Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594
Nói xong, nó đứng dậy, nhìn lướt qua khuôn mặt Khổng Chu, thấy hắn vẫn nhắm mắt ngủ say thì đành đứng lên, vừa duỗi eo vừa đi ra cửa.
Nó bước ra ngạch cửa, vừa định đóng cửa lại thì thình lình nghe được phía sau truyền đến môt giọng nói yếu ớt, nhưng mang theo một cỗ hào sảng, “Rượu hả? Ngươi chuẩn bị rượu gì? Cửu đan kim dịch, hồng tử hoa, thanh vân tửu của Hán Vũ Đế ta đều đã hưởng qua. Rượu nho của Ngụy Văn Đế ta cũng đã nếm, rượu ngọc hành của Tùy Dương Đế, rượu thúy đào của Đường Thái Tông ta cũng uống đến ngán, cái con khỉ rừng nhà ngươi chẳng lẽ còn có rượu ngon hơn ư?”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Hữu Nhĩ cực kỳ vui vẻ, nhưng vì bị Khổng Chu cười nhạo nên nó cố giữ sắc mặt không đổi, quay đầu nhìn về phía nam nhân ốm yếu đang ngồi trên giường, hì hì cười nói, “Đồ Tô, nhụy hoa sen, hàn đàm hương, Trúc Diệp Thanh, kim hành lộ, quá hi bạch, hầu tửu nhưỡng, những thứ rượu này đối với Khổng công tử mà nói thì đúng là không có nhiều mới lạ, nhưng mấy ngày trước cô nương có được một vại long cao rượu, đen như thuần sơn, có thể soi bóng người, công tử thấy thì sẽ thích ngay.”
Khổng Chu nhìn Hữu Nhĩ không chớp mắt, nghi hoặc hỏi, “Con khỉ rừng này, sao ngươi không gọi ta là cái tua kiếm rách nát mà lại một ngụm, hai ngụm đều gọi ta là công tử thế, thật không quen.” Nói tới đây, hắn xoay tròng mắt mấy lần, trên mặt là một mạt nghiêm túc, “Có phải cô nương……”
Hữu Nhĩ trễ khóe miệng, buồn khổ trong lòng rốt cuộc cũng hiện lên mặt, “Công tử hẳn còn chưa biết, yêu đạo kia đã tìm được hành tung của cô nương, còn dùng một lá gan rồng dẫn dụ khuất tử điểu ra để mượn nó thử thân phận của cô nương.”
Khổng Chu cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, “Hắn đã điều tra ra cô nương cùng Lâm Kính Ẩn là cùng một người chưa?”
Hữu Nhĩ lắc đầu, “Có lẽ rồi, hiện tại hắn ở trong tối, ẩn mà không lộ, chúng ta cũng không đoán được hắn muốn làm gì. Chính vì thế mà ta vẫn không thể yên, sợ ngày nào đó hắn đột nhiên đến cửa, đánh cho chúng ta không kịp trở tay. Cô nương một lòng muốn báo thù, vì thế không muốn tạm thời tránh đến nơi khác. Mấy ngày nay, ngoài chiêu hồn cho ngươi, nàng còn tự mình tìm kiếm chứng cứ Trình Đức Hiên hạ độc. Nàng thậm chí còn tìm được nhà cũ của Trình gia, tìm được phương thuốc ông ta viết khi còn làm ở thái y viện, thậm chí tìm được nồi sắt ông ta luyện dược, nhưng vẫn không phát hiện được gì.”
Khổng Chu hơi híp mắt, “Lão già kia tâm tư kín đáo, hẳn ông ta đã sớm hủy hết chứng cứ rồi. Vậy quả lỏa ta mang về, cô nương đã tìm ra lời giải trong đó chưa?”
Hữu Nhĩ vừa muốn trả lời thì Khổng Chu lại bỗng nhiên nhìn ra ngoài, mũi nhẹ nhàng động đậy, giống như ngửi được mùi gì đó lạ.
Hữu Nhĩ cũng nhìn theo ánh mắt hắn nhưng vẫn chỉ thấy mấy mảnh trời xanh qua kẽ lá của giàn nho, còn lại thì không thấy gì khác. Nó đành phải hỏi Khổng Chu, “Này tua kiếm, ngươi làm sao vậy?”
Khổng Chu vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, miệng phun ra một câu, “Gần đây tràn ngập một mùi.”
Hữu Nhĩ liều mạng ngửi vài cái, “Mùi hương ư? Trừ bỏ mùi ẩm mốc thì ta chẳng ngửi được mùi gì, ngươi rốt cuộc ngửi thấy cái gì?”
Khổng Chu chậm chạp không trả lời, cuối cùng, lúc Hữu Nhĩ gần như không chịu được mà vò đầu bứt tai muốn hỏi lại thì hắn mới nhàn nhạt đáp, “Người chết, là mùi của người chết.”
***
Rời khỏi Khai Phong Phủ, đi về hướng đông một canh giờ xe ngựa mới dừng bên ngoài một tòa nhà hoang phế. Yến Nương vén rèm lên, chỉ thấy mấy đóa hoa mai màu trắng nhô ra khỏi đầu tường đã hơi chút loang lổ, giống như đang thương tiếc những vong hồn đã chết thảm nơi đây.
Nàng đi theo phía sau Trình Mục Du, ngửa đầu nhìn về đống sân viện cao lớn trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tòa nhà ở vị trí tốt như vậy mà lại để hoang phí đến tận nay, có thể thấy vụ huyết án năm đó oanh động thế nào. Thế cho nên bây giờ không có người dám ở chỗ này.”
“Mới vừa rồi người của Khai Phong Phủ có nói hiện trường vụ án rất thảm thiết, trên người Vương công tử cùng phu nhân hắn không có một chỗ nào lành lặn, đáng sợ nhất chính là đứa nhỏ đã thành hình kia còn bị hung thủ mổ ra, rồi bị đâm chết, ném ở chân giường. Một tòa hung trạch thế này, cho dù có vị trí tốt hơn nữa cũng chẳng ai dám ở.”
Trình Mục Du vừa nói vừa cùng Yến Nương đi lên mấy bậc thang, đẩy cửa lớn không khóa mà đi vào.
Trong viện cỏ hoang um tùm, gió lạnh thổi qua phát ra tiếng vang rào rạt, càng khiến nơi đây trở nên hoang vắng. Trình Mục Du cùng Yến Nương liếc nhau, vai sóng vai đi vào nội viện, hai người lập tức đi vào trong sương phòng nơi phát sinh huyết án. Đứng ngoài cửa trong chốc lát, rốt cuộc bọn họ cũng bước vào.
Ngôi nhà này rất lớn, gia cụ bên trong đã tích một tầng tro bụi thật dày, nhưng dù vậy người ta vẫn có thể nhìn thấy những tinh xảo trong đó. Đặc biệt là chiếc giường bằng gỗ lê khắc hình hoa cúc ở một góc, nó có kích cỡ khổng lồ, kết cấu phức tạp, bốn góc có rào chắn bằng gỗ, trên đầu giường là tràn đầy hình khắc bằng hoa, sắc gỗ ôn nhuận, ánh sáng tự nhiên nhu hòa….. Nếu không có những vết máu đã khô khảm trên giường thì có cơ hồ có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật.
“Vương công tử cùng phu nhân của hắn chính là bị Đằng Hồ giết hại ở trên giường này. Ta vốn đang nghi ngờ vì sao bọn hạ nhân lại không nghe được gì khi án mạng xảy ra, nhưng hiện tại nhìn thấy căn sương phòng này ta mới hiểu. Nội viện này mặc dù rất lớn nhưng lại chỉ có một gian sương phòng này, mục đích chính là vì có được thanh tĩnh tự tại, không bị bọn hạ nhân quấy rầy.” Trình Mục Du hạ giọng, giống như sợ ai đó đi qua nghe thấy.
“Hơn nữa, Đằng Hồ kia nhất định lấy Vương phu nhân và hài tử trong bụng nàng ra uy hiếp, khiến Vương công tử vì bảo hắn tính mạng họ mà không dám kêu cứu.”
“Nhưng, cuối cùng nàng ta vẫn giết bọn họ, không hề nương tay.”
Trình Mục Du nói, sau đó đi về phía trước, muốn nhìn rõ chiếc giường lớn kia hơn,nhưng cánh tay hắn lại đột nhiên bị Yến Nương kéo lại, sức lực nàng rất lớn, lập tức kéo hắn đến phía sau. Ánh mắt náng sáng quắc nhìn một mảnh sàn gần chân giường, bên trên sàn nơi đó hình như có một bóng dáng màu đen, đang khóc những tiếng ô ô nho nhỏ không rõ ràng.
“Đây là……” Trình Mục Du lập tức bất động, nhìn qua đầu vai Yến Nương nhìn vào đoàn hắc ảnh kia.
Yến Nương cười lạnh một tiếng, nói với hắc ảnh kia, “Còn chưa sinh ra đã bị giết hại, nói vậy oán khí của ngươi quả là sâu nặng, cho nên dù hai người kia đã vào luân hồi, nhưng ngươi vẫn chậm chạp không muốn rời đi. Nhưng nhân sinh khổ đoản, cho dù không thể đến nhân thế này dạo một vòng thì cũng không có gì đáng để không cam lòng. Ngươi cần gì phải chấp nhất như thế, không bằng để ta tiễn ngươi một đoạn đường, chấm dứt những nhân quả đời này của ngươi.”
Nó bước ra ngạch cửa, vừa định đóng cửa lại thì thình lình nghe được phía sau truyền đến môt giọng nói yếu ớt, nhưng mang theo một cỗ hào sảng, “Rượu hả? Ngươi chuẩn bị rượu gì? Cửu đan kim dịch, hồng tử hoa, thanh vân tửu của Hán Vũ Đế ta đều đã hưởng qua. Rượu nho của Ngụy Văn Đế ta cũng đã nếm, rượu ngọc hành của Tùy Dương Đế, rượu thúy đào của Đường Thái Tông ta cũng uống đến ngán, cái con khỉ rừng nhà ngươi chẳng lẽ còn có rượu ngon hơn ư?”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Hữu Nhĩ cực kỳ vui vẻ, nhưng vì bị Khổng Chu cười nhạo nên nó cố giữ sắc mặt không đổi, quay đầu nhìn về phía nam nhân ốm yếu đang ngồi trên giường, hì hì cười nói, “Đồ Tô, nhụy hoa sen, hàn đàm hương, Trúc Diệp Thanh, kim hành lộ, quá hi bạch, hầu tửu nhưỡng, những thứ rượu này đối với Khổng công tử mà nói thì đúng là không có nhiều mới lạ, nhưng mấy ngày trước cô nương có được một vại long cao rượu, đen như thuần sơn, có thể soi bóng người, công tử thấy thì sẽ thích ngay.”
Khổng Chu nhìn Hữu Nhĩ không chớp mắt, nghi hoặc hỏi, “Con khỉ rừng này, sao ngươi không gọi ta là cái tua kiếm rách nát mà lại một ngụm, hai ngụm đều gọi ta là công tử thế, thật không quen.” Nói tới đây, hắn xoay tròng mắt mấy lần, trên mặt là một mạt nghiêm túc, “Có phải cô nương……”
Hữu Nhĩ trễ khóe miệng, buồn khổ trong lòng rốt cuộc cũng hiện lên mặt, “Công tử hẳn còn chưa biết, yêu đạo kia đã tìm được hành tung của cô nương, còn dùng một lá gan rồng dẫn dụ khuất tử điểu ra để mượn nó thử thân phận của cô nương.”
Khổng Chu cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, “Hắn đã điều tra ra cô nương cùng Lâm Kính Ẩn là cùng một người chưa?”
Hữu Nhĩ lắc đầu, “Có lẽ rồi, hiện tại hắn ở trong tối, ẩn mà không lộ, chúng ta cũng không đoán được hắn muốn làm gì. Chính vì thế mà ta vẫn không thể yên, sợ ngày nào đó hắn đột nhiên đến cửa, đánh cho chúng ta không kịp trở tay. Cô nương một lòng muốn báo thù, vì thế không muốn tạm thời tránh đến nơi khác. Mấy ngày nay, ngoài chiêu hồn cho ngươi, nàng còn tự mình tìm kiếm chứng cứ Trình Đức Hiên hạ độc. Nàng thậm chí còn tìm được nhà cũ của Trình gia, tìm được phương thuốc ông ta viết khi còn làm ở thái y viện, thậm chí tìm được nồi sắt ông ta luyện dược, nhưng vẫn không phát hiện được gì.”
Khổng Chu hơi híp mắt, “Lão già kia tâm tư kín đáo, hẳn ông ta đã sớm hủy hết chứng cứ rồi. Vậy quả lỏa ta mang về, cô nương đã tìm ra lời giải trong đó chưa?”
Hữu Nhĩ vừa muốn trả lời thì Khổng Chu lại bỗng nhiên nhìn ra ngoài, mũi nhẹ nhàng động đậy, giống như ngửi được mùi gì đó lạ.
Hữu Nhĩ cũng nhìn theo ánh mắt hắn nhưng vẫn chỉ thấy mấy mảnh trời xanh qua kẽ lá của giàn nho, còn lại thì không thấy gì khác. Nó đành phải hỏi Khổng Chu, “Này tua kiếm, ngươi làm sao vậy?”
Khổng Chu vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, miệng phun ra một câu, “Gần đây tràn ngập một mùi.”
Hữu Nhĩ liều mạng ngửi vài cái, “Mùi hương ư? Trừ bỏ mùi ẩm mốc thì ta chẳng ngửi được mùi gì, ngươi rốt cuộc ngửi thấy cái gì?”
Khổng Chu chậm chạp không trả lời, cuối cùng, lúc Hữu Nhĩ gần như không chịu được mà vò đầu bứt tai muốn hỏi lại thì hắn mới nhàn nhạt đáp, “Người chết, là mùi của người chết.”
***
Rời khỏi Khai Phong Phủ, đi về hướng đông một canh giờ xe ngựa mới dừng bên ngoài một tòa nhà hoang phế. Yến Nương vén rèm lên, chỉ thấy mấy đóa hoa mai màu trắng nhô ra khỏi đầu tường đã hơi chút loang lổ, giống như đang thương tiếc những vong hồn đã chết thảm nơi đây.
Nàng đi theo phía sau Trình Mục Du, ngửa đầu nhìn về đống sân viện cao lớn trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tòa nhà ở vị trí tốt như vậy mà lại để hoang phí đến tận nay, có thể thấy vụ huyết án năm đó oanh động thế nào. Thế cho nên bây giờ không có người dám ở chỗ này.”
“Mới vừa rồi người của Khai Phong Phủ có nói hiện trường vụ án rất thảm thiết, trên người Vương công tử cùng phu nhân hắn không có một chỗ nào lành lặn, đáng sợ nhất chính là đứa nhỏ đã thành hình kia còn bị hung thủ mổ ra, rồi bị đâm chết, ném ở chân giường. Một tòa hung trạch thế này, cho dù có vị trí tốt hơn nữa cũng chẳng ai dám ở.”
Trình Mục Du vừa nói vừa cùng Yến Nương đi lên mấy bậc thang, đẩy cửa lớn không khóa mà đi vào.
Trong viện cỏ hoang um tùm, gió lạnh thổi qua phát ra tiếng vang rào rạt, càng khiến nơi đây trở nên hoang vắng. Trình Mục Du cùng Yến Nương liếc nhau, vai sóng vai đi vào nội viện, hai người lập tức đi vào trong sương phòng nơi phát sinh huyết án. Đứng ngoài cửa trong chốc lát, rốt cuộc bọn họ cũng bước vào.
Ngôi nhà này rất lớn, gia cụ bên trong đã tích một tầng tro bụi thật dày, nhưng dù vậy người ta vẫn có thể nhìn thấy những tinh xảo trong đó. Đặc biệt là chiếc giường bằng gỗ lê khắc hình hoa cúc ở một góc, nó có kích cỡ khổng lồ, kết cấu phức tạp, bốn góc có rào chắn bằng gỗ, trên đầu giường là tràn đầy hình khắc bằng hoa, sắc gỗ ôn nhuận, ánh sáng tự nhiên nhu hòa….. Nếu không có những vết máu đã khô khảm trên giường thì có cơ hồ có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật.
“Vương công tử cùng phu nhân của hắn chính là bị Đằng Hồ giết hại ở trên giường này. Ta vốn đang nghi ngờ vì sao bọn hạ nhân lại không nghe được gì khi án mạng xảy ra, nhưng hiện tại nhìn thấy căn sương phòng này ta mới hiểu. Nội viện này mặc dù rất lớn nhưng lại chỉ có một gian sương phòng này, mục đích chính là vì có được thanh tĩnh tự tại, không bị bọn hạ nhân quấy rầy.” Trình Mục Du hạ giọng, giống như sợ ai đó đi qua nghe thấy.
“Hơn nữa, Đằng Hồ kia nhất định lấy Vương phu nhân và hài tử trong bụng nàng ra uy hiếp, khiến Vương công tử vì bảo hắn tính mạng họ mà không dám kêu cứu.”
“Nhưng, cuối cùng nàng ta vẫn giết bọn họ, không hề nương tay.”
Trình Mục Du nói, sau đó đi về phía trước, muốn nhìn rõ chiếc giường lớn kia hơn,nhưng cánh tay hắn lại đột nhiên bị Yến Nương kéo lại, sức lực nàng rất lớn, lập tức kéo hắn đến phía sau. Ánh mắt náng sáng quắc nhìn một mảnh sàn gần chân giường, bên trên sàn nơi đó hình như có một bóng dáng màu đen, đang khóc những tiếng ô ô nho nhỏ không rõ ràng.
“Đây là……” Trình Mục Du lập tức bất động, nhìn qua đầu vai Yến Nương nhìn vào đoàn hắc ảnh kia.
Yến Nương cười lạnh một tiếng, nói với hắc ảnh kia, “Còn chưa sinh ra đã bị giết hại, nói vậy oán khí của ngươi quả là sâu nặng, cho nên dù hai người kia đã vào luân hồi, nhưng ngươi vẫn chậm chạp không muốn rời đi. Nhưng nhân sinh khổ đoản, cho dù không thể đến nhân thế này dạo một vòng thì cũng không có gì đáng để không cam lòng. Ngươi cần gì phải chấp nhất như thế, không bằng để ta tiễn ngươi một đoạn đường, chấm dứt những nhân quả đời này của ngươi.”