-
Chương 70: Ngoại truyện 1
Edit: Vân| Beta: Dép
Trần Y đứng ở bên cạnh cũng đã nghe thấy lời của Lâm Tiếu Nhi nói, cô đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Văn Trạch Tân. Anh đang nói chuyện với Trần Khánh, rũ mắt xuống nhìn.
Trần Y nói: “Mẹ nói hôm nay liên hoan.”
Sau khi nghe xong, Văn Trạch Tân gật đầu: “Ừ.”
Anh vươn tay đặt lên eo Trần Y, sau đó nói với Liêu Tịch và Trần Khánh: “Đi thôi.”
Liêu Tịch thở dài một tiếng rồi vội vàng đi lấy áo khoác mặc vào. Trần Khánh lau tay, ông cũng cảm thấy hơi bối rối, vừa quay đầu thì nhìn thấy con rể ôm eo con gái đi xuống cầu thang. Ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ lên cơ thể hai người, không biết Văn Trạch Tân đang nói gì, anh vừa nói vừa nghịch tóc Trần Y.
Trần Y ngửa đầu, trông hơi không vui, cô đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Tân mỉm cười.
Mặc dù hai vợ chồng họ không nghe thấy hai người nói gì, nhưng cảnh tượng đó lại rất đẹp mắt và lãng mạn. Cảm giác bối rối trong lòng Trần Khánh đã không còn, ông liếc nhìn Liêu Tịch.
Liêu Tịch cài nút áo khoác, nói: “Lúc trước khi Y Y lấy nó đã luôn mong chờ một ngày như vậy.”
Trần Khánh: “Đúng vậy.”
Liêu Tịch nhún vai, khóe môi mỉm cười, bà cầm lấy túi xách và nói: “Tốt quá.”
Trần Khánh: “Có giống chúng ta trước đây không?”
Ông nhận lấy túi xách và dắt tay vợ, dưới ánh mặt trời, chòm tóc trắng hai bên thái dương tựa như được phủ một lớp bạc. Liêu Tịch liếc nhìn ông: “Trước đây chúng ta làm gì giống vậy.”
Trần Khánh nghe xong thì gật đầu.
Cũng đúng, sau khi hai nhà Trần, Liêu kết thông gia thì không bao lâu sau đã xảy ra nhiều chuyện rối ren. Đừng nói là nói những lời tình tứ, ngay cả thời gian dạo phố cùng Liêu Tịch cũng không có.
Cũng may là bà không rời không bỏ.
Liêu Tịch nói: “Cái tờ giấy mà Y Y viết đầy tên Văn Trạch Tân, để em tìm thời gian thêu cho con một bức tranh chữ thập rồi đóng khung lồng kính.”
Trần Khánh: “Được.”
Ở phía trước, sau khi đã đến cạnh xe, Văn Trạch Tân mở cửa, ôm eo Trần Y đưa cô vào trong. Cô ló đầu ra nhìn hai người đang đi tới, nói: “Hiếm khi bố mẹ em nắm tay như vậy.”
Văn Trạch Tân quay đầu lại nhìn một chút, anh không nói gì mà chỉ mở cửa ghế sau xe.
Trần Khánh đỡ Liêu Tịch vào trong, rồi ông cũng lập tức ngồi vào.
Văn Trạch Tân đóng cửa xe lại, đầu ngón tay gõ nhẹ trên cửa sổ, người đàn ông rất ít khi mở cửa cho người khác, nhưng khi làm chuyện này thì lại trông càng đẹp trai hơn. Trần Khánh ít nhiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Liêu Tịch nghĩ thầm, đứa con rể cường thế, bá đạo và kiêu ngạo này cuối cùng cũng giống một cậu con rể rồi.
Văn Trạch Tân khép áo khoác lại, đi vòng qua ghế lái rồi ngồi xuống rồi khởi động xe. Thời tiết rất đẹp, khi xe quay đầu, ánh nắng chiếu lên gương mặt Trần Y, cô giơ tay lên che nắng.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn cô một cái, nhân lúc chờ bảo vệ mở cửa, anh cầm cái mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.
Trần Y: “…”
*
Xe đến nhà họ Văn, quản gia đã dẫn theo mấy người bảo mẫu chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy xe đi đến, bọn họ bày ra gương mặt tươi cười. Văn Trạch Tân lái xe vào chỗ đậu.
Trần Y vừa nhìn đã nhận ra trong chỗ đậu có xe của nhà họ Thẩm.
Văn Trạch Tân bình tĩnh nhìn lướt qua chiếc xe mà Thẩm Lẫm thường lái.
Liêu Tịch thấp thoáng nhìn thấy mấy bóng người trong phòng khách, bà hỏi: “Trạch Tân, hôm nay có nhiều người tới ha?”
Văn Trạch Tân thu tầm mắt lại, nghe thấy xưng hô này, anh có chút sửng sốt, tay cầm vô lăng siết chặt, trong đôi mắt lập tức xuất hiện ý cười. Anh đáp: “Dạ, chắc là người nhà chị dâu cũng đến.”
Liêu Tịch a một tiếng: “À à, nhà họ Thẩm.”
Một gia tộc hiển hách khác của thủ đô, điều này làm Liêu Tịch có hơi hồi hộp. Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay vén tóc mái Trần Y, anh nói: “Bố, mẹ không cần lo lắng. Đều là người trong nhà, cứ thoải mái là được ạ.”
Liêu Tịch: “Haiz.”
Trần Khánh nhìn một chút, ông cũng ngồi thẳng lên, cúi đầu sửa sang lại quần áo. Ông làm vậy không vì điều gì khác, mà chỉ muốn cho Trần Y thêm chút thể diện.
Bốn người xuống xe, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cùng nhau đi từ trong nhà ra, Lâm Tiếu Nhi thân thiết nắm chặt tay Trần Y, mỉm cười nhìn cô.
“Y Y, mẹ rất nhớ con.”
Trần Y mỉm cười: “Con cũng vậy.”
“Vào trong thôi, Thẩm Tuyền cũng đang chờ con ở trong nhà.” Một tay Lâm Tiếu Nhi giữ chặt cổ tay Liêu Tịch, một trái một phải lôi kéo, dẫn đầu đi vào nhà.
Văn Tụng Tiên nhìn con trai của mình, đưa tay vỗ vai anh: “Coi như đã tu thành chính quả rồi, phải trân trọng đấy.”
Văn Trạch Tân đút tay vào trong túi quần, anh gật đầu.
Văn Tụng Tiên lập tức mỉm cười, mời Trần Khánh: “Trong nhà có ít trà mới, vào thử một chút nhé?”
“Dạ.” Trần Y mỉm cười và gật đầu, hai người bố đi phía trước, Văn Trạch Tân đi phía sau, ánh nắng chiếu lên hai người họ tạo thành hình cái bóng, trông vô cùng ấm áp.
Vừa vào cửa đã thấy Thẩm Tuyền đang ngồi trên ghế chân cao, đứng bên cạnh là Văn Trạch Lệ. Vừa nhìn thấy người đi vào, Văn Trạch Lệ ngậm điếu xì gà trong miệng, cười nói: “Chúc mừng em trai.”
Nói xong, anh ta ném cây xì gà đi.
Văn Trạch Tân vươn tay đỡ được, khóe môi mỉm cười, ngắm nghía một lúc rồi lại ném trở về. Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Không phải chứ, mới vậy mà đã bỏ thuốc rồi à?”
Văn Trạch Tân đá chiếc ghế khiến nó xê dịch đến chỗ dưới chân Văn Trạch Lệ, anh nói: “Anh cứ từ từ hút đi, anh hút thuốc, Thẩm tổng đánh anh.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh ta vô thức nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền rất hờ hững, liếc anh ta một cái, lập tức bước xuống khỏi chiếc ghế cao chân, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Y.
Văn Trạch Lệ: “… Mẹ kiếp.”
Bố mẹ Thẩm Tuyền cũng tới, họ đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm. Thẩm Lẫm, Thẩm Hách và Văn Dao đang chơi bài trong phòng khách. Văn Dao thò đầu ra nhìn: “Đó là chị dâu hai của em à?”
Văn Trạch Tân đi qua, đẩy cô nhóc.
Văn Dao cười híp mắt nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Anh hai, cuối cùng anh có quỳ sầu riêng không vậy?”
Văn Trạch Lệ cười ha hả: “Chắc là không.”
Văn Dao chạm vào bài trên bàn, nói: “Em nói cho anh biết, mẹ lại mua cả một thùng lớn đấy.”
Văn Trạch Tân kéo ghế ngồi xuống, anh vắt chéo đôi chân dài, nói: “Vậy à.”
Mắt anh nhìn bài trên mặt bàn.
Văn Trạch Lệ cũng ngồi xuống, nói với Văn Trạch Tân: “Chơi cùng không?”
Văn Trạch Tân gãi đuôi lông mày, liếc nhìn Thẩm Lẫm rồi nói: “Chơi tiền không? Không chơi ăn tiền thì em không có hứng thú.”
Thẩm Lẫm có cảm giác Văn Trạch Tân đang nhắm vào mình, anh ngẩng đầu và nói: “Nhị thiếu muốn chơi thì tôi tiếp.”
Văn Trạch Tân gật đầu, đôi chân dài thả xuống, anh cúi người, ngón tay thon dài cầm bài trên bàn lên. Văn Trạch Lệ đứng ở một bên híp mắt lại, mấy giây sau mới “Chậc” một tiếng: “Văn Trạch Tân, em chơi thật à?”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ cười một tiếng: “Chẳng phải toàn bộ tài sản của em đều được giao cho em dâu rồi sao, em còn tiền chơi à?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Tân, ngay cả Văn Dao cũng khiếp sợ. Thật hay giả vậy? Văn Trạch Tân dừng động tác xào bài lại, mấy giây sau anh mới hơi ngả người ra sau, nhìn về phía Trần Y.
“Vợ, cho anh tạm ứng chút tiền tiêu vặt.”
Trần Y đang nghe mấy cặp bố mẹ nói chuyện phiếm, nghe anh nói thì sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại. Mà lúc này, bố mẹ ba nhà cũng đồng loạt nhìn Trần Y.
Ban đầu Trần Y muốn từ chối, chỗ em mà có tiền ư? Hơn nữa em từng cho anh tiền tiêu vặt lúc nào chứ.
Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì che miệng cười trộm: “Được, Y Y, con tạm ứng cho nó hơn một trăm đồng đi.”
Bây giờ Trần Y mới phản ứng lại. Đúng vậy, hiện tại tài sản cá nhân của Văn Trạch Tân đều ở chỗ cô. Trần Y nhìn người đàn ông kia, nói: “Được thôi, ứng trước thì ứng trước.”
“Ha ha ha— Mẹ nó.” Văn Trạch Lệ cười to.
Văn Dao khiếp sợ: “Anh hai, sau này anh định trải qua cuộc sống giấu quỹ đen à?”
Thẩm Lẫm: “Rất tốt, có người cho tiền tiêu vặt là điều rất tốt.”
Văn Trạch Tân mỉm cười nói: “Cảm ơn vợ.”
Ngay sau đó, đôi mắt anh nhìn về phía Thẩm Lẫm, sau đó bắt đầu chia bài.
*
Thật ra ngay cả bố mẹ nhà họ Văn cũng không biết tài sản riêng của Văn Trạch Tân có bao nhiêu. Dù sao anh đi theo chú nhỏ Văn làm việc, rất nhiều chuyện đều không thể phô trương, nhất là về tài sản và quyền thế.
Bố mẹ nhà họ Văn cũng chưa từng hỏi. Cho nên sau khi ký thỏa thuận sau kết hôn, bố mẹ nhà họ Văn hoàn toàn không rõ tài sản trong tay Trần Y nhiều hay ít, họ chỉ cảm thấy mừng thay con trai mình mà thôi.
Bố mẹ ba nhà ngồi một chỗ cùng nói chuyện phiếm.
Mạc Điềm nói với Lâm Tiếu Nhi: “Cũng có thể nói là tôi tận mắt chứng kiến Trần Y trưởng thành, bây giờ nó với Thẩm Tuyền trở thành chị em dâu, trong lòng tôi cũng rất vui.”
Lâm Tiếu Nhi cũng cười: “Cho nên người một nhà chúng ta mới thân thiết hơn.”
Đây cũng là điều bà thích ở Trần Y. Thẩm Tuyền có cái tốt của Thẩm Tuyền, Trần Y có cái tốt của cô, các cô vừa là bạn thân vừa là chị em dâu. Là một người mẹ chồng, bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tuyền kéo cánh tay Trần Y rồi đứng dậy, đi ra ban công nhỏ.
Sau khi đi ra.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Trần Y, hỏi: “Có phải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi không?”
Trần Y gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Tuyền dựa vào lan can, quan sát Trần Y và hỏi: “Điều mà mình cảm thấy khá tò mò là trước khi ký thỏa thuận sau kết hôn, các cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Thỏa thuận sau kết hôn là do đoàn luật sư của Văn Trạch Tân xử lý, nhưng đoàn luật sư của anh cũng có quan hệ mật thiết với Văn thị, mà Văn Trạch Tân cũng không có ý định giấu giếm nên những gì có thể biết thì bọn họ đều biết. Thế nhưng đoàn luật sư sẽ không công khai tài sản Văn Trạch Tân ra bên ngoài, đương nhiên người nhà của anh cũng sẽ không đi đào bới cụ thể về tài sản riêng của anh. Văn Trạch Tân rất tự do trong chuyện này.
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, cười nói: “Không xảy ra chuyện gì cả.”
Chuyện của Văn Trạch Tân đã qua, anh không muốn nói với bên ngoài thì cô cũng không thể nhiều chuyện. Cô chỉ nói: “Thật ra thay vì nói rằng xảy ra chuyện gì khiến mình thay đổi thái độ, chi bằng nói rằng thỏa thuận sau kết hôn này cho mình cảm giác an toàn và hy vọng vào tương lai. Mình đã có quyền khống chế hôn nhân, cho nên buông bỏ hết những khúc mắc.”
Thẩm Tuyền nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thỏa thuận sau khi cưới, có phải chuyện ly hôn sau này là do cậu quyết định hay không?”
Cô ấy chưa từng đọc bản thoả thuận đó của Trần Y, thật ra mọi người cũng chỉ chú ý đến chuyện chuyển nhượng tài sản riêng. Trần Y mỉm cười và gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Tuyền: “Chẳng trách.”
Trần Y đã có quyền khống chế cuộc hôn nhân, vậy thì trong cuộc hôn nhân này, cô và Văn Trạch Tân đều bình đẳng.
Mặc dù trong thỏa thuận viết rằng toàn bộ đều do Trần Y quyết định, nhưng với tính cách của cô thì cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử không chân thành với cuộc hôn nhân này. Ngược lại, việc Văn Trạch Tân chịu ký bản thỏa thuận này cũng khiến Thẩm Tuyền cảm thấy ngạc nhiên, xem ra mọi thứ đều đang tốt lên. Cô ấy nói: “Ừ, mình có nên dụ Văn Trạch Lê ký một bản không nhỉ?”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, nghĩ đến cảnh vệ sĩ của Thẩm Tuyền bắt Văn Trạch Lệ ký đơn ly hôn, cô bật cười: “Cậu còn cần hả?”
Thẩm Tuyền nhướng mày, cười khẽ: “Cũng đúng.”
Cô ấy không cần.
Mỗi người đều có cách xử lý khác nhau, chỉ cần tìm được cách phù hợp với bản thân là được. Trần Y cũng không thể nào sao chép hành động của cô ấy, dù sao thì bối cảnh gia đình cũng không giống nhau.
Trong phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của Văn Dao.
“Anh hai— Tại sao anh có thể bắt nạt người khác như vậy chứ!”
Trần Y quay đầu nhìn, Thẩm Hách thua đến nỗi mặt đỏ bừng, chuyển cho Văn Trạch Tân một khoản tiền lớn. Thẩm Lẫm và Văn Trạch Tân không phân thắng bại, người phải chịu cảnh thê thảm lập tức trở thành Thẩm Hách.
Ngay cả Văn Dao cũng không nhìn nổi nữa, một người đơn thuần như vậy tại sao lại bị bắt nạt chứ.
Sắc mặt Thẩm Tuyền đen lại: “Chồng cậu và anh trai mình đấu với nhau, người thê thảm chính là em trai mình.”
Trần Y chợt cảm thấy không liên quan, cô đẩy cửa kính ra đi ra ngoài, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Trạch Tân. Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc mà Văn Trạch Lệ đưa cho, nhưng lại không châm lửa mà chỉ ngậm, cổ áo mở ra, đầu ngón tay đảo bài với tốc độ rất nhanh. Anh đang làm nhà cái, người ngồi phía đối diện là Thẩm Lẫm.
Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh cũng tham gia vào, nhưng anh ta cũng có trận thua,có trận thắng, vẫn còn may. Thẩm Lẫm nhận ra Văn Trạch Tân đang nhắm vào mình, vậy nên lập tức thể hiện trình độ thiên tài. Hai người đánh đến nỗi một mất một còn, nhưng cuồng phong lại quét đến tên ngốc Thẩm Hách, cậu vừa mới chơi một ván đã thua hơn hai mươi nghìn, thua đến đỏ bừng cả mặt, lúc này bàn tay cầm bài vẫn đang run rẩy.
Trần Y vươn tay ra, cầm lấy điếu thuốc trong miệng Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân quay đầu sang nhìn cô một cái, sau đó ngoan ngoãn nhả ra.
Trần Y ném điếu thuốc vào thùng rác rồi nói: “Đồ giấm già, anh định ghen đến bao giờ?”
Bàn tay đang lật bài của Văn Trạch Tân dừng lại.
Trần Y: “Được rồi mà, anh Thẩm Lẫm không có ý đó với em đâu.”
Văn Trạch Tân: “…”
Anh thấp giọng hỏi: “Có phải là nếu có ý đó thì đã thành rồi không?”
Trần Y yên lặng nhìn anh: “… À.”
Văn Trạch Tân hạ giọng nói: “À??”
À là có ý gì?
Trần Y đứng ở bên cạnh cũng đã nghe thấy lời của Lâm Tiếu Nhi nói, cô đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Văn Trạch Tân. Anh đang nói chuyện với Trần Khánh, rũ mắt xuống nhìn.
Trần Y nói: “Mẹ nói hôm nay liên hoan.”
Sau khi nghe xong, Văn Trạch Tân gật đầu: “Ừ.”
Anh vươn tay đặt lên eo Trần Y, sau đó nói với Liêu Tịch và Trần Khánh: “Đi thôi.”
Liêu Tịch thở dài một tiếng rồi vội vàng đi lấy áo khoác mặc vào. Trần Khánh lau tay, ông cũng cảm thấy hơi bối rối, vừa quay đầu thì nhìn thấy con rể ôm eo con gái đi xuống cầu thang. Ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ lên cơ thể hai người, không biết Văn Trạch Tân đang nói gì, anh vừa nói vừa nghịch tóc Trần Y.
Trần Y ngửa đầu, trông hơi không vui, cô đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Tân mỉm cười.
Mặc dù hai vợ chồng họ không nghe thấy hai người nói gì, nhưng cảnh tượng đó lại rất đẹp mắt và lãng mạn. Cảm giác bối rối trong lòng Trần Khánh đã không còn, ông liếc nhìn Liêu Tịch.
Liêu Tịch cài nút áo khoác, nói: “Lúc trước khi Y Y lấy nó đã luôn mong chờ một ngày như vậy.”
Trần Khánh: “Đúng vậy.”
Liêu Tịch nhún vai, khóe môi mỉm cười, bà cầm lấy túi xách và nói: “Tốt quá.”
Trần Khánh: “Có giống chúng ta trước đây không?”
Ông nhận lấy túi xách và dắt tay vợ, dưới ánh mặt trời, chòm tóc trắng hai bên thái dương tựa như được phủ một lớp bạc. Liêu Tịch liếc nhìn ông: “Trước đây chúng ta làm gì giống vậy.”
Trần Khánh nghe xong thì gật đầu.
Cũng đúng, sau khi hai nhà Trần, Liêu kết thông gia thì không bao lâu sau đã xảy ra nhiều chuyện rối ren. Đừng nói là nói những lời tình tứ, ngay cả thời gian dạo phố cùng Liêu Tịch cũng không có.
Cũng may là bà không rời không bỏ.
Liêu Tịch nói: “Cái tờ giấy mà Y Y viết đầy tên Văn Trạch Tân, để em tìm thời gian thêu cho con một bức tranh chữ thập rồi đóng khung lồng kính.”
Trần Khánh: “Được.”
Ở phía trước, sau khi đã đến cạnh xe, Văn Trạch Tân mở cửa, ôm eo Trần Y đưa cô vào trong. Cô ló đầu ra nhìn hai người đang đi tới, nói: “Hiếm khi bố mẹ em nắm tay như vậy.”
Văn Trạch Tân quay đầu lại nhìn một chút, anh không nói gì mà chỉ mở cửa ghế sau xe.
Trần Khánh đỡ Liêu Tịch vào trong, rồi ông cũng lập tức ngồi vào.
Văn Trạch Tân đóng cửa xe lại, đầu ngón tay gõ nhẹ trên cửa sổ, người đàn ông rất ít khi mở cửa cho người khác, nhưng khi làm chuyện này thì lại trông càng đẹp trai hơn. Trần Khánh ít nhiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Liêu Tịch nghĩ thầm, đứa con rể cường thế, bá đạo và kiêu ngạo này cuối cùng cũng giống một cậu con rể rồi.
Văn Trạch Tân khép áo khoác lại, đi vòng qua ghế lái rồi ngồi xuống rồi khởi động xe. Thời tiết rất đẹp, khi xe quay đầu, ánh nắng chiếu lên gương mặt Trần Y, cô giơ tay lên che nắng.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn cô một cái, nhân lúc chờ bảo vệ mở cửa, anh cầm cái mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.
Trần Y: “…”
*
Xe đến nhà họ Văn, quản gia đã dẫn theo mấy người bảo mẫu chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy xe đi đến, bọn họ bày ra gương mặt tươi cười. Văn Trạch Tân lái xe vào chỗ đậu.
Trần Y vừa nhìn đã nhận ra trong chỗ đậu có xe của nhà họ Thẩm.
Văn Trạch Tân bình tĩnh nhìn lướt qua chiếc xe mà Thẩm Lẫm thường lái.
Liêu Tịch thấp thoáng nhìn thấy mấy bóng người trong phòng khách, bà hỏi: “Trạch Tân, hôm nay có nhiều người tới ha?”
Văn Trạch Tân thu tầm mắt lại, nghe thấy xưng hô này, anh có chút sửng sốt, tay cầm vô lăng siết chặt, trong đôi mắt lập tức xuất hiện ý cười. Anh đáp: “Dạ, chắc là người nhà chị dâu cũng đến.”
Liêu Tịch a một tiếng: “À à, nhà họ Thẩm.”
Một gia tộc hiển hách khác của thủ đô, điều này làm Liêu Tịch có hơi hồi hộp. Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay vén tóc mái Trần Y, anh nói: “Bố, mẹ không cần lo lắng. Đều là người trong nhà, cứ thoải mái là được ạ.”
Liêu Tịch: “Haiz.”
Trần Khánh nhìn một chút, ông cũng ngồi thẳng lên, cúi đầu sửa sang lại quần áo. Ông làm vậy không vì điều gì khác, mà chỉ muốn cho Trần Y thêm chút thể diện.
Bốn người xuống xe, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cùng nhau đi từ trong nhà ra, Lâm Tiếu Nhi thân thiết nắm chặt tay Trần Y, mỉm cười nhìn cô.
“Y Y, mẹ rất nhớ con.”
Trần Y mỉm cười: “Con cũng vậy.”
“Vào trong thôi, Thẩm Tuyền cũng đang chờ con ở trong nhà.” Một tay Lâm Tiếu Nhi giữ chặt cổ tay Liêu Tịch, một trái một phải lôi kéo, dẫn đầu đi vào nhà.
Văn Tụng Tiên nhìn con trai của mình, đưa tay vỗ vai anh: “Coi như đã tu thành chính quả rồi, phải trân trọng đấy.”
Văn Trạch Tân đút tay vào trong túi quần, anh gật đầu.
Văn Tụng Tiên lập tức mỉm cười, mời Trần Khánh: “Trong nhà có ít trà mới, vào thử một chút nhé?”
“Dạ.” Trần Y mỉm cười và gật đầu, hai người bố đi phía trước, Văn Trạch Tân đi phía sau, ánh nắng chiếu lên hai người họ tạo thành hình cái bóng, trông vô cùng ấm áp.
Vừa vào cửa đã thấy Thẩm Tuyền đang ngồi trên ghế chân cao, đứng bên cạnh là Văn Trạch Lệ. Vừa nhìn thấy người đi vào, Văn Trạch Lệ ngậm điếu xì gà trong miệng, cười nói: “Chúc mừng em trai.”
Nói xong, anh ta ném cây xì gà đi.
Văn Trạch Tân vươn tay đỡ được, khóe môi mỉm cười, ngắm nghía một lúc rồi lại ném trở về. Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Không phải chứ, mới vậy mà đã bỏ thuốc rồi à?”
Văn Trạch Tân đá chiếc ghế khiến nó xê dịch đến chỗ dưới chân Văn Trạch Lệ, anh nói: “Anh cứ từ từ hút đi, anh hút thuốc, Thẩm tổng đánh anh.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh ta vô thức nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền rất hờ hững, liếc anh ta một cái, lập tức bước xuống khỏi chiếc ghế cao chân, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Y.
Văn Trạch Lệ: “… Mẹ kiếp.”
Bố mẹ Thẩm Tuyền cũng tới, họ đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm. Thẩm Lẫm, Thẩm Hách và Văn Dao đang chơi bài trong phòng khách. Văn Dao thò đầu ra nhìn: “Đó là chị dâu hai của em à?”
Văn Trạch Tân đi qua, đẩy cô nhóc.
Văn Dao cười híp mắt nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Anh hai, cuối cùng anh có quỳ sầu riêng không vậy?”
Văn Trạch Lệ cười ha hả: “Chắc là không.”
Văn Dao chạm vào bài trên bàn, nói: “Em nói cho anh biết, mẹ lại mua cả một thùng lớn đấy.”
Văn Trạch Tân kéo ghế ngồi xuống, anh vắt chéo đôi chân dài, nói: “Vậy à.”
Mắt anh nhìn bài trên mặt bàn.
Văn Trạch Lệ cũng ngồi xuống, nói với Văn Trạch Tân: “Chơi cùng không?”
Văn Trạch Tân gãi đuôi lông mày, liếc nhìn Thẩm Lẫm rồi nói: “Chơi tiền không? Không chơi ăn tiền thì em không có hứng thú.”
Thẩm Lẫm có cảm giác Văn Trạch Tân đang nhắm vào mình, anh ngẩng đầu và nói: “Nhị thiếu muốn chơi thì tôi tiếp.”
Văn Trạch Tân gật đầu, đôi chân dài thả xuống, anh cúi người, ngón tay thon dài cầm bài trên bàn lên. Văn Trạch Lệ đứng ở một bên híp mắt lại, mấy giây sau mới “Chậc” một tiếng: “Văn Trạch Tân, em chơi thật à?”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ cười một tiếng: “Chẳng phải toàn bộ tài sản của em đều được giao cho em dâu rồi sao, em còn tiền chơi à?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Tân, ngay cả Văn Dao cũng khiếp sợ. Thật hay giả vậy? Văn Trạch Tân dừng động tác xào bài lại, mấy giây sau anh mới hơi ngả người ra sau, nhìn về phía Trần Y.
“Vợ, cho anh tạm ứng chút tiền tiêu vặt.”
Trần Y đang nghe mấy cặp bố mẹ nói chuyện phiếm, nghe anh nói thì sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại. Mà lúc này, bố mẹ ba nhà cũng đồng loạt nhìn Trần Y.
Ban đầu Trần Y muốn từ chối, chỗ em mà có tiền ư? Hơn nữa em từng cho anh tiền tiêu vặt lúc nào chứ.
Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì che miệng cười trộm: “Được, Y Y, con tạm ứng cho nó hơn một trăm đồng đi.”
Bây giờ Trần Y mới phản ứng lại. Đúng vậy, hiện tại tài sản cá nhân của Văn Trạch Tân đều ở chỗ cô. Trần Y nhìn người đàn ông kia, nói: “Được thôi, ứng trước thì ứng trước.”
“Ha ha ha— Mẹ nó.” Văn Trạch Lệ cười to.
Văn Dao khiếp sợ: “Anh hai, sau này anh định trải qua cuộc sống giấu quỹ đen à?”
Thẩm Lẫm: “Rất tốt, có người cho tiền tiêu vặt là điều rất tốt.”
Văn Trạch Tân mỉm cười nói: “Cảm ơn vợ.”
Ngay sau đó, đôi mắt anh nhìn về phía Thẩm Lẫm, sau đó bắt đầu chia bài.
*
Thật ra ngay cả bố mẹ nhà họ Văn cũng không biết tài sản riêng của Văn Trạch Tân có bao nhiêu. Dù sao anh đi theo chú nhỏ Văn làm việc, rất nhiều chuyện đều không thể phô trương, nhất là về tài sản và quyền thế.
Bố mẹ nhà họ Văn cũng chưa từng hỏi. Cho nên sau khi ký thỏa thuận sau kết hôn, bố mẹ nhà họ Văn hoàn toàn không rõ tài sản trong tay Trần Y nhiều hay ít, họ chỉ cảm thấy mừng thay con trai mình mà thôi.
Bố mẹ ba nhà ngồi một chỗ cùng nói chuyện phiếm.
Mạc Điềm nói với Lâm Tiếu Nhi: “Cũng có thể nói là tôi tận mắt chứng kiến Trần Y trưởng thành, bây giờ nó với Thẩm Tuyền trở thành chị em dâu, trong lòng tôi cũng rất vui.”
Lâm Tiếu Nhi cũng cười: “Cho nên người một nhà chúng ta mới thân thiết hơn.”
Đây cũng là điều bà thích ở Trần Y. Thẩm Tuyền có cái tốt của Thẩm Tuyền, Trần Y có cái tốt của cô, các cô vừa là bạn thân vừa là chị em dâu. Là một người mẹ chồng, bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tuyền kéo cánh tay Trần Y rồi đứng dậy, đi ra ban công nhỏ.
Sau khi đi ra.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Trần Y, hỏi: “Có phải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi không?”
Trần Y gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Tuyền dựa vào lan can, quan sát Trần Y và hỏi: “Điều mà mình cảm thấy khá tò mò là trước khi ký thỏa thuận sau kết hôn, các cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Thỏa thuận sau kết hôn là do đoàn luật sư của Văn Trạch Tân xử lý, nhưng đoàn luật sư của anh cũng có quan hệ mật thiết với Văn thị, mà Văn Trạch Tân cũng không có ý định giấu giếm nên những gì có thể biết thì bọn họ đều biết. Thế nhưng đoàn luật sư sẽ không công khai tài sản Văn Trạch Tân ra bên ngoài, đương nhiên người nhà của anh cũng sẽ không đi đào bới cụ thể về tài sản riêng của anh. Văn Trạch Tân rất tự do trong chuyện này.
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, cười nói: “Không xảy ra chuyện gì cả.”
Chuyện của Văn Trạch Tân đã qua, anh không muốn nói với bên ngoài thì cô cũng không thể nhiều chuyện. Cô chỉ nói: “Thật ra thay vì nói rằng xảy ra chuyện gì khiến mình thay đổi thái độ, chi bằng nói rằng thỏa thuận sau kết hôn này cho mình cảm giác an toàn và hy vọng vào tương lai. Mình đã có quyền khống chế hôn nhân, cho nên buông bỏ hết những khúc mắc.”
Thẩm Tuyền nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thỏa thuận sau khi cưới, có phải chuyện ly hôn sau này là do cậu quyết định hay không?”
Cô ấy chưa từng đọc bản thoả thuận đó của Trần Y, thật ra mọi người cũng chỉ chú ý đến chuyện chuyển nhượng tài sản riêng. Trần Y mỉm cười và gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Tuyền: “Chẳng trách.”
Trần Y đã có quyền khống chế cuộc hôn nhân, vậy thì trong cuộc hôn nhân này, cô và Văn Trạch Tân đều bình đẳng.
Mặc dù trong thỏa thuận viết rằng toàn bộ đều do Trần Y quyết định, nhưng với tính cách của cô thì cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử không chân thành với cuộc hôn nhân này. Ngược lại, việc Văn Trạch Tân chịu ký bản thỏa thuận này cũng khiến Thẩm Tuyền cảm thấy ngạc nhiên, xem ra mọi thứ đều đang tốt lên. Cô ấy nói: “Ừ, mình có nên dụ Văn Trạch Lê ký một bản không nhỉ?”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, nghĩ đến cảnh vệ sĩ của Thẩm Tuyền bắt Văn Trạch Lệ ký đơn ly hôn, cô bật cười: “Cậu còn cần hả?”
Thẩm Tuyền nhướng mày, cười khẽ: “Cũng đúng.”
Cô ấy không cần.
Mỗi người đều có cách xử lý khác nhau, chỉ cần tìm được cách phù hợp với bản thân là được. Trần Y cũng không thể nào sao chép hành động của cô ấy, dù sao thì bối cảnh gia đình cũng không giống nhau.
Trong phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của Văn Dao.
“Anh hai— Tại sao anh có thể bắt nạt người khác như vậy chứ!”
Trần Y quay đầu nhìn, Thẩm Hách thua đến nỗi mặt đỏ bừng, chuyển cho Văn Trạch Tân một khoản tiền lớn. Thẩm Lẫm và Văn Trạch Tân không phân thắng bại, người phải chịu cảnh thê thảm lập tức trở thành Thẩm Hách.
Ngay cả Văn Dao cũng không nhìn nổi nữa, một người đơn thuần như vậy tại sao lại bị bắt nạt chứ.
Sắc mặt Thẩm Tuyền đen lại: “Chồng cậu và anh trai mình đấu với nhau, người thê thảm chính là em trai mình.”
Trần Y chợt cảm thấy không liên quan, cô đẩy cửa kính ra đi ra ngoài, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Trạch Tân. Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc mà Văn Trạch Lệ đưa cho, nhưng lại không châm lửa mà chỉ ngậm, cổ áo mở ra, đầu ngón tay đảo bài với tốc độ rất nhanh. Anh đang làm nhà cái, người ngồi phía đối diện là Thẩm Lẫm.
Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh cũng tham gia vào, nhưng anh ta cũng có trận thua,có trận thắng, vẫn còn may. Thẩm Lẫm nhận ra Văn Trạch Tân đang nhắm vào mình, vậy nên lập tức thể hiện trình độ thiên tài. Hai người đánh đến nỗi một mất một còn, nhưng cuồng phong lại quét đến tên ngốc Thẩm Hách, cậu vừa mới chơi một ván đã thua hơn hai mươi nghìn, thua đến đỏ bừng cả mặt, lúc này bàn tay cầm bài vẫn đang run rẩy.
Trần Y vươn tay ra, cầm lấy điếu thuốc trong miệng Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân quay đầu sang nhìn cô một cái, sau đó ngoan ngoãn nhả ra.
Trần Y ném điếu thuốc vào thùng rác rồi nói: “Đồ giấm già, anh định ghen đến bao giờ?”
Bàn tay đang lật bài của Văn Trạch Tân dừng lại.
Trần Y: “Được rồi mà, anh Thẩm Lẫm không có ý đó với em đâu.”
Văn Trạch Tân: “…”
Anh thấp giọng hỏi: “Có phải là nếu có ý đó thì đã thành rồi không?”
Trần Y yên lặng nhìn anh: “… À.”
Văn Trạch Tân hạ giọng nói: “À??”
À là có ý gì?