Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Nước ấm, hương hoa.
Nằm trong bồn tắm rải cánh hoa hồng kín mặt nước, Khinh Tuyết như vừa qua một cơn bạo bệnh, dựa hẳn người vào thành bồn.
Hách Liên Bá Thiên cũng không giữ nàng lại qua đêm, nghe nói, hắn chưa bao giờ giữ bất cứ nữ nhân nào qua đêm trên giường, dù có là Quý phi của hắn cũng thế, sau khi thị tẩm, đều bị đuổi về cung điện của người đó.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể cho nàng không gian thư giãn, ở cùng một chỗ với Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ cảm thấy mệt! Nam nhân kia thậm chí không cho nàng cơ hội thở lấy hơi, chỉ mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng không bận tâm đến chuyện đây là lần đầu tiên của nàng.
Nửa phần thương tiếc cũng không có.
May mắn ở chỗ nàng chưa từng nghĩ muốn có bất kỳ ai thương tiếc nàng, nàng chỉ cần chính mình thương tiếc bản thân là đủ rồi!
Trong lòng nàng giờ vô cùng hỗn loạn.
Quay đầu nhìn hai cung nữ được phái tới hầu hạ mình, nàng nhẹ nhàng nói: “Các ngươi ra bên ngoài chờ đi! Ta không có thói quen tắm khi người khác nhìn chằm chằm thế, tắm xong ta sẽ gọi các ngươi vào.”
“Nhưng mà… ” dường như không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, hai cung nữ phản ứng như thể không biết phải làm thế nào cho phải, hầu hạ chủ nhân là thiên chức của hai người! Khinh Tuyết đã nhận thánh ân, dù chưa phong hào, cũng đã là người của Hoàng thượng!
“Không có việc gì, ta thật sự là không quen tắm khi có người khác đứng bên cạnh nhìn, các ngươi ra ngoài cửa đứng chờ ta là được.” Khinh Tuyết cười dịu dàng.
Hai cung nữ liếc mắt nhìn người kia một cái, rốt cục gật đầu đi ra ngoài.
Rốt cục Khinh Tuyết cũng có thể thở phào một hơi.
Toàn thân đau nhức ê ẩm vô cùng, nghĩ đến một hồi hoan ái vừa rồi, trong mắt nàng xuất hiện chút hận ý, không hối (hận) nhưng hận. Cầm khăn tắm, nàng hung hăng chà lên thân thể của chính mình, chà đi chà lại, cho đến khi thân hình trắng nõn như tuyết đổi sang màu đỏ!
Thân hình dù vẫn trắng như tuyết, nhưng đã không còn trong sạch!
Nàng không hối hận!
Nàng không hối hận!
Giống như đang thôi miên chính mình, nàng tự nhủ lại trong đầu một lần nữa.
Nhưng nàng thật sự không hối hận sao?
Nàng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cảm thấy đau, một nỗi đau khôn cùng, chậm rãi truyền từ lồng ngực đến tứ chi …
Nàng chưa từng giống như các cô gái bình thường khác, ảo tưởng về tương lai của bản thân, ảo tưởng rằng phu quân của mình sẽ có dáng vẻ thế nào, bởi vì nàng không có quyền lợi để ảo tưởng.
Từ sau cái chết của mẫu thân, nàng bị buộc phải nhận ra sự thật phũ phàng, nếu nàng không lăng nhục kẻ khác, chỉ có thể bị người khác lăng nhục.
Nàng đưa tay xoa lên mấy vết roi trên lưng, đó là vết thương nàng nhận từ người đàn bà kia sau khi mẫu thân ra đi.
Thời điểm đó, nàng mới bốn tuổi, nhưng cũng chính những vết roi này,đã giúp nàng tồn tại đến giờ phút này, làm cho nàng hiểu được đạo lý sinh tồn.
Nếu không phải vừa rồi Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy và hỏi, từ lâu nàng đã quên những vết roi này ngang dọc thế nào, bởi vì nàng chưa từng để ý đến chuyện đó.
Ngược lại, một nam nhân tàn nhẫn độc ác lại để ý đến!
Không, chính xác là, hắn để ý đến chuyện thân thể nàng có tổn hại!
Nàng vẫn nhớ khi hắn nhìn thấy vết roi đó vẻ mặt có chút phẫn nộ, hắn truy vấn nàng vết thương từ đâu mà đến, bộ dạng tức giận của hắn, làm cho nàng mơ hồ cảm động trong nháy mắt, bởi vì từ sau khi mẫu thân ra đi, chưa từng có ai quan tâm đến nàng.
Nhưng nàng không nói cho hắn vết thương từ đâu mà đến, hắn truy vấn có lẽ là do nhất thời hưng phấn, nàng có nói ra cũng chỉ là công dã tràng, chẳng bằng không nói, nàng chỉ trả lời một cách mơ hồ rằng chuyện đã lâu, không còn nhớ nữa.
Quả thật là Hách Liên Bá Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện đó, chỉ nói thật đáng tiếc, rồi sau đó không nhắc lại nữa.
Quả nhiên, nàng đoán không sai, hắn đối với nàng, chẳng qua chỉ là nhất thời tìm hoan thôi!
Nam nhân, từ xưa tới nay luôn là loài động vật có mới nới cũ! Nhất là nam nhân như Hách Liên Bá Thiên!
Hắn nói thích, hắn nói yêu, đều sẽ biến mất theo thời gian, giống như con người mà nàng từng gọi là “phụ thân”!
Nữ nhân, nếu ngu xuẩn cho rằng đã có được hắn hoàn toàn, rốt cục chỉ đổi lấy một kết cục thê thảm!
Nàng, muốn làm chủ vận mệnh bản thân, không phải bị nam nhân khác làm chủ vận mệnh bản thân nàng!
Sương khói mênh mông, trong mắt nàng có chút mơ hồ, thân thể, chậm rãi chìm xuống, nước ấm lướt qua môi, rồi sau đó là mũi, đến khi không thở được nữa, nàng mới trồi lên.
Nhưng ánh mắt lại trở nên thông suốt!
Nàng không cho phép bất cứ tâm sự gì làm lòng nàng rối loạn.
Nàng muốn lăng nhục kẻ khác, nàng muốn báo thù! Báo thù vì mẫu thân đáng thương!
“Ta tắm xong rồi!” Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại, đằng sau đó là nỗi đau đớn chỉ mình nàng gặm nhấm.
Hai tiểu cung nữ tiến vào, cầm lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, nàng nhẹ nhàng đứng lên, đêm thì lạnh mà nước thì ấm, đứng lên liền cảm thấy lành lạnh.
Một cung nữ khác cầm một tấm khăn lớn đến bao quanh người nàng, lau người cho nàng, rồi sau đó lại có một cung nữ khác khoác áo ngủ lên người nàng.
Nằm trong bồn tắm rải cánh hoa hồng kín mặt nước, Khinh Tuyết như vừa qua một cơn bạo bệnh, dựa hẳn người vào thành bồn.
Hách Liên Bá Thiên cũng không giữ nàng lại qua đêm, nghe nói, hắn chưa bao giờ giữ bất cứ nữ nhân nào qua đêm trên giường, dù có là Quý phi của hắn cũng thế, sau khi thị tẩm, đều bị đuổi về cung điện của người đó.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể cho nàng không gian thư giãn, ở cùng một chỗ với Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ cảm thấy mệt! Nam nhân kia thậm chí không cho nàng cơ hội thở lấy hơi, chỉ mạnh mẽ chiếm đoạt, cũng không bận tâm đến chuyện đây là lần đầu tiên của nàng.
Nửa phần thương tiếc cũng không có.
May mắn ở chỗ nàng chưa từng nghĩ muốn có bất kỳ ai thương tiếc nàng, nàng chỉ cần chính mình thương tiếc bản thân là đủ rồi!
Trong lòng nàng giờ vô cùng hỗn loạn.
Quay đầu nhìn hai cung nữ được phái tới hầu hạ mình, nàng nhẹ nhàng nói: “Các ngươi ra bên ngoài chờ đi! Ta không có thói quen tắm khi người khác nhìn chằm chằm thế, tắm xong ta sẽ gọi các ngươi vào.”
“Nhưng mà… ” dường như không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, hai cung nữ phản ứng như thể không biết phải làm thế nào cho phải, hầu hạ chủ nhân là thiên chức của hai người! Khinh Tuyết đã nhận thánh ân, dù chưa phong hào, cũng đã là người của Hoàng thượng!
“Không có việc gì, ta thật sự là không quen tắm khi có người khác đứng bên cạnh nhìn, các ngươi ra ngoài cửa đứng chờ ta là được.” Khinh Tuyết cười dịu dàng.
Hai cung nữ liếc mắt nhìn người kia một cái, rốt cục gật đầu đi ra ngoài.
Rốt cục Khinh Tuyết cũng có thể thở phào một hơi.
Toàn thân đau nhức ê ẩm vô cùng, nghĩ đến một hồi hoan ái vừa rồi, trong mắt nàng xuất hiện chút hận ý, không hối (hận) nhưng hận. Cầm khăn tắm, nàng hung hăng chà lên thân thể của chính mình, chà đi chà lại, cho đến khi thân hình trắng nõn như tuyết đổi sang màu đỏ!
Thân hình dù vẫn trắng như tuyết, nhưng đã không còn trong sạch!
Nàng không hối hận!
Nàng không hối hận!
Giống như đang thôi miên chính mình, nàng tự nhủ lại trong đầu một lần nữa.
Nhưng nàng thật sự không hối hận sao?
Nàng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cảm thấy đau, một nỗi đau khôn cùng, chậm rãi truyền từ lồng ngực đến tứ chi …
Nàng chưa từng giống như các cô gái bình thường khác, ảo tưởng về tương lai của bản thân, ảo tưởng rằng phu quân của mình sẽ có dáng vẻ thế nào, bởi vì nàng không có quyền lợi để ảo tưởng.
Từ sau cái chết của mẫu thân, nàng bị buộc phải nhận ra sự thật phũ phàng, nếu nàng không lăng nhục kẻ khác, chỉ có thể bị người khác lăng nhục.
Nàng đưa tay xoa lên mấy vết roi trên lưng, đó là vết thương nàng nhận từ người đàn bà kia sau khi mẫu thân ra đi.
Thời điểm đó, nàng mới bốn tuổi, nhưng cũng chính những vết roi này,đã giúp nàng tồn tại đến giờ phút này, làm cho nàng hiểu được đạo lý sinh tồn.
Nếu không phải vừa rồi Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy và hỏi, từ lâu nàng đã quên những vết roi này ngang dọc thế nào, bởi vì nàng chưa từng để ý đến chuyện đó.
Ngược lại, một nam nhân tàn nhẫn độc ác lại để ý đến!
Không, chính xác là, hắn để ý đến chuyện thân thể nàng có tổn hại!
Nàng vẫn nhớ khi hắn nhìn thấy vết roi đó vẻ mặt có chút phẫn nộ, hắn truy vấn nàng vết thương từ đâu mà đến, bộ dạng tức giận của hắn, làm cho nàng mơ hồ cảm động trong nháy mắt, bởi vì từ sau khi mẫu thân ra đi, chưa từng có ai quan tâm đến nàng.
Nhưng nàng không nói cho hắn vết thương từ đâu mà đến, hắn truy vấn có lẽ là do nhất thời hưng phấn, nàng có nói ra cũng chỉ là công dã tràng, chẳng bằng không nói, nàng chỉ trả lời một cách mơ hồ rằng chuyện đã lâu, không còn nhớ nữa.
Quả thật là Hách Liên Bá Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện đó, chỉ nói thật đáng tiếc, rồi sau đó không nhắc lại nữa.
Quả nhiên, nàng đoán không sai, hắn đối với nàng, chẳng qua chỉ là nhất thời tìm hoan thôi!
Nam nhân, từ xưa tới nay luôn là loài động vật có mới nới cũ! Nhất là nam nhân như Hách Liên Bá Thiên!
Hắn nói thích, hắn nói yêu, đều sẽ biến mất theo thời gian, giống như con người mà nàng từng gọi là “phụ thân”!
Nữ nhân, nếu ngu xuẩn cho rằng đã có được hắn hoàn toàn, rốt cục chỉ đổi lấy một kết cục thê thảm!
Nàng, muốn làm chủ vận mệnh bản thân, không phải bị nam nhân khác làm chủ vận mệnh bản thân nàng!
Sương khói mênh mông, trong mắt nàng có chút mơ hồ, thân thể, chậm rãi chìm xuống, nước ấm lướt qua môi, rồi sau đó là mũi, đến khi không thở được nữa, nàng mới trồi lên.
Nhưng ánh mắt lại trở nên thông suốt!
Nàng không cho phép bất cứ tâm sự gì làm lòng nàng rối loạn.
Nàng muốn lăng nhục kẻ khác, nàng muốn báo thù! Báo thù vì mẫu thân đáng thương!
“Ta tắm xong rồi!” Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại, đằng sau đó là nỗi đau đớn chỉ mình nàng gặm nhấm.
Hai tiểu cung nữ tiến vào, cầm lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, nàng nhẹ nhàng đứng lên, đêm thì lạnh mà nước thì ấm, đứng lên liền cảm thấy lành lạnh.
Một cung nữ khác cầm một tấm khăn lớn đến bao quanh người nàng, lau người cho nàng, rồi sau đó lại có một cung nữ khác khoác áo ngủ lên người nàng.