-
Chương 109
Trong ba ngày, binh lính lật tung cả hoàng cung để tìm tất cả quân phản loạn, riêng phía Ngự lâm quân vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Vì muốn tiêu diệt hoàn toàn quân địch, Phương Duệ bổ nhiệm Cung Vương làm chủ soái với nhiệm vụ chinh phạt Đông Cương.
Suốt ba ngày, Phương Duệ đều không trở về Tử Thần Điện, mệt mỏi thì tìm một chỗ để nghỉ ngơi tạm thời, hoặc trở về Đại Nguyên Điện để ngủ khoảng hai canh giờ.
Liên tục như thế trong ba ngày, hoàng cung về cơ bản đã khôi phục vẻ yên bình.
Chuyện đầu tiên mà Phương Duệ làm khi trở về Tử Thần Điện, không phải là gì khác mà chính là bù đắp đêm động phòng hoa chúc cho Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nhanh chóng tắm rửa, lúc trở lại Tử Thần Điện, bước chân hắn nhẹ như bay.
Hắn muốn nhìn một chút xem Thẩm Ngọc đang làm gì, khi tiến vào trong điện hắn liền thấy nàng ngồi bên thư án chăm chú đọc cuốn sách trên bàn, có vài sợi tóc loã xoã xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng. Thuận theo sợi tóc nhìn xuống là chiếc cổ mảnh mai, mà khẽ ngước mắt lên một tý là đôi môi mềm mại màu hồng phấn mê người… Phương Duệ mới nhìn có một chút mà yết hầu đã khẽ động.
Thẩm Ngọc đang tập trung đọc mấy cuốn sách liên quan đến Đông Cương, mà Phương Duệ từ trước đến giờ đi đường luôn không phát ra tiếng động, cho nên nàng không biết Phương Duệ đã trở về.
Mãi đến khi có một đôi tay luồn dưới nách nàng, chuẩn xác nắm lấy hai trái đầy đặn trước ngực thì nàng mới giật mình phát hiện ra Phương Duệ.
Hoàng cung này, ai dám to gan lớn mật đùa giỡn Hoàng hậu nương nương mới được sắc phong?! Trừ Hoàng thượng ra còn có thể là ai được nữa!
Thẩm Ngọc đỏ mặt, nàng đẩy tay Phương Duệ:
“Chàng đừng có nghịch, trời còn chưa tối, với lại ta có chuyện liên quan đến Đông Cương muốn nói với chàng.”
Ai ngờ Phương Duệ căn bản không nghe lọt tai, hắn vùi đầu vào cổ nàng, dùng sức hít hà hương thơm trên ngươi nàng, lực đạo trên tay cũng chưa từng giảm bớt.
“Nàng cứ coi như bây giờ là trời tối đi, còn chuyện Đông Cương để sau rồi nói, giờ trẫm chỉ muốn động phòng hoa chúc.” Thanh âm Phương Duệ khàn khàn.
Nói xong, hắn đẩy toàn bộ sách trên mặt bàn xuống dưới đất.
Tiếng sách rơi “bịch bịch” làm người bên ngoài điện cũng nghe thấy, có thái giám định gõ cửa hỏi thăm thì bị Dung Thái ngăn lại.
Dúng Thái liếc mắt nhìn cửa điện rồi khẽ thở dài, nếu lần này bệ hạ còn bị phá đám thì khẳng định toàn thể bọn họ sau này sẽ không có ngày tháng tốt lành.
Trong điện, ngay lúc Thẩm Ngọc xoay người lại, Phương Duệ liền nắm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc rồi ôm nàng đặt lên mặt bàn.
“Phương Duệ…”
Thẩm Ngọc mới vừa kêu tên hắn, Phương Duệ lập tức đè lên người nàng, cúi đầu chặn lên đôi môi đang định nói tiếp của Thẩm Ngọc.
Phương Duệ sốt ruột ngậm lấy đôi môi anh đào mà cắn nuốt, hương vị ngọt mềm được truyền đến từ đầu lưỡi khiến hắn muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của Thẩm Ngọc.
Còn đôi tay hắn gấp gáp cởi bỏ váy áo trên người nàng, hai quả tròn trịa no đủ cao chót vót, hai đầu v* phấn hồng so với ngày thường lớn hơn một chút đang không ngừng lắc lư vì động tác của hắn.
Phương Duệ không thể đợi được nữa, trong mắt hắn lập lòe dục v0ng tr4n trụi, hắn nhanh chóng cầm cây g4y nóng b0?ng của mình đâm vào u cốc mềm mại, sau đó liên tục nhấp lên nhấp xuống và nói bên tai Thẩm Ngọc:
“Kiếp trước trẫm đúng là đồ ngốc!”
Bởi vì ngốc nên kiếp trước mới bỏ qua.
Đời này dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.
… … …
Trước đêm Cung Vương xuất chinh, Phương Duệ mang theo Thẩm Ngọc ra ngoài cung, địa điểm vẫn là quán rượu ở trong hẻm nhỏ.
Lúc này Cung Vương đã có mặt ở quán rượu, mà trong quán cũng chỉ có một người là Cung Vương.
Trên bàn rượu có một bầu rượu cùng hai đĩa thức ăn, nhưng ly rượu thì có đến bốn cái. Dường như Cung Vương đoán được sẽ có người đến, hơn nữa còn là nhiều hơn một người.
Phương Duệ và Thẩm Ngọc cùng nhau ngồi xuống ghế, Cửu Nương cũng ngồi xuống rót rượu cho bọn họ.
“Hoàng bá sao lại biết được hai người bọn ta sẽ đến đây?” Phương Duệ có chút tò mò hỏi.
Cung Vương cười cười, hắn uống một ly rượu rồi nói:
“Ngươi chính là người mà ta dạy bảo từ nhỏ, ta làm sao có thể không hiểu rõ ngươi?!”
Hình thức chung đụng lúc này không còn phân biệt quân thần, bọn họ chỉ đơn giản là hai bác cháu mà thôi.
Phương Duệ cũng uống một ly rượu.
“Vậy hoàng bá có biết vì sao trẫm lại đến đây không?”
Cung Vương nghe vậy liền liếc mắt nhìn Cửu Nương, Cửu Nương hiểu ý, nàng nhìn Thẩm Ngọc và nói:
“Hoàng hậu nương nương, có thể cùng dân nữ nói vài lời hay không?”
Thẩm Ngọc là người hiểu chuyện nên làm sao lại không rõ ý tứ của Cửu Nương, nàng lập tức đứng dậy theo Cửu Nương:
“Vậy bệ hạ cùng hoàng bá hàn huyên một chút đi, thần thiếp ra ngoài rồi trở lại sau.”
Phương Duệ đưa mắt nhìn Thẩm Ngọc đi theo Cửu Nương, sau đó hắn mới thu hồi ánh mắt, con ngươi hơi trầm xuống:
“Xem ra hoàng bá biết rõ vì sao trẫm lại đến đây.”
Cung Vương gật đầu một cái.
Ánh mắt Phương Duệ tối sầm, hắn hỏi:
“Tám năm trước hoàng bá mới rời khỏi kinh thành, nhưng trước đó người vẫn luôn ở trong kinh. Những chuyện đã xảy ra, hoàng bá tất nhiên cũng biết một hai điều. Vậy hoàng bá hãy nói cho trẫm biết vì sao Thái hậu lại một mực muốn dồn trẫm vào chỗ chết?”
Nếu chỉ bởi vì đưa hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa tiên hoàng hậu, mà bà ấy dồn toàn bộ hận ý với tiên hoàng hậu sang người hắn, vậy sau khi hắn chết… tại sao bà ấy lại tự sát?
Cung Vương khẽ cụp mắt, hắn cầm bầu rượu rót đầy vào chén của Phương Duệ.
“Quả thực ta có biết vài chuyện, khoảng hai mươi năm trước, khi đó A Trạm mới tầm một tuổi, còn ngươi cũng chỉ tầm ba bốn tuổi. Trước đó Thái hậu đối với ngươi vẫn là một mực yêu thương, chỉ là không hiểu vì sao sau đó ta tiến cung, đã thấy thái độ của Thái hậu đối với ngươi có sự thay đổi lớn.”
Phương Duệ ngỡ ngàng, làm sao hắn có thể nhớ được chuyện lúc ba bốn tuổi.
“Thế hoàng bá có nhớ ở khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe Cung Vương nói như vậy, Phương Duệ cảm thấy ở thời điểm đó nhất định đã xảy ra chuyện mà hắn không biết rõ, hắn muốn biết chuyện này không phải để viện cớ tha thứ cho Thái hậu, hắn chỉ đơn giản muốn biết rõ chân tướng.
Cung Vương trầm tư một lúc lâu trong hồi ức, lát sau mới không xác định nói:
“Hình như năm đó A Trạm đột nhiên bệnh nặng, suốt hai năm trời không hề xuất hiện trước mặt mọi người.”
Phương Duệ hơi giật mình… A Trạm sao?
Nói đến Phương Trạm, Phương Duệ tự nhiên nhớ tới kiếp trước vào năm mười lăm tuổi, hoàng đệ đột nhiên kéo dãn khoảng cách với hắn, kể cả sống lại thêm một lần, đệ ấy cũng không nói ra lý do cho hắn biết.
Vừa nghĩ đến đây, hắn càng khẳng định năm đó Phương Trạm nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thái hậu giấu hắn, cho dù là tạo phản thất bại cũng không nói ra lý do. Phương Trạm cũng giấu hắn, cho dù là đệ ấy ở đời trước, hay là sống lại ở đời này cũng không hề hé răng nói đôi ba câu với hắn.
Cung Vương không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn khuyên nhủ:
“A Duệ, cho dù Thái hậu làm việc quá đáng nhưng hoàng bá mong ngươi có thể khoan dung. Dù như thế nào thì bà ấy cũng là mẫu thân ruột của ngươi, hơn nữa nửa đời trước của bà ấy trôi qua cũng không được tốt.”
Phương Duệ thoáng nhìn về phía Cung Vương.
“Phụ hoàng ngươi khi còn tại thế, cuộc sống của Thái hậu trôi qua không hề thoải mái, hoàng đệ của ta quả thực có lỗi với bà ấy.”
Phương Duệ lộ ra một nụ cười nhạt, hắn nói: “Chất nhi biết rõ nên xử lý thế nào.”
Phương Duệ yên lặng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trong mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp, hoàng bá đã nói Thái hậu dù thế nào cũng là mẹ đẻ của hắn, kiếp trước hắn không ban chết cho Thái hậu, vậy đời này cũng sẽ không.
Xem ra hắn nhất định phải tra ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu không tra được thì cả đời này hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Phương Duệ đặt chén rượu xuống bàn, hắn không tiếp tục nói về chuyện này nữa:
“Hoàng bá, lần này ngươi xuất chinh, Cửu Nương có nói gì không?”
Cung Vương nhẹ nhàng cười: “Cũng không nói gì, lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể, chính ta cũng không biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, dù sao ta đã để nàng thiệt thòi quá nhiều.”
… …
Nhà Cửu Nương ở gần quán rượu, nàng liền đưa Thẩm Ngọc về nhà mình.
“Bắt đầu từ ngày mai dân nữ không mở quán rượu nữa, nếu hai người muốn uống rượu thì trực tiếp đến nhà dân nữ, đây là chìa khoá nhà.”
Nói xong, Cửu Nương đưa chìa khoá cho Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc không nhận chìa khoá, nàng không hỏi cũng đoán được Cửu Nương muốn làm gì.
“Cửu Nương, ý của ngươi là muốn theo Cung Vương đến vùng biên cương sao?”
Cửu Nương kéo tay Thẩm Ngọc, nàng đem chìa khoá đặt vào tay Thẩm Ngọc, sau đó xoay người đưa lưng về phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nhẹ giọng nói:
“Dân nữ đã chờ tám năm, nhân sinh có bao nhiêu lần tám năm để có thể chờ? Dân nữ có thể tiếp tục chờ, nhưng Cung Vương thì sao? Chỉ cần thêm một lần tám năm là Cung Vương đã thành một ông lão, người mà dân nữ muốn chờ không phải là ông lão.”
“Cung Vương đã biết chuyện này chưa?” Thẩm Ngọc cảm thấy Cửu Nương cũng chưa thương lượng chuyện này với Cung Vương.
Cửu Nương xoay người lại, nàng cười với Thẩm Ngọc một tiếng:
“Nam nhân lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân mềm mại yếu đuối, không chịu được gian khổ. Nương nương cảm thấy hắn sẽ cho dân nữ đi sao? Vậy thà rằng dân nữ cứ tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó hắn muốn đuổi dân nữ về thì cũng đã muộn. Dân nữ làm như vậy chẳng qua không muốn bản thân mình sau này phải hối hận, nhân sinh vốn ngắn, thời gian có thể cùng người mình yêu một chỗ lại càng ngắn hơn… dân nữ chỉ muốn trân trọng từng chút thời gian, không nên lãng phí năm tháng sau này.”
Thẩm Ngọc hơi trầm ngâm — không nên lãng phí năm tháng sau này sao?
Nàng đột nhiên phát hiện về mặt tình cảm, Cửu Nương thẳng thắn hơn nàng rất nhiều, chứ không như nàng toàn để Phương Duệ phải chủ động, còn nàng thì bị động. Thời điểm trước khi hạ chiếu thư lập hậu, nàng vẫn còn có chút kháng cự, nhưng hiện tại xem ra nàng chỉ già mồm, thích chính là thích, lại còn cố kỵ nhiều như thế làm cái gì.
Thẩm Ngọc nghĩ thấu đáo, nàng lập tức cười một tiếng:
“Ta ủng hộ ngươi.”
Giống như Cửu Nương đã nói, nhân sinh có nổi mấy lần tám năm, thay vì lãng phí thời gian thì thà rằng mạo hiểm một lần.
Trở lại quán rượu, Phương Duệ cùng Cung Vương đã uống được kha khá rượu, sau đó từng người dẫn theo nữ nhân của mình rời đi.
Cung Vương trở lại kinh thành lâu như vậy, hầu như hắn toàn ngủ lại ở nhà Cửu Nương, đem nhà Cửu Nương thành nhà hắn.
Mới bước vào nhà, Cửu Nương chợt đẩy Cung Vương vào sát cánh cửa, mặt mày nàng như tơ, ánh mắt mị hoặc, giọng nói quyến rũ:
“Phương Quân, để ta sinh cho chàng một đứa bé, có được không?
Cung Vương sửng sốt, ngay sau đó hắn giơ tay tháo khăn chùm đầu trên búi tóc của Cửu Nương, khiến mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước. Lúc này trông Cửu Nương không còn vẻ sắc bén thường ngày, thay vào đó là vài phần kiều mỵ.
Đôi mắt Cung Vương không chỉ dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhu hoà:
“Cửu Nương, nàng vẫn còn trẻ.”
“Phương Quân, chàng đừng hòng có suy nghĩ bỏ ta lại một mình!” Cửu Nương không có ý định nói nhảm cùng hắn, nàng kiễng chân lên, trực tiếp chặn lại tất cả lời hắn định nói.
Tay nàng cũng bắt đầu không an phận, trêu chọc đốt lửa trên người hắn.
Hầu kết Cung Vương khẽ lăn, trong nháy mắt hắn ôm lấy người con gái mềm mại vào trong ngực rồi nhanh chóng bước về hướng chiếc giường.
- -----oOo------
Vì muốn tiêu diệt hoàn toàn quân địch, Phương Duệ bổ nhiệm Cung Vương làm chủ soái với nhiệm vụ chinh phạt Đông Cương.
Suốt ba ngày, Phương Duệ đều không trở về Tử Thần Điện, mệt mỏi thì tìm một chỗ để nghỉ ngơi tạm thời, hoặc trở về Đại Nguyên Điện để ngủ khoảng hai canh giờ.
Liên tục như thế trong ba ngày, hoàng cung về cơ bản đã khôi phục vẻ yên bình.
Chuyện đầu tiên mà Phương Duệ làm khi trở về Tử Thần Điện, không phải là gì khác mà chính là bù đắp đêm động phòng hoa chúc cho Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nhanh chóng tắm rửa, lúc trở lại Tử Thần Điện, bước chân hắn nhẹ như bay.
Hắn muốn nhìn một chút xem Thẩm Ngọc đang làm gì, khi tiến vào trong điện hắn liền thấy nàng ngồi bên thư án chăm chú đọc cuốn sách trên bàn, có vài sợi tóc loã xoã xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng. Thuận theo sợi tóc nhìn xuống là chiếc cổ mảnh mai, mà khẽ ngước mắt lên một tý là đôi môi mềm mại màu hồng phấn mê người… Phương Duệ mới nhìn có một chút mà yết hầu đã khẽ động.
Thẩm Ngọc đang tập trung đọc mấy cuốn sách liên quan đến Đông Cương, mà Phương Duệ từ trước đến giờ đi đường luôn không phát ra tiếng động, cho nên nàng không biết Phương Duệ đã trở về.
Mãi đến khi có một đôi tay luồn dưới nách nàng, chuẩn xác nắm lấy hai trái đầy đặn trước ngực thì nàng mới giật mình phát hiện ra Phương Duệ.
Hoàng cung này, ai dám to gan lớn mật đùa giỡn Hoàng hậu nương nương mới được sắc phong?! Trừ Hoàng thượng ra còn có thể là ai được nữa!
Thẩm Ngọc đỏ mặt, nàng đẩy tay Phương Duệ:
“Chàng đừng có nghịch, trời còn chưa tối, với lại ta có chuyện liên quan đến Đông Cương muốn nói với chàng.”
Ai ngờ Phương Duệ căn bản không nghe lọt tai, hắn vùi đầu vào cổ nàng, dùng sức hít hà hương thơm trên ngươi nàng, lực đạo trên tay cũng chưa từng giảm bớt.
“Nàng cứ coi như bây giờ là trời tối đi, còn chuyện Đông Cương để sau rồi nói, giờ trẫm chỉ muốn động phòng hoa chúc.” Thanh âm Phương Duệ khàn khàn.
Nói xong, hắn đẩy toàn bộ sách trên mặt bàn xuống dưới đất.
Tiếng sách rơi “bịch bịch” làm người bên ngoài điện cũng nghe thấy, có thái giám định gõ cửa hỏi thăm thì bị Dung Thái ngăn lại.
Dúng Thái liếc mắt nhìn cửa điện rồi khẽ thở dài, nếu lần này bệ hạ còn bị phá đám thì khẳng định toàn thể bọn họ sau này sẽ không có ngày tháng tốt lành.
Trong điện, ngay lúc Thẩm Ngọc xoay người lại, Phương Duệ liền nắm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc rồi ôm nàng đặt lên mặt bàn.
“Phương Duệ…”
Thẩm Ngọc mới vừa kêu tên hắn, Phương Duệ lập tức đè lên người nàng, cúi đầu chặn lên đôi môi đang định nói tiếp của Thẩm Ngọc.
Phương Duệ sốt ruột ngậm lấy đôi môi anh đào mà cắn nuốt, hương vị ngọt mềm được truyền đến từ đầu lưỡi khiến hắn muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của Thẩm Ngọc.
Còn đôi tay hắn gấp gáp cởi bỏ váy áo trên người nàng, hai quả tròn trịa no đủ cao chót vót, hai đầu v* phấn hồng so với ngày thường lớn hơn một chút đang không ngừng lắc lư vì động tác của hắn.
Phương Duệ không thể đợi được nữa, trong mắt hắn lập lòe dục v0ng tr4n trụi, hắn nhanh chóng cầm cây g4y nóng b0?ng của mình đâm vào u cốc mềm mại, sau đó liên tục nhấp lên nhấp xuống và nói bên tai Thẩm Ngọc:
“Kiếp trước trẫm đúng là đồ ngốc!”
Bởi vì ngốc nên kiếp trước mới bỏ qua.
Đời này dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay nàng.
… … …
Trước đêm Cung Vương xuất chinh, Phương Duệ mang theo Thẩm Ngọc ra ngoài cung, địa điểm vẫn là quán rượu ở trong hẻm nhỏ.
Lúc này Cung Vương đã có mặt ở quán rượu, mà trong quán cũng chỉ có một người là Cung Vương.
Trên bàn rượu có một bầu rượu cùng hai đĩa thức ăn, nhưng ly rượu thì có đến bốn cái. Dường như Cung Vương đoán được sẽ có người đến, hơn nữa còn là nhiều hơn một người.
Phương Duệ và Thẩm Ngọc cùng nhau ngồi xuống ghế, Cửu Nương cũng ngồi xuống rót rượu cho bọn họ.
“Hoàng bá sao lại biết được hai người bọn ta sẽ đến đây?” Phương Duệ có chút tò mò hỏi.
Cung Vương cười cười, hắn uống một ly rượu rồi nói:
“Ngươi chính là người mà ta dạy bảo từ nhỏ, ta làm sao có thể không hiểu rõ ngươi?!”
Hình thức chung đụng lúc này không còn phân biệt quân thần, bọn họ chỉ đơn giản là hai bác cháu mà thôi.
Phương Duệ cũng uống một ly rượu.
“Vậy hoàng bá có biết vì sao trẫm lại đến đây không?”
Cung Vương nghe vậy liền liếc mắt nhìn Cửu Nương, Cửu Nương hiểu ý, nàng nhìn Thẩm Ngọc và nói:
“Hoàng hậu nương nương, có thể cùng dân nữ nói vài lời hay không?”
Thẩm Ngọc là người hiểu chuyện nên làm sao lại không rõ ý tứ của Cửu Nương, nàng lập tức đứng dậy theo Cửu Nương:
“Vậy bệ hạ cùng hoàng bá hàn huyên một chút đi, thần thiếp ra ngoài rồi trở lại sau.”
Phương Duệ đưa mắt nhìn Thẩm Ngọc đi theo Cửu Nương, sau đó hắn mới thu hồi ánh mắt, con ngươi hơi trầm xuống:
“Xem ra hoàng bá biết rõ vì sao trẫm lại đến đây.”
Cung Vương gật đầu một cái.
Ánh mắt Phương Duệ tối sầm, hắn hỏi:
“Tám năm trước hoàng bá mới rời khỏi kinh thành, nhưng trước đó người vẫn luôn ở trong kinh. Những chuyện đã xảy ra, hoàng bá tất nhiên cũng biết một hai điều. Vậy hoàng bá hãy nói cho trẫm biết vì sao Thái hậu lại một mực muốn dồn trẫm vào chỗ chết?”
Nếu chỉ bởi vì đưa hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa tiên hoàng hậu, mà bà ấy dồn toàn bộ hận ý với tiên hoàng hậu sang người hắn, vậy sau khi hắn chết… tại sao bà ấy lại tự sát?
Cung Vương khẽ cụp mắt, hắn cầm bầu rượu rót đầy vào chén của Phương Duệ.
“Quả thực ta có biết vài chuyện, khoảng hai mươi năm trước, khi đó A Trạm mới tầm một tuổi, còn ngươi cũng chỉ tầm ba bốn tuổi. Trước đó Thái hậu đối với ngươi vẫn là một mực yêu thương, chỉ là không hiểu vì sao sau đó ta tiến cung, đã thấy thái độ của Thái hậu đối với ngươi có sự thay đổi lớn.”
Phương Duệ ngỡ ngàng, làm sao hắn có thể nhớ được chuyện lúc ba bốn tuổi.
“Thế hoàng bá có nhớ ở khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe Cung Vương nói như vậy, Phương Duệ cảm thấy ở thời điểm đó nhất định đã xảy ra chuyện mà hắn không biết rõ, hắn muốn biết chuyện này không phải để viện cớ tha thứ cho Thái hậu, hắn chỉ đơn giản muốn biết rõ chân tướng.
Cung Vương trầm tư một lúc lâu trong hồi ức, lát sau mới không xác định nói:
“Hình như năm đó A Trạm đột nhiên bệnh nặng, suốt hai năm trời không hề xuất hiện trước mặt mọi người.”
Phương Duệ hơi giật mình… A Trạm sao?
Nói đến Phương Trạm, Phương Duệ tự nhiên nhớ tới kiếp trước vào năm mười lăm tuổi, hoàng đệ đột nhiên kéo dãn khoảng cách với hắn, kể cả sống lại thêm một lần, đệ ấy cũng không nói ra lý do cho hắn biết.
Vừa nghĩ đến đây, hắn càng khẳng định năm đó Phương Trạm nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thái hậu giấu hắn, cho dù là tạo phản thất bại cũng không nói ra lý do. Phương Trạm cũng giấu hắn, cho dù là đệ ấy ở đời trước, hay là sống lại ở đời này cũng không hề hé răng nói đôi ba câu với hắn.
Cung Vương không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn khuyên nhủ:
“A Duệ, cho dù Thái hậu làm việc quá đáng nhưng hoàng bá mong ngươi có thể khoan dung. Dù như thế nào thì bà ấy cũng là mẫu thân ruột của ngươi, hơn nữa nửa đời trước của bà ấy trôi qua cũng không được tốt.”
Phương Duệ thoáng nhìn về phía Cung Vương.
“Phụ hoàng ngươi khi còn tại thế, cuộc sống của Thái hậu trôi qua không hề thoải mái, hoàng đệ của ta quả thực có lỗi với bà ấy.”
Phương Duệ lộ ra một nụ cười nhạt, hắn nói: “Chất nhi biết rõ nên xử lý thế nào.”
Phương Duệ yên lặng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trong mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp, hoàng bá đã nói Thái hậu dù thế nào cũng là mẹ đẻ của hắn, kiếp trước hắn không ban chết cho Thái hậu, vậy đời này cũng sẽ không.
Xem ra hắn nhất định phải tra ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu không tra được thì cả đời này hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Phương Duệ đặt chén rượu xuống bàn, hắn không tiếp tục nói về chuyện này nữa:
“Hoàng bá, lần này ngươi xuất chinh, Cửu Nương có nói gì không?”
Cung Vương nhẹ nhàng cười: “Cũng không nói gì, lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể, chính ta cũng không biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, dù sao ta đã để nàng thiệt thòi quá nhiều.”
… …
Nhà Cửu Nương ở gần quán rượu, nàng liền đưa Thẩm Ngọc về nhà mình.
“Bắt đầu từ ngày mai dân nữ không mở quán rượu nữa, nếu hai người muốn uống rượu thì trực tiếp đến nhà dân nữ, đây là chìa khoá nhà.”
Nói xong, Cửu Nương đưa chìa khoá cho Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc không nhận chìa khoá, nàng không hỏi cũng đoán được Cửu Nương muốn làm gì.
“Cửu Nương, ý của ngươi là muốn theo Cung Vương đến vùng biên cương sao?”
Cửu Nương kéo tay Thẩm Ngọc, nàng đem chìa khoá đặt vào tay Thẩm Ngọc, sau đó xoay người đưa lưng về phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nhẹ giọng nói:
“Dân nữ đã chờ tám năm, nhân sinh có bao nhiêu lần tám năm để có thể chờ? Dân nữ có thể tiếp tục chờ, nhưng Cung Vương thì sao? Chỉ cần thêm một lần tám năm là Cung Vương đã thành một ông lão, người mà dân nữ muốn chờ không phải là ông lão.”
“Cung Vương đã biết chuyện này chưa?” Thẩm Ngọc cảm thấy Cửu Nương cũng chưa thương lượng chuyện này với Cung Vương.
Cửu Nương xoay người lại, nàng cười với Thẩm Ngọc một tiếng:
“Nam nhân lúc nào cũng cảm thấy nữ nhân mềm mại yếu đuối, không chịu được gian khổ. Nương nương cảm thấy hắn sẽ cho dân nữ đi sao? Vậy thà rằng dân nữ cứ tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó hắn muốn đuổi dân nữ về thì cũng đã muộn. Dân nữ làm như vậy chẳng qua không muốn bản thân mình sau này phải hối hận, nhân sinh vốn ngắn, thời gian có thể cùng người mình yêu một chỗ lại càng ngắn hơn… dân nữ chỉ muốn trân trọng từng chút thời gian, không nên lãng phí năm tháng sau này.”
Thẩm Ngọc hơi trầm ngâm — không nên lãng phí năm tháng sau này sao?
Nàng đột nhiên phát hiện về mặt tình cảm, Cửu Nương thẳng thắn hơn nàng rất nhiều, chứ không như nàng toàn để Phương Duệ phải chủ động, còn nàng thì bị động. Thời điểm trước khi hạ chiếu thư lập hậu, nàng vẫn còn có chút kháng cự, nhưng hiện tại xem ra nàng chỉ già mồm, thích chính là thích, lại còn cố kỵ nhiều như thế làm cái gì.
Thẩm Ngọc nghĩ thấu đáo, nàng lập tức cười một tiếng:
“Ta ủng hộ ngươi.”
Giống như Cửu Nương đã nói, nhân sinh có nổi mấy lần tám năm, thay vì lãng phí thời gian thì thà rằng mạo hiểm một lần.
Trở lại quán rượu, Phương Duệ cùng Cung Vương đã uống được kha khá rượu, sau đó từng người dẫn theo nữ nhân của mình rời đi.
Cung Vương trở lại kinh thành lâu như vậy, hầu như hắn toàn ngủ lại ở nhà Cửu Nương, đem nhà Cửu Nương thành nhà hắn.
Mới bước vào nhà, Cửu Nương chợt đẩy Cung Vương vào sát cánh cửa, mặt mày nàng như tơ, ánh mắt mị hoặc, giọng nói quyến rũ:
“Phương Quân, để ta sinh cho chàng một đứa bé, có được không?
Cung Vương sửng sốt, ngay sau đó hắn giơ tay tháo khăn chùm đầu trên búi tóc của Cửu Nương, khiến mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước. Lúc này trông Cửu Nương không còn vẻ sắc bén thường ngày, thay vào đó là vài phần kiều mỵ.
Đôi mắt Cung Vương không chỉ dịu dàng, giọng nói cũng trở nên nhu hoà:
“Cửu Nương, nàng vẫn còn trẻ.”
“Phương Quân, chàng đừng hòng có suy nghĩ bỏ ta lại một mình!” Cửu Nương không có ý định nói nhảm cùng hắn, nàng kiễng chân lên, trực tiếp chặn lại tất cả lời hắn định nói.
Tay nàng cũng bắt đầu không an phận, trêu chọc đốt lửa trên người hắn.
Hầu kết Cung Vương khẽ lăn, trong nháy mắt hắn ôm lấy người con gái mềm mại vào trong ngực rồi nhanh chóng bước về hướng chiếc giường.
- -----oOo------