-
Chương 136: Ngoại truyện 21
Có người bên cạnh bầu bạn, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã đến cuối năm.
Tới gần cửa ải cuối năm, Cung Vương lại phải dẫn binh đi Thiệu Tây để dẹp loạn.
Thiệu Tây là một trong mười thành trì lớn nhất của Khải Nguyên, nơi đây gần biển nên không ít lần bị giặc Oa xâm phạm, bọn chúng giết người đốt nhà, cu0ng hi3p từ trẻ nhỏ đến người già, không việc xấu nào là không làm.
Đại tướng trấn thủ Thiệu Tây không địch lại được bọn giặc Oa âm hiểm, cuối cùng hắn tự động từ chức tạ tội. Triều đình đã phái hai vị tướng quân đi tiêu diệt giặc Oa, tuy nhiên đều thất bại. Mặc dù cũng có chiến thắng nhỏ, nhưng giặc Oa lại vô cùng giỏi về đường biển, nhiều lần thành Thiệu Tây bị đánh lén, cho dù đề phòng nghiêm ngặt cũng tốn công vô ích.
Bất đắc dĩ triều đình mới phải phái chiến thần Cung Vương đến Thiệu Tây.
Năm đầu tiên ở chung một chỗ nhưng lại không thể bên nhau, Cung Vương đã nói với Cửu Nương đợi hắn đại thắng trở về sẽ xin Hoàng thượng tứ hôn, cưới nàng làm chính phi. Tuy thân là Vương gia Khải Nguyên, cưới một người bình thường làm chính phi sẽ khiến không ít tranh luận. Nhưng Cung Vương cũng không phải là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn bây giờ tâm trí cùng tác phong đều thành thục ổn trọng, không cần để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào.
Đêm trước khi Cung Vương xuất phát, Cửu Nương trằn trọc không ngủ được, nàng nhìn đỉnh màn đến thất thần.
Mọi người đều nói lần này Cung Vương tự mình cầm quân đi tiêu diệt giặc Oa, chắc chắn sẽ toàn thắng trở về. Nàng biết Cung Vương bản lĩnh lớn, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi lo lắng. Tối nay nàng cũng chỉ bảo là đợi Cung Vương bình an trở về rồi lại nói chuyện, mà hắn thì cũng cười nói với nàng là đợi hắn trở về.
Nụ cười kia của hắn như gió thoảng mây trôi, dường như lần từ biệt này rất nhanh sẽ gặp lại.
Cửu Nương tâm loạn như ma.
Nàng thở dài một hơi, sáng sớm ngày mai nàng còn muốn tiễn Cung Vương, không thể để bản thân nhìn không có tinh thần, nàng đang định cố nhắm mắt ép buộc bản thân đi ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Cửu Nương ngồi dậy, nàng nhìn về hướng cửa… đêm khuya như vậy, ai còn đến đây?
“Là ta.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp, nhưng vẫn ấm nhuận như cũ.
Là Cung Vương!
Cửu Nương bất chấp chính mình còn chưa mặc y phục chỉnh tề, nàng vội vàng xuống giường rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, gió lạnh lùa vào trong phòng khiến thân thể Cửu Nương rụt cả lại, còn Cung Vương đứng trước cửa lại cười tươi như hoa.
“Vương gia, đã trễ thế này sao chàng còn qua đây?”
Cung Vương nhíu mày nhìn y phục mỏng manh trên người Cửu Nương, “Mau vào trong phòng, ngoài trời tuyết rơi mà không chú ý đến thân thể gì cả.”
Hắn đẩy Cửu Nương vào trong phòng, bản thân hắn cũng đi vào trong, sau đó tiện tay đóng chặt cửa.
“Đã trễ thế này, Vương gia có chuyện gì không?” Đêm khuya, cô nam quả nữ ở trong một gian phòng làm Cửu Nương hỏi cũng không được tự nhiên.
“Nhớ nàng… cho nên mới tới.” Cung Vương dịu dàng nói.
Cửu Nương hơi ngây người, tiếp đó sắc mặt liền ửng đỏ, nàng không nghĩ đến Cung Vương lại trực tiếp như thế.
“Không phải bữa tối mới gặp rồi sao?!”
“Mới tách ra đã thấy nhớ nàng rồi!” Cung Vương khẽ cười, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ chính mình sẽ như ngày hôm nay, sẽ yêu một người đến như vậy.
Cung Vương nói lời ngon ngọt vẫn có thể đàng hoàng chững chạc, mà da mặt Cửu Nương mặc dù dày hơn cô nương gia bình thường một chút nhưng so ra vẫn thua kém Cung Vương, chỉ cần hắn nói dăm ba câu là nàng liền mắc cỡ không ngóc đầu lên được.
“Ngày mai phải lên đường rồi, nhanh thì cũng phải mất hai tháng, cho nên bản vương muốn ở bên nàng trọn khoảnh khắc.”
Cửu Nương cúi đầu, nàng đan ngón tay vào nhau, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Nếu không tối nay chàng hãy ngủ lại đây đi.”
Cung Vương ngẩn người, ánh mắt mang theo vui vẻ, “Nàng để bản vương ở lại đây và bên cạnh nàng?”
Quan hệ của hai người đã xác định được hơn hai tháng, cửa lớn cũng đã sớm bước vào, hai chữ “Thanh danh” cũng chỉ xem như cấp cho người ngoài nhìn vào, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không cần phải lo lắng người khác nhìn.
“Vâng.” Cửu Nương hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nàng đỏ như trích máu, nàng ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng Cung Vương, “Ý của ta là chỉ ngủ…”
Việc nàng giải thích rõ ràng với Cung Vương càng chứng tỏ vừa rồi chính nàng đã nghĩ sai lệch trước.
Ánh mắt Cung Vương nhìn Cửu Nương mang theo ý cười cùng sự ấm áp, hắn nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
“Mấy ngày bản vương không có ở đây, nếu như người ngoài đến tìm nàng thì nàng không cần phải sợ sẽ đắc tội với người ta, bất kể là ai thì nàng cũng phải từ chối không gặp, trong kinh thành nhiều người thật giả lẫn lộn, nàng cũng không ứng phó được với họ nên tránh gặp gỡ để khỏi bị rơi vào tròng.”
“Vâng, ta sẽ không gặp ai hết.” Ửng đỏ trên mặt Cửu Nương dần tiêu tan, nàng hơi mím môi, dáng vẻ trông như bị oan ức.
Cửu Nương cuối cùng cũng rõ tại sao vừa rồi tâm nàng lại hoảng loạn như vậy… nàng không nỡ xa Cung Vương, chỉ cần nghĩ tới việc bọn họ phải cách xa là nàng sẽ cảm thấy l0ng nguc khó chịu, khiến nàng thở cũng không nổi.
Cửu Nương bình thường luôn lanh lợi vui vẻ, lúc này nàng không khác gì một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, trông vô cùng đáng thương.
Cung Vương không muốn nhìn thấy nàng như thế, hắn ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
“Bản vương hứa cứ cách nửa tháng sẽ gửi cho nàng một phong thư báo bình an.”
Cửu Nương mím chặt môi, từ nhỏ đến lớn nàng luôn hiếu thắng, dù bị oan ức, dù bị bắt nạt, dù phụ thân có mang đi cắm di vật cuối cùng mà mẫu thân để lại cho nàng thì nàng cũng không khóc. Bởi vì cho dù nàng khóc thì cũng không thể thay đổi được điều gì.
Nhưng lần này nàng lại đỏ vành mắt.
Nàng vươn tay ôm lấy eo Cung Vương: “Tối nay ta không muốn chàng đi.” Lần này không phải Cung Vương đi du ngoạn, cũng không phải đi buôn bán, nàng cực rõ ràng hắn phải đi đánh giặc. Đao kiếm không có mắt, nàng vẫn rất lo lắng.
“Tối nay bản vương không đi.”
Hai người nằm trên giường cũng không có làm gì, Cửu Nương cực kỳ nghiêm túc nhìn Cung Vương, nàng vươn tay ra rồi bắt đầu miêu tả đường nét khuôn mặt hắn.
“Ta muốn khắc sâu hình bóng chàng ở trong lòng.” Tay nàng chậm rãi miêu tả từ chân mày, đôi mắt cho tới sống mũi, cuối cùng dừng lại ở trên cánh môi Cung Vương.
Bầu không khí ái muội nhưng ấm áp.
Cung Vương cầm tay Cửu Nương, con ngươi sáng rực như ngôi sao trên bầu trời được phủ thêm một tầng ánh sáng dịu dàng:
“Chuyện của triều đình cũng khiến bản vương mệt mỏi, sau lần này bản vương sẽ lui về ở ẩn và đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, nàng cảm thấy thế nào?”
“Cửu Nương trước đây vốn không có nhà nên chàng đi đâu thì ta liền theo đấy, hiện giờ chàng chính là nhà của ta!”
Nghe Cửu Nương nói lời này, Cung Vương hơi rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đặt lên trán Cửu Nương một nụ hôn.
“Đêm khuya rồi, ngủ thôi.”
“Vâng.”
Đêm nay, Cửu Nương ngủ rất an ổn trong l0ng nguc của Cung Vương.
Ngày hôm sau, cổng thành có đủ loại quan lại, ngay cả hoàng đế cũng đến đưa tiễn.
Mà Cửu Nương cũng chỉ có thể đứng trong đám người trong vương phủ, nhìn Cung Vương lên đường, sự lo lắng dưới đáy lòng chưa lúc nào vơi bớt.
Không hiểu sao nàng luôn có một loại ảo giác rất khó gặp lại Cung Vương.
Cung Vương đã ra khỏi thành nhưng Cửu Nương vẫn nhìn theo.
Rất lâu sau, có một thái giám trong cung đi qua chỗ Cửu Nương rồi dừng ở trước mặt nàng.
“Ngươi là Nhiếp Cửu Nương?”
Ánh mắt Cửu Nương thoáng hiện lên vẻ thắc mắc, tuy nhiên nàng không có hỏi mà chỉ gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, ta là Nhiếp Cửu Nương.”
“Bệ hạ muốn mời ngươi qua kia nói đôi ba câu.”
Nghĩ đến lời Cung Vương nói đêm qua, Cửu Nương rất muốn từ chối nhưng lần này đối phương lại là Hoàng đế…
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng đế, quả nhiên hoàng đế đang nhìn về phía này.
“Ta biết rồi.” Cửu Nương cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, tuy nhiên mệnh lệnh của hoàng đế, nàng chỉ có thể tuân theo.
Đi tới trước chỗ hoàng đế đang ngồi, Cửu Nương cúi đầu không dám nhìn thẳng, mặc dù không ngẩng đầu, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí thế áp bức của người đối diện.
Người xung quanh đều bị hoàng đế cho lui ra ngoài.
“Trước khi hoàng huynh rời đi đã bảo trẫm đừng động vào ngươi. Trẫm chưa bao giờ thấy hoàng huynh coi trọng một người như thế, đúng là hiếm lạ.” Giọng nói của hoàng đế mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Dân nữ đâu có tài đức gì mà lại được Cung Vương điện hạ ưu ái như vậy.” Thanh âm của Cửu Nương như nghẹn ở cổ họng, nghe ngữ khí của hoàng đế thì dường như mối quan hệ của bọn họ không hoà thuận giống những gì người ta đồn thổi.
“Đúng đấy, ngươi đâu có tài đức gì! Trẫm còn tưởng ngươi sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc, bây giờ trông thấy hoá ra cũng chỉ bình thường như vậy.” Hoàng đế cười nhạo một tiếng, khoé miệng hiện lên đường cong vô cùng vui vẻ.
“Trẫm chỉ muốn nhìn một cái mà thôi. Không có chuyện gì, ngươi lui ra đi.”
“Vậy dân nữ xin cáo lui.”
Cửu Nương không quan tâm mục đích hoàng đế gọi nàng qua đây, nàng chỉ biết mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới là đúng đắn.
…
Cung Vương rời khỏi kinh thành đã được gần hai tháng, ngoài hai phong thư được gửi từ tháng trước thì phong thư thứ ba lại chậm chạp mãi không thấy, Cửu Nương không có bất kỳ tin tức gì của hắn.
Việc duy nhất Cửu Nương có thể làm là mượn việc ủ rượu để rời đi lực chú ý của chính mình.
Người ngoài nhìn vào cũng biết nàng vì nhớ rồi lo lắng cho Vương gia nên gầy đi một vòng, người cũng tiều tuỵ không ít.
Mấy nha hoàn thân thiết với Cửu Nương cũng thay đổi cách an ủi, bọn họ nói do đang có chiến loạn nên người đưa thư có khả năng sai sót, khéo khi mấy ngày nữa lại nhận được cả phong thư thứ ba và thứ tư.
Cửu Nương không có cách nào khác, nàng đành phải nghĩ như vậy.
Quả nhiên vài ngày sau Cửu Nương nhận được thư, trong thư Cung Vương viết do đánh nhau với giặc Oa ở trên biển nên không cách nào gửi được thư, hắn còn nói giặc Oa cũng đã được tiêu diệt gần hết, nhanh nhất là nửa tháng nữa hắn có thể về. Trước khi hắn về sẽ bảo quản gia đưa khế ước bán thân cho nàng, đồng thời bảo nàng về chỗ ở trước đây để chờ hắn, lúc hắn về sẽ đem tam thư lục lễ đến cửa xin cưới nàng.
Trong lòng Cửu Nương tràn đầy vui vẻ, khi quản gia đưa khế ước bán thân cho nàng, nàng chỉ đơn giản thu thập vài bộ quần áo và trở về chỗ ở trước đây không một chút nghi ngờ.
Thời điểm phụ thân nhìn thấy nàng trở về, ông đã đảm bảo sẽ không đi đánh bạc nữa.
Đối với sự đảm bảo của phụ thân, Cửu Nương đã sớm tâm ý nguội lạnh, nhưng nếu ông ấy thật sự không tiếp tục đánh bạc, vậy nàng sẽ phụng dưỡng ông ấy lúc tuổi già.
Tám ngày sau, chiến báo mang tin đại thắng được gửi về từ Thiệu Tây, nhưng đồng thời cũng có một tin dữ truyền đến — Cung Vương cấu kết với giặc Oa, tiết lộ vị trí bày binh bố trận bên trong thành Thiệu Tây cho giặc Oa, vì không muốn để người khác hoài nghi nên Cung Vương cố tình đối chiến với giặc Oa nhiều lần, giặc Oa cũng cố tình thất bại bởi quân đội của Cung Vương. Lần này Cung Vương cùng quân đội dũng mãnh thiện chiến đã đối chiến sinh tử với giặc Oa, tạo ra một chiến thắng vô cùng oanh liệt.
Nhưng vấn đề ở chỗ tuần phủ Thiệu Tây sau khi bắt được thủ lĩnh của giặc Oa, sau một hồi bị tra tấn thì hắn ta đã thú nhận một chuyện động trời, đó là Cung Vương muốn cùng hắn liên kết các quốc gia thành đồng minh, nhân cơ hội này tấn công kinh thành, bức vua thoái vị rồi Cung Vương sẽ lên làm hoàng đế.
Trong những chứng cớ này còn có bức thư tay thông đồng với địch do chính Cung Vương viết.
- -----oOo------
Tới gần cửa ải cuối năm, Cung Vương lại phải dẫn binh đi Thiệu Tây để dẹp loạn.
Thiệu Tây là một trong mười thành trì lớn nhất của Khải Nguyên, nơi đây gần biển nên không ít lần bị giặc Oa xâm phạm, bọn chúng giết người đốt nhà, cu0ng hi3p từ trẻ nhỏ đến người già, không việc xấu nào là không làm.
Đại tướng trấn thủ Thiệu Tây không địch lại được bọn giặc Oa âm hiểm, cuối cùng hắn tự động từ chức tạ tội. Triều đình đã phái hai vị tướng quân đi tiêu diệt giặc Oa, tuy nhiên đều thất bại. Mặc dù cũng có chiến thắng nhỏ, nhưng giặc Oa lại vô cùng giỏi về đường biển, nhiều lần thành Thiệu Tây bị đánh lén, cho dù đề phòng nghiêm ngặt cũng tốn công vô ích.
Bất đắc dĩ triều đình mới phải phái chiến thần Cung Vương đến Thiệu Tây.
Năm đầu tiên ở chung một chỗ nhưng lại không thể bên nhau, Cung Vương đã nói với Cửu Nương đợi hắn đại thắng trở về sẽ xin Hoàng thượng tứ hôn, cưới nàng làm chính phi. Tuy thân là Vương gia Khải Nguyên, cưới một người bình thường làm chính phi sẽ khiến không ít tranh luận. Nhưng Cung Vương cũng không phải là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn bây giờ tâm trí cùng tác phong đều thành thục ổn trọng, không cần để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào.
Đêm trước khi Cung Vương xuất phát, Cửu Nương trằn trọc không ngủ được, nàng nhìn đỉnh màn đến thất thần.
Mọi người đều nói lần này Cung Vương tự mình cầm quân đi tiêu diệt giặc Oa, chắc chắn sẽ toàn thắng trở về. Nàng biết Cung Vương bản lĩnh lớn, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi lo lắng. Tối nay nàng cũng chỉ bảo là đợi Cung Vương bình an trở về rồi lại nói chuyện, mà hắn thì cũng cười nói với nàng là đợi hắn trở về.
Nụ cười kia của hắn như gió thoảng mây trôi, dường như lần từ biệt này rất nhanh sẽ gặp lại.
Cửu Nương tâm loạn như ma.
Nàng thở dài một hơi, sáng sớm ngày mai nàng còn muốn tiễn Cung Vương, không thể để bản thân nhìn không có tinh thần, nàng đang định cố nhắm mắt ép buộc bản thân đi ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Cửu Nương ngồi dậy, nàng nhìn về hướng cửa… đêm khuya như vậy, ai còn đến đây?
“Là ta.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp, nhưng vẫn ấm nhuận như cũ.
Là Cung Vương!
Cửu Nương bất chấp chính mình còn chưa mặc y phục chỉnh tề, nàng vội vàng xuống giường rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, gió lạnh lùa vào trong phòng khiến thân thể Cửu Nương rụt cả lại, còn Cung Vương đứng trước cửa lại cười tươi như hoa.
“Vương gia, đã trễ thế này sao chàng còn qua đây?”
Cung Vương nhíu mày nhìn y phục mỏng manh trên người Cửu Nương, “Mau vào trong phòng, ngoài trời tuyết rơi mà không chú ý đến thân thể gì cả.”
Hắn đẩy Cửu Nương vào trong phòng, bản thân hắn cũng đi vào trong, sau đó tiện tay đóng chặt cửa.
“Đã trễ thế này, Vương gia có chuyện gì không?” Đêm khuya, cô nam quả nữ ở trong một gian phòng làm Cửu Nương hỏi cũng không được tự nhiên.
“Nhớ nàng… cho nên mới tới.” Cung Vương dịu dàng nói.
Cửu Nương hơi ngây người, tiếp đó sắc mặt liền ửng đỏ, nàng không nghĩ đến Cung Vương lại trực tiếp như thế.
“Không phải bữa tối mới gặp rồi sao?!”
“Mới tách ra đã thấy nhớ nàng rồi!” Cung Vương khẽ cười, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ chính mình sẽ như ngày hôm nay, sẽ yêu một người đến như vậy.
Cung Vương nói lời ngon ngọt vẫn có thể đàng hoàng chững chạc, mà da mặt Cửu Nương mặc dù dày hơn cô nương gia bình thường một chút nhưng so ra vẫn thua kém Cung Vương, chỉ cần hắn nói dăm ba câu là nàng liền mắc cỡ không ngóc đầu lên được.
“Ngày mai phải lên đường rồi, nhanh thì cũng phải mất hai tháng, cho nên bản vương muốn ở bên nàng trọn khoảnh khắc.”
Cửu Nương cúi đầu, nàng đan ngón tay vào nhau, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Nếu không tối nay chàng hãy ngủ lại đây đi.”
Cung Vương ngẩn người, ánh mắt mang theo vui vẻ, “Nàng để bản vương ở lại đây và bên cạnh nàng?”
Quan hệ của hai người đã xác định được hơn hai tháng, cửa lớn cũng đã sớm bước vào, hai chữ “Thanh danh” cũng chỉ xem như cấp cho người ngoài nhìn vào, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không cần phải lo lắng người khác nhìn.
“Vâng.” Cửu Nương hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nàng đỏ như trích máu, nàng ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng Cung Vương, “Ý của ta là chỉ ngủ…”
Việc nàng giải thích rõ ràng với Cung Vương càng chứng tỏ vừa rồi chính nàng đã nghĩ sai lệch trước.
Ánh mắt Cung Vương nhìn Cửu Nương mang theo ý cười cùng sự ấm áp, hắn nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
“Mấy ngày bản vương không có ở đây, nếu như người ngoài đến tìm nàng thì nàng không cần phải sợ sẽ đắc tội với người ta, bất kể là ai thì nàng cũng phải từ chối không gặp, trong kinh thành nhiều người thật giả lẫn lộn, nàng cũng không ứng phó được với họ nên tránh gặp gỡ để khỏi bị rơi vào tròng.”
“Vâng, ta sẽ không gặp ai hết.” Ửng đỏ trên mặt Cửu Nương dần tiêu tan, nàng hơi mím môi, dáng vẻ trông như bị oan ức.
Cửu Nương cuối cùng cũng rõ tại sao vừa rồi tâm nàng lại hoảng loạn như vậy… nàng không nỡ xa Cung Vương, chỉ cần nghĩ tới việc bọn họ phải cách xa là nàng sẽ cảm thấy l0ng nguc khó chịu, khiến nàng thở cũng không nổi.
Cửu Nương bình thường luôn lanh lợi vui vẻ, lúc này nàng không khác gì một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, trông vô cùng đáng thương.
Cung Vương không muốn nhìn thấy nàng như thế, hắn ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
“Bản vương hứa cứ cách nửa tháng sẽ gửi cho nàng một phong thư báo bình an.”
Cửu Nương mím chặt môi, từ nhỏ đến lớn nàng luôn hiếu thắng, dù bị oan ức, dù bị bắt nạt, dù phụ thân có mang đi cắm di vật cuối cùng mà mẫu thân để lại cho nàng thì nàng cũng không khóc. Bởi vì cho dù nàng khóc thì cũng không thể thay đổi được điều gì.
Nhưng lần này nàng lại đỏ vành mắt.
Nàng vươn tay ôm lấy eo Cung Vương: “Tối nay ta không muốn chàng đi.” Lần này không phải Cung Vương đi du ngoạn, cũng không phải đi buôn bán, nàng cực rõ ràng hắn phải đi đánh giặc. Đao kiếm không có mắt, nàng vẫn rất lo lắng.
“Tối nay bản vương không đi.”
Hai người nằm trên giường cũng không có làm gì, Cửu Nương cực kỳ nghiêm túc nhìn Cung Vương, nàng vươn tay ra rồi bắt đầu miêu tả đường nét khuôn mặt hắn.
“Ta muốn khắc sâu hình bóng chàng ở trong lòng.” Tay nàng chậm rãi miêu tả từ chân mày, đôi mắt cho tới sống mũi, cuối cùng dừng lại ở trên cánh môi Cung Vương.
Bầu không khí ái muội nhưng ấm áp.
Cung Vương cầm tay Cửu Nương, con ngươi sáng rực như ngôi sao trên bầu trời được phủ thêm một tầng ánh sáng dịu dàng:
“Chuyện của triều đình cũng khiến bản vương mệt mỏi, sau lần này bản vương sẽ lui về ở ẩn và đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, nàng cảm thấy thế nào?”
“Cửu Nương trước đây vốn không có nhà nên chàng đi đâu thì ta liền theo đấy, hiện giờ chàng chính là nhà của ta!”
Nghe Cửu Nương nói lời này, Cung Vương hơi rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đặt lên trán Cửu Nương một nụ hôn.
“Đêm khuya rồi, ngủ thôi.”
“Vâng.”
Đêm nay, Cửu Nương ngủ rất an ổn trong l0ng nguc của Cung Vương.
Ngày hôm sau, cổng thành có đủ loại quan lại, ngay cả hoàng đế cũng đến đưa tiễn.
Mà Cửu Nương cũng chỉ có thể đứng trong đám người trong vương phủ, nhìn Cung Vương lên đường, sự lo lắng dưới đáy lòng chưa lúc nào vơi bớt.
Không hiểu sao nàng luôn có một loại ảo giác rất khó gặp lại Cung Vương.
Cung Vương đã ra khỏi thành nhưng Cửu Nương vẫn nhìn theo.
Rất lâu sau, có một thái giám trong cung đi qua chỗ Cửu Nương rồi dừng ở trước mặt nàng.
“Ngươi là Nhiếp Cửu Nương?”
Ánh mắt Cửu Nương thoáng hiện lên vẻ thắc mắc, tuy nhiên nàng không có hỏi mà chỉ gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, ta là Nhiếp Cửu Nương.”
“Bệ hạ muốn mời ngươi qua kia nói đôi ba câu.”
Nghĩ đến lời Cung Vương nói đêm qua, Cửu Nương rất muốn từ chối nhưng lần này đối phương lại là Hoàng đế…
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng đế, quả nhiên hoàng đế đang nhìn về phía này.
“Ta biết rồi.” Cửu Nương cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, tuy nhiên mệnh lệnh của hoàng đế, nàng chỉ có thể tuân theo.
Đi tới trước chỗ hoàng đế đang ngồi, Cửu Nương cúi đầu không dám nhìn thẳng, mặc dù không ngẩng đầu, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí thế áp bức của người đối diện.
Người xung quanh đều bị hoàng đế cho lui ra ngoài.
“Trước khi hoàng huynh rời đi đã bảo trẫm đừng động vào ngươi. Trẫm chưa bao giờ thấy hoàng huynh coi trọng một người như thế, đúng là hiếm lạ.” Giọng nói của hoàng đế mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Dân nữ đâu có tài đức gì mà lại được Cung Vương điện hạ ưu ái như vậy.” Thanh âm của Cửu Nương như nghẹn ở cổ họng, nghe ngữ khí của hoàng đế thì dường như mối quan hệ của bọn họ không hoà thuận giống những gì người ta đồn thổi.
“Đúng đấy, ngươi đâu có tài đức gì! Trẫm còn tưởng ngươi sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc, bây giờ trông thấy hoá ra cũng chỉ bình thường như vậy.” Hoàng đế cười nhạo một tiếng, khoé miệng hiện lên đường cong vô cùng vui vẻ.
“Trẫm chỉ muốn nhìn một cái mà thôi. Không có chuyện gì, ngươi lui ra đi.”
“Vậy dân nữ xin cáo lui.”
Cửu Nương không quan tâm mục đích hoàng đế gọi nàng qua đây, nàng chỉ biết mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới là đúng đắn.
…
Cung Vương rời khỏi kinh thành đã được gần hai tháng, ngoài hai phong thư được gửi từ tháng trước thì phong thư thứ ba lại chậm chạp mãi không thấy, Cửu Nương không có bất kỳ tin tức gì của hắn.
Việc duy nhất Cửu Nương có thể làm là mượn việc ủ rượu để rời đi lực chú ý của chính mình.
Người ngoài nhìn vào cũng biết nàng vì nhớ rồi lo lắng cho Vương gia nên gầy đi một vòng, người cũng tiều tuỵ không ít.
Mấy nha hoàn thân thiết với Cửu Nương cũng thay đổi cách an ủi, bọn họ nói do đang có chiến loạn nên người đưa thư có khả năng sai sót, khéo khi mấy ngày nữa lại nhận được cả phong thư thứ ba và thứ tư.
Cửu Nương không có cách nào khác, nàng đành phải nghĩ như vậy.
Quả nhiên vài ngày sau Cửu Nương nhận được thư, trong thư Cung Vương viết do đánh nhau với giặc Oa ở trên biển nên không cách nào gửi được thư, hắn còn nói giặc Oa cũng đã được tiêu diệt gần hết, nhanh nhất là nửa tháng nữa hắn có thể về. Trước khi hắn về sẽ bảo quản gia đưa khế ước bán thân cho nàng, đồng thời bảo nàng về chỗ ở trước đây để chờ hắn, lúc hắn về sẽ đem tam thư lục lễ đến cửa xin cưới nàng.
Trong lòng Cửu Nương tràn đầy vui vẻ, khi quản gia đưa khế ước bán thân cho nàng, nàng chỉ đơn giản thu thập vài bộ quần áo và trở về chỗ ở trước đây không một chút nghi ngờ.
Thời điểm phụ thân nhìn thấy nàng trở về, ông đã đảm bảo sẽ không đi đánh bạc nữa.
Đối với sự đảm bảo của phụ thân, Cửu Nương đã sớm tâm ý nguội lạnh, nhưng nếu ông ấy thật sự không tiếp tục đánh bạc, vậy nàng sẽ phụng dưỡng ông ấy lúc tuổi già.
Tám ngày sau, chiến báo mang tin đại thắng được gửi về từ Thiệu Tây, nhưng đồng thời cũng có một tin dữ truyền đến — Cung Vương cấu kết với giặc Oa, tiết lộ vị trí bày binh bố trận bên trong thành Thiệu Tây cho giặc Oa, vì không muốn để người khác hoài nghi nên Cung Vương cố tình đối chiến với giặc Oa nhiều lần, giặc Oa cũng cố tình thất bại bởi quân đội của Cung Vương. Lần này Cung Vương cùng quân đội dũng mãnh thiện chiến đã đối chiến sinh tử với giặc Oa, tạo ra một chiến thắng vô cùng oanh liệt.
Nhưng vấn đề ở chỗ tuần phủ Thiệu Tây sau khi bắt được thủ lĩnh của giặc Oa, sau một hồi bị tra tấn thì hắn ta đã thú nhận một chuyện động trời, đó là Cung Vương muốn cùng hắn liên kết các quốc gia thành đồng minh, nhân cơ hội này tấn công kinh thành, bức vua thoái vị rồi Cung Vương sẽ lên làm hoàng đế.
Trong những chứng cớ này còn có bức thư tay thông đồng với địch do chính Cung Vương viết.
- -----oOo------