do dự chút nào trả lời ngay:
- Lão rời khỏi Nam Xương rồi, nhưng đi đâu thì ta không biết. Trần Gia Lân bất giác bấn loạn lên, cau mày nói:
- Nàng không chịu nói cho ta hay ư? Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Ngư Lang ca, ta chỉ là người nghe lệnh cấp trên, không có tư cách hỏi hành tung của lão.
Trần Gia Lân mặt hơi biến sắc nói:
- Lúc nãy cô nương nhờ ta nhúng tay vào việc này cũng là nghe lệnh cấp trên đó sao? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế!
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Vậy thì cô nương qua lại với ta cũng đều là vâng lệnh luôn rồi?
Trần Gia Lân thắc mắc điều này rất lâu rồi, đến bây giờ hắn không chịu nổi đã buộc miệng hỏi luôn như thế.
Vũ Diễm Hoa cúi đầu xuống, một hồi thật lâu nàng mới ngước đầu lên, đưa cặp mắt u oán nhìn Trần Gia Lân nói:
- Này Ngư Lang ca, ta không muốn lừa dối chàng, quả thật chàng nói phải, trước kia ta đã vào khách điếm cảnh giác chàng, chính là phụng mệnh lệnh hành sự, thế nhưng về sau...
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Về sau thế nào?
Mặt mày Vũ Diễm Hoa ửng đỏ, nói:
- Về sau... về sau... ta phát giác rằng ta đã không tự kìm chế không qua lại với chàng?
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác run bắn người lên. Hắn đưa mắt chăm chăm nhìn đối phương một cái, nghĩ bụng rằng: "Vũ cô nương tiếc rằng chúng ta gặp nhau quá muộn màng, ta đành phải phụ tình ý của nàng thôi".
Hắn vốn vô tâm mà nhìn nàng, thế nhưng đối với Vũ Diễm Hoa thì cho là hữu ý. Chỉ trong chốc lát này, nàng đã suy nghĩ vài điều, đồng thời mặt mày người đỏ bừng lên, cho dù nàng là một cô gái lanh lợi đến đâu đi nữa cuối cùng nàng vẫn là một nữ nhân, nàng không thể hoàn toàn che giấu được bí mật trong thâm tâm.
Vũ Diễm Hoa bất giác nhìn lén Ngô Hoằng Văn một cái, sau đó hạ giọng nói khẽ:
- Ngư Lang ca, về sau chàng cứ gọi ta là Hoa muội có được không? Trần Gia Lân rung động cõi lòng, nhưng hắn bình tĩnh ngay nói:
- Có gì đâu mà không được, thì cứ gọi nàng là Hoa muội thôi! Vũ Diễm Hoa cười thật tươi, má lúm đồng tiền tròn xoay.
Trần Gia Lân có nhiều thắc mắc trong lòng từ lâu, hắn muốn thừa dịp này hỏi thăm nàng, thế rồi chậm rãi nói:
- Hoa muội, ta muốn hỏi nàng một điều...
- Chàng cứ việc nói!
- Quý chủ nhân đã hạ lệnh không được đối địch với ta, hơn nữa hình như có ý che chở ta, tại sao vậy?
Vũ Diễm Hoa ngưng cười áy náy nói:
- Ta có thể miễn trả lời câu hỏi này không?
Lời nói uyển chuyển, nghe qua biết nàng muốn từ chối trả lời câu hỏi này.
Trần Gia Lân lấy làm thất vọng, hắn không sao hiểu nổi vì nguyên nhân gì mà đối phương làm ra vẻ thần bí như thế?
Vũ Diễm Hoa trông thấy nét mặt không vui của Trần Gia Lân, cười cay đắng một tiếng
nói:
- Ngư Lang ca, chàng buồn ta chăng? Trần Gia Lân gượng cười nói:
- Chẳng có gì buồn cả, nàng không thể phụng cáo, đương nhiên phải có tư ẩn khó nói rồi, làm sao ta dám miễn cưỡng nàng đây?
Vũ Diễm Hoa khẽ thở dài một tiếng nói:
- Ngư Lang ca, mặc dù chàng nói thế, nhưng ta biết trong lòng chàng buồn bực lắm? Nếu ta ở trường hợp chàng cũng lấy làm chẳng vui, thế nhưng... quả thực ta không được nói, đồng thời cũng không dám nói.
Nghe nàng nói thế, Trần Gia Lân đành cười cay đắng một tiếng nói:
- Hoa muội, ta đành phải đi ngay bây giờ thôi!
- Chàng đi sao?
- Đúng thế!
- Đi đâu vậy?
- Đương nhiên là đi truy tầm Huyết Thần Đông Phương Vũ rồi!
- Chàng không thể nào rượt kịp lão đâu, cho dù đuổi kịp lão và võ công chàng cao cường hơn lão, nhưng lão còn đồng bọn nữa cơ?
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác ngẩn người trong giây lát, sau đó nói giọng cương quyết:
- Bất kể thế nào đi nữa, ta quyết không chịu buông tay đâu! Thình lình ngay lúc này...
Có một bóng người từ hướng vào thành loạng choạng chạy về chỗ họ đang đứng, khi đối phương chạy tới chỗ cách Ngô Hoằng Văn còn khoảng hai trượng, đánh bạch một cái té nằm trên đất luôn.
Ngô Hoằng Văn thất thanh kêu lên một tiếng.
Trần Gia Lân nghe tiếng kêu vội ngoái cổ nhìn ra sau, đồng thời phi thân chạy tới, phóng mắt nhìn kỹ, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.