Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
CHƯƠNG 12: VÒNG NGỌC GIA TRUYỀN
CHƯƠNG 12: VÒNG NGỌC GIA TRUYỀN
Bữa tối của nhà Nam Cung còn thịnh soạn hơn cả bữa sáng, bà Nam Cung nắm tay con dâu, hứng khởi kể với cô về chuyện lễ tạ trên núi Đế Vương lúc chiều nay.
Ông Nam Cung ngồi một bên làm thính giả, Nam Cung Tình Tình thích trách anh trai cô ăn cơm không tích cực, lần nào cũng phải để người ta mời đến ba bốn lần.
Cộp cộp cộp, một loạt những tiếng bước chân nhanh nhẹn từ xa vọng lại, càng ngày càng tới gần, Âu Dương Vân quay đầu, liếc thấy Nam Cung Phong với gương mặt lạnh lùng đi tới bên bàn ăn, hiển nhiên anh vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà thơm mát.
"Ăn cơm thôi."
Bà Nam Cung vỗ vỗ lên mu bàn tay con dâu, dặn dò người giúp việc bên cạnh: "Mang canh đã hầm lên cho mợ chủ."
Người giúp việc nữ nhanh nhẹn bưng bát canh nóng đặt trước mặt cô, Âu Dương Vân được cưng chiều mà vừa mừng vừa lo, vội vã cảm ơn mẹ chồng.
"Uống ngay đi cho nóng, con làm việc vất vả cả một ngày rồi."
Hờ, Nam Cung Phong ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Có gì vất vả đâu, chỉ là cử động mỗi cái miệng thôi mà."
Ông Nam Cung nhướn mày: "Trang Tử nào phải cá, biết sao được nỗi khổ của cá, con tưởng làm giáo viên dễ dàng lắm hả?"
"Đúng thế, chị dâu còn dạy một đám học sinh đương vào thời kỳ dậy thì quậy phá nữa chứ, nghĩ thôi cũng thấy vất vả rồi."
Ánh mắt sắc như diều hâu của Nam Cung Phong liếc về phía đối diện, Nam Cung Tình Tình biết điều mà ngậm miệng lại.
"Đừng để tâm đến nó, nó đang hâm mộ con có được đãi ngộ mà nó không có đấy." Bà Nam Cung trừng mắt nhìn con dâu mình.
"Mẹ à, cuối tuần này chúng con muốn về nhà mẹ đẻ con một chuyến."
Âu Dương Vân nhìn thẳng vào mẹ chồng, nói một cách trịnh trọng.
"Hai đứa... đi cùng nhau?"
Mẹ chồng cô hỏi lại với vẻ không chắc chắn, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
"Vâng ạ."
"Trời ạ, thật hả chị? Anh, anh cùng chị dâu về nhà mẹ thật đó hả?"
Nam Cung Tình Tình bỗng chốc kích động, quên luôn ánh mắt cảnh cáo mới nhận được ban nãy.
Nam Cung Phong không nói năng gì, nhưng người nhà quá quen thuộc với anh đều biết rằng, anh im lặng tức là ngầm thừa nhận. Bỗng chốc, cả gia đình vui đến mức không khép được miệng, tuy rằng sắc mặt của người trong cuộc không được tốt cho lắm.
Không phải không được tốt cho lắm, mà là không vui tí nào. Nam Cung Phong cứ nghĩ tới việc mình thua trong tay Âu Dương Vân là không làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Sau khi bữa tối kết thúc, ông Nam Cung gọi con trai vào thư phòng, Nam Cung Tình Tình đợi anh trai đi rồi mới túm cánh tay của mẹ: "Mẹ à, chị dâu giỏi quá..."
"Sao thế?" Bà Nam Cung hỏi lại với vẻ khó hiểu.
"Chiều nay con đang nói xấu anh con với chị ấy, kết quả bị anh ấy bắt quả tang, mẹ cũng biết tính anh con rồi còn gì? Lúc đó con sợ đến mức co giò chạy mất dép, con còn tưởng kết cục của chị dâu sẽ thảm lắm, ai ngờ..."
"Ai ngờ chị dâu con không mất một cọng tóc nào mà còn thuyết phục được anh con đồng ý về nhà mẹ đẻ cùng con bé hả?"
"Đúng thế."
Nam Cung Tình Tình cảm thấy không thể tin được, không chân thực tí nào, như một giấc mơ vậy.
"Cho nên hôm nay mẹ mới nóng lòng muốn đi tạ lễ đó, mẹ cũng có linh cảm, lần này anh trai con kết hôn sẽ không như hoa phù dung sớm nở tối tàn giống mấy lần trước đâu."
Bà Nam Cung mặt mày rạng rỡ, dặn dò con gái: "Gọi chị dâu con xuống đây đi."
Âu Dương Vân ăn cơm xong là lên phòng ngay, buổi tối cô phải chuẩn bị bài giảng, cho nên không có nhiều thời gian nói chuyện cùng người nhà.
Gần như đồng thời, khi cô từ trên tầng bước xuống, Nam Cung Phong cũng đi ra từ thư phòng.
Ánh mắt ấy, hờ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Mẹ, có chuyện gì không ạ?"
Cô đi thẳng về phía mẹ chồng, cung kính hỏi.
Bà Nam Cung ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó rút từ cổ tay phải ra một chiếc vòng ngọc sáng long lanh đưa tới trước mặt cô: "Đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, cũng là món quà năm đó mẹ chồng tặng cho mẹ, bây giờ mẹ tặng nó cho con."
Bà vừa dứt lời, mấy người kia hóa đá tại chỗ.
Nam Cung Phong là người chấn động nhất, anh chất vấn mẹ mình với vẻ không vui: "Quà của bà nội tặng cho mẹ, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được?"
"Tiểu Vân không phải người khác, con bé là con dâu mẹ, là vợ của con."
"Vợ của con đâu phải chỉ có một người, tặng cái này được sao?"
"Tuy rằng không phải người đầu tiên, nhưng mẹ có lòng tin, sẽ là người cuối cùng."
Hờ, Nam Cung Phong sắp phát điên, sự tự tin của người phụ nữ này lây truyền cho người nhà anh rồi, nếu đã không thuyết phục được mẹ, vậy thì đành phải chuyển mục tiêu. Ánh mắt anh sáng rực như ngọn đuốc trừng trừng nhìn về phía Âu Dương Vân, ánh mắt đó không thể nào rõ ràng hơn được nữa, rằng nếu cô dám nhận thì cứ thử xem.
CHƯƠNG 12: VÒNG NGỌC GIA TRUYỀN
Bữa tối của nhà Nam Cung còn thịnh soạn hơn cả bữa sáng, bà Nam Cung nắm tay con dâu, hứng khởi kể với cô về chuyện lễ tạ trên núi Đế Vương lúc chiều nay.
Ông Nam Cung ngồi một bên làm thính giả, Nam Cung Tình Tình thích trách anh trai cô ăn cơm không tích cực, lần nào cũng phải để người ta mời đến ba bốn lần.
Cộp cộp cộp, một loạt những tiếng bước chân nhanh nhẹn từ xa vọng lại, càng ngày càng tới gần, Âu Dương Vân quay đầu, liếc thấy Nam Cung Phong với gương mặt lạnh lùng đi tới bên bàn ăn, hiển nhiên anh vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà thơm mát.
"Ăn cơm thôi."
Bà Nam Cung vỗ vỗ lên mu bàn tay con dâu, dặn dò người giúp việc bên cạnh: "Mang canh đã hầm lên cho mợ chủ."
Người giúp việc nữ nhanh nhẹn bưng bát canh nóng đặt trước mặt cô, Âu Dương Vân được cưng chiều mà vừa mừng vừa lo, vội vã cảm ơn mẹ chồng.
"Uống ngay đi cho nóng, con làm việc vất vả cả một ngày rồi."
Hờ, Nam Cung Phong ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Có gì vất vả đâu, chỉ là cử động mỗi cái miệng thôi mà."
Ông Nam Cung nhướn mày: "Trang Tử nào phải cá, biết sao được nỗi khổ của cá, con tưởng làm giáo viên dễ dàng lắm hả?"
"Đúng thế, chị dâu còn dạy một đám học sinh đương vào thời kỳ dậy thì quậy phá nữa chứ, nghĩ thôi cũng thấy vất vả rồi."
Ánh mắt sắc như diều hâu của Nam Cung Phong liếc về phía đối diện, Nam Cung Tình Tình biết điều mà ngậm miệng lại.
"Đừng để tâm đến nó, nó đang hâm mộ con có được đãi ngộ mà nó không có đấy." Bà Nam Cung trừng mắt nhìn con dâu mình.
"Mẹ à, cuối tuần này chúng con muốn về nhà mẹ đẻ con một chuyến."
Âu Dương Vân nhìn thẳng vào mẹ chồng, nói một cách trịnh trọng.
"Hai đứa... đi cùng nhau?"
Mẹ chồng cô hỏi lại với vẻ không chắc chắn, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
"Vâng ạ."
"Trời ạ, thật hả chị? Anh, anh cùng chị dâu về nhà mẹ thật đó hả?"
Nam Cung Tình Tình bỗng chốc kích động, quên luôn ánh mắt cảnh cáo mới nhận được ban nãy.
Nam Cung Phong không nói năng gì, nhưng người nhà quá quen thuộc với anh đều biết rằng, anh im lặng tức là ngầm thừa nhận. Bỗng chốc, cả gia đình vui đến mức không khép được miệng, tuy rằng sắc mặt của người trong cuộc không được tốt cho lắm.
Không phải không được tốt cho lắm, mà là không vui tí nào. Nam Cung Phong cứ nghĩ tới việc mình thua trong tay Âu Dương Vân là không làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Sau khi bữa tối kết thúc, ông Nam Cung gọi con trai vào thư phòng, Nam Cung Tình Tình đợi anh trai đi rồi mới túm cánh tay của mẹ: "Mẹ à, chị dâu giỏi quá..."
"Sao thế?" Bà Nam Cung hỏi lại với vẻ khó hiểu.
"Chiều nay con đang nói xấu anh con với chị ấy, kết quả bị anh ấy bắt quả tang, mẹ cũng biết tính anh con rồi còn gì? Lúc đó con sợ đến mức co giò chạy mất dép, con còn tưởng kết cục của chị dâu sẽ thảm lắm, ai ngờ..."
"Ai ngờ chị dâu con không mất một cọng tóc nào mà còn thuyết phục được anh con đồng ý về nhà mẹ đẻ cùng con bé hả?"
"Đúng thế."
Nam Cung Tình Tình cảm thấy không thể tin được, không chân thực tí nào, như một giấc mơ vậy.
"Cho nên hôm nay mẹ mới nóng lòng muốn đi tạ lễ đó, mẹ cũng có linh cảm, lần này anh trai con kết hôn sẽ không như hoa phù dung sớm nở tối tàn giống mấy lần trước đâu."
Bà Nam Cung mặt mày rạng rỡ, dặn dò con gái: "Gọi chị dâu con xuống đây đi."
Âu Dương Vân ăn cơm xong là lên phòng ngay, buổi tối cô phải chuẩn bị bài giảng, cho nên không có nhiều thời gian nói chuyện cùng người nhà.
Gần như đồng thời, khi cô từ trên tầng bước xuống, Nam Cung Phong cũng đi ra từ thư phòng.
Ánh mắt ấy, hờ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Mẹ, có chuyện gì không ạ?"
Cô đi thẳng về phía mẹ chồng, cung kính hỏi.
Bà Nam Cung ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó rút từ cổ tay phải ra một chiếc vòng ngọc sáng long lanh đưa tới trước mặt cô: "Đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, cũng là món quà năm đó mẹ chồng tặng cho mẹ, bây giờ mẹ tặng nó cho con."
Bà vừa dứt lời, mấy người kia hóa đá tại chỗ.
Nam Cung Phong là người chấn động nhất, anh chất vấn mẹ mình với vẻ không vui: "Quà của bà nội tặng cho mẹ, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được?"
"Tiểu Vân không phải người khác, con bé là con dâu mẹ, là vợ của con."
"Vợ của con đâu phải chỉ có một người, tặng cái này được sao?"
"Tuy rằng không phải người đầu tiên, nhưng mẹ có lòng tin, sẽ là người cuối cùng."
Hờ, Nam Cung Phong sắp phát điên, sự tự tin của người phụ nữ này lây truyền cho người nhà anh rồi, nếu đã không thuyết phục được mẹ, vậy thì đành phải chuyển mục tiêu. Ánh mắt anh sáng rực như ngọn đuốc trừng trừng nhìn về phía Âu Dương Vân, ánh mắt đó không thể nào rõ ràng hơn được nữa, rằng nếu cô dám nhận thì cứ thử xem.