Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Lâm Thần
Người có thể giúp đỡ tôi tìm được thông tin của nạn nhân thứ sáu chính là đàn anh Dương Đăng, bởi vì anh ta là hội trưởng hội sinh viên, nên chắc chắn sẽ có lưu giữ thông tin của tất cả những người tham gia các hoạt động trong trường năm nay.
Mặc dù học cùng trường đại học y Dạ Nguyệt, nhưng mà khu ký túc xá mà Dương Đăng ở nằm trong một khu vực khác với khu ký túc xá của tôi đang ở. Tôi đã từng tới đó trong lần thi tuyển vào trường, nên dĩ nhiên biết anh ta ở phòng nào.
"Đàn anh Dương Đăng, anh có ở trong phòng không?"
Tôi đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói vọng vào bên trong.
Chỉ sau đó vài giây, cánh cửa phòng liền ngay lập tức mở ra, rồi Dương Đăng xuất hiện.
Do cả khu ký túc xá đều là nam, nên lúc này anh ta chỉ mặc duy nhất một cái quần sọt, cởi trần, tóc tai cũng không được gọn gàng cho lắm. Tuy vậy, cũng không thể che lấp vẻ điển trai của cựu nam khôi khóa trên, cùng với thân hình chuẩn từng xen-ti-mét của những người thuộc câu lạc bộ bơi lội.
"Duy Phúc".
Anh ta có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, có điều chỉ sau một thoáng, anh ta liền mỉm cười lên tiếng hỏi "Em kiếm anh có chuyện gì không?"
Tôi gượng cười, đáp "Vô trong phòng đi, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".
Dương Đăng tuy có vẻ khá bất ngờ với câu nói này của tôi, nhưng mà anh ta cũng mở cửa cho tôi đi vào trong phòng.
Cũng giống như các phòng khác của khu ký túc xá, căn phòng này của Dương Đăng cũng ở bốn người, chỉ là hiện giờ không có ai ở trong phòng hết, hổng chừng bọn họ có tiết học rồi.
Tôi ngồi vào một cái ghế ở bàn chung [1], sau khi Dương Đăng mang cho tôi một ly nước lọc, anh ta liền hỏi "Rồi, đã vô phòng rồi đó, rốt cuộc là có chuyện gì cần anh giúp đỡ đây".
[1] Bàn chung: là loại bàn được thiết kế cố định ở các phòng của khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, nhằm để cho các sinh viên sử dụng ngồi học nhóm.
"Anh có còn lưu giữ thông tin của những nam sinh viên năm nhất đăng ký tham gia các hoạt động của trường cùng đợt với em hay không?"
Tôi nghĩ trước tiên nên bắt đầu hỏi như vậy, bởi vì tôi sợ, nếu nói thật là tôi đang tìm thông tin của nam sinh viên năm nhất để đối chiếu với nạn nhân thứ sáu, thì chắc chắn Dương Đăng sẽ làm rắc rối thêm mọi chuyện, đồng thời tôi cũng không muốn lôi kéo anh ta vào chuyện nguy hiểm này.
Dương Đăng tròn mắt kinh ngạc khi nghe tôi hỏi vậy, chỉ là sau đó anh ta liền trầm giọng trả lời "Thông tin về những nam sinh viên năm nhất đăng ký tham gia hoạt động của trường năm nay thì anh còn giữ, nhưng mà có một số nam sinh viên tham gia vài buổi học, thì xin hủy đăng ký vì việc học hành".
Vừa nói xong những lời này, Dương Đăng liền đứng dậy, bước vội tới ngăn tủ ở kế bên chỗ tôi đang ngồi, sau khi lục lọi một lúc, anh ta liền lấy ra một cuốn sổ khá dày, rồi đưa nó cho tôi.
"Mà cho anh hỏi, em tìm nó để làm gì vậy?"
Tôi chỉ mới vừa nhận cuốn sổ trên tay của Dương Đăng, thì anh ta lại đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào tôi, mà lên tiếng hỏi.
"À..à..".
Câu hỏi khiến cho tôi đứng hình, không biết nên trả lời làm sao, rồi bỗng dưng tôi chợt nghĩ ra một cách, không bằng nhân câu hỏi này, tôi sẽ gián tiếp miêu tả đại khái về nạn nhân thứ sáu cho Dương Đăng nghe, biết đâu anh ta có chút ấn tượng, từ đó sẽ thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm cho tôi luôn.
Nghĩ là làm, tôi nhìn Dương Đăng, chậm rãi trả lời "À, chuyện là vầy, em có một người bạn cũng từng đăng ký tham gia của trường, nhưng mà dạo gần đây em nhìn thấy cậu ấy liên tục bận rộn làm chuyện gì đó, mặc dù các hoạt động của trường hầu như bạn ấy luôn vắng mặt. Khi em hỏi cậu ấy đã hủy đăng ký tham gia hoạt động của trường chưa? Thì cậu ấy trả lời rằng vẫn chưa, em cảm thấy cậu ấy đang giấu diếm bí mật gì đó, liền mạo muội tới đây hỏi mượn anh cuốn sổ này để coi thử thực hư ra sao?"
Nhằm cho câu nói thêm phần chân thật hơn, nên tôi đã bày ra bộ mặt khó xử.
Hình như câu chuyện này đã làm cho Dương Đăng tin tưởng, anh ta sau khi nghe xong, liền trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cất tiếng "Nghe em miêu tả như vậy, làm anh nhớ tới một người?"
"Là ai vậy?"
Tôi gấp gáp hỏi.
Dương Đăng ầm ừ vài tiếng, thoáng cái tỏ vẻ hồi tưởng, rồi đáp "Hình như tên là Lâm Thần thì phải".
Lâm Thần sao?
Cái tên này khá quen thuộc đối với tôi, nếu tôi nhớ không lầm thì là lần đăng ký tham gia hoạt động của trường, cậu ta đã ngồi ở cạnh bên tôi.
Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy cậu ta rất giống với nạn nhân thứ sáu.
Trong khi tôi mải mê với ý nghĩa của mình, thì Dương Đăng vẫn tiếp tục nói "Anh còn nhớ lúc đầu vừa mới tham gia vào hoạt động của trường, cậu ta là một người rất tích cực, nhưng sau đó lại ít tham gia dần, liên tục xin nghỉ với lý do bận bịu việc học tập. Tuy nhiên cậu ta vẫn chưa hủy đăng ký".
Khi đã có được thông tin cùng với cuốn sổ mà Dương Đăng cung cấp, tôi vội vàng tìm cớ từ biệt anh ta, rồi bước vội về khu ký túc xá của mình, với mục đích tìm Lâm Thần, bởi vì tôi muốn hỏi thử cậu ta có thường xuyên nghe thấy tiếng hát của ai đó, khiến cho cậu ấy không tài nào ngủ được hay không? Nhằm xác định cậu ta có phải là nạn nhân thứ sáu.
Mặc dù học cùng trường đại học y Dạ Nguyệt, nhưng mà khu ký túc xá mà Dương Đăng ở nằm trong một khu vực khác với khu ký túc xá của tôi đang ở. Tôi đã từng tới đó trong lần thi tuyển vào trường, nên dĩ nhiên biết anh ta ở phòng nào.
"Đàn anh Dương Đăng, anh có ở trong phòng không?"
Tôi đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói vọng vào bên trong.
Chỉ sau đó vài giây, cánh cửa phòng liền ngay lập tức mở ra, rồi Dương Đăng xuất hiện.
Do cả khu ký túc xá đều là nam, nên lúc này anh ta chỉ mặc duy nhất một cái quần sọt, cởi trần, tóc tai cũng không được gọn gàng cho lắm. Tuy vậy, cũng không thể che lấp vẻ điển trai của cựu nam khôi khóa trên, cùng với thân hình chuẩn từng xen-ti-mét của những người thuộc câu lạc bộ bơi lội.
"Duy Phúc".
Anh ta có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, có điều chỉ sau một thoáng, anh ta liền mỉm cười lên tiếng hỏi "Em kiếm anh có chuyện gì không?"
Tôi gượng cười, đáp "Vô trong phòng đi, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".
Dương Đăng tuy có vẻ khá bất ngờ với câu nói này của tôi, nhưng mà anh ta cũng mở cửa cho tôi đi vào trong phòng.
Cũng giống như các phòng khác của khu ký túc xá, căn phòng này của Dương Đăng cũng ở bốn người, chỉ là hiện giờ không có ai ở trong phòng hết, hổng chừng bọn họ có tiết học rồi.
Tôi ngồi vào một cái ghế ở bàn chung [1], sau khi Dương Đăng mang cho tôi một ly nước lọc, anh ta liền hỏi "Rồi, đã vô phòng rồi đó, rốt cuộc là có chuyện gì cần anh giúp đỡ đây".
[1] Bàn chung: là loại bàn được thiết kế cố định ở các phòng của khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, nhằm để cho các sinh viên sử dụng ngồi học nhóm.
"Anh có còn lưu giữ thông tin của những nam sinh viên năm nhất đăng ký tham gia các hoạt động của trường cùng đợt với em hay không?"
Tôi nghĩ trước tiên nên bắt đầu hỏi như vậy, bởi vì tôi sợ, nếu nói thật là tôi đang tìm thông tin của nam sinh viên năm nhất để đối chiếu với nạn nhân thứ sáu, thì chắc chắn Dương Đăng sẽ làm rắc rối thêm mọi chuyện, đồng thời tôi cũng không muốn lôi kéo anh ta vào chuyện nguy hiểm này.
Dương Đăng tròn mắt kinh ngạc khi nghe tôi hỏi vậy, chỉ là sau đó anh ta liền trầm giọng trả lời "Thông tin về những nam sinh viên năm nhất đăng ký tham gia hoạt động của trường năm nay thì anh còn giữ, nhưng mà có một số nam sinh viên tham gia vài buổi học, thì xin hủy đăng ký vì việc học hành".
Vừa nói xong những lời này, Dương Đăng liền đứng dậy, bước vội tới ngăn tủ ở kế bên chỗ tôi đang ngồi, sau khi lục lọi một lúc, anh ta liền lấy ra một cuốn sổ khá dày, rồi đưa nó cho tôi.
"Mà cho anh hỏi, em tìm nó để làm gì vậy?"
Tôi chỉ mới vừa nhận cuốn sổ trên tay của Dương Đăng, thì anh ta lại đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào tôi, mà lên tiếng hỏi.
"À..à..".
Câu hỏi khiến cho tôi đứng hình, không biết nên trả lời làm sao, rồi bỗng dưng tôi chợt nghĩ ra một cách, không bằng nhân câu hỏi này, tôi sẽ gián tiếp miêu tả đại khái về nạn nhân thứ sáu cho Dương Đăng nghe, biết đâu anh ta có chút ấn tượng, từ đó sẽ thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm cho tôi luôn.
Nghĩ là làm, tôi nhìn Dương Đăng, chậm rãi trả lời "À, chuyện là vầy, em có một người bạn cũng từng đăng ký tham gia của trường, nhưng mà dạo gần đây em nhìn thấy cậu ấy liên tục bận rộn làm chuyện gì đó, mặc dù các hoạt động của trường hầu như bạn ấy luôn vắng mặt. Khi em hỏi cậu ấy đã hủy đăng ký tham gia hoạt động của trường chưa? Thì cậu ấy trả lời rằng vẫn chưa, em cảm thấy cậu ấy đang giấu diếm bí mật gì đó, liền mạo muội tới đây hỏi mượn anh cuốn sổ này để coi thử thực hư ra sao?"
Nhằm cho câu nói thêm phần chân thật hơn, nên tôi đã bày ra bộ mặt khó xử.
Hình như câu chuyện này đã làm cho Dương Đăng tin tưởng, anh ta sau khi nghe xong, liền trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cất tiếng "Nghe em miêu tả như vậy, làm anh nhớ tới một người?"
"Là ai vậy?"
Tôi gấp gáp hỏi.
Dương Đăng ầm ừ vài tiếng, thoáng cái tỏ vẻ hồi tưởng, rồi đáp "Hình như tên là Lâm Thần thì phải".
Lâm Thần sao?
Cái tên này khá quen thuộc đối với tôi, nếu tôi nhớ không lầm thì là lần đăng ký tham gia hoạt động của trường, cậu ta đã ngồi ở cạnh bên tôi.
Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy cậu ta rất giống với nạn nhân thứ sáu.
Trong khi tôi mải mê với ý nghĩa của mình, thì Dương Đăng vẫn tiếp tục nói "Anh còn nhớ lúc đầu vừa mới tham gia vào hoạt động của trường, cậu ta là một người rất tích cực, nhưng sau đó lại ít tham gia dần, liên tục xin nghỉ với lý do bận bịu việc học tập. Tuy nhiên cậu ta vẫn chưa hủy đăng ký".
Khi đã có được thông tin cùng với cuốn sổ mà Dương Đăng cung cấp, tôi vội vàng tìm cớ từ biệt anh ta, rồi bước vội về khu ký túc xá của mình, với mục đích tìm Lâm Thần, bởi vì tôi muốn hỏi thử cậu ta có thường xuyên nghe thấy tiếng hát của ai đó, khiến cho cậu ấy không tài nào ngủ được hay không? Nhằm xác định cậu ta có phải là nạn nhân thứ sáu.