Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22
Sau lần gặp ở trung tâm thương mại, dạo gần đây Nhan Dịch Trạch không có gặp Quan Hiểu Ninh, mà Quan Hiểu Ninh cũng không rảnh lo nghĩ nhiều về việc sau này phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Nhan Dịch Trạch, vì hiện giờ toàn bộ tinh lực của cô đều tập trung vào bộ lễ phục phải mặc trong buổi tiệc chiêu đãi, đây là lần đầu tiên tác phẩm của cô thật sự được ra mắt mọi người, vả lại những người ở đó đa số đều là chuyên gia, điều này khiến cô cảm thấy hết sức hồi hộp lo lắng, đặc biệt là sau khi sửa chữa bản vẽ xong đưa vào giai đoạn may đồ mẫu cô mới thật sự hiểu được việc Vu Diên Danh yêu cầu mình phải thật cẩn thận trong việc xử lý những nếp gấp ở từng bộ phận là đúng đắn cỡ nào.
Lúc thiết kế có thể tùy ý mình, nhưng đến giai đoạn may đồ mẫu thì phải thật cẩn thận tỉ mỉ, số đo phải chính xác, để biến hình vẽ trên giấy thành một vật thể thật sự thì có thể nói là phải chú ý đến từng chi tiết nhỏ, chỉ độ đàn hồi của vải thôi cũng đã ảnh hưởng rất lớn đối với hình dạng của bộ trang phục, vải có độ đàn hồi và vải không có độ đàn hồi sẽ có sự chênh lệch rất lớn về số đo, hơn nữa phải hết sức chú ý số đo của những bộ phận quan trọng, vì nó có sự ảnh hưởng nhất định, ít thì ảnh hưởng đến hoạt động của cơ thể, nhiều thì bộ quần áo sẽ có sự khác biệt rất lớn so với hình vẽ và hiệu quả của tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.
Quan Hiểu Ninh tuy đã hoàn thành nhiệm vụ thiết kế, Vu Diên Danh cũng đã giúp cô lấy số đo, nhưng mà sau đó cô mới biết Vu Diên Danh chỉ giúp cô đo đại khái mà thôi, lúc may ba người thợ may lại tỉ mỉ đo lại lần nữa cho cô, sau này cô may đồ thì chỉ cần đo phần eo phần ngực và những số đo cơ bản là được, cô chưa từng biết là phải chi tiết đến nổi bao gồm cả độ cong của vạt váy khi bước đi nữa, có phải hơi phức tạp quá không? Mà khi cô nói ra lời nghi hoặc trong lòng mình thì Vu Diên Danh chỉ cười nói: “Một chút cũng không hề phức tạp, xem như là để em trải nghiệm một lần phiên bản đơn giản hóa của việc đặt may riêng đi.”
Đặt may riêng? Quan Hiểu Ninh dùng di động để tra từ đó xong mới biết thì ra may một bộ đồ có thể long trọng và xa hoa như vậy, thậm chí có thể sử dụng cả trăm người và tốn cả mấy tháng trời để hoàn thành!
Sau khi định xong số đo cuối cùng Vu Diên Danh rất rộng lượng mà cho phép Quan Hiểu Ninh theo thợ may cao cấp học hỏi trong giờ nghỉ ngơi, may mà Quan Hiểu Ninh có kinh nghiệm gia công quần áo, nhưng dù là vậy vẫn có rất nhiều danh từ nghe không hiểu, nhưng may mà thợ may giải thích mấy câu thì cô có thể hiểu được vài phần, còn những cái khác chưa rõ thì cô đợi về đến ký túc xá dùng di động lên mạng tự tìm hiểu, ngày nào cũng rất bận rộn nhưng cô cảm thấy cuộc sống rất phong phú và cũng rất vui.
Trong sự hồi hộp và mong đợi của Quan Hiểu Ninh buổi tiệc chiêu đãi cuối cùng cũng đến, vì là tối thứ bảy nên trong ký túc xá hầu như là không có người, thời tiết nóng nực không ai muốn ở trong phòng mọi người ai cũng ra ngoài dạo phố ăn cơm và hưởng máy lạnh.
Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại trước gương trong nhà vệ sinh xem xét lại cách trang điểm và ăn mặc của mình, đồ trang điểm cũng là Đinh Nạp tặng cô, cô để đó lâu rồi không có xài, vì buổi tiệc chiêu đãi này mấy hôm nay cô luôn học cách trang điểm ở trên mạng và trên tạp chí, cảm thấy trang điểm như vậy cũng được nhưng do cái gương quá nhỏ nên nhìn không thấy được hiệu quả tổng thể của bộ lễ phục, nhưng mà hôm mặc thử thành phẩm cô đã cảm thấy rất kinh diễm.
Hít vào một hơi thật sâu cô quấn chiếc khăn choàng tơ tằm mà Vu Diên Danh tặng, Quan Hiểu Ninh bắt đầu rầu rỉ vì một lý do mà cô vừa mới phát hiện, với cách ăn mặc thế này của mình thì làm sao mà đi đến khách sạn đây, xe buýt hay tàu điện ngầm thì không được rồi cho dù đến được khách sạn thì bộ lễ phục dài chấm đất này cũng xem như đồ bỏ, đi xe taxi thì được nhưng ra đến đầu đường thì cũng đủ khiến người khác chú ý rồi.
Đang không biết phải làm sao thì Vu Diên Danh gọi điện đến.
“Sao em còn chưa ra nữa vậy?”
Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất thần kỳ: “Sao anh biết em còn chưa ra?”
Vu Diên Danh nói với vẻ không mấy thiện cảm: “Anh đã ở ngoài cổng đợi em gần 20 phút rồi, em dự định làm người cuối cùng bước vào hội trường sao?”
“Anh đang ở dưới lầu ư, em sẽ xuống ngay!” Quan Hiểu Ninh vừa nghe thấy có xe đến rước mình thì để điện thoại xuống lập tức nhấc váy lên chạy xuống dưới.
Sau khi ngồi vào trong xe Vu Diên Danh liên tục gật đầu: “Ngoại trừ dáng chạy rất khó coi, thì những chỗ khác đều rất hoàn mỹ.”
Lúc này Quan Hiểu Ninh mới không thèm đi so đo với Vu Diên Danh, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Buổi tiệc chiêu đãi này là anh khởi xướng mà, chẳng phải anh nên tới đó sớm ư, sao còn có thời gian rảnh mà qua đón em.”
“Anh là người khởi xướng nhưng không phải là nhân vật chính, những nhà thiết kế đến tham dự hôm nay đều có ý muốn gia nhập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết, họ đều đem theo tác phẩm của mình đến, Tiêu Tuyết mới là nhân vật chính của hôm nay, phần cuối của show thời trang sẽ giới thiệu những tác phẩm đầu tay của cô ấy, cô ấy đã đến hội trường từ sớm rồi.”
“Tiểu Tuyết từ nhỏ đã rất ưu tú, không ngờ cô ấy trẻ vậy đã có thể có sự nghiệp riêng của mình!” Quan Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì rất vui nhưng trong giọng điệu cũng không thiếu phần ngưỡng mộ.
Vu Diên Danh chỉ cười nhạt và nói: “Đây một phần là do cô ấy nhưng một phần cũng là do gặp thời.”
“Sao em cảm thấy giọng anh có vẻ không được vui cho lắm?” Quan Hiểu Ninh lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Vu Diên Danh giảm đi rất nhiều.
“Không có gì, anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Em cũng đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ cho người khác nữa, tối nay em vừa là khách VIP vừa là bạn nhảy của anh hết sức nổi bật đấy, chỉ là lúc nhảy em đừng đạp chân anh là được rồi, như vậy sẽ rất mất mặt đấy.” Vu Diên Danh chuyển sang nói đùa mà không nói lời trong lòng với cô, Nhan Dịch Trạch không có công khai nói là đã đính hôn với Tiêu Tuyết hay chưa, nhưng lúc trước người bàn chuyện hợp tác với mình là dùng danh nghĩa của Trung Hiểu đến tìm mình, điều này cho thấy mối quan hệ của Tiêu Tuyết và Nhan Dịch Trạch không hề đơn giản chút nào, cho dù chưa đính hôn thì cũng là đang quen nhau, đây cũng là nguyên nhân mà anh luôn chần chừ không bảy tỏ tâm ý với Tiêu Tuyết, cho nên ngày nào còn chưa làm rõ mối quan hệ của Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, anh không muốn làm kinh động đến bất kì ai.
Quan Hiểu Ninh cười ha hả: “Em đạp chân anh chỉ cần anh không kêu thành tiếng, người khác cũng sẽ không nhìn thấy, trình độ của em có hạn, chân này em đạp chắc rồi.”
Hai người vừa nói vừa cười rất nhanh đã đến khách sạn quốc tế Trung Hiểu trên đường Phú Đông, trước cửa lớn đã rất đông người, còn có rất nhiều phóng viên mời riêng đến đứng bên ngoài chụp hình.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Quan Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương lo lắng, trên trán chảy mồ hôi lạnh và có ý định rút lui, Vu Diên Danh thấy mắc cười mà dìu cô xuống xe, để cô khoác lấy tay mình rồi mỉm cười dẫn cô đi vào bên trong hội trường.
Suốt dọc đường đi tất cả các phóng viên đều hỏi Vu Diên Danh cùng một vấn đề, hỏi Quan Hiểu Ninh có phải bạn gái của anh không, còn bảo anh giới thiệu về Quan Hiểu Ninh, cả đoạn đường Vu Diên Danh chỉ mỉm cười mà không nói lời nào, may mà có lẽ đằng sau có vị khách mời nổi tiếng nào tới nên đám phóng viên như đàn ong vỡ tổ mà chạy qua đó.
Ngồi trong xe Nhan Dịch Trạch cắn chặt răng vẻ mặt hung tợn mà nhìn bóng lưng của Vu Diên Danh, lửa giận trong lòng đang cháy hừng hực, khiến cho Nhạc Đông và Hứa Hướng Dũng ngồi kế bên lo lắng đến nổi nuốt nước bọt, còn Trương Côn mở cửa xe cho anh lại không cảm thấy được không khí trong xe đang căng thăng.
“Nhan tổng, nên xuống xe rồi.”
Nhan Dịch Trạch lúc này mới mặt mày u ám mà bước ra khỏi xe, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái những phóng viên đang tươi cười vây xung quanh anh trực tiếp bước thẳng vào trong khách sạn, những phóng viên mời riêng này đều là người đã làm lâu năm trong nghề, phát hiện vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch có vẻ khó coi nên cũng lập tức biết điều mà tản ra.
Lửa giận trong lòng Nhan Dịch Trạch đã không thể nào dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi, vừa rồi với cái nhìn đầu tiên anh thiếu chút nữa không nhận ra Quan Hiểu Ninh, không giống với cách ăn mặc đơn giản thường ngày của cô chút nào, tối nay Quan Hiểu Ninh với một bộ đầm dạ hội màu đỏ cổ chữ V khoét sâu, hoàn toàn phác họa được thân hình yểu điệu của cô, hiếm khi nhìn thấy cô trang điểm như vậy, như thế khiến cô trông rất rạng ngời, khiến người khác cảm thấy cô vừa rực rỡ vừa xinh tươi đồng thời cũng có một chút thanh thuần.
Mà những thứ đó vốn dĩ thuộc về anh, nhưng bây giờ dưới tình trạng anh không biết gì cả bị người đàn ông khác chiếm tiện nghi trước, anh làm sao mà nuốt trôi cục tức này được!
Bước vào hội trường cử hành buổi tiệc chiêu đãi của khách sạn Vu Diên Danh cùng Quan Hiểu Ninh đi đến chỗ để khăn choàng trước, sau đó trực tiếp dẫn cô ra phía sau hậu trường gặp Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết lúc nhìn thấy Quan Hiểu Ninh cũng ngẩn ra một lát, sau khi biết được Quan Hiểu Ninh là bạn nhảy của Vu Diên Danh và cố tình đến đây để học tập, thì một chút đố kỳ vừa xuất hiện trong lòng cô lập tức biến mất, vả lại còn cảm thấy vui vẻ nữa.
Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh ở bên nhau là việc mà cô muốn thấy nhất, mà Vu Diên Danh để tâm đến bạn gái mình hơn để tâm cô thì cũng là việc rất bình thường.
Nhân lúc Vu Diên Danh cùng người khác nói chuyện, Tiêu Tuyết mím môi cười với Quan Hiểu Ninh: “Cậu cũng coi như là có phúc, không ngờ cậu và Vu Diên Danh lại ăn ý với nhau như vậy, anh ấy được rất nhiều người theo đuổi đấy.”
“Cậu hiểm lầm rồi, mình và anh ấy đúng là khá ăn ý đấy nhưng mà đó chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, ngoài ra không có gì cả.” Quan Hiểu Ninh cười phủ nhận, cô cho rằng chuyện Vu Diên Danh thích Tiêu Tuyết đó là chuyện riêng của anh, trước khi anh ấy tỏ tình với Tiêu Tuyết thì cô không nên nói nhiều.
“Được, cậu nói gì thì là cái đó đi. Nhưng mà hiếm khi có cơ hội như thế, chuyện lúc trước của cậu mình thấy tốt nhất là nên đợi qua một khoảng thời gian nữa xem tình hình rồi mới nói với anh ấy đi.” Tiêu Tuyết tưởng rằng Quan Hiểu Ninh không có lòng tin nên mới không muốn sớm thừa nhận mối quan hệ giữa cô ấy và Vu Diên Danh nên cũng không miễn cưỡng cô ấy nữa, nhưng cũng có chút lo lắng tính tình cô ấy thẳng thắn đem chuyện mình từng ngồi tù nói ra sẽ dọa người ta bỏ chạy, cho nên dặn dò Quan Hiểu Ninh khoan hẳn nói chuyện đó ra.
Quan Hiểu Ninh gật đầu, vốn dĩ cô cũng sợ Vu Diên Danh biết được quá khứ của mình sẽ ghét bỏ mình, cho nên mặc dù trong lòng chứa đầy tâm sự cũng không dám nói sự thật với Vu Diên Danh.
Tiêu Tuyết lại nắm lấy tay Quan Hiểu Ninh nhiệt tình mà hỏi thăm vài câu, còn nói nếu Quan Hiểu Ninh muốn thì có thể đến văn phòng làm việc của cô để tham quan và học tập, Tiêu Tuyết là thật lòng mời Quan Hiểu Ninh bởi vì như thế có thể tiện để cô ta theo dõi tình hình của Quan Hiểu Ninh, cũng có thể từ từ khuyên cô để cô rời khỏi nhà ăn của Trung Hiểu, cô ta thậm chí còn không ngại nuôi một người vô dụng trong văn phòng làm việc của mình, vả lại như thế còn có thể khiến Vu Diên Danh vui nữa vẹn cả nhiều đường sao cô ta lại không làm chứ!
Quan Hiểu Ninh vô cùng cảm kích mà nói cảm ơn đồng thời lần nữa cảm thấy mình rất may mắn, ngoài Đinh Nạp và Nhạc Đông ra sau khi ra tù cô còn lần lượt gặp được Tiêu Tuyết và Đổng Trung Minh, họ không những không ghét bỏ mình mà còn chủ động giúp mình như vậy, không có được sự quan tâm của gia đình nhưng lại có sự quan tâm của bạn bè cũng đã khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Tiêu Tuyết vì bận việc sắp xếp tiết mục áp chót cho show ra mắt tác phẩm đầu tay của mình, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian để nói chuyện với Quan Hiểu Ninh, đồng thời cũng có rất nhiều người tìm cô để bàn chuyện, Quan Hiểu Ninh sợ làm phiền cô nên cũng vội đứng lên đi tìm Vu Diên Danh.
Lúc này Vu Diên Danh cũng đi qua bên này, hai người cùng nhau rời khỏi hậu trường đi đến dãy ghế ngồi dành cho khách quý ở bên hông sân khấu chữ T được dựng tạm thời.
Cho đến khi Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh rời khỏi được một lát thì Tiêu Tuyết mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, tối nay Nhan Dịch Trạch cũng đến! Vừa rồi cô chỉ lo mừng cho việc Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh thành đôi sao lại quên chuyện này được chứ! Nhưng bây giờ nhớ ra thì cũng không còn cách nào khác, giờ cô cũng không rảnh ra ngoài, vả lại nếu đi ra ngoài thì cũng không có cách nào khiến họ không gặp mặt nhau, cho nên dù trong lòng cô lúc này lo lắng sốt ruột đến mấy nhưng cũng chỉ có thể cố chịu đựng để bận việc trước mắt cái đã, mọi việc chỉ có thể đợi đến khi show thời trang kết thúc rồi nói sau.
Buổi tiệc chiêu đãi đúng giờ bắt đầu không có những lời thừa thải gì cả, Vu Diên Danh lên giới thiệu sự thành lập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết và danh sách các nhà thiết kế gia nhập vào văn phòng, tiếp theo đó là tiết mục trình diễn thời trang, lúc này Vu Diên Danh đã quay về chỗ ngồi cạnh Quan Hiểu Ninh, anh cầm micro lên giới thiệu tác phẩm nào là của nhà thiết kế nào mỗi lần thay đổi một phong cách thời trang khi các người mẫu bước ra sân khấu, anh giới thiệu rất ngắn gọn chỉ vài lời nhưng đã có thể chuẩn xác mà nói ra phong cách và đặc điểm độc nhất vô nhị của tác phẩm mà mỗi một nhà thiết kế làm ra, đây cũng chủ yếu là để cho khán giả và phóng viên có thể hiểu được. Như vậy cũng khiến Quan Hiểu Ninh đối với sự hiểu biết về anh nâng thêm một tầm cao mới, ánh mắt cô nhìn Vu Diên Danh từ tôn kính nay đã trở thành sùng bái, lúc trước Vu Diên Danh rất hay nói đùa, nhưng tối nay anh đã biểu hiện ra năng lực tuyệt đối của mình, anh ấy hoàn toàn phù hợp với danh xưng nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Quan Hiểu Ninh vừa chú tâm nghe Vu Diên Danh giải thích vừa say mê ngắm nhìn những người mẫu đang bước đi trên sân khấu, trong lòng hết sức vui mừng.
Mà Nhan Dịch Trạch ngồi đối diện nhìn thấy vẻ mặt say mê này của cô thì quả thật là không thể nào nhịn được nữa, trong khoảng thời gian này anh đã phải nghĩ trăm phương ngàn kế và bày ra những vẻ mặt ảo não do bị đã kích trong công việc mới có thể đổi lấy một chút thái độ ôn hòa của Quan Hiểu Ninh, vả lại còn nào là chạy theo để đưa tiền nào là mời đầu bếp nổi tiếng bậc nhất để nấu bữa tối, bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng cũng không bằng một tên may đồ và một tên vẽ tranh có thể khiến cô ấy vui vẻ!
Nếu không phải Nhạc Đông cản lại thì anh thật sự có thể lập tức kêu người đến tháo cái sân khấu này đi, rồi đuổi hết tất cả những người ở đây ra ngoài, anh miễn phí cung cấp hội trường này không phải là vì để cho tên đàn ông khác theo đuổi người phụ nữ của mình!
Lúc này show trình diễn thời trang đã sắp đến phần cuối, tác phẩm “Thiếu nữ” của Tiêu Tuyết cuối cùng cũng ra mắt khán giả, cô ấy tổng cộng đã thiết kế mười bộ trang phục, sau khi mười người mẫu trình diễn xong cùng với sự giới thiệu đặc biệt của Vu Diên Danh Tiêu Tuyết bước ra từ đám người gồm các nhà thiết kế và các người mẫu đi lên phía trước của sân khấu chào cảm ơn, tất cả mọi người đều đứng lên và vỗ tay, buổi trình diễn rất thành công có rất nhiều người đã đặt hàng ngay tại chỗ.
“Em cảm thấy tác phẩm của Tiêu Tuyết như thế nào?” Nhìn thấy Tiêu Tuyết được mọi người vây quanh, Vu Diên Danh không có bước qua đó chung vui cùng mà dẫn Quan Hiểu Ninh đi qua bên phòng tiệc, nơi này là để mọi người dùng bữa và giao lưu sau khi xem xong show trình diễn thời trang.
“Tác phẩm mà Tiểu Tuyết thiết kế rất phóng khoáng và rất lộng lẫy, rất đẹp.” Quan Hiểu Ninh khen ngợi tự đáy lòng.
Vu Diên Danh nghe xong thì cười, Quan Hiểu Ninh lập tức hỏi: “Em nói sai sao?”
Vu Diên Danh lắc đầu: “Những ưu điểm mà em nói vừa vặn chính là khuyết điểm của cô ấy, phóng khoáng và lộng lẫy thì rất tốt nhưng cũng có nghĩa là vượt quá mức bình thường, thiết kế lần này của Tiêu Tuyết quá tuân thủ theo quy tắc rồi, không có gì đặc sắc không thể khiến người khác cảm thấy được sự chói lọi trong ánh nhìn đầu tiên. Thiết kế là phải có sự dung hòa giữa tình cảm và tâm hồn. Cũng như bộ lễ phục mà em thiết kế nó có thể khiến anh cảm thấy được sự kích động và sự biến hóa trong tâm trạng của em, mà thiết kế của Tiêu Tuyết thì tương đối trống rỗng khiến người ta nhìn không ra tính cách thật sự của cô ấy thể hiện trong đó, trang phục cũng sẽ mất đi đặc điểm của nó. Nhưng mà có lẽ là do lần này cô ấy quá khẩn trương nên chưa phát huy hết năng lực, sau này từ từ mà theo dõi.”
Quan Hiểu Ninh thật sự lo Vu Diên Danh nói thẳng như vậy sẽ đả kích Tiêu Tuyết, thấy anh không có ý định đi tìm Tiêu Tuyết để phê bình thì cô mới yên tâm.
Sau khi ăn một ít thức ăn nhẹ thì nghe thấy bên sân khấu khiêu vũ có âm nhạc bắt đầu nổi lên, Vu Diên Danh lại bắt đầu nói đùa: “Lúc trước chẳng phải em dự định trong lúc khiêu vũ đạp chân anh sao, bây giờ thời cơ đã đến rồi đó.”
Quan Hiểu Ninh bị chọc cười, khoác tay Vu Diên Danh cùng bước lên sân khấu, sau vài nhịp thì hai người rất nhanh đã có sự ăn ý với nhau, chỉ là bản nhạc còn chưa kết thúc thì đã bị người khác làm gián đoạn.
Show thời trang kết thúc thì không còn có ai hoặc việc gì có thể ngăn cản anh nữa, anh trực tiếp đi đến bên Quan Hiểu Ninh hỏi: “Có thể nhảy một bản với tôi không?”
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Nhan Dịch Trạch Vu Diên Danh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng vì những lời đồn của anh ta và Tiêu Tuyết anh đối với Nhan Dịch Trạch tự nhiên mà phát sinh ác cảm, cho nên cho dù Nhan Dịch Trạch không phải là đang hỏi anh, nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt nghiêm nghị mà nói: “Hiểu Ninh là bạn nhảy của tôi, hơn nữa đây là điệu nhảy đầu tiên, chúng tôi còn chưa nhảy hết bài.”
Nhan Dịch Trạch xoay người lại căn bản không thèm nhìn thẳng Vu Diên Danh, trong giọng điệu còn mang theo sự khiêu khích: “Vậy thì đã sao?”
Vu Diên Danh cũng là người nhìn xa trông rộng, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch anh cũng tỏ vẻ không thèm để ý mà cười nói: “Không sao cả, nhưng anh phải đợi đến khi bản nhạc này kết thúc đã, sau đó Quan Hiểu Ninh chịu nhảy cùng anh mới được, nếu không tôi sẽ không để anh đưa cô ấy đi!”
Cằm Nhan Dịch Trạch lập tức bạnh ra, lúc này ánh mắt anh nhìn Vu Diên Danh đầy vẻ u ám mà còn mang theo vẻ khiêu khích, không biết tên mặt trắng này đã dùng chiêu thức gì để có thể tiếp cận Quan Hiểu Ninh.
Cứ như vậy hai người đàn ông đứng giữa sân khấu chẳng ai nhường ai, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương đều xem đối phương như tình địch vậy, bầu không khí đột nhiên căng thẳng vô cùng, nhưng lại không biết thật ra là bản thân hai người họ đều nhầm đối tượng!
Sau lần gặp ở trung tâm thương mại, dạo gần đây Nhan Dịch Trạch không có gặp Quan Hiểu Ninh, mà Quan Hiểu Ninh cũng không rảnh lo nghĩ nhiều về việc sau này phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Nhan Dịch Trạch, vì hiện giờ toàn bộ tinh lực của cô đều tập trung vào bộ lễ phục phải mặc trong buổi tiệc chiêu đãi, đây là lần đầu tiên tác phẩm của cô thật sự được ra mắt mọi người, vả lại những người ở đó đa số đều là chuyên gia, điều này khiến cô cảm thấy hết sức hồi hộp lo lắng, đặc biệt là sau khi sửa chữa bản vẽ xong đưa vào giai đoạn may đồ mẫu cô mới thật sự hiểu được việc Vu Diên Danh yêu cầu mình phải thật cẩn thận trong việc xử lý những nếp gấp ở từng bộ phận là đúng đắn cỡ nào.
Lúc thiết kế có thể tùy ý mình, nhưng đến giai đoạn may đồ mẫu thì phải thật cẩn thận tỉ mỉ, số đo phải chính xác, để biến hình vẽ trên giấy thành một vật thể thật sự thì có thể nói là phải chú ý đến từng chi tiết nhỏ, chỉ độ đàn hồi của vải thôi cũng đã ảnh hưởng rất lớn đối với hình dạng của bộ trang phục, vải có độ đàn hồi và vải không có độ đàn hồi sẽ có sự chênh lệch rất lớn về số đo, hơn nữa phải hết sức chú ý số đo của những bộ phận quan trọng, vì nó có sự ảnh hưởng nhất định, ít thì ảnh hưởng đến hoạt động của cơ thể, nhiều thì bộ quần áo sẽ có sự khác biệt rất lớn so với hình vẽ và hiệu quả của tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.
Quan Hiểu Ninh tuy đã hoàn thành nhiệm vụ thiết kế, Vu Diên Danh cũng đã giúp cô lấy số đo, nhưng mà sau đó cô mới biết Vu Diên Danh chỉ giúp cô đo đại khái mà thôi, lúc may ba người thợ may lại tỉ mỉ đo lại lần nữa cho cô, sau này cô may đồ thì chỉ cần đo phần eo phần ngực và những số đo cơ bản là được, cô chưa từng biết là phải chi tiết đến nổi bao gồm cả độ cong của vạt váy khi bước đi nữa, có phải hơi phức tạp quá không? Mà khi cô nói ra lời nghi hoặc trong lòng mình thì Vu Diên Danh chỉ cười nói: “Một chút cũng không hề phức tạp, xem như là để em trải nghiệm một lần phiên bản đơn giản hóa của việc đặt may riêng đi.”
Đặt may riêng? Quan Hiểu Ninh dùng di động để tra từ đó xong mới biết thì ra may một bộ đồ có thể long trọng và xa hoa như vậy, thậm chí có thể sử dụng cả trăm người và tốn cả mấy tháng trời để hoàn thành!
Sau khi định xong số đo cuối cùng Vu Diên Danh rất rộng lượng mà cho phép Quan Hiểu Ninh theo thợ may cao cấp học hỏi trong giờ nghỉ ngơi, may mà Quan Hiểu Ninh có kinh nghiệm gia công quần áo, nhưng dù là vậy vẫn có rất nhiều danh từ nghe không hiểu, nhưng may mà thợ may giải thích mấy câu thì cô có thể hiểu được vài phần, còn những cái khác chưa rõ thì cô đợi về đến ký túc xá dùng di động lên mạng tự tìm hiểu, ngày nào cũng rất bận rộn nhưng cô cảm thấy cuộc sống rất phong phú và cũng rất vui.
Trong sự hồi hộp và mong đợi của Quan Hiểu Ninh buổi tiệc chiêu đãi cuối cùng cũng đến, vì là tối thứ bảy nên trong ký túc xá hầu như là không có người, thời tiết nóng nực không ai muốn ở trong phòng mọi người ai cũng ra ngoài dạo phố ăn cơm và hưởng máy lạnh.
Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại trước gương trong nhà vệ sinh xem xét lại cách trang điểm và ăn mặc của mình, đồ trang điểm cũng là Đinh Nạp tặng cô, cô để đó lâu rồi không có xài, vì buổi tiệc chiêu đãi này mấy hôm nay cô luôn học cách trang điểm ở trên mạng và trên tạp chí, cảm thấy trang điểm như vậy cũng được nhưng do cái gương quá nhỏ nên nhìn không thấy được hiệu quả tổng thể của bộ lễ phục, nhưng mà hôm mặc thử thành phẩm cô đã cảm thấy rất kinh diễm.
Hít vào một hơi thật sâu cô quấn chiếc khăn choàng tơ tằm mà Vu Diên Danh tặng, Quan Hiểu Ninh bắt đầu rầu rỉ vì một lý do mà cô vừa mới phát hiện, với cách ăn mặc thế này của mình thì làm sao mà đi đến khách sạn đây, xe buýt hay tàu điện ngầm thì không được rồi cho dù đến được khách sạn thì bộ lễ phục dài chấm đất này cũng xem như đồ bỏ, đi xe taxi thì được nhưng ra đến đầu đường thì cũng đủ khiến người khác chú ý rồi.
Đang không biết phải làm sao thì Vu Diên Danh gọi điện đến.
“Sao em còn chưa ra nữa vậy?”
Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất thần kỳ: “Sao anh biết em còn chưa ra?”
Vu Diên Danh nói với vẻ không mấy thiện cảm: “Anh đã ở ngoài cổng đợi em gần 20 phút rồi, em dự định làm người cuối cùng bước vào hội trường sao?”
“Anh đang ở dưới lầu ư, em sẽ xuống ngay!” Quan Hiểu Ninh vừa nghe thấy có xe đến rước mình thì để điện thoại xuống lập tức nhấc váy lên chạy xuống dưới.
Sau khi ngồi vào trong xe Vu Diên Danh liên tục gật đầu: “Ngoại trừ dáng chạy rất khó coi, thì những chỗ khác đều rất hoàn mỹ.”
Lúc này Quan Hiểu Ninh mới không thèm đi so đo với Vu Diên Danh, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Buổi tiệc chiêu đãi này là anh khởi xướng mà, chẳng phải anh nên tới đó sớm ư, sao còn có thời gian rảnh mà qua đón em.”
“Anh là người khởi xướng nhưng không phải là nhân vật chính, những nhà thiết kế đến tham dự hôm nay đều có ý muốn gia nhập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết, họ đều đem theo tác phẩm của mình đến, Tiêu Tuyết mới là nhân vật chính của hôm nay, phần cuối của show thời trang sẽ giới thiệu những tác phẩm đầu tay của cô ấy, cô ấy đã đến hội trường từ sớm rồi.”
“Tiểu Tuyết từ nhỏ đã rất ưu tú, không ngờ cô ấy trẻ vậy đã có thể có sự nghiệp riêng của mình!” Quan Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì rất vui nhưng trong giọng điệu cũng không thiếu phần ngưỡng mộ.
Vu Diên Danh chỉ cười nhạt và nói: “Đây một phần là do cô ấy nhưng một phần cũng là do gặp thời.”
“Sao em cảm thấy giọng anh có vẻ không được vui cho lắm?” Quan Hiểu Ninh lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Vu Diên Danh giảm đi rất nhiều.
“Không có gì, anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Em cũng đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ cho người khác nữa, tối nay em vừa là khách VIP vừa là bạn nhảy của anh hết sức nổi bật đấy, chỉ là lúc nhảy em đừng đạp chân anh là được rồi, như vậy sẽ rất mất mặt đấy.” Vu Diên Danh chuyển sang nói đùa mà không nói lời trong lòng với cô, Nhan Dịch Trạch không có công khai nói là đã đính hôn với Tiêu Tuyết hay chưa, nhưng lúc trước người bàn chuyện hợp tác với mình là dùng danh nghĩa của Trung Hiểu đến tìm mình, điều này cho thấy mối quan hệ của Tiêu Tuyết và Nhan Dịch Trạch không hề đơn giản chút nào, cho dù chưa đính hôn thì cũng là đang quen nhau, đây cũng là nguyên nhân mà anh luôn chần chừ không bảy tỏ tâm ý với Tiêu Tuyết, cho nên ngày nào còn chưa làm rõ mối quan hệ của Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, anh không muốn làm kinh động đến bất kì ai.
Quan Hiểu Ninh cười ha hả: “Em đạp chân anh chỉ cần anh không kêu thành tiếng, người khác cũng sẽ không nhìn thấy, trình độ của em có hạn, chân này em đạp chắc rồi.”
Hai người vừa nói vừa cười rất nhanh đã đến khách sạn quốc tế Trung Hiểu trên đường Phú Đông, trước cửa lớn đã rất đông người, còn có rất nhiều phóng viên mời riêng đến đứng bên ngoài chụp hình.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Quan Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương lo lắng, trên trán chảy mồ hôi lạnh và có ý định rút lui, Vu Diên Danh thấy mắc cười mà dìu cô xuống xe, để cô khoác lấy tay mình rồi mỉm cười dẫn cô đi vào bên trong hội trường.
Suốt dọc đường đi tất cả các phóng viên đều hỏi Vu Diên Danh cùng một vấn đề, hỏi Quan Hiểu Ninh có phải bạn gái của anh không, còn bảo anh giới thiệu về Quan Hiểu Ninh, cả đoạn đường Vu Diên Danh chỉ mỉm cười mà không nói lời nào, may mà có lẽ đằng sau có vị khách mời nổi tiếng nào tới nên đám phóng viên như đàn ong vỡ tổ mà chạy qua đó.
Ngồi trong xe Nhan Dịch Trạch cắn chặt răng vẻ mặt hung tợn mà nhìn bóng lưng của Vu Diên Danh, lửa giận trong lòng đang cháy hừng hực, khiến cho Nhạc Đông và Hứa Hướng Dũng ngồi kế bên lo lắng đến nổi nuốt nước bọt, còn Trương Côn mở cửa xe cho anh lại không cảm thấy được không khí trong xe đang căng thăng.
“Nhan tổng, nên xuống xe rồi.”
Nhan Dịch Trạch lúc này mới mặt mày u ám mà bước ra khỏi xe, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái những phóng viên đang tươi cười vây xung quanh anh trực tiếp bước thẳng vào trong khách sạn, những phóng viên mời riêng này đều là người đã làm lâu năm trong nghề, phát hiện vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch có vẻ khó coi nên cũng lập tức biết điều mà tản ra.
Lửa giận trong lòng Nhan Dịch Trạch đã không thể nào dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi, vừa rồi với cái nhìn đầu tiên anh thiếu chút nữa không nhận ra Quan Hiểu Ninh, không giống với cách ăn mặc đơn giản thường ngày của cô chút nào, tối nay Quan Hiểu Ninh với một bộ đầm dạ hội màu đỏ cổ chữ V khoét sâu, hoàn toàn phác họa được thân hình yểu điệu của cô, hiếm khi nhìn thấy cô trang điểm như vậy, như thế khiến cô trông rất rạng ngời, khiến người khác cảm thấy cô vừa rực rỡ vừa xinh tươi đồng thời cũng có một chút thanh thuần.
Mà những thứ đó vốn dĩ thuộc về anh, nhưng bây giờ dưới tình trạng anh không biết gì cả bị người đàn ông khác chiếm tiện nghi trước, anh làm sao mà nuốt trôi cục tức này được!
Bước vào hội trường cử hành buổi tiệc chiêu đãi của khách sạn Vu Diên Danh cùng Quan Hiểu Ninh đi đến chỗ để khăn choàng trước, sau đó trực tiếp dẫn cô ra phía sau hậu trường gặp Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết lúc nhìn thấy Quan Hiểu Ninh cũng ngẩn ra một lát, sau khi biết được Quan Hiểu Ninh là bạn nhảy của Vu Diên Danh và cố tình đến đây để học tập, thì một chút đố kỳ vừa xuất hiện trong lòng cô lập tức biến mất, vả lại còn cảm thấy vui vẻ nữa.
Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh ở bên nhau là việc mà cô muốn thấy nhất, mà Vu Diên Danh để tâm đến bạn gái mình hơn để tâm cô thì cũng là việc rất bình thường.
Nhân lúc Vu Diên Danh cùng người khác nói chuyện, Tiêu Tuyết mím môi cười với Quan Hiểu Ninh: “Cậu cũng coi như là có phúc, không ngờ cậu và Vu Diên Danh lại ăn ý với nhau như vậy, anh ấy được rất nhiều người theo đuổi đấy.”
“Cậu hiểm lầm rồi, mình và anh ấy đúng là khá ăn ý đấy nhưng mà đó chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, ngoài ra không có gì cả.” Quan Hiểu Ninh cười phủ nhận, cô cho rằng chuyện Vu Diên Danh thích Tiêu Tuyết đó là chuyện riêng của anh, trước khi anh ấy tỏ tình với Tiêu Tuyết thì cô không nên nói nhiều.
“Được, cậu nói gì thì là cái đó đi. Nhưng mà hiếm khi có cơ hội như thế, chuyện lúc trước của cậu mình thấy tốt nhất là nên đợi qua một khoảng thời gian nữa xem tình hình rồi mới nói với anh ấy đi.” Tiêu Tuyết tưởng rằng Quan Hiểu Ninh không có lòng tin nên mới không muốn sớm thừa nhận mối quan hệ giữa cô ấy và Vu Diên Danh nên cũng không miễn cưỡng cô ấy nữa, nhưng cũng có chút lo lắng tính tình cô ấy thẳng thắn đem chuyện mình từng ngồi tù nói ra sẽ dọa người ta bỏ chạy, cho nên dặn dò Quan Hiểu Ninh khoan hẳn nói chuyện đó ra.
Quan Hiểu Ninh gật đầu, vốn dĩ cô cũng sợ Vu Diên Danh biết được quá khứ của mình sẽ ghét bỏ mình, cho nên mặc dù trong lòng chứa đầy tâm sự cũng không dám nói sự thật với Vu Diên Danh.
Tiêu Tuyết lại nắm lấy tay Quan Hiểu Ninh nhiệt tình mà hỏi thăm vài câu, còn nói nếu Quan Hiểu Ninh muốn thì có thể đến văn phòng làm việc của cô để tham quan và học tập, Tiêu Tuyết là thật lòng mời Quan Hiểu Ninh bởi vì như thế có thể tiện để cô ta theo dõi tình hình của Quan Hiểu Ninh, cũng có thể từ từ khuyên cô để cô rời khỏi nhà ăn của Trung Hiểu, cô ta thậm chí còn không ngại nuôi một người vô dụng trong văn phòng làm việc của mình, vả lại như thế còn có thể khiến Vu Diên Danh vui nữa vẹn cả nhiều đường sao cô ta lại không làm chứ!
Quan Hiểu Ninh vô cùng cảm kích mà nói cảm ơn đồng thời lần nữa cảm thấy mình rất may mắn, ngoài Đinh Nạp và Nhạc Đông ra sau khi ra tù cô còn lần lượt gặp được Tiêu Tuyết và Đổng Trung Minh, họ không những không ghét bỏ mình mà còn chủ động giúp mình như vậy, không có được sự quan tâm của gia đình nhưng lại có sự quan tâm của bạn bè cũng đã khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Tiêu Tuyết vì bận việc sắp xếp tiết mục áp chót cho show ra mắt tác phẩm đầu tay của mình, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian để nói chuyện với Quan Hiểu Ninh, đồng thời cũng có rất nhiều người tìm cô để bàn chuyện, Quan Hiểu Ninh sợ làm phiền cô nên cũng vội đứng lên đi tìm Vu Diên Danh.
Lúc này Vu Diên Danh cũng đi qua bên này, hai người cùng nhau rời khỏi hậu trường đi đến dãy ghế ngồi dành cho khách quý ở bên hông sân khấu chữ T được dựng tạm thời.
Cho đến khi Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh rời khỏi được một lát thì Tiêu Tuyết mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, tối nay Nhan Dịch Trạch cũng đến! Vừa rồi cô chỉ lo mừng cho việc Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh thành đôi sao lại quên chuyện này được chứ! Nhưng bây giờ nhớ ra thì cũng không còn cách nào khác, giờ cô cũng không rảnh ra ngoài, vả lại nếu đi ra ngoài thì cũng không có cách nào khiến họ không gặp mặt nhau, cho nên dù trong lòng cô lúc này lo lắng sốt ruột đến mấy nhưng cũng chỉ có thể cố chịu đựng để bận việc trước mắt cái đã, mọi việc chỉ có thể đợi đến khi show thời trang kết thúc rồi nói sau.
Buổi tiệc chiêu đãi đúng giờ bắt đầu không có những lời thừa thải gì cả, Vu Diên Danh lên giới thiệu sự thành lập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết và danh sách các nhà thiết kế gia nhập vào văn phòng, tiếp theo đó là tiết mục trình diễn thời trang, lúc này Vu Diên Danh đã quay về chỗ ngồi cạnh Quan Hiểu Ninh, anh cầm micro lên giới thiệu tác phẩm nào là của nhà thiết kế nào mỗi lần thay đổi một phong cách thời trang khi các người mẫu bước ra sân khấu, anh giới thiệu rất ngắn gọn chỉ vài lời nhưng đã có thể chuẩn xác mà nói ra phong cách và đặc điểm độc nhất vô nhị của tác phẩm mà mỗi một nhà thiết kế làm ra, đây cũng chủ yếu là để cho khán giả và phóng viên có thể hiểu được. Như vậy cũng khiến Quan Hiểu Ninh đối với sự hiểu biết về anh nâng thêm một tầm cao mới, ánh mắt cô nhìn Vu Diên Danh từ tôn kính nay đã trở thành sùng bái, lúc trước Vu Diên Danh rất hay nói đùa, nhưng tối nay anh đã biểu hiện ra năng lực tuyệt đối của mình, anh ấy hoàn toàn phù hợp với danh xưng nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Quan Hiểu Ninh vừa chú tâm nghe Vu Diên Danh giải thích vừa say mê ngắm nhìn những người mẫu đang bước đi trên sân khấu, trong lòng hết sức vui mừng.
Mà Nhan Dịch Trạch ngồi đối diện nhìn thấy vẻ mặt say mê này của cô thì quả thật là không thể nào nhịn được nữa, trong khoảng thời gian này anh đã phải nghĩ trăm phương ngàn kế và bày ra những vẻ mặt ảo não do bị đã kích trong công việc mới có thể đổi lấy một chút thái độ ôn hòa của Quan Hiểu Ninh, vả lại còn nào là chạy theo để đưa tiền nào là mời đầu bếp nổi tiếng bậc nhất để nấu bữa tối, bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng cũng không bằng một tên may đồ và một tên vẽ tranh có thể khiến cô ấy vui vẻ!
Nếu không phải Nhạc Đông cản lại thì anh thật sự có thể lập tức kêu người đến tháo cái sân khấu này đi, rồi đuổi hết tất cả những người ở đây ra ngoài, anh miễn phí cung cấp hội trường này không phải là vì để cho tên đàn ông khác theo đuổi người phụ nữ của mình!
Lúc này show trình diễn thời trang đã sắp đến phần cuối, tác phẩm “Thiếu nữ” của Tiêu Tuyết cuối cùng cũng ra mắt khán giả, cô ấy tổng cộng đã thiết kế mười bộ trang phục, sau khi mười người mẫu trình diễn xong cùng với sự giới thiệu đặc biệt của Vu Diên Danh Tiêu Tuyết bước ra từ đám người gồm các nhà thiết kế và các người mẫu đi lên phía trước của sân khấu chào cảm ơn, tất cả mọi người đều đứng lên và vỗ tay, buổi trình diễn rất thành công có rất nhiều người đã đặt hàng ngay tại chỗ.
“Em cảm thấy tác phẩm của Tiêu Tuyết như thế nào?” Nhìn thấy Tiêu Tuyết được mọi người vây quanh, Vu Diên Danh không có bước qua đó chung vui cùng mà dẫn Quan Hiểu Ninh đi qua bên phòng tiệc, nơi này là để mọi người dùng bữa và giao lưu sau khi xem xong show trình diễn thời trang.
“Tác phẩm mà Tiểu Tuyết thiết kế rất phóng khoáng và rất lộng lẫy, rất đẹp.” Quan Hiểu Ninh khen ngợi tự đáy lòng.
Vu Diên Danh nghe xong thì cười, Quan Hiểu Ninh lập tức hỏi: “Em nói sai sao?”
Vu Diên Danh lắc đầu: “Những ưu điểm mà em nói vừa vặn chính là khuyết điểm của cô ấy, phóng khoáng và lộng lẫy thì rất tốt nhưng cũng có nghĩa là vượt quá mức bình thường, thiết kế lần này của Tiêu Tuyết quá tuân thủ theo quy tắc rồi, không có gì đặc sắc không thể khiến người khác cảm thấy được sự chói lọi trong ánh nhìn đầu tiên. Thiết kế là phải có sự dung hòa giữa tình cảm và tâm hồn. Cũng như bộ lễ phục mà em thiết kế nó có thể khiến anh cảm thấy được sự kích động và sự biến hóa trong tâm trạng của em, mà thiết kế của Tiêu Tuyết thì tương đối trống rỗng khiến người ta nhìn không ra tính cách thật sự của cô ấy thể hiện trong đó, trang phục cũng sẽ mất đi đặc điểm của nó. Nhưng mà có lẽ là do lần này cô ấy quá khẩn trương nên chưa phát huy hết năng lực, sau này từ từ mà theo dõi.”
Quan Hiểu Ninh thật sự lo Vu Diên Danh nói thẳng như vậy sẽ đả kích Tiêu Tuyết, thấy anh không có ý định đi tìm Tiêu Tuyết để phê bình thì cô mới yên tâm.
Sau khi ăn một ít thức ăn nhẹ thì nghe thấy bên sân khấu khiêu vũ có âm nhạc bắt đầu nổi lên, Vu Diên Danh lại bắt đầu nói đùa: “Lúc trước chẳng phải em dự định trong lúc khiêu vũ đạp chân anh sao, bây giờ thời cơ đã đến rồi đó.”
Quan Hiểu Ninh bị chọc cười, khoác tay Vu Diên Danh cùng bước lên sân khấu, sau vài nhịp thì hai người rất nhanh đã có sự ăn ý với nhau, chỉ là bản nhạc còn chưa kết thúc thì đã bị người khác làm gián đoạn.
Show thời trang kết thúc thì không còn có ai hoặc việc gì có thể ngăn cản anh nữa, anh trực tiếp đi đến bên Quan Hiểu Ninh hỏi: “Có thể nhảy một bản với tôi không?”
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Nhan Dịch Trạch Vu Diên Danh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng vì những lời đồn của anh ta và Tiêu Tuyết anh đối với Nhan Dịch Trạch tự nhiên mà phát sinh ác cảm, cho nên cho dù Nhan Dịch Trạch không phải là đang hỏi anh, nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt nghiêm nghị mà nói: “Hiểu Ninh là bạn nhảy của tôi, hơn nữa đây là điệu nhảy đầu tiên, chúng tôi còn chưa nhảy hết bài.”
Nhan Dịch Trạch xoay người lại căn bản không thèm nhìn thẳng Vu Diên Danh, trong giọng điệu còn mang theo sự khiêu khích: “Vậy thì đã sao?”
Vu Diên Danh cũng là người nhìn xa trông rộng, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch anh cũng tỏ vẻ không thèm để ý mà cười nói: “Không sao cả, nhưng anh phải đợi đến khi bản nhạc này kết thúc đã, sau đó Quan Hiểu Ninh chịu nhảy cùng anh mới được, nếu không tôi sẽ không để anh đưa cô ấy đi!”
Cằm Nhan Dịch Trạch lập tức bạnh ra, lúc này ánh mắt anh nhìn Vu Diên Danh đầy vẻ u ám mà còn mang theo vẻ khiêu khích, không biết tên mặt trắng này đã dùng chiêu thức gì để có thể tiếp cận Quan Hiểu Ninh.
Cứ như vậy hai người đàn ông đứng giữa sân khấu chẳng ai nhường ai, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương đều xem đối phương như tình địch vậy, bầu không khí đột nhiên căng thẳng vô cùng, nhưng lại không biết thật ra là bản thân hai người họ đều nhầm đối tượng!