Nằm ngủ mà mắt cứ mở thao tháo thì chả thể ngủ được , nhìn trần nhà. Lại bắt đầu nhớ về ông . Cái kỉ niệm năm em gần thi đại học đi học thêm về dính mưa , sốt cao co giật phải đi viện . Đêm hôm ấy ông lên chăm em cả đêm không ngủ , em thì lúc ấy ở cái trạng thái nửa tỉnh nửa mê . Lúc mở mắt ra thì thấy có mỗi ông ở bên cạnh , ông chăm em cho em ăn , rồi uống thuốc cả uống nước . Cứ như thế 4 ngày liên tục , sau đấy em khỏe lại dần rồi khỏi . Nhưng đến lượt ông em ốm , đợt ấy em định nghỉ học để ở nhà với ông nhưng ông cấm tiệt . Đến khi em bắt đầu chuẩn bị đi thi đại học ông mới đỗ . Cái đêm trước khi đi thi vào trong nhà ông ngủ cả ông , ông dặn dò rồi cho em tiền để lấy lộ phí lên kinh ứng thi . Vậy mà sau đó em như thằng dở thi đỗ rồi còn ném cái giấy báo đi rồi bỏ đi du lịch , ông đặt bao nhiều kì vọng ở em vậy mà em lại làm cái trò ấy nữa . Xong còn bỏ đi chơi , đợt ấy ông vì em mà suy nghĩ rõ nhiều rồi lại ốm trở lại . Em thật đúng là một thằng bất hiếu . Rồi đi chơi về xong lại còn vào trong bãi than làm , kiếm tiền rồi đốt vào gái , game , đập phá bét tè lè nhè đến mức vào gặp ông , ông còn chả thèm nói chuyện với em . Giờ nằm đây nghĩ lại mà thấy đau đau ở tim , nước mắt lại chảy ra rồi . Nhẹ nhang ngồi dậy gỡ tay cả hai ra , mở cửa ban công vớ theo bao thuốc . Châm một điếu thuốc rít vào , tự dưng thấy lòng nao nao . Sụt sit vì lại nhớ đến ông , bỗng có một vòng tay ôm lấy em .
Em: anh tưởng là em ngủ rồi chứ D
D: tự dưng thấy động , nên em mở mắt ra thấy anh đứng ngoài này , anh lại nhớ ông rồi à mà khóc thế ngốc ( đưa tay lên quệt nước mắt cho em , em dễ xúc động lắm các thím ạ )
Em: uhm , đang nhớ ngày anh được ông bế anh tè lên áo ông , ông đánh vào mông vì cái tội tè dầm
D: ha ha , đồ hâm , nói linh tinh , anh hút nhiều thuốc hơn bình thường rồi đấy
Em: uhm , thơm mồm bổ phổi tiệt trùng lao
D: thơm thơm cái đấm ấy , anh hút ít đi thôi , phổi đã yếu rồi còn bổ với khỏe hả ?
Em: uhm, em biết khi nào có chuyện anh mới hút nhiều còn gì , ngày có bh có 3 điếu đâu
D: thế bỏ ngay đi , tắt thuốc nhanh
Em: rồi rồi khổ lắm nói mãi mẹ trẻ
D: láo thật đấy
Quay lại đằng sau , ôm chặt người con gái bé nhỏ ấy trong tay . Hít hà cái mùi hoa nhài trên tóc D , thật sự rất thoải mái . Em đưa tay vuốt tóc mái của D , nhìn ngắm cái khuôn mặt ấy , nét cười ấy :
D: nhìn gì mà kĩ thế anh ?
Em: dở à , tối mù nhìn mờ mờ phải nhìn kĩ mới thấy mặt em nó như nào chứ !
D: hứ , xí đồ dở hơi
Em: hề hề thôi ngủ đi em , mai còn nhiều việc .
Chả biết mấy giờ nữa chỉ biết đang ngủ thì nghe tiếng còi báo động hú ầm ĩ lên , em giật mình bật dậy nhìn đồng hồ 6h25 rồi . Đập đập cả hai ẻm dậy để vệ sinh cá nhân rồi vào trong nhà , hôm nay là ngày đưa ông ra đồng . Tắm rửa , vệ sinh , ăn uống xong thì là 7h 20 . Hôm nay tự dưng ngẫu hứng nên muốn đi xe máy , bảo cả hai lái xe vào trong nhà trước em chạy ra chỗ quán quen mua bao thuốc . Mở cửa gara bỏ tấm vải phủ con xe ra , nổ máy cho nóng máy một tí rồi đi . Dắt xe ra rồi đống cổng lại , đeo kính rồi nổ máy . Con ducati lâu rồi không đem ra thông bô nên tiếng hơi khàn một tí , vê côn , về số phóng nhanh để cảm nhận gió biển và mùi mặn mặn buổi sớm mai . Tiếng bô khàn giờ nghe đỡ hơn rồi , vào vỉa như tay chuyện nghiệp rồi lượn vào khu trung tâm . Đến quán lấy bao thuốc rồi đi ra, thấy học sinh đi học buổi sáng sao mà xinh thế cơ chứ . Chả lăng quăng nữa đi thằng vào nhà bà . Đến nơi thấy toàn xe là xe , mấy cái xe biển xanh của ông anh cả bác trên công an đỗ ở của . Đám tang ông em mà cứ như đám tang của một chính khách nhật bản ấy . Dựng xe vào nhà , lấy khăn tang vấn lên đầu rồi đi thẳng vào trong nhà . Hôm nay là ngày cuối còn ở bên cạnh ông em không muốn phí thời gian nữa . Cả buổi sáng nặng nề trôi qua , vẫn đứng cạnh áo quan của ông , lặng nhìn qua lớp kính mà không thấy mặt ông . Nước mắt lã chã rơi , lòng như thắt lại , vậy là ông sắp nằm lại nơi đất mẹ rồi . Cuối cùng cũng đến giờ để đưa ông ra đồng , lúc này thật sự em không còn giữ được bình tĩnh nữa , quỳ gục xuống . Chỉ biết khóc và khóc , cả nhà lúc nãy cũng không kiềm được nước mắt , tất cả những ai đứng trong nhà đều gục xuống bên cạnh áo quan . Mấy anh áo trắng vào khiêng áo quan ra xe , em được phân công cảm di ảnh của ông đi phía trước ở đằng sau bố em được bác dìu đi ngược . Vừa đi vừa khóc , trời lại bắt đầu mưa , vậy là ông ra đi mãi mãi rồi . Ngồi lặng bên áo quan lúc trên xe . Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh đi ra nghĩa địa . Thời gian cứ thế trôi từ từ qua , thật sự là mệt mỏi và đau đầu . Cái thời điểm mãi mãi không được nhìn thấy ông sắp đến gần rồi . Xe từ từ đi chậm lại , lúc này ngẩng đầu lên là khu nghĩa địa rồi , mọi thứ bao trùm một màu u ám . Bước xuống xe , vẫn khư khư di ảnh trên tay , hít thở khó khăn hơn , cái bầu không khí chết chóc bao trùm khóc nơi làm em thấy ghê người . D và c đến bên cạnh em đứng :
D: nhìn cái nghĩa địa ghê quá anh à
Em: không ghê thì gọi gì là nghĩa địa hả em ?
C: đi đi anh , để họ đưa áo quan ra
Bỗng nhiên điện thoại rung lên , em rút ra là số của B
Em: anh nghe em
B: anh à , nhà anh ở đâu ? em mới từ hà nội về em xin lỗi không về sớm hơn được
Em: uhm, giờ mọi người ra ngoài nghĩa địa hết rồi , thôi em cứ đi taxi về nhà anh cũng được , em bảo taxi đưa về phố xxx đường yyy nhé bảo là bạn anh , rồi ở đây chờ lát anh về .
B: vâng , em biết rồi , hay là em ra với anh luôn đằng nào cũng thế
Em: vậy cũng được , em bảo đưa ra nghĩa địa xyz nhé . Ở đây có mỗi đám thôi cứ lên trên đồi là thấy .
B: vâng em biêt rồi , lát gặp anh sau
Đút máy vào túi quần rồi đi trước áo quan , cái triền đồi đầy mồ mả nhìn thấy ghê , chả biết ông nằm đây có vui không , hay là sẽ cô đơn vì xa con cháu . Lại nghĩ linh tinh nước mắt bắt đầu trào ra rồi . Lên đến chỗ đặt áo quan của ông , để di ảnh của ông lên trên áo quan rồi đứng về phía sau cùng cả nhà . Thầy pháp bắt đầu tụng kinh và làm phép xung quanh mộ . Cái khoảng khắc người ta từ từ đưa áo quan vào huyệt mộ làm em đau xót lắm . Quỳ xuống cái chỗ đất ấy , vun từng nắm để thả xuống dưới tạm biệt ông . Phía cuối chân trời bỗng nhiên có một tiếng " ầm " đến ông trời cũng động lòng với ông em . Mọi thứ như chẳng còn là gì ở nữa . Em chả biết vì sao trước mặt em đen xì rồi ngả xuống dưới . Bước chân vào một khoảng không vô định , mọi thứ đều trắng xóa . Em ngồi bệt xuống , và một người rất quen đi lại gần từ đâu đó , là ông em :
Ông: đến giờ ông phải đi rồi, nhớ lời ông nhé cháu đích tôn , sống và trở thành một người tốt , ngẩng cao đầu nghe chưa . Đừng bảo giờ quên những gì ông dặn cháu , bỏ những thói xấu đi. Ông sẽ phù hộ cho cháu ở trên kia !
Nói rồi ông bắt đầu đi tay chống một cái gậy , tay vẫy vẫy về phía em . Em định mở lời những chẳng thể nào mở mồm ra được . Mở mắt ra , thì thấy em đang nằm trên xe tang , đầu đang gối vào đùi D . Nhìn xung quanh ai cũng hoảng hốt , nghe thoang thoáng đâu đây có tiếng " nó tỉnh rồi , ổn rồi ". Ngồi từ từ dậy , chả hiểu chuyện gì xẩy ra , thấy B cũng ngồi phía đối diện . Em quay sang hỏi D:
Em: có chuyện gì đấy hả em ?
D: Tự dưng anh ngồi xuống bốc đất rồi anh ngã cắm đầu xuống mộ . Mọi người chả hiểu anh làm sao . Thấy anh cứ lầm bẩm " ông ơi, ông ơi " ai cũng lo . Mãi mới đưa anh lên được
Em: uhm , anh cũng chả biết làm sao nữa , vừa rồi ông chào anh rồi đi . Thật sự anh mất ông rồi à em , ông ra đi thật rồi à em . Tại sao chứ ... tại sao ông trời lại bất công như thế chứ!!
Gục xuống khóc như một đứa trẻ , nỗi đau mất ông làm sao có thể nguôi ngoai được đây . Mọi kí ức đẹp nhất về ông còn đâu đó xung quanh . Nước mắt cứ rơi , cư tuôn ra không kìm lại được . Một bàn tay vỗ về bên em , khe khẽ có tiếng :
Bà : thôi cún , không khóc nữa con , để ông đi đi con , đừng khóc nữa mạnh mẽ lên
Em: bà ơi bà , sao ông lại đến thế hả bà ? Con đau lắm , con đau lắm , con không chịu được đâu bà ơi . Ông đi rồi bà sống sao , con biết ra sao đây bà ? ..
Mọi người ngồi trên xe lúc ấy cũng khóc theo em , cứ như thế cho đến khi về nhà . Đi vào nhà khi được B và C đỡ em , ở nhà mọi người chuẩn bị xong hết rồi . Đau khổ và cay đắng lắm , đến bây giờ khi type về chuyện này em không thể nào kìm chế được nỗi đau cú dâng lên ở trong cổ . Khó chịu lắm , vào đến trong nhà em nằm xuống dười rồi ngủ luôn .
Em: anh tưởng là em ngủ rồi chứ D
D: tự dưng thấy động , nên em mở mắt ra thấy anh đứng ngoài này , anh lại nhớ ông rồi à mà khóc thế ngốc ( đưa tay lên quệt nước mắt cho em , em dễ xúc động lắm các thím ạ )
Em: uhm , đang nhớ ngày anh được ông bế anh tè lên áo ông , ông đánh vào mông vì cái tội tè dầm
D: ha ha , đồ hâm , nói linh tinh , anh hút nhiều thuốc hơn bình thường rồi đấy
Em: uhm , thơm mồm bổ phổi tiệt trùng lao
D: thơm thơm cái đấm ấy , anh hút ít đi thôi , phổi đã yếu rồi còn bổ với khỏe hả ?
Em: uhm, em biết khi nào có chuyện anh mới hút nhiều còn gì , ngày có bh có 3 điếu đâu
D: thế bỏ ngay đi , tắt thuốc nhanh
Em: rồi rồi khổ lắm nói mãi mẹ trẻ
D: láo thật đấy
Quay lại đằng sau , ôm chặt người con gái bé nhỏ ấy trong tay . Hít hà cái mùi hoa nhài trên tóc D , thật sự rất thoải mái . Em đưa tay vuốt tóc mái của D , nhìn ngắm cái khuôn mặt ấy , nét cười ấy :
D: nhìn gì mà kĩ thế anh ?
Em: dở à , tối mù nhìn mờ mờ phải nhìn kĩ mới thấy mặt em nó như nào chứ !
D: hứ , xí đồ dở hơi
Em: hề hề thôi ngủ đi em , mai còn nhiều việc .
Chả biết mấy giờ nữa chỉ biết đang ngủ thì nghe tiếng còi báo động hú ầm ĩ lên , em giật mình bật dậy nhìn đồng hồ 6h25 rồi . Đập đập cả hai ẻm dậy để vệ sinh cá nhân rồi vào trong nhà , hôm nay là ngày đưa ông ra đồng . Tắm rửa , vệ sinh , ăn uống xong thì là 7h 20 . Hôm nay tự dưng ngẫu hứng nên muốn đi xe máy , bảo cả hai lái xe vào trong nhà trước em chạy ra chỗ quán quen mua bao thuốc . Mở cửa gara bỏ tấm vải phủ con xe ra , nổ máy cho nóng máy một tí rồi đi . Dắt xe ra rồi đống cổng lại , đeo kính rồi nổ máy . Con ducati lâu rồi không đem ra thông bô nên tiếng hơi khàn một tí , vê côn , về số phóng nhanh để cảm nhận gió biển và mùi mặn mặn buổi sớm mai . Tiếng bô khàn giờ nghe đỡ hơn rồi , vào vỉa như tay chuyện nghiệp rồi lượn vào khu trung tâm . Đến quán lấy bao thuốc rồi đi ra, thấy học sinh đi học buổi sáng sao mà xinh thế cơ chứ . Chả lăng quăng nữa đi thằng vào nhà bà . Đến nơi thấy toàn xe là xe , mấy cái xe biển xanh của ông anh cả bác trên công an đỗ ở của . Đám tang ông em mà cứ như đám tang của một chính khách nhật bản ấy . Dựng xe vào nhà , lấy khăn tang vấn lên đầu rồi đi thẳng vào trong nhà . Hôm nay là ngày cuối còn ở bên cạnh ông em không muốn phí thời gian nữa . Cả buổi sáng nặng nề trôi qua , vẫn đứng cạnh áo quan của ông , lặng nhìn qua lớp kính mà không thấy mặt ông . Nước mắt lã chã rơi , lòng như thắt lại , vậy là ông sắp nằm lại nơi đất mẹ rồi . Cuối cùng cũng đến giờ để đưa ông ra đồng , lúc này thật sự em không còn giữ được bình tĩnh nữa , quỳ gục xuống . Chỉ biết khóc và khóc , cả nhà lúc nãy cũng không kiềm được nước mắt , tất cả những ai đứng trong nhà đều gục xuống bên cạnh áo quan . Mấy anh áo trắng vào khiêng áo quan ra xe , em được phân công cảm di ảnh của ông đi phía trước ở đằng sau bố em được bác dìu đi ngược . Vừa đi vừa khóc , trời lại bắt đầu mưa , vậy là ông ra đi mãi mãi rồi . Ngồi lặng bên áo quan lúc trên xe . Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh đi ra nghĩa địa . Thời gian cứ thế trôi từ từ qua , thật sự là mệt mỏi và đau đầu . Cái thời điểm mãi mãi không được nhìn thấy ông sắp đến gần rồi . Xe từ từ đi chậm lại , lúc này ngẩng đầu lên là khu nghĩa địa rồi , mọi thứ bao trùm một màu u ám . Bước xuống xe , vẫn khư khư di ảnh trên tay , hít thở khó khăn hơn , cái bầu không khí chết chóc bao trùm khóc nơi làm em thấy ghê người . D và c đến bên cạnh em đứng :
D: nhìn cái nghĩa địa ghê quá anh à
Em: không ghê thì gọi gì là nghĩa địa hả em ?
C: đi đi anh , để họ đưa áo quan ra
Bỗng nhiên điện thoại rung lên , em rút ra là số của B
Em: anh nghe em
B: anh à , nhà anh ở đâu ? em mới từ hà nội về em xin lỗi không về sớm hơn được
Em: uhm, giờ mọi người ra ngoài nghĩa địa hết rồi , thôi em cứ đi taxi về nhà anh cũng được , em bảo taxi đưa về phố xxx đường yyy nhé bảo là bạn anh , rồi ở đây chờ lát anh về .
B: vâng , em biết rồi , hay là em ra với anh luôn đằng nào cũng thế
Em: vậy cũng được , em bảo đưa ra nghĩa địa xyz nhé . Ở đây có mỗi đám thôi cứ lên trên đồi là thấy .
B: vâng em biêt rồi , lát gặp anh sau
Đút máy vào túi quần rồi đi trước áo quan , cái triền đồi đầy mồ mả nhìn thấy ghê , chả biết ông nằm đây có vui không , hay là sẽ cô đơn vì xa con cháu . Lại nghĩ linh tinh nước mắt bắt đầu trào ra rồi . Lên đến chỗ đặt áo quan của ông , để di ảnh của ông lên trên áo quan rồi đứng về phía sau cùng cả nhà . Thầy pháp bắt đầu tụng kinh và làm phép xung quanh mộ . Cái khoảng khắc người ta từ từ đưa áo quan vào huyệt mộ làm em đau xót lắm . Quỳ xuống cái chỗ đất ấy , vun từng nắm để thả xuống dưới tạm biệt ông . Phía cuối chân trời bỗng nhiên có một tiếng " ầm " đến ông trời cũng động lòng với ông em . Mọi thứ như chẳng còn là gì ở nữa . Em chả biết vì sao trước mặt em đen xì rồi ngả xuống dưới . Bước chân vào một khoảng không vô định , mọi thứ đều trắng xóa . Em ngồi bệt xuống , và một người rất quen đi lại gần từ đâu đó , là ông em :
Ông: đến giờ ông phải đi rồi, nhớ lời ông nhé cháu đích tôn , sống và trở thành một người tốt , ngẩng cao đầu nghe chưa . Đừng bảo giờ quên những gì ông dặn cháu , bỏ những thói xấu đi. Ông sẽ phù hộ cho cháu ở trên kia !
Nói rồi ông bắt đầu đi tay chống một cái gậy , tay vẫy vẫy về phía em . Em định mở lời những chẳng thể nào mở mồm ra được . Mở mắt ra , thì thấy em đang nằm trên xe tang , đầu đang gối vào đùi D . Nhìn xung quanh ai cũng hoảng hốt , nghe thoang thoáng đâu đây có tiếng " nó tỉnh rồi , ổn rồi ". Ngồi từ từ dậy , chả hiểu chuyện gì xẩy ra , thấy B cũng ngồi phía đối diện . Em quay sang hỏi D:
Em: có chuyện gì đấy hả em ?
D: Tự dưng anh ngồi xuống bốc đất rồi anh ngã cắm đầu xuống mộ . Mọi người chả hiểu anh làm sao . Thấy anh cứ lầm bẩm " ông ơi, ông ơi " ai cũng lo . Mãi mới đưa anh lên được
Em: uhm , anh cũng chả biết làm sao nữa , vừa rồi ông chào anh rồi đi . Thật sự anh mất ông rồi à em , ông ra đi thật rồi à em . Tại sao chứ ... tại sao ông trời lại bất công như thế chứ!!
Gục xuống khóc như một đứa trẻ , nỗi đau mất ông làm sao có thể nguôi ngoai được đây . Mọi kí ức đẹp nhất về ông còn đâu đó xung quanh . Nước mắt cứ rơi , cư tuôn ra không kìm lại được . Một bàn tay vỗ về bên em , khe khẽ có tiếng :
Bà : thôi cún , không khóc nữa con , để ông đi đi con , đừng khóc nữa mạnh mẽ lên
Em: bà ơi bà , sao ông lại đến thế hả bà ? Con đau lắm , con đau lắm , con không chịu được đâu bà ơi . Ông đi rồi bà sống sao , con biết ra sao đây bà ? ..
Mọi người ngồi trên xe lúc ấy cũng khóc theo em , cứ như thế cho đến khi về nhà . Đi vào nhà khi được B và C đỡ em , ở nhà mọi người chuẩn bị xong hết rồi . Đau khổ và cay đắng lắm , đến bây giờ khi type về chuyện này em không thể nào kìm chế được nỗi đau cú dâng lên ở trong cổ . Khó chịu lắm , vào đến trong nhà em nằm xuống dười rồi ngủ luôn .