Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Còn nữa, anh hy vọng vợ chồng hai người sẽ có cuộc sống hài hoà, nếu không thì chính là cả công ty cùng khổ.
Thật sự, đừng có như vậy nữa, nếu cứ như vậy, thật sự sẽ ép mọi người điên hết đó.
"Không liên quan đến chuyện đó." Sở Luật nói thản nhiên, tất cả đều là vấn đề của anh, không liên quan đến Lý Mạn Ni.
Không liên quan, mới là lạ đó. Đỗ Tĩnh Đường ngồi một lát rồi đứng lên, quay về văn phòng của mình. Anh thấy mình có khuyên thì Sở Luật cũng không nghe, cho nên đành phải nhắm mắt làm ngơ, tự mình lựa chọn rời đi.
Sở Luật buông đũa, đôi mắt tối sầm lại, anh đẩy thức ăn ra, cầm tư liệu trên bàn làm việc, hôm nay anh có rất nhiều việc, phải làm cho xong hết, bởi vì anh đã hứa là sẽ về ăn cơm với Lý Mạn Ni.
Anh đã hứa, cũng đã thất hứa một lần, sẽ không thất hứa lần nữa.
Trong văn phòng, chỉ còn lại tiếng động khi viết chữ của anh, còn có tiếng hít thở trầm thấp không ngừng vang lên, thư ký ở bên ngoài lại không dám thở lớn, dáng vẻ tức giận của tổng tài rất đáng sợ, nhưng mà khi anh không tức giận thì lại càng đáng sợ hơn.
12 giờ trưa, Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, mà kim giờ, đúng lúc chỉ vào số 12, anh đứng lên, cầm lấy tay trang đi ra ngoài.
Ngồi vào xe của mình, Sở Luật lại hút một điếu thuốc, anh nhìn người đến người đi trên đường, thỉnh thoảng lại híp mắt, đột nhiên, ngón tay cầm thuốc lá của anh run lên, thuốc lá rơi lên đùi anh, thậm chí, suýt nữa thì đốt cháy tây trang giá trị không nhỏ.
Anh kéo cửa xe, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng đối diện mình, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang cản trở tầm mắt anh, nhưng mà, anh đã nhận ra người đó.
Sắc mặt Sở Luật u ám, nhìn thẳng vào người đó, lông mày, đôi mắt, gương mặt, đương nhiên là anh rất quen thuộc, làm anh cảm thấy quen thuộc đến nỗi cứ tưởng là mình đang nằm mơ.
Cô ấy cười rất ngọt ngào, bước đi bên cạnh một người, đi vào trung tâm thương mại.
Lại có một chiếc xe chạy qua cản trở tầm mắt Sở Luật, khi anh nhìn lại lần nữa thì chỗ đó đã không còn ai.
Anh vội vàng bước xuống xe, chạy tới phía trước.
Bên trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, nhưng không có người mà anh muốn tìm. Anh tìm trái tìm phải, bàn tay thả lỏng bên người cũng nắm chặt, anh có suy nghĩ muốn nhìn thấy máu, có xúc động gần như điên cuồng.
"Hạ Dĩ Hiên!"
Anh cắn răng nói ra ba chữ này, là cái tên làm cho anh không biết nên đối diện thế nào, còn có quá khứ ẩn sâu trong trí nhớ.
Cô chưa chết, rõ ràng là chưa chết, không... Cô đã chết, đó là chiếc xe mà anh đưa cho cô, như vậy, nói cho anh biết, người phụ nữ mà anh nhìn thấy vừa rồi là ai, anh muốn biết rõ, nhất định phải biết rõ.
Anh hiểu, anh sắp hiểu được rồi, không chỉ chuyện người phụ nữ đó có chết hay không, còn, còn muốn biết, đời này của Sở Luật anh, cuối cùng là có hận sai người hay không.
Anh đi vào trong xe của mình, nắm chặt tay lái, đốt ngón tay cũng kêu lên.