-
Chương 122: Ngoại truyện 7
Chuyện mất tích đêm đó là do Lâu A Cửu tự biên tự diễn, ngay cả lời đồn cũng là nàng cho người truyền đi. Thật ra chỉ cần Dung Thái cẩn thận một chút là có thể nhìn ra điểm đáng ngờ, chỉ là chuyện này dính dáng đến Lâu A Cửu nên Dung Thái không còn tỉnh táo như bình thường.
Dung Thái nói muốn cùng Lâu A Cửu tiến cung thỉnh cầu bệ hạ tác thành cho bọn họ, tuy nhiên Lâu A Cửu lại cự tuyệt.
“Tại sao?” Dung Thái không hiểu, rõ ràng Lâu A Cửu đã nói là nàng thích hắn cơ mà? Vậy tại sao khi hắn đưa ra yêu cầu xin bệ hạ tứ hôn thì nàng lại không đồng ý.
Lâu A Cửu nghiêng người, nàng chống tay lên đầu, vừa nhìn Dung Thái vừa suy nghĩ. Một lúc sau nàng mới nói:
“Dung Thái, ta muốn suy nghĩ.”
Dung Thái: “… Nàng hối hận?”
Hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt mà Lâu A Cửa lại còn muốn suy nghĩ… chuyện đột nhiên đảo chiều như này khiến Dung Thái không kịp thích ứng.
Đáy mắt Lâu A Cửu đã khô ráo, dường như vẻ ẩm ướt vừa nãy chỉ là giả.
“Ta không muốn ép buộc người khác.”
“Là ta tự nguyện.”
“Nếu như ngươi tự nguyện, vậy tại sao ngay từ đầu không đáp ứng ta, phải đến tận khi ta dùng quỷ kế thì ngươi mới đồng ý?”
“…” Tự nguyện cũng cần phải có quá trình chứ!?
“Hơn nữa nhỡ ngươi có tính toán khác thì sao? Ví dụ như đến ngày thành hôn ngươi lại đột ngột nuốt lời?”
“…”
Đối với sự hoài nghi của Lâu A Cửu, Dung Thái lại không có lời nào để phản bác.
“Thế nên ta phải suy nghĩ kỹ mấy ngày.”
Dung Thái bất đắc dĩ lắc đầu, khoé miệng khẽ nở một nụ cười hiếm khi thấy.
“Vậy nàng cũng không cần phải trở về Đại Lý.” Lần Lâu A Cửu rời kinh thành trở về Đại Lý, Dung Thái liền đứng ở cổng thành tròn một canh giờ nhìn đội ngũ tháp tùng rời đi, hắn cứ đứng yên đó giống như bị điểm huyệt. Mấy ngày sau đó, có lẽ là mấy ngày sống bồn chồn không yên nhất đời Dung Thái, ngay cả Phương Duệ cũng nhìn không nổi, cuối cùng phải hạ lệnh cưỡng chế bắt Dung Thái nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng.
Ngày hôm trước nghe Lâu A Cửu nói muốn trở về Đại Lý, trong chớp nhoáng đó Dung Thái suýt chút nữa đã nói không muốn nàng trở về.
Lâu A Cửu vừa mới quyết định không trở về Đại Lý, nghe thấy mấy lời Dung Thái vừa nói, nàng liền không nhịn được mà mỉm cười.
“Ta cũng không có ý định trở về Đại Lý. Nếu như ngươi không đồng ý thì ta vẫn ở lại kinh thành, ở một nơi gần ngươi nhất, chỉ là không để cho ngươi biết mà thôi.” Nàng vốn tính toán như vậy, ngay từ đầu nàng đã không có ý định trở về Đại Lý.
Nghe Lâu A Cửu nói mấy lời này, Dung Thái càng ôm chặt lấy Lâu A Cửu, tình cảm nồng nhiệt trong đáy mắt không hề che lấp.
Dung Thái hạ thấp giọng, trong giọng nói mang theo một chút triền miên khiến long người say mê.
“A Cửu.” Hắn khẽ gọi tên nàng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Lâu A Cửu ngây người nửa ngày, nàng giơ ngón tay xoa xoa trán mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười có chút ngốc nghếch:
“Dung Thái…”
Dung Thái nắm lấy tay Lâu A Cửu.
“Cuộc đời này sẽ không phụ nàng.”
Hai người mười ngón tay đan chặt nhau, sự lạnh lẽo từ bàn tay dần dần được hơi ấm bao phủ.
Tận đến giờ tuất, Dung Thái mới ra khỏi phòng của Lâu A Cửu.
Dung Thái cẩn thận đóng cửa lại, lúc ở trong phòng hắn đã nhận thấy có người ở bên ngoài.
Dung Thái quay người sang, liền thấy Lâu Dịch đứng ở phía hành lang đối diện sân viện.
Vừa nãy ở trong phòng, Lâu A Cửu cũng biết Lâu Dịch ở bên ngoài, nàng nói với Dung Thái vì A Dịch lo lắng cho nàng, nếu A Dịch có nói gì quá đáng thì hắn hãy cố nhịn một chút.
Dung Thái đi đến trước mặt Lâu Dịch.
Lâu Dịch liếc mắt nhìn cửa phòng của tỷ tỷ đã đóng chặt, rồi lại mất hứng nhìn về phía Dung Thái đã cướp mất tỷ tỷ của hắn, trong lòng hắn thật sự khó tránh khỏi mất hứng, khó chịu.
Lâu Dịch mặc dù mới mười một tuổi, tuy nhiên hắn giống như một thiếu niên trưởng thành, trầm ổn. Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn không đủ trưởng thành, những chuyện nhỏ có thể giấu dưới đáy lòng, còn mấy chuyện lớn lại không thể áp chế được. Mẫu thân của hắn đã qua đời ngay khi hắn sinh ra, có thể nói chính tỷ tỷ là người nuôi hắn lớn, mà cảm giác hiện giờ của hắn giống như mẫu thân muốn đi tìm kế dượng… tuyệt đối không vui vẻ!
Mà tất cả không vui đều biểu hiện hết ra mặt.
“Nếu không phải vì tỷ tỷ thích ngươi, bản vương đã lập tức cho người lôi ngươi ra ngoài kể từ khi ngươi mới bước chân vào đây.” Lâu Dịch vốn cho rằng Dung Thái chỉ ở trong đó khoảng một canh giờ, ai ngờ hắn ta lại ở xuyên trưa đến tận giờ tuất! Nếu không phải đám người hầu hạ tâm phúc của tỷ tỷ ngăn cản, hắn đã sớm cầm đao xông vào phòng!
Dung Thái cười cười: “Trước đây tỷ tỷ của ngươi đem ngươi bảo hộ trong lòng bàn tay, vậy sau này ta sẽ đem nàng sủng ái ở trong lòng.”
Lần này Dung Thái không dùng Lâu vương để xưng hô với Lâu Dịch nữa, mà lời này của hắn cũng rất thật lòng thật dạ.
Lâu Dịch muốn nhìn ra kẽ hở trên khuôn mặt của Dung Thái, tuy nhiên hắn lại không tìm được kẽ hở nào, những lời đơn giản này chân thành hơn gấp vạn những lời hứa màu mè hoa lá.
Tỷ tỷ của hắn vì hắn nên không được hưởng một cuộc sống bình thường như bao cô nương gia khác. Cả ngày tỷ tỷ chỉ biết vùi đầu vào chính trị, quân đội… quả thực tỷ ấy vì hắn quá nhiều. Hắn không hy vọng sau khi tỷ tỷ xuất giá còn phải nai lưng ra gánh vác mọi chuyện, tỷ tỷ của hắn nên được nhà chồng che chở, sủng ái trong lòng bàn tay.
“Ngươi vĩnh viễn phải nhớ rõ những lời mà ngày hôm nay đã nói trước mặt ta, nếu như ngày nào đó tỷ tỷ của ta có nửa điểm không vui, ta sẽ cùng ngươi liều mạng. Cho dù mất cả Đại Lý, ta cũng bắt ngươi phải trả giá thật lớn.”
Người kiêu ngạo như Lâu Dịch, nói xong mấy lời uy hiếp liền hừ lạnh một tiếng, rồi hếch cằm, xoay người, nghênh ngang rời đi.
Đối với uy hiếp của Lâu Dịch, Dung Thái cũng không để trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, lúc này chỉ thấy mây đen đã chậm rãi tản đi, nhường chỗ cho ánh trăng sáng dịu.
Đây có phải là “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”(*)?
(*)Câu thơ này có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp. .
Ngày thứ hai, Dung Thái cảm thấy mình đã yên tâm quá sớm.
Xe ngựa của Kiêu vương phủ sao lại có thể xuất hiện ở ngoài hành cung?
Sáng sớm Dung Thái đã tới hành cung, hôm qua hắn hẹn Lâu A Cửu là hôm nay ra ngoại ô cưỡi ngựa, không ngờ lúc tới ngoài cửa hành cung, hắn mới phát hiện ra có người nhanh chân đến trước.
Thị vệ nhìn thấy Dung Thái ngoài cửa, liền vội vàng tiến lên nghênh đón:
“Tiểu quan bái kiến đô đốc.”
Dung Thái tuỳ ý xua tay áo, hắn nhìn về phía xe ngựa của Kiêu vương phủ rồi cau mày hỏi:
“Là ai ở Kiêu vương phủ đến đây?”
“Bẩm báo đô đốc, là Thế tử Phương Triết cùng biểu tiểu thư của Kiêu vương phủ.”
Dung Thái hơi suy tư một chút mới nhớ ra tại yến tiệc chào đón Lâu A Cửu, vị thế tử Phương Triết này đã kính rượu A Cửu ngay trước mặt mọi người, mặc dù hai người chỉ trao đổi với nhau vài câu, nhưng nhìn biểu hiện của bọn họ cũng có thể nhìn ra trò truyện với nhau rất vui vẻ.
Đáy lòng Dung Thái lập tức buồn bực không vui.
Hắn đã thừa nhận bản thân có tình ý với A Cửu, cho dù có nam nhân nào hơn hắn xuất hiện thì hắn cũng tuyệt đối không nhường A Cửu cho người ta!
Dung Thái đang định tiến vào hành cung thì Lâu A Cửu cùng Phương Triết, còn cả nữ tử mặc một thân váy trắng có chút quen mặt đang cùng nhau đi ra hành cung.
Lúc nhìn thấy Dung Thái, Phương Triết cùng nữ tử kia rõ ràng hơi ngây người một chút.
Dung Thái gật đầu với Phương Triết:
“Hạ quan bái kiến Thế tử, Quận chúa.”
“Dung đô đốc không cần đa lễ.” Phương Triết cũng gật đầu, sau đó vẻ mặt hắn lập tức lộ ra vẻ thắc mắc, “Hiện tại mới chỉ giờ Thìn, tại sao Dung đô đốc lại ở hành cung?”
Dung Thái liếc mắt nhìn Lâu A Cửu, trên mặt không hề vui vẻ nói:
“Hạ quan chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Dung Thái vừa nói đi ngang qua, khoé miệng Lâu A Cửu bèn khẽ cong, trong mắt cũng xuất hiện vẻ nghiền ngẫm, không ngờ đường đường là đô đốc lại có thể vì nàng mà trợn mắt nói dối.
Chuyện Lâu A Cửu tỏ tình với Dung Thái từ năm ngoái đã khiến cho cả kinh thành sôi sùng sục, Phương Triết không muốn biết cũng khó, nếu như không có chuyện kia thì có lẽ Phương Triết thật sự sẽ tin lời Dung Thái.
Phương Triết biết Dung Thái nói vậy chỉ là đang mượn cớ, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ là nụ cười trên mặt càng sâu, hơn nữa hắn cũng biết danh tiếng của Dung Thái ở kinh thành nên không tiện đắc tội, hắn chỉ đơn giản dựa theo sự thật mà nói:
“Đây là biểu muội của tiểu vương, năm ngoái trên đường dâng hương trở về, bởi vì xe ngựa xảy ra sự cố mà thiếu chút nữa biểu muội đã gặp nguy hiểm, may mà được Lâu quận chúa cùng Dung đô đốc cứu giúp kịp thời nên mới không xảy ra chuyện.”
Phương Triết vừa nói xong, Dung Thái mới nhớ tới lần đầu tiên gặp A Cửu là nhờ cỗ xe ngựa kia.
Thảo nào vừa nãy hắn đã thấy nữ tử kia có chút quen mắt.
Nữ tử trước mặt dịu dàng phúc thân với Dung Thái:
“Tiểu nữ tạ ơn ân cứu giúp của đô đốc.”
“Chỉ là chuyện nhỏ, tiểu thư không cần khách sáo.”
Lần này Phương Triết đến đây chủ yếu là để cảm tạ ơn cứu giúp, nếu đã nói xong thì hắn liền lập tức rời đi.
Nhìn xe ngựa của Phương Triết đi xa, Lâu A Cửu không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Nàng cố ý chế nhạo: “Dung đô đốc đang định đi đâu vậy? Nếu đã đi ngang qua đây… hay là ghé vào trong dùng đồ ăn sáng?”
Vẻ mặt Dung Thái chính trực đáp: “Được!”
Nụ cười trên khuôn mặt Lâu A Cửu càng sâu.
Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người bèn đến ngoại ô cưỡi ngựa như đã hẹn, nhưng lần này lại có một cái đuôi nhỏ bám theo.
Dung Thái nhìn đôi tỷ đệ tình thương tình mến cưỡi ngựa trước mặt, trong lòng không biết có tư vị gì… cuối cùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ rơi ở trên người Lâu Dịch — Lâu Dịch hẳn là nên trở về Đại Lý chuẩn bị đồ cưới cho A Cửu mới đúng!
Mấy ngày tiếp theo, bất kể là làm cái gì, chỉ cần hắn và A Cửu ở chung là Lâu Dịch đều vô tình xuất hiện, tựa như đang tranh thủ cách ly Dung Thái với Lâu A Cửu trong thời gian hắn vẫn còn ở Đại Lý.
Thu đi, đông đến, cuối cùng vào tháng ba mùa xuân, một đội ngũ rầm rộ tiến vào kinh thành, mười dặm trang sức đỏ tươi so với công chúa khi xuất giá còn muốn hoành tráng hơn.
Trước đêm thành thân, Phương Duệ cho người gọi Dung Thái tiến cung.
Phương Duệ đặt tay lên vai Dung Thái, giọng điệu sâu xa nói:
“Dung Thái, trẫm chưa từng coi ngươi là một nô tài, ngươi đã theo trẫm từ lúc trẫm khó khăn nhất và cũng chỉ có ngươi luôn trung thành với trẫm đến tận giờ phút này. Ngày mai là ngày trọng đại của ngươi, trẫm thật sự thấy vui vẻ thay cho ngươi.”
Dung Thái: “…” Bệ hạ của thần à! Từ lúc người trở thành phụ thân là tính tình bắt đầu uỷ mị sao?
Nếu không hắn nghĩ không ra, ngày thường bệ hạ gần như coi một mình hắn thành mười người… làm sao có thể tự nhiên hiểu được nỗi vất vả của hắn? Không chỉ để hắn làm Đô đốc Đông Xưởng, còn để hắn kiêm luôn cả Tư chủ Thận Hình Tư… công việc chồng chất như núi đến bây giờ bệ hạ mới biết đồng cảm sao!?
Từ ngày hoàng hậu nương nương sinh tiểu thái tử, bệ hạ chỉ thiếu mỗi việc là không sai hắn đi tuần tra thôi, còn việc gì cũng đến tay hắn.
Bệ hạ đột nhiên cảm tính như thế, lấy mười năm hiểu biết của hắn đối với bệ hạ… dường như sẽ không có chuyện tốt phát sinh!
Quả nhiên như dự đoán của Dung Thái, Phương Duệ ghé sát bên tai Dung Thái, giảm thấp âm thanh nói:
“Mặc dù trẫm coi ngươi là tri kỷ, nhưng trẫm cũng không thể để ngươi khiến quận chúa A Cửu thiệt thòi. Mấy ngày nay trẫm đã âm thầm cho thị vệ thu thập một ít sách cấm, trẫm không động vào một quyển nào mà chỉ cất vào trong hộp gỗ tử đinh hương. Sau đó cho người đặt dưới gầm giường tân hôn của ngươi, vợ chồng son các ngươi nên cùng nhau xem rồi thực hành cho tốt.”
Dung Thái: “…..”
Lại là hộp gỗ…
Lại là dưới gầm giường…
Bệ hạ của thần à…. mặt mũi người để đâu rồi???
Nhưng mà lời bệ hạ nói rất đúng, hắn không thể để A Cửu chịu thiệt thòi.
“Khụ khụ…” Dung Thái ho khan hai tiếng rồi chính trực nhìn về phía bệ hạ nhà mình.
“Bệ hạ vừa nói gì vậy? Thần cái gì cũng không nghe thấy.”
Phương Duệ hiểu rõ gật đầu, trong mắt mang theo hàm ý sâu xa, hắn phối hợp với Dung Thái:
“Trẫm cũng chưa có nói cái gì.”
Thời điểm trở lại quý phủ, Dung Thái liền kéo hộp gỗ dưới gầm giường ra…
Bệ hạ thật sự coi hắn là huynh đệ nha…
Hộp gỗ này chính là chiếc hộp mà bệ hạ đã cất giữ nhiều năm!
Dung Thái đặt hộp gỗ ở trên bàn, hắn nhìn tròn một canh giờ, sau đó mới chậm rãi mở hộp gỗ…
Lúc nhìn thấy một tập xuân cung đồ bên trong, Dung Thái cảm thấy bản thân đã bị bệ hạ nhà mình kéo xuống hố đen, cả đời bò không ra!
- -----oOo------
Dung Thái nói muốn cùng Lâu A Cửu tiến cung thỉnh cầu bệ hạ tác thành cho bọn họ, tuy nhiên Lâu A Cửu lại cự tuyệt.
“Tại sao?” Dung Thái không hiểu, rõ ràng Lâu A Cửu đã nói là nàng thích hắn cơ mà? Vậy tại sao khi hắn đưa ra yêu cầu xin bệ hạ tứ hôn thì nàng lại không đồng ý.
Lâu A Cửu nghiêng người, nàng chống tay lên đầu, vừa nhìn Dung Thái vừa suy nghĩ. Một lúc sau nàng mới nói:
“Dung Thái, ta muốn suy nghĩ.”
Dung Thái: “… Nàng hối hận?”
Hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt mà Lâu A Cửa lại còn muốn suy nghĩ… chuyện đột nhiên đảo chiều như này khiến Dung Thái không kịp thích ứng.
Đáy mắt Lâu A Cửu đã khô ráo, dường như vẻ ẩm ướt vừa nãy chỉ là giả.
“Ta không muốn ép buộc người khác.”
“Là ta tự nguyện.”
“Nếu như ngươi tự nguyện, vậy tại sao ngay từ đầu không đáp ứng ta, phải đến tận khi ta dùng quỷ kế thì ngươi mới đồng ý?”
“…” Tự nguyện cũng cần phải có quá trình chứ!?
“Hơn nữa nhỡ ngươi có tính toán khác thì sao? Ví dụ như đến ngày thành hôn ngươi lại đột ngột nuốt lời?”
“…”
Đối với sự hoài nghi của Lâu A Cửu, Dung Thái lại không có lời nào để phản bác.
“Thế nên ta phải suy nghĩ kỹ mấy ngày.”
Dung Thái bất đắc dĩ lắc đầu, khoé miệng khẽ nở một nụ cười hiếm khi thấy.
“Vậy nàng cũng không cần phải trở về Đại Lý.” Lần Lâu A Cửu rời kinh thành trở về Đại Lý, Dung Thái liền đứng ở cổng thành tròn một canh giờ nhìn đội ngũ tháp tùng rời đi, hắn cứ đứng yên đó giống như bị điểm huyệt. Mấy ngày sau đó, có lẽ là mấy ngày sống bồn chồn không yên nhất đời Dung Thái, ngay cả Phương Duệ cũng nhìn không nổi, cuối cùng phải hạ lệnh cưỡng chế bắt Dung Thái nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng.
Ngày hôm trước nghe Lâu A Cửu nói muốn trở về Đại Lý, trong chớp nhoáng đó Dung Thái suýt chút nữa đã nói không muốn nàng trở về.
Lâu A Cửu vừa mới quyết định không trở về Đại Lý, nghe thấy mấy lời Dung Thái vừa nói, nàng liền không nhịn được mà mỉm cười.
“Ta cũng không có ý định trở về Đại Lý. Nếu như ngươi không đồng ý thì ta vẫn ở lại kinh thành, ở một nơi gần ngươi nhất, chỉ là không để cho ngươi biết mà thôi.” Nàng vốn tính toán như vậy, ngay từ đầu nàng đã không có ý định trở về Đại Lý.
Nghe Lâu A Cửu nói mấy lời này, Dung Thái càng ôm chặt lấy Lâu A Cửu, tình cảm nồng nhiệt trong đáy mắt không hề che lấp.
Dung Thái hạ thấp giọng, trong giọng nói mang theo một chút triền miên khiến long người say mê.
“A Cửu.” Hắn khẽ gọi tên nàng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Lâu A Cửu ngây người nửa ngày, nàng giơ ngón tay xoa xoa trán mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười có chút ngốc nghếch:
“Dung Thái…”
Dung Thái nắm lấy tay Lâu A Cửu.
“Cuộc đời này sẽ không phụ nàng.”
Hai người mười ngón tay đan chặt nhau, sự lạnh lẽo từ bàn tay dần dần được hơi ấm bao phủ.
Tận đến giờ tuất, Dung Thái mới ra khỏi phòng của Lâu A Cửu.
Dung Thái cẩn thận đóng cửa lại, lúc ở trong phòng hắn đã nhận thấy có người ở bên ngoài.
Dung Thái quay người sang, liền thấy Lâu Dịch đứng ở phía hành lang đối diện sân viện.
Vừa nãy ở trong phòng, Lâu A Cửu cũng biết Lâu Dịch ở bên ngoài, nàng nói với Dung Thái vì A Dịch lo lắng cho nàng, nếu A Dịch có nói gì quá đáng thì hắn hãy cố nhịn một chút.
Dung Thái đi đến trước mặt Lâu Dịch.
Lâu Dịch liếc mắt nhìn cửa phòng của tỷ tỷ đã đóng chặt, rồi lại mất hứng nhìn về phía Dung Thái đã cướp mất tỷ tỷ của hắn, trong lòng hắn thật sự khó tránh khỏi mất hứng, khó chịu.
Lâu Dịch mặc dù mới mười một tuổi, tuy nhiên hắn giống như một thiếu niên trưởng thành, trầm ổn. Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn không đủ trưởng thành, những chuyện nhỏ có thể giấu dưới đáy lòng, còn mấy chuyện lớn lại không thể áp chế được. Mẫu thân của hắn đã qua đời ngay khi hắn sinh ra, có thể nói chính tỷ tỷ là người nuôi hắn lớn, mà cảm giác hiện giờ của hắn giống như mẫu thân muốn đi tìm kế dượng… tuyệt đối không vui vẻ!
Mà tất cả không vui đều biểu hiện hết ra mặt.
“Nếu không phải vì tỷ tỷ thích ngươi, bản vương đã lập tức cho người lôi ngươi ra ngoài kể từ khi ngươi mới bước chân vào đây.” Lâu Dịch vốn cho rằng Dung Thái chỉ ở trong đó khoảng một canh giờ, ai ngờ hắn ta lại ở xuyên trưa đến tận giờ tuất! Nếu không phải đám người hầu hạ tâm phúc của tỷ tỷ ngăn cản, hắn đã sớm cầm đao xông vào phòng!
Dung Thái cười cười: “Trước đây tỷ tỷ của ngươi đem ngươi bảo hộ trong lòng bàn tay, vậy sau này ta sẽ đem nàng sủng ái ở trong lòng.”
Lần này Dung Thái không dùng Lâu vương để xưng hô với Lâu Dịch nữa, mà lời này của hắn cũng rất thật lòng thật dạ.
Lâu Dịch muốn nhìn ra kẽ hở trên khuôn mặt của Dung Thái, tuy nhiên hắn lại không tìm được kẽ hở nào, những lời đơn giản này chân thành hơn gấp vạn những lời hứa màu mè hoa lá.
Tỷ tỷ của hắn vì hắn nên không được hưởng một cuộc sống bình thường như bao cô nương gia khác. Cả ngày tỷ tỷ chỉ biết vùi đầu vào chính trị, quân đội… quả thực tỷ ấy vì hắn quá nhiều. Hắn không hy vọng sau khi tỷ tỷ xuất giá còn phải nai lưng ra gánh vác mọi chuyện, tỷ tỷ của hắn nên được nhà chồng che chở, sủng ái trong lòng bàn tay.
“Ngươi vĩnh viễn phải nhớ rõ những lời mà ngày hôm nay đã nói trước mặt ta, nếu như ngày nào đó tỷ tỷ của ta có nửa điểm không vui, ta sẽ cùng ngươi liều mạng. Cho dù mất cả Đại Lý, ta cũng bắt ngươi phải trả giá thật lớn.”
Người kiêu ngạo như Lâu Dịch, nói xong mấy lời uy hiếp liền hừ lạnh một tiếng, rồi hếch cằm, xoay người, nghênh ngang rời đi.
Đối với uy hiếp của Lâu Dịch, Dung Thái cũng không để trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, lúc này chỉ thấy mây đen đã chậm rãi tản đi, nhường chỗ cho ánh trăng sáng dịu.
Đây có phải là “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”(*)?
(*)Câu thơ này có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp. .
Ngày thứ hai, Dung Thái cảm thấy mình đã yên tâm quá sớm.
Xe ngựa của Kiêu vương phủ sao lại có thể xuất hiện ở ngoài hành cung?
Sáng sớm Dung Thái đã tới hành cung, hôm qua hắn hẹn Lâu A Cửu là hôm nay ra ngoại ô cưỡi ngựa, không ngờ lúc tới ngoài cửa hành cung, hắn mới phát hiện ra có người nhanh chân đến trước.
Thị vệ nhìn thấy Dung Thái ngoài cửa, liền vội vàng tiến lên nghênh đón:
“Tiểu quan bái kiến đô đốc.”
Dung Thái tuỳ ý xua tay áo, hắn nhìn về phía xe ngựa của Kiêu vương phủ rồi cau mày hỏi:
“Là ai ở Kiêu vương phủ đến đây?”
“Bẩm báo đô đốc, là Thế tử Phương Triết cùng biểu tiểu thư của Kiêu vương phủ.”
Dung Thái hơi suy tư một chút mới nhớ ra tại yến tiệc chào đón Lâu A Cửu, vị thế tử Phương Triết này đã kính rượu A Cửu ngay trước mặt mọi người, mặc dù hai người chỉ trao đổi với nhau vài câu, nhưng nhìn biểu hiện của bọn họ cũng có thể nhìn ra trò truyện với nhau rất vui vẻ.
Đáy lòng Dung Thái lập tức buồn bực không vui.
Hắn đã thừa nhận bản thân có tình ý với A Cửu, cho dù có nam nhân nào hơn hắn xuất hiện thì hắn cũng tuyệt đối không nhường A Cửu cho người ta!
Dung Thái đang định tiến vào hành cung thì Lâu A Cửu cùng Phương Triết, còn cả nữ tử mặc một thân váy trắng có chút quen mặt đang cùng nhau đi ra hành cung.
Lúc nhìn thấy Dung Thái, Phương Triết cùng nữ tử kia rõ ràng hơi ngây người một chút.
Dung Thái gật đầu với Phương Triết:
“Hạ quan bái kiến Thế tử, Quận chúa.”
“Dung đô đốc không cần đa lễ.” Phương Triết cũng gật đầu, sau đó vẻ mặt hắn lập tức lộ ra vẻ thắc mắc, “Hiện tại mới chỉ giờ Thìn, tại sao Dung đô đốc lại ở hành cung?”
Dung Thái liếc mắt nhìn Lâu A Cửu, trên mặt không hề vui vẻ nói:
“Hạ quan chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Dung Thái vừa nói đi ngang qua, khoé miệng Lâu A Cửu bèn khẽ cong, trong mắt cũng xuất hiện vẻ nghiền ngẫm, không ngờ đường đường là đô đốc lại có thể vì nàng mà trợn mắt nói dối.
Chuyện Lâu A Cửu tỏ tình với Dung Thái từ năm ngoái đã khiến cho cả kinh thành sôi sùng sục, Phương Triết không muốn biết cũng khó, nếu như không có chuyện kia thì có lẽ Phương Triết thật sự sẽ tin lời Dung Thái.
Phương Triết biết Dung Thái nói vậy chỉ là đang mượn cớ, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ là nụ cười trên mặt càng sâu, hơn nữa hắn cũng biết danh tiếng của Dung Thái ở kinh thành nên không tiện đắc tội, hắn chỉ đơn giản dựa theo sự thật mà nói:
“Đây là biểu muội của tiểu vương, năm ngoái trên đường dâng hương trở về, bởi vì xe ngựa xảy ra sự cố mà thiếu chút nữa biểu muội đã gặp nguy hiểm, may mà được Lâu quận chúa cùng Dung đô đốc cứu giúp kịp thời nên mới không xảy ra chuyện.”
Phương Triết vừa nói xong, Dung Thái mới nhớ tới lần đầu tiên gặp A Cửu là nhờ cỗ xe ngựa kia.
Thảo nào vừa nãy hắn đã thấy nữ tử kia có chút quen mắt.
Nữ tử trước mặt dịu dàng phúc thân với Dung Thái:
“Tiểu nữ tạ ơn ân cứu giúp của đô đốc.”
“Chỉ là chuyện nhỏ, tiểu thư không cần khách sáo.”
Lần này Phương Triết đến đây chủ yếu là để cảm tạ ơn cứu giúp, nếu đã nói xong thì hắn liền lập tức rời đi.
Nhìn xe ngựa của Phương Triết đi xa, Lâu A Cửu không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Nàng cố ý chế nhạo: “Dung đô đốc đang định đi đâu vậy? Nếu đã đi ngang qua đây… hay là ghé vào trong dùng đồ ăn sáng?”
Vẻ mặt Dung Thái chính trực đáp: “Được!”
Nụ cười trên khuôn mặt Lâu A Cửu càng sâu.
Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người bèn đến ngoại ô cưỡi ngựa như đã hẹn, nhưng lần này lại có một cái đuôi nhỏ bám theo.
Dung Thái nhìn đôi tỷ đệ tình thương tình mến cưỡi ngựa trước mặt, trong lòng không biết có tư vị gì… cuối cùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ rơi ở trên người Lâu Dịch — Lâu Dịch hẳn là nên trở về Đại Lý chuẩn bị đồ cưới cho A Cửu mới đúng!
Mấy ngày tiếp theo, bất kể là làm cái gì, chỉ cần hắn và A Cửu ở chung là Lâu Dịch đều vô tình xuất hiện, tựa như đang tranh thủ cách ly Dung Thái với Lâu A Cửu trong thời gian hắn vẫn còn ở Đại Lý.
Thu đi, đông đến, cuối cùng vào tháng ba mùa xuân, một đội ngũ rầm rộ tiến vào kinh thành, mười dặm trang sức đỏ tươi so với công chúa khi xuất giá còn muốn hoành tráng hơn.
Trước đêm thành thân, Phương Duệ cho người gọi Dung Thái tiến cung.
Phương Duệ đặt tay lên vai Dung Thái, giọng điệu sâu xa nói:
“Dung Thái, trẫm chưa từng coi ngươi là một nô tài, ngươi đã theo trẫm từ lúc trẫm khó khăn nhất và cũng chỉ có ngươi luôn trung thành với trẫm đến tận giờ phút này. Ngày mai là ngày trọng đại của ngươi, trẫm thật sự thấy vui vẻ thay cho ngươi.”
Dung Thái: “…” Bệ hạ của thần à! Từ lúc người trở thành phụ thân là tính tình bắt đầu uỷ mị sao?
Nếu không hắn nghĩ không ra, ngày thường bệ hạ gần như coi một mình hắn thành mười người… làm sao có thể tự nhiên hiểu được nỗi vất vả của hắn? Không chỉ để hắn làm Đô đốc Đông Xưởng, còn để hắn kiêm luôn cả Tư chủ Thận Hình Tư… công việc chồng chất như núi đến bây giờ bệ hạ mới biết đồng cảm sao!?
Từ ngày hoàng hậu nương nương sinh tiểu thái tử, bệ hạ chỉ thiếu mỗi việc là không sai hắn đi tuần tra thôi, còn việc gì cũng đến tay hắn.
Bệ hạ đột nhiên cảm tính như thế, lấy mười năm hiểu biết của hắn đối với bệ hạ… dường như sẽ không có chuyện tốt phát sinh!
Quả nhiên như dự đoán của Dung Thái, Phương Duệ ghé sát bên tai Dung Thái, giảm thấp âm thanh nói:
“Mặc dù trẫm coi ngươi là tri kỷ, nhưng trẫm cũng không thể để ngươi khiến quận chúa A Cửu thiệt thòi. Mấy ngày nay trẫm đã âm thầm cho thị vệ thu thập một ít sách cấm, trẫm không động vào một quyển nào mà chỉ cất vào trong hộp gỗ tử đinh hương. Sau đó cho người đặt dưới gầm giường tân hôn của ngươi, vợ chồng son các ngươi nên cùng nhau xem rồi thực hành cho tốt.”
Dung Thái: “…..”
Lại là hộp gỗ…
Lại là dưới gầm giường…
Bệ hạ của thần à…. mặt mũi người để đâu rồi???
Nhưng mà lời bệ hạ nói rất đúng, hắn không thể để A Cửu chịu thiệt thòi.
“Khụ khụ…” Dung Thái ho khan hai tiếng rồi chính trực nhìn về phía bệ hạ nhà mình.
“Bệ hạ vừa nói gì vậy? Thần cái gì cũng không nghe thấy.”
Phương Duệ hiểu rõ gật đầu, trong mắt mang theo hàm ý sâu xa, hắn phối hợp với Dung Thái:
“Trẫm cũng chưa có nói cái gì.”
Thời điểm trở lại quý phủ, Dung Thái liền kéo hộp gỗ dưới gầm giường ra…
Bệ hạ thật sự coi hắn là huynh đệ nha…
Hộp gỗ này chính là chiếc hộp mà bệ hạ đã cất giữ nhiều năm!
Dung Thái đặt hộp gỗ ở trên bàn, hắn nhìn tròn một canh giờ, sau đó mới chậm rãi mở hộp gỗ…
Lúc nhìn thấy một tập xuân cung đồ bên trong, Dung Thái cảm thấy bản thân đã bị bệ hạ nhà mình kéo xuống hố đen, cả đời bò không ra!
- -----oOo------