-
PHẦN 3 .
em xin thưa với các thím là các thím gạch đá em tẹt em xin nhận , cơ mà em viết ra những dòng tâm sự này là để các thím hiểu và thông cảm cho em . Dự là các thím bảo em CDSHT em nói thẳng ra là nếu có như thế thì em chả xin các thím tư vấn làm gì . Các tính huống tréo ngoe mà em nói ra ở đây thật sự là những tình huống kể cả thím có cứng mấy em nói luôn là thím cũng trùn và run chứ nói gì em .
Giờ thì tiếp cái câu chuyện thảm bại của em
Em đi vội lên phòng , mở cửa rồi chui luôn vào chốt cmn cửa lại . EC chậm chân hơn nên không kịp đẩy cửa vào , đừng ở ngoài em ấy từ tốn gõ cửa và nói bằng cái giọng nhẹ như mây , ngọt như mật ,và trong như suối để hòng dụ dỗ em :
EC: anh à , mở cửa cho em đi , mình nói chuyện tử tế dù sao cũng chẳng phải trẻ con nữa
E: em bị làm sao ấy , cứ như khủng bố ấy ,em thừa biết em át vía anh rồi còn gì
EC: anh làm gì sai hay sao mà phải sợ em như thế cơ chứ ?
E: anh chẳng làm gì sai cả , a có cuộc sống riêng tư của anh , mới cả em và anh có là gì đâu cơ chứ ?
EC: anh cứ mở ra đi mình nc , hnay em muốn anh biết đối với em , anh là gì của em
( giọng em ấy như muốn khóc )
Em thì rất là tình cảm , với cả thương người nên cũng thấy mềm lòng nhưng cũng vẫn cứng rắn hỏi lại "
E: em có định làm gì anh không đấy , có gì thì mình nc nhẹ nhàng , anh không muốn ở nhà bác anh mà lại xảy ra chuyện.
EC: Em hứa , anh mở đi , X ( lúc này khóc thì phải nghe nghẹn lắm )
chính cái lúc ấy mới là lúc ngu nhất đời em , em không nhớ ra là EC là cao con mẹ nó thủ rồi . Dại dột em bắt đầu mở cửa ra , vừa hé được cái cửa thì " uỳnh " cửa phòng tung em bị một cước vào bả vai , xong cả người em lộn tùng phèo . Cảm giác cuối cùng là e nằm ngắm trần nhà , dưới chân EC. Em ấy ngồi xổm xuống cạnh em
EC: X ạ , anh còn non lắm cơ , em chưa thấy ai như anh đấy
\
E: ...
EC: anh có biết anh làm em thất vọng như thế nào không ?
E:...
EC: em và anh dù chẳng là gì nhưng tại sao anh không nhận ra em có cảm tình với anh chứ . Anh có biết là ... blah blah
Vừa nói nước mắt em ấy vừa tuôn rơi ,
. E thề thím nào ở cái tình huống ấy thì chả ôm vội rồi vỗ về em ấy đúng không ? Riêng em thì không em chả có cảm giác gì , vì nhìn cảnh con gái khóc em chai lỳ rồi . Em ngồi dậy phủi áo , quay ra lấy hộp giấy đưa cho em ấy . EC nhìn hành động của em có chút ngỡ ngàng , nhận hộp giấy lau mắt . Lúc này là lúc em nhìn thằng vào mắt em ấy :
E: em có biết , hành động vừa rồi là gì không ?
EC:...
E: em là vợ anh à , hay là mẹ anh , hay là người yêu anh ?
EC:...
E: anh nói trắng luôn là anh và em chỉ là đồng nghiệp ,có lẽ là bạn thân , cũng có lẽ là người tình (
quả thật nói ra em còn chả nhớ tại sao em nói thế )\
EC: anh có phải phũ phàng và vô tình như thế không ?
E: anh và em có một khoảng cách chắc em cũng biết , em thừa biết anh nhường em , nhịn em , vì sao ?
EC:...
E: chả vì sao cả , vì anh coi em như một người đàn ông hơn là người con gái , em nghĩ rằng em làm thế là anh yêu em ?
EC: anh không biết nghĩ à , ngu có luyện tập hay anh bẩm sinh đã thế ( mịa giở mặt như giở bàn tay )
E: anh không anh chẳng biết nghĩ gì cả ...
Em ấy hôn em gì chặt cổ em , hôn em ôm chặt muốn ngạt thở luôn . Gái với gú làm gì cứ như rambo cưỡng hiếp người khác như thế cơ chứ . Em vội đẩy EC , đúng lúc ấy bác em thò mặt ở cửa :
B: chúng mày làm gì mà uỳnh uỳnh thế , có tình cảm thì nhẹ nhàng thôi không được , cứ như giặc cỏ trong nhà ấy !!
E: không , C ngã cháu đỡ không kịp , em ấy cho cả quả bàn tọa vào ngưc cháu , cháu không thở được bác còn đùa !
EC:....
B : thế không đi làm hay sao mà giờ này còn ngồi đấy mà nhìn nhau ?
E biết ý kéo C lên rồi đi xuống nhà , em ấy cứ im thin thít cả lúc xuống dưới nhà ... Mọi chuyện có lẽ đã dừng ở đấy nếu như không có một người nữa nhìn thấy cái cảnh EC và E vào xe ..
Giờ thì tiếp cái câu chuyện thảm bại của em
Em đi vội lên phòng , mở cửa rồi chui luôn vào chốt cmn cửa lại . EC chậm chân hơn nên không kịp đẩy cửa vào , đừng ở ngoài em ấy từ tốn gõ cửa và nói bằng cái giọng nhẹ như mây , ngọt như mật ,và trong như suối để hòng dụ dỗ em :
EC: anh à , mở cửa cho em đi , mình nói chuyện tử tế dù sao cũng chẳng phải trẻ con nữa
E: em bị làm sao ấy , cứ như khủng bố ấy ,em thừa biết em át vía anh rồi còn gì
EC: anh làm gì sai hay sao mà phải sợ em như thế cơ chứ ?
E: anh chẳng làm gì sai cả , a có cuộc sống riêng tư của anh , mới cả em và anh có là gì đâu cơ chứ ?
EC: anh cứ mở ra đi mình nc , hnay em muốn anh biết đối với em , anh là gì của em
Em thì rất là tình cảm , với cả thương người nên cũng thấy mềm lòng nhưng cũng vẫn cứng rắn hỏi lại "
E: em có định làm gì anh không đấy , có gì thì mình nc nhẹ nhàng , anh không muốn ở nhà bác anh mà lại xảy ra chuyện.
EC: Em hứa , anh mở đi , X ( lúc này khóc thì phải nghe nghẹn lắm )
chính cái lúc ấy mới là lúc ngu nhất đời em , em không nhớ ra là EC là cao con mẹ nó thủ rồi . Dại dột em bắt đầu mở cửa ra , vừa hé được cái cửa thì " uỳnh " cửa phòng tung em bị một cước vào bả vai , xong cả người em lộn tùng phèo . Cảm giác cuối cùng là e nằm ngắm trần nhà , dưới chân EC. Em ấy ngồi xổm xuống cạnh em
EC: X ạ , anh còn non lắm cơ , em chưa thấy ai như anh đấy
E: ...
EC: anh có biết anh làm em thất vọng như thế nào không ?
E:...
EC: em và anh dù chẳng là gì nhưng tại sao anh không nhận ra em có cảm tình với anh chứ . Anh có biết là ... blah blah
Vừa nói nước mắt em ấy vừa tuôn rơi ,
E: em có biết , hành động vừa rồi là gì không ?
EC:...
E: em là vợ anh à , hay là mẹ anh , hay là người yêu anh ?
EC:...
E: anh nói trắng luôn là anh và em chỉ là đồng nghiệp ,có lẽ là bạn thân , cũng có lẽ là người tình (
EC: anh có phải phũ phàng và vô tình như thế không ?
E: anh và em có một khoảng cách chắc em cũng biết , em thừa biết anh nhường em , nhịn em , vì sao ?
EC:...
E: chả vì sao cả , vì anh coi em như một người đàn ông hơn là người con gái , em nghĩ rằng em làm thế là anh yêu em ?
EC: anh không biết nghĩ à , ngu có luyện tập hay anh bẩm sinh đã thế ( mịa giở mặt như giở bàn tay )
E: anh không anh chẳng biết nghĩ gì cả ...
Em ấy hôn em gì chặt cổ em , hôn em ôm chặt muốn ngạt thở luôn . Gái với gú làm gì cứ như rambo cưỡng hiếp người khác như thế cơ chứ . Em vội đẩy EC , đúng lúc ấy bác em thò mặt ở cửa :
B: chúng mày làm gì mà uỳnh uỳnh thế , có tình cảm thì nhẹ nhàng thôi không được , cứ như giặc cỏ trong nhà ấy !!
E: không , C ngã cháu đỡ không kịp , em ấy cho cả quả bàn tọa vào ngưc cháu , cháu không thở được bác còn đùa !
EC:....
B : thế không đi làm hay sao mà giờ này còn ngồi đấy mà nhìn nhau ?
E biết ý kéo C lên rồi đi xuống nhà , em ấy cứ im thin thít cả lúc xuống dưới nhà ... Mọi chuyện có lẽ đã dừng ở đấy nếu như không có một người nữa nhìn thấy cái cảnh EC và E vào xe ..