Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Rớt xuống đất
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe anh ta trả lời như vậy, tôi có chút sợ hãi, nếu đúng thiệt đây là căn phòng của nạn nhân vừa mới chết, vậy thì có xuất hiện thứ kinh dị hay không?
"Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy?"
Trần Phi Võ vừa hỏi vừa đẩy nhẹ lên vai của tôi, trong khoảnh khắc tôi cảm thấy cả người của anh ta tỏa ra hơi lạnh, nó khiến cho tôi rùng mình một cái, nhưng rồi sau đó, tôi đã lấy lại bình thường, hướng về phía anh ta mà khe khẽ đáp "À... tôi không sao, chỉ là đang suy nghĩ về nạn nhân vừa mới chết để vật này nhằm mục đích gì thôi".
"Đơn giản thôi, chúng ta cứ lấy nó ra coi là biết ngay chứ gì".
Trần Phi Võ nhún vai, bình thản nói.
Câu nói này của anh ta làm tôi có chút ngạc nhiên, không nhanh không chậm thấp giọng nói "Chúng ta lấy nó ra coi bây giờ có thể được hả? Chẳng phải trong phim, cảnh sát hay nói không được đụng vô chứng cứ quan trọng sao?"
Mặc dù là tôi nói như vậy, nhưng mà nếu lúc này chỉ có một mình tôi, thì chắc chắn tôi đã lấy nó ra coi từ lúc đầu rồi.
Trần Phi Võ khẽ cười nói "Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều, hiện tại chẳng phải chúng ta đang điều tra hay sao? Những mang mối như vầy nhất định phải mở ra coi mới được".
Tôi "ờ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, vội vội vàng vàng đưa tay lấy nó ra.
Do hiện giờ trong phòng khá tối, nên ánh sáng cứ mờ mờ tối tối, tôi phải nhíu mày nhìn, mới có thể nhận ra cái thứ được giấu bên trong mền bông là vật gì.
"Là một bức thư viết tay".
Giọng nói của tôi lúc này bỗng trầm đi, khi trông thấy một bức thư viết tay đã ố vàng và có phần nhăn nheo hiện ra trước mắt mình.
"Coi bộ đây là những dòng ghi chép mà trước khi nạn nhân chết đã để lại, nói không chừng còn ẩn chứa manh mối rất quan trọng nữa".
Trần Phi Võ vừa quan sát vừa suy đoán, tôi nghi hoặc nhìn, khẽ hỏi "Nè Phi Võ, chúng ta nên làm gì tiếp theo với bức thư này đây? Ý tôi là trong phòng khá tối, sao mà đọc được".
"Được mà".
Trần Phi Võ dứt khoát nói lên tiếng trả lời, sau đó nói thêm "Hiện giờ trong phòng cũng không quá tối lắm đâu, vẫn có thể đủ để đọc được lá thư kia mà".
Tội nhíu đôi chân mày thanh tú của mình lại, trong lòng thầm chửi cha mắng mẹ anh ta, nghĩ sao mà bắt buộc tôi đọc bức thư viết tay trong một nơi thiếu ánh sáng như vầy được chứ, bộ anh ta muốn tôi bị cận thị hay sao?
"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu bị cận thị, nên không thể đọc được khi không đủ ánh sáng? Nhưng mà tôi nhìn thấy mắt của cậu hình như rất tốt mà".
Trần Phi Võ nói một cách hết sức bình thản, như thể đây là chuyện hiển nhiên đúng vậy. Tôi vốn dĩ định lên tiếng phản bác, nhưng mà lại nghĩ tới tình trạng hiện giờ không nên đôi co làm mất nhiều thời gian, nên miễn cưỡng gật đầu, mà mở lá thư ra đọc.
Âm thanh của tiếng giấy vang lên khi mở, nghe rõ mồn một, bức thư được bỏ vô một cách rất vội vả, nên đường xếp có phần ẩu tả.
"Dạo gần đây, không hiểu tại sao tôi lại muốn mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, đồng thời trong lòng lại rất nôn náo, giống hệt như đã có hẹn với ai đó vậy".
Tôi vừa đọc tới đây, Trần Phi Võ liền ầm ừ vài cái, cất tiếng "Việc nạn nhân muốn mua đồ cưới áo dài đỏ và đang chờ đợi việc gì đó, thiệt sự rất đáng khả nghi, nó làm tôi liên tưởng tới một nghi thức".
"Nghi thức hả?"
Tôi nhíu mày hỏi, Trần Phi Võ nuốt vội một ngụm nước miếng rồi mới trả lời "Chính là nghi thức luyện quỷ tân lang".
"Là sao? Anh nói rõ ràng ra đi, như thế nào là luyện quỷ tân lang?"
Không biết tại sao nhưng khi nghe được những lời này của Trần Phi Võ, tôi lại cảm thấy chắc chắn đây chính xác là manh mối quan trọng của cả vụ án mạng Tân Lang thứ 7 này.
Trần Phi Võ trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi đáp "Nghi thức luyện quỷ tân lang là một dị thuật, người luyện nghi thức này sẽ tìm kiếm đối tượng thích hợp, rồi bằng cách đó khiến cho nạn nhân khi chết phải mặc đồ cưới đỏ, nhằm biến linh hồn của người đó trở thành quỷ tân lang".
"À, thì ra là vậy".
Tôi lộ ra vẻ mặt đã thấu hiểu.
Nhưng mà một giây sau đó tôi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây.
Trần Phi Võ vốn dĩ là một cảnh sát, tại sao anh ta lại hiểu tường tận mấy chuyện nghi thức nghi lễ này được chứ? Vả lại còn là dị thuật nữa.
Khoan dã.
Nhắc tới đây tôi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Từ khi gặp anh ta ở đây, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất khác bình thường, từ tánh khí cho tới cách nói chuyện và ra lệnh cho tôi. Trần Phi Võ mà tôi biết sẽ không như vầy.
Còn nữa, mặc dù là tôi nhìn thấy người trước mặt chính là Trần Phi Võ, nhưng lại luôn cảm thấy nó mông lung không thật một chút nào, đứng bên cạnh anh ta luôn có cảm thấy xa lạ và lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Vậy câu hỏi đặt ra hiện tại là, người từ nãy tới giờ tôi nói chuyện có phải là Trần Phi Võ hay không?
Tôi nghĩ nên kiếm cái gì đó soi sáng để xác nhận mới được, bèn làm bộ lên tiếng "Còn mấy dòng chữ bên dưới khó đọc quá, để tôi tìm đèn pin hay cái gì đó soi sáng mới có thể đọc được".
"Không được".
Trần Phi Võ bất chợt hét lên, âm thanh rất lớn.
Tôi không quan tâm, liền xoay người tìm kiếm.
Trần Phi Võ lúc này nắm vội cánh tay tôi lại để ngăn cản.
Tôi thấy vậy liền cố rút tay về, nhưng không ngờ lại vô tình đánh trúng đầu của anh ta.
"Bịch".
Cái đầu của Trần Phi Võ rớt xuống đất ngay trước mắt của tôi.
Nghe anh ta trả lời như vậy, tôi có chút sợ hãi, nếu đúng thiệt đây là căn phòng của nạn nhân vừa mới chết, vậy thì có xuất hiện thứ kinh dị hay không?
"Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy?"
Trần Phi Võ vừa hỏi vừa đẩy nhẹ lên vai của tôi, trong khoảnh khắc tôi cảm thấy cả người của anh ta tỏa ra hơi lạnh, nó khiến cho tôi rùng mình một cái, nhưng rồi sau đó, tôi đã lấy lại bình thường, hướng về phía anh ta mà khe khẽ đáp "À... tôi không sao, chỉ là đang suy nghĩ về nạn nhân vừa mới chết để vật này nhằm mục đích gì thôi".
"Đơn giản thôi, chúng ta cứ lấy nó ra coi là biết ngay chứ gì".
Trần Phi Võ nhún vai, bình thản nói.
Câu nói này của anh ta làm tôi có chút ngạc nhiên, không nhanh không chậm thấp giọng nói "Chúng ta lấy nó ra coi bây giờ có thể được hả? Chẳng phải trong phim, cảnh sát hay nói không được đụng vô chứng cứ quan trọng sao?"
Mặc dù là tôi nói như vậy, nhưng mà nếu lúc này chỉ có một mình tôi, thì chắc chắn tôi đã lấy nó ra coi từ lúc đầu rồi.
Trần Phi Võ khẽ cười nói "Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều, hiện tại chẳng phải chúng ta đang điều tra hay sao? Những mang mối như vầy nhất định phải mở ra coi mới được".
Tôi "ờ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, vội vội vàng vàng đưa tay lấy nó ra.
Do hiện giờ trong phòng khá tối, nên ánh sáng cứ mờ mờ tối tối, tôi phải nhíu mày nhìn, mới có thể nhận ra cái thứ được giấu bên trong mền bông là vật gì.
"Là một bức thư viết tay".
Giọng nói của tôi lúc này bỗng trầm đi, khi trông thấy một bức thư viết tay đã ố vàng và có phần nhăn nheo hiện ra trước mắt mình.
"Coi bộ đây là những dòng ghi chép mà trước khi nạn nhân chết đã để lại, nói không chừng còn ẩn chứa manh mối rất quan trọng nữa".
Trần Phi Võ vừa quan sát vừa suy đoán, tôi nghi hoặc nhìn, khẽ hỏi "Nè Phi Võ, chúng ta nên làm gì tiếp theo với bức thư này đây? Ý tôi là trong phòng khá tối, sao mà đọc được".
"Được mà".
Trần Phi Võ dứt khoát nói lên tiếng trả lời, sau đó nói thêm "Hiện giờ trong phòng cũng không quá tối lắm đâu, vẫn có thể đủ để đọc được lá thư kia mà".
Tội nhíu đôi chân mày thanh tú của mình lại, trong lòng thầm chửi cha mắng mẹ anh ta, nghĩ sao mà bắt buộc tôi đọc bức thư viết tay trong một nơi thiếu ánh sáng như vầy được chứ, bộ anh ta muốn tôi bị cận thị hay sao?
"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu bị cận thị, nên không thể đọc được khi không đủ ánh sáng? Nhưng mà tôi nhìn thấy mắt của cậu hình như rất tốt mà".
Trần Phi Võ nói một cách hết sức bình thản, như thể đây là chuyện hiển nhiên đúng vậy. Tôi vốn dĩ định lên tiếng phản bác, nhưng mà lại nghĩ tới tình trạng hiện giờ không nên đôi co làm mất nhiều thời gian, nên miễn cưỡng gật đầu, mà mở lá thư ra đọc.
Âm thanh của tiếng giấy vang lên khi mở, nghe rõ mồn một, bức thư được bỏ vô một cách rất vội vả, nên đường xếp có phần ẩu tả.
"Dạo gần đây, không hiểu tại sao tôi lại muốn mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, đồng thời trong lòng lại rất nôn náo, giống hệt như đã có hẹn với ai đó vậy".
Tôi vừa đọc tới đây, Trần Phi Võ liền ầm ừ vài cái, cất tiếng "Việc nạn nhân muốn mua đồ cưới áo dài đỏ và đang chờ đợi việc gì đó, thiệt sự rất đáng khả nghi, nó làm tôi liên tưởng tới một nghi thức".
"Nghi thức hả?"
Tôi nhíu mày hỏi, Trần Phi Võ nuốt vội một ngụm nước miếng rồi mới trả lời "Chính là nghi thức luyện quỷ tân lang".
"Là sao? Anh nói rõ ràng ra đi, như thế nào là luyện quỷ tân lang?"
Không biết tại sao nhưng khi nghe được những lời này của Trần Phi Võ, tôi lại cảm thấy chắc chắn đây chính xác là manh mối quan trọng của cả vụ án mạng Tân Lang thứ 7 này.
Trần Phi Võ trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi đáp "Nghi thức luyện quỷ tân lang là một dị thuật, người luyện nghi thức này sẽ tìm kiếm đối tượng thích hợp, rồi bằng cách đó khiến cho nạn nhân khi chết phải mặc đồ cưới đỏ, nhằm biến linh hồn của người đó trở thành quỷ tân lang".
"À, thì ra là vậy".
Tôi lộ ra vẻ mặt đã thấu hiểu.
Nhưng mà một giây sau đó tôi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây.
Trần Phi Võ vốn dĩ là một cảnh sát, tại sao anh ta lại hiểu tường tận mấy chuyện nghi thức nghi lễ này được chứ? Vả lại còn là dị thuật nữa.
Khoan dã.
Nhắc tới đây tôi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Từ khi gặp anh ta ở đây, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất khác bình thường, từ tánh khí cho tới cách nói chuyện và ra lệnh cho tôi. Trần Phi Võ mà tôi biết sẽ không như vầy.
Còn nữa, mặc dù là tôi nhìn thấy người trước mặt chính là Trần Phi Võ, nhưng lại luôn cảm thấy nó mông lung không thật một chút nào, đứng bên cạnh anh ta luôn có cảm thấy xa lạ và lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Vậy câu hỏi đặt ra hiện tại là, người từ nãy tới giờ tôi nói chuyện có phải là Trần Phi Võ hay không?
Tôi nghĩ nên kiếm cái gì đó soi sáng để xác nhận mới được, bèn làm bộ lên tiếng "Còn mấy dòng chữ bên dưới khó đọc quá, để tôi tìm đèn pin hay cái gì đó soi sáng mới có thể đọc được".
"Không được".
Trần Phi Võ bất chợt hét lên, âm thanh rất lớn.
Tôi không quan tâm, liền xoay người tìm kiếm.
Trần Phi Võ lúc này nắm vội cánh tay tôi lại để ngăn cản.
Tôi thấy vậy liền cố rút tay về, nhưng không ngờ lại vô tình đánh trúng đầu của anh ta.
"Bịch".
Cái đầu của Trần Phi Võ rớt xuống đất ngay trước mắt của tôi.