Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Kẻ đứng đằng sau
"Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, thiêu rụi tóc ma... cấp cấp như luật lịnh".
Đột nhiên có một giọng niệm chú rất lớn vang lên, cùng lúc đó gió ở trước mặt tôi lập tức xáo động hóa ngay thành một ngọn lửa dữ dội, chỉ một thoáng nó đã đốt cháy hết đám tóc đang bắn tới chỗ Trần Phi Võ.
Còn chưa dừng ở đó, ngọn lửa tiếp túc thiêu rụi hết đám tóc ở xung quanh, giải thoát cho tụi tôi.
"Á... á".
Lệ quỷ gào thét trong đau đớn tột độ, máu từ trên người của cô ta đổ xuống liên tục, nhằm để dập tắt ngọn lửa đang theo tóc lan tới chỗ mình.
"Vận tâm hội tụ, dùng máu vẽ bùa, lộ diện chấp niệm... cấp cấp như luật lịnh".
Lại thêm một câu niệm chú nữa vang lên, lần này những giọt máu từ trong làn nhang khói mơ hồ bắn ra bên ngoài, nhanh chóng vẻ ra một tấm bùa chú rất lớn trên không trung, sau đó chớp mắt một cái nó đã ngay tức khắc bao trùm lấy toàn bộ người của lệ quỷ.
Những phần trên người của lệ quỷ khi tiếp xúc với tấm bùa liền bốc cháy.
Lệ quỷ quay cuồng kêu la thảm thiết, âm thanh này lớn tới mức chấn động cả mọi thứ xung quanh, khiến cho tôi và Trần Phi Võ đứng không vững.
"Trần Phi Võ, tới lúc rồi".
Một giọng nói vô cảm lạnh lẽo và cực kỳ quen thuộc truyền tới.
Tôi còn chưa kịp nhìn coi thử là ai, thì ở giữa đầu của lệ quỷ bỗng dưng tỏa ra một làn khói đỏ, ở trong đó là một thứ giống như tinh thể vậy.
Khoan đã.
Đây không phải là kết tinh của chấp niệm thâm sâu sao?
"Phằng".
Tôi chỉ mới nghĩ tới đây, thì Trần Phi Võ ở bên kia đã ngay lập tức đưa súng lên, bắn một phát về phía đó, âm thanh vang vọng, làm cho tôi giựt mình một cái, dòng duy nghĩ miên man trong đầu bị cắt ngang.
"Cạch".
Viên đạn phóng tới chỗ tinh thể chấp niệm, khiến nó tức khắc bể tan.
"Không... á.... á... ".
Lệ quỷ sợ hãi kêu lên, cơ thể của nó từ từ tan biết dần từng phần một, miệng không ngừng trách móc "Không thể như vậy được, tao còn chưa kịp trả thù kẻ phụ tình kia mà, hàm oan của tao còn chưa giải hết, tao...".
"Ngu ngốc, cô có biết đây là âm mưu hay không hả?"
Lời của lệ quỷ còn chưa nói hết thì từ trong làn nhang khói có một người nói xen vào.
Người này chầm chậm chầm bước ra ngoài, vừa trông thấy, tôi và Trần Phi Võ vô thức đồng thanh kêu lên "Võ Thành Kiệt".
Câu ta không chú ý tới tụi tôi, một đường vẫn hướng về phía của lệ quỷ, nói "Chính kẻ phụ tình kia đã lên kế hoạch từ trước, từ việc giết chết cô rồi hiến xác để làm tiêu bản người, cho tới việc châm ngòi hận thù trong cô, ép buộc cô phải gây ra những chuyện tàn ác này, làm cho cô càng lún càng sâu. Hận thù đã làm cho cô mù mắt rồi".
"Chuyện này... chuyện này... á... á".
Lệ quỷ chỉ nói tới đó thì chợt biến thành tro bụi, rồi tan vào hư không.
"Được rồi đó, còn không mau xuất đầu lộ diện đi".
Võ Thành Kiệt trầm giọng cất tiếng, ánh mắt vẫn lạnh giá nhìn chằm chằm vào trong làn nhang khói trước mặt.
"Ha ha ha...".
Ở phía đó bỗng dưng vang lên một điệu cười kinh dị, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên "Không ngờ tới lại bị mày phát hiện ra".
Vừa nói, hắn vừa bước ra bên ngoài.
Trong ánh sáng mờ tối, một tên mặc đồ cưới áo dài đỏ rách rước xuất hiện, da dẻ của hắn trắng bệch và dày đặc các vết sẹo, hàm răng mọc xiu vẹo, với hai cây răng nanh mọc ngược lên trên, hốc mắt đỏ thẫm, tóc tai xơ xác rối tung, khắp người được bao bọc bởi một làn khói màu đỏ mờ mờ ảo ảo, mùi hôi thúi xông ra xung quanh.
Võ Thành Kiệt "hừ" một cái, nhếch mép cười lạnh, trả lời "Với mùi hôi thúi kinh khủng và oán khí nồng nặc tỏa ra từ người của mày, thì thử hỏi làm sao mà tao không thể nhận ra được kia chứ".
Không để cho tên kia có cơ hội nói, Võ Thành Kiệt đã ngay lập tức hỏi "Chỉ là tao có một thắc mắc, mày luyện quỷ tân lang để làm gì hả?"
"Ha ha ha".
Tên kia lại cười, âm thanh lần này lớn hơn, sau khi cười xong, hắn liền bày ra bộ mặt tự hào, lên tiếng "Coi như mày không có ngu ngốc như con đàn bà kia, nó nghĩ rằng chỉ cần thu thập đủ oán các oán kinh sẽ có sức mạnh vô biên. Đối với tao như vậy vẫn còn chưa đủ".
Nói tới đây, hắn khẽ đảo mắt nhìn sang tôi và Trần Phi Võ một cái, rồi mới tiếp tục nói "Tao đã tốn công tốn sức rất nhiều cho kế hoạch lớn lao này, từ việc dụ dỗ con đàn bà ngu ngốc kia rồi giết chết ả, đem xác của ả phân chia thành tiêu bản người, để cho tụi sinh viên ngày qua ngày mổ xẻ, khiến cho oán hận trong ả càng lúc càng sâu đậm tới mức không thể thoát ra được mà hóa thành lệ quỷ, tiếp đó tao lợi dụng ả như một công cụ tìm kiếm thu thập các oán linh cho mình, chỉ nhằm mục đích cuối cùng là luyện quỷ tân lang, mở cách cửa tới địa ngủ, hấp thụ âm khí dồi dào từ nơi đó, trở thành ác ma trong tam giới này.... ha ha ha ha".
Càng nói, hắn càng trở nên điên loạn, âm thanh vang vang, rung động sàn nhà, làm cho mọi thứ trong phút chốc nứt nẻ.
Đột nhiên có một giọng niệm chú rất lớn vang lên, cùng lúc đó gió ở trước mặt tôi lập tức xáo động hóa ngay thành một ngọn lửa dữ dội, chỉ một thoáng nó đã đốt cháy hết đám tóc đang bắn tới chỗ Trần Phi Võ.
Còn chưa dừng ở đó, ngọn lửa tiếp túc thiêu rụi hết đám tóc ở xung quanh, giải thoát cho tụi tôi.
"Á... á".
Lệ quỷ gào thét trong đau đớn tột độ, máu từ trên người của cô ta đổ xuống liên tục, nhằm để dập tắt ngọn lửa đang theo tóc lan tới chỗ mình.
"Vận tâm hội tụ, dùng máu vẽ bùa, lộ diện chấp niệm... cấp cấp như luật lịnh".
Lại thêm một câu niệm chú nữa vang lên, lần này những giọt máu từ trong làn nhang khói mơ hồ bắn ra bên ngoài, nhanh chóng vẻ ra một tấm bùa chú rất lớn trên không trung, sau đó chớp mắt một cái nó đã ngay tức khắc bao trùm lấy toàn bộ người của lệ quỷ.
Những phần trên người của lệ quỷ khi tiếp xúc với tấm bùa liền bốc cháy.
Lệ quỷ quay cuồng kêu la thảm thiết, âm thanh này lớn tới mức chấn động cả mọi thứ xung quanh, khiến cho tôi và Trần Phi Võ đứng không vững.
"Trần Phi Võ, tới lúc rồi".
Một giọng nói vô cảm lạnh lẽo và cực kỳ quen thuộc truyền tới.
Tôi còn chưa kịp nhìn coi thử là ai, thì ở giữa đầu của lệ quỷ bỗng dưng tỏa ra một làn khói đỏ, ở trong đó là một thứ giống như tinh thể vậy.
Khoan đã.
Đây không phải là kết tinh của chấp niệm thâm sâu sao?
"Phằng".
Tôi chỉ mới nghĩ tới đây, thì Trần Phi Võ ở bên kia đã ngay lập tức đưa súng lên, bắn một phát về phía đó, âm thanh vang vọng, làm cho tôi giựt mình một cái, dòng duy nghĩ miên man trong đầu bị cắt ngang.
"Cạch".
Viên đạn phóng tới chỗ tinh thể chấp niệm, khiến nó tức khắc bể tan.
"Không... á.... á... ".
Lệ quỷ sợ hãi kêu lên, cơ thể của nó từ từ tan biết dần từng phần một, miệng không ngừng trách móc "Không thể như vậy được, tao còn chưa kịp trả thù kẻ phụ tình kia mà, hàm oan của tao còn chưa giải hết, tao...".
"Ngu ngốc, cô có biết đây là âm mưu hay không hả?"
Lời của lệ quỷ còn chưa nói hết thì từ trong làn nhang khói có một người nói xen vào.
Người này chầm chậm chầm bước ra ngoài, vừa trông thấy, tôi và Trần Phi Võ vô thức đồng thanh kêu lên "Võ Thành Kiệt".
Câu ta không chú ý tới tụi tôi, một đường vẫn hướng về phía của lệ quỷ, nói "Chính kẻ phụ tình kia đã lên kế hoạch từ trước, từ việc giết chết cô rồi hiến xác để làm tiêu bản người, cho tới việc châm ngòi hận thù trong cô, ép buộc cô phải gây ra những chuyện tàn ác này, làm cho cô càng lún càng sâu. Hận thù đã làm cho cô mù mắt rồi".
"Chuyện này... chuyện này... á... á".
Lệ quỷ chỉ nói tới đó thì chợt biến thành tro bụi, rồi tan vào hư không.
"Được rồi đó, còn không mau xuất đầu lộ diện đi".
Võ Thành Kiệt trầm giọng cất tiếng, ánh mắt vẫn lạnh giá nhìn chằm chằm vào trong làn nhang khói trước mặt.
"Ha ha ha...".
Ở phía đó bỗng dưng vang lên một điệu cười kinh dị, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên "Không ngờ tới lại bị mày phát hiện ra".
Vừa nói, hắn vừa bước ra bên ngoài.
Trong ánh sáng mờ tối, một tên mặc đồ cưới áo dài đỏ rách rước xuất hiện, da dẻ của hắn trắng bệch và dày đặc các vết sẹo, hàm răng mọc xiu vẹo, với hai cây răng nanh mọc ngược lên trên, hốc mắt đỏ thẫm, tóc tai xơ xác rối tung, khắp người được bao bọc bởi một làn khói màu đỏ mờ mờ ảo ảo, mùi hôi thúi xông ra xung quanh.
Võ Thành Kiệt "hừ" một cái, nhếch mép cười lạnh, trả lời "Với mùi hôi thúi kinh khủng và oán khí nồng nặc tỏa ra từ người của mày, thì thử hỏi làm sao mà tao không thể nhận ra được kia chứ".
Không để cho tên kia có cơ hội nói, Võ Thành Kiệt đã ngay lập tức hỏi "Chỉ là tao có một thắc mắc, mày luyện quỷ tân lang để làm gì hả?"
"Ha ha ha".
Tên kia lại cười, âm thanh lần này lớn hơn, sau khi cười xong, hắn liền bày ra bộ mặt tự hào, lên tiếng "Coi như mày không có ngu ngốc như con đàn bà kia, nó nghĩ rằng chỉ cần thu thập đủ oán các oán kinh sẽ có sức mạnh vô biên. Đối với tao như vậy vẫn còn chưa đủ".
Nói tới đây, hắn khẽ đảo mắt nhìn sang tôi và Trần Phi Võ một cái, rồi mới tiếp tục nói "Tao đã tốn công tốn sức rất nhiều cho kế hoạch lớn lao này, từ việc dụ dỗ con đàn bà ngu ngốc kia rồi giết chết ả, đem xác của ả phân chia thành tiêu bản người, để cho tụi sinh viên ngày qua ngày mổ xẻ, khiến cho oán hận trong ả càng lúc càng sâu đậm tới mức không thể thoát ra được mà hóa thành lệ quỷ, tiếp đó tao lợi dụng ả như một công cụ tìm kiếm thu thập các oán linh cho mình, chỉ nhằm mục đích cuối cùng là luyện quỷ tân lang, mở cách cửa tới địa ngủ, hấp thụ âm khí dồi dào từ nơi đó, trở thành ác ma trong tam giới này.... ha ha ha ha".
Càng nói, hắn càng trở nên điên loạn, âm thanh vang vang, rung động sàn nhà, làm cho mọi thứ trong phút chốc nứt nẻ.