-
Chương 405
Đạo nhân áo tím đang nói chuyện với ông lão gác cổng, thì bị cánh cửa phòng do Tả Đăng Phong đánh bay bắn mình, Đạo nhân áo tím giơ tay hất cánh cửa đi, quay sang nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong âm lãnh nhìn Đạo nhân áo tím, trong mắt đầy sát khí. Đạo nhân áo tím nhíu mày, nhưng trong ánh mắt không hề có nghi hoặc hay ngạc nhiên.
Tả Đăng Phong hiểu ánh mắt ấy. Nếu đối phương không lừa hắn, thì trong mắt phải có khó hiểu, nhưng ông ta lại không có, một người dù có tố chất tốt đến cỡ nào cũng không thể thật sự làm được chuyện thái sơn sập trước mắt mà sắc mặt bất biến, Đạo nhân áo tím không chút kinh ngạc cho thấy ông ta đã dự liệu được sẽ có ngày đó.
"Chưởng giáo, ông tìm ba món đồ kia rốt cuộc để làm gì." Tả Đăng Phong muốn đối phương thừa nhận rồi mới ra tay.
Đạo nhân áo tím im lặng một lúc, mới đáp, "Tả chân nhân quả là cẩn thận, thực không ngờ tìm ra manh mối sớm như vậy."
Tả Đăng Phong hít một hơi thật sâu, đối phương tuy không trả lời thẳng vào câu hỏi, nhưng đã gián tiếp cho thấy có lừa dối hắn.
"Tả chân nhân, cho tôi thời gian nửa chén trà, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích." Đạo nhân áo tím bình tĩnh nói.
“Được." Tả Đăng Phong cười gằn, đối phương không hề đề khí phòng thân, cho thấy Đạo nhân áo tím cũng không có ý muốn đánh nhau với hắn, để báo đáp lại, Tả Đăng Phong quyết định cho đối phương thời gian giải thích, nếu lời giải thích không thể làm hắn thoả mãn, hắn sẽ ra tay.
“Quả thật tôi đã không nói thật với cậu. Ba món đồ đó là dùng để trị những tử thi, chứ không phải để chế tạo máy thời gian. Máy thời gian tuy trên lý thuyết có thể làm được, nhưng chuyện trở lại quá khứ thay đổi lịch sử là chuyện thiên đạo không cho phép, nếu trở lại quá khứ , dù có làm gì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng không thể đoán trước được cho hậu thế, ảnh hưởng này chúng ta không thể nào khống chế được." Đạo nhân áo tím nói.
"Ông đã từng về quá khứ?" Tả Đăng Phong gằn giọng.
"Đúng vậy. Nhưng những việc tôi làm trở về đều là những việc có công với xã tắc, hơn nữa tôi vốn là Đại La Kim tiên mang tội phải xuống phàm, những việc tôi làm sẽ có Tam Thanh tổ sư và pháp thân của tôi tu chỉnh cho tôi, những chuyện nào hợp lý mà không gây ảnh hưởng lớn tới hậu thế họ sẽ để mặc, những chuyện nào không hợp lý hay có ảnh hưởng sâu tới hậu thế họ sẽ xoay chuyển, về điểm này, cậu không thể so được với tôi, vì cậu chỉ là một phàm nhân." Đạo nhân áo tím bình tĩnh nói.
"Nói tiếp đi." Tả Đăng Phong cười gằn, ý của Đạo nhân áo tím là ông có thể trở lại quá khứ là vì những việc ông làm đều là có lợi cho con người, hơn nữa ông có lý lịch, xuất thân cao quý.
“Cả đời tôi làm việc đều quan tâm đến sự công bằng, nếu không thể cho cậu một câu trả lời tôi sẽ không làm phiền cậu bôn ba khắp nơi. Vốn tôi định chờ cậu tìm đủ đồ rồi mới giải thích cho cậu, không ngờ cậu lại phát hiện ra nhanh như vậy. " Đạo nhân áo tím cười nhẹ.
Tả Đăng Phong không nói gì, nước vẫn vờn quanh người hắn, chỉ cần hắn quyết định, là có thể công kích.
"Cậu có biết biết vì sao cậu vừa tỉnh là tôi tìm ngay được cậu không?" Đạo nhân áo tím hỏi.
Tả Đăng Phong đang giận dữ, nên không trả lời, lắc đầu cũng không.
"Tối trước hôm cậu tỉnh, tam thánh chân nhân thần đã nói với tôi, chỉ luôn thời gian và vị trí nơi cậu xuất hiện, để tôi tới đó tìm cậu, và nhờ cậu giúp đỡ."
Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn đã đọc Đạo Tàng, biết chỉ có Tiên Nhân từ Thiên tiên trở lên mới có thể xuất hiện trước mặt phàm nhân.
"Tam thánh chân nhân là sư phụ kiếp trước của tôi, thời Nam Bắc triều, lên cấp Đại La Kim tiên, người đã thăng cấp thành tử khí phúc địa tuần thú của núi Côn Luân, chức vị Thiên tiên vị, hôm đó sư phụ không chỉ nói cho tôi biết vị trí và thời gian cậu xuất hiện, còn nói chuyện thành công sẽ giúp cậu để báo đáp." Đạo nhân áo tím móc thuốc lá, châm lửa hút.
"Cô ấy là Vu Tâm Ngữ đúng không, hồn phách của cô ấy hiện đang ngay tử khí phúc địa." Đạo nhân áo tím nói tiếp.
Cả người Tả Đăng Phong rung lên bần bật, nước đang chảy quanh người rơi tung tóe xuống đất. Tăm tích hồn phách Vu Tâm Ngữ vẫn luôn quấy nhiễu hắn nhiều năm, nông phụ làm Âm sai và Chung Quỳ đều đã từng đi tìm giúp hắn, nhưng không ai tìm ra, chỉ nói hồn phách của cô đã bị người khác mang đi, không ngờ người đó lại là của Thiên tiên tuần thú tử khí phúc địa.
"Vì sư phụ của cô ấy là Vu Thanh Trúc thời Nam Bắc triều đã làm sư huynh tôi bị thương, tam thánh chân nhân sư phụ giận dữ, nên bắt hồn phách của cô ấy đi để trả thù Vu Thanh Trúc, sư phụ làm vậy vốn là thừa việc công để làm việc tư, nhưng vô tình lại giúp bảo tồn hồn phách cô ấy, không bị đưa vào Luân Hồi." Đạo nhân áo tím giơ tay ra hiệu cho người đệ tử mang cơm tới đưa cơm vào trong phòng gác cổng.
Tả Đăng Phong cực kỳ kinh ngạc, trong đầu mờ mịt, không nói được lời nào.
"Tử khí phúc địa chỉ có người tu đạo tử khí đỉnh cao mới có thể đi tới , nếu tu vi không tới, nếu muốn lâu trong tử khí phúc địa, thì phải có lý do hợp lý, nếu cậu tìm được đủ ba món đồ, đó là có công với xã tắc, khi dương thọ tận có thể đi tới tử khí phúc địa cùng làm bạn với cô ấy." Đạo nhân áo tím ném tàn thuốc xuống.
"Vì sao ngài không nói thật với tôi ngay từ đầu? " Tả Đăng Phong lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Vì tử khí phúc địa chỉ có thể vào không thể ra, trừ phi cậu đến ngày dương thọ tận mới có thể hồn quy phúc địa, tôi lại chẳng có chứng cứ nào chứng minh được lời nói của tôi là có thật." Đạo nhân áo tím nhìn thẳng Tả Đăng Phong.
"Ngài đánh giá tôi quá thấp." Tả Đăng Phong lùi lại hai bước, ngồi xuống bậc thang cửa.
"Cậu tin?" Đạo nhân áo tím ngạc nhiên, Tả Đăng Phong ngồi xuống cho hắn hắn đã không còn địch ý.
“Tôi tin." Tả Đăng Phong gật đầu.
“Tôi không có gì để lấy ra làm bằng chứng, sao cậu lại tin tôi? " Đạo nhân áo tím hiếu kỳ.
"Vì trong lần thứ hai tôi độ kiếp đã xuất hiện thêm ba đợt Thiên Lôi có mang theo mưa, nhờ đó tôi mới vượt cấp trở thành tử khí đỉnh cao. Ba đợt thiên lôi có mưa đó là Vu Thanh Trúc tặng cho tôi, bà ấy muốn tôi vượt cấp lên tử khí đỉnh cao, là để tôi chết có thể hồn quy về tử khí phúc địa , chỉ tiếc trước giờ tôi không hiểu vì sao bà lại muốn tôi đến đó, bây giờ mới biết Vu Tâm Ngữ nơi đó, bà ấy muốn đưa tôi đi tử khí phúc địa để vợ chồng tôi được đoàn tụ." đầu óc Tả Đăng Phong đột nhiên vô cùng thông suốt, mắc mứu suốt bao nhiêu năm đương nhiên hiểu rõ.
"Nói thật, hồi nãy cậu làm tôi hết hồn." Đạo nhân áo tím như trút được gánh nặng, Tả Đăng Phong nếu thật sự tán công, không ai đủ sức ngăn được.
"Nếu tôi đi tới tử khí phúc địa, vậy Thập Tam phải làm sao ?" Tả Đăng Phong ôm lấy Thập Tam.
"Chúng tôi đã tìm ra cách xử lý chuyện này. Nếu cậu muốn mang nó đi theo, chúng tôi sẽ tìm vãng sinh hạnh hạch để nó cùng đi với cậu, nếu không tìm được vãng sinh hạnh hạch, tôi sẽ tự mình tới tử khí phúc địa, xin sư phụ khai ân." Đạo nhân áo tím lại đốt thuốc.
"Cảm ơn ngài, xin lỗi, là tôi lỗ mãng." Tả Đăng Phong cảm ơn từ đáy lòng, hắn thấy vui vì không đã không ra tay tầm bậy.
"Chuyện này là tôi làm việc chưa chu đáo, tôi không nên đánh giá thấp cậu, lẽ ra nên nói thật với cậu ngay từ đầu." Đạo nhân áo tím cũng cúi người đáp lễ.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn luôn tưởng rằng vận mệnh tàn nhẫn với mình, không ngờ trời cao lại vẫn để lại cho hắn một đường lui, nếu không phải bị Đóng băng chín mươi năm, dù hắn có tán công, hồn quy phúc địa, thì tử khí phúc địa cũng chưa chắc sẽ nhận hắn, vì hắn không phải môn nhân của tứ giáo, không có tư cách tới đó. May mà có cơ hội này, thế gian gặp đại kiếp nạn, để hắn có cơ hội lập công tích đức, để hắn được gặp lại Vu Tâm Ngữ.
"Chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không thể thay đổi, lịch sử là nghiêm túc, không cho phép bị bóp méo, chuyện chúng ta có thể làm là nắm lấy hiện giờ, cố hết sức tìm lấy kết quả tốt nhất cho mình." Đạo nhân áo tím nói, tuổi của ông nhìn thì không lớn hơn Tả Đăng Phong nhiều lắm, nhưng ông vẫn luôn coi Tả Đăng Phong là vãn bối.
"Âm dương cân đối, đại đạo không sai, tôi nhất định sẽ giúp mọi người tìm được hai món đồ còn lại." Tả Đăng Phong gật đầu, không có chuyện gì làm hắn vui bằng nhìn thấy hi vọng, hắn đã khổ năm năm, giờ khổ thêm mấy tháng thì cũng chẳng sao.
"Chỉ cần cố hết sức là được, dù đến cuối có tìm được hai món còn lại hay không, tôi cũng sẽ đưa cậu tới tử khí phúc địa." Đạo nhân áo tím mỉm cười gật đầu.
"Không, tôi không bao giờ lấy không đồ của người khác." Tả Đăng Phong nghiêm nghị, ngộ tính của con người có cao thấp, khai ngộ có sớm muộn, giờ khắc này hắn đã có nhận thức sâu hơn về âm dương đại đạo, trước đây hắn không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác ngoài việc cứu sống Vu Tâm Ngữ, thiếu tình cảm với người khác, thậm chí còn dùng cả những thủ đoạn tồi tệ, hẹp hòi ích kỷ, giết người lung tung, nên đương nhiên không thể nào có được kết quả tốt, mà bản tính của hắn cũng thực sự điên cuồng, chắc chắn chẳng bao giờ đi sửa cầu xây đường, ăn chay niệm phật, lần này nếu có thể tìm được hai món đồ còn lại, hắn là có đại công với xã tắc, nhất định sẽ được báo đáp tốt.
"Hừm, cậu ăn cơm trước đi, không ăn sẽ nguội." Đạo nhân áo tím gật đầu chỉ vào phòng gác cổng.
"Chưởng giáo, nãy giờ ngài nói đều là thật đúng không? " Tả Đăng Phong đứng dậy hỏi lại lần nữa, hắn tuy tin tưởng phán đoán của mình, nhưng vẫn rất hồi hộp, chuyện này quan hệ to lớn, không được có chút sai lầm nào.
"Ha ha, xem ra làm người thật sự không thể nói dối, nói dối một lần sẽ không được tin tưởng nữa, Thừa Phong Tử tôi xin thề, tuyệt không nói dối, thế đã được chưa? " Đạo nhân áo tím cười.
"Cảm ơn." Tả Đăng Phong khẽ cúi đầu, người trong Đạo môn tin tưởng lời thề, nên không bao giờ dám thề lung tung, được một lời thề này, Tả Đăng Phong hoàn toàn yên tâm.
Đạo nhân áo tím mỉm cười gật đầu, xoay người nói với ông lão gác cổng, "Phú Quý, ông chuyển tới sơn động đi, phòng gác cổng tặng cho Tả chân nhân, cậu ấy thích thanh tĩnh."
"Rõ." Ông lão gật đầu.
"À quên, nhớ sửa lại cánh cửa." Đạo nhân áo tím bổ sung.
Đạo nhân áo tím nói xong, ông lão quay người đi, Đạo nhân áo tím chậm rãi đi lên núi.
Tả Đăng Phong vẫn đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới xoay người đi vào trong phòng, nhìn mặt trời vừa mọc phương đông, trong mắt hoàn toàn trong sáng, trong lòng hoàn toàn trong sáng...
Tả Đăng Phong âm lãnh nhìn Đạo nhân áo tím, trong mắt đầy sát khí. Đạo nhân áo tím nhíu mày, nhưng trong ánh mắt không hề có nghi hoặc hay ngạc nhiên.
Tả Đăng Phong hiểu ánh mắt ấy. Nếu đối phương không lừa hắn, thì trong mắt phải có khó hiểu, nhưng ông ta lại không có, một người dù có tố chất tốt đến cỡ nào cũng không thể thật sự làm được chuyện thái sơn sập trước mắt mà sắc mặt bất biến, Đạo nhân áo tím không chút kinh ngạc cho thấy ông ta đã dự liệu được sẽ có ngày đó.
"Chưởng giáo, ông tìm ba món đồ kia rốt cuộc để làm gì." Tả Đăng Phong muốn đối phương thừa nhận rồi mới ra tay.
Đạo nhân áo tím im lặng một lúc, mới đáp, "Tả chân nhân quả là cẩn thận, thực không ngờ tìm ra manh mối sớm như vậy."
Tả Đăng Phong hít một hơi thật sâu, đối phương tuy không trả lời thẳng vào câu hỏi, nhưng đã gián tiếp cho thấy có lừa dối hắn.
"Tả chân nhân, cho tôi thời gian nửa chén trà, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích." Đạo nhân áo tím bình tĩnh nói.
“Được." Tả Đăng Phong cười gằn, đối phương không hề đề khí phòng thân, cho thấy Đạo nhân áo tím cũng không có ý muốn đánh nhau với hắn, để báo đáp lại, Tả Đăng Phong quyết định cho đối phương thời gian giải thích, nếu lời giải thích không thể làm hắn thoả mãn, hắn sẽ ra tay.
“Quả thật tôi đã không nói thật với cậu. Ba món đồ đó là dùng để trị những tử thi, chứ không phải để chế tạo máy thời gian. Máy thời gian tuy trên lý thuyết có thể làm được, nhưng chuyện trở lại quá khứ thay đổi lịch sử là chuyện thiên đạo không cho phép, nếu trở lại quá khứ , dù có làm gì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng không thể đoán trước được cho hậu thế, ảnh hưởng này chúng ta không thể nào khống chế được." Đạo nhân áo tím nói.
"Ông đã từng về quá khứ?" Tả Đăng Phong gằn giọng.
"Đúng vậy. Nhưng những việc tôi làm trở về đều là những việc có công với xã tắc, hơn nữa tôi vốn là Đại La Kim tiên mang tội phải xuống phàm, những việc tôi làm sẽ có Tam Thanh tổ sư và pháp thân của tôi tu chỉnh cho tôi, những chuyện nào hợp lý mà không gây ảnh hưởng lớn tới hậu thế họ sẽ để mặc, những chuyện nào không hợp lý hay có ảnh hưởng sâu tới hậu thế họ sẽ xoay chuyển, về điểm này, cậu không thể so được với tôi, vì cậu chỉ là một phàm nhân." Đạo nhân áo tím bình tĩnh nói.
"Nói tiếp đi." Tả Đăng Phong cười gằn, ý của Đạo nhân áo tím là ông có thể trở lại quá khứ là vì những việc ông làm đều là có lợi cho con người, hơn nữa ông có lý lịch, xuất thân cao quý.
“Cả đời tôi làm việc đều quan tâm đến sự công bằng, nếu không thể cho cậu một câu trả lời tôi sẽ không làm phiền cậu bôn ba khắp nơi. Vốn tôi định chờ cậu tìm đủ đồ rồi mới giải thích cho cậu, không ngờ cậu lại phát hiện ra nhanh như vậy. " Đạo nhân áo tím cười nhẹ.
Tả Đăng Phong không nói gì, nước vẫn vờn quanh người hắn, chỉ cần hắn quyết định, là có thể công kích.
"Cậu có biết biết vì sao cậu vừa tỉnh là tôi tìm ngay được cậu không?" Đạo nhân áo tím hỏi.
Tả Đăng Phong đang giận dữ, nên không trả lời, lắc đầu cũng không.
"Tối trước hôm cậu tỉnh, tam thánh chân nhân thần đã nói với tôi, chỉ luôn thời gian và vị trí nơi cậu xuất hiện, để tôi tới đó tìm cậu, và nhờ cậu giúp đỡ."
Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn đã đọc Đạo Tàng, biết chỉ có Tiên Nhân từ Thiên tiên trở lên mới có thể xuất hiện trước mặt phàm nhân.
"Tam thánh chân nhân là sư phụ kiếp trước của tôi, thời Nam Bắc triều, lên cấp Đại La Kim tiên, người đã thăng cấp thành tử khí phúc địa tuần thú của núi Côn Luân, chức vị Thiên tiên vị, hôm đó sư phụ không chỉ nói cho tôi biết vị trí và thời gian cậu xuất hiện, còn nói chuyện thành công sẽ giúp cậu để báo đáp." Đạo nhân áo tím móc thuốc lá, châm lửa hút.
"Cô ấy là Vu Tâm Ngữ đúng không, hồn phách của cô ấy hiện đang ngay tử khí phúc địa." Đạo nhân áo tím nói tiếp.
Cả người Tả Đăng Phong rung lên bần bật, nước đang chảy quanh người rơi tung tóe xuống đất. Tăm tích hồn phách Vu Tâm Ngữ vẫn luôn quấy nhiễu hắn nhiều năm, nông phụ làm Âm sai và Chung Quỳ đều đã từng đi tìm giúp hắn, nhưng không ai tìm ra, chỉ nói hồn phách của cô đã bị người khác mang đi, không ngờ người đó lại là của Thiên tiên tuần thú tử khí phúc địa.
"Vì sư phụ của cô ấy là Vu Thanh Trúc thời Nam Bắc triều đã làm sư huynh tôi bị thương, tam thánh chân nhân sư phụ giận dữ, nên bắt hồn phách của cô ấy đi để trả thù Vu Thanh Trúc, sư phụ làm vậy vốn là thừa việc công để làm việc tư, nhưng vô tình lại giúp bảo tồn hồn phách cô ấy, không bị đưa vào Luân Hồi." Đạo nhân áo tím giơ tay ra hiệu cho người đệ tử mang cơm tới đưa cơm vào trong phòng gác cổng.
Tả Đăng Phong cực kỳ kinh ngạc, trong đầu mờ mịt, không nói được lời nào.
"Tử khí phúc địa chỉ có người tu đạo tử khí đỉnh cao mới có thể đi tới , nếu tu vi không tới, nếu muốn lâu trong tử khí phúc địa, thì phải có lý do hợp lý, nếu cậu tìm được đủ ba món đồ, đó là có công với xã tắc, khi dương thọ tận có thể đi tới tử khí phúc địa cùng làm bạn với cô ấy." Đạo nhân áo tím ném tàn thuốc xuống.
"Vì sao ngài không nói thật với tôi ngay từ đầu? " Tả Đăng Phong lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Vì tử khí phúc địa chỉ có thể vào không thể ra, trừ phi cậu đến ngày dương thọ tận mới có thể hồn quy phúc địa, tôi lại chẳng có chứng cứ nào chứng minh được lời nói của tôi là có thật." Đạo nhân áo tím nhìn thẳng Tả Đăng Phong.
"Ngài đánh giá tôi quá thấp." Tả Đăng Phong lùi lại hai bước, ngồi xuống bậc thang cửa.
"Cậu tin?" Đạo nhân áo tím ngạc nhiên, Tả Đăng Phong ngồi xuống cho hắn hắn đã không còn địch ý.
“Tôi tin." Tả Đăng Phong gật đầu.
“Tôi không có gì để lấy ra làm bằng chứng, sao cậu lại tin tôi? " Đạo nhân áo tím hiếu kỳ.
"Vì trong lần thứ hai tôi độ kiếp đã xuất hiện thêm ba đợt Thiên Lôi có mang theo mưa, nhờ đó tôi mới vượt cấp trở thành tử khí đỉnh cao. Ba đợt thiên lôi có mưa đó là Vu Thanh Trúc tặng cho tôi, bà ấy muốn tôi vượt cấp lên tử khí đỉnh cao, là để tôi chết có thể hồn quy về tử khí phúc địa , chỉ tiếc trước giờ tôi không hiểu vì sao bà lại muốn tôi đến đó, bây giờ mới biết Vu Tâm Ngữ nơi đó, bà ấy muốn đưa tôi đi tử khí phúc địa để vợ chồng tôi được đoàn tụ." đầu óc Tả Đăng Phong đột nhiên vô cùng thông suốt, mắc mứu suốt bao nhiêu năm đương nhiên hiểu rõ.
"Nói thật, hồi nãy cậu làm tôi hết hồn." Đạo nhân áo tím như trút được gánh nặng, Tả Đăng Phong nếu thật sự tán công, không ai đủ sức ngăn được.
"Nếu tôi đi tới tử khí phúc địa, vậy Thập Tam phải làm sao ?" Tả Đăng Phong ôm lấy Thập Tam.
"Chúng tôi đã tìm ra cách xử lý chuyện này. Nếu cậu muốn mang nó đi theo, chúng tôi sẽ tìm vãng sinh hạnh hạch để nó cùng đi với cậu, nếu không tìm được vãng sinh hạnh hạch, tôi sẽ tự mình tới tử khí phúc địa, xin sư phụ khai ân." Đạo nhân áo tím lại đốt thuốc.
"Cảm ơn ngài, xin lỗi, là tôi lỗ mãng." Tả Đăng Phong cảm ơn từ đáy lòng, hắn thấy vui vì không đã không ra tay tầm bậy.
"Chuyện này là tôi làm việc chưa chu đáo, tôi không nên đánh giá thấp cậu, lẽ ra nên nói thật với cậu ngay từ đầu." Đạo nhân áo tím cũng cúi người đáp lễ.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn luôn tưởng rằng vận mệnh tàn nhẫn với mình, không ngờ trời cao lại vẫn để lại cho hắn một đường lui, nếu không phải bị Đóng băng chín mươi năm, dù hắn có tán công, hồn quy phúc địa, thì tử khí phúc địa cũng chưa chắc sẽ nhận hắn, vì hắn không phải môn nhân của tứ giáo, không có tư cách tới đó. May mà có cơ hội này, thế gian gặp đại kiếp nạn, để hắn có cơ hội lập công tích đức, để hắn được gặp lại Vu Tâm Ngữ.
"Chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không thể thay đổi, lịch sử là nghiêm túc, không cho phép bị bóp méo, chuyện chúng ta có thể làm là nắm lấy hiện giờ, cố hết sức tìm lấy kết quả tốt nhất cho mình." Đạo nhân áo tím nói, tuổi của ông nhìn thì không lớn hơn Tả Đăng Phong nhiều lắm, nhưng ông vẫn luôn coi Tả Đăng Phong là vãn bối.
"Âm dương cân đối, đại đạo không sai, tôi nhất định sẽ giúp mọi người tìm được hai món đồ còn lại." Tả Đăng Phong gật đầu, không có chuyện gì làm hắn vui bằng nhìn thấy hi vọng, hắn đã khổ năm năm, giờ khổ thêm mấy tháng thì cũng chẳng sao.
"Chỉ cần cố hết sức là được, dù đến cuối có tìm được hai món còn lại hay không, tôi cũng sẽ đưa cậu tới tử khí phúc địa." Đạo nhân áo tím mỉm cười gật đầu.
"Không, tôi không bao giờ lấy không đồ của người khác." Tả Đăng Phong nghiêm nghị, ngộ tính của con người có cao thấp, khai ngộ có sớm muộn, giờ khắc này hắn đã có nhận thức sâu hơn về âm dương đại đạo, trước đây hắn không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác ngoài việc cứu sống Vu Tâm Ngữ, thiếu tình cảm với người khác, thậm chí còn dùng cả những thủ đoạn tồi tệ, hẹp hòi ích kỷ, giết người lung tung, nên đương nhiên không thể nào có được kết quả tốt, mà bản tính của hắn cũng thực sự điên cuồng, chắc chắn chẳng bao giờ đi sửa cầu xây đường, ăn chay niệm phật, lần này nếu có thể tìm được hai món đồ còn lại, hắn là có đại công với xã tắc, nhất định sẽ được báo đáp tốt.
"Hừm, cậu ăn cơm trước đi, không ăn sẽ nguội." Đạo nhân áo tím gật đầu chỉ vào phòng gác cổng.
"Chưởng giáo, nãy giờ ngài nói đều là thật đúng không? " Tả Đăng Phong đứng dậy hỏi lại lần nữa, hắn tuy tin tưởng phán đoán của mình, nhưng vẫn rất hồi hộp, chuyện này quan hệ to lớn, không được có chút sai lầm nào.
"Ha ha, xem ra làm người thật sự không thể nói dối, nói dối một lần sẽ không được tin tưởng nữa, Thừa Phong Tử tôi xin thề, tuyệt không nói dối, thế đã được chưa? " Đạo nhân áo tím cười.
"Cảm ơn." Tả Đăng Phong khẽ cúi đầu, người trong Đạo môn tin tưởng lời thề, nên không bao giờ dám thề lung tung, được một lời thề này, Tả Đăng Phong hoàn toàn yên tâm.
Đạo nhân áo tím mỉm cười gật đầu, xoay người nói với ông lão gác cổng, "Phú Quý, ông chuyển tới sơn động đi, phòng gác cổng tặng cho Tả chân nhân, cậu ấy thích thanh tĩnh."
"Rõ." Ông lão gật đầu.
"À quên, nhớ sửa lại cánh cửa." Đạo nhân áo tím bổ sung.
Đạo nhân áo tím nói xong, ông lão quay người đi, Đạo nhân áo tím chậm rãi đi lên núi.
Tả Đăng Phong vẫn đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới xoay người đi vào trong phòng, nhìn mặt trời vừa mọc phương đông, trong mắt hoàn toàn trong sáng, trong lòng hoàn toàn trong sáng...