Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 747
Chương 747: Lão tử siết chết ngươi
“Tôi không thích anh một chút nào.”
“Anh cho rằng tôi thích à?”
Sở Luật cười lạnh: “Tôi hận không thể bóp anh chết.”
“Như nhau, người kia xuất hiện là người này thấy khẩu vị thay đổi.”
“Người chỉ còn da bọc xương vừa thấy đã khiến tôi ghê tởm.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, nhìn như đang nói chuyện gẫu nhưng chỉ có họ biết giữa họ đang lóe thuốc súng thật đáng sợ. Còn may bọn họ biết quân tử động khẩu bất động thủ, bằng không hai người một hai phải đánh chết đối phương cũng không phải là không thể.
“Ba…” Đột nhiên âm thanh truyền đến làm những lời nói đao kiếm của hai người ngừng lại. Bọn họ gần như cùng xoay người, cũng đồng thời nở nụ cười.
Quan tài mặt cười cứng đờ.
Gầy gò mặt cười khó coi.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay của mình, sau đó chạy tới.
Sở Luật vươn tay, mà Cao Dật cũng vươn tay. Tiểu Vũ Điểm không ngoài ý muốn, đối với cái vươn tay của Sở Luật không thèm liếc mắt một cái mà bò tới trong lòng Cao Dật.
Sau đó từ trên người mình lấy ra một que kẹo đặt trong tay Cao Dật.
“Mẹ nói ba bị bệnh, Tiểu Vũ Điểm cho ba ăn.”
“Cảm ơn con.” Cao Dật ôm chặt bé vào lòng, tay cầm que kẹo cứ ngoáy ngoáy, vẻ mặt tươi cười khiến tâm can Sở Luật thật là đau.
Hắn đây là cố ý, nhất định cố ý.
Sở Luật đột nhiên đứng lên, nhanh như gió đi vào trong phòng của mình, sau đó ‘rầm’ một tiếng cửa bị đóng sập lại.
“Chú làm sao vậy?” Tiểu Vũ Kiểm chớp chớp đôi mắt, lại cắn cắn nắm tay nhỏ của mình.
“Đừng để ý đến chú ấy, chú bị bệnh tâm thần.”
Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm: “Đi, ba với con đi ra ngoài chơi một chút.”
“Vâng ạ.” Tiểu Vũ Điểm vỗ tay: “Muốn đi ra ngoài nhặt hoa.”
“Ừ. Chúng ta đi nhặt hoa đi.” Cao Dật cười. Bầu trời đón anh bằng màu sắc ấm áp, anh ngẩng mặt lên, tuy rằng vẫn thon gầy nhưng lúc này trời xanh mây trắng, ngay cả ánh sáng trong cặp mắt kia cũng theo đó thanh thiển lên.
***
Á, đột nhiên anh mở hai mắt.
“Ngươi muốn giết ta?”
“Tôi có sao?” Sở Luật dùng sức thít dây thừng, còn nói không phải mưu sát, đây là áp chế tới mưu sát.
Trói xong rồi anh mới phủi phủi tay mình. Sau đó rất vừa lòng nhìn Cao Dật bị mình bó thành một khối.
Khả năng dùng dây của anh không tồi, chịu khó mà chịu đựng đi.
Cao Dật dùng sức giãy một hồi nhưng dây càng ngày càng thít chặt. Dần dần anh thả lỏng, không động đậy nữa. Bó chặt cũng tốt, tránh lát nữa anh lại làm ra động tĩnh gì.
Nửa giờ sau trên người anh dường như toàn bộ đều là mồ hôi, quần áo cũng ướt hơn phân nửa, anh thở dốc từng hơi từng hơi giống như đều phải dùng hết sức lực.
“Anh muốn nhìn không?” Sở Luật đột nhiên tiến đến cầm cái theo cái gương đưa trước mặt anh.
Cao Dật nhắm mắt lại. Muốn dùng phương pháp như vậy hạ nhục anh, xin lỗi, anh còn không dễ dàng tức giận như vậy.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh cảm giác gần đây mình đã tốt hơn không ít, cũng đã không còn thống khổ như trước. Có lẽ sẽ nhanh hết, khả năng là sắp hết rồi.
Lại thở dốc thêm vào cái, anh nhắm mắt lại, rất mệt, cho nên lúc này thả lỏng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi anh tỉnh lại thì Hạ Nhược Tâm đang ở bên cạnh.
“Anh tỉnh rồi?” Cô đi tới đem tay đặt lên trán anh.
“Ừ, tỉnh rồi.” Cao Dật ngồi dậy, có chút đau đầu.
“Uống chút nước đi.” Hạ Nhược Tâm mang tới một cốc nước, trong nước có một ít đường cùng muối để bổ sung năng lượng cho cơ thể anh. Ra nhiều mồ hôi như vậy sợ là đều bị mất nước.
“Cảm ơn.” Cao Dật nhận lấy rồi uống, đến khi uống hết cốc nước anh mới ngồi dậy dựa vào đầu giường. Mỗi ngày đều là như thế, mỗi lần lên cơn dường như đều rút cạn sức lực của anh, đặc biệt sau khi anh mê man dường như không có nửa phần sức lực, ngay cả cử động tay chân đều không thể.
“Anh ta đâu?” Cao Dật đột nhiên hỏi.
“Đang ở bên ngoài, không biết vì cái gì mà đang phát điên.” Hạ Nhược tâm lấy khăn lông lau tay Cao Dật, cũng không nói nhiều tới người ngoài kia, giống như thật không muốn đề cập tới.
Nhưng đúng thật là cô không muốn.
“Kỳ thật anh ta đâu có xấu như vậy.” Cao Dật dựa hẳn thân mình về phía sau. Ngoài ý muốn lại nói đỡ cho người đàn ông kia, rất khó tưởng tượng không lâu trước đây hai người bọn họ giống như kẻ thù, chỉ nhìn thấy đã không vừa mắt.
“Anh lại nói giúp cho anh ta.” Hạ Nhược Tâm kéo tay khác của anh, lau giúp anh, kết quả vừa thấy trên cổ tay anh vết dây thừng buộc chặt, đôi mắt lại mờ mịt vài phần sương mù.
“Cứ thế này em sợ cánh tay anh phải chặt đứt.”
Cô ném khăn lông vào chậu nước, từ ngăn kéo lấy ra hộp thuốc. Mở ra, ngón tay cũng nhẹ nhàng ước lượng một ít thuốc mỡ, đặt tay Cao Dật lên đầu gối mình rồi cẩn thận xoa miệng vết thương. Tuy cô biết làm như vậy không có nhiều tác dụng, bởi vì hiện tại có lau với bôi thuốc thì lát nữa lại phải buộc vào.
Trên người anh cũng có thêm các vết thương mới, trừ bỏ vết buộc dây thừng thì đều do chính anh làm mình bị thương, cũng có chính bọn họ vài người va chạm khiến anh bị thương. Con đường phía trước anh đi cũng không thuận lợi, thậm chí rất khó.
Kỳ thật có nhiều lần nhìn thấy bộ dáng thống khổ của anh cô đã có ý muốn tử bỏ, muốn tìm thứ thuốc cho anh. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, mà cô thật may mắn khi thấy mình có thể tàn nhẫn như vậy. Khổ một trận sẽ tốt, nếu không sẽ phải khổ cả đời.
“Không cần.” Cao Dật rụt tay mình lại: “Từ từ sẽ tốt thôi, cũng không cần lại lau, da anh dày lắm. Em cũng không nên trách anh ta, không chặt một ít thì khả năng anh còn bị thương lớn hơn.”
Cũng không biết đây là cố ý hay vô tình nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn bỏ thêm một tội lên trên người Sở Luật. Tội này chắc chắn không phải do dây thừng rồi.
Sở Luật cũng phát hiện gần đây Hạ Nhược Tâm đối với anh càng thêm lãnh đạm, mà anh thật sự không biết mình đã làm gì sai, đắc tội với cô chỗ nào.
Anh ra sức buộc chặt dây thừng trên người Cao Dật, hận không thể thít chặt chết anh ta.
“Anh có thể buộc chặt thêm một ít nữa.”
Cao Dật khẽ nhếch môi: “Dù sao cô ấy cũng nhìn thấy vết thương trên tay tôi sẽ biết là do anh làm.”
“Đê tiện!” Sở Luật trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Cao Dật.
Khó trách cô ấy lại bắt đầu không để ý tới anh, nguyên nhân là bởi vì như vậy.
“Cảm ơn.” Cao Dật như heo bị tùy ý làm thịt, hắn ta có thể làm gì anh cũng được, giết anh cũng có khả năng.
"Á." Đột nhiên Sở Luật siết chặt thêm dây thừng, kém một ít khiến anh không còn thở được.