-
Phần 4
Tôi kinh hãi lùi về phía sau hai bước, lập tức hét lớn “Quy tắc đã được cập nhật mới, không được để máy ảnh chụp hình, không chạm vào bất cứ thứ gì màu đỏ.”
Máy ảnh lại tiếp tục trượt trên toàn hội trường, trượt trên một quỹ đạo như được sắp đặt sẵn, như thể có người cầm vậy, xung quanh hội trường, đều có đường trượt ở tất cả lối đi. Chúng tôi bị ép dồn vào một góc.
Hôn lễ vẫn đang tiếp tục diễn ra, người chủ trì vô hình vẫn tiếp tục chủ trì, chúng tôi thì sợ hãi trốn trong một góc, dường như khắp nơi trong hội trường đều có nguy hiểm rình rập.
Trương Thành Vũ liếc mắt nhìn camera đang quay về phía bên kia, cậu ấy liền sải bước tiến nhanh về phía sân khấu, tôi muốn tóm lấy cánh tay của cậu ấy nhưng không được, vội vã nói.
“Cậu làm gì vậy?”
Trương Thành Vũ quay lại, đôi mắt cậu ta đỏ hoe, vừa sợ hãi xen lẫn tức giận “Tôi muốn xem xem rốt cuộc ai đang giở trò quái quỷ này.”
Tôi nhìn cậu ấy nhấc ghế từ một bên rồi lao lên sân khấu đám cưới.
Bùm
Chiếc ghế đập vào màn hình lớn rồi màn hình vỡ tan tành. Toàn bộ hội trường đám cưới rơi vào im lặng, máy ảnh cũng ngừng chuyển động. Trương Thành Vũ đứng ở giữa sân khấu, dưới đèn chùm, ánh đèn chiếu sáng phủ lên người cậu ấy, cậu ta mỉm cười xán lạn, bộ dáng như của kẻ thắng cuộc rồi dõng dạc nói “Tôi đã nói rồi, đã có người giở trò, mọi người nhìn mà xem, chỉ cần đập nát nó thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
8.
Lời vừa dứt, một bản nhạc quen thuộc lại vang đến bên tai tôi.
Nó giống như một bản nhạc quãng tám xưa cũ, giai điệu xoay tròn, thanh tao và đẹp đẽ. Phía trên sân khấu, một tấm vải đỏ từ từ bay xuống từ phía chiếc đèn chùm. Trương Thành Vũ liền ngẩng đầu lên, tấm vải đỏ liền rơi xuống, phủ trên mặt cậu ấy.
Khoảnh khắc cậu ấy ngã xuống đất, dường như những ký ức khi học cấp 3 chợt hiện lên, lúc đó cậu ấy và một số bạn học nam cao to đã ép Thẩm Thần vào một góc, vừa bỡn cợt, vừa trêu đùa trùm một chiếc khăn đỏ lên trên người cậu ấy.
“Hahaha..”
“Thẩm Thần thật sự giống một thiếu nữ, nào nào, mau mau đội khăn che đầu lên cho bọn tôi xem đi.”
“Mau mau nào, liệu ai sẽ vén khăn che mặt cho Thẩm tiểu thư nhà chúng ta đây….”
Thẩm Thần không ngừng run rẩy lùi lại “Trương Thành Vũ, cậu mau buông tôi ra…”
“Hahaha…. thôi nào, thôi nào,.... mau mở nó ra cho tụi tôi xem đi.”
………………….
“Trương Thành Vũ” Tôi từ phía dưới khán giả hét lên, nhưng người ở trên sân khấu lại nằm bất động ở đó, tôi lao đến, bỗng nhiên một tia sáng bạc lóe lên giữa tay áo của tôi.
Bóng đèn chùm phía trên Trương Thành Vũ đột nhiên vỡ ra và tôi ngã nhào xuống dưới đất. Toàn bộ hội trường đám cưới chìm vào trong bóng tối, ngoại trừ một vài ánh đèn nhỏ le lói trên những chậu hoa cạnh thảm đỏ.
Trò chơi True or Dare
“Tạ Văn Bân, người mà cậu ghét nhất là ai?”
“Người tôi ghét nhất chính là Thẩm Thần.”
Mắt tôi mở to, đây chính là giọng nói của tôi nhưng cũng không phải là giọng của tôi. Nó quá non nớt. Giọng nói này là giọng hồi tôi còn học trung học, lúc đấy giọng nói vẫn còn trong, chưa có chút kiêu ngạo nào.
“Tại sao lại ghét cậu ta?”
“Bởi vì, bởi vì cậu…cậu ta.”
“Tạ Văn Bân, đừng có hèn nhát nữa, mau nói ra sự thật đi.”
……………….
Có một sự hỗn loạn lớn.
Đó chính là buổi tiệc năm cuối cấp 12 của chúng tôi, và mọi người đã cùng nhau chơi trò True or Dare (thật hay thách).
“Bởi vì cậu ta, tôi cảm thấy rất ghê tởm.” Tôi nghe thấy giọng nói của mình lúc đó, rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Những người bạn lúc đó cũng choáng váng, khung cảnh trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người đều xì xầm bàn tán.
“Tạ Văn Bân, ý của cậu là..?”
“Tạ Văn Bân, hãy nói rõ ràng đi..”
“Đừng..đừng đánh nhau nữa, mọi người dừng lại đi.” Giọng nói của Trần Cảnh Nghi vang vọng bên tai tôi.
Trong máy ghi âm phát ra âm thanh ghế đẩu bị ném, kính bị đập vỡ,.. Tôi cũng không nhớ rõ làm thế nào mà chúng tôi đã kết thúc được buổi tiệc đầy hỗn loạn đó.
“Sao vậy? Tại sao tôi lại không được nói sự thật chứ? Thẩm Thần, sao cậu dám nói rằng cậu chưa từng tỏ tình với tôi?”
“Tại sao cậu lại trở nên ghê tởm như thế?”
“Tạ Văn Bân, cậu đã từng nói với tôi, cậu sẽ không nói cho bất cứ ai khác,... nói rằng cậu không có ý đó…” Giọng Thẩm Thần hét lên.
………..
“Tạ Văn Bân, là cậu đã giết tôi.”
“Không có…. đó không phải là tôi mà.”
“Tạ Văn Bân, mau cút ra ngoài.”
Tôi nhớ lúc đó, chính là Trần Cảnh Nghi đi tìm thầy chủ nhiệm, hầu hết những học sinh trung học cuối cấp đều sống trong ký túc xá ở khuôn viên trường. Chúng tôi đã bị thầy lén kéo ra khỏi khu rừng nhỏ phía sau sân chơi rồi dạy dỗ cho một bài học. Chuyện này lúc đó mới được giải quyết.
9.
Tôi đứng phía trên sân khấu, nhìn về phía góc khuất. Nghe đoạn ghi âm chói tai vừa rồi phát ra phía trước bục, ý thức của tôi càng ngày càng rõ ràng hơn, tôi trực tiếp bước qua t.h.i t.h.ể của Trương Thành Vũ rồi bước lên bục, thắp lên một ngọn nến lớn.
Ánh sáng ấm áp phản chiếu bởi tấm thảm đỏ rất đẹp, giống như chúng tôi lại đang ở khu rừng nhỏ phía sau sân chơi, dưới cây thông Noel được trang trí đẹp mắt, với thảm đó, cùng ăn nhẹ dưới ánh nến, cùng nhau chơi trò True or Dare.
“Thẩm Thần à, tôi biết đó là cậu.” Tôi cười khúc khích.
“Cậu là người đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ.”
Bức màn đỏ phía sau buổi hôn lễ chính thức được vén màn. Một bức ảnh đen trắng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi, trên đó là một gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, còn rất trẻ. Thẩm Thần đã qua đời ở độ tuổi rất đẹp, ở tuổi 18.
Thẩm Thần cởi bỏ mũ đen và khẩu trang ra, để lộ gương mặt tái nhợt. Lúc này tôi lại càng cảm thấy bình tĩnh hơn. Người c.h.ế.t cũng chỉ là người c.h.ế.t, không có gì phải sợ hãi cả.
Trịnh Lỗi sợ hãi lăn ra khỏi sân khấu, hét lên với giọng đứt quãng “ Thẩm Thần, cái c.h.ế.t của cậu không liên quan gì đến tôi, tại sao cậu lại muốn mang tôi đến đây đi cùng chứ?”
Trịnh Lỗi không tham gia vào việc bắt nạt Thẩm Thần. Thời điểm đó, cậu ấy cũng là một người gầy gò thấp bé, cũng là người hay bị bắt nạt.
Ánh mắt Thẩm Thần hướng về phía Trịnh Lỗi “Cậu đừng quên, tôi là vì cậu mới bị ức hiếp.”
“Các người đều là kẻ sát nhân.”
10.
“Việc này có đáng để phải giết nhiều người vậy không?
Bởi vì có lẽ mọi người ở đây đều có liên quan, đều cảm thấy lương tâm cắn rứt, sợ hãi Thẩm Thần quay về trả thù. Tại sao lại không gọi cảnh sát ư? Bởi vì bản thân mọi người ở đây ai cũng ích kỷ nên một khi gọi cảnh sát thì phải phối hợp điều tra với 3 người đã c.h.ế.t trong video để ghi chép nên rất phiền phức, nếu sự việc bị lan truyền sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
"Còn cậu thì sao? Không phải cậu đã giết Vương Lâm sao?
Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng hỏi “ Cậu đang nói bậy gì vậy?”
“Không phải cậu đã đến gặp mẹ tôi và biết rằng Trịnh Lỗi cũng đang ở đây sao? Cậu…?” Thẩm Thần chậm rãi tiến đến gần tôi.
“Chỉ là cậu chỉ quen mỗi cô ấy, Vương Lâm cùng cậu là người cùng một thành phố, cho nên cậu từ nhà Thẩm Thần trở về liền đi thẳng đến phòng của Vương Lâm. Vương Lâm là người yếu nhất trong đám người các người, cũng là người thân nhất với cậu. Cậu g.i.ế.t cô ấy là chuyện dễ dàng nhất."
Nghe cậu ta phân tích, tôi không khỏi bật cười: "Vậy cậu đã sai rồi. Vương Lâm thật sự rất khó g.i.ế.t.”
Vương Lâm thật sự rất khó g.i.ế.t.
Cô ấy cảnh giác rất cao, hơn cả tôi tưởng. Bởi vì cô ấy là bạn cùng lớp của tôi suốt 2 năm trung học, ngoài Thẩm Thần ra, cô ấy là người hiểu rõ tôi nhất, và cô ấy cũng là người có thái độ phòng thủ với tôi nhiều hơn cả những người khác.
Tất nhiên tôi g.i.ế.t cô ấy không phải vì cô ấy là người yếu nhất, mà vì cô ấy là người biết nhiều nhất. Cô ấy đã đọc được lá thư mà tôi viết cho Thẩm Thần, cũng như nhìn thấy tôi lén lút đến nhà của Thẩm Thần.
“Tôi không g.i.ế.t cô ấy, là cậu muốn g.i.ế.t tất cả chúng tôi để trả thù.” Tôi liền phản bác.
“Thật vậy sao? Cậu có biết rằng trong lòng bàn tay của Vương Lâm còn giữ chiếc cúc áo của cậu không?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, quả thật chiếc cúc áo trên cổ đã không còn nữa, kỳ lạ, nó biến mất từ lúc nào chứ? Nó bị rớt ra khi cô ta đang cố gắng vùng vẫy khi bị tôi bóp cổ không? Tôi nới lỏng cổ áo, nhấc chiếc ghế bên cạnh chạy về phía Thẩm Thần, cậu ấy không hề có sức chống trả nào, bị tôi đánh ngã nhào ra đất.
Tôi dùng ghế đánh vào người cậu ấy hết lần này đến lần khác, máu bắn lên tung tóe lên mặt tôi.
Tất cả đều chết hết.
Tôi kiệt sức nằm trên mặt đất, trước mặt tôi liền xuất hiện một đôi giày da màu đen. Tôi đột nhiên nghĩ đến, Trịnh Lỗi vẫn còn đang ở bên cạnh tôi, liệu cậu ấy có nhìn thấy tôi giết người không?
Cậu ấy đang nằm trên mặt đất, máu chảy ròng ròng trên người, tôi nhìn lại tay mình rồi nhìn khung cảnh xung quanh. Khách sạn vắng tanh, không có camera, khăn trải bàn cũng chưa hề được tháo ra.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe cảnh sát…
11.
Một vụ án giết người làm chấn động cả nước, được tiết lộ trong hôm nay.
#Tại sao bữa tiệc của những người bạn cũ lại trở thành hiện trường vụ án mạng?
# Sự suy đồi về đạo đức hay sự báo hiệu việc diệt vong của loài người. Cảnh tượng trả thù thật kinh hoàng khi xem#
…………….
Sau sáu năm không gặp mặt, cuộc hội ngộ của những người bạn thời trung học cùng nhau ăn tối nhưng lại nhẫn tâm giết chết toàn bộ bạn bè, điều này đã gây ra những tranh cãi gây gắt trên trang mạng Internet.
#Cảm ơn người bạn cùng phòng đã không g.i.ế.t tôi.#
#Cảm ơn vì đã không giết tôi.#
Cuộc tranh luận về vấn đề này đang diễn ra trên các nền tảng lớn như sắp bùng nổ.
Tôi bị còng tay ngồi trong một căn phòng, một buổi phát sóng trực tiếp hiện đang được diễn ra.
“Sau 6 năm không gặp, tại sao cậu lại đi g.i.ế.t hết bạn bè cùng lớp của mình?
“Tôi không hề g.i.ế.t ai cả, tôi vô tội” Tôi nhìn thẳng vào camera bằng đôi mắt vô cùng bình tĩnh và như muốn thiêu đốt mọi thứ.
“Khi các phóng viên đến hiện trường vụ việc, cậu đang cầm dao g.i.ế.t người và tất cả chúng tôi đều có mặt ghi lại được cảnh đó.”
Tôi ngơ ngác nhìn người trước mặt, tức giận hét lên “ Cô ghi lại được cái gì? Cô ghi lại được cái gì hả? Kẻ sát nhân chính là Thẩm Thần, đúng rồi, Thẩm Thần chính là kẻ sát nhân đó.”
“Im lặng” Người cảnh sát bên cạnh ngăn tôi lại và bảo tôi giữ bình tĩnh.
Tôi run rẩy, không thể bình tĩnh được chút nào, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi trước đặt câu hỏi phỏng vấn. Cô ấy nhìn tôi đầy sợ hãi, lấy hết can đảm hỏi tiếp “Thẩm Thần mà cậu nhắc tới, có phải là bạn cùng lớp trung học của cậu không?”
Tôi im lặng.
Cô ấy nói tiếp “Người tên Thẩm Thần mà cậu nhắc đến, đã c.h.ế.t cách đây 6 năm trong một vụ hỏa hoạn xảy ra ở tòa nhà giảng dạy rồi.”
Tôi mở to mắt không tin “Không thể nào, không thể nào, cậu ấy không thể nào c.h.ế.t được. Chính cậu ta là người tổ chức cho chúng tôi đến dự hôn lễ của cậu ấy. Cậu ấy cũng chính là người đã g.i.ế.t tất cả mọi người.”
…….
Tôi ngồi tại chỗ trong phòng và nghe tiếng ai đó đang nói chuyện ở bên ngoài.
“Có lẽ cậu ta điên rồi.”
“Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?”
“Chờ sự xác nhận của bác sỹ đã.”
“Nếu thật sự xác nhận được cậu ta thật sự điên rồi, vậy cậu ta sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý với những việc đã gây ra hay sao?”
…….
#Thẩm Thần là nạn nhân bị bắt nạt tại trường học#
#Những người c.h.ế.t đều là kẻ bắt nạt, kẻ thủ ác là cố tình hay vô tình?#
#Làm sao để chấm dứt vấn nạn bạo lực học đường?#
Một loạt từ ngữ nhanh chóng lên Hot search.
12.
Tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ cùng những người bạn cùng phòng đang cười khúc khích bên cạnh, tôi không khỏi bật cười. Có vẻ như hôm nay là một ngày tốt lành.
“Cậu cũng cho là Thẩm Thần làm đúng không?” Tôi quay đầu nhìn thanh niên kia với vẻ mặt ngốc nghếch đang mỉm cười ngồi ôm đầu gối.
“Tôi sẽ báo thù cho chúng ta, Thẩm Thần.”
Thẩm Thần ngơ ngác nhìn tôi rồi nói “ Cảm…cảm.. ơn.. cậu.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy “ Đồ ngốc này, tôi tên là Tạ Văn Bân.”
Thẩm Thần cười ngốc nghếch nhìn tôi, nửa bên mặt đầy vết sẹo lớn dữ tợn, nửa bên còn lại vẫn rất đẹp.
Giống như ánh nắng chói chang ngoài kia. Thẩm Thần, chỉ vì tôi mà cuộc đời của cậu ấy bị hủy hoại, tôi cũng nên trả ơn cho cậu ấy.
Bệnh viện tâm thần số 18, đường Thông Sơn.
“Tạ Văn Bân ở giường bệnh 1506 đã t.ự sát.”
“Bệnh nhân Thẩm Thần trên giường bệnh 1507 muốn gặp cảnh sát….”