Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 966
Anh nghĩ người như cô, dù hiện giờ khiêm tốn, trầm tĩnh hơn, nhưng trên người cô vẫn có khí chất của một tiểu thư nhà giàu.
Nhưng không ngờ rằng, hai mắt cô trống rỗng vô hồn, trên mặt nhìn không ra vui buồn, không giống dáng vẻ của tuổi đôi mươi, mà giống một người đứng tuổi chán nản hơn.
Tuyệt vọng, không chút sinh khí, giống như một cái xác không hồn.
Vị Hạ tổng trong truyền thuyết cũng ở đó, ngoại hình, khí chất nổi bật nhưng Lục Ngôn Sâm không vừa mắt. Anh tùy ý nói với đối phương vài câu, rồi nói chuyện muốn chữa chân cho Hướng Thu Vân.
Không ngờ lại bị từ chối.
Anh tò mò muốn biết tại sao, nhưng không hỏi. Mấy ngày sau khi tiếp xúc với cô, anh mơ hồ đoán được, cô từ chối không phải là không muốn chữa chân, mà là lo Hạ Vũ Hào sẽ lại đánh gãy chân cô.
Trước kia Lục Ngôn Sâm chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, cũng khó có thể tưởng tượng, một người người phải sống trong hoàn cảnh khổ sở đến mức nào mới muốn dập tắt mọi hy vọng như vậy, chỉ vì không muốn lại bị thương tổn lần nữa.
Anh đặt thêm mấy phần tâm huyết chữa trị cho cô, không chỉ vì bác gái đã dặn dò, mà cũng bởi vì anh đồng tình với chuyện mà cô gặp phải: loại khốn cảnh muốn chết mà không được, nếu đổi lại là anh, chưa chắc anh sẽ tốt hơn cô.
“Có nghe nói không, cái cô Hướng kia lại vào phòng cấp cứu, nghe nói là bị người ta nhốt trên ban công, phù phổi lại tái phát đấy.”
“Đúng là đáng thương, trước đó cô ấy còn muốn tự sát, nhưng lại không thành. Có lẽ nếu lần này chết đi, cũng là một may mắn.”
Lúc Lục Ngôn Sâm tới làm, nghe được hai câu mà cô y tá trò chuyện. Câu nói cuối cùng đó rất tàn nhẫn, nhưng lại là tình cảnh thực tế của Hướng Thu Vân: chết, với cô mà nói chưa hẳn không phải là một sự giải thoát.
Thế nhưng, Cô lại được cứu lần nữa.
Anh không rõ, ông trời để cho cô sống, là vì thương hại cô hay vì muốn cô có một khởi đầu khác.
Lúc Lục Ngôn Sâm đến gặp Hướng Thu Vân, nhìn Hạ Vũ Hào có vẻ thất thố, hình như tâm trạng không tốt lắm, nhưng anh lại không có chút đồng tình nào, chỉ cảm thấy thoải mái.
Hướng Thu Vân muốn giải thoát, cũng không phải không thể chết, nếu Hạ Vũ Hào chết, có lẽ cô có thể giải thoát.
Anh nói vài lời với Hướng Thu Vân, Hạ Vũ Hào rất đề phòng với anh, giống như là đang ghen tuông với tình địch. Anh lại cảm thấy hơi khó hiểu và buồn cười.
Tại sao Hạ Vũ Hào lại ghen, vì thích Hướng Thu Vân sao?
Nhưng nếu thích một người, vì sao còn muốn hành hạ cô ấy như vậy, khiến cô sống không được, chết cũng không xong?
Lục Ngôn Sâm nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ, chỉ làm hết mức có thể trong phạm vi năng lực của mình để giúp Hướng Thu Vân.
Trong lúc đó, Hạ Vũ Hào tìm anh, nói bất kể mọi giá cũng phải chữa khỏi chân cho Hướng Thu Vân. Thật ra chữa khỏi chân cho Hướng Thu Vân không quá khó, nhưng anh không muốn Hạ Vũ Hào được thoải mái.
Anh không thích Hạ Vũ Hào, cực kỳ không thích, anh cố ý ra điều kiện, không ngờ Hạ Vũ Hào đều đồng ý.
Người đàn ông khiến anh không có chút cảm tình nào, hình như so với tưởng tượng của anh, không giống lắm.
Lục Ngôn Sâm không tiếp tục nhằm vào Hạ Vũ Hào nữa, chỉ tập trung chữa trị cho Hướng Thu Vân. Mỗi tuần cô đến trị liệu một lần, hồi phục nhanh hơn nhiều so với những bệnh nhân trước kia của anh.
Mỗi lần cô đến trị liệu, Hạ Vũ Hào cũng tới. Một khi anh vén ống quần của Hướng Thu Vân, ánh mắt Hạ Vũ Hào như đóng đinh trên người anh, rất thù địch.
Cũng cần phải nói, bác sĩ chạm vào cơ thể người bệnh là chuyện rất bình thường, hơn nữa anh cũng không vượt quá giới hạn với Hướng Thu Vân, sau một thời gian tiếp xúc ngắn, nhiều lắm chỉ có thể nói là hai người bạn tốt của nhau, anh thật sự không biết sự thù địch trong mắt Hạ Vũ Hào từ đâu mà có.
Lục Ngôn Sâm cũng không có tâm trạng tìm hiểu những điều này, nhưng trong quá trình tiếp xúc với Hướng Thu Vân, mới phát hiện trên người cô có rất nhiều điều khiến anh cảm thấy thú vị, quan điểm của hai người cũng có nét tương đồng.
Nhưng ban đầu anh cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, mỗi lần điều trị cho Hướng Thu Vân, cũng chỉ coi cô như một người bạn tốt kiêm bệnh nhân mà thôi.
***
Nhưng không ngờ rằng, hai mắt cô trống rỗng vô hồn, trên mặt nhìn không ra vui buồn, không giống dáng vẻ của tuổi đôi mươi, mà giống một người đứng tuổi chán nản hơn.
Tuyệt vọng, không chút sinh khí, giống như một cái xác không hồn.
Vị Hạ tổng trong truyền thuyết cũng ở đó, ngoại hình, khí chất nổi bật nhưng Lục Ngôn Sâm không vừa mắt. Anh tùy ý nói với đối phương vài câu, rồi nói chuyện muốn chữa chân cho Hướng Thu Vân.
Không ngờ lại bị từ chối.
Anh tò mò muốn biết tại sao, nhưng không hỏi. Mấy ngày sau khi tiếp xúc với cô, anh mơ hồ đoán được, cô từ chối không phải là không muốn chữa chân, mà là lo Hạ Vũ Hào sẽ lại đánh gãy chân cô.
Trước kia Lục Ngôn Sâm chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, cũng khó có thể tưởng tượng, một người người phải sống trong hoàn cảnh khổ sở đến mức nào mới muốn dập tắt mọi hy vọng như vậy, chỉ vì không muốn lại bị thương tổn lần nữa.
Anh đặt thêm mấy phần tâm huyết chữa trị cho cô, không chỉ vì bác gái đã dặn dò, mà cũng bởi vì anh đồng tình với chuyện mà cô gặp phải: loại khốn cảnh muốn chết mà không được, nếu đổi lại là anh, chưa chắc anh sẽ tốt hơn cô.
“Có nghe nói không, cái cô Hướng kia lại vào phòng cấp cứu, nghe nói là bị người ta nhốt trên ban công, phù phổi lại tái phát đấy.”
“Đúng là đáng thương, trước đó cô ấy còn muốn tự sát, nhưng lại không thành. Có lẽ nếu lần này chết đi, cũng là một may mắn.”
Lúc Lục Ngôn Sâm tới làm, nghe được hai câu mà cô y tá trò chuyện. Câu nói cuối cùng đó rất tàn nhẫn, nhưng lại là tình cảnh thực tế của Hướng Thu Vân: chết, với cô mà nói chưa hẳn không phải là một sự giải thoát.
Thế nhưng, Cô lại được cứu lần nữa.
Anh không rõ, ông trời để cho cô sống, là vì thương hại cô hay vì muốn cô có một khởi đầu khác.
Lúc Lục Ngôn Sâm đến gặp Hướng Thu Vân, nhìn Hạ Vũ Hào có vẻ thất thố, hình như tâm trạng không tốt lắm, nhưng anh lại không có chút đồng tình nào, chỉ cảm thấy thoải mái.
Hướng Thu Vân muốn giải thoát, cũng không phải không thể chết, nếu Hạ Vũ Hào chết, có lẽ cô có thể giải thoát.
Anh nói vài lời với Hướng Thu Vân, Hạ Vũ Hào rất đề phòng với anh, giống như là đang ghen tuông với tình địch. Anh lại cảm thấy hơi khó hiểu và buồn cười.
Tại sao Hạ Vũ Hào lại ghen, vì thích Hướng Thu Vân sao?
Nhưng nếu thích một người, vì sao còn muốn hành hạ cô ấy như vậy, khiến cô sống không được, chết cũng không xong?
Lục Ngôn Sâm nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ, chỉ làm hết mức có thể trong phạm vi năng lực của mình để giúp Hướng Thu Vân.
Trong lúc đó, Hạ Vũ Hào tìm anh, nói bất kể mọi giá cũng phải chữa khỏi chân cho Hướng Thu Vân. Thật ra chữa khỏi chân cho Hướng Thu Vân không quá khó, nhưng anh không muốn Hạ Vũ Hào được thoải mái.
Anh không thích Hạ Vũ Hào, cực kỳ không thích, anh cố ý ra điều kiện, không ngờ Hạ Vũ Hào đều đồng ý.
Người đàn ông khiến anh không có chút cảm tình nào, hình như so với tưởng tượng của anh, không giống lắm.
Lục Ngôn Sâm không tiếp tục nhằm vào Hạ Vũ Hào nữa, chỉ tập trung chữa trị cho Hướng Thu Vân. Mỗi tuần cô đến trị liệu một lần, hồi phục nhanh hơn nhiều so với những bệnh nhân trước kia của anh.
Mỗi lần cô đến trị liệu, Hạ Vũ Hào cũng tới. Một khi anh vén ống quần của Hướng Thu Vân, ánh mắt Hạ Vũ Hào như đóng đinh trên người anh, rất thù địch.
Cũng cần phải nói, bác sĩ chạm vào cơ thể người bệnh là chuyện rất bình thường, hơn nữa anh cũng không vượt quá giới hạn với Hướng Thu Vân, sau một thời gian tiếp xúc ngắn, nhiều lắm chỉ có thể nói là hai người bạn tốt của nhau, anh thật sự không biết sự thù địch trong mắt Hạ Vũ Hào từ đâu mà có.
Lục Ngôn Sâm cũng không có tâm trạng tìm hiểu những điều này, nhưng trong quá trình tiếp xúc với Hướng Thu Vân, mới phát hiện trên người cô có rất nhiều điều khiến anh cảm thấy thú vị, quan điểm của hai người cũng có nét tương đồng.
Nhưng ban đầu anh cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, mỗi lần điều trị cho Hướng Thu Vân, cũng chỉ coi cô như một người bạn tốt kiêm bệnh nhân mà thôi.
***