-
Chương 88
cũng không biết bản thân nàng đã có thai, nàng chỉ cảm thấy gần đây khẩu vị của mình không được tốt lắm, ngủ cũng nhiều hơn, ngoài những thứ đó ra thì cũng không có triệu chứng nào khác. Hạ phi chỉ vì không cẩn thận bị cảm lạnh, nên mới gọi thái y đến xem bệnh xem có vấn đề gì đáng ngại không.
Toàn bộ hoàng cung đều biết rõ bệ hạ chưa bao giờ thị tẩm mấy vị phi tử, cho dù thật sự bọn họ không biết rõ thì chuyện mang thai cũng không giống việc tầm thường, thái y không lập tức báo tin mừng mà chỉ nói Hạ phi nhớ uống nhiều nước nóng, chú ý giữ ấm các loại rồi nhanh chóng ra khỏi Mãn Xuân điện. Thái y lòng như lửa cháy đến Đại Nguyên Điện nói với Thôi công công, vì thế đến giờ cơm trưa Phương Duệ đã nghe được tin tức Hạ phi có thai.
Tin tức này chưa được công bố, vậy mà Phương Duệ lại luôn có cảm giác Mai Tuyền Cơ sẽ biết chuyện, không những hắn biết được chuyện mà còn đem chuyện này nói với Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nói chuyện này cho Phương Trạm rồi liền dặn dò:
“Chuyện này đệ cũng không cần phải can thiệp, phía mẫu hậu thì đệ cũng nhắm một con mắt mở một con mắt đi, dù sao tội mà mẫu hậu phạm phải cũng có chứng cứ vô cùng xác thực, khó có thể tha thứ. Kiếp trước bị trừng phạt như nào thì đời này cũng bị trừng phạt tương tự.”
Phương Trạm muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định không nói gì.
Trong lúc Phương Duệ còn đang suy nghĩ làm thế nào để đem chuyện Hạ phi thông dâm ra ngoài ánh sáng, đồng thời giáng một đòn nặng xuống Thái hậu thì bên này Thôi công công đã đến thông truyền, nói là Thẩm Ngọc cầu kiến.
Chuyện này khiến Phương Duệ thấy kỳ quái, ngày thường Thẩm Ngọc chủ động tiến cung tìm hắn dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay, như thế nào lúc này lại chủ động tiến cung tìm hắn?
Quen biết Thẩm Ngọc mười năm, Phương Duệ đại khái cũng biết lúc nào Thẩm Ngọc cao hứng, lúc nào thì mất hứng. Ví dụ như hiện tại, mặt không chút thay đổi, tựa như có sấm đánh ngang tai thì vẻ mặt kia vẫn thế, điều này chứng tỏ tâm tình nàng đang cực kỳ không tốt.
Phương Duệ cho toàn bộ người trong điện lui ra ngoài, hắn chủ động nhường vị trí đang duyệt tấu chương cho Thẩm Ngọc:
“Nào nàng ngồi xuống đây trước, nói cho trẫm nghe xem ai dám chọc tới A Ngọc của trẫm?”
Thẩm Ngọc đến sau bàn, không hề khách khí ngồi xuống vị trí cũ của Phương Duệ.
Cung nhân thái giám mới lui ra ngoài căn bản không biết sau lưng mọi người thì bệ hạ đối với Thẩm Ngọc đầy vẻ kính trọng, còn trước mặt người khác thì là một vẻ cao lãnh.
Trước mặt mọi người hắn càng bày ra dáng vẻ Đế vương, vậy thì sau lưng mọi người hắn không khác gì một thê nô sợ vợ bình thường. Nếu một màn này bị nhìn thấy thì bọn họ đều sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Ngọc nghiêm mặt lại, trên mặt chỉ thiếu điều viết thêm ba chữ to tướng “Ta không vui”. Thế nhưng vấn đề ở chỗ Phương Duệ còn chưa biết vấn đề nằm ở đâu.
Chính vì không biết rõ vấn đề nằm ở đâu nên Phương Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, hắn cầm lấy tấu chương tiếp tục xem, vừa xem vừa nói:
“Cố Trường Khanh mới nhậm chức Thượng thư bộ Lại có thể xem là một người tài, kể từ khi bộ Lại được hắn tiếp nhận đã khiến trẫm an tâm không ít.”
Thẩm Ngọc không một chút phản ứng, Phương Duệ phát hiện có điểm không thích hợp, hắn rời ánh mắt khỏi tấu chương và nhìn sang Thẩm Ngọc bên cạnh, sau đó khẽ nhíu mày hỏi:
“Làm sao vậy?”
Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ, nàng vốn định để Phương Duệ tự nói rõ ràng, nhưng lúc này hắn vẫn không hề biết tự giác mà còn quay sang hỏi nàng làm sao.
Sắc mặt Thẩm Ngọc rất khó coi, nàng đứng dậy, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Ngươi đã không nói, vậy thì ta sẽ đi.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Phương Duệ thấy Thẩm Ngọc nổi tính bướng bỉnh, lúc thấy Thẩm Ngọc đang định đứng dậy đi ra thì Phương Duệ liền dùng tay mạnh mẽ giữ chặt nàng.
Thẩm Ngọc không có bất kỳ phòng bị nào nên lập tức bị kéo xuống, mặt nàng đụng mạnh vào ngực Phương Duệ, mạnh đến nỗi ngũ quan nàng đều đau đến nhăn nhó.
“Ngươi làm gì vậy, bỏ ta ra!” Giọng điệu Thẩm Ngọc giận dỗi.
Phương Duệ nắm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc rồi xoay người để Thẩm Ngọc nằm ở trên mặt bàn, một tay hắn chống lên mặt bàn, còn một tay giữ chặt tay Thẩm Ngọc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn chầm chậm nói:
“Có gì hiểu lầm thì nàng phải nói rõ ràng, nàng cứ giữ trong bụng lại sinh ra ngăn cách.”
Dưới cái nhìn mãnh liệt không cho phép đối phương giấu diếm của Phương Duệ, Thẩm Ngọc liền quay mặt sang một bên.
Yên tĩnh thật lâu, Thẩm Ngọc mới cắn răng nói ra mục đích nàng đến đây:
“Ta nghe Mai Tuyền Cơ nói Hạ phi có thai.”
Phương Duệ nghe vậy, đầu tiên là sững sờ rồi lập tức cười ra tiếng:
“Thì ra là vì giận trẫm chuyện này.”
Giọng điệu thoải mái của Phương Duệ khiến Thẩm Ngọc nghẹn một bụng khí, nàng quay mặt lại lườm Phương Duệ, thấy khuôn mặt tươi cười của hắn lại càng có chút tức giận:
“Hạ phi có thai hay là không có thai?”
Phương Duệ vẫn không buông Thẩm Ngọc ra, hắn thu lại ý cười rồi gật đầu nói:
“Hạ phi quả thực có thai, hôm qua trẫm cũng mới biết được tin này.”
Trong mắt Thẩm Ngọc không giấu nổi vẻ thất vọng đối với Phương Duệ.
Đáy lòng nàng thật sự khổ sở, lời nói của nam nhân chẳng lẽ không đáng tin tưởng sao?
Phương Duệ cúi đầu, chậm rãi nói bên tai Thẩm Ngọc:
“Thân thể trẫm vẫn còn trong sạch và đang đợi A Ngọc nàng kiểm tra thực hư.”
Một cỗ khí nóng thổi tới bên tai Thẩm Ngọc, sau khi dứt lời các ngón tay Phương Duệ di chuyển từ vành tai rồi chậm rãi ma sát cánh môi Thẩm Ngọc, Phương Duệ nhếch môi mang theo một tia tà mị.
“Nếu nàng muốn kiểm tra sớm hơn cũng không phải là không được.” Phương Duệ vung tay lên, đem toàn bộ tấu chương trên mặt bàn hất xuống mặt đất.
Âm thanh tấu chương rơi xuống đất không nhỏ, nhưng lính tuần tra không ai dám vào hỏi có chuyện gì xảy ra, kể từ khi Thẩm Ngọc qua đêm ở Đại Nguyên Điện vào mấy ngày trước, những người bên trong hoàng cung đều đặc biệt biết điều.
Khi bệ hạ cùng Thẩm Ngọc ở riêng một chỗ, cho dù là ầm ĩ long trời lở đất thì bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới dám quấy rầy, huống chi bây giờ chỉ là âm thanh mấy quyển sách rơi xuống đất mà thôi.
Phương Duệ là đang muốn chiếm tiện nghi từ khúc dạo đầu, Thẩm Ngọc làm sao lại không biết nên làm gì có chuyện nàng chịu phối hợp.
Hai tay Thẩm Ngọc chống lên bờ vai Phương Duệ, nàng dùng sức đẩy Phương Duệ ra nhưng Phương Duệ vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Ngọc liền tức giận nói:
“Trong hoàng cung này cũng chỉ có một mình ngươi là nam nhân, nếu không phải ngươi làm thì chẳng lẽ lại là ta làm!?”
Phương Duệ cười một tiếng rồi đột nhiên buông thắt lưng Thẩm Ngọc ra, hai tay nàng bị hắn khống chế ở trên đỉnh đầu, còn một chân hắn thì kẹp giữa h4i chân Thẩm Ngọc, h4 thân hai người áp sát vào nhau.
“Đúng là trong cung này chỉ có mình trẫm là nam nhân, nhưng… lễ hội săn bắn mùa thu vừa rồi, tại núi Tây Lệ lại có hàng vạn nam nhân.”
Thẩm Ngọc ngẩn ra, lời này của hắn ý là hài tử trong bụng Hạ phi không phải là của hắn?
Thẩm Ngọc vốn vẫn còn đang hờn dỗi lại đột nhiên cứng đờ cả người, nguyên nhân không phải vì lời nói của Phương Duệ mà là vì trên đùi nàng có một v4t cứng đang chọc vào…
“A Ngọc, sao nàng lại không tin trẫm, trẫm đều vì nàng thủ thân như ngọc suốt nhiều năm. Nếu nàng không tin, vậy nàng sờ sờ một cái là hiểu.”
Một tay Phương Duệ giữ chặt lấy một tay Thẩm Ngọc, còn tay kia kéo lấy tay còn lại của Thẩm Ngọc hướng về phía người mình.
Bởi vì trên đùi bị một v4t cứng chọc phải, cộng thêm lời nói vừa mới của Phương Duệ nên sắc mặt Thẩm Ngọc lập tức đại biến, trong nháy mắt mặt nàng bỏ bừng một mảng:
“Không biết xấu hổ!”
Phương Duệ nghe vậy liền cười rất không phúc hậu, phối hợp với lời nói của Thẩm Ngọc, hắn bèn kéo bàn tay đang muốn co về của Thẩm Ngọc rồi… đặt lên trên ngực mình.
“Chậc chậc, A Ngọc nàng đang nghĩ đi đâu vậy?” Giọng điệu này của Phương Duệ rõ ràng là không có ý tốt.
Thẩm Ngọc dám khẳng định vừa nãy hắn cố tình nói mấy lời để nàng hiểu nhầm.
Thẩm Ngọc nhắm mắt lại không thèm nhìn Phương Duệ, ở trước mặt người khác nàng là một nam nhân nhưng trước mặt Phương Duệ thì nàng lại là một nữ nhân hàng thật giá thật.
Thẩm Ngọc không muốn để ý đến Phương Duệ, điều này lại khiến Phương Duệ nổi lên ý xấu. Giờ bắt đầu vào đầu đông nên y phục cũng mặc nhiều hơn, thấy trước ngực Thẩm Ngọc buộc quá chặt chẽ, không có nửa điểm đáng xem, Phương Duệ liền buông lỏng tay nàng ra rồi thăm dò vào bên trong y phục Thẩm Ngọc.
Sau khi xác định tình cảm, ngoài miệng Phương Duệ nói sẽ không chạm vào Thẩm Ngọc nhưng trừ việc cởi nịt ngực của Thẩm Ngọc thì hôn cũng đã hôn qua, sờ cũng đã sờ qua… chỉ là chưa trực tiếp duỗi tay vào trong y phục mà thôi.
Phương Duệ môi mỏng khẽ mím, mang theo chút mất hứng:
“A Ngọc, nàng nói xem nàng có tin trẫm hay không?”
Tay Phương Duệ luồn vào trong tầng tầng y phục, Thẩm Ngọc bắt lấy tay Phương Duệ, đáy lòng vẫn có chút sợ hãi.
Cảm giác được bên hông có chút rùng mình, đáy lòng Thẩm Ngọc càng sợ hãi, nàng lập tức nói:
“Ta tin.”
Tay kia sắp sờ đến áo trong của nàng rồi!
Phương Duệ cong khoé miệng nở một nụ cười với Thẩm Ngọc:
“A Ngọc, đã muộn!”
Trong nháy mắt Thẩm Ngọc liền cảm thấy hắn là đang chờ nàng đến khởi binh vấn tội rồi lấy lý do để chiếm hết tiện nghi của nàng.
Bàn tay lạnh buốt linh hoạt tiến vào trong y phục rồi nắm lấy eo nhỏ vừa ấm áp, vừa mềm mại của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc rùng mình một cái, nàng còn chưa kịp phản kháng thì môi Phương Duệ liền dính vào môi nàng.
Hôn cũng hôn khá nhiều, thoại bản giấu dưới giường rồng cũng không rõ là có bao nhiêu bản, tuy Phương Duệ chưa thực chiến qua nhưng cũng có thể nói là xem vô số lần. Còn Thẩm Ngọc xem có một lần mà giống như đang làm việc trái với lương tâm nên nàng làm sao có thể so với Phương Duệ, hơn nữa Phương Duệ còn gây khó dễ với địa phương mẫn cảm của Thẩm Ngọc.
Da thịt Thẩm Ngọc mềm mại, chỉ mới nhẹ nhàng sờ qua cũng đủ khiến người ta nổi lên phản ứng.
Phương Duệ cảm thấy may mắn khi chỉ có hắn mới có thể đụng vào nàng.
Bàn tay hắn ma sát một vòng quanh eo nàng rồi chậm rãi hướng lên phía trên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sắp chạm phải nịt ngực rất là sát phong cảnh.
Mũ quan trên đầu Thẩm Ngọc không biết từ lúc nào đã bị Phương Duệ ném sang một bên, ngay cả trâm ngọc cài trên búi tóc cũng bị tháo xuống, mái tóc đen mượt óng ả như thác nước xoã xuống mặt bàn, rủ xuống cả mặt đất.
Hai mắt Thẩm Ngọc nhắm chặt, gò má ửng hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Thẩm Ngọc chưa từng trải qua chuyện đời nên thân thể tương đối mẫn cảm, đầu óc cũng dễ dàng hỗn loạn.
Nịt ngực mặc dù quấn chặt nhưng cũng không phải là khó cởi, Phương Duệ không chỉ có đôi mắt tốt, lỗ tai nhạy bén, mà ngay cả đầu óc cũng linh hoạt. Hắn dựa vào cảm giác, lại chỉ dùng có một tay mà nịt ngực kia đã nhanh chóng bị cởi bỏ.
Thẩm Ngọc lớn bằng từng này, điều nàng lo lắng nhất không phải là tính mạng của mình mà chính là nịt ngực buộc ở trên người. Mỗi lần trước khi đi ngủ nàng luôn tự nói với mình ba câu: Nhớ phải nịt ngực, nhớ phải nịt ngực, nhớ phải nịt ngực…
Nói đúng ra thì nịt ngực này còn quan trọng hơn cả tính mạng nàng rất nhiều, thế nên lúc Phương Duệ cởi bỏ nịt ngực trên người nàng thì Thẩm Ngọc hoàn hồn trong nháy mắt, mắt nàng bỗng dưng mở ra, vẻ khiếp sợ trong ánh mắt khi nhìn Phương Duệ tựa như đang nhìn thấy trộm.
Phương Duệ: “…”
Phương Duệ muốn lừa gạt Thẩm Ngọc tiếp tục nhưng mà hắn lại nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cửa điện, thanh âm ấm ách nói:
“Dung Thái trở về.” Hơn nữa còn trở về không đúng lúc.
Vừa nghe Dung Thái trở về, Thẩm Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, nàng đẩy Phương Duệ ra rồi đứng dậy.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn y phục tán loạn trên người mình, sau đó ngẩng đầu trừng mắt với Phương Duệ. Nàng vội vàng sửa sang lại y phục trên người, cả giận nói:
“Lần trước cho ngươi cơ hội thì ngươi lại muốn làm chính nhân quân tử, lần này ta mới không thèm đồng ý.”
Phương Duệ nhức đầu day day huyệt thái dương, lần trước sao hắn không biết đường mà cọ cọ vài cái, không cần tiến vào cũng được cơ mà!
Lúc Thẩm Ngọc sửa sang y phục, mái tóc dài xoã tung trên phục quan có vài phần gợi tình, Phương Duệ giữ tay Thẩm Ngọc và nói:
“Đừng sửa sang nữa, nàng tránh vào trong tẩm điện một lát đi, Dung Thái đều đã ở ngoài cửa rồi.”
Thẩm Ngọc đưa mắt nhìn về phía tẩm điện, sau đó nàng nhặt mũ quan cùng trâm ngọc rồi bước nhanh vào tẩm điện của Phương Duệ.
Thẩm Ngọc mới tiến vào tẩm điện không được bao lâu thì Phương Duệ đã nghe thấy “keng” một tiếng thanh thuý vang lên, giống như là Thẩm Ngọc làm rơi cây trâm xuống đất.
Phương Dụê không rảnh để nghĩ tiếp vì bên ngoài điện đã truyền đến âm thanh của Dung Thái.
“Bệ hạ, nô tài đã trở về.”
Phương Duệ thấy Dung Thái trở lại cũng không có nửa điểm vui sướng, hắn chỉ lãnh đạm phun ra một chữ:
“Vào!”
Cửa Tử Thần Điện được đẩy ra, mặt mày Dung Thái mang theo vui sướng, hắn cầm chiếc hộp đặt xuống trước chỗ Phương Duệ ngồi rồi cung kính hạ thắt lưng nói:
“Nô tài không thẹn với sứ mệnh, Tuyết Thiềm Thừ đã tìm được, giải dược cũng được điều chế rất tốt.”
Phương Duệ nhìn hộp gấm trong tay Dung Thái, nội tâm hắn ngũ vị tạp trần…
Hắn đột nhiên cảm thấy rất không chân thực, kiếp trước độc tính trong cơ thể hắn không giải được… giờ thật sự có thể giải rồi sao?!!
Dung Thái đứng ở một bên đem hộp gấm mở ra, hắn lấy một bình nhỏ bằng bạch ngọc đặt lên trên bàn:
“Bệ hạ, đây chính là giải dược…”
Lúc nói đến giải dược thì trong điện truyền đến một chút âm thanh, ánh mắt Dung Thái đột nhiên sắc bén, hắn nhanh tay nắm lấy nhuyễn kiếm bên hông.
Phương Duệ không nhanh không chậm nói:
“Thẩm Ngọc ở bên trong.”
Dung Thái thở phào nhẹ nhõm thả tay xuống, sau đó hắn lập tức mạnh mẽ trợn to hai mắt nhìn bệ hạ nhà mình, rồi lại nhìn vào trong tẩm điện, rồi lại nhìn bệ hạ nhà mình, rồi lại nhìn vào trong tẩm điện… hắn nhìn đi nhìn lại hai lần như thế, ánh mắt hắn không dám tin nhìn Phương Duệ.
Bệ hạ! Trong khoảng thời gian nô tài không có ở đây… ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy?!!
Vì sao Thẩm đại nhân còn trốn ở trong tẩm điện mãi không chịu đi ra?!!
Dung Thái đột nhiên cảm thấy bệ hạ nhà mình đã không còn để ý đến ánh mắt thế tục, nên mới có thể mang Thẩm Ngọc vào tẩm điện của mình.
Nhưng Dung Thái càng không biết hiện tại trong hoàng cung ai ai cũng đều biết rõ Thẩm Ngọc đã qua đêm ở trong cung, chỉ có duy nhất Dung Thái vừa đi tìm giải dược trở về là không biết mà thôi.
Phương Duệ không có ý định giải thích, hắn cũng càng không có ý định nói cho Dung Thái biết chuyện thân phận nữ nhi của Thẩm Ngọc, bởi vì mỗi lần nhìn dáng vẻ căng thẳng khiếp sợ của Dung Thái là Phương Duệ lại có cảm giác chơi rất vui vẻ.
Phương Duệ cong môi tuỳ tiện nói:
“Ngươi lặn lội đường xa nhiều ngày như thế, mau lui xuống nghỉ ngơi đi, giải dược này trẫm sẽ dùng sau.”
Dung Thái: “…”
Bệ hạ!!! Ngươi căn bản không phải lo lắng nô tài đường xa mệt mỏi, ngươi chỉ muốn nhanh chóng đuổi nô tài đi để cùng một chỗ với Thẩm đại nhân!!!
- -----oOo------
Toàn bộ hoàng cung đều biết rõ bệ hạ chưa bao giờ thị tẩm mấy vị phi tử, cho dù thật sự bọn họ không biết rõ thì chuyện mang thai cũng không giống việc tầm thường, thái y không lập tức báo tin mừng mà chỉ nói Hạ phi nhớ uống nhiều nước nóng, chú ý giữ ấm các loại rồi nhanh chóng ra khỏi Mãn Xuân điện. Thái y lòng như lửa cháy đến Đại Nguyên Điện nói với Thôi công công, vì thế đến giờ cơm trưa Phương Duệ đã nghe được tin tức Hạ phi có thai.
Tin tức này chưa được công bố, vậy mà Phương Duệ lại luôn có cảm giác Mai Tuyền Cơ sẽ biết chuyện, không những hắn biết được chuyện mà còn đem chuyện này nói với Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nói chuyện này cho Phương Trạm rồi liền dặn dò:
“Chuyện này đệ cũng không cần phải can thiệp, phía mẫu hậu thì đệ cũng nhắm một con mắt mở một con mắt đi, dù sao tội mà mẫu hậu phạm phải cũng có chứng cứ vô cùng xác thực, khó có thể tha thứ. Kiếp trước bị trừng phạt như nào thì đời này cũng bị trừng phạt tương tự.”
Phương Trạm muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định không nói gì.
Trong lúc Phương Duệ còn đang suy nghĩ làm thế nào để đem chuyện Hạ phi thông dâm ra ngoài ánh sáng, đồng thời giáng một đòn nặng xuống Thái hậu thì bên này Thôi công công đã đến thông truyền, nói là Thẩm Ngọc cầu kiến.
Chuyện này khiến Phương Duệ thấy kỳ quái, ngày thường Thẩm Ngọc chủ động tiến cung tìm hắn dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay, như thế nào lúc này lại chủ động tiến cung tìm hắn?
Quen biết Thẩm Ngọc mười năm, Phương Duệ đại khái cũng biết lúc nào Thẩm Ngọc cao hứng, lúc nào thì mất hứng. Ví dụ như hiện tại, mặt không chút thay đổi, tựa như có sấm đánh ngang tai thì vẻ mặt kia vẫn thế, điều này chứng tỏ tâm tình nàng đang cực kỳ không tốt.
Phương Duệ cho toàn bộ người trong điện lui ra ngoài, hắn chủ động nhường vị trí đang duyệt tấu chương cho Thẩm Ngọc:
“Nào nàng ngồi xuống đây trước, nói cho trẫm nghe xem ai dám chọc tới A Ngọc của trẫm?”
Thẩm Ngọc đến sau bàn, không hề khách khí ngồi xuống vị trí cũ của Phương Duệ.
Cung nhân thái giám mới lui ra ngoài căn bản không biết sau lưng mọi người thì bệ hạ đối với Thẩm Ngọc đầy vẻ kính trọng, còn trước mặt người khác thì là một vẻ cao lãnh.
Trước mặt mọi người hắn càng bày ra dáng vẻ Đế vương, vậy thì sau lưng mọi người hắn không khác gì một thê nô sợ vợ bình thường. Nếu một màn này bị nhìn thấy thì bọn họ đều sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Ngọc nghiêm mặt lại, trên mặt chỉ thiếu điều viết thêm ba chữ to tướng “Ta không vui”. Thế nhưng vấn đề ở chỗ Phương Duệ còn chưa biết vấn đề nằm ở đâu.
Chính vì không biết rõ vấn đề nằm ở đâu nên Phương Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, hắn cầm lấy tấu chương tiếp tục xem, vừa xem vừa nói:
“Cố Trường Khanh mới nhậm chức Thượng thư bộ Lại có thể xem là một người tài, kể từ khi bộ Lại được hắn tiếp nhận đã khiến trẫm an tâm không ít.”
Thẩm Ngọc không một chút phản ứng, Phương Duệ phát hiện có điểm không thích hợp, hắn rời ánh mắt khỏi tấu chương và nhìn sang Thẩm Ngọc bên cạnh, sau đó khẽ nhíu mày hỏi:
“Làm sao vậy?”
Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ, nàng vốn định để Phương Duệ tự nói rõ ràng, nhưng lúc này hắn vẫn không hề biết tự giác mà còn quay sang hỏi nàng làm sao.
Sắc mặt Thẩm Ngọc rất khó coi, nàng đứng dậy, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Ngươi đã không nói, vậy thì ta sẽ đi.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Phương Duệ thấy Thẩm Ngọc nổi tính bướng bỉnh, lúc thấy Thẩm Ngọc đang định đứng dậy đi ra thì Phương Duệ liền dùng tay mạnh mẽ giữ chặt nàng.
Thẩm Ngọc không có bất kỳ phòng bị nào nên lập tức bị kéo xuống, mặt nàng đụng mạnh vào ngực Phương Duệ, mạnh đến nỗi ngũ quan nàng đều đau đến nhăn nhó.
“Ngươi làm gì vậy, bỏ ta ra!” Giọng điệu Thẩm Ngọc giận dỗi.
Phương Duệ nắm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc rồi xoay người để Thẩm Ngọc nằm ở trên mặt bàn, một tay hắn chống lên mặt bàn, còn một tay giữ chặt tay Thẩm Ngọc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn chầm chậm nói:
“Có gì hiểu lầm thì nàng phải nói rõ ràng, nàng cứ giữ trong bụng lại sinh ra ngăn cách.”
Dưới cái nhìn mãnh liệt không cho phép đối phương giấu diếm của Phương Duệ, Thẩm Ngọc liền quay mặt sang một bên.
Yên tĩnh thật lâu, Thẩm Ngọc mới cắn răng nói ra mục đích nàng đến đây:
“Ta nghe Mai Tuyền Cơ nói Hạ phi có thai.”
Phương Duệ nghe vậy, đầu tiên là sững sờ rồi lập tức cười ra tiếng:
“Thì ra là vì giận trẫm chuyện này.”
Giọng điệu thoải mái của Phương Duệ khiến Thẩm Ngọc nghẹn một bụng khí, nàng quay mặt lại lườm Phương Duệ, thấy khuôn mặt tươi cười của hắn lại càng có chút tức giận:
“Hạ phi có thai hay là không có thai?”
Phương Duệ vẫn không buông Thẩm Ngọc ra, hắn thu lại ý cười rồi gật đầu nói:
“Hạ phi quả thực có thai, hôm qua trẫm cũng mới biết được tin này.”
Trong mắt Thẩm Ngọc không giấu nổi vẻ thất vọng đối với Phương Duệ.
Đáy lòng nàng thật sự khổ sở, lời nói của nam nhân chẳng lẽ không đáng tin tưởng sao?
Phương Duệ cúi đầu, chậm rãi nói bên tai Thẩm Ngọc:
“Thân thể trẫm vẫn còn trong sạch và đang đợi A Ngọc nàng kiểm tra thực hư.”
Một cỗ khí nóng thổi tới bên tai Thẩm Ngọc, sau khi dứt lời các ngón tay Phương Duệ di chuyển từ vành tai rồi chậm rãi ma sát cánh môi Thẩm Ngọc, Phương Duệ nhếch môi mang theo một tia tà mị.
“Nếu nàng muốn kiểm tra sớm hơn cũng không phải là không được.” Phương Duệ vung tay lên, đem toàn bộ tấu chương trên mặt bàn hất xuống mặt đất.
Âm thanh tấu chương rơi xuống đất không nhỏ, nhưng lính tuần tra không ai dám vào hỏi có chuyện gì xảy ra, kể từ khi Thẩm Ngọc qua đêm ở Đại Nguyên Điện vào mấy ngày trước, những người bên trong hoàng cung đều đặc biệt biết điều.
Khi bệ hạ cùng Thẩm Ngọc ở riêng một chỗ, cho dù là ầm ĩ long trời lở đất thì bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới dám quấy rầy, huống chi bây giờ chỉ là âm thanh mấy quyển sách rơi xuống đất mà thôi.
Phương Duệ là đang muốn chiếm tiện nghi từ khúc dạo đầu, Thẩm Ngọc làm sao lại không biết nên làm gì có chuyện nàng chịu phối hợp.
Hai tay Thẩm Ngọc chống lên bờ vai Phương Duệ, nàng dùng sức đẩy Phương Duệ ra nhưng Phương Duệ vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Ngọc liền tức giận nói:
“Trong hoàng cung này cũng chỉ có một mình ngươi là nam nhân, nếu không phải ngươi làm thì chẳng lẽ lại là ta làm!?”
Phương Duệ cười một tiếng rồi đột nhiên buông thắt lưng Thẩm Ngọc ra, hai tay nàng bị hắn khống chế ở trên đỉnh đầu, còn một chân hắn thì kẹp giữa h4i chân Thẩm Ngọc, h4 thân hai người áp sát vào nhau.
“Đúng là trong cung này chỉ có mình trẫm là nam nhân, nhưng… lễ hội săn bắn mùa thu vừa rồi, tại núi Tây Lệ lại có hàng vạn nam nhân.”
Thẩm Ngọc ngẩn ra, lời này của hắn ý là hài tử trong bụng Hạ phi không phải là của hắn?
Thẩm Ngọc vốn vẫn còn đang hờn dỗi lại đột nhiên cứng đờ cả người, nguyên nhân không phải vì lời nói của Phương Duệ mà là vì trên đùi nàng có một v4t cứng đang chọc vào…
“A Ngọc, sao nàng lại không tin trẫm, trẫm đều vì nàng thủ thân như ngọc suốt nhiều năm. Nếu nàng không tin, vậy nàng sờ sờ một cái là hiểu.”
Một tay Phương Duệ giữ chặt lấy một tay Thẩm Ngọc, còn tay kia kéo lấy tay còn lại của Thẩm Ngọc hướng về phía người mình.
Bởi vì trên đùi bị một v4t cứng chọc phải, cộng thêm lời nói vừa mới của Phương Duệ nên sắc mặt Thẩm Ngọc lập tức đại biến, trong nháy mắt mặt nàng bỏ bừng một mảng:
“Không biết xấu hổ!”
Phương Duệ nghe vậy liền cười rất không phúc hậu, phối hợp với lời nói của Thẩm Ngọc, hắn bèn kéo bàn tay đang muốn co về của Thẩm Ngọc rồi… đặt lên trên ngực mình.
“Chậc chậc, A Ngọc nàng đang nghĩ đi đâu vậy?” Giọng điệu này của Phương Duệ rõ ràng là không có ý tốt.
Thẩm Ngọc dám khẳng định vừa nãy hắn cố tình nói mấy lời để nàng hiểu nhầm.
Thẩm Ngọc nhắm mắt lại không thèm nhìn Phương Duệ, ở trước mặt người khác nàng là một nam nhân nhưng trước mặt Phương Duệ thì nàng lại là một nữ nhân hàng thật giá thật.
Thẩm Ngọc không muốn để ý đến Phương Duệ, điều này lại khiến Phương Duệ nổi lên ý xấu. Giờ bắt đầu vào đầu đông nên y phục cũng mặc nhiều hơn, thấy trước ngực Thẩm Ngọc buộc quá chặt chẽ, không có nửa điểm đáng xem, Phương Duệ liền buông lỏng tay nàng ra rồi thăm dò vào bên trong y phục Thẩm Ngọc.
Sau khi xác định tình cảm, ngoài miệng Phương Duệ nói sẽ không chạm vào Thẩm Ngọc nhưng trừ việc cởi nịt ngực của Thẩm Ngọc thì hôn cũng đã hôn qua, sờ cũng đã sờ qua… chỉ là chưa trực tiếp duỗi tay vào trong y phục mà thôi.
Phương Duệ môi mỏng khẽ mím, mang theo chút mất hứng:
“A Ngọc, nàng nói xem nàng có tin trẫm hay không?”
Tay Phương Duệ luồn vào trong tầng tầng y phục, Thẩm Ngọc bắt lấy tay Phương Duệ, đáy lòng vẫn có chút sợ hãi.
Cảm giác được bên hông có chút rùng mình, đáy lòng Thẩm Ngọc càng sợ hãi, nàng lập tức nói:
“Ta tin.”
Tay kia sắp sờ đến áo trong của nàng rồi!
Phương Duệ cong khoé miệng nở một nụ cười với Thẩm Ngọc:
“A Ngọc, đã muộn!”
Trong nháy mắt Thẩm Ngọc liền cảm thấy hắn là đang chờ nàng đến khởi binh vấn tội rồi lấy lý do để chiếm hết tiện nghi của nàng.
Bàn tay lạnh buốt linh hoạt tiến vào trong y phục rồi nắm lấy eo nhỏ vừa ấm áp, vừa mềm mại của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc rùng mình một cái, nàng còn chưa kịp phản kháng thì môi Phương Duệ liền dính vào môi nàng.
Hôn cũng hôn khá nhiều, thoại bản giấu dưới giường rồng cũng không rõ là có bao nhiêu bản, tuy Phương Duệ chưa thực chiến qua nhưng cũng có thể nói là xem vô số lần. Còn Thẩm Ngọc xem có một lần mà giống như đang làm việc trái với lương tâm nên nàng làm sao có thể so với Phương Duệ, hơn nữa Phương Duệ còn gây khó dễ với địa phương mẫn cảm của Thẩm Ngọc.
Da thịt Thẩm Ngọc mềm mại, chỉ mới nhẹ nhàng sờ qua cũng đủ khiến người ta nổi lên phản ứng.
Phương Duệ cảm thấy may mắn khi chỉ có hắn mới có thể đụng vào nàng.
Bàn tay hắn ma sát một vòng quanh eo nàng rồi chậm rãi hướng lên phía trên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sắp chạm phải nịt ngực rất là sát phong cảnh.
Mũ quan trên đầu Thẩm Ngọc không biết từ lúc nào đã bị Phương Duệ ném sang một bên, ngay cả trâm ngọc cài trên búi tóc cũng bị tháo xuống, mái tóc đen mượt óng ả như thác nước xoã xuống mặt bàn, rủ xuống cả mặt đất.
Hai mắt Thẩm Ngọc nhắm chặt, gò má ửng hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Thẩm Ngọc chưa từng trải qua chuyện đời nên thân thể tương đối mẫn cảm, đầu óc cũng dễ dàng hỗn loạn.
Nịt ngực mặc dù quấn chặt nhưng cũng không phải là khó cởi, Phương Duệ không chỉ có đôi mắt tốt, lỗ tai nhạy bén, mà ngay cả đầu óc cũng linh hoạt. Hắn dựa vào cảm giác, lại chỉ dùng có một tay mà nịt ngực kia đã nhanh chóng bị cởi bỏ.
Thẩm Ngọc lớn bằng từng này, điều nàng lo lắng nhất không phải là tính mạng của mình mà chính là nịt ngực buộc ở trên người. Mỗi lần trước khi đi ngủ nàng luôn tự nói với mình ba câu: Nhớ phải nịt ngực, nhớ phải nịt ngực, nhớ phải nịt ngực…
Nói đúng ra thì nịt ngực này còn quan trọng hơn cả tính mạng nàng rất nhiều, thế nên lúc Phương Duệ cởi bỏ nịt ngực trên người nàng thì Thẩm Ngọc hoàn hồn trong nháy mắt, mắt nàng bỗng dưng mở ra, vẻ khiếp sợ trong ánh mắt khi nhìn Phương Duệ tựa như đang nhìn thấy trộm.
Phương Duệ: “…”
Phương Duệ muốn lừa gạt Thẩm Ngọc tiếp tục nhưng mà hắn lại nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cửa điện, thanh âm ấm ách nói:
“Dung Thái trở về.” Hơn nữa còn trở về không đúng lúc.
Vừa nghe Dung Thái trở về, Thẩm Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, nàng đẩy Phương Duệ ra rồi đứng dậy.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn y phục tán loạn trên người mình, sau đó ngẩng đầu trừng mắt với Phương Duệ. Nàng vội vàng sửa sang lại y phục trên người, cả giận nói:
“Lần trước cho ngươi cơ hội thì ngươi lại muốn làm chính nhân quân tử, lần này ta mới không thèm đồng ý.”
Phương Duệ nhức đầu day day huyệt thái dương, lần trước sao hắn không biết đường mà cọ cọ vài cái, không cần tiến vào cũng được cơ mà!
Lúc Thẩm Ngọc sửa sang y phục, mái tóc dài xoã tung trên phục quan có vài phần gợi tình, Phương Duệ giữ tay Thẩm Ngọc và nói:
“Đừng sửa sang nữa, nàng tránh vào trong tẩm điện một lát đi, Dung Thái đều đã ở ngoài cửa rồi.”
Thẩm Ngọc đưa mắt nhìn về phía tẩm điện, sau đó nàng nhặt mũ quan cùng trâm ngọc rồi bước nhanh vào tẩm điện của Phương Duệ.
Thẩm Ngọc mới tiến vào tẩm điện không được bao lâu thì Phương Duệ đã nghe thấy “keng” một tiếng thanh thuý vang lên, giống như là Thẩm Ngọc làm rơi cây trâm xuống đất.
Phương Dụê không rảnh để nghĩ tiếp vì bên ngoài điện đã truyền đến âm thanh của Dung Thái.
“Bệ hạ, nô tài đã trở về.”
Phương Duệ thấy Dung Thái trở lại cũng không có nửa điểm vui sướng, hắn chỉ lãnh đạm phun ra một chữ:
“Vào!”
Cửa Tử Thần Điện được đẩy ra, mặt mày Dung Thái mang theo vui sướng, hắn cầm chiếc hộp đặt xuống trước chỗ Phương Duệ ngồi rồi cung kính hạ thắt lưng nói:
“Nô tài không thẹn với sứ mệnh, Tuyết Thiềm Thừ đã tìm được, giải dược cũng được điều chế rất tốt.”
Phương Duệ nhìn hộp gấm trong tay Dung Thái, nội tâm hắn ngũ vị tạp trần…
Hắn đột nhiên cảm thấy rất không chân thực, kiếp trước độc tính trong cơ thể hắn không giải được… giờ thật sự có thể giải rồi sao?!!
Dung Thái đứng ở một bên đem hộp gấm mở ra, hắn lấy một bình nhỏ bằng bạch ngọc đặt lên trên bàn:
“Bệ hạ, đây chính là giải dược…”
Lúc nói đến giải dược thì trong điện truyền đến một chút âm thanh, ánh mắt Dung Thái đột nhiên sắc bén, hắn nhanh tay nắm lấy nhuyễn kiếm bên hông.
Phương Duệ không nhanh không chậm nói:
“Thẩm Ngọc ở bên trong.”
Dung Thái thở phào nhẹ nhõm thả tay xuống, sau đó hắn lập tức mạnh mẽ trợn to hai mắt nhìn bệ hạ nhà mình, rồi lại nhìn vào trong tẩm điện, rồi lại nhìn bệ hạ nhà mình, rồi lại nhìn vào trong tẩm điện… hắn nhìn đi nhìn lại hai lần như thế, ánh mắt hắn không dám tin nhìn Phương Duệ.
Bệ hạ! Trong khoảng thời gian nô tài không có ở đây… ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy?!!
Vì sao Thẩm đại nhân còn trốn ở trong tẩm điện mãi không chịu đi ra?!!
Dung Thái đột nhiên cảm thấy bệ hạ nhà mình đã không còn để ý đến ánh mắt thế tục, nên mới có thể mang Thẩm Ngọc vào tẩm điện của mình.
Nhưng Dung Thái càng không biết hiện tại trong hoàng cung ai ai cũng đều biết rõ Thẩm Ngọc đã qua đêm ở trong cung, chỉ có duy nhất Dung Thái vừa đi tìm giải dược trở về là không biết mà thôi.
Phương Duệ không có ý định giải thích, hắn cũng càng không có ý định nói cho Dung Thái biết chuyện thân phận nữ nhi của Thẩm Ngọc, bởi vì mỗi lần nhìn dáng vẻ căng thẳng khiếp sợ của Dung Thái là Phương Duệ lại có cảm giác chơi rất vui vẻ.
Phương Duệ cong môi tuỳ tiện nói:
“Ngươi lặn lội đường xa nhiều ngày như thế, mau lui xuống nghỉ ngơi đi, giải dược này trẫm sẽ dùng sau.”
Dung Thái: “…”
Bệ hạ!!! Ngươi căn bản không phải lo lắng nô tài đường xa mệt mỏi, ngươi chỉ muốn nhanh chóng đuổi nô tài đi để cùng một chỗ với Thẩm đại nhân!!!
- -----oOo------