Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 618
"Vẫn không cho gặp sao?" Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, đến đây mới nhỏ giọng hỏi.
Đôi môi mỏng của Sở Luật mím thẳng, ném khăn lông trong tay, đôi môi mỏng manh lúc này hơi tím tái, ngay cả hô hấp mỗi một nhịp thở cũng đè nén khiến anh đau đớn.
"Bọn họ giấu con bé đi rồi." Sở Luật cười khổ, tại sao anh lại làm cho người ta sợ hãi như vậy, thậm chí còn giấu con đi, Cao Vũ Điểm, đúng vậy, là Cao Vũ Điểm, rốt cuộc anh đã gặp con gái anh bao nhiêu lần, nhưng anh từ đầu đến cuối cũng không biết, thì ra bé là con gái của anh, rõ ràng đã từng gần nhau như thế, nhưng vì sao anh từ trước đến nay cũng chưa được ôm con một cái.
Đỗ Tĩnh Đường cả kinh há miệng thở dốc, định khuyên Sở Luật, nhưng cuối cùng chỉ một tiếng thở dài, có thể trách ai được?
Chỉ là anh cảm thấy Hạ Nhược Tâm quá độc ác, thế mà lại giấu đứa bé đi, mà bằng thủ đoạn của anh họ, chẳng lẽ thật đúng là tìm không được, khả năng không phải không muốn tìm mà là không muốn đi tìm, nếu thật sự nguyện ý, cho dù có lật tung trời đất, đổ dồn hết tài sản của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nể nang đối thủ.
Có khi con người nếu đụng phải đoạn tình cảm như vậy thì sẽ bắt đầu nhút nhát, cũng bắt đầu xuất hiện sợ hãi.
Giống như Sở Luật bây giờ, từ nhỏ đến lớn, dù cho có chuyện gì cũng sẽ không làm anh ấy do dự, không làm anh ấy lo lắng như thế, từ trước tới nay đều không có. Cũng chỉ có ở trên người chị ấy, anh mới thấy anh ấy cẩn thận che giấu đến hoàn mỹ.
Tuyết bên ngoài, đang rơi xuống, càng ngày càng dày.
Mà phương Bắc, lạnh thấu xương.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất tốt, hôm nay ăn hai bát cơm, chú đã làm ngựa cho Tiểu Vũ Điểm cưỡi." Tiểu Vũ Điểm cầm di động, cái miệng nhỏ không ngừng ríu rít, cũng không biết đã nói bao lâu.
Tam ca bất lực xoa trán, anh vẫn còn phải bàn chuyện làm ăn, nhưng quỷ nhỏ này lại ôm di động của anh, đã cùng mẹ nói chuyện phiếm hơn một giờ.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ngoan lắm, búp bê cũng rất ngoan..." Bé lấy búp bê ra, cơ thể nhỏ bé lảo đảo lui về sau làm Tam ca khiếp sợ, vội vàng dang tay ra đỡ Tiểu Vũ Điểm dựa vào lồng ngực, lại một tay bế bé lên, đưa điện thoại di động đặt bên tai bé.
"Chú ơi, búp bê."
Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ chỉ chỉ, chỉ búp bê bị rơi trên mặt đất.
Tam ca hiện tại cũng không còn tay đi nhặt búp bê, một tay anh ôm quỷ nhỏ, một tay cầm di động, tìm đâu ra bàn tay thứ ba lấy búp bê cho bé.
Thật là, anh đành phải kẹp di động lên trên vai, như vậy quỷ nhỏ này vừa có thể nghe được âm thanh trong di động, mà anh vừa có thể nhặt con búp bê xấu xí kia lên.
Cũng không biết đứa nhỏ này tại sao thích đồ chơi này đến như vậy, tranh đoạt không tốt sao, xe ô tô không tốt sao? Mà hiển nhiên anh quên mất, Tiểu Vũ Điểm là một bé gái, mà không phải là một cậu bé nghịch ngợm.
Anh cúi xuống, nhặt búp bê dưới đất lên, phủi phủi búp bê nửa ngày trên bộ quần áo vest xa hoa, phải lau sạch sẽ con búp bê, mỗi ngày quỷ nhỏ ôm không được có vi khuẩn.
Anh dúi con búp bê vào trong lòng Tiểu Vũ Điểm, lại cầm di động để quỷ nhỏ gọi điện thoại cho mẹ. Cho đến khi thuộc hạ của anh đi vào, thấy đại ca như lão hổ của bọn họ bây giờ giống như ông bố bỉm sữa. Một tay ôm quỷ nhỏ, một tay cầm bình sữa, mà quỷ nhỏ xinh đẹp kì cục kia đang ở trên đầu Thái Tuế động thổ*, dứt một sợi tóc của lão hổ, bàn tay nhỏ theo đó nắm lấy đầu tóc anh minh vĩ đại của đại ca bọn họ, bên trong cái miệng nhỏ còn không biết lẩm nhẩm cái gì.
*ý nói: cái đó không thể động vào đâu bé con
Thần sắc đại ca của bọn họ càng ngày càng khó coi, những lời thuộc hạ sắp nói lại mắc nghẹn trong cổ họng, quỷ nhỏ này, sẽ bị đại ca ném ngã nát thịt.
Kết quả đợi nửa ngày, đợi cả ngày khuôn mặt âm trầm của đại ca cũng không nói một câu, cũng không ném ngã quỷ nhỏ, mà vô cùng bất đắc dĩ đem quỷ nhỏ đang trên đầu mình ôm xuống, đẻ hai chân bé đứng lên đùi anh.
"Chú, chú xem này."
Tiểu Vũ Điểm vươn đôi tay mũm mĩm đặt ở trước mặt Tam ca.
Khoé mắt Tam ca giật giật, dữ tợn như ác quỷ, nếu đổi đây thành những đứa trẻ khác đã sớm bị doạ khóc, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại không hề sợ hãi.
Bên trong tay nhỏ của bé nắm một sợi tóc bạc đáng thương và còn mấy sợi tóc đen, đây là nhổ một sợi rồi nhổ luôn mấy sợi đó xuống luôn đi.
"Tiểu Vũ Điểm giúp chú nhổ xong rồi nhá." Tiểu Vũ Điểm dâng vật quý, đôi mắt cười cong cong. Nói xong cánh tay liền ôm cổ Tam ca, khuôn mặt nhỏ cũng dụi vào cổ Tam ca.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ."
Mà một bàn tay to dang ra.
Xong rồi, thuộc hạ không đành lòng nhắm mắt lại, quỷ nhỏ kia sẽ thành bánh nhân thịt.
Toàn bộ bọn họ đều quay mặt đi.
Một cái tát này mà đánh xuống, quỷ nhỏ kia sẽ chết mất.
Nhóm thuộc hạ cắn móng tay, chốc nữa phải nhặt xác quỷ nhỏ, người nào sờ thì không sờ, lại cứ sờ vào Tam ca, còn dám nhổ tóc Tam ca. Kết quả,
Kết quả
Kết quả...
Toàn bộ đôi mắt ba người mở to như mắt trâu, bàn tay của Tam ca không có đánh đứa bé trong lòng thành bánh nhân thịt mà đặt tay ở trên vai bé, có chút vụng về mà vỗ vỗ.
"Đại ca..."
Thuộc hạ vừa muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại bị Tam ca trừng mắt. Ba người mặt xám xịt đành phải chạy ra giống như gặp quỷ. Nhưng không phải gặp con quỷ Tam ca giết người không chớp mắt, cũng không phải gặp Tam ca mặt không đổi sắc chém đứt tay chân người khác, càng không phải Tam ca cười lạnh dẫm lên người khác mà bọn họ biết.
Chính là Tam ca giống một ông bố bỉm sữa, bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy.
Ba người bọn họ là lần đầu tiên có một loại nhận thức mới là kính trọng đối với đại ca, thì ra Tam ca giết người không chớp mắt cũng có một mặt như vậy.
Thẩm Vi đi đến, ném túi xách về phía bàn: "Tam ca, anh làm cái gì mà sao những thuộc hạ của anh lại giống như là thấy quỷ."
Cơ thể Tam ca cứng đờ không dám động đậy, chủ yếu là vì quỷ nhỏ trong lòng đã ngủ, bàn tay nho nhỏ còn nắm lấy quần áo vest xa hoa của anh, Tam ca dùng tay vò đầu bứt tóc: "Em mau xem cái quỷ nhỏ này đi, phiền chết người."
Thẩm Vi đứng lên, đi qua, ngồi xổm trước mặt Tam ca, sau đó vươn tay ôm đứa trẻ đang ngủ.
"Em chậm một chút, đừng đánh thức." Tay Tam ca run run.
"Cẩn thận một chút, sớm tỉnh rồi." Tam ca cáu kỉnh.
"Không được, tỉnh rồi." Tam ca bứt tóc.