-
Chương 63
Tả Đăng Phong cưỡi xe máy của quỷ tử, Thập Tam ngồi sát mép thùng xe, vẻ mặt khẩn trương, tùy thời chuẩn bị nhảy xuống xe.
Rời thị trấn, Tả Đăng Phong tìm một chỗ vắng vẻ nghiên cứu súng máy. Ngộ tính hắn rất cao, rất nhanh đã nắm được cách sử dụng. Đầu đạn cũng được mở ra để nghiên cứu cấu tạo của viên đạn. Làm hắn không ngờ chính là hỏa dược không chứa đầy bên trong viên đạn, chỉ chứa một phần mà thôi. Nhưng rồi hắn cũng hiểu rõ, tác dụng của hỏa dược là sinh ra khí đẩy đầu đạn đi, nếu trong vỏ đạn chứa đầy thuốc súng thì nó sẽ nổ luôn trước mặt làm sao!
Sau khi nghiên cứu rõ ràng, Tả Đăng Phong ném khẩu súng máy đi, thứ này quá cồng kềnh, thời gian đưa nòng súng nhắm trúng đối phương để bắn quá lâu, còn không bằng hắn trực tiếp xông tới đánh ngã đối phương.
Thời gian sau đó, Tả Đăng Phong cứ theo hướng tây mà đi, gặp được quỷ tử liền giết, xe máy dùng để chơi đùa là chính, không thể dùng làm phương tiện giao thông được nữa. Lý do là quỷ tử không còn cưỡi xe máy theo sau để chận đường hắn nữa mà phái rất nhiều quỷ tử ẩn nấp mai phục hai bên đường. Về sau Tả Đăng Phong mới biết những kẻ cải trang ẩn nấp trong rừng cây gọi là lính bắn tỉa. Nhưng chỉ với một ít lính bắn tỉa này, căn bản không tạo được uy hiếp đối với Tả Đăng Phong. Thị lực hắn quá xa, cảm quan cũng cực kỳ nhạy bén, có thể phát hiện chính xác những tay súng bắn tỉa kia ẩn nấp ở nơi nào.
Phát hiện lính bắn tỉa, Tả Đăng Phong đều chạy tới đánh chết, phát hiện một người giết một người. Trong mắt Tả Đăng Phong thì những người này quá hèn hạ, không dám chính diện giao tranh, chỉ dám trốn trong bóng tối ám hại.
Quỷ tử thấy lính bắn tỉa không dùng được, liền không phái người theo giết hắn nữa. Quá nhàm chán, Tả Đăng Phong liền đi khắp các pháo đài xung quanh, trong phái đài số lượng quỷ tử không nhiều, hắn rất dễ dàng giết hết. Trải qua trận chiến ở huyện Nhũ Sơn lần trước, Tả Đăng Phong tránh né cùng lượng lớn lính Nhật chính diện giao tranh, đạo thuật dù lợi hại cũng không chịu nổi với nhiều người có súng trong tay.
Lúc giết quỷ tử, Tả Đăng Phong đều để lại một người sống và nói với chúng: sở dĩ hắn xem người Nhật là địch là vì hắn muốn tìm kiếm đại tá Đằng Khi ở đội phòng dịch. Nếu không tìm thấy Đằng Khi hắn sẽ vẫn tiếp tục ra tay giết người.
Hắn muốn thông qua phương thức này tạo áp lực cho Đằng Khi, bức Đằng Khi phải lộ diện.
Tả Đăng Phong cũng không lo lắng Đằng Khi nhận được tin tức sẽ bỏ chạy về nước. Bởi vì gã có nhiệm vụ trong người, nhiệm vụ chưa xong gã không thể rời đi. Một số cấp trên của những tên lính bị giết hại kia đều oán giận Đằng Khi, làm cho bọn họ bi tai bay vạ gió. Quỷ tử càng bị giết nhiều, Đằng Khi càng bị chỉ trích, áp lực càng lớn.
Dùng câu “xuất quỷ nhập thần” mới hình dung thỏa đáng về Tả Đăng Phong. Hắn không có lộ tuyến và mục tiêu cố định. Có đôi khi trong vòng một ngày chạy đi vài trăm dặm, có đôi khi liên tục trong vài ngày lại nghênh ngang ở huyện thành nào đó, đi khắp nơi đuổi giết binh lính tuần tra. Loại không có đường lối theo lẽ thường này khiến quỷ tử cực kỳ đau đầu, không có biện pháp nào, chỉ có thể đóng cửa không ra. Nhưng mà đôi khi Tả Đăng Phong lại nửa đêm mò về thị trấn đã bỏ đi, giết chóc một trận. Thực khiến quỷ tử nơm nớp lo sợ, nóng giận vô cùng nhưng lại vô kế khả thi.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đi tới Thanh Đảo. Thanh Đảo và Tế Nam đều là thành thị trọng điểm của quân Nhật, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn nghênh ngang xuất hiện trên đường. Làm người không thể bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nửa tháng qua hắn đã giết bao nhiêu quỷ tử hắn không nhớ rõ. Nhiều lần thực chiến làm hắn vận dụng Âm Dương Sinh Tử Quyết ngày càng thành thục, Sinh Tử quyết càng phát ra bá đạo, Huyền Âm chân khí lại càng thu phát tùy tâm.
Đi tới Thanh Đảo, Tả Đăng Phong phát hiện một hiện tượng dị thường. Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy được những tên ăn mày mang theo mèo. Những tên ăn mày có mèo này thái độ rất ngang ngược, mà người bị bọn họ xin thì lại cực kỳ kinh sợ, bố thí cái gì cũng nhiều.
“Sao ăn mày ở đây đều mang theo mèo vậy?” Tả Đăng Phong hỏi một lão già ngồi bán hàng ở đầu đường.
“Chứ không phải cậu cũng mang theo mèo sao?” Lão già liếc nhìn Thập Tam, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ở nơi này xin cơm, nhất thiết phải có mèo mới được sao? Cho tôi một chén cháo với hai cái bánh bao.” Tả Đăng Phong lấy trong người ra mấy xu đưa tới. Trong thời gian gần đây, hắn cũng không dùng bánh ngô để ăn cho no bụng nữa, lâu ngày không ăn thịt và các loại rau củ khác làm hắn cực kỳ thiếu máu.
“Cậu thật không biết hay giả vờ không biết?” Lão già tiếp lấy đồng xu rồi đưa cháo và bánh bao cho hắn.
“Thật là tôi không biết.” Tả Đăng Phong nhíu máy lắc đầu.
“Những tên ăn xin ở đây đều giả dạng “tàn bào”. Lão già thấp giọng đáp.
“Tàn bào là ai?” Trong nội tâm Tả Đăng Phong càng thêm nghi hoặc.
“Gần đây có xuất hiện một quái nhân mang theo một con mèo, hành hiệp trượng nghĩa, chuyên giết quỷ tử. Nghe nói đã giết vài vạn người, người này luôn mặc một bộ y phục rách rưới, cho nên người ta gọi hắn là tàn bào.” Lão già là người trong thành, những lời đồn đãi nhảm nhí trong thành phố so với nông thôn phải nhanh gấp mấy lần. Suốt ngày lão ngồi ở đầu đường, càng nghe được nhiều tin tức.
“Ai đặt cho hắn cái tên như vậy?” Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhíu mày. Căn cứ lời nói của lão già thì tàn bào chính là hắn. Nhưng mà hắn có bao giờ giết được vài vạn đâu, cao lắm thì cũng chỉ hai ba trăm tên.
“Tôi cũng không biết.” Lão già xoay người bán bánh bao cho người khác
“Hắn rất lợi lại phải không?” Tả Đăng Phong lại hỏi.
“Đúng thế, vừa ra tay là có thể đóng băng người, nghe nói Ngân Quan cũng thua dưới tay của hắn.” Lão già ra vẻ chân thật. Có câu: nghe sai đồn bậy, nói dối càng truyền càng quá đáng. Trên thực tế, từ khi đạo thuật đã thành, Tả Đăng Phong cũng chưa bao giờ gặp qua năm vị Huyền Môn Thái Đẩu.
“Tàn bào bao nhiêu tuổi.” Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá một tên ăn mày đang đi cách đó không xa. Tên ăn mày tuổi tầm hơn sáu mươi, dùng dây thừng buộc vào cổ một con mèo, con mèo này rõ ràng vừa mới bị bắt được, cứ kêu to không muốn đi theo lão già ăn xin.
“Ai biết được.” Lão già thuận miệng trả lời.
“Tàn bào giết lính Nhật, những người này giả mạo hắn, không sợ bị họ bắt hay sao?” Tả Đăng Phong cười khổ.
“Quỷ gặp các cậu đều muốn trốn đi.” Lão già nói xong cũng không hề nhìn phản ứng Tả Đăng Phong, có lẽ lão cũng xem Tả Đăng Phong là một thành viên trong đám đại quân giả mạo này.
Tả Đăng Phong chẳng muốn thanh minh cùng lão già, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Ăn xong liền rời quán, đi dạo chơi khắp thành. Lời nói của lão già mặc dù có khoa trương, nhưng đúng là quỷ tử tuần tra thấy những tên ăn mày mang mèo theo, đều thành thật lách mình đi qua. Tình hình này làm Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày: Lý Quỳ danh chưa nổi thì “Lý Quỷ” đã nổi danh rồi, hơn nữa lại còn đầy đường.
Cảm giác bị giả mạo là vô cùng không tốt, khiến Tả Đăng Phong động sát cơ, nhưng hắn thật sự không nghĩ xông ra đánh bọn ăn mày này. Nhưng chính những người này tồn tại khiến mọi người hiểu lầm, làm bại hoại thanh danh của hắn. Tuy hắn đang mặc bộ đạo bào cũ nát, nhưng chưa từng ăn xin, càng không uy hiếp dân cư trong thành: nếu không cho tiền, buổi tối ta liền đến giết hết cả nhà.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đối với những người này, Tả Đăng Phong thống hận hơn là thương cảm. Suy tính hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định vẫn tiếp tục sự tình chính mình đã định trước. Những người này đã giả mạo hắn, phải để cho bọn giả mạo này gánh chịu hậu quả.
Tâm niệm vừa đến, hắn liền cười lạnh đón đầu một đội ngũ lính Nhật tuần tra đi qua, ra tay ác độc, toàn bộ giết sạch. Huyền Âm chân khí đã là biển hiệu của hắn, bởi vì mỗi lần hành động hắn đều để lại một thi thể bị đóng băng.
Đã khai sát giới, Tả Đăng Phong cũng không có ý định dừng lại, mang theo Thập Tam rất nhanh đi khắp các con đường, gặp được quỷ hoặc ngụy quân đều ra tay giết hết, như vậy chỉ không lâu sau, lính Nhật trong thành sẽ biết, tàn bào đã đến Thanh Đảo
Thực tế, quỷ tử cũng không sợ Tả Đăng Phong, sở dĩ không đi trêu chọc hắn là bởi vì biết rõ mục tiêu của hắn là đại tá Đằng Khi. Hôm nay Tả Đăng Phong tìm tới tận cửa trêu ngươi, quỷ tử tất nhiên sẽ không đóng cửa không ra. Số lượng lính Nhật đóng quân trong thành Thanh Đảo rất nhiều. Chuông báo động vang lên, toàn thành giới nghiêm, khắp nơi đều có xe quân dụng chạy trên đường đuổi giết ăn mày mang theo mèo.
Đến lúc này, những tên ăn mày giả dạng tàn bào mới biết được hậu quả của việc giả mạo, nhưng đều đã quá muộn, đều bị quỷ tử giết chết trên các con đường. Lần này quỷ tử thật sự nổi giận, càng về sau những tên ăn mày không có mèo cũng không tha, thậm chí là dân cư mặc quần áo không chỉnh tề cũng khó thoát vận rủi.
Tả Đăng Phong ngồi chỗ cao nhìn bao quát sự tình phát sinh. Hắn giết quỷ tử, không phải là vì trả thù những tên giả mạo hắn, mà hắn chỉ làm việc cần làm của mình, những người này chết đi cũng không quan hệ gì với hắn, càng không thể trước khi giết những tên quỷ tử kia, phải đi báo cho những tên giả mạo này biết bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Giới nghiêm toàn thành căn bản không tạo được uy hiếp gì cho Tả Đăng Phong, hắn muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở, không ai có thể ngăn được hắn. Bởi vì đang cao hứng giết chóc, Tả Đăng Phong lại ỷ võ nghệ cao cường liền đi khắp nơi, gặp địch nhân là ra tay chém giết, giống như mèo đùa giỡn chuột vậy.
Từ khi quân Nhật xâm lược, có rất nhiều người Trung Quốc theo Nhật, những người này nô tính rất mạnh, chỉ cần gặp phải, Tả Đăng Phong đều giết hết. Như điển tích trong thời loạn thế, giết hán gian không cần phải lưu tình.
Tự bán mình không chỉ là dân chúng bình thường, đệ tử Phật Môn, đạo nhân Đạo gia, người tập võ… cũng đều có một bộ phận cam tâm tình nguyện vì quỷ tử bán mạng. Khi Tả Đăng Phong đi qua một con đường có khách sạn, thỉnh thoảng có thấy trên nóc nhà có người nhanh chóng lướt qua. Rõ ràng đó là những cao thủ được quỷ tử mua chuộc. Thanh Đảo và Tế Nam là hai thành thị mà lính Nhật đóng quân nhiều nhất vùng Sơn Đông, dĩ nhiên sẽ có người trong võ lâm hoặc người trong Đạo, Phật chuyên xử lý những sự kiện dị thường.
“Này, mày đang tìm tao sao?” Tả Đăng Phong rất nhanh lướt đến sau lưng một người trung niên ăn mặc rất bình thường. Người trung niên này lúc trước vẫn luôn đứng trên cao nhìn khắp nơi.
“Trời thật giúp ta.” Đối phương vừa thấy Tả Đăng Phong tự động hiện thân, liền lộ vẻ vui mừng, cho rằng đã có cơ hội lập công, rất nhanh xoay người nhắm Tả Đăng Phong tấn công.
Tả Đăng Phong cũng không né tránh, cho đến khi đối phương xông tới gần, mới đưa tay lên phóng xuất linh khí bắt giữ gã lại. Âm hàn khí từ tay phải phóng ra lập tức đóng băng cánh tay trái đối phương, liền sau đó chém đứt khuỷu tay trái của gã.
“Nhanh đi trị trương đi, không thì sẽ đau lắm đó.” Tả Đăng Phong cầm lấy khúc tay cụt nhét vào tay đối phương. Bị Huyền Âm chân khí đóng băng nên tứ chi đúng là không có cảm giác, cho nên đến lúc này, người trung niên kia mới biết là cánh tay của mình đã bị Tả Đăng Phong chém đứt. Gã mờ mịt nhìn cánh tay trái của chính mình, rồi lại nhìn lên đoạn tay gãy, lúc này mới dựng đứng cả linh hồn, mặt không còn chút máu.
“Tao chỉ muốn tìm đại tá Đằng Khi, mày nhanh cút đi, còn ỉ ôi tao lấy luôn cái đầu mày.” Tả Đăng Phong hờ hững khoát tay về phía gã, những thứ chó mèo này giết hay không là do tâm tình tốt xấu của hắn thế nào.
Là Hán gian đều là hạng người không có khí phách, không có khí phách thì luôn sợ chết. Bởi vậy trung niên kia lập tức quay đầu bỏ chạy, gã vô cùng rõ ràng, dù không muốn quay đầu cũng phải quay đầu.
Trung niên chạy rồi Tả Đăng Phong cũng không rời đi, vị trí hiện tại hắn đang đứng chính là mái nhà của một tiểu lâu hai tầng. Nhìn qua phía tây, phát hiện một nữ nhân trang điểm dày cộm đang từ nóc nhà lướt nhanh tới chỗ hắn.
Người này dĩ nhiên không phải là bằng hữu, bởi vì hắn không có bằng hữu. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không trốn đi, hắn muốn xem thử nữ nhân kia có bản lĩnh gì. Những người bị quỷ tử mua chuộc này cũng ăn mặc bình thường, không cách nào thông qua ăn mặc mà đoán được lai lịch môn phái bọn họ
Tư thế di động của nữ nhân kia lộ vẻ cứng ngắc, quá trình lướt đi hai tay luôn buông thõng xuống, chỉ dựa vào hai chân để di động, không lâu sau đã đến vị trí Tả Đăng Phong. Bất quá nàng cũng không rơi xuống mái nhà mà là rơi vào con đường dưới lầu. Vừa rơi xuống, rất nhanh trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng tiền cắm vào nền đá trên con đường. Sau đó lập tức thay đổi phương vị lại cắm tiếp một cái, liên tiếp làm như vậy, trên mặt đất xuất hiện tám miếng đồng tiền phân biệt đâm vào tám phương vị khác nhau, sau đó nàng ta lại nhảy lên, ở sân thượng tầng một lại mượn lực mới lướt được đến mái nhà nơi Tả Đăng Phong đang đứng, một đồng tiền cuối cùng rời tay cắm vào nền gạch dưới chân.
“Sao trông ngươi khó coi như vậy?” Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn nữ nhân bôi trét má hồng, hắn biết rõ nữ nhân này sử dụng một loại trận pháp, nhưng mà tu vi nữ nhân này thấp kém, nhảy lên lầu hai mà phải mượn lực cho nên Tả Đăng Phong không để nàng vào mắt.
Đối phương nghe vậy vẫn không mở miệng, vẫn vẻ mặt không chút biểu tình đứng yên.
“Ngươi là người trong Đạo môn?” Tả Đăng Phong lại hỏi, trên người nữ nhận này dương khí đang bị tiêu hao rất nhanh, khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy nghi hoặc.
Đối phương vẫn không trả lời.
“Meo meo~”
Đúng vào lúc này, Thập Tam phát ra tiếng kêu, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn qua, thấy mắt phải Thập Tam biến thành màu vàng. Tiếng kêu Thập Tam vừa dứt, nữ nhân kia liền ngã ngửa xuống đất, trong nháy mắt dương khí bị tiêu tán hết, tròng mắt trở nên đục ngầu.
Lúc này,Tả Đăng Phong mới biết vì sao nữ nhân kia lại bôi trét má hồng nhiều như vậy, bởi vì đó là bị hóa trang sau khi cô ta chết đi. Nói cách khác, nữ thi này là do người khác thao túng lại đây bày ra trận pháp, nay trận pháp đã thành, nó đã không còn tác dụng.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong đưa linh khí phóng ra nắm lấy nữ thi ném ra phía ngoài, nữ thi bay ra được bảy trượng lập tức bị dội ngược trở về. Tả Đăng Phong lần nữa phóng linh khí ra đón nó lại. Mục đích hắn làm như vậy không phải là lo lắng nữ thi bị rớt hư hại gì, mà là muốn cảm thụ một chút lực đạo của màn chắn vô hình bắn ngược tử thi lại mạnh yếu bao nhiêu.
Sau khi đón lấy nữ thi bị bắn ngược về, Tả Đăng Phong cảm nhận rõ: lực đạo của màn chắn do trận pháp này dẫn phát có uy lực không nhỏ. Chẳng qua nếu cứng đối cứng, Tả Đăng Phong vẫn nắm chắc phá vỡ được nó.
Sau khi so sánh thực lực của hai bên, Tả Đăng Phong cũng không lập tức hành động, hắn suy nghĩ người nào đã thao túng nữ thi này đến lập pháp trận, đối phương muốn vây khốn mình hay là thử thực lực của mình?
Suy tư hồi lâu, Tả Đăng Phong có cảm giác khả năng sau lớn hơn, bởi vì sau khi trận pháp lập xong, quỷ tử cũng không lập tức chạy tới. Điều này chứng tỏ người thao túng nữ thi bố trận không phải là người theo đuôi quỷ tử.
Nhưng mà người này cũng tuyệt đối không có thiện ý. Bởi vì nếu như tu vi của Tả Đăng Phong không đủ sức phá vỡ trận pháp, thì hắn sẽ bị vây khốn nơi đây. Lúc đó, sớm muộn gì quỷ tử cũng phát hiện được hắn.
Sau một phút trầm ngâm, Tả Đăng Phong dồn khí lên hai mắt nhìn về phía xa xung quanh. Nếu như đối phương thật sự muốn khảo nghiệm thực lực của hắn, tất nhiên sẽ ẩn nấp đâu đó có thể quan sát hắn. Nhìn xung quanh, Tả Đăng Phong phát hiện một thân ảnh mặc áo đạo bào ở trong rừng cách hắn hai mươi dặm, bởi vì cự ly vượt quá mười dặm, Tả Đăng Phong cũng không thể thấy rõ bộ dạng của gã.
Ngoài ra, Tả Đăng Phong cũng biết rõ: uy lực của trận pháp và tu vi của người thi pháp có quan hệ lẫn nhau. Cách xa hai mươi dặm mà bố trí được trận pháp có uy lực như thế, nói lên tu vi của người này không thua kém gì hắn. Lúc này, trong lòng của Tả Đăng Phong nghĩ đến hình ảnh của một đạo nhân, mười phần thì tám chín phần chính là hắn.
Nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, Tả Đăng Phong cười lạnh một tiếng, xoay người đến bên cạnh nữ thi. Phóng linh khí cuốn lấy đồng tiền cuối cùng mà nữ thi đã cắm xuống vào tay. Tả Đăng Phong nhìn hình thức đồng tiền, càng thêm chắc chắn chủ nhân của trận pháp này chính là Kim Châm, chưởng giáo phái Mao Sơn.
Đồng tiền ở mắt trận sau khi bị rút ra, trận pháp lập tức tiêu tán. Tả Đăng Phong ném nữ thi ra ngoài, sau đó lấy đồng tiền trong tay khảm vào vị trí cũ, đồng tiền vừa trở về vị trí, trận pháp lại được khởi động lên.
Sở dĩ Tả Đăng Phong rút đồng tiền ra là để nói cho Kim Châm biết, trận pháp của hắn có khiếm khuyết rất lớn, căn bản không cần phải cường ngạnh xông ra. Mà hắn khảm đồng tiền vào vị trí cũ là để chuẩn bị cứng rắn lao ra khỏi trận pháp. Hắn muốn hướng đến Kim Châm biểu hiện ra tu vi linh khí của mình.
Nghĩ đến đây, hắn vận dụng linh khí tản ra bảo hộ thân thể, đặt chân mượn lực, vọt mạnh tới trước. Một tiếng nổ nặng nề vang lên, chín đồng tiền đồng thời bị chấn bay ra, Tả Đăng Phong lao khỏi phạm vi trận pháp, lướt trên không trung, ngạo nghễ thét dài.
Từ giờ phút này, Huyền Môn Thái Đẩu không còn là năm người nữa!
Rời thị trấn, Tả Đăng Phong tìm một chỗ vắng vẻ nghiên cứu súng máy. Ngộ tính hắn rất cao, rất nhanh đã nắm được cách sử dụng. Đầu đạn cũng được mở ra để nghiên cứu cấu tạo của viên đạn. Làm hắn không ngờ chính là hỏa dược không chứa đầy bên trong viên đạn, chỉ chứa một phần mà thôi. Nhưng rồi hắn cũng hiểu rõ, tác dụng của hỏa dược là sinh ra khí đẩy đầu đạn đi, nếu trong vỏ đạn chứa đầy thuốc súng thì nó sẽ nổ luôn trước mặt làm sao!
Sau khi nghiên cứu rõ ràng, Tả Đăng Phong ném khẩu súng máy đi, thứ này quá cồng kềnh, thời gian đưa nòng súng nhắm trúng đối phương để bắn quá lâu, còn không bằng hắn trực tiếp xông tới đánh ngã đối phương.
Thời gian sau đó, Tả Đăng Phong cứ theo hướng tây mà đi, gặp được quỷ tử liền giết, xe máy dùng để chơi đùa là chính, không thể dùng làm phương tiện giao thông được nữa. Lý do là quỷ tử không còn cưỡi xe máy theo sau để chận đường hắn nữa mà phái rất nhiều quỷ tử ẩn nấp mai phục hai bên đường. Về sau Tả Đăng Phong mới biết những kẻ cải trang ẩn nấp trong rừng cây gọi là lính bắn tỉa. Nhưng chỉ với một ít lính bắn tỉa này, căn bản không tạo được uy hiếp đối với Tả Đăng Phong. Thị lực hắn quá xa, cảm quan cũng cực kỳ nhạy bén, có thể phát hiện chính xác những tay súng bắn tỉa kia ẩn nấp ở nơi nào.
Phát hiện lính bắn tỉa, Tả Đăng Phong đều chạy tới đánh chết, phát hiện một người giết một người. Trong mắt Tả Đăng Phong thì những người này quá hèn hạ, không dám chính diện giao tranh, chỉ dám trốn trong bóng tối ám hại.
Quỷ tử thấy lính bắn tỉa không dùng được, liền không phái người theo giết hắn nữa. Quá nhàm chán, Tả Đăng Phong liền đi khắp các pháo đài xung quanh, trong phái đài số lượng quỷ tử không nhiều, hắn rất dễ dàng giết hết. Trải qua trận chiến ở huyện Nhũ Sơn lần trước, Tả Đăng Phong tránh né cùng lượng lớn lính Nhật chính diện giao tranh, đạo thuật dù lợi hại cũng không chịu nổi với nhiều người có súng trong tay.
Lúc giết quỷ tử, Tả Đăng Phong đều để lại một người sống và nói với chúng: sở dĩ hắn xem người Nhật là địch là vì hắn muốn tìm kiếm đại tá Đằng Khi ở đội phòng dịch. Nếu không tìm thấy Đằng Khi hắn sẽ vẫn tiếp tục ra tay giết người.
Hắn muốn thông qua phương thức này tạo áp lực cho Đằng Khi, bức Đằng Khi phải lộ diện.
Tả Đăng Phong cũng không lo lắng Đằng Khi nhận được tin tức sẽ bỏ chạy về nước. Bởi vì gã có nhiệm vụ trong người, nhiệm vụ chưa xong gã không thể rời đi. Một số cấp trên của những tên lính bị giết hại kia đều oán giận Đằng Khi, làm cho bọn họ bi tai bay vạ gió. Quỷ tử càng bị giết nhiều, Đằng Khi càng bị chỉ trích, áp lực càng lớn.
Dùng câu “xuất quỷ nhập thần” mới hình dung thỏa đáng về Tả Đăng Phong. Hắn không có lộ tuyến và mục tiêu cố định. Có đôi khi trong vòng một ngày chạy đi vài trăm dặm, có đôi khi liên tục trong vài ngày lại nghênh ngang ở huyện thành nào đó, đi khắp nơi đuổi giết binh lính tuần tra. Loại không có đường lối theo lẽ thường này khiến quỷ tử cực kỳ đau đầu, không có biện pháp nào, chỉ có thể đóng cửa không ra. Nhưng mà đôi khi Tả Đăng Phong lại nửa đêm mò về thị trấn đã bỏ đi, giết chóc một trận. Thực khiến quỷ tử nơm nớp lo sợ, nóng giận vô cùng nhưng lại vô kế khả thi.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đi tới Thanh Đảo. Thanh Đảo và Tế Nam đều là thành thị trọng điểm của quân Nhật, dù vậy Tả Đăng Phong vẫn nghênh ngang xuất hiện trên đường. Làm người không thể bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nửa tháng qua hắn đã giết bao nhiêu quỷ tử hắn không nhớ rõ. Nhiều lần thực chiến làm hắn vận dụng Âm Dương Sinh Tử Quyết ngày càng thành thục, Sinh Tử quyết càng phát ra bá đạo, Huyền Âm chân khí lại càng thu phát tùy tâm.
Đi tới Thanh Đảo, Tả Đăng Phong phát hiện một hiện tượng dị thường. Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy được những tên ăn mày mang theo mèo. Những tên ăn mày có mèo này thái độ rất ngang ngược, mà người bị bọn họ xin thì lại cực kỳ kinh sợ, bố thí cái gì cũng nhiều.
“Sao ăn mày ở đây đều mang theo mèo vậy?” Tả Đăng Phong hỏi một lão già ngồi bán hàng ở đầu đường.
“Chứ không phải cậu cũng mang theo mèo sao?” Lão già liếc nhìn Thập Tam, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ở nơi này xin cơm, nhất thiết phải có mèo mới được sao? Cho tôi một chén cháo với hai cái bánh bao.” Tả Đăng Phong lấy trong người ra mấy xu đưa tới. Trong thời gian gần đây, hắn cũng không dùng bánh ngô để ăn cho no bụng nữa, lâu ngày không ăn thịt và các loại rau củ khác làm hắn cực kỳ thiếu máu.
“Cậu thật không biết hay giả vờ không biết?” Lão già tiếp lấy đồng xu rồi đưa cháo và bánh bao cho hắn.
“Thật là tôi không biết.” Tả Đăng Phong nhíu máy lắc đầu.
“Những tên ăn xin ở đây đều giả dạng “tàn bào”. Lão già thấp giọng đáp.
“Tàn bào là ai?” Trong nội tâm Tả Đăng Phong càng thêm nghi hoặc.
“Gần đây có xuất hiện một quái nhân mang theo một con mèo, hành hiệp trượng nghĩa, chuyên giết quỷ tử. Nghe nói đã giết vài vạn người, người này luôn mặc một bộ y phục rách rưới, cho nên người ta gọi hắn là tàn bào.” Lão già là người trong thành, những lời đồn đãi nhảm nhí trong thành phố so với nông thôn phải nhanh gấp mấy lần. Suốt ngày lão ngồi ở đầu đường, càng nghe được nhiều tin tức.
“Ai đặt cho hắn cái tên như vậy?” Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhíu mày. Căn cứ lời nói của lão già thì tàn bào chính là hắn. Nhưng mà hắn có bao giờ giết được vài vạn đâu, cao lắm thì cũng chỉ hai ba trăm tên.
“Tôi cũng không biết.” Lão già xoay người bán bánh bao cho người khác
“Hắn rất lợi lại phải không?” Tả Đăng Phong lại hỏi.
“Đúng thế, vừa ra tay là có thể đóng băng người, nghe nói Ngân Quan cũng thua dưới tay của hắn.” Lão già ra vẻ chân thật. Có câu: nghe sai đồn bậy, nói dối càng truyền càng quá đáng. Trên thực tế, từ khi đạo thuật đã thành, Tả Đăng Phong cũng chưa bao giờ gặp qua năm vị Huyền Môn Thái Đẩu.
“Tàn bào bao nhiêu tuổi.” Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá một tên ăn mày đang đi cách đó không xa. Tên ăn mày tuổi tầm hơn sáu mươi, dùng dây thừng buộc vào cổ một con mèo, con mèo này rõ ràng vừa mới bị bắt được, cứ kêu to không muốn đi theo lão già ăn xin.
“Ai biết được.” Lão già thuận miệng trả lời.
“Tàn bào giết lính Nhật, những người này giả mạo hắn, không sợ bị họ bắt hay sao?” Tả Đăng Phong cười khổ.
“Quỷ gặp các cậu đều muốn trốn đi.” Lão già nói xong cũng không hề nhìn phản ứng Tả Đăng Phong, có lẽ lão cũng xem Tả Đăng Phong là một thành viên trong đám đại quân giả mạo này.
Tả Đăng Phong chẳng muốn thanh minh cùng lão già, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Ăn xong liền rời quán, đi dạo chơi khắp thành. Lời nói của lão già mặc dù có khoa trương, nhưng đúng là quỷ tử tuần tra thấy những tên ăn mày mang mèo theo, đều thành thật lách mình đi qua. Tình hình này làm Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày: Lý Quỳ danh chưa nổi thì “Lý Quỷ” đã nổi danh rồi, hơn nữa lại còn đầy đường.
Cảm giác bị giả mạo là vô cùng không tốt, khiến Tả Đăng Phong động sát cơ, nhưng hắn thật sự không nghĩ xông ra đánh bọn ăn mày này. Nhưng chính những người này tồn tại khiến mọi người hiểu lầm, làm bại hoại thanh danh của hắn. Tuy hắn đang mặc bộ đạo bào cũ nát, nhưng chưa từng ăn xin, càng không uy hiếp dân cư trong thành: nếu không cho tiền, buổi tối ta liền đến giết hết cả nhà.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đối với những người này, Tả Đăng Phong thống hận hơn là thương cảm. Suy tính hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định vẫn tiếp tục sự tình chính mình đã định trước. Những người này đã giả mạo hắn, phải để cho bọn giả mạo này gánh chịu hậu quả.
Tâm niệm vừa đến, hắn liền cười lạnh đón đầu một đội ngũ lính Nhật tuần tra đi qua, ra tay ác độc, toàn bộ giết sạch. Huyền Âm chân khí đã là biển hiệu của hắn, bởi vì mỗi lần hành động hắn đều để lại một thi thể bị đóng băng.
Đã khai sát giới, Tả Đăng Phong cũng không có ý định dừng lại, mang theo Thập Tam rất nhanh đi khắp các con đường, gặp được quỷ hoặc ngụy quân đều ra tay giết hết, như vậy chỉ không lâu sau, lính Nhật trong thành sẽ biết, tàn bào đã đến Thanh Đảo
Thực tế, quỷ tử cũng không sợ Tả Đăng Phong, sở dĩ không đi trêu chọc hắn là bởi vì biết rõ mục tiêu của hắn là đại tá Đằng Khi. Hôm nay Tả Đăng Phong tìm tới tận cửa trêu ngươi, quỷ tử tất nhiên sẽ không đóng cửa không ra. Số lượng lính Nhật đóng quân trong thành Thanh Đảo rất nhiều. Chuông báo động vang lên, toàn thành giới nghiêm, khắp nơi đều có xe quân dụng chạy trên đường đuổi giết ăn mày mang theo mèo.
Đến lúc này, những tên ăn mày giả dạng tàn bào mới biết được hậu quả của việc giả mạo, nhưng đều đã quá muộn, đều bị quỷ tử giết chết trên các con đường. Lần này quỷ tử thật sự nổi giận, càng về sau những tên ăn mày không có mèo cũng không tha, thậm chí là dân cư mặc quần áo không chỉnh tề cũng khó thoát vận rủi.
Tả Đăng Phong ngồi chỗ cao nhìn bao quát sự tình phát sinh. Hắn giết quỷ tử, không phải là vì trả thù những tên giả mạo hắn, mà hắn chỉ làm việc cần làm của mình, những người này chết đi cũng không quan hệ gì với hắn, càng không thể trước khi giết những tên quỷ tử kia, phải đi báo cho những tên giả mạo này biết bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Giới nghiêm toàn thành căn bản không tạo được uy hiếp gì cho Tả Đăng Phong, hắn muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở, không ai có thể ngăn được hắn. Bởi vì đang cao hứng giết chóc, Tả Đăng Phong lại ỷ võ nghệ cao cường liền đi khắp nơi, gặp địch nhân là ra tay chém giết, giống như mèo đùa giỡn chuột vậy.
Từ khi quân Nhật xâm lược, có rất nhiều người Trung Quốc theo Nhật, những người này nô tính rất mạnh, chỉ cần gặp phải, Tả Đăng Phong đều giết hết. Như điển tích trong thời loạn thế, giết hán gian không cần phải lưu tình.
Tự bán mình không chỉ là dân chúng bình thường, đệ tử Phật Môn, đạo nhân Đạo gia, người tập võ… cũng đều có một bộ phận cam tâm tình nguyện vì quỷ tử bán mạng. Khi Tả Đăng Phong đi qua một con đường có khách sạn, thỉnh thoảng có thấy trên nóc nhà có người nhanh chóng lướt qua. Rõ ràng đó là những cao thủ được quỷ tử mua chuộc. Thanh Đảo và Tế Nam là hai thành thị mà lính Nhật đóng quân nhiều nhất vùng Sơn Đông, dĩ nhiên sẽ có người trong võ lâm hoặc người trong Đạo, Phật chuyên xử lý những sự kiện dị thường.
“Này, mày đang tìm tao sao?” Tả Đăng Phong rất nhanh lướt đến sau lưng một người trung niên ăn mặc rất bình thường. Người trung niên này lúc trước vẫn luôn đứng trên cao nhìn khắp nơi.
“Trời thật giúp ta.” Đối phương vừa thấy Tả Đăng Phong tự động hiện thân, liền lộ vẻ vui mừng, cho rằng đã có cơ hội lập công, rất nhanh xoay người nhắm Tả Đăng Phong tấn công.
Tả Đăng Phong cũng không né tránh, cho đến khi đối phương xông tới gần, mới đưa tay lên phóng xuất linh khí bắt giữ gã lại. Âm hàn khí từ tay phải phóng ra lập tức đóng băng cánh tay trái đối phương, liền sau đó chém đứt khuỷu tay trái của gã.
“Nhanh đi trị trương đi, không thì sẽ đau lắm đó.” Tả Đăng Phong cầm lấy khúc tay cụt nhét vào tay đối phương. Bị Huyền Âm chân khí đóng băng nên tứ chi đúng là không có cảm giác, cho nên đến lúc này, người trung niên kia mới biết là cánh tay của mình đã bị Tả Đăng Phong chém đứt. Gã mờ mịt nhìn cánh tay trái của chính mình, rồi lại nhìn lên đoạn tay gãy, lúc này mới dựng đứng cả linh hồn, mặt không còn chút máu.
“Tao chỉ muốn tìm đại tá Đằng Khi, mày nhanh cút đi, còn ỉ ôi tao lấy luôn cái đầu mày.” Tả Đăng Phong hờ hững khoát tay về phía gã, những thứ chó mèo này giết hay không là do tâm tình tốt xấu của hắn thế nào.
Là Hán gian đều là hạng người không có khí phách, không có khí phách thì luôn sợ chết. Bởi vậy trung niên kia lập tức quay đầu bỏ chạy, gã vô cùng rõ ràng, dù không muốn quay đầu cũng phải quay đầu.
Trung niên chạy rồi Tả Đăng Phong cũng không rời đi, vị trí hiện tại hắn đang đứng chính là mái nhà của một tiểu lâu hai tầng. Nhìn qua phía tây, phát hiện một nữ nhân trang điểm dày cộm đang từ nóc nhà lướt nhanh tới chỗ hắn.
Người này dĩ nhiên không phải là bằng hữu, bởi vì hắn không có bằng hữu. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không trốn đi, hắn muốn xem thử nữ nhân kia có bản lĩnh gì. Những người bị quỷ tử mua chuộc này cũng ăn mặc bình thường, không cách nào thông qua ăn mặc mà đoán được lai lịch môn phái bọn họ
Tư thế di động của nữ nhân kia lộ vẻ cứng ngắc, quá trình lướt đi hai tay luôn buông thõng xuống, chỉ dựa vào hai chân để di động, không lâu sau đã đến vị trí Tả Đăng Phong. Bất quá nàng cũng không rơi xuống mái nhà mà là rơi vào con đường dưới lầu. Vừa rơi xuống, rất nhanh trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng tiền cắm vào nền đá trên con đường. Sau đó lập tức thay đổi phương vị lại cắm tiếp một cái, liên tiếp làm như vậy, trên mặt đất xuất hiện tám miếng đồng tiền phân biệt đâm vào tám phương vị khác nhau, sau đó nàng ta lại nhảy lên, ở sân thượng tầng một lại mượn lực mới lướt được đến mái nhà nơi Tả Đăng Phong đang đứng, một đồng tiền cuối cùng rời tay cắm vào nền gạch dưới chân.
“Sao trông ngươi khó coi như vậy?” Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn nữ nhân bôi trét má hồng, hắn biết rõ nữ nhân này sử dụng một loại trận pháp, nhưng mà tu vi nữ nhân này thấp kém, nhảy lên lầu hai mà phải mượn lực cho nên Tả Đăng Phong không để nàng vào mắt.
Đối phương nghe vậy vẫn không mở miệng, vẫn vẻ mặt không chút biểu tình đứng yên.
“Ngươi là người trong Đạo môn?” Tả Đăng Phong lại hỏi, trên người nữ nhận này dương khí đang bị tiêu hao rất nhanh, khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy nghi hoặc.
Đối phương vẫn không trả lời.
“Meo meo~”
Đúng vào lúc này, Thập Tam phát ra tiếng kêu, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn qua, thấy mắt phải Thập Tam biến thành màu vàng. Tiếng kêu Thập Tam vừa dứt, nữ nhân kia liền ngã ngửa xuống đất, trong nháy mắt dương khí bị tiêu tán hết, tròng mắt trở nên đục ngầu.
Lúc này,Tả Đăng Phong mới biết vì sao nữ nhân kia lại bôi trét má hồng nhiều như vậy, bởi vì đó là bị hóa trang sau khi cô ta chết đi. Nói cách khác, nữ thi này là do người khác thao túng lại đây bày ra trận pháp, nay trận pháp đã thành, nó đã không còn tác dụng.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong đưa linh khí phóng ra nắm lấy nữ thi ném ra phía ngoài, nữ thi bay ra được bảy trượng lập tức bị dội ngược trở về. Tả Đăng Phong lần nữa phóng linh khí ra đón nó lại. Mục đích hắn làm như vậy không phải là lo lắng nữ thi bị rớt hư hại gì, mà là muốn cảm thụ một chút lực đạo của màn chắn vô hình bắn ngược tử thi lại mạnh yếu bao nhiêu.
Sau khi đón lấy nữ thi bị bắn ngược về, Tả Đăng Phong cảm nhận rõ: lực đạo của màn chắn do trận pháp này dẫn phát có uy lực không nhỏ. Chẳng qua nếu cứng đối cứng, Tả Đăng Phong vẫn nắm chắc phá vỡ được nó.
Sau khi so sánh thực lực của hai bên, Tả Đăng Phong cũng không lập tức hành động, hắn suy nghĩ người nào đã thao túng nữ thi này đến lập pháp trận, đối phương muốn vây khốn mình hay là thử thực lực của mình?
Suy tư hồi lâu, Tả Đăng Phong có cảm giác khả năng sau lớn hơn, bởi vì sau khi trận pháp lập xong, quỷ tử cũng không lập tức chạy tới. Điều này chứng tỏ người thao túng nữ thi bố trận không phải là người theo đuôi quỷ tử.
Nhưng mà người này cũng tuyệt đối không có thiện ý. Bởi vì nếu như tu vi của Tả Đăng Phong không đủ sức phá vỡ trận pháp, thì hắn sẽ bị vây khốn nơi đây. Lúc đó, sớm muộn gì quỷ tử cũng phát hiện được hắn.
Sau một phút trầm ngâm, Tả Đăng Phong dồn khí lên hai mắt nhìn về phía xa xung quanh. Nếu như đối phương thật sự muốn khảo nghiệm thực lực của hắn, tất nhiên sẽ ẩn nấp đâu đó có thể quan sát hắn. Nhìn xung quanh, Tả Đăng Phong phát hiện một thân ảnh mặc áo đạo bào ở trong rừng cách hắn hai mươi dặm, bởi vì cự ly vượt quá mười dặm, Tả Đăng Phong cũng không thể thấy rõ bộ dạng của gã.
Ngoài ra, Tả Đăng Phong cũng biết rõ: uy lực của trận pháp và tu vi của người thi pháp có quan hệ lẫn nhau. Cách xa hai mươi dặm mà bố trí được trận pháp có uy lực như thế, nói lên tu vi của người này không thua kém gì hắn. Lúc này, trong lòng của Tả Đăng Phong nghĩ đến hình ảnh của một đạo nhân, mười phần thì tám chín phần chính là hắn.
Nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, Tả Đăng Phong cười lạnh một tiếng, xoay người đến bên cạnh nữ thi. Phóng linh khí cuốn lấy đồng tiền cuối cùng mà nữ thi đã cắm xuống vào tay. Tả Đăng Phong nhìn hình thức đồng tiền, càng thêm chắc chắn chủ nhân của trận pháp này chính là Kim Châm, chưởng giáo phái Mao Sơn.
Đồng tiền ở mắt trận sau khi bị rút ra, trận pháp lập tức tiêu tán. Tả Đăng Phong ném nữ thi ra ngoài, sau đó lấy đồng tiền trong tay khảm vào vị trí cũ, đồng tiền vừa trở về vị trí, trận pháp lại được khởi động lên.
Sở dĩ Tả Đăng Phong rút đồng tiền ra là để nói cho Kim Châm biết, trận pháp của hắn có khiếm khuyết rất lớn, căn bản không cần phải cường ngạnh xông ra. Mà hắn khảm đồng tiền vào vị trí cũ là để chuẩn bị cứng rắn lao ra khỏi trận pháp. Hắn muốn hướng đến Kim Châm biểu hiện ra tu vi linh khí của mình.
Nghĩ đến đây, hắn vận dụng linh khí tản ra bảo hộ thân thể, đặt chân mượn lực, vọt mạnh tới trước. Một tiếng nổ nặng nề vang lên, chín đồng tiền đồng thời bị chấn bay ra, Tả Đăng Phong lao khỏi phạm vi trận pháp, lướt trên không trung, ngạo nghễ thét dài.
Từ giờ phút này, Huyền Môn Thái Đẩu không còn là năm người nữa!