Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Thứ kinh dị
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, sau khi đã xong việc phụ giúp ở ban truyền thanh, tôi vội vàng trở về khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.
Tôi vốn là một người không tin trên đời này có ma quỷ, vì vậy chẳng cần phải dọn phòng đi đâu hết, với lại ngoài Từ Dĩ An ở lại, thì Tống Nhựt Thành cũng có dọn đi đâu? Tôi nghĩ có lẽ Lý Hoành Nghị là người lo lắng thái quá, nên mới chọn cách an toàn mà thôi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi đối với vụ án mạng Tân Lang thứ 7 có một điểm cực kỳ khó hiểu, nếu thông thường có bảy người chết thì người ta nên gọi nó là 7 Tân Lang mới đúng, tại sao lại gọi là Tân Lang thứ 7, rốt cuộc thì người chết thứ bảy có gì đặc biệt hơn những người khác, mà khiến cho mọi người phải gọi tên vụ án mạng như vậy chứ?
Còn nữa, người cảnh sát lúc chiều tôi gặp, vô thức tạo cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, tôi còn nhớ rất rõ ràng anh ta một mực muốn đưa tôi lên phòng, nhưng rồi không nói không rằng, lại bỏ đi một nước, ngay cả thông báo với tôi một tiếng cũng không có.
"Duy Phúc, giờ này mới về à?"
Giọng của bác Lương bảo vệ vang lên, tôi thoáng cái giựt mình, liền hướng chú ý về phía của ông ta.
Bác Lương bảo vệ có tên là Lê Lương, một người cũng ngoài bảy mươi tuổi rồi, làm bảo vệ cho khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt được gần mười năm, ông ta là một người hòa động, dễ tính và luôn tạo thiện cảm với người khác.
"Dạ! Hôm nay con có phụ giúp bên ban truyền thống nên về khá trễ".
Tôi vừa nói vừa mỉm cười, bác Lương bảo vệ cũng cười đáp lại, lên tiếng "Ừ, nếu vậy lên phòng nghỉ ngơi đi, bác nghe dự báo thời tiết nói rằng, tối nay có mưa đó, con đừng phơi quần áo qua đêm, coi chừng ướt hư hết quần áo".
Tôi "Dạ"một tiếng rồi nói thêm vài câu với bác Lương bảo vệ nữa, sau đó mới lên phòng.
Từ chỗ của bác Lương bảo vệ đi tới cầu thang của khu ký túc xá nam cách một cái sân nhỏ, tôi vẫn như ngày thường chậm rãi bước đi.
Bầu trời đêm nay có vẻ mây đen bao phủ khá nhiều, vì vậy hoàn toàn không thể nhìn thấy sao trăng gì hết, đồng thời ngọn gió vừa lạnh vừa lớn, cứ từng cơn từng cơn một thổi vào người, tôi theo phản ứng tự nhiên bước vội hơn để tránh bị cảm lạnh.
Khi tôi bước chân lên cầu thang, bỗng dưng tôi cảm thấy bầu không gian xung quanh so với bình thường lạnh lẽo gấp hơn nhiều, cái lạnh này như thể thấu vào xương tỷ vậy, nó vô thức làm cho tôi rùng mình một cái.
Đi được nửa chừng, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy ở xa xa vang lên tiếng chuông gió, âm thanh réo rắt như thế bị gió thổi mạnh vào, khiến cho nó lay động dữ dội vậy.
Còn chưa rõ rốt cuộc tiếng chuông gió này xuất phát từ đâu, thì đột nhiên mùi nhang khói lặng lẽ giăng khắp mọi nơi, bao bọc lấy cả cầu thang,
Trong đám nhang khói mờ ảo đó, từ từ vọng ra tiếng thì thào khe khẽ, vừa giống như tiếng khóc than thê lương, vừa lại giống như tiếng cười điên dại.
Lúc này, trong lòng tôi nổi lên một trận bất an, cả người gai ốc đều nổi lên hết, bàn tay không kiềm chế được sự sợ hãi liền run lên.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để trấn an bản thân, đồng thời quyết định đứng yên một chỗ, không tiến về phía trước cũng không đi lùi về phía sau, bởi vì như vậy tôi nghĩ sẽ an toàn nhất.
Âm thanh của tiếng chuông gió càng lúc càng lớn hơn, làn nhang khói càng ngày càng dày đặc, tiếng nói chuyện thì thào tăng lên không ngừng.
Tôi còn chưa biết phải làm sao, thì đột ngột có vật gì đó bám vào chân của tôi, trong khoảnh khắc nó kéo tôi té xuống. Cùng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bò lết đang tiến gần tới mình hơn.
Trong làn nhang khói dày đặc đang ẩn hiện hình ảnh của một người nào đó. Tôi cố gắng nhíu nhíu đôi mày để có thể nhìn rõ hơn, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được hình dạng của người đang bò tới mình.
Tôi bỏ qua người kia, trực tiếp định đứng dậy để có thể chạy thoát thân, chỉ có điều, hai chân của tôi không thể cử động được, tôi lo sợ nhìn xuống chân mình, ngày lập tức trông thấy một mớ tóc nhơn nhớt đang quấn chặt lấy, loại tóc này rất kỳ lạ không giống tóc bình thường, từng sợi từng sợi của nó như có sự sống, không ngừng siết chặt vào chân tôi, khiến cho tôi không tài nào di chuyển được.
Ở phía trước mặt, một làn gió lạnh thổi tới, cái lạnh này như thể ở dưới tận âm ti thổi lên vậy, nó làm da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền ngước mặt lên nhìn.
Một mớ tóc màu đen xơ xác xuất hiện trong làng nhang khói, với khuôn mặt trắng bệch và da dẻ đang bong tróc, hốc mắt đen ngòm, khóe môi của nó cong lên giống hệt như tìm thấy con mồi của mình rồi, trên người mặc một bộ áo dài cưới màu đỏ rách rưới.
Nó từng chút từng chút một bò lết tới chỗ tôi, khi sắp tới gần nó bỗng nhiên mở miệng, đôi môi nứt nẻ bị dần ra, những cái răng mọc xiêu vẹo ở bên trong mơ hồ xuất hiện, cái lưỡi dài kinh dị lè xuống đụng tới cầu thang, từ trong miệng mau chóng trào ra từng dòng huyết dịch hôi thúi, tuôn chảy xuống dưới nền gạch bông.
Trong khi tôi còn chưa kịp định thần lại trước hình ảnh kinh khủng này, thì thứ kia đã nhào tới chỗ của tôi, há rộng cái miệng hết cỡ, như thể nuốt chửng tôi vậy.
Buổi tối, sau khi đã xong việc phụ giúp ở ban truyền thanh, tôi vội vàng trở về khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.
Tôi vốn là một người không tin trên đời này có ma quỷ, vì vậy chẳng cần phải dọn phòng đi đâu hết, với lại ngoài Từ Dĩ An ở lại, thì Tống Nhựt Thành cũng có dọn đi đâu? Tôi nghĩ có lẽ Lý Hoành Nghị là người lo lắng thái quá, nên mới chọn cách an toàn mà thôi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi đối với vụ án mạng Tân Lang thứ 7 có một điểm cực kỳ khó hiểu, nếu thông thường có bảy người chết thì người ta nên gọi nó là 7 Tân Lang mới đúng, tại sao lại gọi là Tân Lang thứ 7, rốt cuộc thì người chết thứ bảy có gì đặc biệt hơn những người khác, mà khiến cho mọi người phải gọi tên vụ án mạng như vậy chứ?
Còn nữa, người cảnh sát lúc chiều tôi gặp, vô thức tạo cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, tôi còn nhớ rất rõ ràng anh ta một mực muốn đưa tôi lên phòng, nhưng rồi không nói không rằng, lại bỏ đi một nước, ngay cả thông báo với tôi một tiếng cũng không có.
"Duy Phúc, giờ này mới về à?"
Giọng của bác Lương bảo vệ vang lên, tôi thoáng cái giựt mình, liền hướng chú ý về phía của ông ta.
Bác Lương bảo vệ có tên là Lê Lương, một người cũng ngoài bảy mươi tuổi rồi, làm bảo vệ cho khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt được gần mười năm, ông ta là một người hòa động, dễ tính và luôn tạo thiện cảm với người khác.
"Dạ! Hôm nay con có phụ giúp bên ban truyền thống nên về khá trễ".
Tôi vừa nói vừa mỉm cười, bác Lương bảo vệ cũng cười đáp lại, lên tiếng "Ừ, nếu vậy lên phòng nghỉ ngơi đi, bác nghe dự báo thời tiết nói rằng, tối nay có mưa đó, con đừng phơi quần áo qua đêm, coi chừng ướt hư hết quần áo".
Tôi "Dạ"một tiếng rồi nói thêm vài câu với bác Lương bảo vệ nữa, sau đó mới lên phòng.
Từ chỗ của bác Lương bảo vệ đi tới cầu thang của khu ký túc xá nam cách một cái sân nhỏ, tôi vẫn như ngày thường chậm rãi bước đi.
Bầu trời đêm nay có vẻ mây đen bao phủ khá nhiều, vì vậy hoàn toàn không thể nhìn thấy sao trăng gì hết, đồng thời ngọn gió vừa lạnh vừa lớn, cứ từng cơn từng cơn một thổi vào người, tôi theo phản ứng tự nhiên bước vội hơn để tránh bị cảm lạnh.
Khi tôi bước chân lên cầu thang, bỗng dưng tôi cảm thấy bầu không gian xung quanh so với bình thường lạnh lẽo gấp hơn nhiều, cái lạnh này như thể thấu vào xương tỷ vậy, nó vô thức làm cho tôi rùng mình một cái.
Đi được nửa chừng, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy ở xa xa vang lên tiếng chuông gió, âm thanh réo rắt như thế bị gió thổi mạnh vào, khiến cho nó lay động dữ dội vậy.
Còn chưa rõ rốt cuộc tiếng chuông gió này xuất phát từ đâu, thì đột nhiên mùi nhang khói lặng lẽ giăng khắp mọi nơi, bao bọc lấy cả cầu thang,
Trong đám nhang khói mờ ảo đó, từ từ vọng ra tiếng thì thào khe khẽ, vừa giống như tiếng khóc than thê lương, vừa lại giống như tiếng cười điên dại.
Lúc này, trong lòng tôi nổi lên một trận bất an, cả người gai ốc đều nổi lên hết, bàn tay không kiềm chế được sự sợ hãi liền run lên.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để trấn an bản thân, đồng thời quyết định đứng yên một chỗ, không tiến về phía trước cũng không đi lùi về phía sau, bởi vì như vậy tôi nghĩ sẽ an toàn nhất.
Âm thanh của tiếng chuông gió càng lúc càng lớn hơn, làn nhang khói càng ngày càng dày đặc, tiếng nói chuyện thì thào tăng lên không ngừng.
Tôi còn chưa biết phải làm sao, thì đột ngột có vật gì đó bám vào chân của tôi, trong khoảnh khắc nó kéo tôi té xuống. Cùng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bò lết đang tiến gần tới mình hơn.
Trong làn nhang khói dày đặc đang ẩn hiện hình ảnh của một người nào đó. Tôi cố gắng nhíu nhíu đôi mày để có thể nhìn rõ hơn, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được hình dạng của người đang bò tới mình.
Tôi bỏ qua người kia, trực tiếp định đứng dậy để có thể chạy thoát thân, chỉ có điều, hai chân của tôi không thể cử động được, tôi lo sợ nhìn xuống chân mình, ngày lập tức trông thấy một mớ tóc nhơn nhớt đang quấn chặt lấy, loại tóc này rất kỳ lạ không giống tóc bình thường, từng sợi từng sợi của nó như có sự sống, không ngừng siết chặt vào chân tôi, khiến cho tôi không tài nào di chuyển được.
Ở phía trước mặt, một làn gió lạnh thổi tới, cái lạnh này như thể ở dưới tận âm ti thổi lên vậy, nó làm da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền ngước mặt lên nhìn.
Một mớ tóc màu đen xơ xác xuất hiện trong làng nhang khói, với khuôn mặt trắng bệch và da dẻ đang bong tróc, hốc mắt đen ngòm, khóe môi của nó cong lên giống hệt như tìm thấy con mồi của mình rồi, trên người mặc một bộ áo dài cưới màu đỏ rách rưới.
Nó từng chút từng chút một bò lết tới chỗ tôi, khi sắp tới gần nó bỗng nhiên mở miệng, đôi môi nứt nẻ bị dần ra, những cái răng mọc xiêu vẹo ở bên trong mơ hồ xuất hiện, cái lưỡi dài kinh dị lè xuống đụng tới cầu thang, từ trong miệng mau chóng trào ra từng dòng huyết dịch hôi thúi, tuôn chảy xuống dưới nền gạch bông.
Trong khi tôi còn chưa kịp định thần lại trước hình ảnh kinh khủng này, thì thứ kia đã nhào tới chỗ của tôi, há rộng cái miệng hết cỡ, như thể nuốt chửng tôi vậy.