Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658
Lão đạo cắn răng cười, roi sắt cũng cuốn lên, ánh lửa bắn ra bốn phía, giống như long xà xuất động, hướng về phía Yến Nương mà đập qua.
Yến Nương lăng yên lộn một vòng, tránh thoát roi sắt kia, nhưng tóc nàng lại bị nó quét phải, “Chi” một tiếng bị đốt một mảnh. Nàng khinh thường mà cười lạnh một tiếng, đem tóc cắn trong miệng, năm ngón tay đột nhiên cong lên, đem một loạt ngân châm bóng lưỡng ném về phía tay phải cầm roi sắt của lão đạo kia.
Ngân châm cắm vào trong tay hắn, biến mất không thấy, nhưng chỉ chốc lát sau chúng nó lại hiện lên, giống những cây băng, vỡ ra trên tay hắn, tỏa hàn khí tê dại.
Lão đạo hít hà một hơi, ấn đường nhíu chặt, muốn vung roi sắt về phía nàng nhưng tay phải đã bị đông thành băng, không thể động đậy. Hiện tại hai tay hắn đều bị kiềm chế, gióng như bị hai người cường tráng bắt lấy, ngoài đứng yên ra thì hắn không thể thi triển chút công lực nào.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia hung quang, “Lâm Kính Ẩn, mấy năm không gặp, pháp lực của ngươi thế mà lại có tiến bộ.”
Yến Nương cười lạnh một tiếng, không nói một lời chỉ thả người nhảy đến chỗ hắn, mười ngón tay hóa thành móng vuốt, vảy xanh lấp lánh, tàn nhẫn mà chụp đến trước ngực hắn. Mắt thấy nàng sắp đâm thủng ngực hắn thì chợt một ánh lửa bừng lên, cọ qua gò má nàng, giống một bức tường ngăn cách nàng và lão đạo kia.
Bàn tay trái bị khăn tay bao phủ của hắn bừng lên ba ngọn lửa, lúc đầu chúng như ba đáo hoa kiều diễm, ở trong bóng đêm lẳng lặng nở rộ, rồi đột nhiên, chúng nó bung ra, giống như phát điên mà theo gió văng khắp nơi, không kiêng nể mà cắn nuốt mọi thứ, mang theo vài phần dữ tợn, cùng với khói đặc và hơi nóng hừng hực, ngăn cách nàng và lão đạo kia.
“Tam Muội Chân Hỏa.” Yến Nương nói ra mấy chữ này, sau đó lùi về sau vài bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thường chạy về phía mình, sau đó nàng nghe thấy tiến “Bùm bùm” vang lên trong ngọn lửa, mày không nhịn được nhíu chặt hơn, cả người cũng chậm rãi lui về sau.
Trong ngọn lửa bỗng nhiên toát lên một đạo ngân quang, cùng lúc đó một cỗ mũi khét truyền đến, một lúc sau giọng của lão đạo kia vang lên từ sau bức tường lửa, trong lãnh khốc có cất giấu ý cười khó giấu, “Khăn này đúng là bảo vật, hủy nó ta cũng tiếc nhưng Lâm Kính Ẩn, nếu ngươi cho rằng chỉ dùng nó là có thể dồn ta vào chỗ chết thì ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
Hắn dứt lời, chỉ nghe “Tê” một tiếng, giống như có thứ gì bị vứt vào bức tường, chính là chiếc khăn của Yến Nương, hiện tại nó đã bị thiêu rách một lỗ, chữ “Vạn” bên trên cũng đã mất đi ánh sáng, xám xịt, không khác gì một cái khăn bình thường.
Khăn thêu chậm rãi bay xuống, khi dính lửa thì bị đốt thành tro tàn, sau đó bị một cơn gió to thổi tung bay, biến mất. Nhưng ngay sau đó, có một cơn gió lớn thổi qua bức tường, nhào về phía Yến Nương. Nó tạo thành một cái lỗ lớn trên bức tường, giống như một cái mồm to đang phun nhả ngọn lửa, sau đó một cái lưỡi dài chui ra khỏi miệng.
Thứ kia đương nhiên không phải đầu lưỡi, mà là cái roi sắt đang tỏa ánh sáng lấp lánh, giống muôn vàn ngôi sao, khiến nàng chói mắt.
Yến Nương lùi về phía cửa viện, nhưng roi kia như con rắn dài, uốn lượn trên tuyết đuổi theo nàng đến tận ngạch cửa. Lúc này Yến Nương lại biến mất không thấy, trong viện chỉ có tuyết đọng trắng tinh, cùng mấy dấu vết nhợt nhạt, vừa dài vừa mảnh, giống như ấn ký khi một cái đuôi lướt qua.
Lão đạo kia đi ra từ bức tường lửa, chộp cái roi trong tay, híp mắt nhìn quanh sân Vương gia, ánh mắt dừng trên dấu vết kia, sau đó mới nhìn Trình Đức Hiên cùng Vương Khi Vân đang co lại thành một đoàn trong phòng, lạnh lùng nói, “Các ngươi có nhìn thấy nàng ta đi đâu không?”
Trình Đức Hiên dáo dác lấm la lấm lét nhìn khắp nơi, liên tục xua tay, hạ giọng nói, “Đại sư, nàng vừa bước vào sân là đã không thấy tăm hơi, ta ta cũng không biết nàng đi nơi nào.”
Lão đạo hung tợn mà nhếch miệng, “Rồng có thể biến hóa lớn nhỏ, nàng ta đúng là âm hiểm, thấy không đấu được thì liền trốn.”
Nói xong, hắn liền cầm roi sắt đi vào trong viện, ánh ămts đảo khắp nền tuyết, không buông tha cho một góc nào.
Tuyết đọng giống như một tấm thảm mềm nhẹ, phủ ánh sáng bạc khắp mặt đất, hòa thành một với bông tuyết đang bay xuống khiến trời và đất như hòa làm một. Chỉ có ấn ký thon dài kia lộ trên mặt đất là cho thấy nàng đang ẩn núp ở nơi nào đó không ai nhìn thấy, tùy thời có thể xuất hiện.
“Lâm Kính Ẩn.” Hắn phun ra ba chữ này từ kẽ răng, ngữ khí lạnh băng, không chút độ ấm. Sau đó hắn giống như quay về hồ sen kia, lúc đó hắn cũng tìm không thấy nàng, lại rơi vào bẫy của nàng, phải trả gái bằng một bàn tay.
Hôm nay, nàng lại giở trò cũ, nhưng hắn nhất định sẽ không bị nàng lừa nữa.
Lão đạo cắn răng, đen roi sắt ném trên đất, sau đó rũ mắt, nhìn chằm chằm vào roi sắt đang vặn vẹo kia, gằn từng chữ, “Tìm nàng cho ta, ta muốn giết nàng.”
Roi sắt động vài cái sau đó lủi vào trong tuyết, quanh thân nó tỏa ánh sáng mãnh liệt, tia lửa văng khắp nơi, đi tới đâu thì tuyết tan đến đó, hóa thành từng dòng nước theo khe đất chảy ra ngoài viện. Nhưng nó quay cuồng trong sân của Vương gia vài lần vẫn không phát hiện ra tung tích của Yến Nương, tuyết trong sân đã tan hết, để lộ ra sắc gạch u ám bên dưới, cả cái sân trụi lủi, trừ bỏ một đống củi, thì những thứ còn lại đều không có gì đáng nghi.
Lão đạo chậm rãi đến gần đống củi, chân nhấc lên đá chúng nó bay tứ tán, sau đó ánh mắt hắn nhìn từng thanh củi muốn túm được ngừoi kia nhưng hắn vẫn chẳng thấy gì, chỉ có một mảnh áo dính máu bị đông lạnh.
Nàng giống như đã biến thành một dòng nước chảy ra ngoài viện.
“Không tìm được nàng ta sao? Nàng ta trốn rồi sao?” Trình Đức Hiên run run rẩy rẩy đi đến cạnh cửa, tay vịn khung cửa dò đầu ra ngoài nhìn, “Vậy phải làm sao bây giờ, nàng ta mà chạy thoát thì chúng ta phải nói với thánh thượng thế nào?”
Lão đạo vốn đã lo âu, nghe Trình Đức Hiên nói xong thì không khỏi tức giận. Hắn lạnh lùng nghiêng đầu liếc ông ta một cái, trong miệng âm thầm thúc giục phù chú, lệnh cho cây roi sắt kia tìm thêm một vòng nữa. Nhưng lúc đảo qua người Trình Đức Hiên, hắn ta lại ngây người, trong mắt là ánh sáng hội tụ thành hai điểm.
Hắn để ngón trở lên miệng, bất động thanh sắc mà ra hiệu cho Trình Đức Hiên, miệng lại đọc mấy lời phù chú, nhẹ nhàng gật đầu, roi sắt lại theo đó mà đi vào trong nhà.
Yến Nương lăng yên lộn một vòng, tránh thoát roi sắt kia, nhưng tóc nàng lại bị nó quét phải, “Chi” một tiếng bị đốt một mảnh. Nàng khinh thường mà cười lạnh một tiếng, đem tóc cắn trong miệng, năm ngón tay đột nhiên cong lên, đem một loạt ngân châm bóng lưỡng ném về phía tay phải cầm roi sắt của lão đạo kia.
Ngân châm cắm vào trong tay hắn, biến mất không thấy, nhưng chỉ chốc lát sau chúng nó lại hiện lên, giống những cây băng, vỡ ra trên tay hắn, tỏa hàn khí tê dại.
Lão đạo hít hà một hơi, ấn đường nhíu chặt, muốn vung roi sắt về phía nàng nhưng tay phải đã bị đông thành băng, không thể động đậy. Hiện tại hai tay hắn đều bị kiềm chế, gióng như bị hai người cường tráng bắt lấy, ngoài đứng yên ra thì hắn không thể thi triển chút công lực nào.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia hung quang, “Lâm Kính Ẩn, mấy năm không gặp, pháp lực của ngươi thế mà lại có tiến bộ.”
Yến Nương cười lạnh một tiếng, không nói một lời chỉ thả người nhảy đến chỗ hắn, mười ngón tay hóa thành móng vuốt, vảy xanh lấp lánh, tàn nhẫn mà chụp đến trước ngực hắn. Mắt thấy nàng sắp đâm thủng ngực hắn thì chợt một ánh lửa bừng lên, cọ qua gò má nàng, giống một bức tường ngăn cách nàng và lão đạo kia.
Bàn tay trái bị khăn tay bao phủ của hắn bừng lên ba ngọn lửa, lúc đầu chúng như ba đáo hoa kiều diễm, ở trong bóng đêm lẳng lặng nở rộ, rồi đột nhiên, chúng nó bung ra, giống như phát điên mà theo gió văng khắp nơi, không kiêng nể mà cắn nuốt mọi thứ, mang theo vài phần dữ tợn, cùng với khói đặc và hơi nóng hừng hực, ngăn cách nàng và lão đạo kia.
“Tam Muội Chân Hỏa.” Yến Nương nói ra mấy chữ này, sau đó lùi về sau vài bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thường chạy về phía mình, sau đó nàng nghe thấy tiến “Bùm bùm” vang lên trong ngọn lửa, mày không nhịn được nhíu chặt hơn, cả người cũng chậm rãi lui về sau.
Trong ngọn lửa bỗng nhiên toát lên một đạo ngân quang, cùng lúc đó một cỗ mũi khét truyền đến, một lúc sau giọng của lão đạo kia vang lên từ sau bức tường lửa, trong lãnh khốc có cất giấu ý cười khó giấu, “Khăn này đúng là bảo vật, hủy nó ta cũng tiếc nhưng Lâm Kính Ẩn, nếu ngươi cho rằng chỉ dùng nó là có thể dồn ta vào chỗ chết thì ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
Hắn dứt lời, chỉ nghe “Tê” một tiếng, giống như có thứ gì bị vứt vào bức tường, chính là chiếc khăn của Yến Nương, hiện tại nó đã bị thiêu rách một lỗ, chữ “Vạn” bên trên cũng đã mất đi ánh sáng, xám xịt, không khác gì một cái khăn bình thường.
Khăn thêu chậm rãi bay xuống, khi dính lửa thì bị đốt thành tro tàn, sau đó bị một cơn gió to thổi tung bay, biến mất. Nhưng ngay sau đó, có một cơn gió lớn thổi qua bức tường, nhào về phía Yến Nương. Nó tạo thành một cái lỗ lớn trên bức tường, giống như một cái mồm to đang phun nhả ngọn lửa, sau đó một cái lưỡi dài chui ra khỏi miệng.
Thứ kia đương nhiên không phải đầu lưỡi, mà là cái roi sắt đang tỏa ánh sáng lấp lánh, giống muôn vàn ngôi sao, khiến nàng chói mắt.
Yến Nương lùi về phía cửa viện, nhưng roi kia như con rắn dài, uốn lượn trên tuyết đuổi theo nàng đến tận ngạch cửa. Lúc này Yến Nương lại biến mất không thấy, trong viện chỉ có tuyết đọng trắng tinh, cùng mấy dấu vết nhợt nhạt, vừa dài vừa mảnh, giống như ấn ký khi một cái đuôi lướt qua.
Lão đạo kia đi ra từ bức tường lửa, chộp cái roi trong tay, híp mắt nhìn quanh sân Vương gia, ánh mắt dừng trên dấu vết kia, sau đó mới nhìn Trình Đức Hiên cùng Vương Khi Vân đang co lại thành một đoàn trong phòng, lạnh lùng nói, “Các ngươi có nhìn thấy nàng ta đi đâu không?”
Trình Đức Hiên dáo dác lấm la lấm lét nhìn khắp nơi, liên tục xua tay, hạ giọng nói, “Đại sư, nàng vừa bước vào sân là đã không thấy tăm hơi, ta ta cũng không biết nàng đi nơi nào.”
Lão đạo hung tợn mà nhếch miệng, “Rồng có thể biến hóa lớn nhỏ, nàng ta đúng là âm hiểm, thấy không đấu được thì liền trốn.”
Nói xong, hắn liền cầm roi sắt đi vào trong viện, ánh ămts đảo khắp nền tuyết, không buông tha cho một góc nào.
Tuyết đọng giống như một tấm thảm mềm nhẹ, phủ ánh sáng bạc khắp mặt đất, hòa thành một với bông tuyết đang bay xuống khiến trời và đất như hòa làm một. Chỉ có ấn ký thon dài kia lộ trên mặt đất là cho thấy nàng đang ẩn núp ở nơi nào đó không ai nhìn thấy, tùy thời có thể xuất hiện.
“Lâm Kính Ẩn.” Hắn phun ra ba chữ này từ kẽ răng, ngữ khí lạnh băng, không chút độ ấm. Sau đó hắn giống như quay về hồ sen kia, lúc đó hắn cũng tìm không thấy nàng, lại rơi vào bẫy của nàng, phải trả gái bằng một bàn tay.
Hôm nay, nàng lại giở trò cũ, nhưng hắn nhất định sẽ không bị nàng lừa nữa.
Lão đạo cắn răng, đen roi sắt ném trên đất, sau đó rũ mắt, nhìn chằm chằm vào roi sắt đang vặn vẹo kia, gằn từng chữ, “Tìm nàng cho ta, ta muốn giết nàng.”
Roi sắt động vài cái sau đó lủi vào trong tuyết, quanh thân nó tỏa ánh sáng mãnh liệt, tia lửa văng khắp nơi, đi tới đâu thì tuyết tan đến đó, hóa thành từng dòng nước theo khe đất chảy ra ngoài viện. Nhưng nó quay cuồng trong sân của Vương gia vài lần vẫn không phát hiện ra tung tích của Yến Nương, tuyết trong sân đã tan hết, để lộ ra sắc gạch u ám bên dưới, cả cái sân trụi lủi, trừ bỏ một đống củi, thì những thứ còn lại đều không có gì đáng nghi.
Lão đạo chậm rãi đến gần đống củi, chân nhấc lên đá chúng nó bay tứ tán, sau đó ánh mắt hắn nhìn từng thanh củi muốn túm được ngừoi kia nhưng hắn vẫn chẳng thấy gì, chỉ có một mảnh áo dính máu bị đông lạnh.
Nàng giống như đã biến thành một dòng nước chảy ra ngoài viện.
“Không tìm được nàng ta sao? Nàng ta trốn rồi sao?” Trình Đức Hiên run run rẩy rẩy đi đến cạnh cửa, tay vịn khung cửa dò đầu ra ngoài nhìn, “Vậy phải làm sao bây giờ, nàng ta mà chạy thoát thì chúng ta phải nói với thánh thượng thế nào?”
Lão đạo vốn đã lo âu, nghe Trình Đức Hiên nói xong thì không khỏi tức giận. Hắn lạnh lùng nghiêng đầu liếc ông ta một cái, trong miệng âm thầm thúc giục phù chú, lệnh cho cây roi sắt kia tìm thêm một vòng nữa. Nhưng lúc đảo qua người Trình Đức Hiên, hắn ta lại ngây người, trong mắt là ánh sáng hội tụ thành hai điểm.
Hắn để ngón trở lên miệng, bất động thanh sắc mà ra hiệu cho Trình Đức Hiên, miệng lại đọc mấy lời phù chú, nhẹ nhàng gật đầu, roi sắt lại theo đó mà đi vào trong nhà.