Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 923
Lái xe bắt đầu cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, làm không tốt thì bọn họ sẽ ngã ở đây. Nhưng chuyện đã đến mức này thì hối hận cũng không kịp nữa!
Hướng Thu Vân mím môi gọi cho Hướng Quân.
Tút–
Trong xe yên tĩnh nên nghe rất rõ.
Tút —
Tiếng thứ hai vang lên, Hướng Quân không kiên nhẫn và hốt hoảng vang lên: “Xin chào, cô là ai?”
“Anh, là em.” Hướng Thu Vân nói.
Bên kia sững sờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Thu. . . Thu Vân?”
“Ừm, hiện tại em không kịp giải thích nhiều, anh, anh. . .”
Hướng Quân không chờ cô nói xong đã vội vàng cắt ngang, “Thu Vân, có phải bộ trưởng Trâu bắt em đúng không? Đừng sợ, Hạ Vũ Hào đã qua đó, sắp đến rồi.”
Anh ta nói xong thì bỗng nhiên cao giọng nói: “Bộ trưởng Trâu, tôi biết ông ở bên cạnh! Ông nghe kỹ cho tôi, nếu em gái tôi mất một sợi tóc thì ông đây giết chết cả nhà ông! ! !”
“Anh, tôi không bị bọn họ bắt, mấy người Chu Miểu đã cứu em.” Hướng Thu Vân hỏi biển số xe rồi nói với Hướng Quân: “Anh, bên em không chống đỡ được nữa, anh tìm ngời giúp em một chút.”
Bên kia không có âm thanh.
“ANh?”
“CMN! Họ Trâu lừa gạt chúng ta! Hạ Vũ Hào đã đi gặp hồ ly già kia rồi!” Hướng Quân sụp đổ nói: “Em đừng gấp, tôi đi cứu anh, sau đó cho người đi tìm Hạ Vũ Hào. Mẹ nó, cũng không biết cậu ta đã đi đến đâu rồi!”
Tay chân Hướng Thu Vân lạnh buốt, cứng đờ nói: “Hạ Vũ Hào. . . Một mình đi gặp bộ trưởng Trâu rồi sao?”
Bên kia không trả lời.
Hướng Quân đã cúp điện thoại.
Hướng Thu Vân kinh ngạc nhìn điện thoại, cổ họng căng lên. Cô đã cố gắng không gây cản trở cho Hạ Vũ Hào, nhưng vẫn liên lụy đến anh.
Chắc chắn bộ trưởng Trâu không có ý tốt, nếu Hạ Vũ Hào đến đó. . .
Cô không dám nghĩ thêm nữa, sắc mặt trắng bệch.
Lúc cô sững sờ thì có hai chiếc xe màu đen đã đuổi kịp, một trái một phải kẹp bọn họ ở giữa.
Chu Miểu nắm chặt quần áo, con mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài, hốc mắt đã đỏ, cánh môi không ngừng run rẩy.
Hướng Thu Vân thấy cô ta như vậy thì mím môi nói: “Dừng xe lại, tôi sẽ xuống.”
Dù sao cô không chạy được, không cần phải liên lụy người khác.
Hướng Thu Vân mím môi gọi cho Hướng Quân.
Tút–
Trong xe yên tĩnh nên nghe rất rõ.
Tút —
Tiếng thứ hai vang lên, Hướng Quân không kiên nhẫn và hốt hoảng vang lên: “Xin chào, cô là ai?”
“Anh, là em.” Hướng Thu Vân nói.
Bên kia sững sờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Thu. . . Thu Vân?”
“Ừm, hiện tại em không kịp giải thích nhiều, anh, anh. . .”
Hướng Quân không chờ cô nói xong đã vội vàng cắt ngang, “Thu Vân, có phải bộ trưởng Trâu bắt em đúng không? Đừng sợ, Hạ Vũ Hào đã qua đó, sắp đến rồi.”
Anh ta nói xong thì bỗng nhiên cao giọng nói: “Bộ trưởng Trâu, tôi biết ông ở bên cạnh! Ông nghe kỹ cho tôi, nếu em gái tôi mất một sợi tóc thì ông đây giết chết cả nhà ông! ! !”
“Anh, tôi không bị bọn họ bắt, mấy người Chu Miểu đã cứu em.” Hướng Thu Vân hỏi biển số xe rồi nói với Hướng Quân: “Anh, bên em không chống đỡ được nữa, anh tìm ngời giúp em một chút.”
Bên kia không có âm thanh.
“ANh?”
“CMN! Họ Trâu lừa gạt chúng ta! Hạ Vũ Hào đã đi gặp hồ ly già kia rồi!” Hướng Quân sụp đổ nói: “Em đừng gấp, tôi đi cứu anh, sau đó cho người đi tìm Hạ Vũ Hào. Mẹ nó, cũng không biết cậu ta đã đi đến đâu rồi!”
Tay chân Hướng Thu Vân lạnh buốt, cứng đờ nói: “Hạ Vũ Hào. . . Một mình đi gặp bộ trưởng Trâu rồi sao?”
Bên kia không trả lời.
Hướng Quân đã cúp điện thoại.
Hướng Thu Vân kinh ngạc nhìn điện thoại, cổ họng căng lên. Cô đã cố gắng không gây cản trở cho Hạ Vũ Hào, nhưng vẫn liên lụy đến anh.
Chắc chắn bộ trưởng Trâu không có ý tốt, nếu Hạ Vũ Hào đến đó. . .
Cô không dám nghĩ thêm nữa, sắc mặt trắng bệch.
Lúc cô sững sờ thì có hai chiếc xe màu đen đã đuổi kịp, một trái một phải kẹp bọn họ ở giữa.
Chu Miểu nắm chặt quần áo, con mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài, hốc mắt đã đỏ, cánh môi không ngừng run rẩy.
Hướng Thu Vân thấy cô ta như vậy thì mím môi nói: “Dừng xe lại, tôi sẽ xuống.”
Dù sao cô không chạy được, không cần phải liên lụy người khác.
Bình luận facebook