-
Chương 18
Mệnh lệnh của Đằng Khi khiến Tả Đăng Phong kinh hoàng, Đằng Khi đã dựa vào dấu vết để lại mà biết có Vu Tâm Ngữ tồn tại, hắn muốn tìm ra Vu Tâm Ngữ để uy hiếp hắn.
Mười tên lính Nhật cải trang thành nông phu nghe lệnh lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Địa đạo của đạo quan cũng không bí mật lắm, đám lính kia rất nhanh phát hiện ra lối vào ở tây phòng.
Hai người Nhật liền đi vào trong địa đạo, một lát sau, Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng nắp quan tài rơi xuống đất ở phía đông phòng, không hỏi cũng biết Vu Tâm Ngữ đã bị bọn họ ép phải chạy ra.
Quả nhiên, liền nhìn thấy Vu Tâm Ngữ từ trong đông phòng chạy ra, trên tay cầm một cái kéo.
Tả Đăng Phong thấy thế vội tiến lên ôm lấy cô, bọn Đằng Khi cũng không cản, mà đưa mắt nhìn đánh giá hai người.
“Thả cô ấy đi, tôi sẽ dẫn các người đi tìm con mèo.” Tả Đăng Phong quay sang nhìn Đằng Khi.
“Tả tiên sinh, phu nhân ở đây, cậu đi mang con mèo về đây, chỉ cần mang con mèo về, tôi sẽ thả các người đi.” Đằng Khi nhìn Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ quả thực rất xinh đẹp, Đằng Khi không ngờ ở nơi hoang dã thế này mà lại có một người đẹp như vậy. nhưng trong mắt hắn chỉ có kinh ngạc chứ không có ý thèm muốn, chứng tỏ hắn không phải là người háo sắc.
“Không được, tuyệt đối không được.” Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Dù Đằng Khi không lộ ra vẻ háo sắc, nhưng đám bộ hạ kia của hắn thì không.
“Con người của ta rất biết đạo lý, thế này đi, cậu ở lại, để phu nhân đi tìm con mèo. Để chứng tỏ thành ý, ta sẽ để cho cô ấy đi.” Đằng Khi cười.
“Nếu cô ấy tìm con mèo về, ông có thể không giết chúng tôi hay không?” Tả Đăng Phong bắt đầu diễn trò.
“Có thể.” Đằng Khi gật đầu.
“Thề đi!” Tả Đăng Phong giả bộ ra vẻ trịnh trọng nhìn Đằng Khi, thực tế hắn hiểu rất rõ nếu mang Thập Tam về, Đằng Khi sẽ không tuân thủ lời hứa suông mà tha cho họ.
“Chỉ cần phu nhân mang con mèo về đưa cho ta, ta tuyệt sẽ không giết các người, cũng sẽ không làm các người bị thương.” Đằng Khi trịnh trọng gật đầu.
“Nhanh đi tìm Thập Tam về đây.” Tả Đăng Phong quay sang, đánh mắt cho Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ tuy hiểu ý Tả Đăng Phong nhưng không đi ngay, mà kiên nghị lắc đầu, tỏ vẻ cô sẽ không bỏ lại Tả Đăng Phong một mình mà đi.
“Nhanh lên, muốn vì một con mèo mà hại chết ta hả?” Tả Đăng Phong thấy thế giận dữ tát Vu Tâm Ngữ một cái. Cái tát này hắn dùng toàn lực, người Nhật đều là ác lang, nếu Vu Tâm Ngữ ở lại, hậu quả sẽ không thể nào chịu nổi.
Vu Tâm Ngữ không ngờ Tả Đăng Phong đánh mình, hơn nữa lại đánh nặng như vậy, nên bất ngờ sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế giơ tay tát thêm một cái nữa: “Thập Tam đi vào rừng cây phía tây bắc, nhanh đi bắt nó về đây!”
Hai cái tát này đánh lên mặt Vu Tâm Ngữ, nhưng lại làm chính bản thân hắn đau. Hắn không muốn đánh Vu Tâm Ngữ, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể để Vu Tâm Ngữ ở lại đây.
Vu Tâm Ngữ khóc, không phải vì Tả Đăng Phong đánh mình, mà vì từ trong mắt Tả Đăng Phong cô hiểu tâm ý của hắn, hiểu Tả Đăng Phong muốn cô chạy trốn vào khu rừng phía tây bắc.
“Khóc cái gì? Bước nhanh lên!” Tả Đăng Phong muốn nói rất nhiều lời với Vu Tâm Ngữ, nhưng hắn không thể nói được. đằng Khi rất thông minh, nếu thấy nghi ngờ, sẽ thay đổi chủ ý ngay tức khắc.
Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, trong mắt chứa đựng bao niềm cảm động và thâm tình, cô hiểu nếu mình đi không về, Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ chịu khổ. Tả Đăng Phong là chồng cô, trước cảnh sống chết trước mặt lại quyết tâm để hy vọng sinh tồn lại cho cô.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Vu Tâm Ngữ trở nên kiên quyết, sau đó khẽ gật với Tả Đăng Phong: “Chờ em, em sẽ nhanh trở về.”
Nói xong, Vu Tâm Ngữ xoay người đi ra. Binh lính Nhật thấy thế đều quay sang nhìn Đằng Khi, Đằng Khi khẽ phất tay, ý bảo để cho Vu Tâm Ngữ đi.
“Đại tá Đằng Khi, ta nghĩ tên này chỉ muốn cứu vợ của hắn, chứ không định giao con mèo.” Tên lính Nhật cải trang thành mã phu lên tiếng.
“Ta biết, nhưng cô gái kia nhất định sẽ không trốn đâu.” Đằng Khi nở nụ cười tự tin.
“Nếu cô ta mang con mèo về, chúng ta thực thả bọn họ sao?” người Nhật kia có lẽ là một sĩ quan, nên biết một ít tiếng Hán, chỉ là bọn họ không ngờ trong đạo quan nơi thâm sơn này lại có người hiểu được ngôn ngữ của họ mà thôi.
“hành động lần này của chúng ta chưa được quân bộ phê chuẩn, nên nhất thiết phải xóa sạch mọi dấu vết.” đằng Khi vừa nói vừa nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong đã sớm nghĩ người Nhật không giữ chữ tín, nghe thế cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn chỉ bận nghĩ không biết câu nói ngay trước lúc rời đi của Vu Tâm Ngữ là có ý gì, hy vọng cô hiểu dụng ý của hắn, nếu quả thực đưa Thập Tam về, thì coi như xong.
“Ha ha, chắc chắn.” người Nhật kia gật đầu.
Không ai nói thêm gì nữa, tất cả đều chờ đợi. Đằng Khi đợi Vu Tâm Ngữ đem Thập Tam về, Tả Đăng Phong thì đợi chết, hắn hiểu rất rõ dù Vu Tâm Ngữ có trở về hay không thì hắn cũng sẽ chết.
Người ta ai cũng rất sợ chết, Tả Đăng Phong cũng không khác, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại thấy may mắn, vì chuyện hắn lo nhất đã không xảy ra, Vu Tâm Ngữ không bị người Nhật làm thương tổn. Tả Đăng Phong chỉ lo tiếp theo sau này, nếu mình chết rồi, sợ Vu Tâm Ngữ cũng tự tử theo. Khả năng này rất lớn, nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lại thấy lo.
“Tả tiên sinh, xem cậu có vẻ rất khẩn trương.” Đằng Khi xoay người đi về phía Tả Đăng Phong.
“hy vọng ông làm đúng những gì đã hứa.” Tả Đăng Phong quay sang đáp trả, bây giờ Vu Tâm Ngữ chưa đi xa, hắn cần phải kéo dài thời gian.
“Yên tâm, ta sẽ.” Đằng Khi gật đầu cười.
Tả Đăng Phong nhìn hắn, không nói gì nữa, tên đại tá này tướng mạo không xấu xa, nói năng cũng không thô lỗ, trên mặt lúc nào cũng có nét cười, bề ngoài đàng hoàng không giống một tí nào những kẻ khủng bố, một người Nhật lại có thể nói tiếng Trung lưu loát đến thế, chứng tỏ đây là một người có nghị lực mạnh mẽ, tâm tư sâu xa.
Mười phút trôi qua, rồi hai mươi phút…
Nửa giờ sau, Đằng Khi đứng dậy, lôi một đôi găng tay trắng ra khỏi túi quần, đi tới chỗ một tên bộ hạ có mang theo hành lý, từ trong hành lý lấy ra một con dao.
“Tả tiên sinh, phu nhân sao chưa về?” Đằng Khi cầm dao tiến về phía Tả Đăng Phong.
“Cô ấy không về đâu.” Tả Đăng Phong cười. nửa tiếng rồi, Vu Tâm Ngữ chắc chắn đã tìm được chỗ để trốn.
“Không không không, cô ta sẽ trở về.” sắc mặt Đằng Khi không hề thay đổi, nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, con dao trong tay trái đã cắm vào phía ngoài đùi phải của Tả Đăng Phong.
“Cmn!” Tả Đăng Phong cố nén đau, nhào tới tên ác ma đang mỉm cười trước mắt, hai tên lính Nhật hai bên lập tức đẩy hắn ngã nhào.
“Nói nhỏ quá, phu nhân không nghe thấy.” Đằng Khi ngồi xổm xuống, nắm lấy con dao trên đùi Tả Đăng Phong, xoáy tròn.
“A!!!!” Tả Đăng Phong đau quá kêu thảm thiết, đây thuần túy là phản ứng sinh lý, không thể khống chế kịp. Nhưng Tả Đăng Phong mới la lên liền ngậm miệng lại, hắn biết Đằng Khi muốn hắn kêu to là để kéo Vu Tâm Ngữ ra khỏi chỗ trốn.
Đằng Khi thấy thế lấy hai tay che mặt lại, rồi dí sát mặt mình vào mặt Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy. hắn cố nén cơn đau căm tức nhìn Đằng Khi, không biết tên ác ma này có ý gì.
“Tả tiên sinh, mau nhổ nước miếng đi, các người không phải thích nhất là nhổ nước miếng sao?” Đằng Khi bỏ hai tay ra, rồi lại che lên mặt, vui vẻ trêu chọc Tả Đăng Phong, như mèo vờn chuột.
Tả Đăng Phong cắn chặt răng quay đầu đi, thực ra Đằng Khi nói không sai, lúc này hắn thực rất muốn nhổ nước miếng vào mặt tên kia.
“Chỗ này có rất nhiều dây thần kinh, cậu không nhịn nổi đâu.” Đằng Khi thấy thế giơ tay ra túm lấy đùi Tả Đăng Phong, bóp mạnh.
Hắn nói không sai, Tả Đăng Phong đau không chịu nổi, sự đau đớn tột cùng khiến cả người Tả Đăng Phong run rẩy, đau đến nỗi hắn muốn cuộn người lại, nhưng bị lính Nhật giữ chặt, không thể co lại được. dù vậy, Tả Đăng Phong vẫn cố nén không kêu, hắn rất rõ mình kêu đau sẽ gây ra chuyện gì.
Đau đớn làm dạ dày co rút khiến hắn buồn nôn, cuối cùng Tả Đăng Phong rốt cục phun ra.
“Ui, các người không vệ sinh gì cả.” Đằng Khi nhăn mũi đứng dậy.
“Tao có thành quỷ cũng không tha cho mày.” Tả Đăng Phong nghiến răng. Hắn biết mình không thể sống được, nên nguyện vọng lớn nhất lúc này là trên thế gian thực sự có quỷ.
“Lời này tao nghe nhiều lần lắm rồi…” Đằng Khi nói một nửa liền dừng lại, xoay mặt nhìn ra cửa lớn.
Tả Đăng Phong vội xoay đầu theo, nhìn thấy điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, Tả Đăng Phong và Thập Tam đang đứng ngay cửa ra vào.
“Chạy mau, mau lên!” Tả Đăng Phong tuyệt vọng quát to, Vu Tâm Ngữ mang Thập Tam về, bao nhiêu cố gắng của hắn trước giờ đều uổng phí.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong, cũng nghe thấy hắn nói, nhưng không bỏ chạy.
“Tốt, tốt lắm, tới đây.” Đằng Khi thấy Vu Tâm Ngữ mang Thập Tam về, vui mừng vội ngoắc Vu Tâm Ngữ vào.
“Đừng vào, chạy đi!” Tả Đăng Phong thấy thế lại hét to. Hắn nhìn thấy đám bộ hạ của Đằng Khi đang lấy khóa và xích ra.
Vu Tâm Ngữ nghe thế không nói gì, cũng không di chuyển, chỉ thâm tình nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong, tay lần mở nút áo khoác.
“Đồ ngốc, em không cứu được anh đâu, anh càng hận em…” Tả Đăng Phong mới nói được một nửa là ngừng, không phải vì không muốn nói, mà là tên lính Nhật phía trước đã tống ngay một đấm vào quai hàm hắn.
Tả Đăng Phong vô cùng giận dữ, nhưng người hắn giận không phải đám lính Nhật này, mà là Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ đang làm một hành động ngu xuẩn, dù người Nhật có bắt được Thập Tam thì cũng sẽ không buông tha cho họ. Vu Tâm Ngữ làm chuyện ngu xuẩn này khiến Tả Đăng Phong có cảm giác bị mất đi tôn nghiêm của một nam nhân. Dù Vu Tâm Ngữ có dùng đủ loại phương thức để cứu hắn, thì hắn cũng sẽ giết cô, rồi tự sát.
Đằng Khi không hề nhìn Vu Tâm Ngữ, mà chỉ nhìn Thập Tam, ánh mắt đầy cuồng nhiệt. trừ hắn ra, tất cả những người còn lại đều nhìn Vu Tâm Ngữ, nhìn cô cởi chiếc áo bông, chỉ còn áo đơn trên người, thậm chí Tả Đăng Phong còn thấy hạ thân họ biến hóa.
Bảo vệ người phụ nữ của mình là thiên tính của nam nhân, nên không làm được điều này, khác gì tôn nghiêm của họ bị nghiền nát, khiến Tả Đăng Phong có cảm giác sống không bằng chết. ruột gan đứt từng khúc, Tả Đăng Phong đập mạnh đầu xuống đất, cầu chết cho nhanh.
Tên lính Nhật đứng gần hắn nhất túm lấy tóc Tả Đăng Phong. Chưa tóm được Thập Tam, bọn họ sẽ không để hắn chết.
Bị túm tóc, Tả Đăng Phong nhìn từng tên lính Nhật, tính cả Đằng Khi, tổng cộng là mười bốn người. Tả Đăng Phong ghi nhớ bộ dáng của họ, dù có thành quỷ cũng không tha cho họ.
Đang nhìn mặt tên lính Nhật cuối cùng, chợt Tả Đăng Phong thấy mặt tên lính này hiện lên vẻ nghi hoặc và một chút hoảng sợ.
Tả Đăng Phong vội quay đầu về nhìn Vu Tâm Ngữ, thấy sau khi cô cởi áo bông thì không cởi áo đơn nữa, mà vén hai tay áo lên, rồi tự cào lên hai cánh tay thật sâu, máu tươi tuôn ra.
Đám lính Nhật không hiểu Vu Tâm Ngữ làm vậy để làm gì, nhưng Tả Đăng Phong hiểu, cô muốn dùng đạo thuật. hôm nay không phải ngày hành kinh nên cô không dùng đạo thuật được, thực ra Vu Tâm Ngữ muốn dùng đạo thuật lúc nào cũng được không phải chờ đến thời gian kinh nguyệt, nhưng vì đạo thuật chưa học được hết nên phải đổ máu thì mới kích phát được.
Hành động của Vu Tâm Ngữ khiến sự tuyệt vọng và giận dữ của Tả Đăng Phong trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn chằm chằm cô gái mình yêu nhất.
Tả Đăng Phong cảm động rơi nước mắt, Vu Tâm Ngữ nghiêm giọng nói với Thập Tam.
“Liều mạng với chúng, dù chết cũng phải chết chung…”
…
Mười tên lính Nhật cải trang thành nông phu nghe lệnh lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Địa đạo của đạo quan cũng không bí mật lắm, đám lính kia rất nhanh phát hiện ra lối vào ở tây phòng.
Hai người Nhật liền đi vào trong địa đạo, một lát sau, Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng nắp quan tài rơi xuống đất ở phía đông phòng, không hỏi cũng biết Vu Tâm Ngữ đã bị bọn họ ép phải chạy ra.
Quả nhiên, liền nhìn thấy Vu Tâm Ngữ từ trong đông phòng chạy ra, trên tay cầm một cái kéo.
Tả Đăng Phong thấy thế vội tiến lên ôm lấy cô, bọn Đằng Khi cũng không cản, mà đưa mắt nhìn đánh giá hai người.
“Thả cô ấy đi, tôi sẽ dẫn các người đi tìm con mèo.” Tả Đăng Phong quay sang nhìn Đằng Khi.
“Tả tiên sinh, phu nhân ở đây, cậu đi mang con mèo về đây, chỉ cần mang con mèo về, tôi sẽ thả các người đi.” Đằng Khi nhìn Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ quả thực rất xinh đẹp, Đằng Khi không ngờ ở nơi hoang dã thế này mà lại có một người đẹp như vậy. nhưng trong mắt hắn chỉ có kinh ngạc chứ không có ý thèm muốn, chứng tỏ hắn không phải là người háo sắc.
“Không được, tuyệt đối không được.” Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Dù Đằng Khi không lộ ra vẻ háo sắc, nhưng đám bộ hạ kia của hắn thì không.
“Con người của ta rất biết đạo lý, thế này đi, cậu ở lại, để phu nhân đi tìm con mèo. Để chứng tỏ thành ý, ta sẽ để cho cô ấy đi.” Đằng Khi cười.
“Nếu cô ấy tìm con mèo về, ông có thể không giết chúng tôi hay không?” Tả Đăng Phong bắt đầu diễn trò.
“Có thể.” Đằng Khi gật đầu.
“Thề đi!” Tả Đăng Phong giả bộ ra vẻ trịnh trọng nhìn Đằng Khi, thực tế hắn hiểu rất rõ nếu mang Thập Tam về, Đằng Khi sẽ không tuân thủ lời hứa suông mà tha cho họ.
“Chỉ cần phu nhân mang con mèo về đưa cho ta, ta tuyệt sẽ không giết các người, cũng sẽ không làm các người bị thương.” Đằng Khi trịnh trọng gật đầu.
“Nhanh đi tìm Thập Tam về đây.” Tả Đăng Phong quay sang, đánh mắt cho Vu Tâm Ngữ.
Vu Tâm Ngữ tuy hiểu ý Tả Đăng Phong nhưng không đi ngay, mà kiên nghị lắc đầu, tỏ vẻ cô sẽ không bỏ lại Tả Đăng Phong một mình mà đi.
“Nhanh lên, muốn vì một con mèo mà hại chết ta hả?” Tả Đăng Phong thấy thế giận dữ tát Vu Tâm Ngữ một cái. Cái tát này hắn dùng toàn lực, người Nhật đều là ác lang, nếu Vu Tâm Ngữ ở lại, hậu quả sẽ không thể nào chịu nổi.
Vu Tâm Ngữ không ngờ Tả Đăng Phong đánh mình, hơn nữa lại đánh nặng như vậy, nên bất ngờ sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy thế giơ tay tát thêm một cái nữa: “Thập Tam đi vào rừng cây phía tây bắc, nhanh đi bắt nó về đây!”
Hai cái tát này đánh lên mặt Vu Tâm Ngữ, nhưng lại làm chính bản thân hắn đau. Hắn không muốn đánh Vu Tâm Ngữ, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể để Vu Tâm Ngữ ở lại đây.
Vu Tâm Ngữ khóc, không phải vì Tả Đăng Phong đánh mình, mà vì từ trong mắt Tả Đăng Phong cô hiểu tâm ý của hắn, hiểu Tả Đăng Phong muốn cô chạy trốn vào khu rừng phía tây bắc.
“Khóc cái gì? Bước nhanh lên!” Tả Đăng Phong muốn nói rất nhiều lời với Vu Tâm Ngữ, nhưng hắn không thể nói được. đằng Khi rất thông minh, nếu thấy nghi ngờ, sẽ thay đổi chủ ý ngay tức khắc.
Vu Tâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, trong mắt chứa đựng bao niềm cảm động và thâm tình, cô hiểu nếu mình đi không về, Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ chịu khổ. Tả Đăng Phong là chồng cô, trước cảnh sống chết trước mặt lại quyết tâm để hy vọng sinh tồn lại cho cô.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Vu Tâm Ngữ trở nên kiên quyết, sau đó khẽ gật với Tả Đăng Phong: “Chờ em, em sẽ nhanh trở về.”
Nói xong, Vu Tâm Ngữ xoay người đi ra. Binh lính Nhật thấy thế đều quay sang nhìn Đằng Khi, Đằng Khi khẽ phất tay, ý bảo để cho Vu Tâm Ngữ đi.
“Đại tá Đằng Khi, ta nghĩ tên này chỉ muốn cứu vợ của hắn, chứ không định giao con mèo.” Tên lính Nhật cải trang thành mã phu lên tiếng.
“Ta biết, nhưng cô gái kia nhất định sẽ không trốn đâu.” Đằng Khi nở nụ cười tự tin.
“Nếu cô ta mang con mèo về, chúng ta thực thả bọn họ sao?” người Nhật kia có lẽ là một sĩ quan, nên biết một ít tiếng Hán, chỉ là bọn họ không ngờ trong đạo quan nơi thâm sơn này lại có người hiểu được ngôn ngữ của họ mà thôi.
“hành động lần này của chúng ta chưa được quân bộ phê chuẩn, nên nhất thiết phải xóa sạch mọi dấu vết.” đằng Khi vừa nói vừa nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong đã sớm nghĩ người Nhật không giữ chữ tín, nghe thế cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn chỉ bận nghĩ không biết câu nói ngay trước lúc rời đi của Vu Tâm Ngữ là có ý gì, hy vọng cô hiểu dụng ý của hắn, nếu quả thực đưa Thập Tam về, thì coi như xong.
“Ha ha, chắc chắn.” người Nhật kia gật đầu.
Không ai nói thêm gì nữa, tất cả đều chờ đợi. Đằng Khi đợi Vu Tâm Ngữ đem Thập Tam về, Tả Đăng Phong thì đợi chết, hắn hiểu rất rõ dù Vu Tâm Ngữ có trở về hay không thì hắn cũng sẽ chết.
Người ta ai cũng rất sợ chết, Tả Đăng Phong cũng không khác, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại thấy may mắn, vì chuyện hắn lo nhất đã không xảy ra, Vu Tâm Ngữ không bị người Nhật làm thương tổn. Tả Đăng Phong chỉ lo tiếp theo sau này, nếu mình chết rồi, sợ Vu Tâm Ngữ cũng tự tử theo. Khả năng này rất lớn, nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lại thấy lo.
“Tả tiên sinh, xem cậu có vẻ rất khẩn trương.” Đằng Khi xoay người đi về phía Tả Đăng Phong.
“hy vọng ông làm đúng những gì đã hứa.” Tả Đăng Phong quay sang đáp trả, bây giờ Vu Tâm Ngữ chưa đi xa, hắn cần phải kéo dài thời gian.
“Yên tâm, ta sẽ.” Đằng Khi gật đầu cười.
Tả Đăng Phong nhìn hắn, không nói gì nữa, tên đại tá này tướng mạo không xấu xa, nói năng cũng không thô lỗ, trên mặt lúc nào cũng có nét cười, bề ngoài đàng hoàng không giống một tí nào những kẻ khủng bố, một người Nhật lại có thể nói tiếng Trung lưu loát đến thế, chứng tỏ đây là một người có nghị lực mạnh mẽ, tâm tư sâu xa.
Mười phút trôi qua, rồi hai mươi phút…
Nửa giờ sau, Đằng Khi đứng dậy, lôi một đôi găng tay trắng ra khỏi túi quần, đi tới chỗ một tên bộ hạ có mang theo hành lý, từ trong hành lý lấy ra một con dao.
“Tả tiên sinh, phu nhân sao chưa về?” Đằng Khi cầm dao tiến về phía Tả Đăng Phong.
“Cô ấy không về đâu.” Tả Đăng Phong cười. nửa tiếng rồi, Vu Tâm Ngữ chắc chắn đã tìm được chỗ để trốn.
“Không không không, cô ta sẽ trở về.” sắc mặt Đằng Khi không hề thay đổi, nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, con dao trong tay trái đã cắm vào phía ngoài đùi phải của Tả Đăng Phong.
“Cmn!” Tả Đăng Phong cố nén đau, nhào tới tên ác ma đang mỉm cười trước mắt, hai tên lính Nhật hai bên lập tức đẩy hắn ngã nhào.
“Nói nhỏ quá, phu nhân không nghe thấy.” Đằng Khi ngồi xổm xuống, nắm lấy con dao trên đùi Tả Đăng Phong, xoáy tròn.
“A!!!!” Tả Đăng Phong đau quá kêu thảm thiết, đây thuần túy là phản ứng sinh lý, không thể khống chế kịp. Nhưng Tả Đăng Phong mới la lên liền ngậm miệng lại, hắn biết Đằng Khi muốn hắn kêu to là để kéo Vu Tâm Ngữ ra khỏi chỗ trốn.
Đằng Khi thấy thế lấy hai tay che mặt lại, rồi dí sát mặt mình vào mặt Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy. hắn cố nén cơn đau căm tức nhìn Đằng Khi, không biết tên ác ma này có ý gì.
“Tả tiên sinh, mau nhổ nước miếng đi, các người không phải thích nhất là nhổ nước miếng sao?” Đằng Khi bỏ hai tay ra, rồi lại che lên mặt, vui vẻ trêu chọc Tả Đăng Phong, như mèo vờn chuột.
Tả Đăng Phong cắn chặt răng quay đầu đi, thực ra Đằng Khi nói không sai, lúc này hắn thực rất muốn nhổ nước miếng vào mặt tên kia.
“Chỗ này có rất nhiều dây thần kinh, cậu không nhịn nổi đâu.” Đằng Khi thấy thế giơ tay ra túm lấy đùi Tả Đăng Phong, bóp mạnh.
Hắn nói không sai, Tả Đăng Phong đau không chịu nổi, sự đau đớn tột cùng khiến cả người Tả Đăng Phong run rẩy, đau đến nỗi hắn muốn cuộn người lại, nhưng bị lính Nhật giữ chặt, không thể co lại được. dù vậy, Tả Đăng Phong vẫn cố nén không kêu, hắn rất rõ mình kêu đau sẽ gây ra chuyện gì.
Đau đớn làm dạ dày co rút khiến hắn buồn nôn, cuối cùng Tả Đăng Phong rốt cục phun ra.
“Ui, các người không vệ sinh gì cả.” Đằng Khi nhăn mũi đứng dậy.
“Tao có thành quỷ cũng không tha cho mày.” Tả Đăng Phong nghiến răng. Hắn biết mình không thể sống được, nên nguyện vọng lớn nhất lúc này là trên thế gian thực sự có quỷ.
“Lời này tao nghe nhiều lần lắm rồi…” Đằng Khi nói một nửa liền dừng lại, xoay mặt nhìn ra cửa lớn.
Tả Đăng Phong vội xoay đầu theo, nhìn thấy điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, Tả Đăng Phong và Thập Tam đang đứng ngay cửa ra vào.
“Chạy mau, mau lên!” Tả Đăng Phong tuyệt vọng quát to, Vu Tâm Ngữ mang Thập Tam về, bao nhiêu cố gắng của hắn trước giờ đều uổng phí.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong, cũng nghe thấy hắn nói, nhưng không bỏ chạy.
“Tốt, tốt lắm, tới đây.” Đằng Khi thấy Vu Tâm Ngữ mang Thập Tam về, vui mừng vội ngoắc Vu Tâm Ngữ vào.
“Đừng vào, chạy đi!” Tả Đăng Phong thấy thế lại hét to. Hắn nhìn thấy đám bộ hạ của Đằng Khi đang lấy khóa và xích ra.
Vu Tâm Ngữ nghe thế không nói gì, cũng không di chuyển, chỉ thâm tình nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong, tay lần mở nút áo khoác.
“Đồ ngốc, em không cứu được anh đâu, anh càng hận em…” Tả Đăng Phong mới nói được một nửa là ngừng, không phải vì không muốn nói, mà là tên lính Nhật phía trước đã tống ngay một đấm vào quai hàm hắn.
Tả Đăng Phong vô cùng giận dữ, nhưng người hắn giận không phải đám lính Nhật này, mà là Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ đang làm một hành động ngu xuẩn, dù người Nhật có bắt được Thập Tam thì cũng sẽ không buông tha cho họ. Vu Tâm Ngữ làm chuyện ngu xuẩn này khiến Tả Đăng Phong có cảm giác bị mất đi tôn nghiêm của một nam nhân. Dù Vu Tâm Ngữ có dùng đủ loại phương thức để cứu hắn, thì hắn cũng sẽ giết cô, rồi tự sát.
Đằng Khi không hề nhìn Vu Tâm Ngữ, mà chỉ nhìn Thập Tam, ánh mắt đầy cuồng nhiệt. trừ hắn ra, tất cả những người còn lại đều nhìn Vu Tâm Ngữ, nhìn cô cởi chiếc áo bông, chỉ còn áo đơn trên người, thậm chí Tả Đăng Phong còn thấy hạ thân họ biến hóa.
Bảo vệ người phụ nữ của mình là thiên tính của nam nhân, nên không làm được điều này, khác gì tôn nghiêm của họ bị nghiền nát, khiến Tả Đăng Phong có cảm giác sống không bằng chết. ruột gan đứt từng khúc, Tả Đăng Phong đập mạnh đầu xuống đất, cầu chết cho nhanh.
Tên lính Nhật đứng gần hắn nhất túm lấy tóc Tả Đăng Phong. Chưa tóm được Thập Tam, bọn họ sẽ không để hắn chết.
Bị túm tóc, Tả Đăng Phong nhìn từng tên lính Nhật, tính cả Đằng Khi, tổng cộng là mười bốn người. Tả Đăng Phong ghi nhớ bộ dáng của họ, dù có thành quỷ cũng không tha cho họ.
Đang nhìn mặt tên lính Nhật cuối cùng, chợt Tả Đăng Phong thấy mặt tên lính này hiện lên vẻ nghi hoặc và một chút hoảng sợ.
Tả Đăng Phong vội quay đầu về nhìn Vu Tâm Ngữ, thấy sau khi cô cởi áo bông thì không cởi áo đơn nữa, mà vén hai tay áo lên, rồi tự cào lên hai cánh tay thật sâu, máu tươi tuôn ra.
Đám lính Nhật không hiểu Vu Tâm Ngữ làm vậy để làm gì, nhưng Tả Đăng Phong hiểu, cô muốn dùng đạo thuật. hôm nay không phải ngày hành kinh nên cô không dùng đạo thuật được, thực ra Vu Tâm Ngữ muốn dùng đạo thuật lúc nào cũng được không phải chờ đến thời gian kinh nguyệt, nhưng vì đạo thuật chưa học được hết nên phải đổ máu thì mới kích phát được.
Hành động của Vu Tâm Ngữ khiến sự tuyệt vọng và giận dữ của Tả Đăng Phong trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn chằm chằm cô gái mình yêu nhất.
Tả Đăng Phong cảm động rơi nước mắt, Vu Tâm Ngữ nghiêm giọng nói với Thập Tam.
“Liều mạng với chúng, dù chết cũng phải chết chung…”
…