Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Nên làm loạn thì làm loạn, nên đối mặt thì phải đối mặt.
Mấy cô tiểu thư còn lại tranh cãi ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc thứ áo xống mỏng manh đó, ngoan ngoãn để các cung nữ dẫn đi gặp hoàng đế Nhật Liệt Quốc. Dù sao, người ta cũng không coi cống nữ là tiểu thư, náo loạn chỉ làm trò cười, càng khiến bọn họ mất cảm tình hơn!
Nhưng cả sáu người không thể ngờ, nhục nhã... chỉ vừa mới bắt đầu.
Đi tới cửa tẩm cung của hoàng đế, còn chưa bước chân vào, đã nghe thấy những thanh âm mờ ám dâm đãng, càng lúc càng khiến người nghe được phải xấu hổ:
"Hoàng thượng, mạnh thêm một chút!"
"Hoàng thượng, Thu Nghi cũng muốn..."
"Hoàng thượng, người giỏi quá à..."
"Hoàng thượng, người thật mạnh mẽ..."
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... ta không chịu được nữa... ta ngất mất..."
Từng câu nói mờ ám vang lên, còn có tiếng cười đắc ý mà cuồng vọng của đàn ông, dù là người không biết chuyện nam nữ, cũng có thể đoán ra ít nhiều, chỉ sợ trước khi lên đường, các tiểu thư kia đã được mẫu thân nói qua.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy kỳ quái, theo thanh âm đó, thì không phải chỉ có một nữ tử.
Trong lòng nàng thầm có chút không hiểu.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, Khinh Tuyết đã rõ ràng, nàng từng nghe nói đến chuyện vài nữ tử hầu hạ một nam tử cùng một lúc, nhưng không thể ngờ, còn có lúc được nhìn thấy tận mắt.
Xuyên qua từng lớp rèm thêu hoa hợp hoan, đám người Khinh Tuyết, rốt cục cũng nhìn thấy tận mắt.
Khó trách bọn họ nghe thấy giọng của vài nữ tử!
Giường lớn bốn cột đó lớn đến mức mười người nằm cũng được, ba nữ tử xinh đẹp quyến rũ khỏa thân, quấn quýt trên người một nam tử, dâng hiến thân thể mềm mại của mình.
Tấm lưng uốn ** và đôi chân dài trắng nõn quấn chặt lấy người nam tử, khi nhìn thấy các nàng tiến vào, không có nửa phần ngượng ngùng, vẫn quấn quanh thân thể của nam tử, như thể chỉ hận không thể biến thành cây tử đằng quấn chặt lấy người nam tử đó.
Nam tử đưa lưng về phía các nàng, không nhìn thấy khuôn mặt, lúc này đang ra sức tác chiến trên người một nữ tử, ra ra vào vào, rất cố gắng!
Da thịt màu đồng cổ đập vào mắt sáu người, trên lưng hắn có một vết sẹo thật dài, nhưng không làm tổn hại đến thân thể hắn dù chỉ nửa phần, ngược lại chỉ khiến hắn càng thêm gợi cảm, khiến hắn thêm phần nam tính mạnh mẽ.
Một giọt mồ hôi chảy dọc theo tấm lưng màu đồng cổ của hắn, tạo thành một bức tranh rất gợi cảm.
Khinh Tuyết dần đỏ mặt, tuy nàng lớn mật, nhưng dù sao đi nữa đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam tử, hơn nữa còn phơi bày trọn vẹn, làm sao có thể không e lệ?
Năm người còn lại đã kinh hô thành tiếng, đến cả người luôn bình tĩnh như Uyển Bích cũng phải la lên thất thanh.
Nghe thấy mấy tiếng thét chói tai, nam tử kia giống như đã chiến đấu xong, rốt cục xoay người, quay đầu.
Đôi mắt hẹp dài lóe lên sự không kiên nhẫn và tàn bạo, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, cằm cương nghị như được một bậc thầy điêu khắc tạc ra, chỉ nhìn thoáng qua Khinh Tuyết đã có cảm giác người đàn ông này cuồng vọng mà tuấn tà hắc ám, khiến lòng nàng phát lạnh.
Hơn nữa hắn còn đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, khiến người ta có cảm giác không thể nhìn thấu, vì không nhìn thấu mà càng thêm sợ hãi.
Có lẽ lời đồn không sai, hắn thật sự thô bạo.
Hắn chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng nam tính rất dễ nghe, rất quyến rũ: “Còn ầm ỹ nữa, mang ra ngoài cắt lưỡi!”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, như truyền đến từ điện Diêm La, khiến ai nghe thấy cũng lạnh ngắt cả sống lưng, tuy ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút lơ đãng, nhưng Khinh Tuyết biết, không ai dám nghi ngờ sự nghiêm túc trong lời hắn nói.
Quả nhiên, mấy người kia ngừng la ngay lập tức, đồng loạt dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, có hai người nhát gan đã khóc nấc lên, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể run rẩy rơi lệ, khiến ai nhìn cũng biết hai người đó đang sợ hãi cực độ.
“Các ngươi là cống nữ?” Hắn hỏi, mái tóc đen dài không được buộc lại, buông xõa lộn xộn trên người hắn, thoạt nhìn rất quyến rũ, khiến người nhìn mê muội.
Lúc này ngữ khí của hắn không chút nhẹ nhàng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đến sáu người, mà dừng trên má một nữ tử kiều diễm bên cạnh, trước mặt mọi người không ngại ra vẻ thân thiết với nàng kia.
Khinh Tuyết đang muốn mở miệng, chợt thấy Uyển Bích nhẹ nhàng lên tiếng: “Hồi Hoàng thượng, chúng ta đúng là sáu cống nữ lần này!”
“Uhm. Dáng vẻ không tệ!”Nam tử nhẹ nhàng nói, nhưng Khinh Tuyết thấy, hắn căn bản là chưa thèm liếc mắt đến sáu người.
“Đêm nay, để trẫm xem công phu trên giường của các ngươi cao thế nào! Nếu hầu hạ tốt, các ngươi sẽ bớt được khổ sở, nếu không! Trong lòng trẫm không có chỗ cho kẻ vô tác dụng, nếu không được sủng, các ngươi chỉ có thể tự mình chấp nhận!” Hắn cất giọng uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, nếu các nàng không thể làm hắn vừa lòng, vậy thì sau này sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Không ai dám nhúc nhích nửa phần, chỉ lẳng lặng đứng đó, trong lòng Khinh Tuyết, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nàng biết, chuyện này quan trọng thế nào.
Rốt cục nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, dù có chịu khổ sở đày ải vẫn là xử nữ, bảo nàng phải làm những việc mập mờ xấu hổ như thế, nàng làm sao làm được.
Làm thế có khác gì kỹ nữ thanh lâu!
Động tác dâm đãng, liều lĩnh dâng hiến thân thể trắng nõn ngọc ngà của chính mình.
Nàng hạ mắt cúi đầu, ngọn đèn mờ nhạt, khiến hàng mi dài của nàng ánh lên sắc xanh đen ám ảnh.
“Sao rồi? Không biết hầu hạ như thế nào sao? Lúc mới vào không phải nhìn rất rõ ràng sao? Ai chưa nhìn rõ, cần xem lại lần nữa không?” Hắn nhẹ nhàng phun ra một câu mập mờ, mang theo sự độc ác.
Những nữ tử đang quấn quít lấy hắn, chỉ quyến rũ cười khẽ, nhìn các nàng khinh bỉ, nhẹ nhàng xoa tay lên người hắn, cực kỳ mê hoặc.
“Hoàng thượng, ta thấy các nàng đều là danh môn khuê nữ, chắc không chịu thiệt đâu!” Một nữ tử yêu mị lên tiếng.
Hách Liên Bá Thiên cười lạnh, mang theo sự khinh bỉ: “Danh môn khuê nữ!? Có lẽ phải ban cho đại quan mới biết ngoan ngoãn! Trẫm không cần nữ tử không ngoan!”
“Ha ha… hiến cho đại quan, không phải là gả đâu đó! Các vị tiểu thư thật có phúc đó nha, có thể được nhiều đại quan thương yêu!” Một nữ tử khác tiếp lời.
Không nghi ngờ gì nữa, lời đó là giải thích cho các nàng hiểu.
Nếu không chịu làm theo ý của Hách Liên Bá Thiên, sẽ phải hầu hạ cả nghìn người.
Cắn răng một cái, Khinh Tuyết không do dự nữa, nếu đã bước đi trên con đường này, còn băn khoăn điều gì nữa?
Mấy cô tiểu thư còn lại tranh cãi ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc thứ áo xống mỏng manh đó, ngoan ngoãn để các cung nữ dẫn đi gặp hoàng đế Nhật Liệt Quốc. Dù sao, người ta cũng không coi cống nữ là tiểu thư, náo loạn chỉ làm trò cười, càng khiến bọn họ mất cảm tình hơn!
Nhưng cả sáu người không thể ngờ, nhục nhã... chỉ vừa mới bắt đầu.
Đi tới cửa tẩm cung của hoàng đế, còn chưa bước chân vào, đã nghe thấy những thanh âm mờ ám dâm đãng, càng lúc càng khiến người nghe được phải xấu hổ:
"Hoàng thượng, mạnh thêm một chút!"
"Hoàng thượng, Thu Nghi cũng muốn..."
"Hoàng thượng, người giỏi quá à..."
"Hoàng thượng, người thật mạnh mẽ..."
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... ta không chịu được nữa... ta ngất mất..."
Từng câu nói mờ ám vang lên, còn có tiếng cười đắc ý mà cuồng vọng của đàn ông, dù là người không biết chuyện nam nữ, cũng có thể đoán ra ít nhiều, chỉ sợ trước khi lên đường, các tiểu thư kia đã được mẫu thân nói qua.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy kỳ quái, theo thanh âm đó, thì không phải chỉ có một nữ tử.
Trong lòng nàng thầm có chút không hiểu.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, Khinh Tuyết đã rõ ràng, nàng từng nghe nói đến chuyện vài nữ tử hầu hạ một nam tử cùng một lúc, nhưng không thể ngờ, còn có lúc được nhìn thấy tận mắt.
Xuyên qua từng lớp rèm thêu hoa hợp hoan, đám người Khinh Tuyết, rốt cục cũng nhìn thấy tận mắt.
Khó trách bọn họ nghe thấy giọng của vài nữ tử!
Giường lớn bốn cột đó lớn đến mức mười người nằm cũng được, ba nữ tử xinh đẹp quyến rũ khỏa thân, quấn quýt trên người một nam tử, dâng hiến thân thể mềm mại của mình.
Tấm lưng uốn ** và đôi chân dài trắng nõn quấn chặt lấy người nam tử, khi nhìn thấy các nàng tiến vào, không có nửa phần ngượng ngùng, vẫn quấn quanh thân thể của nam tử, như thể chỉ hận không thể biến thành cây tử đằng quấn chặt lấy người nam tử đó.
Nam tử đưa lưng về phía các nàng, không nhìn thấy khuôn mặt, lúc này đang ra sức tác chiến trên người một nữ tử, ra ra vào vào, rất cố gắng!
Da thịt màu đồng cổ đập vào mắt sáu người, trên lưng hắn có một vết sẹo thật dài, nhưng không làm tổn hại đến thân thể hắn dù chỉ nửa phần, ngược lại chỉ khiến hắn càng thêm gợi cảm, khiến hắn thêm phần nam tính mạnh mẽ.
Một giọt mồ hôi chảy dọc theo tấm lưng màu đồng cổ của hắn, tạo thành một bức tranh rất gợi cảm.
Khinh Tuyết dần đỏ mặt, tuy nàng lớn mật, nhưng dù sao đi nữa đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam tử, hơn nữa còn phơi bày trọn vẹn, làm sao có thể không e lệ?
Năm người còn lại đã kinh hô thành tiếng, đến cả người luôn bình tĩnh như Uyển Bích cũng phải la lên thất thanh.
Nghe thấy mấy tiếng thét chói tai, nam tử kia giống như đã chiến đấu xong, rốt cục xoay người, quay đầu.
Đôi mắt hẹp dài lóe lên sự không kiên nhẫn và tàn bạo, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, cằm cương nghị như được một bậc thầy điêu khắc tạc ra, chỉ nhìn thoáng qua Khinh Tuyết đã có cảm giác người đàn ông này cuồng vọng mà tuấn tà hắc ám, khiến lòng nàng phát lạnh.
Hơn nữa hắn còn đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, khiến người ta có cảm giác không thể nhìn thấu, vì không nhìn thấu mà càng thêm sợ hãi.
Có lẽ lời đồn không sai, hắn thật sự thô bạo.
Hắn chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng nam tính rất dễ nghe, rất quyến rũ: “Còn ầm ỹ nữa, mang ra ngoài cắt lưỡi!”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, như truyền đến từ điện Diêm La, khiến ai nghe thấy cũng lạnh ngắt cả sống lưng, tuy ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút lơ đãng, nhưng Khinh Tuyết biết, không ai dám nghi ngờ sự nghiêm túc trong lời hắn nói.
Quả nhiên, mấy người kia ngừng la ngay lập tức, đồng loạt dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, có hai người nhát gan đã khóc nấc lên, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể run rẩy rơi lệ, khiến ai nhìn cũng biết hai người đó đang sợ hãi cực độ.
“Các ngươi là cống nữ?” Hắn hỏi, mái tóc đen dài không được buộc lại, buông xõa lộn xộn trên người hắn, thoạt nhìn rất quyến rũ, khiến người nhìn mê muội.
Lúc này ngữ khí của hắn không chút nhẹ nhàng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đến sáu người, mà dừng trên má một nữ tử kiều diễm bên cạnh, trước mặt mọi người không ngại ra vẻ thân thiết với nàng kia.
Khinh Tuyết đang muốn mở miệng, chợt thấy Uyển Bích nhẹ nhàng lên tiếng: “Hồi Hoàng thượng, chúng ta đúng là sáu cống nữ lần này!”
“Uhm. Dáng vẻ không tệ!”Nam tử nhẹ nhàng nói, nhưng Khinh Tuyết thấy, hắn căn bản là chưa thèm liếc mắt đến sáu người.
“Đêm nay, để trẫm xem công phu trên giường của các ngươi cao thế nào! Nếu hầu hạ tốt, các ngươi sẽ bớt được khổ sở, nếu không! Trong lòng trẫm không có chỗ cho kẻ vô tác dụng, nếu không được sủng, các ngươi chỉ có thể tự mình chấp nhận!” Hắn cất giọng uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, nếu các nàng không thể làm hắn vừa lòng, vậy thì sau này sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Không ai dám nhúc nhích nửa phần, chỉ lẳng lặng đứng đó, trong lòng Khinh Tuyết, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nàng biết, chuyện này quan trọng thế nào.
Rốt cục nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, dù có chịu khổ sở đày ải vẫn là xử nữ, bảo nàng phải làm những việc mập mờ xấu hổ như thế, nàng làm sao làm được.
Làm thế có khác gì kỹ nữ thanh lâu!
Động tác dâm đãng, liều lĩnh dâng hiến thân thể trắng nõn ngọc ngà của chính mình.
Nàng hạ mắt cúi đầu, ngọn đèn mờ nhạt, khiến hàng mi dài của nàng ánh lên sắc xanh đen ám ảnh.
“Sao rồi? Không biết hầu hạ như thế nào sao? Lúc mới vào không phải nhìn rất rõ ràng sao? Ai chưa nhìn rõ, cần xem lại lần nữa không?” Hắn nhẹ nhàng phun ra một câu mập mờ, mang theo sự độc ác.
Những nữ tử đang quấn quít lấy hắn, chỉ quyến rũ cười khẽ, nhìn các nàng khinh bỉ, nhẹ nhàng xoa tay lên người hắn, cực kỳ mê hoặc.
“Hoàng thượng, ta thấy các nàng đều là danh môn khuê nữ, chắc không chịu thiệt đâu!” Một nữ tử yêu mị lên tiếng.
Hách Liên Bá Thiên cười lạnh, mang theo sự khinh bỉ: “Danh môn khuê nữ!? Có lẽ phải ban cho đại quan mới biết ngoan ngoãn! Trẫm không cần nữ tử không ngoan!”
“Ha ha… hiến cho đại quan, không phải là gả đâu đó! Các vị tiểu thư thật có phúc đó nha, có thể được nhiều đại quan thương yêu!” Một nữ tử khác tiếp lời.
Không nghi ngờ gì nữa, lời đó là giải thích cho các nàng hiểu.
Nếu không chịu làm theo ý của Hách Liên Bá Thiên, sẽ phải hầu hạ cả nghìn người.
Cắn răng một cái, Khinh Tuyết không do dự nữa, nếu đã bước đi trên con đường này, còn băn khoăn điều gì nữa?