Kỉ niệm đáng nhớ
Phải nói như thế nào nhỉ? Không biết viết ra sao để nói hết ra những điều cần nói để cho cái con người kia hiểu là em yêu anh đến mức nào. Có lẽ là em sẽ viết vậy thôi, văn em không được hay cũng chẳng được lưu loát nên cứ viết thôi nhé, anh đọc được thì cấm có trêu em đấy.
Có lẽ mọi thứ bắt đầu từ đây, nguyên nhân của mọi việc là từ một câu nói:
- "Mày có bao giờ tin cái truyền thuyết về tình yêu không?"
- "Truyền thuyết gì?"
- "Khi mày gặp được người yêu của mày, thì 3 lần gặp người đó mà không hề có sự biết trước. Giống như sự tình cờ của số phận là mày và người đó sẽ trở thành của mày mãi mãi"
- "Mày bị điên à? Chưa bao giờ tao tin mấy cái đó cả vớ vẩn"
Đấy từ cái câu nói vớ vẩn của em mà thành ra em lại là người trải nghiệm qua cái truyền thuyết đó, thật sự là em cũng thấy bất ngờ đấy. Để em nhớ xem nào, 3 lần gặp thì quả đúng là bất ngờ thật chẳng có gì là sắp đặt cả. Mà chuyện đó thì chắc chính anh cũng chẳng biết đâu nhỉ?
Lần đầu tiên:
Anh có nhớ cái hôm anh đi cùng mấy anh trong đoàn thanh niên lên trên Lào Cai làm từ thiện không? Hôm đây lớp em cũng tổ chức họp lớp trên đó, coi như là đi du lịch luôn. Lúc em đi qua khu nghỉ, em mới thấy một đoàn toàn người mặc áo xanh khuân vác mấy cái thùng từ trên xe tải xuống, bọn em mới để ý một anh nhìn trông thư sinh cởi trân trùng trục, áo quấn ngang hông vác một cái thùng rõ to. Cả lũ con gái bọn em nó cứ trầm trồ vì nhìn anh cơ bắp và men kinh khủng cơ, nhưng em thì chẳng để ý lắm vì còn mải chơi điện tử. Lúc sau em cứ thấy ồn ào bên cạnh mới ngẩng mặt lên nhìn thì mấy người bọn anh đang ngồi uống nước ngay bên cạnh. Anh ngồi cách em đúng cái bàn, lúc đó em mới để ý kĩ người con trai bọn nó vừa khen. Tóc cắt hớt cao, đeo kính cận, tai có một cái khuyên hình đầu lâu nhìn trông chả ra sao cả. Được cái vẻ mặt của anh hiền hiền, cái má núm đồng tiền mỗi lần anh cười rõ duyên nhìn yêu chết đi được. Nhưng anh có vẻ lầm lì ít nói, mặt lạnh tanh như tiền không có một biểu cảm gì cả. Anh được một cô bé xinh xinh ngồi cạnh cầm cốc nước cho uống, nhìn có vẻ thân mật, em hơi tiếc vì đúng là trâu đã có chủ rồi chắc không đến lượt em. Ngồi được một lúc thì nhóm anh đứng dậy thanh toán tiền, đúng lúc em với tay lấy cốc nước thì em chả thấy nó đâu ngẩng lên thì anh đang cầm cốc nước của em tu, em tự dưng thấy điên điên lên:
- "Này anh kia? Anh đang làm cái gì thế? Cốc nước tôi đang uống sao anh dám uống?"
Tự dưng anh phì hết nước lên hết chỗ em đang ngồi, em phát tức lên thế là em buông lời chửi anh:
- "Mẹ thằng điên, mày có cần phải vô duyên thế không, uống nước xong phun hết vào người tao thế?"
- "Xin lỗi, tôi không biết là nước của cô, tưởng của bạn tôi còn nhiều với cả tôi vẫn khát nên uống nốt cho đỡ phí, tại cô nói như thế làm tôi giật mình thôi, xin lỗi"
Rồi anh ném cho em cái khăn tay trong túi của anh vào người em nữa, đồ lạnh lùng vũ phu:
- "Lau đi, tôi gọi cốc khác cho cô, xin lỗi vì đã làm cô tức, vậy nhé"
Nói xong anh chẳng thèm nhìn em, quay người đi thẳng luôn để em ôm cục tức trong cổ họng khó chịu vô cùng. Nhưng sao tim em nó đập nhanh như thế, nhìn từ sau lưng anh em thấy thấp thoáng có nỗi cô đơn và buồn bã kiểu gì ấy. Nhưng lúc ấy em vẫn tức anh chỉ muốn phi theo để đạp cho anh một phát nằm bẹp luôn đỡ tức hơn bao nhiêu. Cái xe chở bọn anh xa dần, thoáng đâu đó trong tim em hình như có chút gì đó khang khác.
Lần thứ 2:
Chắc cũng phải cách lần thứ nhất nửa năm thì phải, nếu em nhớ không nhầm thì là vào khoảng tháng 7 hoặc tháng 8 gì đó. Hôm em đang đi trên đường từ cửa hàng về nhà, lúc đó trời cũng kha khá muộn rồi mà từ chỗ em về đoạn đường ấy khá là vắng vẻ. Nhưng em tự tin là em học võ nên chắc cũng chả sao đâu, có gặp cướp thì chúng nó cũng bầm dập, hì hì. Nhưng mà hình như người tính không bằng trời tính thì phải, em đang đi thì nghe thấy tiếng có tiếng xe máy rít lên ở phía đằng sau, em nghĩ là đua xe nên em đi sát vào vệ đường để tránh. Nhưng chẳng phải là đua xe mà là hai chiếc xe máy phi lên rồi ép em ngã vào lề đường, trên cả hai chiếc xe là 6 thằng con đàn ống nhìn trông phát khiếp đi được. Lúc em đứng dậy được thì chúng nó đứng quanh em thành một vòng tròn rồi. Chẳng hiểu tự dưng lúc ấy em làm sao nữa, chân tay em cứ luống cuống chẳng thể bình tĩnh như mọi lần được. Mấy thằng đó cứ hằm hè nhìn em như muốn ăn thịt em, rồi một thằng nó giật cái túi xách của em, nhưng em cố giằng lại, rồi một trong đứa đứng sau lưng nó phi đấm em một cái từ phía sau, em mất thăng bằng ngã dúi dụi xuống đường. Chúng nó thì đứng cười như một lũ ngộ ấy, quả thật lúc đó em sợ, tay em run run. Và rồi từ đằng xa em thấy một chiếc xe đi về hướng em, em đánh liều hô lên "Cướp, cướp, cứu tôi với". Em vừa hô xong thì ăn một cái vả đau rát cả mặt, một thằng trong số đó nó gào lên "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đánh ghen bao giờ à?" Em chết điếng người luôn, rồi chúng nó túm lấy tóc em hằm hè. Bỗng có một ánh đèn xe ngày càng gần, em chỉ kịp nghe thấy tiếng "Rầm", sau đó chẳng nhớ gì thêm nữa. Lúc em tỉnh lại vì anh lay em:
- "Này cô gì ơi, cô gì ơi, cô có sao không?"
Em mở mắt ra, thì thấy một người con trai đội mũ đen đang ở trước mặt em. Em hoảng sợ ngồi dậy nhìn quanh thì chẳng thấy ai nữa ngoài anh và em. Xe em được dựng lại tử tế, tay anh thì đang cầm cái túi của em. Nhìn kĩ lại thì em thấy trên khóe môi anh có máu và cái áo phông trắng có dấu giầy và bị rách giống như anh vừa đánh nhau xong ấy. Anh đỡ em dậy rồi hỏi han em, em chỉ biết cảm ơn rồi đi ra xe.
- "Thôi để tôi đưa đưa cô về, đoạn đường này nhập nhoạng mà cô dám đi một mình thì liều thật. May cho cô là tôi đi về thấy chúng nó đang đánh cô nên tôi chạy vào đấy. Nhà cô ở đâu để tôi đi cùng một đoạn?"
- "Dạ, em cảm ơn. Nhà em ở xxx, em đi làm về định đi tắt về cho nhanh"
- "Liều thật, khu này hay xảy ra cướp đường lắm, may cho cô nhà tôi cũng gần khu nhà cô. Thôi cô lên xe đi, tôi đi với cô một đoạn"
Em chẳng biết làm gì, chỉ biết nghe lời anh rồi đi theo anh mà về thôi. Vừa đi vừa run vì nghĩ lại về chuyện vừa rồi. Đi một lúc thì cũng đến đoạn rẽ, em đi chầm chậm lại để cảm ơn anh, nhưng hình như anh đang vội gì thì phải nên chỉ đi ngang qua em nói:
- "Về nhà cẩn thận nhé, đoạn này thì yên tâm rồi, chào cô"
Anh chẳng để em kịp cảm ơn gì cả, người đâu mà lạnh lùng thấy gớm đi được, lúc đó chỉ kịp nhớ biển số xe của anh là 14. Em đi một đoạn thì mới sực nhớ ra rằng em thấy anh đeo khuyên tai hình đầu lâu, và cái má núm đồng tiền ở má. Em giật mình, xíu nữa thì bị ngã xa vì em nhớ ra người vừa rồi là anh, hình như trong đầu em nó load nhanh quá khiến em nhớ về cái hôm anh lạnh lùng vất cái khăn cho em.
Lần thứ 3 :
Lần này thì cách lần thứ 2 không lâu lắm thì phải, em nhớ đây là cái lần em ấn tượng nhất về anh, cũng là lần mà trái tim em mách bảo anh là người em cần tìm bấy lâu nay. Hôm đó là ngày đặc biệt của em, khi đi lang thang trên khu phố cổ để mua mấy thứ linh tinh về tổ chứ sinh nhật. Ở góc phố có một bà cụ đang gánh quang gánh rau, tay dắt một đứa trẻ đi bên cạnh. Bỗng dưng ở đằng xa là một chiếc xe máy đang chuẩn bị rẽ ngược chiều và họ không nhìn thấy bà cụ thì phải. Thế nên là họ đâm ngay vào bà cụ làm tung hết cả gánh rau của bà ấy ra đường, bà cụ thì ngã ra đường còn đứa bé thì bị xe đụng phải cũng ngã ra đường, nó khóc ré lên. Hai người con gái ngồi trên xe hình như chửi gì đó thì phải rồi phóng đi mất. Em chạy băng qua đường đến chỗ bà cụ đang vừa dỗ cháu vừa nhặt rau vào trong cái thúng. bỗng dưng có một người thanh niên ở đâu chạy đến, em giật mình vì nhìn người đó rất quen. Quần jean, áo thun đen, đầu đội mũ đen, em chạy đến nói thì anh cũng nhặt xong đồ cho bà cụ rồi. Xong anh quay ra dỗ dỗ đứa trẻ, anh tài thật nói gì đó mà nhóc đó không khóc nữa rồi cười. Em nhìn thấy tội bà cụ nên đi lại gần để mua một ít giúp bà cụ, anh cũng thế thì phải em thấy bà gói cho anh một túi rau khá to. Xong anh đứng dậy quay ra nhìn thấy em, mỉm cười và gật đầu tỏ ý chào em thì phải. Em giật mình khi lúc này đối mặt với anh, đúng là người con trai đó rồi, không thể nhầm lẫn được nữa. Trái tim em đập loạn hết cả lên, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vẫn người con trai đó, vẫn cái khuyên tai đầu lâu, vẫn là cái má núm đồng tiền đó rồi, không thể nào sai được. Em quay lại thì anh đã lên xe phóng đi mất rồi.
Lúc đó em tức lắm ,tại sao mỗi lần em gần chạm vào anh thì anh lại vụt biến mất cứ như trêu ngươi em ấy.
Phải nói như thế nào nhỉ? Không biết viết ra sao để nói hết ra những điều cần nói để cho cái con người kia hiểu là em yêu anh đến mức nào. Có lẽ là em sẽ viết vậy thôi, văn em không được hay cũng chẳng được lưu loát nên cứ viết thôi nhé, anh đọc được thì cấm có trêu em đấy.
Có lẽ mọi thứ bắt đầu từ đây, nguyên nhân của mọi việc là từ một câu nói:
- "Mày có bao giờ tin cái truyền thuyết về tình yêu không?"
- "Truyền thuyết gì?"
- "Khi mày gặp được người yêu của mày, thì 3 lần gặp người đó mà không hề có sự biết trước. Giống như sự tình cờ của số phận là mày và người đó sẽ trở thành của mày mãi mãi"
- "Mày bị điên à? Chưa bao giờ tao tin mấy cái đó cả vớ vẩn"
Đấy từ cái câu nói vớ vẩn của em mà thành ra em lại là người trải nghiệm qua cái truyền thuyết đó, thật sự là em cũng thấy bất ngờ đấy. Để em nhớ xem nào, 3 lần gặp thì quả đúng là bất ngờ thật chẳng có gì là sắp đặt cả. Mà chuyện đó thì chắc chính anh cũng chẳng biết đâu nhỉ?
Lần đầu tiên:
Anh có nhớ cái hôm anh đi cùng mấy anh trong đoàn thanh niên lên trên Lào Cai làm từ thiện không? Hôm đây lớp em cũng tổ chức họp lớp trên đó, coi như là đi du lịch luôn. Lúc em đi qua khu nghỉ, em mới thấy một đoàn toàn người mặc áo xanh khuân vác mấy cái thùng từ trên xe tải xuống, bọn em mới để ý một anh nhìn trông thư sinh cởi trân trùng trục, áo quấn ngang hông vác một cái thùng rõ to. Cả lũ con gái bọn em nó cứ trầm trồ vì nhìn anh cơ bắp và men kinh khủng cơ, nhưng em thì chẳng để ý lắm vì còn mải chơi điện tử. Lúc sau em cứ thấy ồn ào bên cạnh mới ngẩng mặt lên nhìn thì mấy người bọn anh đang ngồi uống nước ngay bên cạnh. Anh ngồi cách em đúng cái bàn, lúc đó em mới để ý kĩ người con trai bọn nó vừa khen. Tóc cắt hớt cao, đeo kính cận, tai có một cái khuyên hình đầu lâu nhìn trông chả ra sao cả. Được cái vẻ mặt của anh hiền hiền, cái má núm đồng tiền mỗi lần anh cười rõ duyên nhìn yêu chết đi được. Nhưng anh có vẻ lầm lì ít nói, mặt lạnh tanh như tiền không có một biểu cảm gì cả. Anh được một cô bé xinh xinh ngồi cạnh cầm cốc nước cho uống, nhìn có vẻ thân mật, em hơi tiếc vì đúng là trâu đã có chủ rồi chắc không đến lượt em. Ngồi được một lúc thì nhóm anh đứng dậy thanh toán tiền, đúng lúc em với tay lấy cốc nước thì em chả thấy nó đâu ngẩng lên thì anh đang cầm cốc nước của em tu, em tự dưng thấy điên điên lên:
- "Này anh kia? Anh đang làm cái gì thế? Cốc nước tôi đang uống sao anh dám uống?"
Tự dưng anh phì hết nước lên hết chỗ em đang ngồi, em phát tức lên thế là em buông lời chửi anh:
- "Mẹ thằng điên, mày có cần phải vô duyên thế không, uống nước xong phun hết vào người tao thế?"
- "Xin lỗi, tôi không biết là nước của cô, tưởng của bạn tôi còn nhiều với cả tôi vẫn khát nên uống nốt cho đỡ phí, tại cô nói như thế làm tôi giật mình thôi, xin lỗi"
Rồi anh ném cho em cái khăn tay trong túi của anh vào người em nữa, đồ lạnh lùng vũ phu:
- "Lau đi, tôi gọi cốc khác cho cô, xin lỗi vì đã làm cô tức, vậy nhé"
Nói xong anh chẳng thèm nhìn em, quay người đi thẳng luôn để em ôm cục tức trong cổ họng khó chịu vô cùng. Nhưng sao tim em nó đập nhanh như thế, nhìn từ sau lưng anh em thấy thấp thoáng có nỗi cô đơn và buồn bã kiểu gì ấy. Nhưng lúc ấy em vẫn tức anh chỉ muốn phi theo để đạp cho anh một phát nằm bẹp luôn đỡ tức hơn bao nhiêu. Cái xe chở bọn anh xa dần, thoáng đâu đó trong tim em hình như có chút gì đó khang khác.
Lần thứ 2:
Chắc cũng phải cách lần thứ nhất nửa năm thì phải, nếu em nhớ không nhầm thì là vào khoảng tháng 7 hoặc tháng 8 gì đó. Hôm em đang đi trên đường từ cửa hàng về nhà, lúc đó trời cũng kha khá muộn rồi mà từ chỗ em về đoạn đường ấy khá là vắng vẻ. Nhưng em tự tin là em học võ nên chắc cũng chả sao đâu, có gặp cướp thì chúng nó cũng bầm dập, hì hì. Nhưng mà hình như người tính không bằng trời tính thì phải, em đang đi thì nghe thấy tiếng có tiếng xe máy rít lên ở phía đằng sau, em nghĩ là đua xe nên em đi sát vào vệ đường để tránh. Nhưng chẳng phải là đua xe mà là hai chiếc xe máy phi lên rồi ép em ngã vào lề đường, trên cả hai chiếc xe là 6 thằng con đàn ống nhìn trông phát khiếp đi được. Lúc em đứng dậy được thì chúng nó đứng quanh em thành một vòng tròn rồi. Chẳng hiểu tự dưng lúc ấy em làm sao nữa, chân tay em cứ luống cuống chẳng thể bình tĩnh như mọi lần được. Mấy thằng đó cứ hằm hè nhìn em như muốn ăn thịt em, rồi một thằng nó giật cái túi xách của em, nhưng em cố giằng lại, rồi một trong đứa đứng sau lưng nó phi đấm em một cái từ phía sau, em mất thăng bằng ngã dúi dụi xuống đường. Chúng nó thì đứng cười như một lũ ngộ ấy, quả thật lúc đó em sợ, tay em run run. Và rồi từ đằng xa em thấy một chiếc xe đi về hướng em, em đánh liều hô lên "Cướp, cướp, cứu tôi với". Em vừa hô xong thì ăn một cái vả đau rát cả mặt, một thằng trong số đó nó gào lên "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đánh ghen bao giờ à?" Em chết điếng người luôn, rồi chúng nó túm lấy tóc em hằm hè. Bỗng có một ánh đèn xe ngày càng gần, em chỉ kịp nghe thấy tiếng "Rầm", sau đó chẳng nhớ gì thêm nữa. Lúc em tỉnh lại vì anh lay em:
- "Này cô gì ơi, cô gì ơi, cô có sao không?"
Em mở mắt ra, thì thấy một người con trai đội mũ đen đang ở trước mặt em. Em hoảng sợ ngồi dậy nhìn quanh thì chẳng thấy ai nữa ngoài anh và em. Xe em được dựng lại tử tế, tay anh thì đang cầm cái túi của em. Nhìn kĩ lại thì em thấy trên khóe môi anh có máu và cái áo phông trắng có dấu giầy và bị rách giống như anh vừa đánh nhau xong ấy. Anh đỡ em dậy rồi hỏi han em, em chỉ biết cảm ơn rồi đi ra xe.
- "Thôi để tôi đưa đưa cô về, đoạn đường này nhập nhoạng mà cô dám đi một mình thì liều thật. May cho cô là tôi đi về thấy chúng nó đang đánh cô nên tôi chạy vào đấy. Nhà cô ở đâu để tôi đi cùng một đoạn?"
- "Dạ, em cảm ơn. Nhà em ở xxx, em đi làm về định đi tắt về cho nhanh"
- "Liều thật, khu này hay xảy ra cướp đường lắm, may cho cô nhà tôi cũng gần khu nhà cô. Thôi cô lên xe đi, tôi đi với cô một đoạn"
Em chẳng biết làm gì, chỉ biết nghe lời anh rồi đi theo anh mà về thôi. Vừa đi vừa run vì nghĩ lại về chuyện vừa rồi. Đi một lúc thì cũng đến đoạn rẽ, em đi chầm chậm lại để cảm ơn anh, nhưng hình như anh đang vội gì thì phải nên chỉ đi ngang qua em nói:
- "Về nhà cẩn thận nhé, đoạn này thì yên tâm rồi, chào cô"
Anh chẳng để em kịp cảm ơn gì cả, người đâu mà lạnh lùng thấy gớm đi được, lúc đó chỉ kịp nhớ biển số xe của anh là 14. Em đi một đoạn thì mới sực nhớ ra rằng em thấy anh đeo khuyên tai hình đầu lâu, và cái má núm đồng tiền ở má. Em giật mình, xíu nữa thì bị ngã xa vì em nhớ ra người vừa rồi là anh, hình như trong đầu em nó load nhanh quá khiến em nhớ về cái hôm anh lạnh lùng vất cái khăn cho em.
Lần thứ 3 :
Lần này thì cách lần thứ 2 không lâu lắm thì phải, em nhớ đây là cái lần em ấn tượng nhất về anh, cũng là lần mà trái tim em mách bảo anh là người em cần tìm bấy lâu nay. Hôm đó là ngày đặc biệt của em, khi đi lang thang trên khu phố cổ để mua mấy thứ linh tinh về tổ chứ sinh nhật. Ở góc phố có một bà cụ đang gánh quang gánh rau, tay dắt một đứa trẻ đi bên cạnh. Bỗng dưng ở đằng xa là một chiếc xe máy đang chuẩn bị rẽ ngược chiều và họ không nhìn thấy bà cụ thì phải. Thế nên là họ đâm ngay vào bà cụ làm tung hết cả gánh rau của bà ấy ra đường, bà cụ thì ngã ra đường còn đứa bé thì bị xe đụng phải cũng ngã ra đường, nó khóc ré lên. Hai người con gái ngồi trên xe hình như chửi gì đó thì phải rồi phóng đi mất. Em chạy băng qua đường đến chỗ bà cụ đang vừa dỗ cháu vừa nhặt rau vào trong cái thúng. bỗng dưng có một người thanh niên ở đâu chạy đến, em giật mình vì nhìn người đó rất quen. Quần jean, áo thun đen, đầu đội mũ đen, em chạy đến nói thì anh cũng nhặt xong đồ cho bà cụ rồi. Xong anh quay ra dỗ dỗ đứa trẻ, anh tài thật nói gì đó mà nhóc đó không khóc nữa rồi cười. Em nhìn thấy tội bà cụ nên đi lại gần để mua một ít giúp bà cụ, anh cũng thế thì phải em thấy bà gói cho anh một túi rau khá to. Xong anh đứng dậy quay ra nhìn thấy em, mỉm cười và gật đầu tỏ ý chào em thì phải. Em giật mình khi lúc này đối mặt với anh, đúng là người con trai đó rồi, không thể nhầm lẫn được nữa. Trái tim em đập loạn hết cả lên, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vẫn người con trai đó, vẫn cái khuyên tai đầu lâu, vẫn là cái má núm đồng tiền đó rồi, không thể nào sai được. Em quay lại thì anh đã lên xe phóng đi mất rồi.
Lúc đó em tức lắm ,tại sao mỗi lần em gần chạm vào anh thì anh lại vụt biến mất cứ như trêu ngươi em ấy.