-
Chương 75: Tiền đặt cọc
Thời Lạc cũng chỉ là làm nũng chút ở trước mặt Đường Kỳ Thâm mà thôi, sau khi tách ra khỏi anh, vào lớp rồi, cô rất nhanh đã hòa nhập được với các bạn nữ trong lớp.
Lúc trước khi còn ở Tam Trung, cô cũng từng trọ ở trường một thời gian ngắn, số lần gặp gỡ bạn cùng phòng cũng hiếm hoi, trải nghiệm cũng không tốt đẹp gì, bởi vậy nên lên đại học cô không trọ ở trong trường cũng không cảm thấy có chút tiếc nuối nào.
Vốn tưởng là không trọ trong trường, không tiếp xúc nhiều với mọi người thì sẽ khó hòa nhập, nhưng sau khi nói chuyện với các bạn nữ, nhóm các cô gái nhỏ ngược lại lại thân quen giống như là ong vỡ tổ vậy.
Bởi vì Thời Lạc ăn mặc đẹp, làn da lại được bảo dưỡng rất tốt, mấy bạn nữ vừa mới thoát khỏi bể khổ thi đại học, dự định lột xác bản thân gần như là chỉ rụt rè mấy giây đầu, giây sau liền lập tức lôi kéo cô mãi không buông.
Đám người líu ríu, từ chủ đề dưỡng da cho tới màu sắc trang phục, phần lớn đều là chuyện mà con gái thích.
Tuy nói Thời Lạc từ nhỏ đã có gia cảnh khủng, dùng tiền đều không chớp mắt cái nào, nhưng đại khái là bởi vì từ khi sinh ra đã không thiếu tiền cho nên cũng không cảm thấy có tiền là có gì đặc biệt hơn người, cô cũng không có tính cách hay thói quen khoe của.
Đám sinh viên ở Hành đại không giống với nhóm phú nhị đại hồi ở Tam Trung, bọn họ đa phần đều xuất thân từ gia đình bình thường, không theo đuổi hàng xa xỉ, đối với một thân quần áo hàng hiệu có giá cả trên trời của Thời Lạc lại hoàn toàn không hề hay biết, chỉ coi như cô biết cách phối đồ mà thôi.
Trò chuyện giết thời gian không có quá nhiều câu nệ và khoảng cách, trên mặt ai cũng viết hai chữ “chờ mong” đối với cuộc sống với bạn mới, môi trường mới.
Lương Thục Nghi khi còn trẻ từng là nhà thiết kế thời trang, chẳng qua bà là tiểu thư nhà giàu, công việc cũng chỉ coi như là thú vui tiêu khiển giải trí mỗi khi buồn chán mà thôi, nhiều lắm là trong lòng có chút mơ mộng đối với làm đẹp, sau này có Đường Kỳ Thâm thì đại đa số thời gian và tinh lực của bà đều dành cho gia đình.
Sau này cứ mỗi khi rảnh rỗi, trừ những lúc dạo phố mua sắm và chơi mạt chược ra, bà liền thích ở trong nhà nhớ lại nghề cũ, thỉnh thoảng sẽ thay Thời Lạc thiết kế mấy cái váy áo nhỏ xinh đẹp.
Lúc trước, danh tiếng của bà rất nổi tại thị trường trong nước, vào nghề ngắn ngủi có hai, ba năm đã nổi tiếng trong giới thời trang, về sau bà lại tự mình sáng lập ra một nhãn hiệu thời trang xa xỉ, được Đường Xa Xuyên giúp đỡ mở cơ sở ở trong và ngoài nước, trải dài khắp năm châu bốn bể, cho nên tuy nói bây giờ bà đã ít xuống núi nhưng mỗi khi ra tay thì trang phục đều là đồ thượng thừa với chất liệu tốt nhất.
Phong cách của bà cũng dựa theo tính cách của Thời Lạc, thỉnh thoảng còn thêm chút tâm tư nhỏ cắt xét và thiết kế độc lạ đi, rất được Thời Lạc yêu thích, cũng thường xuyên làm cho Đường Kỳ Thâm tức giận không nhẹ.
Lúc bạn học hỏi nhãn hiệu quần áo của Thời Lạc, cô chỉ lơ đãng nói một câu “Không có nhãn hiệu”, bạn học nữ bên cạnh lập tức ríu ra ríu rít nhắc tới mấy nhãn hiệu có chất lượng mà giá cả lại phải chăng, hẹn nhau sau khi huấn luyện quân sự kết thúc sẽ cùng nhau đi dạo mua sắm.
Nhóm các cô gái tụ tập ở bên nhau, chưa được bao lâu đã giống như là thân quen từ mấy đời, từ quần áo bắt đầu nhắc tới chuyện làm đẹp, dưỡng da.
Một bạn nữ bên cạnh nhìn chằm chằm Thời Lạc một lúc lâu, rốt cuộc cũng chen được vào, vội hỏi: “Lạc Lạc, da cậu cũng thuộc dạng nhạy cảm đúng không? Tớ thấy cậu dưỡng da tốt thật đó, có bí quyết gì không?”
Thời Lạc nghĩ mấy giây, thuận miệng đáp: “Da tớ không tính là quá nhạy cảm.”
Bạn học nữ cũng không có tâm tư gì sâu xa, chỉ đơn thuần hỏi một câu, nhanh mồm nhanh miệng, thấy gì nói đó, nghe thấy cô nói thế liền chỉ vào chỗ da trên cổ cô hỏi: “Tớ thấy cậu bị dị ứng nè? Chỗ này đỏ hết cả lên rồi, da cậu trắng như vậy, vừa mới vào là tớ liền chú ý ngay.”
Lời vừa dứt, lực chú ý của mấy bạn nữ cứ thế mà tập trung lên chỗ mà cô ấy vừa chỉ.
Ban đầu Thời Lạc còn ngơ ngác vô tội chớp chớp mắt, vẫn chưa có cảm thấy cổ mình có cảm giác gì khác thường, không đau không ngứa, hẳn là cô ấy nhìn lầm mà thôi, đợi đến khi ánh mắt của mấy bạn nữ đều biến đổi, trên mặt dần đỏ lên, lúc này cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô vội vàng lấy cái gương nhỏ tùy thân từ trong túi xách ra chiếu lên trên cổ, chỉ nhìn một giây thôi, gương mặt đã lập tức xấu hổ tới đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ, giống như là có thể nhỏ ra máu vậy.
Trên cần cổ trắng nõn là những vết đỏ to to nhỏ nhỏ có thể nhìn thấy rất rõ, trừ cô gái vừa mới hỏi câu kia có chút ngơ ngác ngây thơ ra thì những người khác đều che miệng nhịn cười, nhịn không được ái muội mập mờ nhìn cô.
Không cần nghĩ cũng biết, tất cả đều là dấu vết làm càn tối qua anh để lại.
Đường Kỳ Thâm lúc làm chuyện này hoàn toàn khác với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như ngày thường, bản chất cầm thú phát huy vô cùng tinh tế, không chỉ là cổ, toàn thân trên dưới khắp nơi đều là dấu vết yêu thương anh dành cho cô.
Sáng nay cô mệt tới mức không còn khí lực, lúc vào phòng tắm rửa mặt cũng là mơ mơ màng màng, thêm nữa còn được Đường Kỳ Thâm đích thân ôm đi, tâm tư của cô tất cả đều dồn lên người anh, căn bản không có nhìn vào trong gương, lúc đó mới không có chút phòng bị chọn một cái áo hở cổ thế này.
Sáng nay lúc thay xong quần áo, cô còn có chút bực bội, trước giờ Đường Kỳ Thâm quản cô rất nghiêm, tới nơi nghiêm túc như trường học đa số đều không cho phép cô hở eo hở chân hở rốn, hôm nay ăn mặc thế này còn hở hơn so với mọi lần mà anh nhìn cô cũng chỉ hơi híp mắt một cái, kéo cô tới trước mặt, hơi thở gấp gáp hôn trong chốc lát.
Nhớ lại lúc nãy ở bên ngoài phòng học, ngón tay anh khẽ vuốt v e chỗ cổ cô trong chớp mắt, lúc này cô rốt cuộc cũng ý thức được câu cuối cùng anh nói trước khi cô vào cửa là có ý gì.
Thời lạc vừa tức vừa xấu hổ, bạn nữ bên cạnh còn xấu xa híp híp mắt, ghé tới gần cô, tự giác đè thấp giọng nói, hỏi: “Lạc Lạc, hôm qua cậu ở chung với bạn trai đúng không?”
Thời Lạc cắn môi, đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
“Khó trách cậu không trọ ở trong trường, đổi lại là tớ tớ cũng không ở trường đâu!”
“Đúng thế đúng thế, nhìn dấu dâu tây nhiều thế này, chỗ nào cũng có, Lạc Lạc, bạn trai cậu nhất định vô cùng yêu cậu.”
“Đúng đúng đúng, yêu cậu yêu tới chết, cái loại mà chỉ hận không thể chết trên người cậu ý!”
Tuy Thời Lạc xấu hổ không dám nói chuyện nhưng trong lòng lại đang điên cuồng nhục mạ Đường Kỳ Thâm xấu xa, nghe thấy bạn học nói như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút đắc ý, khóe môi hơi cong lên, nín cười nhưng lại thực sự nhịn không được.
Mấy cô gái càng nói càng hăng, đầu đối đầu tụ lại một khối cấu kết với nhau làm chuyện xấu: “Lạc Lạc, các cậu thế mà còn có thể kiên trì lên đến đại học vẫn không chia tay, bạn học cấp ba của tớ có rất nhiều người yêu nhau xong lên đại học không ở cùng một chỗ nữa, thế là chia tay luôn.”
Thời Lạc nghĩ tới Đường Kỳ Thâm bởi vì có thể cùng cô học hết bốn năm đại học mà ở lại Hành thị, nhận lời mời tuyển thẳng vào Hành đại, đuôi lông mày cũng nhiễm đầy sự ngọt ngào, mềm mại nói: “Anh ấy cũng học ở Hành đại.”
“Thật sao? Hâm mộ quá đi, học ngành nào thế, nói không chừng còn có thể học chung một lớp nào đó thì sao.”
Thời Lạc nghĩ tới trình độ học bá kia của Đường Kỳ Thâm, môn anh học đoán chứng là sẽ chẳng dậy nổi chút hứng thú nào của cô cả: “Anh ấy học năm hai rồi.”
“CMN, là đàn anh sao?? Tuyệt vời!” Mắt mọi người đều sáng lên, dù sao cũng đều là người mới lên đại học, đối với loại sinh vật mang tên “đàn anh” này thì luôn có loại cảm giác sùng bái không tên.
“Tớ mạo muội hỏi một câu, với cấp bậc đàn anh, có phải là công phu trên phương diện kia tương đối lợi hại không, dù sao thì… đều sống lâu hơn chúng ta một năm cơ mà…!”
Thời Lạc xấu hổ tới mức chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, hai tay che lại cổ áo hở ra, không cho phép bọn họ nhìn bằng ánh mắt mập mờ đó nữa, có điều trong lòng lại nhịn không được nghĩ tới câu hỏi vừa rồi.
Tuy Đường Kỳ Thâm cũng giống cô, đều là tân thủ, cũng không được tính là tay già đời gì, thế nhưng… nhớ lại mấy lần cô đều phải khóc lóc cầu xin tha thứ, gọi anh là ca ca, anh hẳn là… tương đối lợi hại đi…
Cô cũng chưa từng làm so sánh nha, dù sao thì anh cũng chính là cầm thú!
Trên bục giảng lục tục có sinh viên được cố vấn điểm danh gọi lên giới thiệu bản thân, không có ai phát hiện Thời Lạc ngồi tại chỗ, mặt đã đỏ lên mất mấy lượt rồi.
Lúc Đường Kỳ Thâm tới đón cô, vừa thấy biểu cảm của cô liền biết mọi chuyện bại lộ rồi.
Anh cong môi, cười như không cười liếc nhìn cô vài cái, Thời Lạc bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm đưa tay muốn nắm tay cô, bị cô giãy ra tránh xa.
“Sao vậy?”
Thời Lạc không lên tiếng.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên biết cô đang giận cái gì, chỉ là giả vờ không hiểu: “Trong lớp có người bắt nạt em sao?”
“Anh mới là người bắt nạt em ấy!”
Khóe môi Đường Kỳ Thâm giật giật, nhân lúc cô không có phòng bị, cuối cùng nắm lấy tay cô kéo người vào trong lòng, sau đó dời tầm mắt dừng trên vết đỏ dưới cổ áo cô, cười khẽ một tiếng, đè thấp thanh âm, trong lời nói không giấu được sự mập mờ: “Bắt nạt? Em nói là tối hôm qua, hay là…”
Thời Lạc lập tức trừng lớn hai mắt, vừa lấy tay kia cấu vào da thịt rắn chắc của anh, vừa sợ hãi nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nghe thấy: “Anh còn dám nói tới chuyện đêm qua!”
“Anh nhìn anh xem, anh làm gì em đây này, đỏ hết cả lên rồi, mất mặt muốn chết…” Bộ dáng cô vợ nhỏ của Thời Lạc bị anh kéo vào trong lòng, ngửa đầu, cái cằm chống lên ngực anh làm nũng, Đường Kỳ Thâm chỉ cần quét mắt một cái là có thể nhìn thấy hết tất cả nơi mà cô vừa nhắc tới, không sót một thứ gì.
“Quần áo không phải là tự em chọn sao?” Đường Kỳ Thâm còn trả đũa.
Thời Lạc vừa tức vừa xấu hổ: “Nhưng mà là anh hôn!”
Đường Kỳ Thâm vội vàng gật đầu: “Là anh, là anh.”
Còn có ai dám có cái lá gan đụng vào cô gái nhỏ của anh chứ.
“Vậy thế này đi, chúng ta đều lui một bước, anh cho em hôn lại, em cũng đừng tức giận nữa, có được không?”
Thời Lạc sững sờ trong chớp mắt, chờ tới lúc cô phản ứng lại, tay đã nắm thành nắm đấm đấm lên ngực anh: “Ai muốn lui một bước với anh! Đường Kỳ Thâm, cái truyền thuyết mọi người đồn đại anh là nam thần hệ cấm dục đều là nói nhảm, phi phi!”
Đường Kỳ Thâm cũng không phủ nhận, nắm lấy tay cô, đưa cô tới bãi đỗ xe, thuận theo vuốt lông cô: “Ừ, cho nên nói, đàn ông không thể nhịn quá lâu.”
Thời Lạc: “?” Sao cô cứ có cảm giác mình hết nhảy xuống cái hố này lại tới cái hố khác vậy.
Nói về giảng đạo lý, Thời Lạc tự nhận là bản thân không qua nổi Đường Kỳ Thâm, anh thông minh, lắm đạo lý, kỹ năng biện luận và đánh tráo khái niệm đều rất mạnh, cô luôn bị anh nói cho ngu người, nhưng chơi xấu là điểm mạnh của cô, lúc tùy hứng làm nũng lên thì không ai có thể địch lại được.
Sau vài ngày nhập học, Thời Lạc đều khóa cửa phòng bọc chăn kín mít, mặt cũng không cho anh nhìn chứ đừng nói tới chuyện để anh đụng vào cô.
Ngày đó rốt cuộc cũng là do anh làm có chút hung ác, Đường Kỳ Thâm cũng biết trong chốc lát cô sẽ chịu không nổi, cho nên mấy ngày liên tiếp cũng để tùy ý cho cô giận dỗi.
Thời Lạc phách lối ngó lơ anh nhiều ngày, mãi cho tới tận đêm trước khi sắp huấn luyện quân sự.
Hành đại huấn luyện quân sự không giống chút môn võ mèo cào như cấp hai, cấp ba, trường học thực sự là để tâm về phương diện này, dựa theo lệ cũ hằng năm, trong vòng một tháng huấn luyện quân sự, địa điểm là trại huấn luyện có quy mô lớn ở ngoại ô thành phố.
Điều kiện học tập rất gian khổ, không ít đàn anh đàn chị nhao nhao lên bài hướng dẫn các em khóa dưới những lưu ý cần thiết khi đi huấn luyện.
Thời Lạc nghe mưa nghe gió, khẩn trương mất mấy ngày, học theo các bạn trong lớp cũng chuẩn bị rất nhiều đồ đạc phòng ngừa, đêm trước hôm khởi hành, cô búi tóc củ tỏi, ngồi dưới đất bày đầy đồ chuẩn bị xếp vào vali hành lý, còn cầm một tờ đơn liệt kê đồ dùng không biết tìm tới từ chỗ nào, bắt đầu đếm đếm từng cái một nhét vào trong.
Đường Kỳ Thâm không hề có ý định nhúng tay, anh bình tĩnh ngồi ở ghế sofa bên cạnh, miễn cưỡng ngả lưng, nhấc mắt nhìn cô giày vò với đống đồ đạc.
Thời Lạc gần như không có năng lực tự chăm sóc cho bản thân, bình thường đến cái balo đi học nhỏ như vậy mà cũng không thu dọn được cho gọn gàng, lúc này bắt cô tự xếp vali hành lý chuẩn bị đủ cho một tháng, lại còn phải đối mặt với điều kiện huấn luyện gian khổ đặc thù, trong nội tâm cô vô cùn khẩn trương, đầu óc cũng loạn thành một bầy bột nhão.
Thật vất vả mới liệt kê xong đống đồ để xếp vào vali, kết quả nhét nửa ngày, khóa kéo vẫn không thể nào kéo vào được, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt hảm phát cáu, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, một chút ý tứ giúp đỡ cũng không có.
Tính tình đại tiểu thư của Thời Lạc bắt đầu nổi lên, cô phồng má, ấm ức không chịu nổi, hai mắt trợn to liếc anh một cái, người đàn ông ngồi trên ghê vẫn như cũ, không như mọi ngyà tự động đi tới ôm cô, giúp cô xử lý việc trong tay gì cả.
Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Thời Lạc rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cô trực tiếp đứng dậy, giẫm lên đống đồ đạc vừa mới xếp gọn ở trên đất, đi mấy bước tới trước mặt anh.
Sau đó cứ thế ngồi lên người anh.
Hai người mặt đối mặt, Đường Kỳ Thâm vô thức ôm lấy cái eo mềm mại của cô, sau đó nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch.
Thời Lạc “hừ” một tiếng, bắt đầu lên án: “Đường Kỳ Thâm, anh không còn yêu em nữa đúng không!”
“Anh không thương em chút nào cả!”
“Anh còn nói là sẽ yêu em tới hết đời, đều là giả dối, hành lý cũng không giúp em xếp, ngày mai em sẽ phải đi huấn luyện quân sự rồi, nếu mang thiếu đồ thì phải làm sao bây giờ!”
Đường Kỳ Thâm thực sự nhịn muốn nhịn cười, nhưng thấy Thời Lạc như thế, anh lại không nhịn được.
“Không có nghiêm trọng như vậy, huấn luyện quân sự mà thôi.”
“Anh cũng không ở đó, một tháng liền đấy, em phải làm sao chứ…”
Hiển nhiên, có một số việc cô còn chưa kịp biết, chỉ có điều lúc này Đường Kỳ Thâm cũng không tính nói với cô.
Nghĩ tới chuyện mình bị cô ngó lơ mấy ngày, lòng anh vẫn là có chút ngứa ngáy, liền đưa ra điều kiện.
“Giúp em thu xếp hành lí cũng được, có điều, muốn thấy thành ý của tiểu thư Thời Lạc đây.”
Trong mắt Đường Kỳ Thâm ẩn chứa sự xấu xa, Thời Lạc ở bên anh lâu như vậy rồi, làm sao mà không thể nhìn ra được.
“Hừ!” Cô bóp anh một cái, nghiêng đầu nhìn đống đồ lộn xộn dưới đất, lại nghĩ tới anh đúng là đã nghẹn rất lâu rồi, một tháng sau cũng không thể gặp mặt, đêm nay dỗ anh một chút cũng được.
Ngữ khí của cô gái nhỏ mềm xuống, hẳn là đã đáp ứng: “Đường Kỳ Thâm, anh thực sự biết cách bắt nạt người ta mà.”
Người đàn ông “ừ” một tiếng, kéo đầu nhỏ của cô xuống lấy chút “tiền đặt cọc”, sau khi buông cô ra lại chịu thương chịu khó đi vào chiến trường ngoài kia giúp cô thu dọn đồ đạc.
Thời Lạc miễn cưỡng ngồi trên ghế sofa trong chốc lát mới ổn định được tinh thần, thấy động tác của anh lưu lác, tỉ mỉ kiên nhẫn, tâm tình cô tốt hơn nhiều, sau đó mắt hồ ly khẽ chuyển, giống như là nghĩ tới cái gì đó, liền nhảy từ trên sofa xuống, chạy chậm vào trong phòng ngủ, từ trong ngăn kéo sâu bên trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ đã cất giấu từ lâu lúc trước.
Lúc ấy cô cùng Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm đi dạo cửa hàng, ba người đỏ mặt chọn rất nhiều thứ, vốn là lo lắng Đường Kỳ Thâm thực sự cấm dục như trong lời đồn, dù sao cô cũng phải thể hiện phong phạm của một người bạn gái chính quy chứ, cô cần phải vận dụng chút kỹ xảo đặc thù câu dẫn anh mới được, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được là dưới lớp áo khoác chỉnh tề của anh thế mà lại là một trái tim cầm thú nóng hôi hổ, cô căn bản không có cách nào chống đỡ, cho nên sau này cũng quên không lấy ra, không thể phát huy được tác dụng của nó.
Một tháng sau này sẽ không được gặp nhau, mặt ngoài Thời Lạc không nói gì, nhưng trong lòng thật ra lại không nỡ, vừa mới nãy lại bị anh bắt nạt hoàn thành một bút giao dịch mờ ám, Thời Lạc dự định dứt khoát biến giao dịch này thành “giao dịch hắc ám” luôn.
Cô trốn trong phòng thay quần áo, nhìn một đống chiến bào của mình, xoắn xúy một lúc lâu, cuối cùng liền chọn lấy bộ “bánh ngọt nhỏ” kia ra.
“Bánh ngọt nhỏ” y như cái tên của nó, thật sự là có bánh kẹo trên đó, hình dáng cũng là những viên kẹo đan vào với nhau thành một bộ quần áo kín như không kín.
Thời Lạc cầm “quần áo” ở trên tay, trái tim nhỏ cũng không nhịn được run rẩy theo.
Lúc trước khi còn ở Tam Trung, cô cũng từng trọ ở trường một thời gian ngắn, số lần gặp gỡ bạn cùng phòng cũng hiếm hoi, trải nghiệm cũng không tốt đẹp gì, bởi vậy nên lên đại học cô không trọ ở trong trường cũng không cảm thấy có chút tiếc nuối nào.
Vốn tưởng là không trọ trong trường, không tiếp xúc nhiều với mọi người thì sẽ khó hòa nhập, nhưng sau khi nói chuyện với các bạn nữ, nhóm các cô gái nhỏ ngược lại lại thân quen giống như là ong vỡ tổ vậy.
Bởi vì Thời Lạc ăn mặc đẹp, làn da lại được bảo dưỡng rất tốt, mấy bạn nữ vừa mới thoát khỏi bể khổ thi đại học, dự định lột xác bản thân gần như là chỉ rụt rè mấy giây đầu, giây sau liền lập tức lôi kéo cô mãi không buông.
Đám người líu ríu, từ chủ đề dưỡng da cho tới màu sắc trang phục, phần lớn đều là chuyện mà con gái thích.
Tuy nói Thời Lạc từ nhỏ đã có gia cảnh khủng, dùng tiền đều không chớp mắt cái nào, nhưng đại khái là bởi vì từ khi sinh ra đã không thiếu tiền cho nên cũng không cảm thấy có tiền là có gì đặc biệt hơn người, cô cũng không có tính cách hay thói quen khoe của.
Đám sinh viên ở Hành đại không giống với nhóm phú nhị đại hồi ở Tam Trung, bọn họ đa phần đều xuất thân từ gia đình bình thường, không theo đuổi hàng xa xỉ, đối với một thân quần áo hàng hiệu có giá cả trên trời của Thời Lạc lại hoàn toàn không hề hay biết, chỉ coi như cô biết cách phối đồ mà thôi.
Trò chuyện giết thời gian không có quá nhiều câu nệ và khoảng cách, trên mặt ai cũng viết hai chữ “chờ mong” đối với cuộc sống với bạn mới, môi trường mới.
Lương Thục Nghi khi còn trẻ từng là nhà thiết kế thời trang, chẳng qua bà là tiểu thư nhà giàu, công việc cũng chỉ coi như là thú vui tiêu khiển giải trí mỗi khi buồn chán mà thôi, nhiều lắm là trong lòng có chút mơ mộng đối với làm đẹp, sau này có Đường Kỳ Thâm thì đại đa số thời gian và tinh lực của bà đều dành cho gia đình.
Sau này cứ mỗi khi rảnh rỗi, trừ những lúc dạo phố mua sắm và chơi mạt chược ra, bà liền thích ở trong nhà nhớ lại nghề cũ, thỉnh thoảng sẽ thay Thời Lạc thiết kế mấy cái váy áo nhỏ xinh đẹp.
Lúc trước, danh tiếng của bà rất nổi tại thị trường trong nước, vào nghề ngắn ngủi có hai, ba năm đã nổi tiếng trong giới thời trang, về sau bà lại tự mình sáng lập ra một nhãn hiệu thời trang xa xỉ, được Đường Xa Xuyên giúp đỡ mở cơ sở ở trong và ngoài nước, trải dài khắp năm châu bốn bể, cho nên tuy nói bây giờ bà đã ít xuống núi nhưng mỗi khi ra tay thì trang phục đều là đồ thượng thừa với chất liệu tốt nhất.
Phong cách của bà cũng dựa theo tính cách của Thời Lạc, thỉnh thoảng còn thêm chút tâm tư nhỏ cắt xét và thiết kế độc lạ đi, rất được Thời Lạc yêu thích, cũng thường xuyên làm cho Đường Kỳ Thâm tức giận không nhẹ.
Lúc bạn học hỏi nhãn hiệu quần áo của Thời Lạc, cô chỉ lơ đãng nói một câu “Không có nhãn hiệu”, bạn học nữ bên cạnh lập tức ríu ra ríu rít nhắc tới mấy nhãn hiệu có chất lượng mà giá cả lại phải chăng, hẹn nhau sau khi huấn luyện quân sự kết thúc sẽ cùng nhau đi dạo mua sắm.
Nhóm các cô gái tụ tập ở bên nhau, chưa được bao lâu đã giống như là thân quen từ mấy đời, từ quần áo bắt đầu nhắc tới chuyện làm đẹp, dưỡng da.
Một bạn nữ bên cạnh nhìn chằm chằm Thời Lạc một lúc lâu, rốt cuộc cũng chen được vào, vội hỏi: “Lạc Lạc, da cậu cũng thuộc dạng nhạy cảm đúng không? Tớ thấy cậu dưỡng da tốt thật đó, có bí quyết gì không?”
Thời Lạc nghĩ mấy giây, thuận miệng đáp: “Da tớ không tính là quá nhạy cảm.”
Bạn học nữ cũng không có tâm tư gì sâu xa, chỉ đơn thuần hỏi một câu, nhanh mồm nhanh miệng, thấy gì nói đó, nghe thấy cô nói thế liền chỉ vào chỗ da trên cổ cô hỏi: “Tớ thấy cậu bị dị ứng nè? Chỗ này đỏ hết cả lên rồi, da cậu trắng như vậy, vừa mới vào là tớ liền chú ý ngay.”
Lời vừa dứt, lực chú ý của mấy bạn nữ cứ thế mà tập trung lên chỗ mà cô ấy vừa chỉ.
Ban đầu Thời Lạc còn ngơ ngác vô tội chớp chớp mắt, vẫn chưa có cảm thấy cổ mình có cảm giác gì khác thường, không đau không ngứa, hẳn là cô ấy nhìn lầm mà thôi, đợi đến khi ánh mắt của mấy bạn nữ đều biến đổi, trên mặt dần đỏ lên, lúc này cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô vội vàng lấy cái gương nhỏ tùy thân từ trong túi xách ra chiếu lên trên cổ, chỉ nhìn một giây thôi, gương mặt đã lập tức xấu hổ tới đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ, giống như là có thể nhỏ ra máu vậy.
Trên cần cổ trắng nõn là những vết đỏ to to nhỏ nhỏ có thể nhìn thấy rất rõ, trừ cô gái vừa mới hỏi câu kia có chút ngơ ngác ngây thơ ra thì những người khác đều che miệng nhịn cười, nhịn không được ái muội mập mờ nhìn cô.
Không cần nghĩ cũng biết, tất cả đều là dấu vết làm càn tối qua anh để lại.
Đường Kỳ Thâm lúc làm chuyện này hoàn toàn khác với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như ngày thường, bản chất cầm thú phát huy vô cùng tinh tế, không chỉ là cổ, toàn thân trên dưới khắp nơi đều là dấu vết yêu thương anh dành cho cô.
Sáng nay cô mệt tới mức không còn khí lực, lúc vào phòng tắm rửa mặt cũng là mơ mơ màng màng, thêm nữa còn được Đường Kỳ Thâm đích thân ôm đi, tâm tư của cô tất cả đều dồn lên người anh, căn bản không có nhìn vào trong gương, lúc đó mới không có chút phòng bị chọn một cái áo hở cổ thế này.
Sáng nay lúc thay xong quần áo, cô còn có chút bực bội, trước giờ Đường Kỳ Thâm quản cô rất nghiêm, tới nơi nghiêm túc như trường học đa số đều không cho phép cô hở eo hở chân hở rốn, hôm nay ăn mặc thế này còn hở hơn so với mọi lần mà anh nhìn cô cũng chỉ hơi híp mắt một cái, kéo cô tới trước mặt, hơi thở gấp gáp hôn trong chốc lát.
Nhớ lại lúc nãy ở bên ngoài phòng học, ngón tay anh khẽ vuốt v e chỗ cổ cô trong chớp mắt, lúc này cô rốt cuộc cũng ý thức được câu cuối cùng anh nói trước khi cô vào cửa là có ý gì.
Thời lạc vừa tức vừa xấu hổ, bạn nữ bên cạnh còn xấu xa híp híp mắt, ghé tới gần cô, tự giác đè thấp giọng nói, hỏi: “Lạc Lạc, hôm qua cậu ở chung với bạn trai đúng không?”
Thời Lạc cắn môi, đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
“Khó trách cậu không trọ ở trong trường, đổi lại là tớ tớ cũng không ở trường đâu!”
“Đúng thế đúng thế, nhìn dấu dâu tây nhiều thế này, chỗ nào cũng có, Lạc Lạc, bạn trai cậu nhất định vô cùng yêu cậu.”
“Đúng đúng đúng, yêu cậu yêu tới chết, cái loại mà chỉ hận không thể chết trên người cậu ý!”
Tuy Thời Lạc xấu hổ không dám nói chuyện nhưng trong lòng lại đang điên cuồng nhục mạ Đường Kỳ Thâm xấu xa, nghe thấy bạn học nói như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút đắc ý, khóe môi hơi cong lên, nín cười nhưng lại thực sự nhịn không được.
Mấy cô gái càng nói càng hăng, đầu đối đầu tụ lại một khối cấu kết với nhau làm chuyện xấu: “Lạc Lạc, các cậu thế mà còn có thể kiên trì lên đến đại học vẫn không chia tay, bạn học cấp ba của tớ có rất nhiều người yêu nhau xong lên đại học không ở cùng một chỗ nữa, thế là chia tay luôn.”
Thời Lạc nghĩ tới Đường Kỳ Thâm bởi vì có thể cùng cô học hết bốn năm đại học mà ở lại Hành thị, nhận lời mời tuyển thẳng vào Hành đại, đuôi lông mày cũng nhiễm đầy sự ngọt ngào, mềm mại nói: “Anh ấy cũng học ở Hành đại.”
“Thật sao? Hâm mộ quá đi, học ngành nào thế, nói không chừng còn có thể học chung một lớp nào đó thì sao.”
Thời Lạc nghĩ tới trình độ học bá kia của Đường Kỳ Thâm, môn anh học đoán chứng là sẽ chẳng dậy nổi chút hứng thú nào của cô cả: “Anh ấy học năm hai rồi.”
“CMN, là đàn anh sao?? Tuyệt vời!” Mắt mọi người đều sáng lên, dù sao cũng đều là người mới lên đại học, đối với loại sinh vật mang tên “đàn anh” này thì luôn có loại cảm giác sùng bái không tên.
“Tớ mạo muội hỏi một câu, với cấp bậc đàn anh, có phải là công phu trên phương diện kia tương đối lợi hại không, dù sao thì… đều sống lâu hơn chúng ta một năm cơ mà…!”
Thời Lạc xấu hổ tới mức chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, hai tay che lại cổ áo hở ra, không cho phép bọn họ nhìn bằng ánh mắt mập mờ đó nữa, có điều trong lòng lại nhịn không được nghĩ tới câu hỏi vừa rồi.
Tuy Đường Kỳ Thâm cũng giống cô, đều là tân thủ, cũng không được tính là tay già đời gì, thế nhưng… nhớ lại mấy lần cô đều phải khóc lóc cầu xin tha thứ, gọi anh là ca ca, anh hẳn là… tương đối lợi hại đi…
Cô cũng chưa từng làm so sánh nha, dù sao thì anh cũng chính là cầm thú!
Trên bục giảng lục tục có sinh viên được cố vấn điểm danh gọi lên giới thiệu bản thân, không có ai phát hiện Thời Lạc ngồi tại chỗ, mặt đã đỏ lên mất mấy lượt rồi.
Lúc Đường Kỳ Thâm tới đón cô, vừa thấy biểu cảm của cô liền biết mọi chuyện bại lộ rồi.
Anh cong môi, cười như không cười liếc nhìn cô vài cái, Thời Lạc bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm đưa tay muốn nắm tay cô, bị cô giãy ra tránh xa.
“Sao vậy?”
Thời Lạc không lên tiếng.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên biết cô đang giận cái gì, chỉ là giả vờ không hiểu: “Trong lớp có người bắt nạt em sao?”
“Anh mới là người bắt nạt em ấy!”
Khóe môi Đường Kỳ Thâm giật giật, nhân lúc cô không có phòng bị, cuối cùng nắm lấy tay cô kéo người vào trong lòng, sau đó dời tầm mắt dừng trên vết đỏ dưới cổ áo cô, cười khẽ một tiếng, đè thấp thanh âm, trong lời nói không giấu được sự mập mờ: “Bắt nạt? Em nói là tối hôm qua, hay là…”
Thời Lạc lập tức trừng lớn hai mắt, vừa lấy tay kia cấu vào da thịt rắn chắc của anh, vừa sợ hãi nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nghe thấy: “Anh còn dám nói tới chuyện đêm qua!”
“Anh nhìn anh xem, anh làm gì em đây này, đỏ hết cả lên rồi, mất mặt muốn chết…” Bộ dáng cô vợ nhỏ của Thời Lạc bị anh kéo vào trong lòng, ngửa đầu, cái cằm chống lên ngực anh làm nũng, Đường Kỳ Thâm chỉ cần quét mắt một cái là có thể nhìn thấy hết tất cả nơi mà cô vừa nhắc tới, không sót một thứ gì.
“Quần áo không phải là tự em chọn sao?” Đường Kỳ Thâm còn trả đũa.
Thời Lạc vừa tức vừa xấu hổ: “Nhưng mà là anh hôn!”
Đường Kỳ Thâm vội vàng gật đầu: “Là anh, là anh.”
Còn có ai dám có cái lá gan đụng vào cô gái nhỏ của anh chứ.
“Vậy thế này đi, chúng ta đều lui một bước, anh cho em hôn lại, em cũng đừng tức giận nữa, có được không?”
Thời Lạc sững sờ trong chớp mắt, chờ tới lúc cô phản ứng lại, tay đã nắm thành nắm đấm đấm lên ngực anh: “Ai muốn lui một bước với anh! Đường Kỳ Thâm, cái truyền thuyết mọi người đồn đại anh là nam thần hệ cấm dục đều là nói nhảm, phi phi!”
Đường Kỳ Thâm cũng không phủ nhận, nắm lấy tay cô, đưa cô tới bãi đỗ xe, thuận theo vuốt lông cô: “Ừ, cho nên nói, đàn ông không thể nhịn quá lâu.”
Thời Lạc: “?” Sao cô cứ có cảm giác mình hết nhảy xuống cái hố này lại tới cái hố khác vậy.
Nói về giảng đạo lý, Thời Lạc tự nhận là bản thân không qua nổi Đường Kỳ Thâm, anh thông minh, lắm đạo lý, kỹ năng biện luận và đánh tráo khái niệm đều rất mạnh, cô luôn bị anh nói cho ngu người, nhưng chơi xấu là điểm mạnh của cô, lúc tùy hứng làm nũng lên thì không ai có thể địch lại được.
Sau vài ngày nhập học, Thời Lạc đều khóa cửa phòng bọc chăn kín mít, mặt cũng không cho anh nhìn chứ đừng nói tới chuyện để anh đụng vào cô.
Ngày đó rốt cuộc cũng là do anh làm có chút hung ác, Đường Kỳ Thâm cũng biết trong chốc lát cô sẽ chịu không nổi, cho nên mấy ngày liên tiếp cũng để tùy ý cho cô giận dỗi.
Thời Lạc phách lối ngó lơ anh nhiều ngày, mãi cho tới tận đêm trước khi sắp huấn luyện quân sự.
Hành đại huấn luyện quân sự không giống chút môn võ mèo cào như cấp hai, cấp ba, trường học thực sự là để tâm về phương diện này, dựa theo lệ cũ hằng năm, trong vòng một tháng huấn luyện quân sự, địa điểm là trại huấn luyện có quy mô lớn ở ngoại ô thành phố.
Điều kiện học tập rất gian khổ, không ít đàn anh đàn chị nhao nhao lên bài hướng dẫn các em khóa dưới những lưu ý cần thiết khi đi huấn luyện.
Thời Lạc nghe mưa nghe gió, khẩn trương mất mấy ngày, học theo các bạn trong lớp cũng chuẩn bị rất nhiều đồ đạc phòng ngừa, đêm trước hôm khởi hành, cô búi tóc củ tỏi, ngồi dưới đất bày đầy đồ chuẩn bị xếp vào vali hành lý, còn cầm một tờ đơn liệt kê đồ dùng không biết tìm tới từ chỗ nào, bắt đầu đếm đếm từng cái một nhét vào trong.
Đường Kỳ Thâm không hề có ý định nhúng tay, anh bình tĩnh ngồi ở ghế sofa bên cạnh, miễn cưỡng ngả lưng, nhấc mắt nhìn cô giày vò với đống đồ đạc.
Thời Lạc gần như không có năng lực tự chăm sóc cho bản thân, bình thường đến cái balo đi học nhỏ như vậy mà cũng không thu dọn được cho gọn gàng, lúc này bắt cô tự xếp vali hành lý chuẩn bị đủ cho một tháng, lại còn phải đối mặt với điều kiện huấn luyện gian khổ đặc thù, trong nội tâm cô vô cùn khẩn trương, đầu óc cũng loạn thành một bầy bột nhão.
Thật vất vả mới liệt kê xong đống đồ để xếp vào vali, kết quả nhét nửa ngày, khóa kéo vẫn không thể nào kéo vào được, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt hảm phát cáu, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, một chút ý tứ giúp đỡ cũng không có.
Tính tình đại tiểu thư của Thời Lạc bắt đầu nổi lên, cô phồng má, ấm ức không chịu nổi, hai mắt trợn to liếc anh một cái, người đàn ông ngồi trên ghê vẫn như cũ, không như mọi ngyà tự động đi tới ôm cô, giúp cô xử lý việc trong tay gì cả.
Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Thời Lạc rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cô trực tiếp đứng dậy, giẫm lên đống đồ đạc vừa mới xếp gọn ở trên đất, đi mấy bước tới trước mặt anh.
Sau đó cứ thế ngồi lên người anh.
Hai người mặt đối mặt, Đường Kỳ Thâm vô thức ôm lấy cái eo mềm mại của cô, sau đó nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch.
Thời Lạc “hừ” một tiếng, bắt đầu lên án: “Đường Kỳ Thâm, anh không còn yêu em nữa đúng không!”
“Anh không thương em chút nào cả!”
“Anh còn nói là sẽ yêu em tới hết đời, đều là giả dối, hành lý cũng không giúp em xếp, ngày mai em sẽ phải đi huấn luyện quân sự rồi, nếu mang thiếu đồ thì phải làm sao bây giờ!”
Đường Kỳ Thâm thực sự nhịn muốn nhịn cười, nhưng thấy Thời Lạc như thế, anh lại không nhịn được.
“Không có nghiêm trọng như vậy, huấn luyện quân sự mà thôi.”
“Anh cũng không ở đó, một tháng liền đấy, em phải làm sao chứ…”
Hiển nhiên, có một số việc cô còn chưa kịp biết, chỉ có điều lúc này Đường Kỳ Thâm cũng không tính nói với cô.
Nghĩ tới chuyện mình bị cô ngó lơ mấy ngày, lòng anh vẫn là có chút ngứa ngáy, liền đưa ra điều kiện.
“Giúp em thu xếp hành lí cũng được, có điều, muốn thấy thành ý của tiểu thư Thời Lạc đây.”
Trong mắt Đường Kỳ Thâm ẩn chứa sự xấu xa, Thời Lạc ở bên anh lâu như vậy rồi, làm sao mà không thể nhìn ra được.
“Hừ!” Cô bóp anh một cái, nghiêng đầu nhìn đống đồ lộn xộn dưới đất, lại nghĩ tới anh đúng là đã nghẹn rất lâu rồi, một tháng sau cũng không thể gặp mặt, đêm nay dỗ anh một chút cũng được.
Ngữ khí của cô gái nhỏ mềm xuống, hẳn là đã đáp ứng: “Đường Kỳ Thâm, anh thực sự biết cách bắt nạt người ta mà.”
Người đàn ông “ừ” một tiếng, kéo đầu nhỏ của cô xuống lấy chút “tiền đặt cọc”, sau khi buông cô ra lại chịu thương chịu khó đi vào chiến trường ngoài kia giúp cô thu dọn đồ đạc.
Thời Lạc miễn cưỡng ngồi trên ghế sofa trong chốc lát mới ổn định được tinh thần, thấy động tác của anh lưu lác, tỉ mỉ kiên nhẫn, tâm tình cô tốt hơn nhiều, sau đó mắt hồ ly khẽ chuyển, giống như là nghĩ tới cái gì đó, liền nhảy từ trên sofa xuống, chạy chậm vào trong phòng ngủ, từ trong ngăn kéo sâu bên trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ đã cất giấu từ lâu lúc trước.
Lúc ấy cô cùng Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm đi dạo cửa hàng, ba người đỏ mặt chọn rất nhiều thứ, vốn là lo lắng Đường Kỳ Thâm thực sự cấm dục như trong lời đồn, dù sao cô cũng phải thể hiện phong phạm của một người bạn gái chính quy chứ, cô cần phải vận dụng chút kỹ xảo đặc thù câu dẫn anh mới được, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được là dưới lớp áo khoác chỉnh tề của anh thế mà lại là một trái tim cầm thú nóng hôi hổ, cô căn bản không có cách nào chống đỡ, cho nên sau này cũng quên không lấy ra, không thể phát huy được tác dụng của nó.
Một tháng sau này sẽ không được gặp nhau, mặt ngoài Thời Lạc không nói gì, nhưng trong lòng thật ra lại không nỡ, vừa mới nãy lại bị anh bắt nạt hoàn thành một bút giao dịch mờ ám, Thời Lạc dự định dứt khoát biến giao dịch này thành “giao dịch hắc ám” luôn.
Cô trốn trong phòng thay quần áo, nhìn một đống chiến bào của mình, xoắn xúy một lúc lâu, cuối cùng liền chọn lấy bộ “bánh ngọt nhỏ” kia ra.
“Bánh ngọt nhỏ” y như cái tên của nó, thật sự là có bánh kẹo trên đó, hình dáng cũng là những viên kẹo đan vào với nhau thành một bộ quần áo kín như không kín.
Thời Lạc cầm “quần áo” ở trên tay, trái tim nhỏ cũng không nhịn được run rẩy theo.