Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: Mạnh Mẽ Chiếm Xác
“Cô gì ơi, cô có sao không?”
Cô gái nọ để vội ly nước xuống và đến xem tôi. Tôi ngẩng đầu, tất cả đã biến mất rồi, hoàn toàn bình thường. Tôi lắc đầu, chống tay đứng dậy ôm theo hộp áo cưới và chào tạm biệt rồi ra về.
Tối đến chị quản lí đến tìm tôi, trông chị ấy có vẻ khổ sở. Ngồi ngoài ban công phòng khách sạn, chị ấy buồn bã cố dò hỏi tôi mọi chuyện. Gió vẫn rất lạnh, và tôi, một ảnh hậu hay nói rằng là một cô gái hai mươi mấy tuổi với thế giới quan bình thường đang ngồi kể chuyện ma.
Nhưng chuyện ma mà tôi kể còn li kì hơn trong sách viết, chân thật đến độ người nghe sởn cả gai óc. Chị quản lí nghe xong không biết thế nào, đã ra về một cách yên lặng nhất có thể. Tôi nhìn bầu trời về đêm yên lặng như vậy, đêm nay không trăng, vì vậy sao trên trời đặt biệt sáng. Và tôi, đặt biệt cô đơn, tôi mở di động sáng lên, nhìn vào màn hình, nó yên tĩnh đến lạ và không có bất cứ cuộc gọi nào của Cảnh Dã.
Tôi nhìn vào bên trong, Vị Ương đang dán mắt vào màn hình máy tính làm việc. Ra là tôi không phải cô đơn, chỉ là ở trong tình trạng rách nát không hoàn chỉnh. Khi tôi có tình yêu, tôi không có gia đình. Khi tôi tìm được gia đình, thì tình yêu của tôi...
Hôm sau tôi ngụy trang thật kĩ để vào sở cảnh sát tìm Kha Vĩnh Trạch. Lúc trước chia tay ở bệnh viện, Kha Vĩnh Trạch có đưa cho tôi một chiếc thẻ. Nhờ vào chiếc thẻ đó mà tôi có thể tìm thấy anh ta một cách dễ dàng. Vừa đẩy cửa phòng bước vào tôi chợt khựng lại vì thấy Cảnh Dã cũng ở trong phòng.
“Ninh tiểu thư, ngọn gió nào đưa cô tìm đến đây thế. Mời vào!”
Kha Vĩnh Trạch niềm nở chào hỏi, tôi cũng trực tiếp đi vào, sau đó mở video rồi đẩy di động tới trước mặt anh ta: “Tôi nghĩ rằng tôi xứng đứng được nhận một lời giải thích.”
Kha Vĩnh Trạch không chút nào bất ngờ, anh ta còn không thèm nhìn vào di động mà nói: “Tôi có thể giải thích.”
“Ngay và liền.”
Tôi cộc lốc, nào ngờ Cảnh Dã lúc này đứng dậy tóm lấy tay tôi lôi ra ngoài. Tôi vùng khỏi tay anh: “Buông tay, các người không có quyền đối xử với tôi như vậy. Không biết tôi là ai sao?”
“Di Di, đừng làm loạn. Về nhà rồi nói.”
Cảnh Dã không chút nào khó chịu, hay anh bẩm sinh đã như thế rồi? Ngay lúc này đây sự dửng dưng của anh thật sự đã làm cho tôi tổn thương. Tôi cười khẩy, vừa bước ra cửa vừa nói: “Nhà của một mình anh thôi. Áo cưới tôi lấy đi rồi.”
“Di Di...”
Cảnh Dã bỏ dỡ câu nói khi tôi quay đầu lại: “Im đi, các người cùng một giuộc à? Chờ đó, tôi sẽ kiện các người.”
Không đợi ai nói thêm gì, tôi trực tiếp ra cửa không một lời chào. Cảnh Dã lẽo đẽo phía sau lưng tôi, vừa đi được mấy bước di động tôi đã reo. Tôi nhấc máy, là bà đồng gọi, bà ấy nói rằng Bắc Cung lão gia mất rồi.
“Di Di, sao vậy?”
Cảnh Dã đi tới bên cạnh tôi hỏi, tôi buồn bực nói: “Bắc Cung lão gia mất rồi. Em đi Trùng Khánh một chuyến, nhân tiện có việc cần làm.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu.”
Tuy rằng như vậy nhưng tôi vẫn vào trong xe Cảnh Dã, hiện tại tôi không có tâm trạng cãi nhau. Tôi về khách sạn lấy áo cưới thì gặp Vị Ương đang gấp quần áo. Nhìn thấy tôi, nó vừa gấp vừa nói: “Em về Pháp có việc đột xuất, không lâu nữa em sẽ quay lại.”
Tôi mở tủ lấy hộp áo cưới ừ một tiếng rồi nói: “Ừ, đi đường cẩn thận. Sau khi ra ngoài nhớ khoá cửa.”
“Chị, chị đi đâu sao?”
“Chị đi Trùng Khánh, có việc.”
Tôi toang ra cửa, sau đó trong lòng cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút lo lắng. Vì vậy tôi lại trở vào, để hộp áo cưới xuống rồi bất thình lình vòng tay ôm Vị Ương một cái. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi ôm nhau. Vị Ương ngẩn ra mấy giây rồi vội vã ôm lấy tôi.
“Có việc gì hãy gọi ngay cho chị.”
Vị Ương không hiểu hàm ý trong câu nói của tôi, nhưng nó vô cùng vui vẻ gật đầu.
Những ngày tháng đánh nhau với ma, ngủ không đủ giấc và phải bay liên tục khiến tôi mệt mỏi. Vì vậy ở trên máy bay ngủ một giấc, mong rằng không gặp bất cứ thứ gì trong giấc mơ. Nhưng có vẻ như tôi đã nhầm, không phải tôi mong muốn là được.
Thế nhưng trong giấc mơ lần này tôi đã gặp mẹ, mẹ tôi dịu dàng. Không ngờ bà ấy lại xinh đẹp như vậy. Bà ấy nói rằng bà ấy mất là hoàn toàn tự nguyện. Nói rằng tôi đừng oán hận ai cả, hãy học cách yêu thương và tha thứ. Đừng vì bà ấy mà trả thù...
Tôi đã khóc khi thức dậy, buồn bã vì chưa ôm bà ấy đủ lâu. Thế nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi lại thấy nhẹ nhõm đến lạ. Thâý tôi trở người, Cảnh Dã kéo chăn đắp lên cho tôi. Anh ấy vẫn bình yên như vậy, không nói nhiều cũng không giải thích. Tôi liếc nhìn, Cảnh Dã đang đọc một quyển sách tội phạm học. Tôi nghiên người, hít sâu một hơi nhìn ngắm anh. Cảnh Dã giống như một người tựa rất cô độc, lại giống một người không màn thế sự hơn.
Với tính cách như thế, tôi không hiểu vì sao anh ấy lại chọn làm bác sĩ pháp y, một nghề giải oan cho tử thi? Anh ấy hiện tại đang chăm chú đọc một quyển sách, tôi hiểu rồi. Thì ra anh ấy đang đóng vai một thánh nhân lánh đời. Cảnh Dã rất đẹp, từng đường nét trên mặt đều rất hoàn mỹ, nhưng anh ấy dường như chưa bao giờ quan tâm tới cái nhan sắc tuyệt đẹp đó của mình. Anh ấy dường như chưa từng nhận thức được bản thân đẹp đến nhường nào.
Tôi cứ nhìn Cảnh Dã vậy thôi, tạm bỏ qua những giận kia, hiện tại tôi cảm thấy rất yên bình. Vậy nên tôi đã tận dụng nó. Vì ngày mai đây, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì giữa hai chúng tôi. Cảnh Dã yên lặng đọc một lúc, sau đó anh với tay vặn chai nước suối. Nhìn thấy tôi đang yên lặng nhìn, anh khẽ chớp mắt hỏi: “Em không ngủ sao, anh đã thấy em như vô cùng mệt mỏi mà.”
“Không sao, em muốn nhìn anh một lúc.”
Tôi vẫn lười nhát không nhúc nhích trả lời, giọng anh nhỏ hơn nữa: “Anh đã tưởng rằng em rất giận.”
“Ừ! Em rất giận. Nhưng chỉ lúc này thôi, ngay lúc này em sẽ không giận.”
Cảnh Dã khẽ ừ, sau đó đưa quyển sách đến trước mặt tôi: “Em có muốn đọc không?”
“Thôi quên đi! Anh không thấy có lỗi với tác giả sao?”
Rời khỏi sân bay khi thành phố lên đèn rợp trời. Tôi khá đói bụng khi một ngày rồi không ăn uống gì. Vì vậy tôi đã đề nghị ăn bữa tối bằng lẩu. Và hai chúng tôi ngồi trước cửa hàng tiện lợi ăn hai hộp miếng Trùng Khánh. Nghe như không liên quan lắm, nhưng Cảnh Dã vẫn cứ ăn ngon lành.
Chúng tôi trong đêm đi viếng ông lão, không khí không có gì bất thường. Tôi cố hỏi con cái ông lão xem có moi được tin gì không. Nhưng bọn họ đều miệng kín như bưng, nói rằng ông lão mất do tuổi già, sức khoẻ không chịu nổi. Camera trong ngôi nhà đó hôm ấy hoàn toàn hỏng bét, nhưng bọn họ lại không có ý định kiện tụng.
Điều này đã dấy lên một hoài nghi lớn trong tôi, nhưng mà hiện tại chưa thể xác định điều gì. Lúc ra về, con trai lớn của ông lão đã va chạm vào tôi, sau đó tôi nghe sau gáy mình hơi đau. Nhưng sau đó không phát hiện điều gì bất thường cả.
Sau khi xong việc phúng viếng chúng tôi không về nhà cổ mà thuê một phòng khách sạn. Gần 10 giờ đêm, Cảnh Dã vẫn ngồi đọc báo cáo, tôi đi tắm trước. Ngâm mình trong bồn nước nóng một lát, thần hồn đã bay bổng nhẹ nhõm, tôi mặc đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài. Nào ngờ vừa soi gương muốn lau khô tóc thì tôi đã nhìn thấy một cái bóng phản chiếu trong gương, là cô ta. Tôi quay lại, cô ta sừng sừng đứng đó, vươn tay bóp cổ đè tôi vào gương:
“Cái xác này thơm thật.”
Tiếp sau câu nói đó của cô ta, tôi nghe toàn thân mình đột nhiên nhẹ tênh. Tôi hoảng loạn khi nhìn thấy cái xác của tôi trước mặt, mắt cái xác nhắm nghiền, sau đó chậm rãi mở ra. Tôi bị chiếm xác nữa rồi sao? Sao lần này lại dễ dàng và chân thật tới như vậy. Tôi khóc ngất, nhưng hiện tại tôi không có nước mắt. Tôi quay lại nhìn vào trong gương, bóng tôi không hề phản chiếu trong gương.
Khác với lần trước, lần này tôi chạy không nổi nữa, mọi thứ trở nên bất lực. Tôi lê ra ngoài ngồi bệch dưới đất nhìn cô ta nói gì đó với Cảnh Dã rồi ra ngoài. Một lát sau cô ta quay lại, bỏ thuốc vào ly nước cam rồi đưa cho Cảnh Dã uống. Tôi trợn to hai mắt nhìn, bởi vì thứ thuốc cô ta bỏ là thuốc kích dục và cả thuốc mê. Tôi đã nhìn thấy qua nó khi đi đóng phim rồi.
Chỉ khoảng hơn 10 phút sau đó, Cảnh Dã ngồi trên ghế sofa khó chịu và bắt đầu ngủ gật. Tiếp đến là đánh rơi ipad trong tay mà bò dài ra sofa ngủ.
“Cô gì ơi, cô có sao không?”
Cô gái nọ để vội ly nước xuống và đến xem tôi. Tôi ngẩng đầu, tất cả đã biến mất rồi, hoàn toàn bình thường. Tôi lắc đầu, chống tay đứng dậy ôm theo hộp áo cưới và chào tạm biệt rồi ra về.
Tối đến chị quản lí đến tìm tôi, trông chị ấy có vẻ khổ sở. Ngồi ngoài ban công phòng khách sạn, chị ấy buồn bã cố dò hỏi tôi mọi chuyện. Gió vẫn rất lạnh, và tôi, một ảnh hậu hay nói rằng là một cô gái hai mươi mấy tuổi với thế giới quan bình thường đang ngồi kể chuyện ma.
Nhưng chuyện ma mà tôi kể còn li kì hơn trong sách viết, chân thật đến độ người nghe sởn cả gai óc. Chị quản lí nghe xong không biết thế nào, đã ra về một cách yên lặng nhất có thể. Tôi nhìn bầu trời về đêm yên lặng như vậy, đêm nay không trăng, vì vậy sao trên trời đặt biệt sáng. Và tôi, đặt biệt cô đơn, tôi mở di động sáng lên, nhìn vào màn hình, nó yên tĩnh đến lạ và không có bất cứ cuộc gọi nào của Cảnh Dã.
Tôi nhìn vào bên trong, Vị Ương đang dán mắt vào màn hình máy tính làm việc. Ra là tôi không phải cô đơn, chỉ là ở trong tình trạng rách nát không hoàn chỉnh. Khi tôi có tình yêu, tôi không có gia đình. Khi tôi tìm được gia đình, thì tình yêu của tôi...
Hôm sau tôi ngụy trang thật kĩ để vào sở cảnh sát tìm Kha Vĩnh Trạch. Lúc trước chia tay ở bệnh viện, Kha Vĩnh Trạch có đưa cho tôi một chiếc thẻ. Nhờ vào chiếc thẻ đó mà tôi có thể tìm thấy anh ta một cách dễ dàng. Vừa đẩy cửa phòng bước vào tôi chợt khựng lại vì thấy Cảnh Dã cũng ở trong phòng.
“Ninh tiểu thư, ngọn gió nào đưa cô tìm đến đây thế. Mời vào!”
Kha Vĩnh Trạch niềm nở chào hỏi, tôi cũng trực tiếp đi vào, sau đó mở video rồi đẩy di động tới trước mặt anh ta: “Tôi nghĩ rằng tôi xứng đứng được nhận một lời giải thích.”
Kha Vĩnh Trạch không chút nào bất ngờ, anh ta còn không thèm nhìn vào di động mà nói: “Tôi có thể giải thích.”
“Ngay và liền.”
Tôi cộc lốc, nào ngờ Cảnh Dã lúc này đứng dậy tóm lấy tay tôi lôi ra ngoài. Tôi vùng khỏi tay anh: “Buông tay, các người không có quyền đối xử với tôi như vậy. Không biết tôi là ai sao?”
“Di Di, đừng làm loạn. Về nhà rồi nói.”
Cảnh Dã không chút nào khó chịu, hay anh bẩm sinh đã như thế rồi? Ngay lúc này đây sự dửng dưng của anh thật sự đã làm cho tôi tổn thương. Tôi cười khẩy, vừa bước ra cửa vừa nói: “Nhà của một mình anh thôi. Áo cưới tôi lấy đi rồi.”
“Di Di...”
Cảnh Dã bỏ dỡ câu nói khi tôi quay đầu lại: “Im đi, các người cùng một giuộc à? Chờ đó, tôi sẽ kiện các người.”
Không đợi ai nói thêm gì, tôi trực tiếp ra cửa không một lời chào. Cảnh Dã lẽo đẽo phía sau lưng tôi, vừa đi được mấy bước di động tôi đã reo. Tôi nhấc máy, là bà đồng gọi, bà ấy nói rằng Bắc Cung lão gia mất rồi.
“Di Di, sao vậy?”
Cảnh Dã đi tới bên cạnh tôi hỏi, tôi buồn bực nói: “Bắc Cung lão gia mất rồi. Em đi Trùng Khánh một chuyến, nhân tiện có việc cần làm.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu.”
Tuy rằng như vậy nhưng tôi vẫn vào trong xe Cảnh Dã, hiện tại tôi không có tâm trạng cãi nhau. Tôi về khách sạn lấy áo cưới thì gặp Vị Ương đang gấp quần áo. Nhìn thấy tôi, nó vừa gấp vừa nói: “Em về Pháp có việc đột xuất, không lâu nữa em sẽ quay lại.”
Tôi mở tủ lấy hộp áo cưới ừ một tiếng rồi nói: “Ừ, đi đường cẩn thận. Sau khi ra ngoài nhớ khoá cửa.”
“Chị, chị đi đâu sao?”
“Chị đi Trùng Khánh, có việc.”
Tôi toang ra cửa, sau đó trong lòng cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút lo lắng. Vì vậy tôi lại trở vào, để hộp áo cưới xuống rồi bất thình lình vòng tay ôm Vị Ương một cái. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi ôm nhau. Vị Ương ngẩn ra mấy giây rồi vội vã ôm lấy tôi.
“Có việc gì hãy gọi ngay cho chị.”
Vị Ương không hiểu hàm ý trong câu nói của tôi, nhưng nó vô cùng vui vẻ gật đầu.
Những ngày tháng đánh nhau với ma, ngủ không đủ giấc và phải bay liên tục khiến tôi mệt mỏi. Vì vậy ở trên máy bay ngủ một giấc, mong rằng không gặp bất cứ thứ gì trong giấc mơ. Nhưng có vẻ như tôi đã nhầm, không phải tôi mong muốn là được.
Thế nhưng trong giấc mơ lần này tôi đã gặp mẹ, mẹ tôi dịu dàng. Không ngờ bà ấy lại xinh đẹp như vậy. Bà ấy nói rằng bà ấy mất là hoàn toàn tự nguyện. Nói rằng tôi đừng oán hận ai cả, hãy học cách yêu thương và tha thứ. Đừng vì bà ấy mà trả thù...
Tôi đã khóc khi thức dậy, buồn bã vì chưa ôm bà ấy đủ lâu. Thế nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi lại thấy nhẹ nhõm đến lạ. Thâý tôi trở người, Cảnh Dã kéo chăn đắp lên cho tôi. Anh ấy vẫn bình yên như vậy, không nói nhiều cũng không giải thích. Tôi liếc nhìn, Cảnh Dã đang đọc một quyển sách tội phạm học. Tôi nghiên người, hít sâu một hơi nhìn ngắm anh. Cảnh Dã giống như một người tựa rất cô độc, lại giống một người không màn thế sự hơn.
Với tính cách như thế, tôi không hiểu vì sao anh ấy lại chọn làm bác sĩ pháp y, một nghề giải oan cho tử thi? Anh ấy hiện tại đang chăm chú đọc một quyển sách, tôi hiểu rồi. Thì ra anh ấy đang đóng vai một thánh nhân lánh đời. Cảnh Dã rất đẹp, từng đường nét trên mặt đều rất hoàn mỹ, nhưng anh ấy dường như chưa bao giờ quan tâm tới cái nhan sắc tuyệt đẹp đó của mình. Anh ấy dường như chưa từng nhận thức được bản thân đẹp đến nhường nào.
Tôi cứ nhìn Cảnh Dã vậy thôi, tạm bỏ qua những giận kia, hiện tại tôi cảm thấy rất yên bình. Vậy nên tôi đã tận dụng nó. Vì ngày mai đây, chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì giữa hai chúng tôi. Cảnh Dã yên lặng đọc một lúc, sau đó anh với tay vặn chai nước suối. Nhìn thấy tôi đang yên lặng nhìn, anh khẽ chớp mắt hỏi: “Em không ngủ sao, anh đã thấy em như vô cùng mệt mỏi mà.”
“Không sao, em muốn nhìn anh một lúc.”
Tôi vẫn lười nhát không nhúc nhích trả lời, giọng anh nhỏ hơn nữa: “Anh đã tưởng rằng em rất giận.”
“Ừ! Em rất giận. Nhưng chỉ lúc này thôi, ngay lúc này em sẽ không giận.”
Cảnh Dã khẽ ừ, sau đó đưa quyển sách đến trước mặt tôi: “Em có muốn đọc không?”
“Thôi quên đi! Anh không thấy có lỗi với tác giả sao?”
Rời khỏi sân bay khi thành phố lên đèn rợp trời. Tôi khá đói bụng khi một ngày rồi không ăn uống gì. Vì vậy tôi đã đề nghị ăn bữa tối bằng lẩu. Và hai chúng tôi ngồi trước cửa hàng tiện lợi ăn hai hộp miếng Trùng Khánh. Nghe như không liên quan lắm, nhưng Cảnh Dã vẫn cứ ăn ngon lành.
Chúng tôi trong đêm đi viếng ông lão, không khí không có gì bất thường. Tôi cố hỏi con cái ông lão xem có moi được tin gì không. Nhưng bọn họ đều miệng kín như bưng, nói rằng ông lão mất do tuổi già, sức khoẻ không chịu nổi. Camera trong ngôi nhà đó hôm ấy hoàn toàn hỏng bét, nhưng bọn họ lại không có ý định kiện tụng.
Điều này đã dấy lên một hoài nghi lớn trong tôi, nhưng mà hiện tại chưa thể xác định điều gì. Lúc ra về, con trai lớn của ông lão đã va chạm vào tôi, sau đó tôi nghe sau gáy mình hơi đau. Nhưng sau đó không phát hiện điều gì bất thường cả.
Sau khi xong việc phúng viếng chúng tôi không về nhà cổ mà thuê một phòng khách sạn. Gần 10 giờ đêm, Cảnh Dã vẫn ngồi đọc báo cáo, tôi đi tắm trước. Ngâm mình trong bồn nước nóng một lát, thần hồn đã bay bổng nhẹ nhõm, tôi mặc đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài. Nào ngờ vừa soi gương muốn lau khô tóc thì tôi đã nhìn thấy một cái bóng phản chiếu trong gương, là cô ta. Tôi quay lại, cô ta sừng sừng đứng đó, vươn tay bóp cổ đè tôi vào gương:
“Cái xác này thơm thật.”
Tiếp sau câu nói đó của cô ta, tôi nghe toàn thân mình đột nhiên nhẹ tênh. Tôi hoảng loạn khi nhìn thấy cái xác của tôi trước mặt, mắt cái xác nhắm nghiền, sau đó chậm rãi mở ra. Tôi bị chiếm xác nữa rồi sao? Sao lần này lại dễ dàng và chân thật tới như vậy. Tôi khóc ngất, nhưng hiện tại tôi không có nước mắt. Tôi quay lại nhìn vào trong gương, bóng tôi không hề phản chiếu trong gương.
Khác với lần trước, lần này tôi chạy không nổi nữa, mọi thứ trở nên bất lực. Tôi lê ra ngoài ngồi bệch dưới đất nhìn cô ta nói gì đó với Cảnh Dã rồi ra ngoài. Một lát sau cô ta quay lại, bỏ thuốc vào ly nước cam rồi đưa cho Cảnh Dã uống. Tôi trợn to hai mắt nhìn, bởi vì thứ thuốc cô ta bỏ là thuốc kích dục và cả thuốc mê. Tôi đã nhìn thấy qua nó khi đi đóng phim rồi.
Chỉ khoảng hơn 10 phút sau đó, Cảnh Dã ngồi trên ghế sofa khó chịu và bắt đầu ngủ gật. Tiếp đến là đánh rơi ipad trong tay mà bò dài ra sofa ngủ.