Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: NT 7: Hạ Ấm (7)
Tuần trăng mật của Hướng Noãn và Lạc Hạ dài 9 ngày, kéo dài đến hết tháng sáu. Hai người họ không định ra nước ngoài mà chỉ muốn đi du lịch trong nước mà thôi.
Nơi đầu tiên đặt chân đến là trường đại học của Hướng Noãn, Thanh Hoa ở Bắc Kinh.
Sáng hôm 22 tháng 6 bắt đầu khởi hành, đến giữa trưa thì đến nơi. Lạc Hạ và Hướng Noãn quyết định ghé vào phòng khách sạn đặt trước để hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi xuống khu nhà hàng trực thuộc khách sạn ăn bữa trưa.
Lạc Hạ sợ Hướng Noãn kiệt sức quá nên sau khi hai người bọn họ ăn xong bữa trưa, anh dẫn cô về phòng ngủ trưa nghỉ ngơi.
3h chiều, họ rời khỏi khách sạn đi về phía trường Thanh Hoa. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng rực như thế, đến cả gió cũng mang theo khí nóng.
Hướng Noãn diện váy màu tím nhạt liền thân dài đến ngang đầu gối, cổ áo có đính viền ngọc trai, váy hở lưng, tôn lên làn da trắng nõn và đường cong đẹp đẽ của cô nàng. Váy được phối với một đôi giày cao gót trắng thuần tạo cảm giác vừa tươi mát vừa trí thức. Lạc Hạ thì mặc áo thun màu sáng và quần đen, chân mang giày thể thao, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Tay anh cầm theo một chiếc dù tím che nắng cho cô, có cả máy ảnh chuyên dụng cho cô vợ mới cưới thích “tí tách” của mình nữa.
Hai người đón taxi đến đại học Thanh Hoa. Sau khi xuống xe, Lạc Hạ bung mở dù che nắng che trên đầu Hướng Noãn. Hướng Noãn kéo cánh tay anh, chậm rãi đi vào khuôn viên ngôi trường đã 5 năm không ghé đến. Cô vừa đi vừa nói với Lạc Hạ: “Vì em và Vãn Vãn thường sẽ đến khu phía đông ăn cơm chiều nên hôm nào cũng sẽ đi trên con đường này.”
“Em thích ăn gì?” Lạc Hạ hỏi.
“Lẩu đó.” Hướng Noãn quay mặt lại đối diện với Lạc Hạ, cười cười: “Món em ăn nhiều nhất với Vãn Vãn là lẩu.”
“Vậy tối nay chúng mình ăn lẩu đi em.” Lạc Hạ dừng một chút, bổ sung: “Đến chỗ em thường ghé đến ăn lẩu lúc còn học ở đây.”
“Được thôi.” “Hướng Noãn vui vẻ đồng ý.
Suốt dọc đường, họ gặp không ít tốp ba tốp năm các cô cậu sinh viên vừa tốt nghiệp mặc đồng phục tốt nghiệp hoặc quần áo thường đứng chụp ảnh lưu niệm.
Hướng Noãn đột nhiên nảy ra một ý, ngẩng đầu hỏi Lạc Hạ: “A Hạ, hay chúng mình cũng mặc đồng phục tốt nghiệp chụp ảnh thử đi?”
Lạc Hạ cũng đang định thế, chỉ là đang không biết phải đến đâu hỏi mượn đồng phục tốt nghiệp ngay lúc này đây.
“Phòng phục trang chắc sẽ cho thuê đồng phục em nhỉ?” Lạc Hạ hỏi với vẻ không chắc chắn. Hướng Noãn nhếch môi lấy di động ra nói với Lạc Hạ: “Em gọi cho Vãn Vãn một tý.”
Hạ Vãn lúc còn học ở đây quan hệ rất rộng, việc tìm hai bộ đồng phục tốt nghiệp khoa kiến trúc chắc không khó khăn lắm.
Hướng Noãn gọi cho Hạ Vãn một cuộc điện thoại, hỏi cô nàng có đang rảnh không rồi mới nói chuyện mình và Lạc Hạ đang ở khuôn viên trường đại học Thanh Hoa, muốn tìm hai bộ đồng phục tốt nghiệp chụp vài tấm ảnh lưu niệm. Hạ Vãn hưởng ứng ngay, thoải mái đáp sẽ “ship” sang cho hai người bộ đồng phục sạch sẽ thoải mái, trước khi cúp máy còn không quên trêu: “Thế các cậu có cần nhiếp ảnh gia không đấy?”
Hướng Noãn cười nói: “Cần chứ, cậu cũng qua đây đi.”
“Ok, hai người đang ở đâu? Tớ mượn được đồng phục xong thì qua liền nè.” Hạ Vãn nói.
Hướng Noãn im lặng một chút rồi trả lời: “Chúng tớ đang đứng ngay hội trường của khoa kiến trúc.”
“Tớ biết rồi, lát nữa gặp.”
Sau khi cúp máy, Hướng Noãn níu lại cánh tay Lạc Hạ, cười cười nói với anh: “Chúng mình qua lớp học chờ cậu ấy đi, gần đây thôi.”
Lạc Hạ gật đầu cười nhạt: “Ok.”
Hai người đi băng qua hội trường. Trong lớp học vẫn còn vài cô cậu học sinh ngồi tự học, Lạc Hạ và Hướng Noãn không nói gì mà chỉ lẳng lặng tìm một gốc vắng người cạnh cửa sổ tuốt phía sau ngồi xuống.
Hướng Noãn lấy máy ảnh từ tay Lạc Hạ nghịch một chút rồi giơ máy lên canh ngay góc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh mình, chụp cho anh một tấm ảnh. Lạc Hạ giương mắt, lúc nhìn về phía cô đôi mắt đào hoa tinh tế của mình còn mang theo ý cười dịu dàng.
Đúng lúc này, di động đang đặt trên bàn của Hướng Noãn run chuông. Cô sợ làm phiền người khác học tập, vội vội vàng vàng đặt máy ảnh xuống, cầm di động tắt chuông, một giây sau thì nhận được một tin WeChat.
[Trần Gia Gia: Cứu tớ với, Dư Độ bảo anh ấy thích tới…….]
Hướng Noãn hơi kinh ngạc, không đó cười cười trả lời: [Cậu thì sao?]
[Trần Gia Gia:………]
[XN: Ba chấm là sao đấy?]
[Trần Gia Gia: Thì…chuyện là…….có lẽ tớ cũng có hơi….]
[Trần Gia Gia: Chỉ là tớ đã từng bị một tên đàn ông thối tha lừa tình rồi nên hiện tại nhắc đến chuyện yêu đương tớ có chút ám ảnh.]
[XN: Dư Độ không giống tên trời ơi đất hỡi kia, cậu ấy khá tốt, nếu cậu cũng thật sự có thích người ta thì có thể tiến tới thử xem.]
[Trần Gia Gia: Tớ nghĩ đã.]
Kết thúc đoạn chat với Trần Gia Gia, Hướng Noãn không ngăn được nụ cười trên khóe môi. Lạc Hạ đè thấp giọng hỏi cô: “Sao thế?”
Hướng Noãn vốn định nói luôn cho anh biết nhưng lại cảm thấy nói miệng sẽ có vài chỗ khó hiểu nên đưa di động hiển thị khung chat cho anh xem luôn.
Lạc Hạ xem xong thì nhướng mày, cười một cái. Hạ Vãn cũng vừa bước vào, cô nàng xách theo túi đựng đồng phục từ cửa sau đi vào, vừa vào lớp đã thấy Hướng Noãn và Lạc Hạ đang ngồi bàn đối diện hướng cô cười rất chi là vui vẻ.
Hướng Noãn cũng trông thấy Hạ Vãn, ý cười trong đáy mắt cô nhiều thêm đôi chút, vẫy tay với Hạ Vãn. Hạ Vãn đi đến ngồi mé bên sườn cô, đưa túi cho cô.
Hướng Noãn và Lạc Hạ tranh thủ mặc nhanh đồng phục tốt nghiệp, Hạ Vãn lấy máy ảnh rồi chụp ảnh cho hai người bọn họ.
Sau khi ra khỏi lớp học, Hạ Vãn còn chịu khó chụp giúp hai người vài nơi có cảnh đẹp trong trường.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, tia nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, Hướng Noãn, Lạc Hạ mới cởi đồng phục tốt nghiệp ra xếp bỏ vào túi và đưa lại cho Hạ Vãn, còn mời cô nàng cùng đi ăn bữa tối. Hạ Vãn áy náy nói: “Hôm nay tớ có hẹn mất rồi. cũng không muốn quấy rầy đôi vợ chồng trẻ hai người đâu, hôm khác có dịp tớ mời cơm sau nhé.”
“Được,” Hướng Noãn gật gật đầu, “Tớ chờ cái hẹn ăn cơm của cậu đó.”
Chia tay Hạ Vãn, Hướng Noãn và Lạc Hạ cùng nắm tay nhau đi dạo quanh khuôn viên trường, hai người họ đi từ khu giảng đường đến căn tin rồi lại từ căn tin đi đến sân thể dục. Từng nơi từng nơi cô đã từng đi qua một mình, giờ đây Lạc Hạ nắm tay cô cùng nhau đi qua những nơi ấy thêm một lần nữa.
Đi hết một vòng quanh trường học, hai người đi về hướng cổng trường, vừa đi đến cổng phía đông, đã thấy Hạ Vãn đã thay đồ trang điểm tươm tất đang đứng cạnh một chiếc xe. Hướng Noãn nhìn theo tầm mắt Hạ Vãn, hơi giật mình đôi chút. Người đứng dựa vào chiếc xe ấy là đàn anh cô, Cố Thiêm.
“Đàn anh?” Hướng Noãn kinh ngạc nói ra tiếng, cô kéo kéo tay Lạc Hạ nói với anh: “Em, đàn anh, hai người…….”
Lạc Hạ bất lực cười cười: “Anh thấy rồi.”
Hướng Noãn và Lạc Hạ không định đi sang làm phiền người ta, chỉ nhìn thấy Hạ Vãn bước lên xe rồi hai người nhanh chóng quay người đi về hướng quán lẩu gần đấy.
Hướng Noãn nhịn không được cảm khái: “Nếu biết hai người họ có duyên vậy thì mấy năm trước em đã giới thiệu để hai người đó quen nhau sớm thêm chút rồi.”
Lạc Hạ cười hiền: “Hiện tại cũng không trễ cơ mà, duyên phận là của mỗi người, người đã gặp thì nhất định rồi sẽ gặp mà thôi.”
Giống như anh và em vậy, từng gặp gỡ rồi cũng từng lạc nhau giữa biển người, nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại nhiều năm đến thế, chúng ta vẫn ở bên nhau đó thôi.
Hướng Noãn cũng cười cười. Cô không nói nữa, trìu mến níu cánh tay anh. Gió đêm thổi nhẹ, lướt ngang qua khuôn mặt hai người họ, giọng như đang đặt lên đấy một chiếc hôn nồng ấm.
Hồi còn học đại học Hướng Noãn thường xuyên ghé đến quán lẩu này dùng bữa tối, sau khi hai người họ ăn xong thì tiếp tục đi dạo, con đường đầy ắp những cặp tình nhân trẻ đang độ sinh viên tình tứ khoác vai, ôm ấp rồi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Lạc Hạ nắm tay Hướng Noãn đi dạo một lát rồi bắt taxi về khách sạn.
Hai ngày sau, Hướng Noãn dẫn Lạc Hạ đi tham quan vài nơi có cảnh đẹp ở Bắc Kinh. Dù cô đã từng đi qua những chỗ này cả rồi nhưng những lần ấy, nếu không phải tự mình đi thì cũng là đi cùng bạn bè, không có anh ấy.
Trưa hôm thứ ba, vì tối hôm ấy Hạ Vãn phải lên chuyến bay đi công tác nên hẹn ăn cơm với Hướng Noãn và Lạc Hạ.
Trong bữa cơm, Hạ Vãn hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, cậu nói thật với tớ, có phải lúc khai giảng cậu nói thích tên của tớ là vì trong tên có chữ “Hạ” đúng không?”
Hướng Noãn chớp chớp đôi mắt, dưới ánh nhìn chăm chú của anh chàng Lạc Hạ bên cạnh thản nhiên thừa nhận: “Ừ, đúng là tớ có ý đó thật.”
“Vậy người trong lòng cậu, người cậu yêu thầm từ trước đến nay đều là chồng cậu à?”
Hướng Noãn bất lực thở dài, bật cười: “Đúng thế.”
Bàn tay Lạc Hạ siết chặt tay cô dưới bàn.
Anh nhìn về phía Hạ Vãn tò mò hỏi: “Noãn Noãn có còn nói gì nữa không?”
Hướng Noãn giành lời: “Không còn nói gì nữa đâu.”
Hạ Vãn im lặng một chút rồi mới gật đầu: “Thật sự không nói thêm gì nữa, tôi chỉ biết người cậu ấy thích là anh.”
“Chẳng qua lúc còn học đại học, sinh viên theo đuổi Noãn Noãn rất nhiều, sóng sau xô sóng trước, người sau ưu tú hơn người trước không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị Noãn Noãn từ chối hết cả. Cũng từ sau lúc ấy tôi mới biết trong lòng cậu ấy vẫn luôn có một người.”
“À, tôi đột nhiên nhớ ra,” Hạ Vãn cười cười nói với Lạc Hạ: “Tôi có từng hỏi cậu ấy, người cậu ấy thầm thích là người như thế nào mà có thể khiến cậu ấy nhớ mãi không quên.”
“Noãn Noãn nói, đó là một chàng trai xuất sắc hơn cậu ấy rất nhiều.”
Cõi lòng Lạc Hạ bị lời này kích thích, gợn sóng từng hồi. Anh đan từng ngón tay mình vào bàn tay cô, không sót một khe hở nào.
Hạ Vãn nói tiếp: “Lúc ấy tôi thật sự không biết chàng trai xuất sắc trong lời Hướng Noãn lại chính là người dù đã được tuyển thẳng vào khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ cơ hội ấy – Lạc Hạ.”
“Chẳng trách sao Noãn Noãn lại bảo anh xuất sắc hơn mình nhiều.”
“Người xuất sắc đi đôi với người xuất sắc, hai người quả thật là một cặp trời sinh.”
Sau khi ăn xong vẫn còn thời gian nên họ đi đến một phòng trà đặt trước, trong phòng có bày ghế sô pha và bàn trà, trên bàn còn có cả đồ chơi đơn giản giúp thư giãn đầu óc nữa.
Hạ Vãn cầm xấp bài lên: “Dù sao cũng rảnh, không thì tớ bày một trò thử thách mức độ ăn ý của hai người nhé?”
Dứt lời, cô nàng lần lượt đưa cho Hướng Noãn và Lạc Hạ hai tấm bảng điện tử. Hạ Vãn ngồi ghế sô pha chính giữa gian phòng, Hướng Noãn Lạc Hạ ngồi trên ghế sô pha đặt hai bên.
Hướng Noãn rút ra một lá bài, mặt trên đề câu hỏi: “Món ăn đối phương thích nhất là gì?”
Hướng Noãn và Lạc Hạ đồng loạt viết đáp án lên tấm bảng điện tử rồi đưa về phía Hạ Vãn. Hai người ghi cùng một đáp án: “Bánh bao nhân gạch cua của quán Lý Ký.”
Hạ Vãn tấm tắc hai tiếng rồi trêu: “Noãn Noãn thời đại học cũng đâu phải chỉ thích ăn mỗi bánh bao nhân gạch cua.”
Cô nàng rút thêm một lá bài nữa, câu hỏi lần này là: “Mùa mà bên phía đằng trai thích nhất là?”
Hướng Noãn: “Bốn mùa.”
Cô nhớ trong trang lưu bút anh ghi mình thích cả bốn mùa.
Còn đáp án của Lạc Hạ ghi trên tấm bảng điện tử lại là: “Bốn mùa có cô ấy.”
Hướng Noãn nhìn đáp án anh ghi, tim như lỡ nhịp. Dù đã kết hôn, dù đã quen với những lời ngọt ngào, những cử chỉ yêu thương anh dành cho mình rồi nhưng trái tim cô vẫn dễ dàng bồi hồi trước anh như cũ.
Hạ Vãn dở khóc dở cười, “Tớ phát hiện bản thân chủ động đề xuất chơi trò này cứ như đang bê đá tự đập vào chân mình ấy.”
Cô nói rồi rút tiếp lá bài thứ ba, hỏi: “Đằng gái thích nhất kiểu thời tiết gì? Trời nắng hay đầy mây? Ngày mưa hay hôm tuyết?”
Hướng Noãn và Lạc Hạ lại một lần nữa tâm đầu ý hợp trả lời: “Đều thích.”
–
Bởi vì mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh bên nhau nên dẫu tiết trời có ra sao, chỉ cần ta vẫn có nhau thì đều là nắng đẹp trời trong, phong cảnh hữu tình.
Hết 54.
Nơi đầu tiên đặt chân đến là trường đại học của Hướng Noãn, Thanh Hoa ở Bắc Kinh.
Sáng hôm 22 tháng 6 bắt đầu khởi hành, đến giữa trưa thì đến nơi. Lạc Hạ và Hướng Noãn quyết định ghé vào phòng khách sạn đặt trước để hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi xuống khu nhà hàng trực thuộc khách sạn ăn bữa trưa.
Lạc Hạ sợ Hướng Noãn kiệt sức quá nên sau khi hai người bọn họ ăn xong bữa trưa, anh dẫn cô về phòng ngủ trưa nghỉ ngơi.
3h chiều, họ rời khỏi khách sạn đi về phía trường Thanh Hoa. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng rực như thế, đến cả gió cũng mang theo khí nóng.
Hướng Noãn diện váy màu tím nhạt liền thân dài đến ngang đầu gối, cổ áo có đính viền ngọc trai, váy hở lưng, tôn lên làn da trắng nõn và đường cong đẹp đẽ của cô nàng. Váy được phối với một đôi giày cao gót trắng thuần tạo cảm giác vừa tươi mát vừa trí thức. Lạc Hạ thì mặc áo thun màu sáng và quần đen, chân mang giày thể thao, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Tay anh cầm theo một chiếc dù tím che nắng cho cô, có cả máy ảnh chuyên dụng cho cô vợ mới cưới thích “tí tách” của mình nữa.
Hai người đón taxi đến đại học Thanh Hoa. Sau khi xuống xe, Lạc Hạ bung mở dù che nắng che trên đầu Hướng Noãn. Hướng Noãn kéo cánh tay anh, chậm rãi đi vào khuôn viên ngôi trường đã 5 năm không ghé đến. Cô vừa đi vừa nói với Lạc Hạ: “Vì em và Vãn Vãn thường sẽ đến khu phía đông ăn cơm chiều nên hôm nào cũng sẽ đi trên con đường này.”
“Em thích ăn gì?” Lạc Hạ hỏi.
“Lẩu đó.” Hướng Noãn quay mặt lại đối diện với Lạc Hạ, cười cười: “Món em ăn nhiều nhất với Vãn Vãn là lẩu.”
“Vậy tối nay chúng mình ăn lẩu đi em.” Lạc Hạ dừng một chút, bổ sung: “Đến chỗ em thường ghé đến ăn lẩu lúc còn học ở đây.”
“Được thôi.” “Hướng Noãn vui vẻ đồng ý.
Suốt dọc đường, họ gặp không ít tốp ba tốp năm các cô cậu sinh viên vừa tốt nghiệp mặc đồng phục tốt nghiệp hoặc quần áo thường đứng chụp ảnh lưu niệm.
Hướng Noãn đột nhiên nảy ra một ý, ngẩng đầu hỏi Lạc Hạ: “A Hạ, hay chúng mình cũng mặc đồng phục tốt nghiệp chụp ảnh thử đi?”
Lạc Hạ cũng đang định thế, chỉ là đang không biết phải đến đâu hỏi mượn đồng phục tốt nghiệp ngay lúc này đây.
“Phòng phục trang chắc sẽ cho thuê đồng phục em nhỉ?” Lạc Hạ hỏi với vẻ không chắc chắn. Hướng Noãn nhếch môi lấy di động ra nói với Lạc Hạ: “Em gọi cho Vãn Vãn một tý.”
Hạ Vãn lúc còn học ở đây quan hệ rất rộng, việc tìm hai bộ đồng phục tốt nghiệp khoa kiến trúc chắc không khó khăn lắm.
Hướng Noãn gọi cho Hạ Vãn một cuộc điện thoại, hỏi cô nàng có đang rảnh không rồi mới nói chuyện mình và Lạc Hạ đang ở khuôn viên trường đại học Thanh Hoa, muốn tìm hai bộ đồng phục tốt nghiệp chụp vài tấm ảnh lưu niệm. Hạ Vãn hưởng ứng ngay, thoải mái đáp sẽ “ship” sang cho hai người bộ đồng phục sạch sẽ thoải mái, trước khi cúp máy còn không quên trêu: “Thế các cậu có cần nhiếp ảnh gia không đấy?”
Hướng Noãn cười nói: “Cần chứ, cậu cũng qua đây đi.”
“Ok, hai người đang ở đâu? Tớ mượn được đồng phục xong thì qua liền nè.” Hạ Vãn nói.
Hướng Noãn im lặng một chút rồi trả lời: “Chúng tớ đang đứng ngay hội trường của khoa kiến trúc.”
“Tớ biết rồi, lát nữa gặp.”
Sau khi cúp máy, Hướng Noãn níu lại cánh tay Lạc Hạ, cười cười nói với anh: “Chúng mình qua lớp học chờ cậu ấy đi, gần đây thôi.”
Lạc Hạ gật đầu cười nhạt: “Ok.”
Hai người đi băng qua hội trường. Trong lớp học vẫn còn vài cô cậu học sinh ngồi tự học, Lạc Hạ và Hướng Noãn không nói gì mà chỉ lẳng lặng tìm một gốc vắng người cạnh cửa sổ tuốt phía sau ngồi xuống.
Hướng Noãn lấy máy ảnh từ tay Lạc Hạ nghịch một chút rồi giơ máy lên canh ngay góc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh mình, chụp cho anh một tấm ảnh. Lạc Hạ giương mắt, lúc nhìn về phía cô đôi mắt đào hoa tinh tế của mình còn mang theo ý cười dịu dàng.
Đúng lúc này, di động đang đặt trên bàn của Hướng Noãn run chuông. Cô sợ làm phiền người khác học tập, vội vội vàng vàng đặt máy ảnh xuống, cầm di động tắt chuông, một giây sau thì nhận được một tin WeChat.
[Trần Gia Gia: Cứu tớ với, Dư Độ bảo anh ấy thích tới…….]
Hướng Noãn hơi kinh ngạc, không đó cười cười trả lời: [Cậu thì sao?]
[Trần Gia Gia:………]
[XN: Ba chấm là sao đấy?]
[Trần Gia Gia: Thì…chuyện là…….có lẽ tớ cũng có hơi….]
[Trần Gia Gia: Chỉ là tớ đã từng bị một tên đàn ông thối tha lừa tình rồi nên hiện tại nhắc đến chuyện yêu đương tớ có chút ám ảnh.]
[XN: Dư Độ không giống tên trời ơi đất hỡi kia, cậu ấy khá tốt, nếu cậu cũng thật sự có thích người ta thì có thể tiến tới thử xem.]
[Trần Gia Gia: Tớ nghĩ đã.]
Kết thúc đoạn chat với Trần Gia Gia, Hướng Noãn không ngăn được nụ cười trên khóe môi. Lạc Hạ đè thấp giọng hỏi cô: “Sao thế?”
Hướng Noãn vốn định nói luôn cho anh biết nhưng lại cảm thấy nói miệng sẽ có vài chỗ khó hiểu nên đưa di động hiển thị khung chat cho anh xem luôn.
Lạc Hạ xem xong thì nhướng mày, cười một cái. Hạ Vãn cũng vừa bước vào, cô nàng xách theo túi đựng đồng phục từ cửa sau đi vào, vừa vào lớp đã thấy Hướng Noãn và Lạc Hạ đang ngồi bàn đối diện hướng cô cười rất chi là vui vẻ.
Hướng Noãn cũng trông thấy Hạ Vãn, ý cười trong đáy mắt cô nhiều thêm đôi chút, vẫy tay với Hạ Vãn. Hạ Vãn đi đến ngồi mé bên sườn cô, đưa túi cho cô.
Hướng Noãn và Lạc Hạ tranh thủ mặc nhanh đồng phục tốt nghiệp, Hạ Vãn lấy máy ảnh rồi chụp ảnh cho hai người bọn họ.
Sau khi ra khỏi lớp học, Hạ Vãn còn chịu khó chụp giúp hai người vài nơi có cảnh đẹp trong trường.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, tia nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, Hướng Noãn, Lạc Hạ mới cởi đồng phục tốt nghiệp ra xếp bỏ vào túi và đưa lại cho Hạ Vãn, còn mời cô nàng cùng đi ăn bữa tối. Hạ Vãn áy náy nói: “Hôm nay tớ có hẹn mất rồi. cũng không muốn quấy rầy đôi vợ chồng trẻ hai người đâu, hôm khác có dịp tớ mời cơm sau nhé.”
“Được,” Hướng Noãn gật gật đầu, “Tớ chờ cái hẹn ăn cơm của cậu đó.”
Chia tay Hạ Vãn, Hướng Noãn và Lạc Hạ cùng nắm tay nhau đi dạo quanh khuôn viên trường, hai người họ đi từ khu giảng đường đến căn tin rồi lại từ căn tin đi đến sân thể dục. Từng nơi từng nơi cô đã từng đi qua một mình, giờ đây Lạc Hạ nắm tay cô cùng nhau đi qua những nơi ấy thêm một lần nữa.
Đi hết một vòng quanh trường học, hai người đi về hướng cổng trường, vừa đi đến cổng phía đông, đã thấy Hạ Vãn đã thay đồ trang điểm tươm tất đang đứng cạnh một chiếc xe. Hướng Noãn nhìn theo tầm mắt Hạ Vãn, hơi giật mình đôi chút. Người đứng dựa vào chiếc xe ấy là đàn anh cô, Cố Thiêm.
“Đàn anh?” Hướng Noãn kinh ngạc nói ra tiếng, cô kéo kéo tay Lạc Hạ nói với anh: “Em, đàn anh, hai người…….”
Lạc Hạ bất lực cười cười: “Anh thấy rồi.”
Hướng Noãn và Lạc Hạ không định đi sang làm phiền người ta, chỉ nhìn thấy Hạ Vãn bước lên xe rồi hai người nhanh chóng quay người đi về hướng quán lẩu gần đấy.
Hướng Noãn nhịn không được cảm khái: “Nếu biết hai người họ có duyên vậy thì mấy năm trước em đã giới thiệu để hai người đó quen nhau sớm thêm chút rồi.”
Lạc Hạ cười hiền: “Hiện tại cũng không trễ cơ mà, duyên phận là của mỗi người, người đã gặp thì nhất định rồi sẽ gặp mà thôi.”
Giống như anh và em vậy, từng gặp gỡ rồi cũng từng lạc nhau giữa biển người, nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại nhiều năm đến thế, chúng ta vẫn ở bên nhau đó thôi.
Hướng Noãn cũng cười cười. Cô không nói nữa, trìu mến níu cánh tay anh. Gió đêm thổi nhẹ, lướt ngang qua khuôn mặt hai người họ, giọng như đang đặt lên đấy một chiếc hôn nồng ấm.
Hồi còn học đại học Hướng Noãn thường xuyên ghé đến quán lẩu này dùng bữa tối, sau khi hai người họ ăn xong thì tiếp tục đi dạo, con đường đầy ắp những cặp tình nhân trẻ đang độ sinh viên tình tứ khoác vai, ôm ấp rồi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Lạc Hạ nắm tay Hướng Noãn đi dạo một lát rồi bắt taxi về khách sạn.
Hai ngày sau, Hướng Noãn dẫn Lạc Hạ đi tham quan vài nơi có cảnh đẹp ở Bắc Kinh. Dù cô đã từng đi qua những chỗ này cả rồi nhưng những lần ấy, nếu không phải tự mình đi thì cũng là đi cùng bạn bè, không có anh ấy.
Trưa hôm thứ ba, vì tối hôm ấy Hạ Vãn phải lên chuyến bay đi công tác nên hẹn ăn cơm với Hướng Noãn và Lạc Hạ.
Trong bữa cơm, Hạ Vãn hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, cậu nói thật với tớ, có phải lúc khai giảng cậu nói thích tên của tớ là vì trong tên có chữ “Hạ” đúng không?”
Hướng Noãn chớp chớp đôi mắt, dưới ánh nhìn chăm chú của anh chàng Lạc Hạ bên cạnh thản nhiên thừa nhận: “Ừ, đúng là tớ có ý đó thật.”
“Vậy người trong lòng cậu, người cậu yêu thầm từ trước đến nay đều là chồng cậu à?”
Hướng Noãn bất lực thở dài, bật cười: “Đúng thế.”
Bàn tay Lạc Hạ siết chặt tay cô dưới bàn.
Anh nhìn về phía Hạ Vãn tò mò hỏi: “Noãn Noãn có còn nói gì nữa không?”
Hướng Noãn giành lời: “Không còn nói gì nữa đâu.”
Hạ Vãn im lặng một chút rồi mới gật đầu: “Thật sự không nói thêm gì nữa, tôi chỉ biết người cậu ấy thích là anh.”
“Chẳng qua lúc còn học đại học, sinh viên theo đuổi Noãn Noãn rất nhiều, sóng sau xô sóng trước, người sau ưu tú hơn người trước không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị Noãn Noãn từ chối hết cả. Cũng từ sau lúc ấy tôi mới biết trong lòng cậu ấy vẫn luôn có một người.”
“À, tôi đột nhiên nhớ ra,” Hạ Vãn cười cười nói với Lạc Hạ: “Tôi có từng hỏi cậu ấy, người cậu ấy thầm thích là người như thế nào mà có thể khiến cậu ấy nhớ mãi không quên.”
“Noãn Noãn nói, đó là một chàng trai xuất sắc hơn cậu ấy rất nhiều.”
Cõi lòng Lạc Hạ bị lời này kích thích, gợn sóng từng hồi. Anh đan từng ngón tay mình vào bàn tay cô, không sót một khe hở nào.
Hạ Vãn nói tiếp: “Lúc ấy tôi thật sự không biết chàng trai xuất sắc trong lời Hướng Noãn lại chính là người dù đã được tuyển thẳng vào khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ cơ hội ấy – Lạc Hạ.”
“Chẳng trách sao Noãn Noãn lại bảo anh xuất sắc hơn mình nhiều.”
“Người xuất sắc đi đôi với người xuất sắc, hai người quả thật là một cặp trời sinh.”
Sau khi ăn xong vẫn còn thời gian nên họ đi đến một phòng trà đặt trước, trong phòng có bày ghế sô pha và bàn trà, trên bàn còn có cả đồ chơi đơn giản giúp thư giãn đầu óc nữa.
Hạ Vãn cầm xấp bài lên: “Dù sao cũng rảnh, không thì tớ bày một trò thử thách mức độ ăn ý của hai người nhé?”
Dứt lời, cô nàng lần lượt đưa cho Hướng Noãn và Lạc Hạ hai tấm bảng điện tử. Hạ Vãn ngồi ghế sô pha chính giữa gian phòng, Hướng Noãn Lạc Hạ ngồi trên ghế sô pha đặt hai bên.
Hướng Noãn rút ra một lá bài, mặt trên đề câu hỏi: “Món ăn đối phương thích nhất là gì?”
Hướng Noãn và Lạc Hạ đồng loạt viết đáp án lên tấm bảng điện tử rồi đưa về phía Hạ Vãn. Hai người ghi cùng một đáp án: “Bánh bao nhân gạch cua của quán Lý Ký.”
Hạ Vãn tấm tắc hai tiếng rồi trêu: “Noãn Noãn thời đại học cũng đâu phải chỉ thích ăn mỗi bánh bao nhân gạch cua.”
Cô nàng rút thêm một lá bài nữa, câu hỏi lần này là: “Mùa mà bên phía đằng trai thích nhất là?”
Hướng Noãn: “Bốn mùa.”
Cô nhớ trong trang lưu bút anh ghi mình thích cả bốn mùa.
Còn đáp án của Lạc Hạ ghi trên tấm bảng điện tử lại là: “Bốn mùa có cô ấy.”
Hướng Noãn nhìn đáp án anh ghi, tim như lỡ nhịp. Dù đã kết hôn, dù đã quen với những lời ngọt ngào, những cử chỉ yêu thương anh dành cho mình rồi nhưng trái tim cô vẫn dễ dàng bồi hồi trước anh như cũ.
Hạ Vãn dở khóc dở cười, “Tớ phát hiện bản thân chủ động đề xuất chơi trò này cứ như đang bê đá tự đập vào chân mình ấy.”
Cô nói rồi rút tiếp lá bài thứ ba, hỏi: “Đằng gái thích nhất kiểu thời tiết gì? Trời nắng hay đầy mây? Ngày mưa hay hôm tuyết?”
Hướng Noãn và Lạc Hạ lại một lần nữa tâm đầu ý hợp trả lời: “Đều thích.”
–
Bởi vì mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh bên nhau nên dẫu tiết trời có ra sao, chỉ cần ta vẫn có nhau thì đều là nắng đẹp trời trong, phong cảnh hữu tình.
Hết 54.