Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
“Tấn Nhi, ngươi chạy chậm một chút,” Tưởng Tích Tích thở hổn hển đi theo phía sau Tấn Nhi, “Tỷ tỷ bệnh vừa mới khỏi, không đi nhanh được.”
“Tích Tích tỷ tỷ, ta sắp muộn rồi, ngươi cứ đi chậm rãi là được.” Tấn Nhi cũng không quay đầu lại nói, thân mình hướng bên phải chợt lóe liền quẹo vào một cái viện nhỏ.
Tưởng Tích Tích thấy thân ảnh của hắn biến mất thì vội bước nhanh rẽ vào chỗ hắn vừa đi, thấy hắn vọt vào thư viện thì nàng mới yên tâm, chậm rãi đi tới cửa lớn.
Trên cửa lớn có bảng hiệu viết bốn chữ lớn Vân Hồ thư viện. Tưởng Tích Tích không hiểu thư pháp nhưng vẫn cảm thấy bốn chữ này viết rất tốt, tuy không tính là cứng cáp hữu lực nhưng lại có vẻ tươi mát phiêu dật, như nước chảy mây trôi.
“Tưởng cô nương, đã lâu không gặp,” một giọng nói ôn nhu truyền ra từ cánh cửa viện. Ngay sau đó, thân ảnh cao gầy của Hỗ tiên sinh xuất hiện ở trước mặt Tưởng Tích Tích. Hắn mặc áo choàng màu đen, tóc thì tùy ý để xõa sau đầu, không búi thành búi. Hắn có một đôi mắt hẹp dài, tràn ngập quan tâm, nhìn nàng qua những sợi tóc rủ trước trán, “Nghe Tấn Nhi nói ngươi bị bệnh, hiện tại thân thể đã khôi phục chưa?”
Tưởng Tích Tích gật đầu cười, “Đa tạ tiên sinh quan tâm, ta đã không có gì đáng ngại nữa.”
Hỗ tiên sinh nghiêng người đứng ở cửa trước, “Vậy là tốt rồi, cô nương có muốn vào ngồi cùng không, nghe xem bọn Tấn Nhi đang đọc sách gì, viết chữ gì, trở về còn có thể thông báo cho Trình đại nhân.”
Tưởng Tích Tích cảm kích cười cười, hành lễ rồi tiến vào Vân Hồ thư viện.
Thư viện cũng không tính là lớn, tổng cộng chia làm hai gian sân trước và sau. Sân trước là nơi bọn nhỏ học bài, gồm một gian phòng học và hai gian thư phòng. Hậu viện còn lại là nơi ở của Hỗ Chuẩn. Bởi vì ngày thường hậu viện đều đóng cửa nên người khác sẽ không đi vào, chỉ có thể một gốc cây tùng già thật lớn vươn lên khỏi tường viện.
Tưởng Tích Tích quen cửa quen nẻo ngồi xuống bậc thang trước thư phòng, cẩn thận nghe trong phòng truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh. Trên mặt nàng không tự giác hiện lên một nụ cười đã lâu không thấy. Nàng cũng giống những hài tử này, cũng có chữ không biết nhưng tiếng đọc sách non nớt, đều nhịp kia lại khiến tâm nàng bình an, tiêu trừ một chút bối rối mà ác mộng mang đến.
Hỗ Chuẩn rót một ly trà xanh cho nàng, sau đó thân mình chợt lóe đi vào phòng học. Hắn lắc lư giữa đám học sinh nho nhỏ, khiến dáng người càng thêm tuấn nhã, giống như những nhân vật trong hí khúc.
Tưởng Tích Tích nhìn bầu trời xanh đến gần như tím lại, dùng sức hít mấy hơi thở, để không khí thoáng mùi cây cỏ tràn trong lồng ngực. Lúc cúi đầu uống trà nàng lại xoa xoa đôi mắt, nhìn một lần nữa về phía tường viện.
Nơi đó có một cái mặt người, trắng như tuyết, xinh xắn, di chuyển theo thân ảnh Hỗ tiên ở trong phòng học. Tưởng Tích Tích đột nhiên bị gương mặt này làm hoảng sợ, lúc cẩn thận nhìn lại thì lại không nhịn được cười. Khuôn mặt này không phải của Trúc Sanh cô nương ở cách vách sao?
Trúc Sanh cô nương chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đúng là lúc nảy mầm xuân. Chắc là nàng đã động tình với vị tiên sinh tiêu sái tuấn dật này cho nên mới ghé vào đầu tường trộm xem hắn. Chẳng qua hiện giờ trong lòng nàng chỉ có một mình Hỗ tiên sinh, ngay cả Tưởng Tích Tích đang ngồi ở bậc thềm nàng cũng không nhìn thấy.
Tưởng Tích Tích rốt cuộc tuổi nhỏ, vẫn còn tâm tính thích chơi đùa. Nàng đột nhiên huýt một tiếng sáo vang dội khiến Trúc Sanh hoảng loạn nhìn về phía nàng, sau đó lại nghịch ngợm hướng nàng ấy nháy mắt vài cái, lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
Đột nhiên cái đầu ở trên tường không thấy đâu nữa mà chỉ có một tiếng người rơi “Bùm” xuống đất vang lên. Tưởng Tích Tích sợ Trúc Sanh ngã làm mình bị thương nên vội chạy ra ngoài viện. Nàng tìm thấy nữ hài kia té chật vật giữa một chồng ghế trúc cao cao thì duỗi tay đỡ nàng ấy lên, “Như thế nào? Có cửa không đi, sao lại phải lén lút bắc ghế nhìn trên tường thế này? Trúc Sanh cô nương tâm tư thật là làm ta nghiền ngẫm không ra.” Tưởng Tích Tích trêu ghẹo nói.
Trên mặt Trúc Sanh nổi lên một tầng đỏ thắm. Nàng sửa sang lại góc váy, hung hăng liếc Tưởng Tích Tích một cái, sau đó tự mình chạy vào trong nhà.
Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng nàng, vừa thở dài vừa lắc đầu cười nói: “Cô nương chậm một, nếu làm chân bị thương thì không có biện pháp hát tuồng nữa đâu.”
“Chuyện gì mà vui vậy? Nói cho ta vui cùng được không?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng. Tưởng Tích Tích xoay đầu, nhìn thấy Lưu Tự Đường đang đứng ở phố đối diện cười cười nhìn mình, hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
“Lưu đại nhân, ngươi từ Ngọc Tuyền trấn đã trở lại.” Tưởng Tích Tích đi đến chỗ hắn, lúc còn cách hắn vài bước thì liền chắp tay thi lễ, “Đại nhân có ân cứu mạng, Tích Tích đời này không quên, sau này nếu cần ta giúp chỗ nào thì ta chắc chắn sẽ không từ nan.”
Lưu Tự Đường sửng sốt, vội bước qua nâng nàng dậy, “Cô nương nói quá lời, đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, huống chi ta lông tóc không tổn hại gì, sao dám nhận sự cảm tạ của cô nương chứ?”
Tưởng Tích Tích thấy hắn sắc mặt ửng đỏ, liền biết Lưu Tự Đường này tuy là ngự tiền đái đao thị vệ, nhưng trong nội tâm lại vẫn giống một hài tử còn chưa lớn, không thể nhìn người khác đối với mình mang ơn đội nghĩa. Vì thế nàng đứng lên, đem đề tài dời đi, “Lưu đại nhân, ngươi vì sao lại tới Vân Hồ thư viện này? Là vừa lúc đi ngang qua sao?”
Lưu Tự Đường thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặt lộ rõ biểu tình thả lỏng, “Không dối gạt cô nương, ta tới nơi này là vì tìm kiếm thân nhân nhiều năm không gặp.”
“Thân nhân?”
“Là biểu huynh của ta. Nghe người trong nhà nói hắn mấy năm này đã đến Tân An thành dạy học, cho nên chuyến này ta nghĩ đến gặp hắn ôn lại chuyện cũ.”
“Dạy học? Chẳng lẽ biểu huynh của ngươi chính là Hỗ Chuẩn, Hỗ tiên sinh?” Tưởng Tích Tích ánh mắt sáng lên, “Hắn chính là lão sư của Tấn Nhi đó.”
Lưu Tự Đường nhìn thân ảnh phiêu dật trong thư viện, khóe miệng nhếch lên một độ cong vô cùng đẹp, “Đúng là hắn. Không nghĩ tới tiểu tử này hiện tại lại là tiên sinh. Năm đó hắn chính là kẻ gây sự của cả trấn, ông ngoại vì muốn hắn đọc sách mà không biết đã đánh gãy bao nhiêu cái gậy gộc.”
Tưởng Tích Tích vẻ mặt không dám tin hỏi, “Nếu ngươi không nói thì ta thật không thể tin được, ta thật đúng là không thể tin được Hỗ tiên sinh hồi nhỏ lại nghịch ngợm như vậy.”
Lưu Tự Đường đem tay áo vén lên, chỉ vào một vết sẹo hình trăng khuyết trên đó nói, “Ngươi xem, vết sẹo này chính là hắn ban tặng. Ngày đó hắn thế nào nói trên cây có một con chim đẻ trứng vàng làm ta bò lên xem. Ai ngờ bò được một nửa thì lại thấy trên cây có một con nhện thật lớn. Ta sợ sâu nhất vì thế mới trượt chân té ngã thành hình chữ đại, hôn mê bất tỉnh, cánh tay cũng bị cục đá cắt qua. Nhưng sau sự kiện đó, biểu ca tựa như biến thành một người khác, không bao giờ khi dễ ta nữa, cũng bắt đầu đọc sách viết chữ. Chắc là bị ông ngoại giáo huấn một trận.”
Tưởng Tích Tích nâng má nghe được thật nhập tâm, “Có thể cùng người một nhà sinh hoạt bên nhau, thật là một chuyện may mắn.”
“Tích Tích tỷ tỷ, ta sắp muộn rồi, ngươi cứ đi chậm rãi là được.” Tấn Nhi cũng không quay đầu lại nói, thân mình hướng bên phải chợt lóe liền quẹo vào một cái viện nhỏ.
Tưởng Tích Tích thấy thân ảnh của hắn biến mất thì vội bước nhanh rẽ vào chỗ hắn vừa đi, thấy hắn vọt vào thư viện thì nàng mới yên tâm, chậm rãi đi tới cửa lớn.
Trên cửa lớn có bảng hiệu viết bốn chữ lớn Vân Hồ thư viện. Tưởng Tích Tích không hiểu thư pháp nhưng vẫn cảm thấy bốn chữ này viết rất tốt, tuy không tính là cứng cáp hữu lực nhưng lại có vẻ tươi mát phiêu dật, như nước chảy mây trôi.
“Tưởng cô nương, đã lâu không gặp,” một giọng nói ôn nhu truyền ra từ cánh cửa viện. Ngay sau đó, thân ảnh cao gầy của Hỗ tiên sinh xuất hiện ở trước mặt Tưởng Tích Tích. Hắn mặc áo choàng màu đen, tóc thì tùy ý để xõa sau đầu, không búi thành búi. Hắn có một đôi mắt hẹp dài, tràn ngập quan tâm, nhìn nàng qua những sợi tóc rủ trước trán, “Nghe Tấn Nhi nói ngươi bị bệnh, hiện tại thân thể đã khôi phục chưa?”
Tưởng Tích Tích gật đầu cười, “Đa tạ tiên sinh quan tâm, ta đã không có gì đáng ngại nữa.”
Hỗ tiên sinh nghiêng người đứng ở cửa trước, “Vậy là tốt rồi, cô nương có muốn vào ngồi cùng không, nghe xem bọn Tấn Nhi đang đọc sách gì, viết chữ gì, trở về còn có thể thông báo cho Trình đại nhân.”
Tưởng Tích Tích cảm kích cười cười, hành lễ rồi tiến vào Vân Hồ thư viện.
Thư viện cũng không tính là lớn, tổng cộng chia làm hai gian sân trước và sau. Sân trước là nơi bọn nhỏ học bài, gồm một gian phòng học và hai gian thư phòng. Hậu viện còn lại là nơi ở của Hỗ Chuẩn. Bởi vì ngày thường hậu viện đều đóng cửa nên người khác sẽ không đi vào, chỉ có thể một gốc cây tùng già thật lớn vươn lên khỏi tường viện.
Tưởng Tích Tích quen cửa quen nẻo ngồi xuống bậc thang trước thư phòng, cẩn thận nghe trong phòng truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh. Trên mặt nàng không tự giác hiện lên một nụ cười đã lâu không thấy. Nàng cũng giống những hài tử này, cũng có chữ không biết nhưng tiếng đọc sách non nớt, đều nhịp kia lại khiến tâm nàng bình an, tiêu trừ một chút bối rối mà ác mộng mang đến.
Hỗ Chuẩn rót một ly trà xanh cho nàng, sau đó thân mình chợt lóe đi vào phòng học. Hắn lắc lư giữa đám học sinh nho nhỏ, khiến dáng người càng thêm tuấn nhã, giống như những nhân vật trong hí khúc.
Tưởng Tích Tích nhìn bầu trời xanh đến gần như tím lại, dùng sức hít mấy hơi thở, để không khí thoáng mùi cây cỏ tràn trong lồng ngực. Lúc cúi đầu uống trà nàng lại xoa xoa đôi mắt, nhìn một lần nữa về phía tường viện.
Nơi đó có một cái mặt người, trắng như tuyết, xinh xắn, di chuyển theo thân ảnh Hỗ tiên ở trong phòng học. Tưởng Tích Tích đột nhiên bị gương mặt này làm hoảng sợ, lúc cẩn thận nhìn lại thì lại không nhịn được cười. Khuôn mặt này không phải của Trúc Sanh cô nương ở cách vách sao?
Trúc Sanh cô nương chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đúng là lúc nảy mầm xuân. Chắc là nàng đã động tình với vị tiên sinh tiêu sái tuấn dật này cho nên mới ghé vào đầu tường trộm xem hắn. Chẳng qua hiện giờ trong lòng nàng chỉ có một mình Hỗ tiên sinh, ngay cả Tưởng Tích Tích đang ngồi ở bậc thềm nàng cũng không nhìn thấy.
Tưởng Tích Tích rốt cuộc tuổi nhỏ, vẫn còn tâm tính thích chơi đùa. Nàng đột nhiên huýt một tiếng sáo vang dội khiến Trúc Sanh hoảng loạn nhìn về phía nàng, sau đó lại nghịch ngợm hướng nàng ấy nháy mắt vài cái, lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
Đột nhiên cái đầu ở trên tường không thấy đâu nữa mà chỉ có một tiếng người rơi “Bùm” xuống đất vang lên. Tưởng Tích Tích sợ Trúc Sanh ngã làm mình bị thương nên vội chạy ra ngoài viện. Nàng tìm thấy nữ hài kia té chật vật giữa một chồng ghế trúc cao cao thì duỗi tay đỡ nàng ấy lên, “Như thế nào? Có cửa không đi, sao lại phải lén lút bắc ghế nhìn trên tường thế này? Trúc Sanh cô nương tâm tư thật là làm ta nghiền ngẫm không ra.” Tưởng Tích Tích trêu ghẹo nói.
Trên mặt Trúc Sanh nổi lên một tầng đỏ thắm. Nàng sửa sang lại góc váy, hung hăng liếc Tưởng Tích Tích một cái, sau đó tự mình chạy vào trong nhà.
Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng nàng, vừa thở dài vừa lắc đầu cười nói: “Cô nương chậm một, nếu làm chân bị thương thì không có biện pháp hát tuồng nữa đâu.”
“Chuyện gì mà vui vậy? Nói cho ta vui cùng được không?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng. Tưởng Tích Tích xoay đầu, nhìn thấy Lưu Tự Đường đang đứng ở phố đối diện cười cười nhìn mình, hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
“Lưu đại nhân, ngươi từ Ngọc Tuyền trấn đã trở lại.” Tưởng Tích Tích đi đến chỗ hắn, lúc còn cách hắn vài bước thì liền chắp tay thi lễ, “Đại nhân có ân cứu mạng, Tích Tích đời này không quên, sau này nếu cần ta giúp chỗ nào thì ta chắc chắn sẽ không từ nan.”
Lưu Tự Đường sửng sốt, vội bước qua nâng nàng dậy, “Cô nương nói quá lời, đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, huống chi ta lông tóc không tổn hại gì, sao dám nhận sự cảm tạ của cô nương chứ?”
Tưởng Tích Tích thấy hắn sắc mặt ửng đỏ, liền biết Lưu Tự Đường này tuy là ngự tiền đái đao thị vệ, nhưng trong nội tâm lại vẫn giống một hài tử còn chưa lớn, không thể nhìn người khác đối với mình mang ơn đội nghĩa. Vì thế nàng đứng lên, đem đề tài dời đi, “Lưu đại nhân, ngươi vì sao lại tới Vân Hồ thư viện này? Là vừa lúc đi ngang qua sao?”
Lưu Tự Đường thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặt lộ rõ biểu tình thả lỏng, “Không dối gạt cô nương, ta tới nơi này là vì tìm kiếm thân nhân nhiều năm không gặp.”
“Thân nhân?”
“Là biểu huynh của ta. Nghe người trong nhà nói hắn mấy năm này đã đến Tân An thành dạy học, cho nên chuyến này ta nghĩ đến gặp hắn ôn lại chuyện cũ.”
“Dạy học? Chẳng lẽ biểu huynh của ngươi chính là Hỗ Chuẩn, Hỗ tiên sinh?” Tưởng Tích Tích ánh mắt sáng lên, “Hắn chính là lão sư của Tấn Nhi đó.”
Lưu Tự Đường nhìn thân ảnh phiêu dật trong thư viện, khóe miệng nhếch lên một độ cong vô cùng đẹp, “Đúng là hắn. Không nghĩ tới tiểu tử này hiện tại lại là tiên sinh. Năm đó hắn chính là kẻ gây sự của cả trấn, ông ngoại vì muốn hắn đọc sách mà không biết đã đánh gãy bao nhiêu cái gậy gộc.”
Tưởng Tích Tích vẻ mặt không dám tin hỏi, “Nếu ngươi không nói thì ta thật không thể tin được, ta thật đúng là không thể tin được Hỗ tiên sinh hồi nhỏ lại nghịch ngợm như vậy.”
Lưu Tự Đường đem tay áo vén lên, chỉ vào một vết sẹo hình trăng khuyết trên đó nói, “Ngươi xem, vết sẹo này chính là hắn ban tặng. Ngày đó hắn thế nào nói trên cây có một con chim đẻ trứng vàng làm ta bò lên xem. Ai ngờ bò được một nửa thì lại thấy trên cây có một con nhện thật lớn. Ta sợ sâu nhất vì thế mới trượt chân té ngã thành hình chữ đại, hôn mê bất tỉnh, cánh tay cũng bị cục đá cắt qua. Nhưng sau sự kiện đó, biểu ca tựa như biến thành một người khác, không bao giờ khi dễ ta nữa, cũng bắt đầu đọc sách viết chữ. Chắc là bị ông ngoại giáo huấn một trận.”
Tưởng Tích Tích nâng má nghe được thật nhập tâm, “Có thể cùng người một nhà sinh hoạt bên nhau, thật là một chuyện may mắn.”