Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Sau khi họ xếp hàng thành một hàng dài xong, bèn bắt đầu truyền nhau một vật gì đó hình tròn, từ góc viện khỏi đầu truyền tới cửa tháp sau đó truyền trở lại trông rất ngộ nghĩnh.
Trần Gia Lân chăm chú nhìn một hồi, mới vỡ lẽ, họ đang truyền thùng nước và lấy nước đổ vào địa thất, quả thật đòn này cay độc quá nhỉ, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, thì người trong địa thất ắt phải chết đuối không sai.
Tình hình rất nguy cấp nếu không kịp thời ngăn cản, cũng không cần cứu người chỉ chuẩn bị thu xác chết thôi.
Không thể đắn đo hậu quả nữa, biết chắc đây là con đường chết hắn cũng phải đến dự. Thế rồi Trần Gia Lân nghiến răng tung mình nhảy lên cao, lượn không nhào lộn một cái, phất phơ hạ trên thành tường tự viện, đẩy nón rơm ra sau cần cổ, rút thanh kiếm mực ra luôn.
Trần Gia Lân lẳng lặng nhảy xuống bên cạnh giếng.
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng quát hỏi, kêu oa oa hai tiếng thảm rú phá không vang lên, hai hán tử đứng kéo nước bên cạnh giếng té ngã ra đất.
Bọn người đang truyền nước thất kinh la ầm lên, lần lượt vứt bỏ thùng nước và lập tức vây tới ngay.
- Ngư Lang!
- Hắn là Ngư Lang!
Tiếng kêu la thất thanh chưa dứt, bỗng có một bóng người to lớn lao tới nhanh như chớp, té ra là Bất Bại Ông.
Kế đó lại có Kim Hoa sứ giả xuất hiện, có cả bà vợ Bất Bại Ông trong đó nữa, sau đó là bốn Hồng Hoa sứ giả, Trần Gia Lân chỉ nhận ra mỗi mình Công Tôn đại nương, ngoài ra đều xa lạ cả.
Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nên đánh hay là tạm thời rút lui đây? Bất Bại Ông cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi đến nạp mạng đó ư?
Trần Gia Lân không nói gì hết, tay phải cầm cán kiếm tay trái thì cầm bao kiếm đứng yên tại chỗ.
Mấy mụ sứ giả nọ đã dãn ra vây hắn vào trong. Bất Bại Ông lớn tiếng nói:
- Các vị chú ý, không được để tiểu tử này chạy thoát lần nữa! Tiếp theo tiếng hét, lão vung chưởng tấn công ngay.
Bất Bại Ông thoạt vừa xuất thủ tấn công, bọn sứ giả còn lại người thì vung kiếm kẻ thì giơ tay chuẩn bị thừa cơ tấn công.
Bây giờ dù Trần Gia Lân không muốn đánh nhau cũng chẳng được rồi, hắn am hiểu chưởng lực của Bất Bại Ông vô cùng lợi hại nên không dám đụng cứng, đành đảo người lách sang một bên sau đó phản công một kiếm nhanh như cắt.
Đồng thời lúc này, một kiếm một chưởng từ sau lưng hắn quét tới, cực chẳng đã hắn phải xoay kiếm đối phó với họ.
Vừa đánh bạt đòn tấn công của hai sứ giả, thì Bất Bại Ông đã phóng ra một chưởng thứ hai liên tiếp.
Tất cả những người này đều là cao thủ nhất lưu, nếu đơn đả độc thương thì không có ai là địch thủ của Trần Gia Lân, nhưng một khi họ liên hợp tấn công thì tình hình lại khác hẳn.
Thế rồi một trận quyết đấu kinh tâm động phách diễn ra ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Trần Gia Lân độc đấu với một nhóm cao thủ đặc cấp Thiên Hương môn, dù công hắn cao đến cỡ nào và bảo kiếm sắc bén đến đâu cũng không thể ứng phó mọi mặt, để có cơ hội dốc toàn lực phản kích bất cứ một ai trong nhóm này.
A!
Tiếp theo tiếng gầm thét, hắn đã tấn công ra cú tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục. Một chiêu này rất thích hợp sử dụng trong lúc quần công, đồng thời cũng chỉ ở trong trường hợp này mới hoàn toàn phát huy được oai lực tối đa của nó.
Tiếp theo tiếng thảm rú, một Hồng Hoa sứ giả té ngã ra đất, số còn lại lần lượt nhảy lùi ra sau hết, nhưng đây chỉ là sự việc xảy ra trong tích tắc, sau đó họ lại vây lại tấn công tiếp.
Chưởng phong và kiếm khí rạch xé hư không kêu veo veo nghe thật kinh hồn. Trần Gia Lân lại tấn công ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục lần nữa.
Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh vang tới nói:
- Các ngươi quên mất đường kiếm của hắn sao? Đây là âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ.
Tức thì tình hình thay đổi hẳn, mặc dù hắn đánh ra tuyệt chiêu, nhưng chẳng có ai bị thương hết.
Trần Gia Lân giận đến nỗi mồm mũi phun ra khói lửa, thì ra Mẫu Đơn kiếm pháp bí truyền này chỉ giáo cho các thuộc hạ của bà ta rồi, vì thế tấn công của đối phương ào ạt tới tấp như điên như cuồng, nên hắn chẳng có mảy may cơ hội quét nhìn Mẫu Đơn lệnh chủ.
Bây giờ hắn không dám suy nghĩ gì cả, chỉ biết tập chung toàn bộ tâm ý vung kiếm mục tấn công lia lịa.
Kêu keng một tiếng!
Một thanh kiếm của đối phương bị chặt đứt, thế nhưng áp lực cũng không thay đổi chút nào, thanh kiếm khác được lập tức thay vào ngay.
Kêu đùng một tiếng!
Trần Gia Lân đã trúng phải một chưởng của Bất Bại Ông loạng choạng té lùi ra sau một bước, tức thì chiêu thức chậm lại ngay, kế đó sau lưng bỗng té nhức lại lãnh thêm một kiếm nữa.
A!
Trần Gia Lân điên cuồng gầm hét một tiếng, gom hết công lực bình sinh tấn công tuyệt chiêu tiếp.
Kêu cheng một tiếng, trường kém đối phương bị gãy đôi, nhưng không có ai ngã xuống hết.
Kêu đùng một tiếng!
Sau lưng hắn như trúng phải một cái búa tạ nặng ngàn cân, há mồm phun máu tua tủa, té nằm trên đất.
Âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ lên tiếng nói:
- Hãy bắt sống hắn!
Trần Gia Lân vùng mình đứng phắt dậy cố hết sức vung kiếm mục quét ra một chiêu nhưng chẳng nghe thấy tiếng binh khí chạm vào nhau.
Hắn trố mắt nhìn tới trước, thấy số cao thủ lui ra sau khoảng tám thước, họ đã đình chỉ tấn công.
Một phụ nhân bịt mặt xuất hiện, bà ta chính là Mẫu Đơn lệnh chủ đã làm loạn cả phân nửa thiên hạ võ lâm chứ không còn ai xa lạ nữa. Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két, trợn to hai mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mặt bà ta.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười khẩy một tiếng nói:
- Hài nhi, tại sao con quyết phải đối địch với ta ư? Hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu, giận dữ nói:
- Nếu ta phải chết, ắt phải diệt trừ ngươi. Mẫu Đơn lệnh chủ thản nhiên nói:
- Ngươi bướng bỉnh quá, có phải muốn buộc ta giết ngươi chăng? Trần Gia Lân nói:
- Ngươi đã hạ độc thủ đối với hai phụ tử ta rồi, tiếc rằng trời không làm vừa lòng người.
Mẫu Đơn lệnh chủ vẫn ung dung nói:
- Hài nhi, con người ai cũng có sai lầm khi nóng giận thường hay gây nên sự việc mà chính bản thân chính mình cũng chẳng biết tại sao làm như vậy. Lúc đó ta chỉ muốn phụ tử ngươi chớ đối địch với ta, thật ra không thể nói là hạ độc thủ. Sau đó ta rất hối hận, ta không còn thiết gì tới giang hồ bá nghiệp nữa, dù gì ta cũng chỉ là một nữ nhân, chắc... phụ thân con vẫn khỏe chứ?
Những lời nói này rất động lòng người thế nhưng Trần Gia Lân đã hiểu bà ta quá không cần phải nói, bà ta lại định chơi trò huyền hảo gì đây, thế rồi hắn lau khô vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên lão nhân gia người rất khỏe, lão đang chuẩn bị diệt trừ bà đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ kêu à một tiếng nói:
- Hài nhi, chớ nói lời khó nghe như thế làm gì, phụ thân con quyết không khi nào chẳng niệm tình phu thê, cấm không cho ta hồi đầu.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng la hét rùng rợn phá không vang tới:
- Thu xác chết a!
Tức thì trong hiện trường náo động cả lên.
Trần Gia Lân tinh thần phấn trấn, quả thực Thu Thi Khách đến thật đúng lúc. Mẫu Đơn lệnh chủ hét lên một tiếng:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Tất cả cao thủ thoạt nghe tại hiện trường, bà ta ra lệnh, lập tức giãn ra thành hình bán nguyệt đứng hậu vệ phía sau Mẫu Đơn lệnh chủ.
Bây giờ mặt trăng đã lên khá cao soi vào sân viện sáng như ban ngày.
Một bóng người có hình thù quái gở xuất hiện giữa hiện trường, điều gây mọi người chú ý nhất là cỗ quan tài bằng đồng đang vác trên vai lão.
Tất cả mọi người đều nín thở hết, cùng lúc đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn về hướng nhân vật thần bí khủng bố này.
Chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ đã nghĩ sao, bỗng phóng chỉ điểm vào huyệt đạo của Trần Gia Lân, tức thì Trần Gia Lạc kêu hự một tiếng té nằm ra đất, bà ta lập tức lôi người hắn đặt ngang dưới chân.
Thu Thi Khách đến ngay chỗ cách Mẫu Đơn lệnh chủ còn khoảng hai mươi trượng rồi dừng lại, đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn vào hiện trường một vòng, tất cả mọi người vừa chạm phải nhãn quang lão, thảy đều rùng mình rợn tóc gáy hết.
Thu Thi Khách chậm rãi đặt cỗ quan tai xuống đất, sau đó lấy tay đấm vào chiếc lưng gù vài cái, hình như lão mệt mỏi lắm thì phải.
Mẫu Đơn lệnh chủ lên tiếng nói:
- Các hạ đến đây có điều chi chỉ giáo chăng? Thu Thi Khách cười quái gở một tiếng nói:
- Tiểu lão nhi đến đây thu xác lão bằng hữu vậy. Mẫu Đơn lệnh chủ hỏi:
- Bằng hữu của các hạ là ai vậy? Thu Thị Khách nói:
- Còn ai vào đây nữa, chính là ba lão nhi đang bị ngươi nhốt trong địa huyệt dưới tháp đấy.
Mẫu Đơn lệnh chủ ngạc nhiên liền hỏi:
- Họ là bằng hữu của các hạ sao? Thu Thi Khách nói:
- Đúng thế, chính là bằng hữu của tiểu lão nhi đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ cười khẩy nói:
- Chôn xác dưới tháp tự viện, cao tăng trong viện sẽ luôn tiện siêu độ họ, như vậy chẳng hay sao? Còn thu xác làm gì nữa?
Thu Thi Khách lắc đầu nói:
- Không được, tiểu lão nhi phải làm chút nghĩa vụ bằng hữu mới được. Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Vậy thì các hạ cứ việc thu xác họ đi!
Thu Thi Khách đưa mắt quét nhìn Trần Gia Lân đang nắm dưới chân bà ta một cái nói:
- Khoan đã, có lẽ tiểu tử đánh cá cũng đã chết rồi, để tiểu lão nhi thu xác hắn trước. Nói xong, ung dung cất bước liền.
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng rút kiếm chĩa vào giữa ngực Trần Gia Lân, lạnh lùng nói:
- Còn hắn thì không dám làm phiền các hạ. Bản tọa sẽ sai người liệu cho hắn sau. Thu Thi Khách thản nhiên tiến tới.
Mẫu Đơn lệnh chủ la lớn tiếng nói:
- Nếu các hạ tiến tới một bước nữa, thanh kiếm này sẽ đâm thủng ngực hắn ngay. Thu Thi Khách dừng bước lại, mặt hơi biến sắc nói:
- Tôn Phi Yến, tiểu lão nhi khuyên ngươi chớ làm quá, hãy buông hắn ra...
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng cương quyết.
- Không thể được!
Thu Thi Khách trầm mặc giây lát nói:
- Ngươi muốn làm gì hắn nào? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Chẳng làm gì cả, mang hắn về chăm sóc cho tử tế thế thôi.
Trần Gia Lân trông thấy rất rõ ràng, đồng thời cũng nghe rất rõ, có điều miệng không thể nói và tay chân cũng chẳng cử động được mà thôi.
Thu Thi Khách trầm giọng nói:
- Có thật ngươi không buông hắn ra chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng nói:
- Các hạ có biết giữa hắn và bản lệnh có mối quan hệ thế nào không? Thu Thi Khách gật đầu nói:
- Được, được, món nợ này giao lại Trần Đình Lãng tự giải quyết, tiểu lão nhi đành thu xác của bằng hữu là hơn.
Nói xong, quay người vác cỗ quan tài lên, chạy về hướng cửa tháp.
Không có một ai xuất thủ ngăn cản hắn, tất cả đứng nguyên tại chỗ không cử động chút nào.
Thu Thi Khách thản nhiên bước vào tháp.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng lên tiếng nói:
- Rút lui vào!
Vài chục cao thủ lần lượt phi thân vượt tường rời khỏi hết.
Một đại hán có thân hình vạm vỡ vác Trần Gia Lân lên, theo sau Mẫu Đơn lệnh chủ vượt tường nhảy ra ngoài.
Kêu đùng một tiếng long trời lở đất, kế đó là những tiếng sụp đổ kêu ầm ầm nghe thật kinh hồn.
Tức thì tòa Phật tháp nguy nga biến thành một đống gạch vụn to bằng một đồi đất. Đầu óc Trần Gia Lân kêu ùng một cái, hà mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười như điên như cuồng:
- Đại sự yên cả rồi!
o0o
Ánh sáng như lửa ma soi vào song sắt to bằng bắp tay và bức tường đá lạnh nhu băng tuyết, bên ngoài song sắt là một lối đi rộng hai trượng, hai đầu gối đi là ngõ cùng, ngay giữa lại có một đạo cửa song sắt, ngoài cửa là một thông đạo tối om, chứng tỏ rằng đây là một địa lao kiên cố, ngoài cửa song sắt có luân phiên canh gác, vì bên trong có đốt đèn, nên mọi cảnh vật trong địa lão rất sáng tỏ.
Trần Gia Lân hai tay ôm đầu gối ngồi trong góc địa lao, hắn chẳng biết nơi đây là đâu cả, cũng không biết bây giờ là canh mấy rồi, hắn chỉ nhớ mình đã dùng hai bữa cơm nước trong địa lao.
Từ lúc bị nhốt trong địa lao đến bây giờ hắn chưa nói chuyện với ai hết.
Do bởi diệu dụng của Ôn Ngọc Bình, công lực hắn đã khôi phục từ lâu, nhưng muốn thoát hiểm thì khó khăn như lên trời, nhân lực không thể phá vỡ song sắt nọ, huống chi bên ngoài có người canh gác.
Hắn chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ sẽ đối phó thế nào với mình đây, điều làm cho hắn đau buồn nhất là Thu Thi Khách đã thành tro tàn, còn Túy Ông, Điên Ông và Trường Thiệt Thái Công thì chôn xác dưới lòng tháp tính đi tính lại thì chẳng còn bao nhiêu người có thể ra mặt đối phó Thiên Hương môn nữa.
Hắn cho rằng Mẫu Đơn lệnh chủ nhốt mình để làm con tin nhằm mục đích khống chế phụ thân và sư đệ Thất Tâm Nhân ra mặt, thế nhưng có ai biết mình đã bị cầm tù chăng?
Nếu muốn thoát thân ngoại trừ kỳ tích xuất hiện.
Kế bên cách một bức tường đá rất dày là một phòng lao nối liền, hình như có ai bị nhốt trong đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, có thể tưởng tượng rằng người có tư cách bị nhốt trong hắc lao này ắt phải là một nhân vật phi thường.
o0o
Cửa song sắt ở vòng ngoài được mở và một tiếng kêu sột soạn nghe rất đinh tai, hắn hận đến nỗi không muốn ngước đầu lên nhìn, còn đối phương lại đến giờ đưa một bát cơm nguội và một bình nước uống vào nhà lao.
Tiếng chân bước dừng lại một hồi rồi không có động tĩnh gì cả, hắn cảm thấy hơi chút không cầm lòng được ngước đầu lên nhìn, tức thì khí huyết trong người sôi lên sùng sục, lửa giận và sát khí bốc lên đùng đùng.
Thì ra chính là Hoa Thái Tuế Chúc Long đứng ở bên ngoài, mặt lộ vẻ cười rất giảo quyệt.
Hắn muốn nhảy vọt tới băm xác gã ra thành mảnh vụn.
Hắn chỉ đi được hai bước bỗng dừng người lại hắn sực nghĩ rằng hai bên cách ly bởi một đạo song sắt.
Hơn nữa nếu để cho đối phương phát hiện ra mình vẫn còn công lực. Vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, lúc đó chớ hòng có mảy may cơ hội thoát thân.
Chúc Long cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Nên gọi người là Lãnh Diện Quái Khách hay Ngư Lang đây?
Trần Gia Lân cố đè nén cơn lửa giận trong lòng xuống, không thèm đếm xỉa tới gã. Chúc Long lại nói tiếp:
- Ngư Lang, ta nghĩ rằng nên gọi như thế thích hợp hơn, bây giờ ngươi đã hối hận không chịu an phận ở lại hồ Bà Dương đánh cá rồi chứ? Người vẫn còn hy vọng sống đến khi nào mất hết giá trị lợi dụng.
Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, lại muốn phi thân nhảy vọ tới lần nữa, nhưng cuối cùng hắn đã nhẫn nại.
Chúc Long cười khẩy một tiếng nói tiếp:
- Ngư Lang, ta đặc biệt đến đây báo cho ngươi hay một tin vui, nghe nói ngươi và Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân từng có danh phận vợ chồng, ta thanh thật cảm tạ ngươi giữ cho nàng được trong sạch...
Trần Gia Lạc run bắn người lên nói:
- Họ Chúc kia, ngươi nói thế có nghĩa là sao?
Chúc Long dương dương tự đắc cười há há một tiếng nói:
- Chẳng có sao cả, ngày mai sẽ là ngày đại hỷ của tại hạ, ta sẽ sai gã cai tù đưa chút ít rượu thịt vào đây cho ngươi, để ngươi cũng được hưởng chút không khí vui vẻ, há há há...
Tiếng cười đinh tai nhức óc, khiến Trần Gia Lạc giận đến nỗi nhảy vọt tới bên cạnh khung cửa sắt.
Chúc Long bất giác lùi ra sau một bước, kế đó lại buông tiếng cười như điên như cuồng, nói:
- Ngư Lang ngươi ghen rồi ư? Tiếc rằng ngươi chỉ là một con hổ không có nanh vuốt, chớ làm dáng dọa nạt người khác.
Trần Gia Lân phừng mang trợn mắt, hắn đã có một cảm giác phát điên, hắn chỉ muốn gầm rống và giết người, hai tay cứ bấu chặt song sắt, hình như muốn vặn hỏng cả song sắt này.
Chúc Long xếch ngược đôi lông mày lên, bĩu môi trêu trọc nói:
- Ngư Lang, ngươi không chúc mừng ta chăng? Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két nói:
- Ta chúc tụng ngươi chết không nơi chôn xác!
Trần Gia Lân chăm chú nhìn một hồi, mới vỡ lẽ, họ đang truyền thùng nước và lấy nước đổ vào địa thất, quả thật đòn này cay độc quá nhỉ, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, thì người trong địa thất ắt phải chết đuối không sai.
Tình hình rất nguy cấp nếu không kịp thời ngăn cản, cũng không cần cứu người chỉ chuẩn bị thu xác chết thôi.
Không thể đắn đo hậu quả nữa, biết chắc đây là con đường chết hắn cũng phải đến dự. Thế rồi Trần Gia Lân nghiến răng tung mình nhảy lên cao, lượn không nhào lộn một cái, phất phơ hạ trên thành tường tự viện, đẩy nón rơm ra sau cần cổ, rút thanh kiếm mực ra luôn.
Trần Gia Lân lẳng lặng nhảy xuống bên cạnh giếng.
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng quát hỏi, kêu oa oa hai tiếng thảm rú phá không vang lên, hai hán tử đứng kéo nước bên cạnh giếng té ngã ra đất.
Bọn người đang truyền nước thất kinh la ầm lên, lần lượt vứt bỏ thùng nước và lập tức vây tới ngay.
- Ngư Lang!
- Hắn là Ngư Lang!
Tiếng kêu la thất thanh chưa dứt, bỗng có một bóng người to lớn lao tới nhanh như chớp, té ra là Bất Bại Ông.
Kế đó lại có Kim Hoa sứ giả xuất hiện, có cả bà vợ Bất Bại Ông trong đó nữa, sau đó là bốn Hồng Hoa sứ giả, Trần Gia Lân chỉ nhận ra mỗi mình Công Tôn đại nương, ngoài ra đều xa lạ cả.
Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nên đánh hay là tạm thời rút lui đây? Bất Bại Ông cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi đến nạp mạng đó ư?
Trần Gia Lân không nói gì hết, tay phải cầm cán kiếm tay trái thì cầm bao kiếm đứng yên tại chỗ.
Mấy mụ sứ giả nọ đã dãn ra vây hắn vào trong. Bất Bại Ông lớn tiếng nói:
- Các vị chú ý, không được để tiểu tử này chạy thoát lần nữa! Tiếp theo tiếng hét, lão vung chưởng tấn công ngay.
Bất Bại Ông thoạt vừa xuất thủ tấn công, bọn sứ giả còn lại người thì vung kiếm kẻ thì giơ tay chuẩn bị thừa cơ tấn công.
Bây giờ dù Trần Gia Lân không muốn đánh nhau cũng chẳng được rồi, hắn am hiểu chưởng lực của Bất Bại Ông vô cùng lợi hại nên không dám đụng cứng, đành đảo người lách sang một bên sau đó phản công một kiếm nhanh như cắt.
Đồng thời lúc này, một kiếm một chưởng từ sau lưng hắn quét tới, cực chẳng đã hắn phải xoay kiếm đối phó với họ.
Vừa đánh bạt đòn tấn công của hai sứ giả, thì Bất Bại Ông đã phóng ra một chưởng thứ hai liên tiếp.
Tất cả những người này đều là cao thủ nhất lưu, nếu đơn đả độc thương thì không có ai là địch thủ của Trần Gia Lân, nhưng một khi họ liên hợp tấn công thì tình hình lại khác hẳn.
Thế rồi một trận quyết đấu kinh tâm động phách diễn ra ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Trần Gia Lân độc đấu với một nhóm cao thủ đặc cấp Thiên Hương môn, dù công hắn cao đến cỡ nào và bảo kiếm sắc bén đến đâu cũng không thể ứng phó mọi mặt, để có cơ hội dốc toàn lực phản kích bất cứ một ai trong nhóm này.
A!
Tiếp theo tiếng gầm thét, hắn đã tấn công ra cú tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục. Một chiêu này rất thích hợp sử dụng trong lúc quần công, đồng thời cũng chỉ ở trong trường hợp này mới hoàn toàn phát huy được oai lực tối đa của nó.
Tiếp theo tiếng thảm rú, một Hồng Hoa sứ giả té ngã ra đất, số còn lại lần lượt nhảy lùi ra sau hết, nhưng đây chỉ là sự việc xảy ra trong tích tắc, sau đó họ lại vây lại tấn công tiếp.
Chưởng phong và kiếm khí rạch xé hư không kêu veo veo nghe thật kinh hồn. Trần Gia Lân lại tấn công ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục lần nữa.
Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh vang tới nói:
- Các ngươi quên mất đường kiếm của hắn sao? Đây là âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ.
Tức thì tình hình thay đổi hẳn, mặc dù hắn đánh ra tuyệt chiêu, nhưng chẳng có ai bị thương hết.
Trần Gia Lân giận đến nỗi mồm mũi phun ra khói lửa, thì ra Mẫu Đơn kiếm pháp bí truyền này chỉ giáo cho các thuộc hạ của bà ta rồi, vì thế tấn công của đối phương ào ạt tới tấp như điên như cuồng, nên hắn chẳng có mảy may cơ hội quét nhìn Mẫu Đơn lệnh chủ.
Bây giờ hắn không dám suy nghĩ gì cả, chỉ biết tập chung toàn bộ tâm ý vung kiếm mục tấn công lia lịa.
Kêu keng một tiếng!
Một thanh kiếm của đối phương bị chặt đứt, thế nhưng áp lực cũng không thay đổi chút nào, thanh kiếm khác được lập tức thay vào ngay.
Kêu đùng một tiếng!
Trần Gia Lân đã trúng phải một chưởng của Bất Bại Ông loạng choạng té lùi ra sau một bước, tức thì chiêu thức chậm lại ngay, kế đó sau lưng bỗng té nhức lại lãnh thêm một kiếm nữa.
A!
Trần Gia Lân điên cuồng gầm hét một tiếng, gom hết công lực bình sinh tấn công tuyệt chiêu tiếp.
Kêu cheng một tiếng, trường kém đối phương bị gãy đôi, nhưng không có ai ngã xuống hết.
Kêu đùng một tiếng!
Sau lưng hắn như trúng phải một cái búa tạ nặng ngàn cân, há mồm phun máu tua tủa, té nằm trên đất.
Âm thanh của Mẫu Đơn lệnh chủ lên tiếng nói:
- Hãy bắt sống hắn!
Trần Gia Lân vùng mình đứng phắt dậy cố hết sức vung kiếm mục quét ra một chiêu nhưng chẳng nghe thấy tiếng binh khí chạm vào nhau.
Hắn trố mắt nhìn tới trước, thấy số cao thủ lui ra sau khoảng tám thước, họ đã đình chỉ tấn công.
Một phụ nhân bịt mặt xuất hiện, bà ta chính là Mẫu Đơn lệnh chủ đã làm loạn cả phân nửa thiên hạ võ lâm chứ không còn ai xa lạ nữa. Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két, trợn to hai mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mặt bà ta.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười khẩy một tiếng nói:
- Hài nhi, tại sao con quyết phải đối địch với ta ư? Hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu, giận dữ nói:
- Nếu ta phải chết, ắt phải diệt trừ ngươi. Mẫu Đơn lệnh chủ thản nhiên nói:
- Ngươi bướng bỉnh quá, có phải muốn buộc ta giết ngươi chăng? Trần Gia Lân nói:
- Ngươi đã hạ độc thủ đối với hai phụ tử ta rồi, tiếc rằng trời không làm vừa lòng người.
Mẫu Đơn lệnh chủ vẫn ung dung nói:
- Hài nhi, con người ai cũng có sai lầm khi nóng giận thường hay gây nên sự việc mà chính bản thân chính mình cũng chẳng biết tại sao làm như vậy. Lúc đó ta chỉ muốn phụ tử ngươi chớ đối địch với ta, thật ra không thể nói là hạ độc thủ. Sau đó ta rất hối hận, ta không còn thiết gì tới giang hồ bá nghiệp nữa, dù gì ta cũng chỉ là một nữ nhân, chắc... phụ thân con vẫn khỏe chứ?
Những lời nói này rất động lòng người thế nhưng Trần Gia Lân đã hiểu bà ta quá không cần phải nói, bà ta lại định chơi trò huyền hảo gì đây, thế rồi hắn lau khô vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên lão nhân gia người rất khỏe, lão đang chuẩn bị diệt trừ bà đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ kêu à một tiếng nói:
- Hài nhi, chớ nói lời khó nghe như thế làm gì, phụ thân con quyết không khi nào chẳng niệm tình phu thê, cấm không cho ta hồi đầu.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng la hét rùng rợn phá không vang tới:
- Thu xác chết a!
Tức thì trong hiện trường náo động cả lên.
Trần Gia Lân tinh thần phấn trấn, quả thực Thu Thi Khách đến thật đúng lúc. Mẫu Đơn lệnh chủ hét lên một tiếng:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Tất cả cao thủ thoạt nghe tại hiện trường, bà ta ra lệnh, lập tức giãn ra thành hình bán nguyệt đứng hậu vệ phía sau Mẫu Đơn lệnh chủ.
Bây giờ mặt trăng đã lên khá cao soi vào sân viện sáng như ban ngày.
Một bóng người có hình thù quái gở xuất hiện giữa hiện trường, điều gây mọi người chú ý nhất là cỗ quan tài bằng đồng đang vác trên vai lão.
Tất cả mọi người đều nín thở hết, cùng lúc đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn về hướng nhân vật thần bí khủng bố này.
Chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ đã nghĩ sao, bỗng phóng chỉ điểm vào huyệt đạo của Trần Gia Lân, tức thì Trần Gia Lạc kêu hự một tiếng té nằm ra đất, bà ta lập tức lôi người hắn đặt ngang dưới chân.
Thu Thi Khách đến ngay chỗ cách Mẫu Đơn lệnh chủ còn khoảng hai mươi trượng rồi dừng lại, đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn vào hiện trường một vòng, tất cả mọi người vừa chạm phải nhãn quang lão, thảy đều rùng mình rợn tóc gáy hết.
Thu Thi Khách chậm rãi đặt cỗ quan tai xuống đất, sau đó lấy tay đấm vào chiếc lưng gù vài cái, hình như lão mệt mỏi lắm thì phải.
Mẫu Đơn lệnh chủ lên tiếng nói:
- Các hạ đến đây có điều chi chỉ giáo chăng? Thu Thi Khách cười quái gở một tiếng nói:
- Tiểu lão nhi đến đây thu xác lão bằng hữu vậy. Mẫu Đơn lệnh chủ hỏi:
- Bằng hữu của các hạ là ai vậy? Thu Thị Khách nói:
- Còn ai vào đây nữa, chính là ba lão nhi đang bị ngươi nhốt trong địa huyệt dưới tháp đấy.
Mẫu Đơn lệnh chủ ngạc nhiên liền hỏi:
- Họ là bằng hữu của các hạ sao? Thu Thi Khách nói:
- Đúng thế, chính là bằng hữu của tiểu lão nhi đấy. Mẫu Đơn lệnh chủ cười khẩy nói:
- Chôn xác dưới tháp tự viện, cao tăng trong viện sẽ luôn tiện siêu độ họ, như vậy chẳng hay sao? Còn thu xác làm gì nữa?
Thu Thi Khách lắc đầu nói:
- Không được, tiểu lão nhi phải làm chút nghĩa vụ bằng hữu mới được. Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Vậy thì các hạ cứ việc thu xác họ đi!
Thu Thi Khách đưa mắt quét nhìn Trần Gia Lân đang nắm dưới chân bà ta một cái nói:
- Khoan đã, có lẽ tiểu tử đánh cá cũng đã chết rồi, để tiểu lão nhi thu xác hắn trước. Nói xong, ung dung cất bước liền.
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng rút kiếm chĩa vào giữa ngực Trần Gia Lân, lạnh lùng nói:
- Còn hắn thì không dám làm phiền các hạ. Bản tọa sẽ sai người liệu cho hắn sau. Thu Thi Khách thản nhiên tiến tới.
Mẫu Đơn lệnh chủ la lớn tiếng nói:
- Nếu các hạ tiến tới một bước nữa, thanh kiếm này sẽ đâm thủng ngực hắn ngay. Thu Thi Khách dừng bước lại, mặt hơi biến sắc nói:
- Tôn Phi Yến, tiểu lão nhi khuyên ngươi chớ làm quá, hãy buông hắn ra...
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng cương quyết.
- Không thể được!
Thu Thi Khách trầm mặc giây lát nói:
- Ngươi muốn làm gì hắn nào? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Chẳng làm gì cả, mang hắn về chăm sóc cho tử tế thế thôi.
Trần Gia Lân trông thấy rất rõ ràng, đồng thời cũng nghe rất rõ, có điều miệng không thể nói và tay chân cũng chẳng cử động được mà thôi.
Thu Thi Khách trầm giọng nói:
- Có thật ngươi không buông hắn ra chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng nói:
- Các hạ có biết giữa hắn và bản lệnh có mối quan hệ thế nào không? Thu Thi Khách gật đầu nói:
- Được, được, món nợ này giao lại Trần Đình Lãng tự giải quyết, tiểu lão nhi đành thu xác của bằng hữu là hơn.
Nói xong, quay người vác cỗ quan tài lên, chạy về hướng cửa tháp.
Không có một ai xuất thủ ngăn cản hắn, tất cả đứng nguyên tại chỗ không cử động chút nào.
Thu Thi Khách thản nhiên bước vào tháp.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng lên tiếng nói:
- Rút lui vào!
Vài chục cao thủ lần lượt phi thân vượt tường rời khỏi hết.
Một đại hán có thân hình vạm vỡ vác Trần Gia Lân lên, theo sau Mẫu Đơn lệnh chủ vượt tường nhảy ra ngoài.
Kêu đùng một tiếng long trời lở đất, kế đó là những tiếng sụp đổ kêu ầm ầm nghe thật kinh hồn.
Tức thì tòa Phật tháp nguy nga biến thành một đống gạch vụn to bằng một đồi đất. Đầu óc Trần Gia Lân kêu ùng một cái, hà mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Mẫu Đơn lệnh chủ cười như điên như cuồng:
- Đại sự yên cả rồi!
o0o
Ánh sáng như lửa ma soi vào song sắt to bằng bắp tay và bức tường đá lạnh nhu băng tuyết, bên ngoài song sắt là một lối đi rộng hai trượng, hai đầu gối đi là ngõ cùng, ngay giữa lại có một đạo cửa song sắt, ngoài cửa là một thông đạo tối om, chứng tỏ rằng đây là một địa lao kiên cố, ngoài cửa song sắt có luân phiên canh gác, vì bên trong có đốt đèn, nên mọi cảnh vật trong địa lão rất sáng tỏ.
Trần Gia Lân hai tay ôm đầu gối ngồi trong góc địa lao, hắn chẳng biết nơi đây là đâu cả, cũng không biết bây giờ là canh mấy rồi, hắn chỉ nhớ mình đã dùng hai bữa cơm nước trong địa lao.
Từ lúc bị nhốt trong địa lao đến bây giờ hắn chưa nói chuyện với ai hết.
Do bởi diệu dụng của Ôn Ngọc Bình, công lực hắn đã khôi phục từ lâu, nhưng muốn thoát hiểm thì khó khăn như lên trời, nhân lực không thể phá vỡ song sắt nọ, huống chi bên ngoài có người canh gác.
Hắn chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ sẽ đối phó thế nào với mình đây, điều làm cho hắn đau buồn nhất là Thu Thi Khách đã thành tro tàn, còn Túy Ông, Điên Ông và Trường Thiệt Thái Công thì chôn xác dưới lòng tháp tính đi tính lại thì chẳng còn bao nhiêu người có thể ra mặt đối phó Thiên Hương môn nữa.
Hắn cho rằng Mẫu Đơn lệnh chủ nhốt mình để làm con tin nhằm mục đích khống chế phụ thân và sư đệ Thất Tâm Nhân ra mặt, thế nhưng có ai biết mình đã bị cầm tù chăng?
Nếu muốn thoát thân ngoại trừ kỳ tích xuất hiện.
Kế bên cách một bức tường đá rất dày là một phòng lao nối liền, hình như có ai bị nhốt trong đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, có thể tưởng tượng rằng người có tư cách bị nhốt trong hắc lao này ắt phải là một nhân vật phi thường.
o0o
Cửa song sắt ở vòng ngoài được mở và một tiếng kêu sột soạn nghe rất đinh tai, hắn hận đến nỗi không muốn ngước đầu lên nhìn, còn đối phương lại đến giờ đưa một bát cơm nguội và một bình nước uống vào nhà lao.
Tiếng chân bước dừng lại một hồi rồi không có động tĩnh gì cả, hắn cảm thấy hơi chút không cầm lòng được ngước đầu lên nhìn, tức thì khí huyết trong người sôi lên sùng sục, lửa giận và sát khí bốc lên đùng đùng.
Thì ra chính là Hoa Thái Tuế Chúc Long đứng ở bên ngoài, mặt lộ vẻ cười rất giảo quyệt.
Hắn muốn nhảy vọt tới băm xác gã ra thành mảnh vụn.
Hắn chỉ đi được hai bước bỗng dừng người lại hắn sực nghĩ rằng hai bên cách ly bởi một đạo song sắt.
Hơn nữa nếu để cho đối phương phát hiện ra mình vẫn còn công lực. Vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, lúc đó chớ hòng có mảy may cơ hội thoát thân.
Chúc Long cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Nên gọi người là Lãnh Diện Quái Khách hay Ngư Lang đây?
Trần Gia Lân cố đè nén cơn lửa giận trong lòng xuống, không thèm đếm xỉa tới gã. Chúc Long lại nói tiếp:
- Ngư Lang, ta nghĩ rằng nên gọi như thế thích hợp hơn, bây giờ ngươi đã hối hận không chịu an phận ở lại hồ Bà Dương đánh cá rồi chứ? Người vẫn còn hy vọng sống đến khi nào mất hết giá trị lợi dụng.
Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, lại muốn phi thân nhảy vọ tới lần nữa, nhưng cuối cùng hắn đã nhẫn nại.
Chúc Long cười khẩy một tiếng nói tiếp:
- Ngư Lang, ta đặc biệt đến đây báo cho ngươi hay một tin vui, nghe nói ngươi và Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân từng có danh phận vợ chồng, ta thanh thật cảm tạ ngươi giữ cho nàng được trong sạch...
Trần Gia Lạc run bắn người lên nói:
- Họ Chúc kia, ngươi nói thế có nghĩa là sao?
Chúc Long dương dương tự đắc cười há há một tiếng nói:
- Chẳng có sao cả, ngày mai sẽ là ngày đại hỷ của tại hạ, ta sẽ sai gã cai tù đưa chút ít rượu thịt vào đây cho ngươi, để ngươi cũng được hưởng chút không khí vui vẻ, há há há...
Tiếng cười đinh tai nhức óc, khiến Trần Gia Lạc giận đến nỗi nhảy vọt tới bên cạnh khung cửa sắt.
Chúc Long bất giác lùi ra sau một bước, kế đó lại buông tiếng cười như điên như cuồng, nói:
- Ngư Lang ngươi ghen rồi ư? Tiếc rằng ngươi chỉ là một con hổ không có nanh vuốt, chớ làm dáng dọa nạt người khác.
Trần Gia Lân phừng mang trợn mắt, hắn đã có một cảm giác phát điên, hắn chỉ muốn gầm rống và giết người, hai tay cứ bấu chặt song sắt, hình như muốn vặn hỏng cả song sắt này.
Chúc Long xếch ngược đôi lông mày lên, bĩu môi trêu trọc nói:
- Ngư Lang, ngươi không chúc mừng ta chăng? Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két nói:
- Ta chúc tụng ngươi chết không nơi chôn xác!